Sư đoàn bộ binh 104 lục quân quân Lam Vũ mới được thành lập, được tạo dựng nên trên cơ sở những tù binh chiến tranh của quân đội đế quốc Đường Xuyên được giải cứu ra từ Ngân Xuyên đạo, còn có một bộ phận là quan binh quân cấm vệ của đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ biên chế có tổng cộng ba trung đoàn bộ binh, còn có một tiểu đoàn bộ binh vùng núi và tiểu đoàn pháo binh độc lập, nhân số chừng hơn hai vạn tám nghìn người, quan chỉ huy tối cao của sư đoàn này chính là Điệp Phong Vũ.
Ngoại trừ Điệp Phong Vũ ra, những quan chỉ huy còn lại cũng là người Điệp Tư Thi quen biết, một người là thiếu tướng Lạc Tang, một người là hồng kỳ đô úy Tôn Khả Dã năm xưa thanh doanh vang dội, Tôn Khả Dã cũng được phong quan hàm tiéu tướng lục quân quân Lam Vũ rồi.
Ngày 9 tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, lễ thành lập sư đoàn bộ binh số 104 lục quân quân Lam Vũ được cử hành ở Hợp Xuyên phủ của Nguyên Xuyên đạo, quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ là Dương Túc Phong không tham gia, chỉ có Thập Tứ công chúa và Khắc Lệ Tô Na tham gia.
Điệp Phong Vũ đại biểu cho toàn thể quan binh của sư đoàn 104 trong lời tuyên bố công khai đã nói rõ, nàng sẽ kế thừa ý chí của tiên phụ Nhạc Thần Châu, suất lĩnh quân nhân chân chính của đế quốc, nỗ lực bình định Ngân Xuyên đạo, đem Ngân Xuyên đạo trở thành vùng đất bách tính an cứ lập nghiệp.
Mặc dù, những lời tuyên bố này của Điệp Phong Vũ, thì Điệp Tư Thi chỉ cần lướt qua một cái là biết ngay những kiểu văn chương như thế, hoàn toàn do người khác viết sẵn, sau đó Điệp Phong Vũ chỉ đọc thuộc theo, nhưng cho dù là như thế Điệp Tư Thi đã cảm thấy đủ lắm rồi, chỉ cần biết tin tức tỷ tỷ của nàng vẫn còn sống ở trên đời là Điệp Tư Thi đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Lặng lẽ đọc báo, hai hàng nước mắt trong veo của Điệp Tư Thi chầm chậm tuôn ra.
Úc Thủy Lan Nhược trầm mặc rất lâu, mới nói với chút ngạc nhiên:
- Tỷ tỷ của cô … Dương Túc Phong lợi dụng tỷ tỷ của cô đi đánh Xích Luyện giáo sao?
Điệp Tư Thi gật đầu, trầm tĩnh nói:
- Đúng thế, muốn tiêu diệt Xích Luyện giáo, tỷ tỷ của tôi là nhân tuyển tốt nhất, năm xưa phụ thân tôi còn chưa thành công hoàn toàn, nên sau này vẫn luôn cảm thấy vô cùng nuối tiếc, trong những thời gian không làm việc, người viết rất nhiều điều tâm đắc liên quan tới việc bình định Xích Luyện giáo, những điều tâm đắc đó, đều được tỷ tỷ tôi học thuộc, có phụ thân chỉ điểm, bình định Xích Luyện giáo căn bản không phải là chuyện khó. Coi như Dương Túc Phong còn có chút nhãn quang, nếu không y chớ hòng tường chinh phục được những người của Xích Luyện giáo.
Úc Thủy Lan Nhược cau mày nói:
- Xích Luyện giáo khó chinh phục lắm sao? Dương Túc Phong hình như từng công khai phát biểu qua phương pháp đối phó với Xích Luyện giáo, y nói dù phải giết sạch Ngân Xuyên đạo, cũng không để cho Xích Luyện giáo sống dậy từ tro tàn …
Điệp Tư Thi khinh miệt cười lạnh nói:
- Xì, giết sạch Ngân Xuyên đạo ư? Y chỉ biết có giết giết giết, còn chẳng biết cái gì hết. Nếu như giết người có thể thực sự giải quyết được vấn đề thì Xích Luyện giáo đã bị diệt trừ lâu rồi, tôi có thể nói khẳng định với cô, giết người càng dữ, Xích Luyện giáo phản kích càng lợi hại, nơi đó toàn núi non điệp trùng, hang sâu hẻm kín, không có một vạn cũng có tám ngàn, căn bản không thể giết hết được … đây cũng là kết luận năm cuối của phụ thân tôi, tiêu diệt Xịch Luyện giáo, phải bắt đầu từ một con đường khác.
