Dương Túc Phong cúi đầu qua cái bàn đá bị nứt toác, cũng tỏ ra kinh ngạc, cau mày lại nói:
- Bên trong Vị Ương cung đúng là toàn thứ bỏ đi, ngay cả đá cũng chẳng có lấy một tảng được nguyên vẹn, đúng là đồ bỏ mà! Được rồi, được rồi, cô dừng có khóc mà! Lần này cứ coi như chúng ta phối hợp chưa được ăn ý có được không? Lần sau nhìn thấy ta muốn âu yếm với lão bà, thì cô cứ tìm chỗ nào đó mà lánh đi, đừng để cả ta và cô đều phải xấu hổ ….
Úc Thủy Lan Nhược đúng là đã chảy nước mắt ra rồi, có điều là tức quá mà chảy nước mắt.
Nàng chưa từng bao giờ nhìn thấy một kẻ nào vô lại tới như vậy, rõ rành rành là y dùng cái điều khoản hiệp nghị đáng chết kia chứng kiến màn hoang dâm sống đó, kết quả chớp mắt một cái đã đem hết trách nhiệm đẩy lên trên người nàng, ngược lại nàng còn trở thành người quấy rầy sinh hoạt phu thê của người ta, thực sự làm người ta quá sức phẫn hận rồi.
Đêm ngày hôm qua y có chỗ nào xấu hổ có chỗ nào e dè chứ, còn chẳng phải là muốn làm thế nào thì làm thế ấy, đem hai ả tiện nhân kia làm như hai ả kỹ nữ, nào đâu có để ý tới sự tồn tại của người bên cạnh? Nhưng nàng lại chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay không thể nào phản bác được, chẳng lẽ nàng có thể nói trước mặt y là đêm qua y căn bản đâu có để ý tới mình sao? Nói vậy há chẳng phải là biến thánh oán phụ trách chồng không để ý tới mình sao?
Cuối cùng, Úc Thủy Lan Nhược chỉ đành nghiến răng nghiến lợi rít lên:
- Ngươi xéo đi!
- À, vậy thì ta xéo đây … phải rồi, đừng có rời khỏi phạm vi mười mét quanh ta nhé, nếu không, hắc hắc …
Dương Túc Phong cười hì hì, chẳng tức giận chút nào, y vừa đi còn ngâm nga một khúc ca không biết tên nào đó, làm cho Úc Thủy Lan Nhược thực sự muốn từ đằng sau chém y thành hai nửa, sau đó móc tim của y ra rồi băm nát đem đi nuôi chó.
Chỉ tiếc rằng ý nghĩ hoang đường này chỉ có thể tưởng tượng xuông mà thôi.
Cho dù là sư phụ của nàng, lúc này đây cũng chẳng dám giết Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong nghênh ngang bỏ đi.
Úc Thủy Lan Nhược sắc mặt trắng nhợt nhạt ôo cùng, cứ đứng ì ra tại chỗ không biết có nên đi theo hay không, nàng không muốn ở cùng một chỗ với tên ác ma này nữa, nhưng cái bản hợp đồng chết tiệt kia ….
Kết quả Dương Túc Phong dừng lại ở phía cửa sân vườn một lúc, quay đầu nhìn lại, rõ ràng là muốn đợi nàng đi theo, trong đầu Úc Thủy Lan Nhược tự nói với mình, ngàn vạn lần đừng có đi theo, đi theo là toi đời đấy, nhưng bước chân lại không chịu nghe lời, cuối cùng dậm châm tức tối, mang cả một bụng tức đi theo.
Dương Túc Phong không nói những lời làm nhục nàng nữa, chỉ ngoan ngoãn bước đi, Úc Thủy Lan Nhược chỉ đành hậm hực theo ở đằng sau y.
