Khi hỏa pháo của quân Lam Vũ dần dần tan đi, khói súng cũng bị gió biển thổi đi mất, ở trên vùng đất chật hẹp kết liễu vô số thi thể này, chỉ có ba lá quân kỳ của nước Y Lan đang bốc cháy, khung cảnh cực kỳ bi tráng.
Mấy liên đội trưởng khác thủ hạ của Tiên Lan đều mang ánh mắt phức tạp nhìn trưởng quan của mình, sức chiến đấu quân Lam Vũ biểu hiện ra tuyệt đối làm bọn chúng chấn động, bọn chúng chưa bao giờ tổn thất nhiều như thế trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Nếu như trong lòng bọn chúng mà không chấn động, vậy đó thuần túy là nói dối, nhưng khi Tiêu Lan ra lệnh cho bọn chúng rút lui, bọn chúng vẫn tỏ ra do dự, cùng với việc chấn kinh, bọn chúng cũng biết rất rõ chưa giành được thắng lợi đã rút khỏi chiến trường là một sự vũ nhục còn lớn hơn cả cái chết, nhất là ở dưới tình huống bên cạnh còn có các huynh đệ bộ đội đang nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
Nhìn mỗi một đôi mắt đang vất vả đưa ra lựa chọn, Tiêu Lan lạnh lùng nói:
- Đây là mệnh lệnh bằng văn bản ta cấp cho các ngươi, ta, lấy thân phận quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh số 37 ra lệnh cho các ngươi rút khỏi chiến trường, tất cả mọi hậu quả đã có ta gánh vác.
Nói rồi Tiêu Lan đem mệnh lệnh bằng văn bản đã được viết sẵn ra phân phát cho mỗi một liên đội trưởng, ở phía cuối mỗi bản mệnh lệnh đều có ký tên của hắn.
Như thế tất cả các liên đội trưởng không còn lý do gì để do dự nữa, có văn bản mệnh lệnh ở đây, rút khỏi chiến trường đã không còn chút trách nhiệm nào của bọn chúng nữa, cho dù có hậu quả tày trời, thì tất nhiên cũng đã có thiếu tướng Tiêu Lan phụ trách.
Rất nhiều tên vừa thầm cảm thấy may mắn bản thân thoát khỏi chiến trường khủng bố này lại không khỏi lo lắng cho Tiêu Lan, mặc dù có Tiêu Nam gián tiếp bảo vệ, nhưng danh dự cá nhân của hắn khẳng định sẽ bị tổn thất không gì sánh được.
Quả nhiên, sau khi biết được tin tức, thượng tướng Tiêu Bá Nạp không chút dung tình trừ bỏ chức vụ quan chỉ huy tiền tuyến của thiếu tướng Tiêu Nam, hạ lệnh cho sư đoàn bộ binh số 37 lui về hậu phương, để sư đoàn bộ binh số 35 xung trận.
Thiếu tướng Tiêu Lan chủ động xin cho sư đoàn bộ binh số 37 rút khỏi hành lang Á Sâm để chỉnh đốn lại, Tiêu Bá Nạp đồng ý ngay, đồng thời không chút khác khí bảo Tiêu Lan và bộ hạ của hắn cuốn xéo càng nhanh càng tốt.
Những tướng quân khác của nước Y Lan đều có chút vẻ khinh bỉ, thái độ này của Tiêu Lan chắc chắn là sợ chiến đấu rồi.
Những quan binh của sư đoàn bộ binh số 37 đều nghĩ không ra, rất nhiều người cảm thấy cứ cúi mặt mà rời khỏi chiến trường như thế này quả thực là sự sỉ nhục của quân nhân, là vũ nhục Y Lan vương Tiêu Trầm năm xưa.
Nhưng thái độ của Tiêu Lan vô cùng cứng rắn, hắn thậm chí còn tới tận cơ sở chỉ huy công tác rút lui, những tên binh sĩ không chịu rút lui đều bị Tiêu Nam hạ lệnh dùng quân pháp bắt lấy, rồi giải đi như tù nhân vậy.
Trong thời gian chưa tới một ngày, sư đoàn bộ binh số 37 lục quân nước Y Lan đã rút lui toàn bộ, do động tác rút lui quá dứt khoát gọn lẹ, làm cho rất nhiều tướng lĩnh nước Y Lan cực kỳ hoài nghi, có phải Tiêu Lan ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn sàng rút lui rồi hay không, bọn chúng không tài nào hiểu nổi, Tiêu Lan gần như là thanh niên tướng lĩnh có tiền đồ nhất của nước Y Lan, vì sao lại muốn chủ động xin nhận tội.
