Từ Bân bình tĩnh hô lên:
- Xung phong!
Vương Văn Đạt cấm súng tiểu liên xông lên trước tiên, hắn xuyên qua giữa hai gian nhà, trong chớp mắt đã tiếp cận vị trí cách quân đội nước Mã Toa chưa đầy năm mươi mét, xả luôn một tràng đạn, có hơn mười lăm tên binh sĩ nước Mã Toa đổ gục ngay tại chỗ, những tên khác còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị hắn ném liên tục mấy quả lưu đạn vào, mấy tiếng nổ dữ dội qua đi, lại thêm một đống nữa bị đổ gục.
La Dật Phong cũng cầm súng máy xông lên, súng máy ở trong tay hắn uy lực so với súng tiểu liên của Vương Văn Đạt khỏi phải nói cũng biết là mạnh hơn thế nào, hơn nữa không cần thay băng đạn, chỉ thấy đạn không ngừng vãi ra, chiếc lưỡi lửa từ nóng súng làm cho từng tên binh sĩ nước Mã Toa gảo thét thê thảm táng mạng ngay tại trận, cuối cùng những chiến sĩ quân Lam Vũ khác đánh bọc hậu tiến tới, gần như đã không còn cơ hội để mà nổ súng nữa, chừng một trăm tên địch, đúng là còn chưa đủ nhét vào kẽ răng.
Chiến đấu kết thúc trong thời gian chưa đẩy hai phút, Vương Văn Đạt đổi một băng đạn khác, kiểm tra thi thể từng tên binh sĩ nước Mã Toa một xem đã đứt hơi thật hay chưa, tên nào còn ngắc ngoải là không do dự bồi thêm một phát súng, đáng tiếc là hắn không cần phải bắn thêm một phát nào nữa, bởi dưới súng máy của La Dật Phong càn quét, căn bản là không có khả năng may mắn sống sót.
Có điều, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xuất hiện kỳ tích, khi kiểm tra tới thiếu tướng Ngả Bì Nhĩ, thì làm cho người ta kinh ngạc là hắn còn chưa chết hẳn, đạn của Phùng Dịch Thanh có khả năng do bị nước mưa làm ảnh hưởng, mặc dù bắn trúng ngực hắn, nhưng lại đi lệch đi chút xíu, mà cũng có khả năng là quả tim của thiếu tướng Ngả Bỉ Nhi mọc lệch, cho nên không lập tức lấy được cái mạng cho của hắn.
Thiếu tưởng Ngả Bỉ Nhĩ toàn thân run lẩy bẩy, kêu lớn xin tha mạng, đồng thời đảm bảo hắn sẵn lòng làm bất kỳ chuyện gì vì quân Lam Vũ, chỉ cần quân Lam Vũ tha cho hắn một mạng.
Từ Bân mặt vô cảm thu súng lại, lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, bọn ta không nhận tù binh của nước Mã Toa.
Phất tay một cái, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội bắt đầu rút lui, chỉ lưu lại La Dật Phong dọn dẹp chiến trường.
Vào lúc này, quân đội nước Mã Toa ở địa khu Mã Lệ Tháp cũng đã kịp phản ứng, bọn chúng phải ra rất nhiều quân đội tiến hành truy cản.
Bất quá các chiến sĩ quân Lam Vũ căn bản là không hề lo lắng, bởi vì sư đoàn bộ binh số 66 của thiếu tướng Ngả Bỉ Luân không có kỵ binh, mà thực ra dù có đi chăng nữa thì ở trong thời tiết mưa gió này, tộc độ của kỵ binh cũng chẳng nhanh được, ngược lại còn trả thàn vật săn của các chiến sĩ quân Lam Vũ.
La Dật Phong nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ với thiếu tướng Ngả Bỉ Luân, ý bảo mình phải nghe lời của quan chỉ huy, sau đó nâng nòng súng máy lên, tạch tạch tạch một hồi, đem thân thể của Ngả Bì Luân bắn cho gần như nát bấy, nội tạng gì đó đổ hết ra ngoài, đầu thì vẫn còn nguyên vẹn, sau đó xoay người, đuổi theo bộ đội phía trước.
