Địa khu Miên Lan Lão, đảo Lữ Tống.
Nằm ở phía nam đường xích đạo, địa khu Miên Lãn Lão của đảo Lữ Tống một năm chỉ có một mùa, đó chính là mùa hạ, cho dù là vào thời điểm lạnh lẽo nhất trong năm, cũng không cần phải mặc hai cái áo.
Khí hậu rừng mưa nhiệt đới ở nơi này đã tạo ra những dài rừng rầm xanh um tùm, ở dụa khu mà cư dân đương địa gọi là thiên đường của rừng rậm, khắp nơi đều có những cây cổ thụ nhiệt đới sinh trưởng mấy trăm năm.
Một năm trước đó, những khu rừng nhiệt đới này bị người nước Mã Toa không ngừng đốn chặt, nhưng tới sau này, người Mã Toa phat hiện ra, cho dù mình có chặt nhiều gỗ hơn nữa thì cũng không có cách nào vận chuyện đi được, vì thể bọn chúng ngừng hành động chặt cây, khu rừng mưa nhiệt đới sau khi bị phá hoại, tựa hồ sinh trưởng càng thêm tươi tốt.
Lại thêm một mùa mưa gió mù mịt, nước mưa cứ giống như một chuỗi hạt châu kín mít, đem đất trời gắn liền với nhau, từ xa nhìn lại chỉ thấy một màn mưa trắng xóa, lại gần nhìn thì thấy những hạt mưa to bằng hạt đậu, nện xuống mặt đất làm nước bắn tung tóe.
Rừng mưa nhiệt đới rậm rạp được nước mưa tẩy rửa, hiện ra một màu xanh lục tươi mát, giữa cánh rừng thỉnh thoảng cũng lộ ra một hai con đường, nhưng đều bị nước mưa hoặc là nước lũ quét qua làm cho lồi lõm gập ghềnh, thỉnh thoảng còn có mấy chú ếch nhẹ nhàng nhảy qua, phát ra những tiếng ộp oạt, làm phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng, hoặc là có những con mãng xà to bằng bắp chân trườn qua, lưu lại những dấu tích thật dài ở trên đường, bất quá những dấu tích này cũng mau chóng bị nước mưa xóa mất.
Trên mặt biển đối diện với cảng Mã Đế của địa khu Miên Lan Lão của đảo Lữ Tống, có một chiếc Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ đang lặng lẽ cập bờ, nó tựa hồ vô cùng quen thuộc với các địa khu ven biển của đảo lữ tống, thận trọng neo đậu trong một cửa cảng ở cảng Mã Đế.
Cảng Mã Đế hết sức yên tĩnh, khắp nơi đều là những dấu vết sập xệ cũ nát, bến tàu của cửa càng đã bị phá hoại hoàn toàn, tuyến đường biển cũng bị thuyền chìm và đá lớn lấp kín.
Nơi đây đã từng nào nhiệt phồn hoa, người qua kẻ lại tấp nập, nhưng hiện giờ đã trở thành một địa phương bỏ hoang không có lấy một bóng người.
Cùng với việc quân Lam Vũ thực hành chính sách hạm đội cướp bóc quy mô lớn, không ngừng có hạm đội cướp bóc tiến hành cướp đoạn và giết chóc đãm máu ở những địa khu ven biển của đảo Lữ Tống, làm cho toàn bộ những vùng ven biển đảo Lữ Tống không còn dấu vệt con người nữa.
Trong số những nơi bị phá hủy này, chẳng những có cảng Mã Đế nho nhỏ, còn bao gồm cả Bích Dao, Khuê Tùng, Tích Long và Tô Lý Cao bốn nơi từng là cửa cảng lớn nhất của nước Lữ Tống, dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ, những cửa cảng này toàn bộ đều trở thành đống đổ nát, tất cả cư dân đương địa và quân đội nước Mã Toa đều di cư vào trong nội địa rồi.
Năm mươi bóng người khỏe mạnh trên Long Nha chiến hạm vượt qua mạn thuyền, rơi xuống thuyền đổ bộ, sau đó chèo thuyền độ bộ chậm rãi áp sát tuyến bờ biển của đảo Lữ Tống.
Sắc trời mờ mịt, giọt mưa thì rất lớn, nước mưa liên miên mau chóng làm ướt đẫm y phục của những bóng người này, sình lầy dính nhớp cũng mau chóng nhấn chìm giày lính của bọn họ, có điều bọn họ đều chẳng để ý.