Úc Thủy Lan Nhược đối với đề tài này chẳng hứng thú, hời hợt nói:
- Thế à?
Vừa mới khơi lên được một cá đề tài có hứng thú, đáng tiếc không tìm được nổi một người nghe tử tế, Điệp Tư Thi cảm thấy rất tiếc nuối, vì thế tiếp tục cúi đầu tìm kiếm trong báo chí tin tức liên quan tới Điệp Phong Vũ, nhưng ngay cả mép báo cũng xem qua rồi, mà không thấy thêm một dòng nào nữa về Điệp Phong Vũ, tức thì lại trở nên buồn chán, cuốn mình vào sâu bên trong chiếc ghế sô pha, chìm vào trong trầm tư.
Úc Thủy Lan Nhược cũng không biết lúc này đang nghĩ về điều gì, ũng im lặng ngây ra phía trước buồn hoa quế, hàng mi liễu thi thoảng lại khe khẽ giật giật, tựa hồ cảm nhiễm bởi làn hương, một cơn gió nhẹ thổi tới, hương thơm hoa quế dần lan ra khắp tỏa Tường Vi tiểu trúc.
Điệp Tư Thi đột nhiên nói:
- Phải rồi, bắt đầu từ ngày mai, tôi phải đi tham gia cái ban học tập gì đó kia, sợ rằng không có nhiều thời gian để bầu bạn với cô nước rồi, một mình cô ở nhà, hẳn là sẽ không cảm thấy cô đơn chứ? Cô có chuyện gì cứ nói với Trương ma, bà ấy cũng sẽ đối đãi với cô như tiểu thư, ừm, tôi quên nói với bà ấy, tỷ tỷ không sao cả …
Lời còn chưa nói xong, Điệp Tư Thi đã vội vội vàng vàng đi xuống lầu, sau khi biết được tin tức của Điệp Phong Vũ, Trương ma ma cũng vô cùng mừng rỡ, sung sướng nói:
- Trước kia, Đại tiểu thư là quan cao trong quân đội, hiện giờ Đại tiểu thư vẫn là quan cao trong quân đội, nếu như vừa rồi đem tờ báo kia mua về sớm một chút, xem xem bọn họ còn dám nói chuyện với người như thế nữa không! Thật đúng là, ngày mai, tiểu thư cứ để cho bọn họ tới đây xin lỗi người, nếu không bảo tỷ tỷ của tiểu thư bắt hết bọn họ lại …
Không biết là vì sao, sắc mặt Điệp Tư Thi đột nhiên có chút u ám, cuối cùng trở nên mât hết hứng thú, chỉ tùy tiện nói qua loa mấy câu, sau đó lại ỉu xìu xìu một mình đi lên lầu. Úc Thủy Lan Nhược tự nhiên là nghe thấy hai người nói chuyện rất rõ ràng, vì thế hiếu kỳ hỏi:
- Công không thích tỷ tỷ của mình làm quan cao của quân Lam Vũ?
Điệp Tư Thi buồn bã nói:
- Tỷ tỷ tôi khẳng định là bị Dương Túc Phong uy hiếp cho nên mới làm chuyện này. Dương Túc Phong vô không phu thân tôi giết phụ thân của y, làm sao tỷ tỷ có thể bán mạng cho y được? Tôi thực sự không biết là tỷ ấy suy nghĩ gì nữa, làm sao tỷ ấy lại bán mạng cho quân Lam Vũ?
Úc Thủy Lan Nhược chậm rĩa nói:
- Có lẽ, bên phía tỷ tỷ cô có nỗi khỗ trong lòng không thể nói ra chẳng hạn?
Điệp Tư Thi cau mày:
- Ừm, tôi cũng nghĩ như thế, tỷ tỷ khẳng định là có nỗi khổ khó nói …
Một lúc sau, Điệp Tư Thi đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, cô không chuẩn bị trở về Hải Thiên Phật Quốc à?