Khi bọn Từ Bân quay trờ về bến cảng thì Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ đã đợi sẵn ở đó rồi, bọn họ lập tức lên thuyền, Long Nha chiến hạm mau chóng rời bến, chạy tới mục tiêu tiếp theo.
Mưa như trút nước, nước mưa mau chóng xóa mờ đi những dấu chân ở trên mặt đất, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khi quân đội nước Mã Toa đuổi tới tuyến bờ biển thì đã chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Tình hình chiến đấu mau chóng đượcbáo cáo lên bộ chỉ huy tối cao quân Lam vũ, Tri Thu phụ trách thống kê con số, lạt quyển sổ tay chuyên dụng ra xem qua, sau đó gạch ngang qua cái tên Ngả Bỉ Luân, biểu thị người này đã không còn tồn tại nữa, hắn lại tiếp tục lật quyển sổ, viết lên một con số 6, biệu thị từ khi quân LamVũ thực thi chiến lược đả kích nhỏ lẻ cho tới nay, đã xử lý được tên tướng quân thứ sáu của quân đội nước Mã Toa rồi, bất quá đây khẳng định chưa phải là con số cuối cùng …
Tiếng còi chói tai vang vọng khắp kinh đô Ni Lạc Thần, ở trên đường phố đâu đâu cũng thấy cảnh sát đang bắt người, ở mỗi một cái ngã tư, còn có binh sĩ quân Lam Vũ võ trang đầy đủ, lưỡi lê trên đầu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ phát sáng lấp loáng, từng giọt máu từ trên lưỡi lê nhỏ ra, ánh sáng âm u của nó chừng như làm cả kinh đô Ni Lạc Thần phải đóng băng.
Dương Túc Phong mặc đồng phục cảnh sát màu đen, trong tay cầm cây gậy cảnh sát đen xì xi, dáng vẻ hung dữ đập phá toan cánh cửa lớn của Tường Vi tiểu trúc, túm lấy Điệp Tư Thi ở trên giường như chim ưng bắt gà con, túm lấy đầu nàng xốc lên, lôi tới bên ban công, rồi đá cho một phát ngã lăn xuống dưới …
Á! Cứu mạng!
Vào lúc khoảng ba bốn giờ sáng, tiếng kêu cứu mạng thảm thiết truyền ra từ bên trong căn phòng của chủ nhân Tường Vi tiểu trúc, phát nát sự yên tĩnh của kinh đô Ni Lạc Thần, Điệp Tư Thi từ trên giường nhảy dựng dạy như phát diên, chạy đi chạy lại ở bên trong phòng cứ như là gặp phải ác mộng vậy.
Phải mất một lúc lâu Điệp Tư Thi mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn ngồi ở bên giường, cửa phòng bị dùng sức mạnh mở ra, Úc Thủy Lan Nhược cau mày đứng ở bên ngưỡng cửa phòng Điệp Tư Thi, dùng ánh mắt hồ nghi và thương cảm nhìn nữ nhân sắc mặt trắng bệnh, tóc tai rối bời ở trước mắt này.
Người hầu gái Trương ma ma cũng bị đánh thức, trong lòng thầm buông một tiếng thở dài, rồi chậm rãi từ dưới dầu đi lên, Úc Thủy Lan Nhược thắp nến ở lầu hai, phất tay với Trương ma ma, nhỏ giọng nói:
- Không sao, tiểu thư gặp á mộng thôi, bà quay vè nghi ngơi đi.
Trương ma ma nghi hoặc nhìn căn phòng tối thui của Điệp Tư Thi, do dự một lúc, trong miệng không biết lầm bầm cái gì, rồi quay trở về.