Sau khi xác định tín hiệu liên lạc cuối cùng với Long Nha chiến hạm, bọn họ tiến thẳng vào con đường lầy lội ở sâu trong rừng, bước thấp bước cao mau chóng tiến về phía tây.
Đây chính là đội đột kích Phi Báo của trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, suất lĩnh bọn họ hành quân tất nhiên chính là đội trưởng Từ Bân, các đội viên Phùng Dịch Thanh, Vương Văn Đạt, La Dật Phong đều có mặt.
Bọn họ trực tiếp lên Long Nha chiến hạm từ đảo Sùng Minh, sau đó tới nơi này chấp hành nhiệm vụ, những ngày tháng phiêu đãng ở trên chiến hạm thực sự không dễ chịu, thời gian ở trên lục địa tựa hồ cũng chẳng dễ chịu gì, tóm lại chỗ nào mà có nước là chẳng dễ chịu gì.
Mưa lớn liên miên, đổ ào ào như trút, làm khắp nơi phá sinh ra lũ quét, rất nhiều con đường bị phá hỏng, ảnh hưởng tới tốc độ hành quân của các chiến sĩ.
Bất quá những điều đó chưa phải là chủ yếu nhất, chủ yếu là bùn đất ở trên đường ngoạm chặt lấy giày của các chiến sĩ, phải phí mất sức chín trâu hai hổ mới có thể rút ra được, có khi phải cần tới các chiến hữu giúp đỡ, mới có thể rút được giày ra, nhưng sình lầy ở bên trong giầy tựa hồ như cũng mang theo chất độc, làm người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bọn họ mong mỏi nhất chính là vượt qua từng con suối nhỏ, có thể dùng nước lũ để rửa sạch bùn lầy.
Bất quá những con suối nhỏ này cũng chẳng phải là an toàn, thỉnh thoảng có một số loài cá hung dữ tập kích bọn họ, La Dật Phong dùng dao găm đâm chết liền bốn con cá Răng Kiếm, đem thi thể của bọn chúng ném lên trên cành cây, kết quả phát hiện ra bên trên lưới dao găm cứng rắn lại còn lưu lại dấu răng của cá Răng Kiếm, không ngờ rằng răng có mấy con vật nhỏ bé này lại lợi hại như thế, còn có thể cắn đượt cả vào sắt thép.
Những chiến sĩ còn lại cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng bọn họ còn không kịp nghiên cứu răng của con cá Răng Kiếm vì sao lại có thể sắc nhọn đến thế, thì ở chỗ cách bọn họ chưa tới một trăm mét có một bầy mãng xà thong thả trườn qua đã thu hút ánh mắt của bọn họ, Vương Văn Đạt âm thầm nhẩm đếm, phát hiện đám mãng xà này có tới sáu con, con to nhất bằng cả một cái thùng nước, độ dài ít nhất cũng lên tới sáu mươi mét.
- ***, chẳng trách mà tên tiểu tử Ngả Bỉ Luân yên tâm như vậy, thì ra có nhiều quái vật như vậy giúp hắn trông nhà.
Vương Văn Đạt làu bàu cảm thán, kết quả chẳng có ai trả lời hắn, chỉ có Từ Bân lạnh nhạt nhìn hắn một cái, còn La Dật Phong thì theo tiềm tức nuốt mấy ngụm nước bọt.
Đối với những con mãng xà này, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều quá quen rồi, mãng xà ở trên đảo Sùng Minh mặc dù không to như vậy, nhưng cũng coi là lợi hại, có điều bị bọn họ bắt nấu canh ăn sạch rồi, hiện giờ mãng xà ở trên đảo Sùng Minh đã tuyệt chủng, làm bọn họ rất tiếc nuối, thế là một món ăn ngon đã không còn nữa.
Không ngờ rằng mãng xà ở đảo Lữ Tống lại to như vậy nhiều như vậy, sau này đánh chiếm đảo Lữ Tống, La Dật Phong quyết tâm phải chiến đấu một trận thật tử tế với bọn mãng xà này, cuộc sống trong quân doanh quá buồn tẻ, trừ đánh trận ra, cũng chỉ có lấy mãng xà ra để giải tỏa, nhớ tới tài nghệ nấu nướng của đại sư phụ Chu Đạo ban hậu cần, La Dật Phong lại thầm nuốt nước bọt.