Trong lòng Úc Thủy Lan Nhược khẽ cười khổ, nếu như nàng có thể trở về, thì nàng đã về tứ sớm rồi, nhưng …
"Tôi, tôi cũng có nỗi khổ trong lòng không nói ra được …" Ở trong lòng, Úc Thủy Lan Nhược thầm nói.
Bản bảo hiểm thân thể kia của Dương Túc Phong còn chưa làm xong, nàng làm sao có thể trở về Hải Thiên Phật Quốc được? Chẳng lẽ trở về đề người ta khinh cho sao?
- Hừ! Thời kỳ hòa binh, cái gì mà thời kỳ hoa bình chứ?
Nhỏ giọng làu bàu, Phất Lai Triệt không hề để ý tới những người khác ở bên trong phòng hội nghị, trên mặt mang theo vẻ hết sức kinh thường không thèm che dấu, hắn từ đảo Lữ Tống xa xôi bị gọi về tham dự hội nghị, nhưng vừa mới bước chân vào kinh đô Ni Lạc Thần đã phát hiện ra báo chí ở trên này đều là bài viết đài lê thê với nội dung liên quan tới việc kiến thiên hòa bình, tựa hồ thiên hạ thái bình rồi, không cần phải đánh trận nữa, trong lòng không khỏi vô cùng khó chịu, không đánh trận nữa, còn cần quân nhân để làm gì?
Ở phía bên trái Phất Lai Triệt, là Trầm Lăng Vân tư lệnh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, ở phía đối diện Phất Lai Triệt là Khắc Lệ Tô Na quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 191 lục quân quân Lam Vũ, cả hai người chỉ yên tĩnh xem báo, mặc kệ cho Phất Lai Triệt nói gì thì nói.
Dương Túc Phong còn chưa xuất hiện, trong phòng hội nghị hết sức im ắng, chỉ có chiếc đồng hồ quả lăng ở trên tường khẽ phát ra những tiếng tích tắc theo quy luật.
Phất Lai Triệt không tìm được đối tượng đàm luận, cũng chỉ đành cúi đầu lặng yên xem báo, kết quả không xem thì thôi, càng xem càng cảm thấy bực bội.
Trong khoảng thời gian này, ở trên báo chí của kinh đô Ni Lạc Thần, bao gồm cả (Nhật báo quân Lam Vũ) do chính bản thân quân Lam Vũ khống chế, đại bộ phận đều dăng tải tin tức liên quan tới việc kiến thiết nội chính, ví như xây dựng tuyến đường sắt này, kế hoạch kiến thiết lại thành thị này, khế hoạch mời thầu nông trường cỡ lớn này, quy hoạch khu công xưởng này, biện pháp quản lý tài nguyên khoáng sảng này, đề cử các loại sản phẩm nông nghiệp mới này … toàn những thứ vớ vẩn mà Phất Lai Triệt hoàn toàn không có hứng thú. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Còn về tin tức hành động quân sự mà hắn thấy có hứng thú thì lại vô cùng ít, chỉ có tin tức Điệp Phong Vũ được bổ nhiệm làm quan chỉ huy sư đoàn bộ binh 104 lục quân quân Lam Vũ, mà cái đó cũng đã là tin tức cũ của mấy hôm trước rồi.
Bất quá điều này cũng không có nghĩa là trên báo chí hoàn toàn không có nội dung mà Phất Lai Triệt hứng thú, trừ hành động quân sự ra, còn khiến Phất Lai Triệt quan tâm là những bình luận mang màu sắc khác thường của một số tờ báo.
Từ sau khi quân Lam Vũ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần cho tới nay, những bài bình luận giọng điệu bất thường rất nhiều, quân Lam Vũ dùng vũ lực tước đoạt lợi ích của rất nhiều người, đàn áp khí thế coi trời bằng vung của bọn chúng, khiến có bọn chúng ghi hận trong lòng, bọn chúng không dám công kích trực tiếp quân Lam Vũ, vì thế bọn chúng sử dụng một số thủ đoàn đánh lén mập mờ hơn, bình luận mỉa mai những hành động của quân Lam Vũ.
