Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 525: Cải cách chính trị của đế quốc Lam Vũ

/769


Kinh đô Ni Lạc Thần vào tháng mười đã sơ bộ khôi phục lại được sự ổn định và yên tĩnh, những vết máu của cuộc chiến trước kia đều đã được âm thầm xóa bỏ, kí ức về tiền triều dần dần bị mưa gió làm phai nhạt, tựa hồ như nơi này chưa từng phát sinh ra chuyện gì.

Lá cờ sư thứu màu Lam bắt đầu đón gió tung bay trên tường thành cao cao của kinh đô Ni Lạc Thần, binh sĩ của quân Lam Vũ đứng nghiêm trên tường thành của kinh đô Ni Lạc Thần, lặng lẽ đứng canh gác.

Những cư dân may mắn còn sống sót cũng đã quen với cuộc sống dưới sự thống trị của quân Lam Vũ, đồng thời cảm thụ được sự biến hóa do cuộc sống mới mang lại, các chủng loại vật phẩm tiêu dùng tăng lên rất nhiều, thu nhập công việc cao hơn, trị an trở nên tốt hơn.

Cuộc sống không có hoàng đế đúng là có chút gì đó là lạ, bất quá dần dần cũng trở thành thói quen, so ra mà nói, thì đa phần mọi người quan tâm hơn là thu hoạch nửa cuối năm như thế nào.

Trước khi quân Lam Vũ tới kinh đô Ni Lạc Thần, các cư dân của nơi đây tuyệt đại đa số cần phải được cứu tế mới tiếp tục sinh tồn tiếp được, phải đợi tới tháng mươi khi hoa màu được thu hoạch, loại tình huống này mới hơi hơi dịu đi được một chút. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Có điều quan viên các cấp của kinh đô Ni Lạc Thần thì lại vô cùng bận rộn, gần như là ngày nào cũng phải tăng ca, nhất là những nhân viên công tác của ban ngày trọng tâm.

Kinh đô Ni Lạc Thần vào tháng mười cũng trở thành hải dương cao cấp của quân Lam vũ, rất nhiều quan viên cao cấp của quân Lam Vũ bôn ba ở bên ngoài đều tập trung ở kinh đô Ni Lạc Thần vào đầu tháng mười, xa nhất thậm chí bao gồm cả nữ vương Đại Lôi Nhĩ của vương quốc Ương Già nằm ở phía đông đại lục Y Vân.

Nguyên nhân không gì khác là bởi vì quân Lam Vũ phải cử hành hàng loạt hội nghị, quyết định phương châm chính sách quan trọng phát triển quân Lam Vũ sau này.

Dương Túc Phong mặc dủ không công khai lên làm hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên, hơn nữa còn có dấu hiệu hủy bỏ xưng hiệu hoàng đế, nhưng trên thực tế quân làm vũ đã tiếp quản tấc cả các công việc điều hành đế quốc Đường Xuyên, bao gồm cả các chuyện lớn nhỏ ở phương diện kinh tế, c hính trai, ngoại giao, quốc phòng, dân sinh, trở thành người kế thức thự sự của đế quốc Đường Xuyên.

Quân Lam Vũ đột nhiên tiếp nhận hơn một trăm triệu nhân khẩu và hai ba trặm vạn kilomet vuông lãnh thổ, cho nên cần phải đưa ra an bài hợp lý mới tránh khỏi làm cho hỗn loạn nảy sinh, một đế quốc khổng lồ rốt cuộc phải phát triển như thế nào, lập tức đi vào lịch trình suy ngẫm ngày đêm của các quan viên cao cấp quân Lam Vũ.

Khi xưa quân Lam Vũ khống chế một lượng nhân khẩu khá ít, mặc dù đất đai thì rất rộng lớn, cho nên việc thống trị không quá khó khăn, dựa vào chính sách định ra trước đó đều có thể quản lý ổn thỏa được.

Nhưng sau khi tiếp quản lãnh thổ và nhân khẩu của đế quốc Đường Xuyên thì những chính sách ban đầu đã không hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu nữa, cần phải mau chóng đưa ra quyết định, mới có thể đãm bảo phần lãnh thổ và nhân khẩu mới được tăng thêm này đều được khống chế chắc chắn trong lòng bàn tay quân Lam Vũ.