Trải qua hơn mười mấy tiếng đồng hồ hành quân gian khổ, sau khi thấy qua ước chừng hơn hai mươi con mãng xà đủ loại lớn nhỏ, đội đột kích Phi Báo của Từ Bân cũng tới được địa điểm chỉ định, một tiểu thôn trang cách địa khu Mã Lệ Tháp không xa.
Đây là một cái thôn ước chừng có năm sáu trăm nhân khẩu, ở đảo Lữ Tống nó là một cái thôn trang hết sức bình thường, phòng ốc có hơi cũ nát, rất nhiều căn nhà cỏ, chỉ có rất ít những nhân vật loại hương thân hoặc là thổ vương, mới có tư cách ở bên trong nha fmái ngói.
Ngoài ra còn có rất nhiều túp lều giấy dầu, xem ra là chỗ ở tạm thời của những cữ dân từ tuyến bờ biển di chuyển tới, nhìn chung, đây là một địa khu tương đối lạc hậu.
Bốn mươi tám chiến sĩ của đội đột kích Phi Báo phân tán bên chiếc thôn nhỏ này, mỗi người tự tìm lấy nơi nẩn náu cho mình, nước mưa rất lớn, lại không phải là vào vụ mùa bận rộn, cho nên những người thôn dân đều ở trong nhà không ra, cả thôn trang trông rất yên ắng, chỉ thảnh thoảng truyền ra tiếng kêu của mấy loại gia súc ga cầm, mới thấy có được chút ít sứ sống.
Từ Bân nhìn đồng hồ đeo tay, đợi nhân viên tình báo tới gặp mặt.
Phùng Dịch Thanh và Vương Văn Đạt vẫn là cộng sự tốt, hai nười rúc ở đằng sau một gò đật, lặng lẽ dò xét động tĩnh trong thôn, đáng tiếc rằng bởi vì nước mưa quá dày, cho nên dù bọn họ có dùng tới kính viễn vọng, cũng chỉ có nhìn thấy rõ trong khoảng hai trăm mét.
Bất quá ông trời rủ lòng thương, tựa hồ "ngài" cũng biết các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ sắp phải chấp hành nhiệm vụ, cho nên nước mưa cứ nhỏ dần, nhỏ dần, nhưng thủy chung không chịu dùng hắn.
Vương Văn Đạt nhìn xung quành, thì thầm nói:
- Này, ta nói này huynh đệ, ngươi nói tên tiểu tử Ngả Bỉ Luân kia còn dám thò mặt ra không?
Phùng Dịch Thanh lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Vương Văn Đạt không có được đáp án rõ ràng, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, vì thế lại quay đầu đi lén lún nhìn bốn xung quanh, thấy toàn bộ các chiến hữu của mình đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nòng súng nhắm chuẩn vào tòa thôn trang nho nhỏ kia.
Trang bị của các chiến sĩ đội đột kích Phi Báo toàn bộ đều là súng ngắm hoặc là súng tiểu liên, ngay cả súng trường Mễ Kỳ Nhĩ cũng bị đảo thải rồi, hỏa lực của năm mươi người này nếu như không phải là đánh những trận kéo dài, thì tiêu diệt chừng một nghìn kẻ địch cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Vô tình nhìn tháy La Dật Phong, trong lòng Vương Văn Đạt không khỏi thầm cảm khái, nếu như nói phải chọn ra tên gia hỏa dũng mãnh nhất ở bên trong đội đột kích Phi Báo, thì chắc chắn phải là tên La Dật Phong to lớn vạm vỡ này.
Vũ khí tiêu chuẩn La Dật Phong mang theo có hai cái, một khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết, và một ống phóng rốc két, ngoài ra cá nhan còn trang bị súng lục Desert Eagle cỡ nòng lớn và một thanh Đại Khảm đao để mở đường, cái tấm thân to lớn đó một khi phát huy toàn lực, thì quả đúng là một chốt hỏa lực di động, không ai địch nổi.
Qua một lúc, từ bên trong thôn trang cũ nát đó có một người rón rén đi ra, nhìn qua thì giống một người chăn trâu, y phục rách rưới tả tơi, đội cái nón rộng thùng thình, che toàn bộ mặt của mình dưới cái nón rộng vành đó.