Bên cạnh thỉnh thoảng lại có nữ cảnh vệ hành lễ với Dương Túc Phong, y cũng mỉm cười đáp lễ, làm cho những nữ cảnh vệ tuổi trẻ xinh đẹp kia cô nào cô nấy xuân tình nhộn nhạo, gò má đỏ lên, trong đầu khẳng định là có suy nghĩ lệch lạc rồi.
Bọn họ nhìn thấy Úc Thủy Lan Nhược mặt xám xịt, mang theo vẻ mặt đầy tức giận, đều tỏ ra hết sức hiếu kỳ, đợi tới chỗ khuất rồi mới che miệng đi cười trộm, tựa hồ cho rằng chắn chắn Úc Thủy Lan Nhược đã bị Dương Túc Phong chiếm tiện nghi rồi, nhưng lại không có thời gian làm gì, cho nên mang mang cái vẻ mặt tức giận như vậy.
Úc Thủy Lan Nhược dần dần hiểu ra có điều không ổn, thì ra những tiểu cô nương kia cũng ở đằng sau lưng coi mình giống như nữ nhân hạ tiện nhất Phượng Lam Vũ kia rồi, cho rằng thân thể của mình đã bị Dương Túc Phong đoạt được, nhưng lại chưa được báo đáp tương ứng, cho nên mới tỏ ra tức tối như vậy.
Điều này cũng chẳng trách được, hiện giờ đầu tóc nàng thì rồi bời, đôi mắt lại đỏ kè, hiện giờ lại là lúc sáng sớm vừa mới ngủ dậy, bản thân lại lật đật chạy theo sau lưng Dương Túc Phong, những tiểu cô nương có sức tưởng tượng phong phú kia không nảy ra ý nghĩ như vậy mới là lạ.
Chẳng còn cách nào khác, Úc Thủy Lan Nhược chỉ đành cố sức trấn áp nổ hỏa chực trào ra trong lòng xuống, đổi sang vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, nhưng nhìn thấy Dương Túc Phong đi đi qua chỗ rẻ thỉnh thoảng lại có như vô tình như cố ý nhìn về phía mình, trên mặt mang theo vẻ cười như không phải cười giễu cợt mình, lửa giận trong lòng nàng lại tức thì bùng lên.
Có điều lại gặp phải mấy nữ cảnh vệ len lén cười trộm, Úch Thủy Lan Nhược lại một lần nữa chỉ đành ép cơn giận xuống, chuyển sang vẻ mặt lạnh như băng sương trước kia, cứ bị hành hạ như thế liền mấy lần, nàng phát nhiện ra cơn giận của mình đã biết mất tiêu từ lúc nào rồi.
Lắc la lắc lư, Dương Túc Phong đi tới gian phòng của Y Địch Liễu Lâm Na, nơi này bên ngoài không khác bao nhiêu so với nơi cư ngụ của các phu nhân khác, Y Địch Liễu Lâm Na chừng là giờ này vẫn chưa ngủ dậy, tĩnh lặng không có một bóng người.
Dương Túc Phong đang muốn gõ cửa thì lại nhìn thấy ở phía hành lang bên kia, Đan Nhã Huyến dẫn Ngu Mạn Ái khoan thai đi tới, có một khoảng thời gian không gặp rồi, Ngu Mạn Ái vẫn xinh đẹp lộng lẫy, phong tình vạn chủng, cách một khoảng mấy chục mét, mà thần thái mê hoặc và ánh mắt quyến rũ vãn có thể làm cho Dương Túc Phong điên đảo.
Dương Túc Phong cười tủm tỉm nói:
- Bà chủ Ngu, lâu lắm rồi không gặp đấy nhé!
- Ối chao, tôi làm sao dám nhận xưng hô như thế, ngài hiện giờ chính là vua của một nước rồi …
Ngu Mạn Ái mặt mày rạng rỡ nói, quả nhiên phát tán ra sức dụ hoặc vô cùng vô tận của nữ nhân thành thục, cho dù là Úc Thủy Lan Nhược đã từng lòng phẳng như tấm gương, cũng không thể không thừa nhận, ở phương diện quyến rũ nam nhân Ngu Mạn Ái đúng là rất có thủ đoạn, nhấc tay nhấc chân cũng lộ ra hết phong tình nữ nhân.