Về phần Tiêu Lan, vận mệnh của hắn đúng là như vở kịch vậy.
Hành vi lâm trận chùn bước của quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 37 lục quân nước Y Lan, gây nên chấn động dữ dội cho cả nước Y Lan, quân đội nước Y Lan cảm thấy hết sức mất mặt, lập tức tước đoạt quyền chỉ huy của Tiêu Lan, đồng thời muốn đưa hắn tới tòa án quân sự để xử lý, nhưng bị Tiêu Nam ngăn cản.
Tiêu Nam mặc dù đã mất đi tất cả quyền lực, đồng thời bị phụ thân và đệ đệ đuổi vào tít trong thâm sơn cùng cốc bái phật tu tâm dưỡng tính, nhưng ảnh hưởng của hắn ở bên trong quân đội nước Y Lan vẫn còn cực lớn, lớn tới mức ngay cả dạn lão tướng như Tiêu Bá Nạp cũng không dám có ý kiến gì, càng chẳng phải nói tới các tướng lĩnh nước Y Lan khác.
Trong toàn bộ nước Y Lan, chi có ba người có thể làm Y Nam nể mặt, đáng tiếc ở trong quân đội thì không có một ai.
Tiêu Nam thể hiện thái độ bảo vệ hết sức kiên quyết và rõ ràng với Tiêu Lan, làm cho quân đội nước Y Lan không dám chấp hành mệnh lệnh của mình, đạo mệnh lệnh cách chức kia thành vô tác dụng, thế nên cuối cùng dứt khoát hủy bỏ.
Đệ đệ của Tiêu Nam là Tiêu Đường tựa hồ cũng không muốn vì một sư đoàn bộ binh số 37 mà ép Tiêu Nam vào đường cùng, cho nên căn bản không nhúng tay vào.
Vì thế Tiêu Lan tiếp túc làm quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh số 37, suất lĩnh bộ đội còn sót lại trở về trung tâm hành lang Á Sâm tiến hành chỉnh đốn.
Chuyện này khi ấy đối với quân Lam Vũ mà nói không đáng để chú ý, bởi vì lúc đó Dương Túc Phong đang mở một cuộc hội nghị kéo dài mấy ngày mấy đêm liên tục, vì tương lai của quân Lam Vũ vì tương lai của đế quốc Đường Xuyên mà định ra các loại chính sách, bận tới lức thời gian đi nhà xí cũng không có, cho nên chuyện này bị bỏ quên.
Vào lúc ấy quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều không biết rằng, vì có sự tồn tại của sư đoàn bộ binh số 37 lục quân nước Y Lan, mà trong cuộc chiến về sau, quân Lam Vũ phải trả giá lớn hơn nữa.
Vào khi đó, ở trên đại lục Y Lan có thể chỉ có hai người hiểu một cách rõ ràng ý nghĩa của hành động này là gì, đó là Tiêu Nam và Tiêu Lan.
Phượng Hoàng trước khi niết bàn, luôn phải trải qua một quá trình rất đớn thê thảm, sư đoàn bộ binh số 37 cũng như thế, trái quả mấy ngày chiến đấu, Tiêu Lan cảm thấy bộ đội của mình đã có hiểu biết tương đối về cách thứ chiến đấu của quân Lam Vũ, chuyện còn lại chính là dùng hết khả năng trong thời gian ngắn, tìm kiếm biện pháp nữa thôi.
Hoặc nói cách khác là làm sao tìm kiếm được nhược điểm của quân Lam Vũ đồng thời đưa ra phương án phản kích hữu hiệu.
Ở trong con mắt của thiếu tướng Ai Tác La Á, việc Tiêu Lan phải cúi mặt rút lui, sư đoàn bộ binh số 35 của hắn lập tức được đưa tới lấp chỗ trống, thì phải sao để hình thành sự đối lập với hành vi lâm trận chùn bước của sư đoàn bộ binh số 37.
Ai Tắc Lá Á sai bộ đội của mình tiến vào chiến trường, bày ra khí thế quyết tử chiến tới cùng với quân Lam Vũ, toàn bộ trên hai vạn năm ngàn người của sư đoàn bộ binh số 35 đều được đưa hết lên chiến trường ngay đợt đầu tiên.
Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, ở phía tây nam ngoài vi thành Trầm Hương, gần như đã bị lấp đầy bởi binh sĩ của quân đội nước Y Lan, đối với quân Lam Vũ mà nói là một mục tiêu pháo kích không thể tốt hơn được.
Nhưng đang tiếc là mệnh lệnh pháo kích thủy chung không được hạ xuống, bời vì ở giữa những binh sĩ của quân đội nước Y Lan đó, chính là hơn ba vạn người dân thường của Y Lệ Nạp, rõ ràng rằng quân đội nước Y Lan đã đem bọn họ trở thành tấm là chắn cực kỳ hữu hiệu.
Quách Hàm gằn giọng nói:
- Ta thích hạng đối thủ như thế này đấy.
Sư đoàn bộ binh số 35 sau khi tiến vào trận địa, Quách Hàm lập tức phát giác ra sự khác biệt của đối phương, toàn thân tựa hồ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đơn vị bộ đội này của nước Y Lan trông qua đúng là vô cùng dũng cảm, tin rằng cũng là bộ đội sùng bái lý tưởng "tấn công, tấn công, tiếp tục tấn công" nhất của nước Y Lan, có lẽ đối với bọn chúng, thì việc tấn công không ngơi nghỉ sẽ làm cho quân Lam Vũ vị đánh bại.
Nhưng bọn chúng không biết rằng, quân Lam Vũ thích nhất loại đối thủ đầu óc đơn giản như bọn chúng.
Tương phản với khí thế tấn công cao vời vựoi của quân đội nước Y Lan, thì chuyện phòng thủ phản kích cũng là ngón nghề sở trường của quân Lam Vũ.
Ngày 12 tháng mươi, sau khi chuẩn bị kỹ càng, thiếu tướng Ai Tắc La Á quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh số 35 lục quân nước Y Lan, đã hạ lệnh tiến công.
Tức thì ở phía tây nam của của thành Trầm Hương xuất hiện vô số lão bách tính của Y Lệ Nạp, bọn họ bị quân đội nước Y Lan dùng lưỡi lê xua lên chiến trường, làm tấm lá chắn uy hiếp quân Lam Vũ không dám nổ pháo.
Ước chừng có hơn hai vạn binh sĩ nước Y Lan và ba vạn cư dân cả Y Lệ Nạp, lập tức đã lấp kín ngoại vị thành Trầm Hương.
Các tay súng của quân Lam Vũ đều đặt ngón tay lên trên cò súng, các pháo thủ cũng đặt ngọn tay lên chốt pháo, nhưng đối diện với bao nhiêu người dân bình thường y phục lam lũ như vậy, bọn họ không thể không do dự.
Nếu muốn tiêu diệt hoàn toàn hơn hai vạn binh sĩ nước Y Lan này thì hơn ba vạn người dân bình thường của Y Lệ Nạp kia khẳng định cũng sẽ phải tuẫn táng, ở trong số những người dân thường đó, đại bộ phần là người già và trẻ nhỏ, có những cụ già râu tóc bạc phơ, cũng có những đứa bé đang bú tí ở trong lòng mẹ.
Bọn họ đáng lẽ ra phải xa rời chiến hỏa, ở lại hậu phương hưởng thụ yên binh, nhưng vào thời khắc bi thảm này, vận mệnh của bọn họ lại phải gắn chặt với chiến tranh.
Vũ Phi Phàm không thể nào hạ lệnh mệnh khai hỏa được, cho dù về mặt lý trí hắn biết rõ phải bất chấp tất cả mà khai hỏa, nhưng trên mặt tình cảm hắn không sao làm được.
Cuối cùng, hắn một lần nữa làm vị chỉ huy mềm lòng, đem quyền quyết định giao cho Dương Túc Phong.
Lúc này Dương Túc Phong chính đang mở hội nghị ở kinh đố Ni Lạc Thần, thảo luận vấn đề liên quan tới việc thành lập bộ thống soái, Viên Ánh Lạc khẩn cấp báo cáo tình hình này với hắn.
- Đánh! Vì sao lại không đánh? Bọn chúng dám làm là mùng một, thì chúng ta dám làm mười lăm.
Ở bên trong phòng hội nghị rộng lớn của kinh đô Ni LẠc Thần, Dương Túc Phong lạnh lùng nói, ngữ khí tỏ ra hết sức trầm tĩnh quyết đoán.