Bất quá chỗ mà hắn chăn trâu vô cùng kỳ quái, không ngờ lại là phương hướng mà các chiến sĩ của quân Lam Vũ đang mai phục, chính lúc đang hồ nghi thì ám hiệu liên hệ mau chóng được đưa ra, thì ra người này chính là nhân viên tình báo của quân Lam Vũ.
Căn cứ vào miêu tả của nhân viên tình báo, trong khoảng thời gian mấy ngày này, mặc dù trời đổ mưa, nhưng mục tiêu thiếu tướng Ngả Bỉ Luân vẫn bất chấp mưa gió xuất hiện ở nơi này, người tình của hắn cũng ở bên trong thôn trang. Nếu như không có biến hóa gì bất ngờ, thì hôm nay hẳn là vẫn sẽ tới.
Nhân viên tình báo nhận định, trong thời tiết mưa gió thế này, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân khả năng sẽ cho rằng người của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ dứt khoát sẽ không hành động.
Từ Bân nghiêm túc gật đầu, xác nhận vài vấn đè nhỏ khác, rồi nhỏ giọng nói:
- Được rồi, ngươi tiếp tục đi thả trâu đi.
Sau khi nhân viên tình báo rời đi, Từ Bân lập tức bình tĩnh hạ mệnh lệnh tác chiến đối với các tiểu tổ trưởng:
- Mục tiêu của chuyến hành động này là Ngả Bỉ Luân, quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 66 nước Mã Toa, một lát nữa bọn chúng đến rồi, chúng ta sẽ bao vây lấy, giết chết hết không để lại người sống, đã hiểu chưa?
Phùng Dịch Thanh và Vương Văn Đạt cùng mấy tiểu tổ trưởng khác đều gật đầu trả lời:
- Hiểu rõ!
Chẳng có chuyện gì đơn giản hơn giết người nữa, so ra mà nói, muốn bắt sống còn có một chút khó khăn, chủ yếu là bởi vì kẻ địch không chịu nổi đòn, vạn nhất có một viên đạn bắn ra không chịu nghe lời, bắn vào chỗ yếu hại của đối phương, thì bắt sống cũng thành giết chết rồi.
Đưa mặt nhìn theo bộ hạ của mình âm thầm bao vây thôn trang, khuôn mặt nghiêm nghị của Từ Bân dần dần trở nên âm trầm, sau đó nhìn qua đồng đồ đeo tay của mình, thời gian còn có nửa tiếng đồng hồ nữa thôi là mục tiêu sẽ xuất hiện.
Đối với nhiệm vụ lần này, Từ Bân tràn trề niềm tin tất thắng, tới thời điểm này, quân đội nước Mã Toa đã là cào cào sau mùa thu, chẳng còn nhảy nhót nổi mấy ngày nữa, sự thự thì bọn chúng cũng đã chẳng còn nhảy nhót được gì nữa rồi, nếu chẳng phải vì vấn đề chiến lược của quân Lam Vũ, thì bọn chúng sớm đã bị quét sạch rồi.
Bất quá, hiện giờ quân Lam Vũ tạm thời không có lực lượng để quét sạch một mẻ lưới với quân đội nước Mã Toa ở bên trên đảo Lữ Tống, nhưng những nhiệm vụ đả kích lẻ tẻ vụn vặt như thế này thì còn có rất nhiều, hôm nay lén lút xử lý một đại đội của bọn chúng, ngày mai lại âm thầm diệt trừ một tiên quan chỉ huy.
Những công việc như vậy trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tựa mình có thể đảm trách, cũng là việc bọn họ am tường nhất, đám người Từ Bân cũng vô cùng thuần thục những công tác như thế này, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ sau khi quân Lam Vũ di chuyển mục tiêu chiến lược, thực hành phương sách vây mà không đánh đối với đảo Lữ Tống, mặc dù ở trong con mắt của người ngoài nghề, cho rằng đó là bởi vì nguyên nhân chủ yếu là do quân Lam Vũ không có lực lượng để diệt sạch quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình nước Mã Toa.
Thậm chí giới truyền thông của nước Mã Toa còn rêu rao quân Lam Vũ không có năng lực tiêu diệt được quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình, nhưng theo Dương Túc Phong thấy, cứ cừ từ vây khốn cho quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình chết đói cũng là một lựa chọn không tệ.
