Ở trong chuyến hành động này, thiếu tướng Ai Tắc La Á biểu hiện hết sức tích cực, chỉ chỏ hết cái này tới cái kia ở tiền tuyến, điều này hiển nhiên là cấp cho Tiêu Lan một tin tức, nếu như năng lực của ngươi không dùng được, thì ta dùng Ai Tắc La Á thay thế ngươi, mà Ai Tắc La Á cũng tỏ ra hết sức hăm hở, chẳng thèm để ý tới nộ hỏa trong lòng của Tiêu Lan.
Điều này cũng khó mà trách được, tướng lĩnh nước Y Lan xuất thân là người man rợ trước nay chưa từng để bất kỳ kẻ nào vào trong mắt, cho dù người đó có là hoàng đế bệ hạ, bất quá bọn chúng đúng là rất biết chiến đấu, tạo thành một bộ phận nhỏ tinh nhuệ của nước Y Lan.
Người man rợ là bộ lạc dân tộc thiểu số sinh sống ở xung quanh sa mạc Thái Nội Lôi phía đông nước Y Lan, hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt ở nơi đó đã rèn luyện ra những phẩm chất kiên nhân cứng cỏi, chịu đựng gian khổ, khát máu tàn nhãn và coi thường cái chết và sợ hãi của bọn chúng.
Cho dù là là cao tầng nước Y Lan không thích bọn chúng, nhưng vẫn chiêu mộ bọn chúng ra sức cho quân đội nước Y Lan.
Bình minh lặng lẽ xuất hiện.
Ánh nắng ban mai chầm chậm trải lên cánh đồng ở bên ngoài thành Trầm Hương, đồng ruộng nơi đó đã không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa, tất cả đất đai đều bị pháo đạn cầy sới tới mấy lượng, trên mặt đất toàn là thi thể không toàn vẹn.
Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến vô cùng thảm liệt, quân đội nước Y Lan căn bản không có cách nào thu hội được toàn bộ số thi thể, thậm chí tới cả quân kỳ rách nát cũng không có cơ hội thu lại, vì những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ ở trên tường thành nhìn chăm chăm như hồ rình mồi, bất kỳ binh sĩ nước Y Lan nào bại lộ mục tiêu trong khoảng ách ba trăm mét, đều có nguy cơ tử vong.
Thông qua kính viễn vọng, thượng tướng Tiêu Bá Nạp thậm chí có thể nhìn thấy bóng dang quân Lam Vũ đang hoạt động, bọn họ đang vận chuyển đạn dược ở bên trong đường hào, bố trí chốt hỏa lực, còn có người đang gia cố hàng rào giây thép gai, đa phần thì đang bố trí chướng ngại vật ở trận địa tiền tuyến, còn cả vô số dân công đang xây dựng lô cốt.
Những người tình nguyện được quân Lam Vũ tổ chức lên, đang tiếp thục giáo dục huấn luyện của các chiến sĩ quân LAmVũ, cuộc chiến ngày hôm qua đã chấn nhiếp cực lớn cho bọn họ, gặp phải thương vong nặng nề, bọn họ hiểu được sự đáng sợ của chiến tranh, cũng dần dần hiểu được tầm quan trọng của kỹ thuật chiến tranh, bọn họ cần phải đúc rút bài học kinh nghiệm từ trong máu, mới có thể bảo vệ bản thân, tiêu diệt kẻ địch.
Nhìn thấy tất cả những cảnh đó, thượng tướng Tiêu Bá Nạp đều căm ghét theo bản năng, thậm chí là bức bối không nhẫn nại được, binh sĩ quân Lam Vũ bận rộn nhìn qua không hề có xu thế bị đánh bại, điều này làm Tiêu Bá Nạp mơ hồ nhận thức được cuộc chiến đấu này sẽ không dễ dàng mà kết thúc được.
Bất quá, đối với bản thân lão ta mà nói, thì không tồn tại bất kỳ một chút hoài nghi nào đối với thắng lợi, lão từ đầu tới cuối đều tin rằng, có đại thân Tiêu Trầm ở trên trời linh thiêng phù hộ, quân đội nước Y Lan sẽ đánh đâu thắng đó.