Nước Y Lan muốn dùng tính mạng của người dân thường ra uy hiếp quân Lam Vũ ư? Đúng là nằm mơ, nó chỉ khiến cho sau này người Y Lệ Nạp có cái cớ để đồ sát người Y Lan mà thôi.
Quả nhiên, mười giây sau, mệnh lệnh tới từ bộ thống soái tối cao của quân Lam Vũ được truyền đến tiền tuyến.
Quân Lam Vũ ở dưới tình huống tự vệ không thể không nổ súng xạ kích, hi vọng người dân Y Lệ Nạp có thể cảm thông, trừ khi bọn họ chấp nhận nhìn thấy thành Trầm Hương rơi vào khốn cảnh, làm có thêm nhiều cư dân Y Lệ Nạp rơi vào trong tay quân đội nước Y Lan hơn nữa.
Quân Lam Vũ bảo đảm với người Y Lệ Nạp, trong tương lai không xa, món nợ máu sâu tựa bề này của bọn họ sẽ được đến bù gấp mười lần.
Ở trên báo chí của quân Lam Vũ, cũng bắt đầu cho đăng những tấm cảnh cỡ lớn việc quân đội nước Y Lan sử dụng thủ đoạn lấy người dân thường Y Lệ Nạp ra làm lá chắn tiến công, gây ra dư luận cực lớn ở đại lục Y Lan.
Hai nghìn quân tình nguyện Y Lệ Nạp chỉ đành chấp nhận hiện thực tàn khốc này, bọn họ vốn cho rằng, trong cuộc chiến đấu hai ngày trước đó, bọn họ đã tiếp xúc với đủ sự thực tàn khốc rồi, nhưng hiện giờ bọn họ mới biết rằng, còn có sự thực tàn khốc hơn nữa bày ra ngay ở trước mắt.
Vì người thân và bằng hữu ở bên trong thành Trầm Hương, bọn họ đành phải nổ súng đối với những đồng bào ở trước mắt kia, ở trong khoảnh khắc dó, thù hận của người dân Y Lệ Nạp với người Y Lan đã tăng lên tới đỉnh điểm, đồng thời còn lưu giữ ở trong một khoảng thời gian rất dài.
Đương nhiên và vào lúc này quân đội nước Y Lan còn chưa biết được hậu quả của việc làm này, bọn chúng đã quen làm như thế rồi.
Trong thời gian mà Tiêu Nam không chỉ huy, quân đội nước Y Lan cơ bản đều phát động tấn công như vậy, cho rằng bản thân làm như vậy vừa tiện lợi, hơn nữa lại còn giảm bớt được nhiều thương vong.
Trong những cuộc chiến trước kia, thông qua loại phương pháp này, bọn chúng đã giành được không ít thắng lợi, nhưng bọn chúng không hề biết rằng, lần này bọn chúng đã sai rồi.
Trong cuộc tấn công sau này của quân Lam Vũ tiến hành ở nước Y Lan, người nước Y Lan đã vì chuyện này mà phải trả một cái giá nặng nề, tòa án quân sự quân Lam Vũ đã bắt rất nhiều binh sĩ Y Lệ Nạp thảm sát người vô tội, nhưng cuối cùng đều bị Dương Túc Phong lấy quyền lực đặc biệt của thống soái tối cao giảm nhẹ xử phạt, rất nhiềungười biết được nội tình đều hiểu rằng, chuyện này có liên hệ mật thiết với cuộc chiến tranh đoàn thành Trầm Hương tiến hành vào tháng 10 năm 1731 thiên nguyên.
- Nổ pháo!
Tái Nhĩ Đái xoay lưng đi hạ lệnh nổ pháo, hắn không muốn nhìn thấy kết quả thảm liệt ngọc đá cùng tan, song, kết quả như vậy đã được định sẵn là không thể tránh khỏi.
Khi những tiếng pháo nổ uỳnh uỳnh vang lên, tất cả mọi tiếng động đều bị át đi, tất cả bi ai và bất lực cũng đều bị mạnh đạn sắc bén bao chùm, xung quanh nơi đạn pháo phát nổ, bất kể là thiện ác xấu đẹp, đều gặp phải vận mệnh giống nhau.