Quả nhiên sức đề kháng của Dương Túc Phong hạ thẳng tới con số không, cũng chẳng để ý tới vẻ khinh bỉ của Úc Thủy Lan Nhược và Đan Nhã Huyến, mặt đầy dâm đãng nói:
- Cái gì mà vua của một nước? Ta chỉ người chuyên môn trông coi việc cơm nước, tất cả mọi người ăn cơm đều thò tay hướng về phía ta, ừm, bà chủ Ngu thực là biết bảo dưỡng, cô cô của ta hình như cũng không so được với cô …
Úc Thủy Lan Nhược khinh miệt quay mặt đi, trong lòng cũng đã đem Ngu Mạn Ái liệt vào dánh sách những nữ nhân thấp hèn dâm đãng không biết xấu hổ, quyến rũ nam nhân ở nơi công cộng, đây đúng là nữ nhân đê tiện nhất.
Đương nhiên, đánh giá của nàng đối với Dương Túc Phong cũng tụt thẳng xuống, y đã biến thành một con chó đực động tình, chỉ cần nhìn thấy con cái là bắt đầu phởn lên, không còn nam nhân nào thấp kém hơn y nữa.
Ngu Mạn Ái đương nhiên nhận ra Úc Thủy Lan Nhược, có điều cũng chẳng hề bận tâm, hết sức tự nhiên tựa vào trong lòng Dương Túc Phong, làm ra vẻ oán trách nói.
- Hoàng đế bệ hạ, ngài càng ngày càng xấu rồi ….
Chỉ trong thoáng hờn hờn giận giận đó thôi, đã đem bầu ngực cao ngất của mình như vô tình như cố ý dán sát vào cánh tay Dương Túc Phong, rồi thân thiết ôm lấy bả vai của y, cứ giống như bạn cũ gặp mặt vậy, chẳng hề cảm thấy có chút xấu hổ nào.
May mắn là vừa rồi Dương Túc Phong mới từ trên người nữ nhân bò dậy, nên cuối cùng cũng còn được một chút định lực, chưa bị Ngu Mạn Ái hạ gục, nhưng bản năng vẫn cứ khẽ khuỳnh cánh tay ra, thưởng thức phong vận của nữ nhân thành thực này, trong lòng lại đang toan tính về bí quyết mà U Nhược Tử La dạy mình, xem có cách nào ngắt lấy đóa hoa đào đã nở rộ tử lâu này được hay không, mỉm cười nói:
- Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, đây là điều mà Úc Thủy Lan Nhược cô nương dạy ta đấy …
Ngu Mạn Ái hiếu kỳ nhìn qua phía Úc Thủy Lan Nhược, đôi mắt đẹp thức thì sáng lên, cứ như phát hiện ra đại lục mới vậy.
Câu nói này quá có tính triết lý rồi, bất quá Ngu Mạn Ái mau chóng chuyển sang vẻ mặt cổ quái rồi quay đầu đi, ghé sát vào bên tai Dương Túc Phong thì thà thì thầm, thi thoảng lại còn quay lại quay đầu nhìn Úc Thủy Lan Nhược, hiển nhiên là đề tài này có liên quan tới Úc Thủy Lan Nhược rồi.
Mặc dù Úc Thủy Lan Nhược võ công cao thâm, hơn nữa chỉ gần trong gang tấc, đáng tiếc trong cơn phẫn nộ nàng không còn nghe thấy gì hết, nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu ưu? Mình đã bao giờ nói ra cái lời không biết liêm sỉ như thế đâu cơ chứ?