Vậy nhưng, là quan chỉ huy tiền tuyến, thiếu tướng Tiêu Lan không hề hoan nghênh sự có có măt của Tiêu Bá Nạp, hoặc là nói cách khác, hắn cực kỳ không hoan nghênh Tiêu Bá Nạp đến vào lúc này, đến khi mà sư đoàn bộ binh số 37 chưa thể hiện được năng lực chiến đấu của mình.
Quân Lam Vũ kháng cự ngoan cường nằm ngoài dự liệu của Tiêu Lan, đồng thời năng lực ứng phó của quân Lam Vũ cũng nằm ngoại sự tính toán của Tiêu Lan, khiến có kế sách nắm chắc tới chín phần mười của hắn hoàn toàn tan vỡ, sư đoàn bộ binh số 37 muốn hạ được thành Trầm Hương cần nhiều thời gian hơn và trả giá nhiều hơn.
Quả nhiên, Tiêu Bá Nạp biểu thị khinh miệt đối với chiến tích của sư đoàn bộ binh số 37, mặc dù bề ngoài thì biểu dương tinh thần chiến đấu anh dũng của quan binh sư đoàn bộ binh số 37 nhưng lão ta mau chóng nhắc tới thời hạn cụ thể có thể chiếm lĩnh được thành Trầm Hương, điều này ép cho Tiêu Lan bấn kể như thế nào cũng không thể không lay chuyển rồi.
Trước đó Tiêu Lan vỗ ngực đảm bảo có thể hạ được thành Trầm Hương trước ngày mùng 10 tháng 10 thế nhưng bây giờ đã là ngày 7 tháng 10 rồi, hắn chỉ có thời gian ba ngày nữa thôi.
- Ngươi cần bao nhiêu lâu nữa mới có thể hạ được con đường hào kia của quân Lam Vũ.
Thượng tướng Tiêu Bá Nạp hỏi thẳng thắn, lúc mới đầu, lão thực sự tán thưởng tài hoa của Tiêu Lan, nhưng từ khi Tiêu Lan một lòng một dạ chung chí hướng với Tiêu Nam, hơn nữa sau khi Tiêu Lan triển khai phong trào học tập theo quân Lam Vũ, thái độ của lão đối với Tiêu Lan liền biến đổi.
Không phải bởi vì quan hệ với Tiêu Nam mà Tiêu Bá Nạp sinh ra sự biến đổi này, mà là Tiêu Lan đã đảo lộn truyền thống của quân đội nước Y Lan từ căn bản, đấy là điều mà một lão tướng quân tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Từ khi Y Lan vương Tiêu Trầm sinh ra cho tới này, linh hồn của quân đội nước Y Lan chính là "tiến công, tiến công, tiếp tục tiến công", toàn quân từ trên xuống dưới, đều phụng sự theo nguyên tắc tối thượng là tiến công, vì tiến công, bọn chúng có thể bất chấp mịi giá, thậm chí dù có toàn quân bị diệt cũng không sờn.
Mà thực tế, dưới sự chỉ đạo của linh hồn này, quân đội nước Y Lan đã giành được sự nghiệp kinh người, tướng sĩ của nước Y Lan cũng quen với nguyên tắc tiến công này, Tiêu Bá Nạp hoàn toàn có thể tự hào mà nói, quân đội nước Y Lan có lẽ không phải là hùng mạnh nhất, nhưng có tinh thần tiến công mạnh mẽ nhất.
Thiếu tướng Tiêu Lan hiểu rõ Tiêu Bá Nạp làm như thế để ép mình đưa ra quyết đinh, nhưng hắn suy nghĩ rất lâu, vẫn không có đáp án chính xác.
Ở trên vấn đề này, hẳn tỏ ra không đủ tự tin, quân đội nước Y Lan nghiên cứu về quân Lam Vũ, có thời gian triển khai hơn chưa được lâu lắm, hơn nữa trong quá trình đó bị rất nhiều người gây khó dễ, tốc độ học tập kỳ thực rất chậm, chiêu thức có thể học tập và vận dụng thành thục đều đã sử dụng ra rồi, nhưng thật không may đều bị quân Lam Vũ hóa giải một cách dễ dàng.