Những người lính điều khiển súng máy của quân Lam Vũ gần như đều nắm mắt lại điên cuồng quan quét, đem từng rương từng rương đạn dốc hết ra như trút nước, còn về phận những viên đạn đó bắn trúng mục tiêu gì, bọn họ không cần biết, cũng không muốn biết.
Rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ trẻ tuổi vẫn không thể nào đối diện với cuộc chiến như vậy, giống như thế, tất cả quân tình nguyện Y Lệ Nạp đều như chết lặng, chỉ biết bóp cò súng theo bản năng, đem tất cả đạn dược bắn về phía binh sĩ nước Y Lan, bọn họ nỗ lực ý rằng, tất cả mọi thứ ở trước mắt bọn họ, đều bởi vì quân đội nước Y Lan mà gây nên, tất cả thù hận và món nợ máu này, đều phải tìm người Y Lan đòi lại …
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Tạch tạch tạch ….
Đoàng đoàng đoàng …
Đạn pháo không ngừng rền vang….
Quách Hàm cũng không biết cuộc chiến đã kéo dài bao nhiêu lâu, tóm lại hắn chỉ cảm thấy người ở bên cạnh mình càng ngày càng ít, hỏa lực súng máy tựa hồ cũng càng ngày càng trở nên yếu ớt, chỉ có tiếng pháo nổ uỳnh uỳnh tự hồ vĩnh viễn đều vẫn mãnh liệt như vậy.
Quách Hàm cảm thấy ở trên trán mình có thứ gì nóng hôi hổi chảy xuống, sau đó chảy vào trong mắt của hắn, vì thế tất cả những thứ hắn nhìn thấy đều biến thành một màu máu đỏ …
Thỉnh thoảng Quách Hàm có thể dùng khóe mắt nhìn thấy ở bên cạnh mình, tựa hồ có nhân viên hậu cần của Y Lệ Nạp đem những chiến sĩ quân Lam Vũ bị trọng thương hoặc hi sinh bờ bên mép hầm hào rút xuống, sau đó đặt ở trên cáng ở dưới đáy chiến hào, khom lưng thuận theo đường hào khiêng hắn đi.
Đạn của quân đội nước Y Lan lướt qua vèo vèo như chim sẻ vậy, tiếng viên đạn to lớn xé gió bay tới, giông như tiếng xé giấy dầu của súng máy Bạo Phong Tuyết quân Lam Vũ, đều mang theo mùi vị tử vong nồng liệt.
Bọn Tái Nhĩ Đái đương nhiên không có cơ hội rời xa chiến trường, thực tế thì bọn họ cũng mau chóng phải tham gia chiến đấu, chiến đấu giống như bộ binh của quân Lam Vũ vậy.
Tái Nhĩ Đái đã dùng quen súng máy ở trên quân hạm của hải quân qân Lam Vũ, nên không ngừng điều khiển một súng máy Bạo Phong Tuyết càn quét tất cả mục tiêu ở phía trước bất kể là có được vũ trang hay không.
Nhân viên của hải quân bên cạnh hắn cũng lần lượt tham gia chiến đấu, chẳng những như vậy, còn có thêm nhiều binh sĩ hải quân rời khỏi quân hạm của mình cầm vũ khí hạng nhẹ sóng vai tác chiến với bộ binh của quân Lam Vũ, cuối cùng thậm chí tới ngay cả hạm trưởng của khu trục hạm "Hổ Xuyên" là Phương Hận Thiếu cũng đích thân lên chiến trướng.
Cuộc chiến này dứt khoát là cuộc chiến kịch liệt nhất từ sau khi quân Lam Vũ và quân đội nước Y Lan có va chạm với nhau cho tới này, thậm chí trong một hai năm sau đó, quân đội nước Y Lan và quân Lam Vũ đều không có xung đột mãnh liệt như vậy. Cả hai bên đều lấy ra tới lực lượng cuối cùng của mình để đọ sức với nhau.
Vũ Phi Phàm phái cả lính cần vụ của mình lên chiến trường, kết quả chàng trai chỉ có mười bảy tuổi này, cũng an giấc vĩnh hằng trên vùng đất Y Lệ Nạp.
Giống như thế, cái giá của quân đội nước Y Lan phải trả cũng không hề nhẹ chút nào, khi cuộc chiến tới mức cao trào nhất, thiếu tướng Ai Tắc La Á bị tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ bắn một phát chết ngay ở khoảng cách hơn năm trăm mét, trở thành tên tướng quân đầu tiên hi sinh trên chiến trường của quân đội nước Y Lan trong vòng một trăm năm nay.