Hàng loạt các hội nghị được cử hành vào tháng mười đều quan hệ tới các phương trâm chính sách trọng đại của quân Lam Vũ, có kinh tế, có chinh trị, có cả quân sự, ngoài ra còn có một vấn đế khá là quan trọng mà bức thiết, đó chính là hôn lễ của Dương Túc Phong.

Khi ở Y Lệ Nạp xa xôi pháo hỏa ngút trời, thì kinh đô Ni Lạc Thần vào đầu mùa đông náo nhiệt phi phàm, rất nhiều người đều mẫn cảm ý thức được, thời đại mới đã thực sự đến rồi.

Vấn đề đầu tiên mà quân Lam Vũ phải giải quyết, đó chính là chuyện có nên tiếp tục duy trì tên gọi đế quốc Đường Xuyên này nữa hay không?

Từ sau khi liên tục thất bại trong nhiều cuộc chiến tranh với nước Mã Toa, cái danh hiệu đế quốc Đường Xuyên đã dần dần mất đi sức hấp dãn rồi, cái quốc gia được lấy tên theo vị khai quốc hoàng đế đã càng ngày càng bị nhiều người dân vứt bỏ rồi, tiếp tục kéo dài cái quốc hiệu đế quốc Đường Xuyên hiển nhiên không phải là một việc sáng suốt.

Trải qua thảo luận, Dương Túc Phong vào đầu tháng chín đã quyết định tạm thời đem quốc hiệu đổi thành Tân Đường quốc, đồng thời dùng cái tên Tân Đường quốc để phát ra văn bản và mệnh lệnh, xem xem dân gian phản ứng như thế nào.

Tân Đường quốc là một quốc gia không có hoàng đế, bất quá sau khi tin tức phát ra hiệu quả thu được không được như kỳ vọng.

Ở trong dân gian đa phần mọi người đều đem đế quốc mới gọi là vương triều Lam Vũ hoặc là đế quốc Lam Vũ hơn, quá rõ ràng là bất kể là Dương Túc Phong áp dụng loại chính thể nào, thì ở trong mắt người dân thường, y chính là hoàng đế chí cao vô thượng.

Sự thực quyết định tất cả, không có cơ hội nào để thay đổi nữa, cuối cùng cái tên Tân Đường quốc vẫn không được đông đảo quần chúng chấp nhận, Dương Túc Phong cũng thoải mái quyết định đổi thành "đế quốc Lam Vũ" thuận theo lòng dân, một đế quốc không có hoàng đế.

Sau khi xác định quốc hiệu, tiếp theo là vấn đế nòng cốt nhất, đó chính là hình thức thống trị của quân Lam Vũ, còn cả việc phân phối quền lực, đây là nội dung quan trọng nhất cũng là mẫn cảm nhất.

Trong hội nghị khi thảo luận vấn đề này, người tham dự thảo luận không nhiều, hơn nữa gần như không có một ai phát biểu ý kiến gì, chỉ có Cổ Địch Sâm theo thông lệ chung phát biểu mấy câu, có điều cũng chẳng đau chẳng ngứa, căn bản chẳng mang chút hàm nghĩa thực chất nào hết.

Trên thực tế, rất nhiều quan viên cao cấp đều uyển chuyển bày tỏ, đầy là vấn đề không nên công khai thảo luận, chỉ có thể tiến hành riêng tư, hoặc là trong một vòng tròn quyền lực cực nhỏ nào đó.

Kết quả này Dương Túc Phong sớm đã lường trước được rồi, bất quá chỉ làm ra vẻ cho có mà thôi, cuối cùng làm ra bất kể chính thể như thế nào, còn chẳng phải do một mình mình y nói là quyết định sao? Nói trắng ra, cái chính thể này không thích hợp với thế giới này, mà là phải thích hợp với bản thân Dương Túc Phong, Dương Túc Phong thích như thế nào thì nó phải như thế đó.

Ở bên trong quân Lam Vũ, ý muốn của Dương Túc Phong là quyết định tối cao vô thượng, không một ai dám làm trái, cũng không một ai có năng lực làm trái, nếu thực sự có ai đó dám nhảy ra mà hoa chân múa tay chỉ chỏ, nói không chừng hội nghị còn chưa kết thúc thì đã bị Phong Chi Xã mời đi uống trà, sau đó biến mất tăm tích ở trên cái thế giới này.