Không biết là Ngu Mạn Ái nói những gì, chỉ thấy Dương Túc Phong gật đầu như bổ củi, sau đó cứ như thế thân thiết kéo Ngu Mạn Ái đi vào trong phòng của Y Địch Liễu Lâm Na.
Cuối cùng Ngu Mạn Ái còn biết một chút quy củ, biết rằng Y Địch Liễu Lâm Na chẳng phải là người dễ chung sống, vị nữ vương Tinh Tuyệt của nước Lâu Lan này, ngoại trừ Dương Túc Phong ra thì không nể mặt một ai cả, ngay cả Thập Tứ công chúa cũng không dám chọc nàng ta thái quá, nói thế nào người ta cũng là nhân vật đứng hàng đầu trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, cái vốn liếng này những người khác tuyệt đối không có, cho nên nàng đủ tư cách để coi thường chúng sinh, nhất là coi thường những nữ nhân khác.
Ngu Mạn Ái khi đi vào cửa thì buông cánh tay của Dương Túc Phong ra, khôi phục lại vẻ phong tỉnh vạn chủng lả lơi tới tận xương tủy, làm cho Úc Thủy Lan Nhược không khỏi than thở nữ nhân này thực sự là quá giỏi thay đổi.
Nhưng Úc Thủy Lan Nhược lại không biết rằng trong lòng Ngu Mạn Ái cũng đang âm thầm đánh giá quan hệ của Dương Túc Phong và Úc Thủy Lan Nhược rốt cuộc là như thế nào, làm sao mà người của Hải Thiên Phật Quốc cũng muốn chui vào trong chăn của y rồi? Xem ra bản lĩnh của y thực sự không phải tầm thường, bản thân có nên hạ quyết tâm sớm hơn một chút hay không?
Dương Túc Phong đẩy cửa bước bào.
Y Địch Liễu Lâm Na vừa vặn mặc xong áo choàng từ bên trong phòng ngủ đi ra, hai mắt còn lèm nhèm, miệng ngáp dài, mang theo vẻ quyến rũ vô cùng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Túc Phong, chăng hề khách khí nói ngay:
- Lại không gõ cửa đã vào rồi! Chàng muốn ăn đòn a? Công chúa giáo dục chàng bao nhiêu lần rồi mà chằng không chịu thay đổi! Phương Phỉ Thanh Sương, lão công của cô cứ luôn như thế, cô cũng không biết giáo huấn y à?
Dương Túc Phong cười bổi.
Ở bên trong phòng ngủ truyền ra tiếng cười lạnh của Phương Phỉ Thanh Sương:
- Cô tốt xấu gì cũng là nữ vương, các cô đều không dám quản, tôi sao dám quản cứ?
Dương Túc Phong cười mỉm nói:
- Đại mỹ nữ à, mới sáng sớm ra đã làm gì rồi? Phương Phỉ vì sao lại bị nàng kéo tới chỗ này vậy?
Y Địch Liễu Lâm Na làm ra vẻ tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Còn chẳng phải do người làm cha chàng hại người ta sao! Nhi tử bảo bối của chàng khóc suốt cả ngày, ngày nào cũng khóc, ngay cả mẹ cũng chẳng cần, cuối cùng phải để công chúa bế đi mới hàng phục được nó, Phương Phỉ tỷ tỷ một mình ở nhà buồn chán, nên chỉ đành tới chỗ thiếp …
Giọng của Phương Phỉ Thanh Sương lại một lần nữa từ bên trong phòng ngủ truyền ra:
- Y Địch, cô đừng có nói năng bậy bạ! Là do cô gọi tôi tới sao lại trở thành tôi chạy tới chỗ của cô mất rồi? Làm như chẳng một ai cần tới tôi vậy! Ngu Mạn Ái đã tới chưa? Áo cưới cô ta chuẩn bị cho cô rốt cuộc bao giờ mới có thể hoàn thành? Ngay cả áo cưới của công chúa cũng đặt làm thống nhất như nhau, vậy mà cô lại bày trò phiền phức …
Áo cưới?