Úc Thủy Lan Nhược thắp đèn ở bên trong gian phòng của Điệp Tư Thi lên, để ánh đèn xua tan đi nỗi sợ hãi của bóng đêm, quay đầu nhìn Điệp Tư Thi đang ngồi thẫn thờ ở bên mép giường, nhỏ nhẹ an ủi:
- Buổi tối khi đi ngủ thì đừng có suy nghĩ nhiều, cô lại mơ thấy Dương Túc Phong tới bắt mình sao? Ngày nghĩ cái gì, đêm mơ thấy đó, chỉ cần ban ngày cô đứng nghĩ tới y, thì đêm đến sẽ không gặp ác mộng nữa …
Điệp Tư Thi không nói gì, giống như toàn thân đã bị cơn ác mộng làm cho chết lặng rồi, cánh môi trắng nhợt không một chút máu, còn cả khuôn mặt xám ngoét nhợt nát, ánh mắt thất thần tản mác, đều cho thấy rõ nàng vẫn ở bên trong nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Điệp Tư Thi không biết, đây đã là lần thứ mấy mình thức dậy từ trong ác mộng rồi, cũng có lẽ là từ khi Dương Túc Phong tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, là nàng liền rơi vào cuộc sống ác mộng đầy đọa liên tục này, thỉnh thoảng soi gương, nàng mới phát hiện, so với trước kia mình đã tiều tụy đi nhiều rồi, cứ nhìn bóng hình trơ trọi ở trong gương đó, là nàng không tự chủ được nghĩ tới việc kết thúc sinh mạng này.
Úc Thủy Lan Nhược trong lòng cũng thầm thở dài, Điệp Tư Thi vốn cũng có thể tính là một người kiên cường, nhưng hiện giờ lại bị Dương Túc Phong doa cho thành bộ dạng này, thực sự đáng buồn đáng thương. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Điệp Tư Thi đắc tội với Dương Túc Phong, là sự thực ai ai cũng biết, cũng khiến cho Điệp Tư Thi rơi vào cảnh hoàn toàn lẻ loi cô độc, ở trong kinh đô Ni Lạc Thần, thậm chí là cả đế quốc Đường Xuyên, cũng không có ai còn dám có chút quan hệ gì tới nàng.
Nếu như một buổi tối nào đó quân Lam Vũ tới giết Điệp Tư Thi, thì đó còn là một sự giải thoát, đáng tiếc là quân Lam Vũ lại chẳng hề động thủ, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có dấu hiệu gì là muốn động thủ, điều này càng làm cho Điệp Tư Thi thống khổ dày vò, đúng là sống không bằng chết, một ngày dài bằng cả năm.
Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, Ủy Thủy Lan Nhược chỉ lặng lẽ đặt một cốc nước lọc ở bên gối của Điệp Tư Thi, sau đó lại lặng lẽ rời đi, thuận tay đóng cửa phòng vào.
Điệp Tư Thi cứ như vậy một mình ngồi lặng im bên mép giường, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, cho tới tận khi trời sáng rồi, mới trang điểm che mờ đi đôi mắt đò kè, khi ăn sáng cũng chẳng cảm thấy có mùi vị gì.
Úc Thủy Lan Nhước đi tới bên ban công nhìn qua một hồi, rồi quay lại nói:
- Hôm nay không nhìn thấy bóng dáng cảnh sát của quân Lam Vũ nữa.
Điệp Tư Thi dường như đã ngây ra, tựa hồ như không nghe thấy gì cả.
Bất quá Úc Thủy Lan Nhược biết, Điệp Tư Thi đã bị cuộc bắt bớ truy lùng lớn mấy hôm trước làm cho sợ chết khiếp rồi.
Từ sau khi Phong Chi Xã lấy được bản danh sách gián điệp ở trong tay tên đồng đảng của Vũ Văn Thành Đô, quân Lam Vũ liền rầm rộ triển khai hành động truy nã khắp khu vực khống chế, tiếng còi đúng là đã vang vọng cả kinh đô Ni Lạc Thần, tên đường phố cùng toàn là cảnh sát, ở ngã tư cũng là binh sĩ quân Lam Vũ võ trang đầy đủ đứng cảnh giới.