Dương Túc Phong rất hài lòng với phản ứng của mọi người.

Đối với cái vấn đề mẫn cảm này kỳ thực bản thân Dương Túc Phong cũng đã cân nhắc rất lâu rồi, lúc mới ban đầu không có cách nào đưa ra quyết định ngay lập tức, ý tứ mà đám người Cổ Địch Sâm biểu đạt ra không hề sai, đế quốc Lam Vũ cần một chính thế như thế nào, quyết định chủ yếu nằm ở thói quen của y, sở thích của y.

Dương Túc Phong cần phải nắm chắc lấy cơ hội này, để thoát thân ra khỏi những công việc bận rộn hàng ngày, sống một khoảng thời gian thoải mái thư thái, nếu không ngày đêm lo trăm công nghìn việc, sẽ mau chóng làm cho hắn chết non, nhất là ở dưới tình huống có bao nhiêu nữ sắc như vậy.

Kiếp trước Dương Túc Phong từng xem một cuốn tạp chí nào đó, nghe nói tổng thống Mỹ khi đi làm thời gian rất là thoải mái, mỗi một ngày chỉ nghe báo cáo tình hình công tác chính yếu hai ba tiếng đồng hồ, sau đó là có thể sống thong dong nhàn nhã, đi đánh golf, cưỡi ngựa, câu cá, mà quyền lực lại chẳng bị tổn thất đi một chút nào, cũng chẳng có chút nguy cơ nào, đó mới là cuộc sống mà Dương Túc Phong kỳ vọng nhất.

Nếu cứ tiếp tục như hiện nay ngày nào cũng chạy xuôi chạy ngược bên trong bộ chỉ huy, có khả năng chẳng tới bốn mươi tuổi y đã băng hà rồi.

Thế nhưng, mặc dù sử dụng loại chính thể nào đều quyết định trong một suy nghĩ của y, nhưng chính thể khác nhau dẫu sao cũng có lợi hại khác nhau, bất kể là sử dụng chính thể như thế nào đối với quân Lam Vũ mà nói đều có cái lợi lẫn cái hại, chỗ cần phải sửa đội đều rất lớn, tuyệt đối không phải sao y bản chính nào đó là có thể thông suốt được.

Các loại chính thể hiện có của đại lục Y Lan không có cái nào thích hợp với quân Lam Vũ, tiểu tổ nghiên cứu do Cổ Định Sâm dẫn đầu đã dùng mấy tháng trời để mày mò, tiền hành suy tính và cải thiện một cách nghiêm túc các loại chính thể hiện nay ở đại lục Y Lan, nhưng cuối cùng cũng không thể nào đưa ra được đáp án hoàn mỹ, rốt cuộc công tác vĩ đại này vẫn cần phải do bản thân Dương Túc Phong quyết định.

Theo Dương Túc Phong thấy, tiếp tục dùng chế độ phong kiến của đế quốc Đường Xuyên là biện pháp nhanh chóng nhất, cứ làm y như đúc là xong việc, bản thân y cũng có thể quang minh chính đại làm hoàng đế một cách sung sướng.

Nhưng chế độ phong kiến thuần túy hiện này, ở mặc hiệu suất chấp hày rất là thấp, cảm quan của người dân thường cũng không được tốt lắm, sớm đã trở thành đồ bị đào thải không phù hợp với thời đại nữa.

Nếu như nói chế độ phong kiến có chỗ nào đáng để giữ, đó chính là trung ương tập quyền của nó, trung ương tập quyền một cách cao độ, người lãnh đạo tối cao có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng, nếu như áp dụng chế độ liên bang thuần túy, lấy hình thức quốc hội để thống trị quốc gia, thì sẽ như một quốc gia nào đó ở trong tiền thế, trong lòng Dương Túc Phong không muốn, những quân quân cao cấp khác của quân Lam Vũ cũng không muốn.

Còn về phần nguyên nhân trong đó, thì không thể nói rõ được, nguyên nhân căn bản nhất đó là chẳng ai muốn đem quyền lực sắp tới tay dâng lên cho kẻ khác cả.