Mắt Dương Túc Phong nhảy lên một cái, lập tức cười hì hì nói:
- Thì ra là nàng đang chuẩn bị áo cưới!
Sắc mặt Y Địch Liễu Lâm Na hơi phớt lên một lớp ửng hồng, tựa hồ xấu hổ vì bị người ta vạch trần bí mật, bất quá chỉ một lúc là lại khôi phục lại vẻ bình thường, thoải mái tự nhiên nói với Dương Túc Phong:
- Này, ngươi ta nói trước cho chàng biết nhé, bộ áo cưới này là tiền riêng của thiếp đấy, không phải là của nhà nước bỏ ra đâu, tới khi đó đừng có mà trách thiếp.
Dương Túc Phong tựa hồ không nghe tháy, nhìn cái gói trong tay Ngu Mạn Ái, hiếu kỳ nói:
- Thường nghe nói bà chủ Ngu thần thông quảng đại không gì là không làm được, nào để cho chúng tôi xem xem bộ áo cưới do bà chủ Ngu làm ra rốt cuộc là như thế nào! Sau khi mặc vào rồi có biến thành tiên nữ hay không?
Ngu Mạn Ái cười nói:
- Bộ áo cưới này không phải do Đông Hải Đường của chúng tôi làm ra, mà là sản phẩm của Thiên Thượng Nhân Gian, hi hi, chính là Thiên Thượng Nhân Gian của Hà Xuyên đạo. Tôi ở đó trông coi sư phụ có kinh nghiệm nhất của bọn họ làm, chất lượng hẳn là không tệ …
Ngu Mạn Ái vừa nói vừa lấy chiếc áo cưới từ bên trong gói bọc ra, thì ra là một tấm áo cười máu trắng muốt với đường riềm hoa, lúc mới ban đầu mọi người còn chưa nhận ra điều gì, nhưng khi tấm áo cưới được mở re một cách thận trọng, mọi người dần dần phát ra những tiếng cảm thán.
Y Địch Liễu Lâm Na thì lộ ra nụ cười đầy hạnh phúc của một cô gái nhỏ, đỡ lấy tấm áo cưới của mình đứng ngây ra đó ngọt ngào như muốn ngất xỉu.
Nếu nói chủng loại, thì bộ áo cuới này cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt, nó đặc biệt nằm ở chỗ dùng chất liệu tốt nhất, còn có cả tay nghề thủ công không gì sánh bằng.
Ai cũng bảo sản phẩm của Thiên Thượng Nhân Gian làm ra, ắt phải là tuyệt phẩm, quả nhiên là như thế, thế gia tơ lụa ở trong truyền thuyết này, làm việc rất khiêm tốn, nhưng đúng là có chút bản lĩnh, Dương Túc Phong chỉ nhìn qua một cái, là biết này toàn bộ những tấm áo cưới khác mà mình đặt làm đều không thể bằng được.
Trong nhất thời mọi người đều không biết nói gì, trong lòng mỗi người một cảm xúc khác nhau.
Phương Phỉ Thanh Sương từ bên trong phòng ngủ đi ra, cũng đang mặc áo ngủ, nhìn thấy tấm áo cưới trong tay Ngu Mạn Ái, hai mắt liền sáng lên, hâm mộ nói:
- Thật là đẹp? Cái này phải mất bao nhiêu tiền? Tôi cũng muốn làm một cái.
Ngu Mạn Ái chỉ mỉm cười không nói gì cả.
Dương Túc Phong gật đầu, tỏ ra vô cùng hải lòng với chất lượng của bộ áo cưới này, cười nói:
- Nào, hai người các nàng mặc thử vào xem xem, nếu như đẹp, tất cả áo cưới của các nàng đều giao cho Thiên Thượng Nhân Gian làm, bà chủ Ngu, không có vấn đề gì chứ?