Đương nhiên, cũng có một số bài báo không phải là thuần túy công kích quân Lam Vũ mà chỉ phát biểu cách nhìn chân thật của mình.
Buổi lễ ngày 28 tháng 8, lúc đầu được Đường Minh tuyên truyền kinh thiên động địa, làm cho ngày cả người dân ở trong những ngóc ngách núi non xa xôi nhất của đế quốc cũng biết, nhưng tới cuối cùng, cả một loạt những chuyện bất ngờ trùng hợp làm cho buổi lễ mà mọi người chú ý, trở thành một tang lễ u ám, làm sao mà có thể không làm cho người ta không nuối tiếc cho được.
Mặc dù đã có nghi thức duyệt binh của quân Lam Vũ coi như bù đắp, nhưng nghi thức duyệt binh và lễ hội mang ý nghĩa không giống nhau, những người khách từ bốn phương tám hướng tới tham dự buổi lễ cảm thấy vô cùng thất vọng, đồng thời cũng chôn xuống những hạt giống lo lắng về đế quốc Đường Xuyên, rất nhiều người đều rất quan tâm, liệu quân Lam Vũ có gánh vác được tương lai của đế quốc Đường Xuyên hay không.
Những sư giả nước ngoài, tựa hồ cũng bị chính trị biến động rối loạn ở trước mắt làm cho hồ đồ, bọn họ đều giữ sự bình tĩnh, im lặng ngáp ở một bên để xem náo nhiệt.
Ví như những sứ giả mà nước Long Kinh, nước Ngọc Kinh và nước Yến Kinh phái tới tinh đô Ni Lạc Thần, bọn họ vẫn còn chưa rời khỏi nơi này, nhưng bọn họ cũng không chính thức tiếp xúc với quân Lam Vũ, hiển nhiên, bọn họ tựa hồ cho rằng, cục thế hiện giờ còn chưa ổn định, quân Lam Vũ có thể trở thành kẻ cười cuối cùng được hay không thì chưa biết.
Bình luận của báo chí trong nước còn khá, cho dù là có một số người hoài nghi, nhưng cũng không công khai đả kích, nhưng một số báo chí ở nước ngoài, nhất là của nước Y Lan và nước Mã Toa, sớm đã lấy sự kiện ở kinh đô Ni Lạc Thần thành trò cười rồi, toàn bộ quá trình chính biến dưới sự miêu tả của bọn chúng, chừng như trở thành buổi tụ hội của những tên hề, không có tên nào là ngu nhất, chỉ có kẻ nào ngu hơn kẻ nào thôi, đã làm ra vô sỗ chuyện ngu xuẩn làm cho người ta phải bật cười.
Còn quân Lam Vũ thuần túy chỉ dựa vào vận may mà đoạt được quyền lực tối cao của đế quốc Đường Xuyên, những tờ báo này còn đưa ra những lớn tuyên bố bạo dạn, quân Lam Vũ sẽ mau chóng bị gánh nặng của đế quốc Đường Xuyên đè cho sụp đổ…
Khó khăn lắm mới nhìn thấy Trầm Lăng Vân đặt báo xuống, Phất Lai Triệt không nhịn nổi nữa lên tiếng:
- Lão Trầm, ngươi xem nhân viên ngoại giao của chúng ta thật tích cực, hô, ngày đàm luận với kẻ này, ngài mai lại đàm luận với kẻ khác, có phải là Phong lĩnh không định đánh trận nữa hay không? Hay là có kế hoạch khác, chuẩn bị chung sống hòa bình với nước Mã Toa rồi.
Trầm Lăng Vân lắc đầu, trầm tĩnh nói:
- Xuỵt! Lời này của ngươi cẩn thận để cho Phong lĩnh nghe thấy, đảm bảo ngươi bị phê bình, ta dám nói, lần này chúng ta thảo luận nội dung khẳng định vẫn là đánh trận, đánh trận mới là sở trường của quân Lam Vũ chúng ta, chuyện chính trị và hòa đàm chỉ là giả hết, làm cho người ta xem thôi … bất quá, ta cũng không biết Phong lĩnh bố trí cho chúng ta chuyện gì, vào thời điểm quan trọng này, trận đánh lớn thì khẳng định là không được, nhân thủ của chúng ta khả năng là sẽ phai.. à, ừ, chúng ta cứ đợi nghe chỉ thị của Phong lĩnh đi.