Người bị bắt có già có trẻ, có nam có nữ, có giàu có nghèo, không thiếu một thành phần nào, toàn bộ đều bị chụp cho tội danh gián điệp của nước Mã Toa, sau khi bị bắt, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, có nguồn tin vỉa hề đang lưu truyền, nghe nói nghe nói mỗi một người bị bắt, đều đã kéo tới vùng hoang văng phía bắc kinh đô Ni Lạc Thần xử bắn trực tiếp rồi.
Bởi vì không ăn điểm tâm, cho nên cả một buổi sáng đều trông cứ như mắc bệnh, không có một chút sức lực nào, cũng chẳng muốn nói chuyện, Úc Thủy Lan Nhược cũng không quấy nhiễu nàng, chỉ một mình ngồi bên cạnh nghiên cứu cắm hoa và trà đạo ở trong tạp trí.
Nhưng, mặc dù Úc Thủy Lan Nhược không quấy rầy Điệp Tư Thi, thì vào lúc này lại có một đám người hò hét huyên náo tiến tới, thì ra là một đám phụ nữ có tuổi ở trên đường phố.
Sắc mặt của Điệp Tư Thi tức thì trở nên không dễ coi chút nào, Tường Vi tiểu trúc của nàng, trước nay chưa từng có những người kiểu như thế này tiến vào, bởi vì Điệp Tư Thi ghét nhất những người như bọn họ, cho nên bình thường căn bản không qua lại gì với bọn họ cả.
Trước đây những người này cũng không dám tới gần Tường Vi tiểu trúc, vậy mà lần này không ngờ lại có gan bất chấp Trương ma ma ngăn cản, khí thế hung dữ tiến vào, Điệp Tư Thi liền cảm thấy sự tôn nghiêm của mình gặp phải sự khiêu chiến nghiêm trọng, còn Úc Thủy Lan Nhược tựa hồ nhận ra được điều gì đó, mày hơi cau lại, bất quá cũng không nói gì.
- Các ngươi làm cái gì? Nơi này của ta không hoan nghênh các ngươi.
Đừng ở phòng khách trên lầu hai, Điệp Tư Thi từ bên trên quát xuống, đối với những người ở trên phố này, nàng từ lâu quen với tư thế của kẻ bề trên, thậm chí cho rằng nói chuyện với bọn họ cũng là một loại dung tục.
Một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi không hề sợ uy thế trước kia của Điệp Tư Thi, ngửa đầu lên lớn tiếng nói:
- Điệp Tư Thi, cô có nhà thì quá tốt rồi! Chúng tôi tới thông báo cho cô biết, bắt đầu từ ngày mai, cô phải tới tiểu lễ đường ở trên phố để tiếp thu giáo dục!
- Giáo dục? Giáo dục cái gì?
Điệp Tư Thi cười lạnh, dưới khuôn mặt trắng bệch ẩn dấu ánh hồng phẫn nộ và kích động.
- Cô là phần tử dư nghiệt của xã hội cũ, cô có tư tưởng phản động nghiêm trọng, cô cần phải tiếp thu giáo dục của xa hội mới.
Người phụ nữ lớn tuổi đó tự hào nói, chẳng thèm đếm xỉa tới sắc mặt đã trở nên âm trầm của Điệp Tư Thi. Bà ta ở cách Tường Vi tiểu trúc của Điệp Tư Thi chưa tới một trăm mét, bình thường khi đi qua đi lại, thường thường bị Điệp Tư Thi nhìn với ánh mắt lạnh nhạt thái độ kẻ trên cao, sớm đã bất mãn với Điệp Tư Thi rồi, vừa ghen tị với quyền thế của nàng, vừa hận không thể chiếm lấy mọi thứ của nàng làm của mình, hiện giờ có cơ hội, đương nhiên là phải làm nhục vị tiểu thư kiêu ngạo này một phen.