Dương Túc Phong tuyết đối chẳng thể nào làm được như Washington, công thành thân thoái, y vốn chẳng phải là người thanh cao, lúc này đây đã được nếm trái vị ngọt của quyền lực thì càng như thế, mấy cái lời đại loại như luật pháp lớn hơn vua chúa nói như thế sớm đã bị quyền lực cực đoan của y xóa bỏ rồi, Dương Túc Phong vào lúc này trừ khi giết chết y, nếu không dứt khoát là không dễ dàng buông quyền lực ở trong tay ra.

Suy đi nghĩ lại, Dương Túc Phong cảm thấy, cũng chỉ có thế chế chính trị của kẻ độc tài là thích hợp nhất với mình, đương nhiên, cái thanh danh của kẻ độc tài không được hay cho lắm.

Bất quá đối với y mà nói chẳng sao cả, miễn là cứ nắm chắc quyền lực trong tay của mình, thì bất kể loại thanh danh nào cũng có thể được, dù sao thì thanh danh của y cũng đã "quá thế đáng" lắm rồi, cho dù có xấu hơn nữa, cũng chẳng thể đi tới đâu được.

Huống chi vẻ ngoài của kẻ độc tài cũng có thể khoác lên cái áo vô cùng đẹp đẽ, làm tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng rung động, tựa hồ nhìn thấy được hi vọng, nhưng trên thực tế, quyền lực lại càng thêm tập trung, quyền lực tối cao hoàn toàn nắm trọn trong tay của Dương Túc Phong, trừ y ra, không còn một ai có thể khống chể cả quốc gia này nữa.

Trên cơ sở đó Dương Túc Phong mau chóng dứt khoát đưa ra quyết định, quân Lam Vũ quyết định thực hiện phương thức tập quyền trung ương cao độ, Dương Túc Phong tự xưng là thống soái tối cao, có tất cả mọi quyền lực tối cao đối với đế quốc Lam Vũ, phụ trách giải công việc quyết định cuối cùng của pháp điện quân Lam Vũ, đồng thời có quyền suy sét và phán sử kết quả thẩm phán tối cao của kiểm sát viện tối cao và tòa án tối cao, y có quyền lực tối cao về việc chỉ huy và tổ chức quân Lam Vũ, là nơi đặt ý chí của quân Lam Vũ …

Nói tóm lại, có thể dùng một câu nói để thể hiện, Dương Túc Phong không phải là hoàng đế, nhưng có quyền lực còn lớn hơn cả hoàng đế.

Dương Túc Phong quyết định cải cách kết cấu thống trị tối cao của quân Lam Vũ, thành lập bộ thống soái, phụ trách quản lý tất cả sự vụ của đế quốc Lam Vũ.

Bộ thống soái tối cao trừ ban bí thư phụ trách ban bố mệnh lệnh ra, thì sáu cơ cấu quân sự ủy viên hội, chính vụ viện, lập pháp ủy viên hội, tài thuế và dự toàn ủy viên hội, viện kiểm soát tối cao, tòa án nhân dân tối cao, đầu độc lập với nhau, các nhân vật đứng đầu của sáu cơ cấu này đều chịu trách nhệm với thống soái tối cao Dương Túc Phong, trong phạm vi lĩnh vực mà mình chủ quản, bất kỳ một ai cũng không thể tiến hành can thiệp vào được, ví như viện kiểm soát tối cao không được phép can thiệp vào công việc của tòa án, ngược lại cũng như thế.

Ban bí thư bản thân không có quyền lực gì, chỉ phụ trách hình thành mệnh lệnh bằng văn bản đối với ý muốn của thống soái tối cao, giao cho các cơ cấu chấp hành triệt để.

Ban bí thư còn phụ trách thu thập báo cáo thường lệ của mỗi một cơ cấu, cùng với báo cáo thường lệ của cơ cấu tình báo, hình thành bản tóm tắt, sáng sớm mỗi ngày đưa cho thống soái tối cao xem xét, thời gian phải khống chế trong vòng hai tiếng đồng hồ.