Phất Lai Triệt vẫn có chút lo lắng nói:
- Thế sao? Ta thì cảm thấy Phong lĩnh khẳng định sẽ thảo luận chuyện lễ đăng cơ, ngươi xem, Đường Minh đã chết mười mấy hai mươi ngày rồi, Phong lĩnh cũng không thấy có động tĩnh gì, chẳng lẽ Phong lĩnh không muốn làm hoàng đế? Nhưng vị trí hoàng đế cứ bỏ trống ra đấy tựa hồ cũng không phải là cách.
Trầm Lăng Vân lãnh đạm nói:
- Vậy à? Ta thì chẳng cảm thấy có gì mà không ổn, hoàng đế bất quá chỉ là một cái danh hiệu, ta và ngươi đêu phải là loại người cổ hủ như thế, không giống như bọn Chu Đức Uy, suốt cả ngày cứ lảm nhảm nước không thể một ngày không có chút, khiến cho người ta bực mình, không có hoàng đế, cuộc sống của chúng ta vẫn cứ y như vậy sao. Lúc mới ban đàu, khả năng người dân thường còn chưa quen lắm với cuộc sống chưa có hoàng đế, nhưng để thời gian nữa, bọn họ sẽ dần dần quen thôi …
Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, thì ra là Dương Túc Phong và tham mưu Hà Vị Thần tới, ba người vội vàng đứng dậy, nhiêm mình kính lễ.
Dương Túc Phong thuận tay đáp lễ, nhìn qua Trầm Lăng Vân nói:
- Sao rồi? Sốt ruột muốn ta mau chóng ngồi lên ghế hoàng đế, sau đó cũng phong cho các ngươi mấy loại danh hiệu như tướng quân gì gì đó, rồi khai cương liệt thổ, phong tước vợ con, hưởng hết vinh hoa phú quý?
Trầm Lăng Vân cười đáp:
- Không có, chúng tôi vừa rồi còn nói, dần dần rồi người dân cũng sẽ quen với cuộc sống không có hoàng đế thôi. Không có hoàng đế cuộc sống của bọn họ vẫn y nguyên như thế, chỉ cần cuộc sống của bọn họ mỗi ngày một tốt lên, bọn họ sẽ quên đi hai chữ hoàng đế này.
Dương Túc Phong gật đầu, tùy ý nói:
- Ừ, mọi người đều phải dần dần quen với cuộc sống không có hoàng đế, có chuyện gì thì phía chính vụ viện sẽ giải quyết, chính vụ viện chính là triều đình, có triều đình thì có hoàng đế hay không cũng không phải là vấn đề lớn, trước kia không phải cũng có hoàng đế, ba bốn chục năm không thèm thượng triều sao? Cũng chẳng thấy quốc gia bị sụp đổ.
Phất Lai Triệt và Trầm Lăng Vân lén đưa mắt nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều đã hiểu ra, Dương Túc Phong không định lấy cái xưng hiệu hoàng đế phiền toái này, cũng không chuẩn bị làm chủ Vị Ương cung, y cố ý không cử hành đại điển đăng cơ, chính là muốn làm người dân trong nước dần dần thích ứng với cuộc sống chính trị mới, mà xu thế cái cách chính trị chủ đạo của quân Lam Vũ cũng là tên đã lên cung rồi.
Hành chính ủy viên hội do Tiêu Phương Tạ và Cổ Địch Sâm lãnh đạo đã chính thức đổi tên thành chính vụ viện, chủ quản tất cả mọi chuyện của quân Lam Vũ ngoại trừ quân sự ra, chỉ cần không liên quan tới hành động quân sự, chính vụ viện đã hoàn toàn quản lý quốc gia này một cách hữu hiệu.
Bất quá, Dương Túc Phong cho dù không cần danh hiệu hoàng đế, thì trên thực tế y cũng đã là hoàng đế rồi, vậy nên phải gọi y là gì?