Điệp Tư Thi tức thì thẹn quá hóa giận, hung dữ quát lên:
- Các ngươi nói năng lếu láo, mau xéo đi cho ta!
- Ấy, cô còn cho chẳng hiện giờ là thời đại của phụ thân cô sao? Cô còn cho rằng có thể gọi cảnh sát tới bắt chúng tôi sao? Ha ha, hiện giờ cô mà không nghe lời, tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt cô! Chúng tôi nói cho cô biết! Người đứng đầu cảnh sát của kinh đô Ni Lạc Thần, đã đổi thành người của quân Lam Vũ rồi, cảnh sát hiện nay, đều là người của quân Lam Vũ, cô còn kiêu ngạo cái gì?
Một người phụ nữ lớn tuổi khác càng thêm đanh đá kêu lên, những người còn lại cũng dương dương đắc ý, nhìn thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Điệp Tư Thi, bọn họ cảm thấy rất hả hể, đáng tiếc, có người dặn bọn họ không được động thủ, nếu không bọn họ sớm đã xông lên tóm lấy Điệp Tư Thi giáo huấn một trận rồi.
- Ngươi! Ngươi xéo đi!
Điệp Tư Thi sắc mặt đỏ sạm, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, dường như có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, đột nhiên, nàng quơ lấy bình hoa bên cạnh ném mạnh xuống dưới, làm cho Úc Thủy Lan Nhược ở bên cạnh cũng giật này mình, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Điệp Tư Thi nổi giận tới mức đó.
Những người phụ nữ lớn tuổi kia là nhân vật hạng nào chứ, đều là những nhân vật hàng đầu từ đấu tranh văn võ tiến lên, đương nhiên sẽ không bị bình hoa của Điệp Tư Thi ném trúng, huống chi Điệp Tư Thi trong cơn thịnh nộ, sức khỏe lại yếu, căn bản chẳng có sức mạnh và chuẩn xác nào, bọn họ dễ dàng tránh qua.
Xoảng một tiếng, bình hoa bị đạp tan nát trên bậc thềm bằng đá Đại Lý, nước từ trong bình hoa thuận theo bầng thềm chảy xuống.
- Điệp Tư Thi, tôi nói cho cô biết! Không có cơ hội cho cô kiêu ngạo nữa đâu! Cô ném đi! Ném đi! Ném sạch đồ ở trong nhà của cô đi! Ha ha, cô cứ tới ném bọn ta đi! Con tiểu yêu tinh không biết xấu hổ, cô đắc tội với Dương Túc Phong, cô còn cho rằng mình được sống yên lành sao? Nói cho cô biết, cho dù cô muốn làm ấm giường cho người ta, người ta còn chê đô hạ tiện …
Tránh khỏi bị bình hoa tập kích, mấy người phụ nữ kia lập tức triển khai bản lĩnh chửi bới nơi đầu đường xó chợ, người này một câu, kẻ kia một câu, càng nói càng khó nghe.
Điệp Tư Thi bầu ngực phập phồng dữ dội, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, con ngươi càng lúc càng đỏ, đột nhiên, nàng nhấc một cái bình hoa cao tới nửa người lên, lại muốn ném xuống.
Nhưng cái bình hoa đó rất nặng, Điệp Tư Thi bụng đầy lửa giận có thể nhấc nó lên, nhưng sau đó lập tức phát hiện ra mình căn bản không có sức để ném nó xuống, nhưng nàng lại không muốn bỏ xuống, kết quả bị sức nặng của bình hoa làm cho loạng choạng, dường như sắp từ bên mép ban công ngã xuống.