- Tôi sẽ công chiếm thành Trầm Hương trước ngày mùng 10 tháng 10, nếu như tôi không làm được điều này, tối chấp nhận cùng bộ đội của mình rời khỏi tiến tuyến.
Thiếu tướng Tiêu Lan cuối cùng chỉ có thể trả lời như vậy, đối với quân đội nước Y Lan tôn sùng tấn công mà nói, không giành được thắng lợi phải rút khỏi tiền tuyến là chuyện rất mất mặc thậm chí so với chiến bại càng đáng sợ hơn, nhưng Tiêu Lan nhớ kỹ lời dặn ngầm của Tiêu Nam, quyết tâm làm việc không vinh quang này.
- Được, nếu đã như thế ta cho ngươi thêm thời gian ba ngày nữa, nếu như không đánh hạ được, thì để Ai Tắc La Á tới vậy.
Tiêu Bá Nạp nói với vẻ rất tùy ý, sau đó liền rời đi, trong con mắt của lão, những trò vớ vẩn của thiếu tướng Tiêu Lan là hoàn toàn không cần thiết, học tập quân Lam Vũ cái gì chứ, chẳng qua là làm người ta cười nhạo mà thôi, chỉ có bám chắc lấy tinh túy của quân đội nước Y Lan, đem tinh thần tiến công phát huy tới tột đỉnh mới có thể đánh bại quân Lam Vũ.
Đương nhiên, chỗ dựa sau lưng của Tiêu Lan là Tiêu Nam, cho nên lão cũng chẳng tiện nói gì nhiều.
Chỉ có tên người man rợ Ai Tắc La Á cười lạnh không thôi.
Sắc mặt Tiêu Nam tức thì đỏ như gấc chín, lời nói của Tiêu Bá Nạp không nặng, nhưng đối với sư đoàn bộ binh số 37 có lịch sử vô cùng huy hoàng mà nói, đó là một sự đả kích cực lớn, bất kể là đối với sự tôn nghiêm bản thân Tiêu Lan hay là toàn thể quan binh sư đoàn bộ binh số 37 ma fnói, đều là sự khinh miệt cực lớn.
Mặc dù đã có lời dặn trước đó của Tiêu Nam, nhưng Tiêu Lan cũng quyết tâm phải cho quân Lam Vũ thấy được sự lợi hại của quân đội nước Y Lan, danh dự của kiếm sĩ quân Thập Tự, dù thế nào cũng không thể tùy tiện vũ nhục.
Khi Tiêu Bá Nạp rời khỏi tiền tuyến rồi, Tiêu Lan sắc mặt âm trầm rống lên:
- Gọi tất cả các liên đội trưởng lại đây cho ta.
Tiêu Lan nổi đóa rồi.
Vào lúc này, ở tiền tuyết của quân Lam Vũ, hai người Quách Hàm và Tái Nhĩ Đái cũng đang lạnh lùng quan sát động tĩnh của quân đội nước Y Lan.
Từ bên trong kính viễn vọn nhìn tới, có thể thấp thoáng thấy được không ngừng có bóng dáng quân đội nước Y Lan chuyển động ở bên trong hầm hào, từ phương hướng của thành lâu có thể càng nhìn thấy rõ ràng hơn.
Hiển nhiên, đây là quân đội nước Y Lan đang có sự điều động quy mô lớn, có nghĩa là đợt tiến công mới sắp bắt đầu rồi.
- Lão Quách, tôi thấy mấy ngày này Tiêu Lan sẽ liều mạng đấy.
Tái Nhĩ Đái lạnh nhật nói, thong thả vê vê điều thuốc là ở trong tay, thuốc lá mà lục quân quân Lam Vũ phân phát mùi vì quá nhạt, không thích hợp với những kẻ thô hào như hắn, cho nên đa phần là bọn họ tự quấn thuốc lá cho mình, hơn nữa luyện tập thời gian dài, thành thạo sinh khéo léo, rèn luyện ra một ngón công phu rất giỏi.