Ngu Mạn Ái cười tươi như hoa nói:
- Đương nhiên là không có vấn đề gì, bất quá tốt nhất là phải quyết định cho sớm, bọn họ cần phải điều động nhân thủ, tân nương tử của ngài không it, bọn họ cần phải làm việc ngày đêm thì mới kịp được.
Y Địch Liễu Lâm Na và Phương Phỉ Thanh Sương không chờ đợi được thêm nữa mở áo cưới ra ngay, mặc thử tại chỗ, khi tấm áo cưới trắng muốn chùm lên người Y Địch Liêu Lâm Na, dáng người thon thả của nàng thức thì trông như tiên nữ ở chín tầng trời hạ phàm, diễm lệ không gì sánh bằng, xinh đẹp lộng lấy làm tất cả mọi người ngây ra.
Tới ngay cả ba nữ nhân ở bên cạnh, gồm Úc Thủy Lan Nhược vô cùng tự tin vào dung mạo của mình cũng không thể không thầm thừa nhận, nếu chỉ luận riêng về dung mạo thôi, đúng là không một ai có thể vượt qua được Y Địch Liễu Lâm Na, chẳng trách nàng ta có thể chiếm cứ vững vàng vị trí đầu tiên trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc.
Trong lòng Dương Túc Phong tất nhiên ngọt ngào như được ăn mật vậy, ngoài cười toe toét ra thì không còn biết phải làm gì nữa.
Phương Phỉ Thanh Sương sau khi mặc vào mặc dù có hơi kém hơn Y Địch Liễu Lâm Na một chút nhưng cũng rạng rỡ lung linh, diễm lệ mê người, thêm vào ánh mắt sắc bén của nàng, tựa hồ lộ ra khí thế như một nữ thần hạ phàm, làm người ta không dám tới gần.
Ngu Mạn Ái đề nghị Phương Phỉ Thanh Sương đổi sang bộ áo cưới hoa màu nhũ bạc, có lẽ sẽ xinh đẹp hơn một chút, Phương Phỉ Thanh Sương tức thì tỏ ra vô cùng mong mỏi, ánh mắt nhìn mỗi một người cứ như đều biến thành đường mật vậy, còn về phần ánh mắt khi nhìn Dương Túc Phong, quả thực như muốn hòa tan y ra.
Úc Thủy Lan Nhược trong lòng chua loét, bất giác mặt mày nghiêm lại, ở trong lòng nàng đang nói với bản thân hết lần này tới lần khác, đây toàn là những nữ nhân dung tục, một chút rụt rẻ cũng chẳng có, dễ dàng bị Dương Túc Phong dùng một bộ áo cưới chinh phục, quả thực là quá …
Dương Túc Phong vẫy vẫy tay với Úc Thủy Lan Nhược, thuận miệng nói:
- Tiểu mỹ nữ, qua đây cho một chút ý kiến có được hay không? Đừng có suốt cả ngày sưng mặt lên như vậy chứ? Cô cứ sưng mặt lên như vậy, còn ta thì ngày nào cũng phải nhìn thấy mặt cô, tâm tình sẽ không tốt, tâm tình không tốt thì sẽ nổi giận, mà nổi giận thì sẽ phạm phạm sai lầm, phạm sai lầm sẽ làm cho quốc gia của chúng ta thụt lùi, quốc gia bị thụt lùi ta sẽ không có tiền trả cho các cô …
Úc Thủy Lan Nhược hừ mũi thật mạnh một cái, rất miễn cưỡng đi tới.
Úc Thủy Lan Nhược mặt dù chưa kết hôn, nhưng ở Hải Thiên Phật Quốc lâu rồi, cho nên cũng tiếp xúc không ít với sản phẩm của Thiên Thượng Nhân Gian,.