Thương vong càng thảm trọng, tựa hồ chiến đấu càng kịch liệt, tựa hồ mỗi một người đều đang nghĩ, đối phương sắp không kiên trì nổi nữa rồi, chỉ cẩn mình cố gắng thêm năm phút nữa thôi, thắng lợi sẽ chính là của mình mình.
Nhưng, cuối cùng bọn họ phát hiện ra, kiên trì vô số cái năm phút rồi, mà chiến đấu vẫn không kết thúc, có một bộ phân binh sĩ không phải bị kẻ địch giết chết, mà bởi vì chiến đấu một thời gian dài tiêu hao hết tinh lực mà hi sinh.
Cuộc chiến kịch liệt kéo dài đến rạng sáng ngày 13 tháng 10, quân đội nước Y Lan không còn chút sức lực nào nữa, mới chỉ đành tiếp thụ vận mệnh thất bại.
Kỳ thực khi cuộc chiến tiến vào nửa giai đoạn sau, những kẻ còn sót lại của quân đội nước Y Lan đã chuẩn bị rút lui rồi, cho dù là dũng sĩ có kiên cường hơn đi chăng nữa, đều cũng sẽ chùn chân trước thương vong khủng khiếp như thế.
Nhưng quân Lam Vũ không cho bọn chúng có cơ hội rút lui, binh sĩ quân Lam Vũ gần như thương vong quá hai phần ba, dưới sự yểm hộ của hỏa pháo, bất khuất phát động phản công, những quân tình nguyện Y Lệ Nạp chứa đành một bụng phẫn nộ cũng bất chấp thương vọng cực lơn, phát động cuộc phản côn mang tính phục thù với binh sĩ nước Y Lan.
Kết quả đại bộ phận binh sĩ nước Y Lan dưới sự phản kích bùng phát của lòng phẫn nộ, đã binh bại như núi đổ, hoàn toàn tan rã.
"Tiến công! Tiến công! Tiến công không ngừng!" Danh ngôn năm xưa của Y Lan vương Tiêu Trầm chưa từng gặp phải thất bại, chỉ tới thành Trầm Hương mới kết thúc, cuộc tiến công bất lực kéo dài suốt cả một ngày trời cuối cùng cũng đã kết thúc, quân đội nước Y Lan tham chiến hoàn toàn bị đánh tan, tất cả quan quân toàn bộ chết trận, chỉ có không tới ba trăm tên binh sĩ cuốn xéo được trở về.
Thượng tướng Tiêu Bá Nạp không thể không đích thân thống kê thương vong của quân đội nước Y Lan, mà thực ra đã đâu còn phải gì thống kê nữa, quân đội nước Y Lan tham dự tiến công nhân số trên hai vạn người, sau khi chiến đấu kết thúc chỉ còn chưa tới ba trăm người.
Nói một cách khác, sư đoàn bộ binh số 35 lục quân nước Y Lan đã toàn quân bị diệt.
Mặt đất mỹ lệ của Y Lệ Nạp mỹ lệ đột nhiên biến thành một không gian u tối, thành Trầm Hương từ một tòa thành thị mẽ lệ biến thành cái động không đáy nuốt chửng vô số sinh mạng của con người.
Lần này tới ngay cả Tiêu Bá Nạp trong lòng cũng run rẩy, chẳng lẽ thần tích của Y Lan vương Tiêu Trầm cũng không thể phù hộ cho quân đội nước Y Lan giành được thắng lợi sao? Một sư đoàn bộ binh tinh nhuệ toàn quân bị diệt, đó là chuyện từ khi nào rồi? Tiêu Bá Nạp tựa hồ chưa từng có chuẩn bị tâm lý để đón nhận hiện thực tàn khốc này, lão ta chỉ có duy nhất một cảm giác, đó là tay chân lạnh ngắt.
Thương vong của quân Lam Vũ đương nhiên cũng không nhẹ. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Quách Hàm bị trọng thương, phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới quân y viện của quân Lam Vũ ở kinh đô Ni Lạc Thàn để tiến hành chữa trị, một con mắt của hắn có khả năng bị phế rồi, chỉ đạo viên thì hi sinh ngay khi cuộc chiến vừa mới bắt đầu, tiểu đoàn bộ binh vùng nui chỉ may mắn còn sót lại chưa tới một trăm chín mươi người, ai nấy đều mang thương tích đầy mình, phóng chừng cuối cùng nhân số tàn phế sẽ phải hơn một phần ba.