Quách Hàm không hút thuốc, hắn chỉ lạnh lùng nói:
- Chúng ta cũng phải liều mạng.
Đúng thế hiện giờ quân Lam Vũ cũng đang liều mạng.
Toàn bộ tiểu đoàn bộ binh miền núi chỉ có hắn và chỉ đạo viên mới biết, do vấn đề đường xá và hậu cần, bộ đội do trung đoàn trưởng Hà Chí Viên suất lĩnh, nhanh nhất cũng phải cần thời gian năm ngày nữa mới tới được Y Lệ Nạp, tới được thành Trầm Hương.
Trong khoảng thời gian năm ngày này, chỉ có tiểu đoàn bộ binh vùng núi bọn họ và hải quân quân Lam Vũ đối chọi với đám đông, hiện giờ hắn chỉ còn bảy trăm quan binh có thể tác chiến và không đầy một nghìn quân tình nguyện Y Lệ Nạp, nhưng đối thủ của bọn họ, quân đội nước Y Lan lại có tới gần mười vạn người.
Ngày chiến đấu đầu tiên, quân Lam Vũ đã tổn thất hơn một trăm người, cứ dựa theo loại thương vong này mà tính, Quách Hàm nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được thời gian năm ngày, hơn nữa ngày đầu tiên còn chưa phải lúc quân dội nước Y Lan tấn công mãnh liệt nhất, cuộc chiến gian khổ vẫn còn ở đằng sau.
Cho nên, Quách Hàm và những quan quân của hắn đều tranh thù tới từng giây từng phút một dể gia cố công sự của bản thân, tận dụng hết kả năng để sử dụng mỗ một chỗ có lợi có lợi tăng khả năng phòng thủ cho quân Lam Vũ.
Tân tổng đốc Y Lệ Nạp – Bội Đặc Lôi Tư Khố chừng như bị bọn Quách Hàm thúc cho như thỏ nhảy trên chảo nóng.
Ngày đầu tiên chiến đấu đã cho thấy rõ, đối phó với bộ binh của quân đội nước Y Lan tấn công, biện pháp hữu hiệu nhất chính là dùng súng máy trong lô cốt, tổ hợp của lưới thép gai và hỏa pháo.
Pháo hỏa có thể sát thương quân đội nước Y Lan từ xa, phá hỏng đội hình của bọn chúng, hàng rào giây thép gai có thể trì hoãn hiệu quả bước tiến của bộ binh nước Y Lan tiến công, súng máy cáo thể phong tỏa một vùng trận địa lớn ở tiền tuyến.
Ba thứ này thêm vào với lựu đạn là hoàn toàn có thể ngăn cản thế công kích của kẻ thủ, cho dù kẻ địch có áp dụng phát động chiến thuật biển người khủng bố nhất, thì cũng có thể chống đỡ được.
Bởi thế, quân Lam Vũ chính đang nghĩ phương pháp gia cố công sự, xây dựng thêm nhiều lô cốt súng máy, kéo thêm nhiều hàng rào giây thép gai, số lượng giây theo gai không đủ, Vũ Phi Phàm hạ lệnh tìm kiếm những thứ có hình giây ở trong thành Trầm Hương, chỉ cần nó có thể ngăn cản bước tiến của quân địch, thì đều tháo xuống đưa lên tiền tuyến, thậm chí là giây thừng của chính bản thân hải quân quân Lam Vũ.
Xây dựng lô cốt súng mánh không đủ gỗ, Vũ Phi Phàm và Bội Đặc Lôi Tư Khố thương lượng với nhau, dùng tiền mặt mua một phần ba số nhà dân của thành Trầm Hương, đem gỗ ở cánh cửa và nóc nhà tháo hết cả xuống, đem sử dụng để xây dựng lô cốt súng máy.
Số lượng súng máy không đủ, không phải lo, súng máy Bạo Phong Tuyết ở trên Long Nha chiến hạm đều có thể tháo ra được, tạm thời cho lục quân mượn tạm sử dụng cũng không có vấn đề gì.