Lúc mới đầu, quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình còn rất mạnh mẽ, bọn chúng thậm chí còn tuyên bố thành lập một nước Mã Toa mới ở đảo Lữ Tống, lợi dụng lực lượng của đảo Lữ Tống để trường kỳ kháng chiến với quân Lam Vũ, thậm chí còn thổi phồng tới mức nực cười rằng cho dù quân Lam Vũ có phái ra trăm vạn đại quân, thì trong vòng một trăm nắm cũng chớ mơ tưởng đánh hạ được đảo Lữ Tống.
Nhưng trên thực tế quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống, chưa tới thời gian ba tháng đã hoàn toàn rơi vào cảnh khốn cùng rồi.
Cùng với việc hải quân quân Lam Vũ liên tục không ngừng oanh tạc cửa cảng, quân đội nước Mã Toa gặp phải thương vong cực lớn, bọn chúng chỉ đành rút khỏi các cửa cảng chủ yếu, rút khỏi phạm vi xạ kích của hạm pháo quân Lam Vũ.
Sau này hạm đội cướp bóc xuất hiện, lại ép cho quân đội nước Mã Toa đóng ở đảo Lữ Tống không thể không lùi sâu vào nội địa thêm một bước nữa, nếu không bọn chúng sẽ gặp phải công kích của đám hải tặc hỏa lực mạnh mẽ.
Mới đầu quân đội nước Mã Toa còn kháng cự một lúc, nhưng cùng với việc hải tặc càng lúc càng nhiều, thương vong bọn chúgn gặp phải mỗi lúc một thêm nghiêm trọng, bọn chúng đã hoàn toàn bị cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không có được sự bổ sung nào cả, chết đi một tên là hao đi một phần lực lượng, vậy nên không còn cách nào khác chỉ đành tiếp tục rút lui về phía sau.
Bị vây khốn trong một thời gian dài, quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống cũng bắt đầu phát điên, sau khi bọn chúng phát hiện ra bản thân đã bị vây chặt ở trên đảo Lữ Tống, bọn chúng liền tuyệt vọng, sau khi tuyệt vọng lại dần dần rơi vào điên cuống.
Tục ngữ nói, thượng đế muốn cho ngươi diệt vọng, thì sẽ kiến ngươi điên cuồng trước, quân đội nước Mã Toa đã phát điên, đương nhiên sẽ làm ra rất nhiều hành động điên cuồng, gian dâm cướp bóc đều là chuyện bình thường, gần đây còn lưu hành trò chơi tử vong.
Rất nhiều quan binh tinh thần bên mép bờ suy sụp, quyết tâm phải kéo theo hàng ngàn hàng vạn cư dân của đạo Lữ Tống bồi táng, cho nên bọn chúng chúng đồ sát cư dân gần như từng vùng từng vùng một, hơn nữa ở trong quá trình đồ sát còn dùng rất nhiều những thủ đoạn hết sức ghê rợn, để thông qua việc giết người mà giảm bớt đi nỗi sợ hãi ngày tận thế của mình, trong thời gian ngắn, mùi máu tanh ở trên đảo Lữ Tống bay tận sang cả đảo Sùng Minh.
Bị quân đội nước Mã Toa tàn hại, cư dân đảo Lữ Tống không thể không đứng lên phản kháng, để bảo vệ tính mạng của bản thân và người nhà.
Trong quá trình phản kháng, bọn họ được quân Lam Vũ bí mật chi viện, tạo thành những đội du kích, vì thế càng ngày càng có nhiều người dân ngã vể phía quân Lam Vũ, bọn họ đã nhận thức được một cách hết sức sâu sắc, chỉ có quy phục quân Lam Vũ mới có quyền lực giành được sự sinh tồn.
Một số người vốn là thành viên cao tầng của đảo Lữ Tống, cũng bị xâm hại lợi ích sau khi quân đội nước Mã Toa triển khai những cuộc đồ sát, quân đội nước Mã Toa đã phát rồ mang thao tâm lý muốn kéo theo cả đảo lữ tống phải bồi táng, cho nên những người thống trị cao tầng của đảo Lữ Tống cũng bị nằm vào danh sách bị đồ sát, vì sinh tồn, bọn họ cũng không còn chọn lựa hợp tác với quân Lam Vũ, cầu mong được quân Lam Vũ bảo hộ.
Ở dưới tình huống như thế, các tiểu đội hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ liên tục âm thầm đổ bộ, tiến hành đả kích có xác định rõ ràng đối với mục tiêu chủ yếu của quân đội nước Mã Toa và quan chỉ huy của bọn chúng.