Còn về phần những người tình nguyện của Y Lệ Nạp hung hãn kia, cuối cùng có thể sống sót quay trở về thành Trầm Hương nghe nói chỉ có chưa tới ba trăm người, bất quá nhân số của bọn họ nhanh chóng được thanh niên Y Lệ Nạp bổ xung, sau khi tận mắt chứng kiến cuộc chiến kịch liệt đó, người Y Lệ Nạp và người Y Lan từ nay mang mối thù không đội trời chung, phong trào tham quân cao vọt chưa từng có.
Sau cuộc chiến này, quân đội nước Y Lan không còn lực lượng tiền hành công kích quy mô lớn với thành Trầm Hương nữa, bởi vì vào lúc này trung đoàn số 215 lục quân quân Lam Vũ đã lục tục tới được Y Lệ Nạp, có quân sinh lực gia nhập, đã cổ vũ cực lớn cho sĩ khí của người Y Lệ Nạp.
Ngày thứ ba sau khi Hà Chí Viễn tới được Y Lệ Nạp, dựa theo mệnh lệnh của Dương Túc Phong, quân Lam Vũ bắt đầu tổ chức lữ đoàn bộ binh số 60, số lượng binh sĩ giới hạn là một vạn người, chiêu mộ toàn bộ là thành niên Y Lệ Nạp.
Kết quả trong thời gian chưa đầy 5 ngày, đã thu đủ người rồi, cuối cùng, Dương Túc Phong lại tuyên bố thành lập thêm một lữ đoàn bộ binh 603 mới nữa, cũng lấy toàn bộ là binh sĩ của Y Lệ /Nạp, kết quả thời gian cũng chưa tới năm ngày đá đủ quân số rồi.
Bất quá, mặc dù quân đội nước Y Lan không có năng lực tấn công thành Trầm Hương nữa, nhưng bọn chúng vẫn còn có năng lực khống chế các vùng đất khác của Y Lệ Nạp.
Kỵ binh của nước Y Lan hoạt động vô cùng mạnh mẽ, gần như quét sạch tất cả thôn trang lớn nhỏ của Y Lệ Nạp, tất cả thanh tráng niên mà quân đội nước Y Lan bị đồ sát không chút dung tình, chỉ để lại vô số người già phụ nữ và trẻ em bị xua tới xung quanh thanh Trầm Hương, để tăng thêm gánh nặng cho quân Lam Vũ.
Dưới lưỡi đao độc ác của quân đội nước Y Lan, toàn bộ Y Lệ Nạp đã trở thành địa ngục nhân gian, khắp nơi nơi là những biển lửa.
Sau này trong thống kê chưa đầy đủ, trong ba tháng cuối cùng của năm 1731 thiên nguyên, Y Lệ Nạp có ít nhất hơn hai vạn cư dân bị sát hại, trong đó đại bộ phận là thanh tráng niên.
Tới khi quân Lam Vũ không chế được toàn vẹn lãnh thổ Y Lệ Nạp, mới phát hiện ra tổng nhân khẩu trước đó là một nghìn năm trăm vạn người, đã giảm xuốt còn không trăm vạn, tổn thất tới hơn một nữa, trong chuyện này, quân đội nước Y Lan có công lao to lớn, quân Hộ Dực do Thư Khắc Lỗ suất lĩnh cũng chẳng hề nhân hậu gì.
Khi chiến tranh đã tiến hành tới mức độ lấy việc đồ sát nhân khẩu để suy giảm thực lực của đối phương, thì Dương Túc Phong cũng không còn cách nào cả, quân Lam Vũ tạm thời còn chưa có lực lượng bảo vệ tất cả cứ dân Y Lệ Nạp.
Điều duy nhất là y có thể làm được, là thật mau chóng vũ trang cho cư dân Y Lệ Nạp để bọn họ có sức mạnh bảo vệ minh, đồng thời cũng ban cho bọn họ quyền lực báo thù đẫm máu sau này.
Đương nhiên đó là chuyện sau này rồi, còn hiện giờ, Dương Túc Phong đang ở bên trong phòng hội nghị lớn của kinh đô Ni Lạc Thần, vắt hết óc vì tương lai của quân Lam Vũ…
/769
|