Xưa nay Thiên Thượng Nhân Gian đều chỉ làm những vụ làm ăn cao cấp nhất, chủng loại và chất lượng của sản phẩm đều là tốt nhất, đương nhiên là giá tiền cũng đắt nhất, những nữ đệ tử hạch tâm của Hải Thiên Phật Quốc, y phục ở trên người đều do Thiên Thượng Nhân Gian làm ra, đồ Úc Thủy Lan Nhược đang mặc cũng không phải là ngoại lệ.
Đối với áo cưới của Thiên Thượng Nhân Gian làm ra, kỳ thực trong lòng Úc Thủy Lan Nhược cũng cô cùng khao khát, đáng tiếc chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc xưa nay đều độc thân, vĩnh viễn không có cơ hội mặc lên áo cưới.
Úc Thủy Lan Nhược mặt vô cảm nói:
- Ta e bọn họ không có được nhiều Tuyết Kim Tuyến như thế.
Ngu Mạn Ái tựa hồ cũng nghĩ tới chuyện này, tỏ ra có chút khó xử, bộ ái cưới này sử dụng rất nhiều Tuyết Kim Tuyến, làm một lúc hơn hơn hai mươi bộ, lượng Tuyết Kim Tuyến cần là một con số cực lớn, Thiên Thượng Nhân Gian mặc dù thần thông quảng đại, bất quá muốn ở trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà gom được nhiều Tuyết Kim Tuyến như vậy tựa hồ cũng là một chuyện rất khó khăn, bên trong biên cảnh đế quốc Lam Vũ căn bản không sản xuất Tuyết Kim Tuyết.
- Ở đâu có Tuyết Kim Tuyến?
Duơng Túc Phong cau mày hỏi, y căn bản chả biết Tuyết Kim Tuyến là cái gì.
- Chỉ có Y Lai Nạp mới có Tuyết Kim Tuyến, nhưng quy định mậu dịch của chúng ta liệt nó vào đồ xa xỉ phẩm, không được phép nhập khẩu …
Ngu Mạn Ái uyển chuyển nói, nhưng ý tứ muốn biểu đạt đã nói ra rất rõ ràng rồi.
Dương Túc Phong lúc này mới nhớ ra đúng là có chuyện như vậy.
Thì ra sau khi quân Lam Vũ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, vì để đề phong nhân viên khác hủ bại xa đọa, còn cà phong tục xấu xã hội xa xỉ lan đi, cho nên Dương Túc Phong đã hạ lệnh cấm chỉ nhập khẩu xa xỉ phẩm, chỉ có thể xuất khẩu xa xỉ phẩm, ai vi phạm trừng trị không tha.
Hải quan quân Lam Vũ cũng chuyên môn thiết lpậ phương án quản lý với đồ xa xỉ phẩm, danh sách chủng loại vật phẩm có liên quan tựa hồ cũng được báo cáo tới chỗ Dương Túc Phong, bất quá y đối với cái thứ Tuyết Kim Tuyến này đúng là không có ấn tượng gì, bây giờ mới choàng tỉnh ra, chẳng trách bộ áo cưới này trông tinh tế đẹp đẽ như vậy, thì ra là sử dụng Tuyết Kim Tuyên thuộc về hàng xa xỉ phẩm đắt giá.
Dương Túc Phong cười nói:
- Được rồi, cần có bao nhiêu? Y Địch, một lát nữa nàng cùng bà chủ Ngu thương thượng một chút, rồi báo cáo con số cho ta, ta sẽ đặc biệt phê chuẩn cho nhập khẩu, đúng là một thứ rất tốt, cả đời con người chỉ có một cơ hội như thế, cũng không tính là vi phạm điều lệnh chứ.
Y Địch Liễu Lâm Na lập tức đồng ý, đám người Phương Phỉ Thanh Sương vui mừng quá nỗi, Dương Túc Phong vì những chiếc áo cười này không ngờ lại đặc biệt phê chuẩn cho nhập khẩu Tuyết Kim Tuyến, xem ra y vẫn rất coi trọng hôn lễ lần này!