Hành động này đã đả kích nặng nề sĩ khí của quân đội nước Mã Toa, phấn chấn tinh thần phản kháng của cư dân đương địa, đồng thời cũng cực độ chấn nhiếp những thành viên cao tầng của đảo Lữ Tống.
Trong đầu tranh tàn khốc, những thành viên cao tầng này cần phải nhận thức rõ ràng được, giữa quân Lam Vũ và nước Mã Toa, bọn chúng chỉ có thể quy phục quân Lam Vũ thôi, ngoài ra đã không còn lối thoát nào nữa, nếu bọn chúng còn có tư tưởng hai lòng ba lý, thì chỉ còn lại một con đường chết.
Ở dưới bối cảnh như thế, trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã tiến hành rất nhiều cuộc đổ bộ, thanh trừ không ít quan chỉ huy của nước Mã Toa, cổ vũ rất lớn cho sĩ khí của cư dân đương địa.
Lần này, mục địch của bọn Từ Bân chính là thiếu tướng Ngả Bỉ Luân của sư đoàn 66 bộ binh quân đội nước Mã Toa, tên thiếu tướng Ngả Bỉ Luân này luôn sử dụng những thủ đoạn trấn áp đẫm máu đối với hành động phản kháng của cư dân đương địa, chỉ riêng có mỗi một lần đồ sát ở địa khu Tạp Ni Phan thôi đã có hơn ba vạn cư dân Miên Lan Lão bị chết, nợ máu đầm đìa, chết còn chưa hết tội.
Sư đoàn lục quân số 66 nước Mã Toa vốn đồn trú ở thành Khuê Tùng, là lực lượng quân sự chủ yếu của quân đội nước Mã Toa bố trí ở địa khu Miên Lan Lão, toàn bộ sư đoàn có gần hai vạn sáu nghìn người, sức chiến đấu cũng không tệ, là một trong hai mươi sư đoàn bộ binh được thành lập sớm nhất.
Nhưng hiện giờ thành Khuê Tùng đã bị Phất Lai Triệt suất lĩnh hạm đội thứ hai của hải quân quân Lam Vũ dùng pháo hỏa mãnh liệt hủy đi, trong trận pháo kích bất ngờ đó, sư đoàn bộ binh số 66 đã tồn thất gần năm nghìn người, sĩ khí cũng sụt giảm cực lớn, sau này có rất nhiều hạm đội cướp bóc tới tập kích cướp phá, khiến cho bọn chúng chỉ đành rút lui khỏi thành Khuê Tùng.
Căn cứ vào mạnh lệnh của Vũ Văn Lôi Đình, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân suất lĩnh bộ đội của mình rút tới Mã Lệ Tháp ở bên trong nội địa, tiếp túc phụ trách duy trị an ở địa khu Miên Lan Lão, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân cũng được bổ nhiệm làm trưởng quan tối cao của địa khu Miên Lan Lão.
Thế nhưng bất kể cho phong quan tấn tước như thế nào chăng nữa, quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống cũng không thể cải biến được vận mệnh toàn quân bị diệt, đối với bọn chúng mà nói, ngày tận thế rồi thế nào cũng sẽ tới.
Có lẽ là bởi vì cảm giác sắp diệt vọng, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân thường xuyên phải phát tiết, mà vào thời buổi này, trừ giết người ra, nữ sắc chắn chắn là con đường phát tiết tốt nhất.
Vừa khéo, trong thôn trang mà Từ Bân đang dùng kính viễn vọng theo dõi cẩn thận, có một nữ nhân để Nả Bỉ Luân có thể phát tiết, cô ta vốn là tiểu thiếp của một vị thổ vương đương địa, kết quả là bị Ngả Bỉ Luân chiếm lấy làm của riêng, sau đó bố trí của cố ta ở nơi này.
Bởi vì ở trong quân doanh của Ngả Bỉ Luân đã có quá nhiều nữ nhân, không còn chỗ nào để dung nạp người mới tới sau nữa, nhưng nữ nhân này khả năng ở phương diện nào đó rất có sức hấp dẫn, hấp dẫn tới mức làm cho thiếu tướng Ngả Bỉ Luân tựa hồ ngày nào cũng chạy tới nơi đây.