Điều này cũng có nghĩa là báo cáo cần phải ngắn gọn rõ ràng, không được dài dòng dây dưa, nếu không sẽ làm trễ nải thời gian của các công việc khác của thống soái tối cao, như vậy sẽ bị ăn phê binh, vừa mới nghĩ tới chỉ cần hai tiếng đồng hồ là có thể xử lý tất cả công việc Dương Túc Phong mừng như mở cở trong bụng, như vậy là có thời gian cùng bọn U Nhược Tử La thong thả tu luyện bí tịch độc môn rồi.

Xét thực tế chức năng đặc thù của ban thư ký, cho nên thư ký trưởng chỉ có thể do nữ nhân bên cạnh thống soái tối cao đảm nhiệm, dù sao thì thống soái tối cao bởi vì nhu cầu của công việc cho nên đôi khi phải nằm ở trên giường nghe báo cáo, hơn nữa bên cạnh y còn có khả năng có mấy nữ nhân vừa được sủng hạnh xong.

Vốn Dương Túc Phong cảm thấy Điệp Tư Thi rất thích hợp để làm chuyện ấy, cô gái nhỏ này đúng là rất có tầm nhìn, tâm tư cũng đủ thông tuệ, bất quá hiện giờ bản thân còn chưa rán sạch mỡ trên người cô nàng, mà cô nàng cũng chưa gia nhập vào trận doanh của quân Lam Vũ, dưa hái xanh lại không ngọt, cho nên cuối cùng quyết định để Phượng Lam Vũ và Y Địch Liễu Lâm Na chấp hành việc này, dù sao thì hàm lượng kỹ thuật không cao, chỉ cần tuyệt đối trung thành là có thể được, cả hai người các nàng đều đã xử lý chính vụ cụ thể rồi, cho nên chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Đương nhiên ban bí thư cũng không phải có thể tiếp xúc với tất cả báo cáo, ví như bán cáo của ban ngành an nình thì không cần đưa qua sự thẩm duyệt của ban bí thư, có thể đưa thẳng tới cho Dương Túc Phong tự xem một mình.

Những người phụ trách của ban ngành an ninh của quân Lam Vũ như Thượng Tà, Phong Chi Xã, Lâm Vũ, Cố Trường Phong, đều có quyền lực thông báo trực tiếp cho Dương Túc Phong, ban bí thư tất nhiên hiểu rõ trong lòng, tuyệt đối không dám động tới báo cáo của ban ngành an ninh.

Quân sự ủy viên đội là cơ cấu chủ yếu chủ quản quân sự trực thuộc bộ thống soái tối cao, phụ trách tổ chức và chỉ huy công việc hàng ngày của quân Lam vũ.

Quân sự ủy viên hội chủ yếu do bốn cơ cấu phân nhánh là tổng bộ tham mưu, tổng bộ hậu cần, tổng bộ trang bị, tổng bộ chính trị, chi ra để phục trách các nghiệp vụ khác nhau của quân đội.

Tất nhiên, tất cả những điều này là do Dương Túc Phong sao chép của quân giải phóng vĩ đại rồi, y muốn dần dần rút thân ra khỏi việc chỉ huy quân sự phức tạp bộn bề, cần phải buông bỏ nhiều quyền lực hơn, chỉ cần tới lúc cần thiết mới đích thân tiếp quản.

Bộ tổng tham mưu là cơ cấu nòng cốt của quân sự ủy viên hội, phụ trách công việc tổ chức, huấn luyện và chỉ huy thường ngày của quân Lam Vũ, còn phụ trách cả tình báo quân đội, có thể nói ở trong thời kỳ chiến tranh, công tác quả quân sự ủy viên hội đều chủ yếu nằm ở bộ tổng tham mưu.

Hiện giờ bộ chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ kỳ thực tương đương với vai trò của bộ tổng tham mưu, có chuyện lớn đều phải kinh động tới Dương Túc Phong, điều này thống soái tối cao đang chuyên tâm bồi dưỡng đời tiếp theo mà nói là chuyện vô cùng không thoải mái, đôi khi một cú diện thoại vào lúc nửa đêm canh ba có thể ảnh hưởng tới hứng thú của nam nhân, hơn nữa dễ dẫn tới sự bất mãn của nữ nhân bên cạnh.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status