Tất cả vị trí của súng máy đều được điều chỉnh lại một cách khoa học, có lô cốt súng máy loại công cụ chiến tranh mới này, uy lực của bọn chúng càng được phát huy mạnh hơn.
Lô cốt súng máy được phủ lên lớp gỗ và bùn đất rất dày, súng trường Chấn Thiên của nước Y Lan căn bản không thể bắn vào được, nhưng súng máy của quân Lam Vũ có thể phong tỏa vị trí trái phải bốn lăm độ, ở trong khoảng cách trong vòng một trăm mét, không có thứ gì có thể kháng cự lại hỏa lực của súng máy, đối phó với bộ binh đông nghịt xung kích, súng máy quét một cái là giết được hàng loạt.
Kỳ thực lo lăng thức sự của Quách Hàm không phải là bộ binh của nước Y Lan mà là kỵ binh của bọn chúng.
Kỵ binh của nước Y Lan đang đốt phá cướp bóc ở những địa khu khác của Y Lệ Nạp, muốn hoàn toàn hủy diệt Y Lệ Nạp, dợi sau khi bọn chúng hoàn thành nhiệm vụ hủy diệt, bọn chúng khẳng định sẽ tập trung ở xung quanh thành Trầm Hương, tìm kiếm cơ hội tập kích quân Lam Vũ.
Đương nhiên Quách Hàm không tin quân đội nước Y Lan sẽ sử dụng kỵ binh để tấn công trận địa kiên cố của quân Lam Vũ, nhưng sự tồn tại của bọn chúng đối với quân của Hà Chí Viễn sắp tới đây là một sự nguy hiểm rõ ràng, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên bộ đội tiên phong của Hà Chí Viễn phái rất cẩn thận đề phong kỵ binh nước Y Lan tập kích, điều này làm tốc đọ hành quân không tránh khỏi bị giảm sút.
Để có được cơ hội xạ kích hiệu quả cao hơn nữa, chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ cũng tiến hành điều chỉnh, khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên vốn đả thả neo cố định rồi, lúc này lại thu mỏ neo lại, rời khỏi vị trí neo đậu ban đầu, phân chia ra phia shai bên của thành Trầm Hương sau đó lại chọn vị trí thích hợp buông neo đậu lại.
Mục đích của việc làm này là để có được hỏa lực đan cài tốt hơn, sau khi trải qua điều chỉnh, hạm pháo của hải quân có thể cơ bản không chế khoảng cách ba trăm tới năm trăm mét trước trận địa của quân Lam Vũ.
Đương nhiên, xa hơn cũng có thể được, bất quá bởi vì quân đội nước Y Lan đã đào rất nhiều hầm hố, cho nên uy lực của đạn pháo sụt giảm đi rất nhiều, chỉ có thể dựa vào sóng chấn động để gây sát thương cho quân đội nước Y Lan, hoặc là đánh sập hoàn toàn những đường nhầm đó, chôn sống quân đội nước Y Lan ở bên trong. Nguồn: http://truyenyy.com
Đại chiến sắp tới, không khí của toàn bộ thành Trầm Hương đều trở nên khẩn trương.
Ngày mùng 8 tháng 10, quân đội nước Y Lan không phát động tấn công, không khí khẩn trương của hai bên kéo dài suốt cả một ngày.
Tất cả những quan binh của quân Lam vũ không có bất kỳ một ai dám chợp mắt chỉ sợ quân đội nước Y Lan sẽ phát động cuộc tiến công với chiến thuật biển người, thậm chí các pháo thủ bách kích pháo ôm pháo đạn nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Nhưng trong ngày hôm đó, quân đội nước Y Lan không hề có bất kỳ chút động tĩnh nào, tất cả binh sĩ của bọn chúng tựa hồ đều âm thầm ẩn nấp ở bên trong đường hầm, tích lũy năng lượng cuối cùng.