Úc Thủy Lan Nhược sợ phát khiếp, vội vàng nhảy tới đón lấy, không ngờ còn chưa chạm được vào người Điệp Tư Thi, đã phát hiện ra toàn thân Điệp Tư Thi mềm nhũn, đã ngất đi rồi, chiếc bình hoa cực lớn chang một tiếng rơi xuống bậc thang làm bằng đá Đại Lý, vỡ nát tan tành ngay tức thì, nước ở bên trong tràn hết ra, phòng khách ở lầu một toàn là nước.
Mấy người phụ nữ lớn tuổi nhìn thấy Điệp Tư Thi đã ngất xỉu, vội vàng ngậm miệng, sau đó cứ đưa mặt nhìn nhau, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi, may mắn sau khi Úc Thủy Lan Nhược sờ mũi của Điệp Tư Thi, tức giận quát xuống phí dưới:
- Cô ấy bị các ngươi làm cho tức giận ngất rồi, các ngươi còn muốn cô ấy chết mới cam lòng hả? Xéo ngay cho ta, nếu không ta giết các ngươi!
- Hô hô, ngất xỉu rồi …
Mấy người phụ nữ kia thầm vỗ ngực mình, vẻ mặt cứ như vừa tạ ơn trời đầy vậy, nhưng đối với sự uy hiếp của Úc Thủy Lan Nhược thùy chung không để cho vào trong lòng, vẫn còn không chịu buông tha nói:
- Sau khi tỉnh lại, thì nói với cô ta, nếu như ngày mai cô ta không tới khóa giáo dục, chúng tôi sẽ lại tới tận nhà.
Úc Thủy Lan Nhược toàn thân đằng đằng sát khí quát:
- Xéo đi!
Mấy người phụ nữ lúc này mới ồn ào bỏ đi, để lại một mình Trương ma ma đứng như trời trồng ở nơi đó, đối diện với căn phòng khách toàn là nước, còn với cả Điệp Tư Thi bị ngật xỉu không biết phải làm thế nào, may mắn dù sao Úc Thủy Lan Nhược là nữ để tử của Hải Thiên Phật Quốc, bản lĩnh cứu người chữa thương rất giỏi, Điệp Tư Thi chỉ là bị cơn giận bốc lên làm ngất xỉu thôi, chỉ làm mấy động tác là tỉnh lại rồi.
Điệp Tư Thi sau khi tỉnh lại, dáng vẻ như bà cô đanh đá vừa rồi còn chưa hoàn toàn biến mất, bất chấp Ủy Thủy Lan Nhược cản trở, cứ loạng choạng đuổi ra tới tận cửa, phát hiện ra đã không còn bóng dáng của những người phụ nữ kia đâu nữa, mới thở hổn hển miễn cưỡng đứng lại, hai tay siết lấy khung cửa, ngón tay dùng sức quá độ tới trắng bệch ra, từ nhỏ tới lớn, nàng đã khi nào bị ức hiếp như thế, làm sao mà có thể chịu được.
Úc Thủy Lan Nhược cười khổ nói:
- Chỉ là một đám nữ nhân lớn tuổi, thích bợ đỡ, thấy thay triểu đổi đại rồi, quân Lam Vũ chiếm cứ thượng phong, cho nên cố ý tới làm khó cô. Cô đừng so đo với những người dung tục đó, bọn họ nói cái gì cô cứ coi như gió thoảng bên tai là được.
Trương ma ma ở bên cạnh cũng quan tâm nói:
- Đúng đấy, tiểu thư hoàn toàn không cần để ý tới bọn họ, cái khóa giáo dục gì đó tiểu thư không cần phải đi …
Điệp Tư Thi đột nhiên thét lên:
- Đi! Vì sao ta lại không đi chứ!
Úc Thủy Lan Nhược sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Cô muốn đi à?
Điệp Tư Thi thở từng hơi lớn, ánh mắt am trầm, hung dữ nói:
- Tôi đi! Tôi phải đi xem xem, bọn chúng muốn cải tạo tôi như thế nào! Tôi không tin bọn chúng có người có thể thuyết phục được tôi! Hừ!