Không biết vì sao Ngu Mạn Ái và Úc Thủy Lan Nhược trong lòng chua chua, trong thời gian năm giây đó, Úc Thủy Lan Nhược cũng cảm thấy Dương Túc Phong kỳ thực không xấu quá mức.
Dương Túc Phong nhìn thấy dáng vẻ Y Địch Liễu Lâm Na mừng rỡ hớn hở, hỏi với ý đồ không trong sáng:
- Y Địch à, nhà nàng chuẩn bị cho nàng của hổi môn gì vậy?
- Hi hi, thiếp không nói cho chàng biết đâu!
Y Địch Liễu Lâm Na nào có dễ mắc lừa, tức thì chặt đứt ngay hi vọng nghe ngóng tin tức của y.
Dương Túc Phong bỉu môi khinh thường nói:
- Nhỏ nhen! Tới khi đó chẳng phải ta cũng sẽ nhìn thấy sao?
Y Địch Liễu Lâm Na chu miệng ra nói:
- Thế thì chàng đừng hỏi tới nữa! Của hồi môn của bọn thiếp tự bọn thiếp sẽ xử lý, hừm, hình như sính lễ của chàng còn chưa chuẩn bị đâu! Không có sính lễ, bọn thiếp kiên quyết sẽ không chịu gả đi! Phương Phỉ, cô nói xem có phải không?
Phương Phỉ Thanh Sương không cần suy nghĩ phụ họa luôn:
- Đương nhiên! Không có sính lễ không gả!
- Không phải chỉ là sính lễ thôi sao? Ngay tổ chức hôn lễ nhất định làm cho các nàng phải giật mình! Ái dà… Dương Lai, mẹ của con quá hung tàn rồi! Cha lát nữa phải đánh mông ….
Dương Túc Phong cúi đầu xuống, len lẽn muốn hôn lên má Phương Phỉ Thanh Sương, kết quả là bị Phương Phỉ Thanh Sương xoắn tai thật mạnh, đau tới méo mặt, nhưng y kêu lên rõ ràng là có ý khoa trương.
Y Địch Liễu Lâm Na cười khanh khách, trong ánh mắt tựa như nói đáng đời!
Phương Phỉ Thanh Sương vẫn thản nhiên nói:
- Thiếp đi xem xem Tiểu Quỷ Đầu thế nào, chàng muốn thì cứ theo, không theo thì thôi.
Nó xong là đi ngay lập tức.
Ngu Mạn Ái muốn cười, nhưng lại không cười ra, chỉ thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Úc Thủy Lan Nhược đầy thâm ý, phảng phất như cũng đem nàng thành người có thân phận giống như Y Địch Liễu Lâm Na vậy, làm cho Úc Thủy Lan Nhược đỏ mặt tía tai, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy nếu như giải thích thì khẳng định sẽ càng bôi càng đen, chỉ đành im lặng không nói một lời, quay đầu đi nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ hạnh phúc của Y Địch Liễu Lâm Na.
Đúng thế, nữ nhân xuất giá luôn hạnh phúc, còn nữ nhân cô độc thì luôn phải bất hạnh, nhìn dáng vẻ của Y Địch Liễu Lâm Na thì đúng là đã coi Dương Túc Phong đã thành người tốt nhất trên đời này, thực sự chuẩn bị phó thác chuyện chung thân rồi.
Ôi, nữ nhân, vì sao lại cứ luôn mềm yếu như vậy chứ? Những nữ nhân ở bên trong Vị Ương cung này, có tới quá nửa đều bị Dương Túc Phong dùng thủ đoạn không hay hò gì uy hiếp mà tới, nhưng bọn họ chẳng những không đứng dậy phản kháng, ngược lại còn hớn hở chuẩn bị hôn lễ của mình, đợi thời khắc hạnh phúc nhất của tân nương tử, nhứng nữ nhân này này, thực là không thể dùng lý lẽ mà khuyên can được nữa.
/769
|