Ngày mùng 9 tháng 10, quân đội nước Y Lan vẫn không phát động tấn công, vào lúc này quan binh quân Lam Vũ đều khá là mệt mỏi rồi, Quách Hàm chỉ đành an bài một số đi nghỉ ngơi, những người con lại phụ trách cảnh giới, tất cả lô cốt súng máy đề ở vào trạng thái trực chiến ở mực cao nhất, mắt của các xạ thủ nhìn chăm chăm vào mảnh đất trống bên ngoài không hề chớp, cho dù có một con chuột chạy qua cũng không thoát khỏi cặp mắt của bọn họ.
Nhưng quân đội nước Y Lan vẫn không có hành động, tiếp tục tích trữ sức lực.
Ngày mùng 10 tháng 10, đây là ngày cuối cùng Tiêu Bá Nạp cấp cho Tiêu Lan, quân đội nước Y Lan cuối cùng đã hành động. Không đánh thì thôi, đã đánh thì như sấm nổ chớp giật, khí thế như dời non lấp biển.
Khi trời mới tờ mờ sáng, cùng với một tiếng còi chói tai vang lên, hàng ngàn hàng vạn binh sĩ quân đội nước Y Lan từ trong những hầm hố dày đặc chi chit nhảy ra, phát động cuộc tấn công mật độ dày đặc nhất.
Ở trong kính viễn vọng Quách Hàm nhìn thấy, tầm mắt thoáng một cái đã bị hải dương màu xanh trời hoàn toàn nhấn chìm.
Sư đoàn bộ binh số 37 quân đội nước Y Lan không hổ danh là tinh hoa của quân đội nước Y Lan, tố chất binh sĩ vô cùng cao, tốc độ tấn công cực nhanh,ở trong một khoảng thời gian ngắn đã hình thành cuộc tấn công mập độ cao nhất và tốc độ cao nhất.
Đông người đen kìn kịt, và lưới lê sáng loáng, mang lại cho người ta một sức mạnh chấn động, nếu chẳng phải một số chiến sĩ quân Lam Vũ đã chứng tiến cuộc công kích mãnh liệt hơn của người man rợ, thì có thể thực sự rơi vào trạng thái tê liệt.
- Mẹ nó! Đúng là muốn liều mạng rồi!
Tái Nhĩ Đái lạnh lùng nói, mau chóng nối điện thoại, hạ lệnh nổ pháo với tốc độ nhanh nhất.
Quan binh của quân Lam Vũ đã sẵn sàng đón địch cho nên chỉ dùng thời gian ba giây đã trút đợt đạn pháo đầu tiên lên chiến trường, một bức tường lửa mãnh liệt từ trên trời đổ xuống, làm cho mặt đất bùng cháy, tức thì ngăn cản con đường tiến lên quả quân đội nước Y Lan.
Toàn bộ mặt đất đều bị khói đen dày đặc bao phủ, vô số bùn đất và thi thể bắn tung lên, linh kiện súng trường Chấn Thiên nát vụn rơi cả vào trận địa của quân Lam vũ, trong ống kính việt vọng, Quách Hàm đột nhiên không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ có một màu đen vô biên.
Hạm pháo của hải quân quân Lam Vũ tự động lắp đạn đã phát huy tác dụng trọng yếu vào lúc này, nó đảm bảo cho cứ mỗi một phút, quân Lam Vũ có ít nhất năm phát pháo đạn rơi vào bên trong đội ngũ của quân đội nước Y Lan.
Mặc dù nghe qua thì năm phát pháo đạn rất là ít, nhưng đối với pháo trái phá cỡ nòng 122 ly mà nói, mỗi một quả đạn phát nổ là tạo ra một vòng xoáy cực lớn bên trong quân đội nước Y Lan, binh sĩ nước Y Lan ở trong vòng xoáy đường kính ba bốn chục mét đó cơ bản không thể may mắn nào cả, dù không chết cũng bị thương, tạo thành chấn động cực lớn cho quân đội nước Y Lan.
Trừ hạm pháo của quân Lam Vũ ra, thì bách kích pháo của tiểu đoàn bộ binh vùng núi cũng phát huy tác dụng trọng đại, do thuyền vận chuyển đã đưa tới vô vàn đạn pháo, cho nên bách kích pháo gần như là có thể xạ kích không phải hạn chế, chỉ miễn là nòng pháo của nó có thể chịu được được.