Úc Thủy Lan Nhược cau mày lại, thẩm nhủ trong lòng tính khí tiểu thư của Điệp nhị tiểu thư đúng là quá lớn rồi, chẳng lẽ trên khóa giáo dục ngày mai còn có ai thèm đi biện luận với Điệp Tư Thi sao? Đúng là ngây thơ! Nếu như Điệp Tư Thi làm cho người của quân Lam Vũ không xuống nước được, tất nhiên sẽ có người dùng biện pháp khác đối phó với nàng ta, cái gì khác không nói, chứ cứ giao cho mấy người phụ nữ kia thôi, là đã đủ làm cho Điệp Tư Thi phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này rồi.
Trương ma ma cũng không hiểu chủ nhân của mình muốn làm gì, nhưng nhìn thấy Điệp Tư Thi đã không sao nữa, vì thế liền nói:
- Hai người ngồi trước đã, tôi đi làm vệ sinh, một lúc nữa sẽ đi mua báo, sau đó hai người đọc báo một chút, là có thể ăn cơm trưa rồi.
Trước bữa trưa, Trương ma ma mua báo về, đặt trên trà kỷ ở lầu hai, bất quá Điệp Tư Thi và Úc Thủy Lan Nhược đều không có hứng thú đọc báo.
Điệp Tư Thi nằm rúc sâu bên trong chiếc ghế sô pha mềm mại, vẻ mặt tiểu tụy, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, đại khái là chuẩn bị đại náo một trận vào ngày mai, nếu như nói tới viết chữ và tranh luận, Điệp Tư Thi không tin rằng ở trong kinh đô Ni Lạc Thầnnày còn có ai thắng được mình.
"Hừ! Xem xem là các ngươi giáo dục ta hay là ta giáo dục các ngươi!" Trong lòng Điệp Tư Thi tức tối nghĩ.
Cuối cùng vẫn là Úc Thủy Lan Nhược tiện tay cầm lấy một tờ báo lên, xem lướt qua một lượt, đôi mày tú lệ khơi nhíu lại, tựa hồ cảm thấy khó tin nội dụng ở trên báo, nhưng xem đi xem lại nhiều lần, nàng không thể không tin nội dung ở trên đó.
Úc Thủy Lan Nhược đưa mắt liếc nhìn Điệp Tư Thi đang bặm môi mím lợi suy nghĩ, do dự nói:
- Điệp Nhi muội muội, cô có muốn biết tin tức của tỷ tỷ mình không?
Điệp Tư Thi từ trong tầm tư tỉnh lại, lạnh lùng nói:
- Cô có thể nghe ngóng được tin tức của tỷ ấy sao?
Úc Thủy Lan Nhược vẻ mặt cổ quái đấy một tờ báo tới trước mặt Điệp Tư Thi, nói:
- Theo như bài báo này nói, thì Dương Túc Phong không giết tỷ tỷ của cô, hơn nữa còn ủy nhiệm cô ấy làm quan quân cao cấp …
Điệp Tư Thi ngay lập tức lộ ra vẻ không tin, toàn thân cứ như đông cứng, một lúc sau mới tỉnh táo lại, vội vàng giật lấy tờ báo, lướt mau qua, quả nhiên là ở trên trang nhất của (Nhật báo quân Lam Vũ) có tấm ảnh khổ lớn của Điệp Phong Vũ, phía dưới còn kèm theo một bài báo rất dài, có liên quan tới việc thành lập sư đoàn bộ binh 104 lục quân quân Lam Vũ mới được thành lập, Điệp Phong Vũ chính là quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh này.
Cứ như không muốn bỏ qua bất kỳ một chữ nào, dù là một dấu chấm dấu phẩy, Điệp Tư Thi đọc từng câu từng chữ một của bài báo dài dằng dặc với tốc độ chậm chưa từng có, đôi mắt của nàng không chớp lấy một cái, chỉ có bầu ngực nhấp nhô kịch liệt, từ đó có thể thấy sự kích động ở trong lòng nàng.
/769
|