Tựa hồ không muốn tiếp tục dây dưa ở chuyện danh hiệu hoàng đế nữa, Dương Túc Phong ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề:
- Hôm nay gọi mọi người tới đây, chủ yếu là muốn thống nhất nhận thức một chút với mọi người, đừng để bị ngộn luận của báo chí làm hiểu lầm. Mọi người hẳn là cũng xem báo cả rồi, trên báo chí có một số phát biểu liên quan tới hòa bình, bất quá ở đây ta phải nhắc nhở mọi người, những lời nói này đều là để cho người dân thường nghe thôi. Đối với chúng ta mà nói, thì không có hai cái chữ hòa bình này.
Phất Lai Triệt tức thì tinh thần phấn chấn, sống lưng ưỡn lên càng thằng hơn.
Trầm Lăng Vân thì chỉ mỉm cười, biểu thị mình đã đoán đúng rồi.
Phất Lai Triệt hoàn toàn là quan tâm quá sinh loạn, ở dưới thời buổi loạn lạc này, quân Lam Vũ làm sao có thể ngừng hành động quân sự? Mặc dù ở trên báo chí đã hô hào ầm ĩ thời đại hòa bình đã tới, nhưng quân Lam Vũ nên làm gì thì vẫn phải làm cái đó, ngươi nói là quyền của ngươi, ta làm là việc của ta. Nếu như kẻ địch của quân Lam Vũ bị cái gọi là thời đại hòa bình này mê hoặc, thì bọn chúng chết là cái chắc rồi.
Quả nhiên, Dương Túc Phong chỉ hơi dừng lại một chút, rồi ngữ khi trở nên nghiêm nghị:
- Quân đội chúng ta nửa cuối năm nay còn rất nhiều rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, cần phải dùng nỗ lực lớn nhất để hoàn thành. Chúng ta cần phải tiếp tục tiến về phía trước, không thể dừng lại, ai muốn dừng lại thì người đẽ sẽ chịu thiệt. Ưu thế của chúng ta là về mặt quân sự chứ không phải là chính trị, về chính trị cho dù có nói tới khô nước bọt, cũng không có sức uy hiếp bằng lưỡi lê sáng loáng vung lên trước mặt. Nửa cuối năm nay chúng ta phải giải quyết bán đảo hỏa long, phải tra rõ lực lượng còn sót lại của hải quân nước Mã Toa ở đâu, phải tiến hành thăm dò đế quốc Ngả Phỉ Ni, phải tiếp tục quần nhau với hải tặc Ca Âu, phải tiếp tục vây không đảo Lữ Tống, còn phải chuẩn bị đổ bộ lên địa phương ở gần nước Mã Toa, bên phía Y Lệ Nạp, chúng ta cũng phải thừa cơ tiến vào. Cho nên tại nơi này ta tiếp tục nhắc nhở mọi người, đối với quân đội mà nói, là không có hòa bình.
Nhìn sắc mặt của mỗi một người lần nữa, Dương Túc Phong chém đinh chặt sắt nói:
- Ở trong quân đội, vĩnh viên đừng có nhắc tới hai chữ hòa bình.
Phất Lai Triệt bị máu nóng trào lên, kích động đáp:
- Vâng!
Trầm Lăng Vân mỉm cười không nói gì, Khắc Lệ Tô Na thì cúi đầu vẽ vẽ gì đó bên trên cuốn sổ tay của mình, tâm tư của nàng và Trầm Lăng Vân đều giống như nhau, cũng chỉ có loại người đầu óc đơn giản như Phất Lai Triệt mới tin vào mấy cái lời lẽ thời đại hòa bình, những quan chỉ huy còn lại của quân Lam Vũ, có ai là không đang mài đao xoèn xoẹt chuẩn bị giết mổ, nhất là những bộ đội mới được thành lập, chừng như là toàn thân trên dưới đều phát tán ra sát khí lạnh lẽo.
Trong từ điển của quân Lam Vũ, trước nay vốn không có hai chữ hòa bình.
Cũng như thế, ở bên phía kẻ địch chủ yếu của quân Lam Vũ, bao gồm cả hai nước Mã Toa và nước Y Lan, cũng chẳng có hai chữ hòa bình.
Dương Túc Phong ra hiệu cho an bài công việc nửa cuối năm cho từng quân chủng một, thực ra những công tác này đều đã được thông qua phương thức công văn, phát tới tay từng quan chỉ huy cao cấp của mỗi quân chủng rồi, hiện giờ nhắc tới, bất quá chỉ là nhấn mạnh thêm một lần nữa mà thôi.
/769
|