Bắt đầu từ tháng ba, Ngả Bỉ Luân có chuyện gì hay không đền chạy tới cái thôn trang này, gió mưa cũng không đổi, đáng đời cho hắn gặp xui xẻo, ban ngành tình báo của quân Lam Vũ mau chóng nhắm vào hắn, kết quả là một bức điện báo gửi tới đảo Sùng Minh, Từ Bân liền dẫn đội đột kích của minh bước lên Long Nha chiến hạm nam hạ.
Đương nhiên, lần này Từ Bân hành động, mục tiêu không chỉ đơn giản là một một tên thiếu tướng Ngả Bỉ Luân này, ít nhất còn mấy mục tiêu nữa cần phải thanh trừ.
Quả nhiên, nửa tiếng đồng hồ sau, chiến sĩ quân Lam Vũ ở tiến tuyến mau chóng đưa tay ra hiệu, nói thiếu tướng Ngả Bị Luân đã tới.
Các chiến sĩ hải quân lục chiến đội lập tức tiến vào trang thái chuẩn bị, Phùng Dịch Thanh điều chỉnh sắn cự ly ngắm bắn của súng ngắm, theo dõi sát vị trí cửa thôn không chút lơ là nào.
Bắt giặc phải bắt vua trước, giết người cũng không ngoại lệ, Từ Bân đã quyết định phát súng đầu tên phải lấy được mạng của Ngả Bỉ Luân, nhiệm vụ này tất nhiên rơi lên người tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp như Từ Dịch Thanh rồi.
Có lẽ trước nay chưa từng nghĩ tới quân Lam Vũ có gan xâm nhập sâu như vậy trong đất liền, hoặc là rất có lòng tin vào đội cận vệ bên cạnh mình, hoặc là cho rằng thời tiết như thế này, hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ sẽ không hành động, cho nên thiếu tưởng Ngả Bỉ Luân chỉ mang theo ước chừng một trăm tên cảnh vệ, tới cái thôn trang không biết tên này, hắn thậm chí còn không hạ lệnh kiểm tra quy mô lớn, mà cứ nghênh ngang bước thẳng vào.
Từ Bân nhìn qua trang bị của những tên cảnh vệ kia, đều là súng rãnh xoắn rất lạc hậu, còn đại bộ phận vẫn cứ dù loan đao cung tiễn.
Hiện giờ quân đội nước Mã Toa ở đại lục Y Lan nghe nói đã có một số lượng tương đổi thay đổi trang bị sang súng trường Chấn Thiên, bất quá quân đội nước Mã Toa tên đảo Lữ Tống đã bị hải quân quân Lam Vũ hòan toàn cắt đứt tuyến đường hậu cần, cho nên nước Mã Toa cho dù có còn thừa súng trường Chấn Thiên cũng không có cách nào trang bị cho bọn chúng được, còn những không súng rãnh xoắn này ở trong trời mưa tầm tã như vậy, chẳng biết chủ nhân của nó còn có thể dùng được không.
Đợi đoàn người của Ngả Bỉ Luân, Từ Bân phát ra tín hiệu chiến đấu, cánh tay lạnh lùng chém xuống.
Đoàng.
Tay súng bắn tỉa Phùng Dịch Thanh bình tĩnh bóp cò súng, viên đạn xé gió lao vút đi, thân hình cao lớn của thiếu tướng Ngả Bỉ Luân chính đang bước qua một vũng nước nhỏ trên mặt đất, kết quả là người của hắn nghiêng đi, ngã cắm mặt vào bên trong vũng bùn nhớp nháp, ở vị trì đầu đập xuống, vừa vặn có một vũng nước nhỏ, tức thì máu và nước cùng bắn tung lên.
Uỳnh! ….
Quân đội nước Mã Toa bị tập kích còn chưa kịp phản ứng lại, ống phóng rốc két trong tay La Dật Phong đã phát tác trước, đạn hỏa tiến rít lên bay ra, nổ dữ dội trong chính giữa đội hình quân đội nước Mã Toa, ngay lập tức làm cho chúng hoàn toàn bị chia cắt, thi thể đứt gãy của nhiều tên bay thẳng vào trong ruộng đồng bên cạnh.
Những tên binh sĩ nước Mã Toa còn lại tức thì loạn cả lên, bắn úng bừa bãi, cuống cuống phát tên, nhưng đối diện với hỏa lực tới từ bốn phương tám hướng, bọn chúng căn bản không tìm được mục tiêu chính xác.
/769
|