Trên thực tế, quân Lam Vũ đã chuẩn bị phương pháp giảm nhiệt sẵn sàng từ trước cho mỗi một khẩu bách kích pháo rồi. Mỗi một khẩu bách kích pháo sau khi xạ kích mấy phút, đều được rưới nước lạnh để giảm nhiệt, đó là biện pháp uống thuốc độc để giải khát có lẽ sau khi trận chiến đấu này kết thúc những khẩu bách kích pháo này bị vứt đi hết cả rồi, nhưng quân Lam Vũ cũng chẳng để ý được nhiều như thế.
Căn cứ vào tư liệu thống kế sau này cho thấy, trong giai đoạn đánh thành và phản đánh thành cùng quân đội nước Y Lan ở Y Lệ Nạp, nhân số binh sĩ quân đội nước Y Lan tử vọng, ít nhất phải có một nửa thuộc về công của pháo binh, bao gồm cả hạm pháo hải quân và bách kích pháo của tiểu đoàn bộ binh vùng núi.
Mà sau này bên trong hồi ký của binh sĩ quân đội nước Y Lan cũng cho thấy,bọn chúng sợ nhất là đại pháo của quân Lam Vũ rồi sau đó mới tới súng máy.
Những tên binh sĩ nước Y Lan may mắn vượt qua được bức tường lửa, không có gì phải nghi ngờ sẽ đón nhận lễ rửa tội của súng máy quân Lam Vũ.
Đem so với phảo hỏa rợp trời, hỏa lực của súng máy quân Lam Vũ càng dày hơn, càng chuẩn xác hơn, đạn cứ trút xuống như mưa, làm những tên binh sĩ nước Y Lan đang lom khom tiến quân, đổ xuống không rên lên được tiếng nào, thi thể chất chống hết lớp này tới lớp khác, kéo dài từ trận dịa quân đội nước Y Lan kéo dài tới trận địa của quân Lam Vũ.
Dưới làn đạn như mưa của súng máy, không một ai có cơ hội né tránh, những đám đông binh sĩ nước Y Lan chen chúc nhau kia, thường thường trở thành mục tiêu cho các tay súng máy của quân Lam Vũ tàn sát.
- Rút lui! Rút lui!
Tiêu Lan cuống cuống rống lên, khuôn mặt tím tái như cái gan lợn, ý thức được căn bản không thể đánh hạ được trận địa của quân Lam Vũ ở dưới điều kiện hiện tại, Tiêu Lan quyết đoán hạ lệnh rút lui.
Người của cả bộ tham mưu đều kinh ngạc nhìn Tiêu Lan, không được sự phê chuẩn của quan tư lệnh Tiêu Bá Nạp mà Tiêu Lan dám tự tiện hạ lệnh rút lui, chẳng lẽ hắn bị điên rồi hay sao? Nhưng nhìn dáng vẻ của Tiêu Lan bọn chúng tin rằng, hắn tuyệt đối không bị điên.
Nửa tiếng đồng hồ sau, những tên binh sĩ nước Y Lan tham dự tiến công đều mang theo vẻ kinh ngạc và mừng thầm rút lui khỏi chiến trường, nhưng hai liên đội của sư đoàn bộ binh số 37 rơi vào trong trận địa thì không còn cơ hội quay trở lại nữa, phía sau của bọn chúng đã hoàn toàn bị hỏa pháo của quân Lam Vũ ngăn trở, phái trước là hỏa lực dày đặc của súng máy, dưới tình huống hai mặt bị giáp công như thế, kết quả của bọn chúng chỉ có một cái, đó là chết, bất kể bọn chúng tiến về phương hướng nào cũng chỉ có một con đường chết.
Quả nhiên, trong thời gian chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, binh sĩ của hai liên đội bộ binh đó của nước Y Lan đã nằm hết xuống trên mảnh ruộng rộng chưa tới một trăm bảy mươi mét, dài không tới năm kilomet, ngay cả thi thể cũng sắp thành hàng tương đối chỉnh tề.
/769
|