Dưới sự đầu độc của Dương Túc Phong, bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí của người bình thường rồi, cái tên ác ma này chẳng những đầu độc thân thể của nữ nhân, lại còn đầu độc tâm linh của nữ nhân, đúng là quá đáng hận.
Nhưng chính tên ác ma như vậy, không ngờ lại có thể làm cho cả đế quốc Lam Vũ náo nhiệt chưa từng có, rất nhiều người đều nghĩ mọi cách để lấy lòng y, thậm chí cả môn phái sánh ngang với Hải Thiên Phật Quốc là Nghi Hoa Cung cũng bị đọa lạc hết rồi, không ngờ bọn họ nỡ hi sinh hạnh phúc của Cung Tử Yên, để đổi lấy sự viện trợ của quân Lam Vũ với Nghi Hoa cung, cái thế giới này, thật đúng là loạn hết cả rồi.
Từ sau khi tin tức đại hôn của Dương Túc Phong được truyền đi, những nữ nhân ở Vị Ương cung lập tức triển khai hành động tập thể, bắt đầu chuẩn bị đồ hôn lễ của mình, làm cho ồn ào hết cả lên, những lúc rảnh rỗi tán gẫu đề tài toàn bộ đều liên quan tới đồ cưới.
Úc Thủy Lan Nhược có không muốn nghe cũng không được, nữ nhân ít nhiều gì đều có một chút tâm lý so đọ, lại thích hư vinh, đối với đồ cưới của mình đương nhiên là không thể xem nhẹ rồi, cho dù không thể áp đảo người khác, ít nhất thì cũng không thể để người khác áp đảo quá nhiều, nếu không thì quá mất mặt rồi.
Những nữ nhân vào ở trong Vị Ương cung, có nàng nào không có một chút thế lực một chút bối cảnh, gần như mỗi một cá nhân ở sau lưng đều có tập đoàn tài chính cực lớn hoặc là gia tộc lớn hỗ trợ, hoặc là có môn phái thực lực hùng mạnh chống đỡ, kém nhất cũng có thân thích là người ở vị trí cao thu xếp.
Cuộc hôn lễ lần này đã trở thành con đường tốt nhất để các thế lực đứng ở đằng sau các nàng thể hiện thực lực và lòng trung thành của mình với Dương Túc Phong, nên bên trong Vị Ương cung đã náo nhiệt, bên ngoài Vị Ương cung lại càng náo nhiệt hơn.
Thập Tứ công chúa thì chẳng cần phải nói nữa, lạc đà có chết xác vẫn to hơn con ngựa, đám người Tiêu Phương Tạ, Diệp Vân Phong đều là những người ủng hộ trung thành của nàng, nàng cũng là người quản lý Vị Ương cung trong tương lai, các tập đoàn khác đều phải nể mặt nàng, quà mừng hiện giờ nhận được trước đã đủ cho Dương Túc Phong vũ trang cho một lữ đoàn bộ binh rồi.
Tài gia tỷ muội cùng với nhữ nữ nhân có liên qua tới Tài gia tỷ muội đều có Tài gia của Cao Dương phủ làm hậu thuẫn, cái gia tộc lũng đoạn nghề dệt may này cái gì thì thiếu, chứ tiền thì hàng đống, bọn họ còn bao luôn cả của hồi môn của U Nhược Tử La và Na Tháp Lỵ.
Phượng gia tỷ muội đương nhiên cũng không thể chịu lép vế, của hồi môn ba người đều do tập đoàn của Y Lệ Nạp chi trả, bọn họ còn kéo luôn cả Tử Duyệt cô nương vào trận doanh của mình, y sinh hoàng đế mà, nhất định phải giành lấy trước, về chuyện này không ai tinh minh hơn bọn họ hết.
Mấy nàng tới từ La Ni Tây Á, không cần phải lên tiếng lấy một lời, đám chủ tử bản của địa khu La Ni Tây Á đã dùng trăm phương ngàn kế nghe ngóng sở thích của bọn họ rồi, đám người Tô Phỉ Thái Vi vốn là nữ vương, tích lũy cũng không ít, Khắc Lệ Tô Na vốn cũng là công chúa, đồ cưới của các nàng quả thực có thể nói là dùng kim tệ tạo thành.
Còn về phần ngũ đóa kim hoa của vương quốc Ương Già, đã có tới hai nàng là nữ vương, đồ cưới của các nàng cũng hoàn toàn chẳng cần phải lo, người còn chưa tới kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng quà lễ đã tới được một phần ba rồi.
Đôi khi Dương Túc Phong đúng là cho rằng, người càng nghèo càng thích ra vẻ, ngũ đóa kim hoa của vương quốc Ương Già chính là như thế, hận không thể đem kim cương phỉ thủy chất đầy cả Vị Ương cung.
Tằng gia của Bích Giang phủ nghĩ đi nghĩ lại đều không tìm ra đối được để cho mình có thể lôi kéo, cuối cùng cũng được thần linh mach bảo, nghe ngóng được lão gia của Sương Nguyệt Hoa hình như có chút quan hệ tới Bích Giang phủ, thế là chủ động thầu luôn đồ cưới của Sương Nguyệt Hoa và Phương Phỉ Thanh Sương.
Tằng Cùng lão gia tử đã phát ra tuyên bố, nhất định phải áp chế được Tiết gia, phải trở thành đệ nhất gia tộc của địa khu Mỹ Ni Tư, Tiết gia ở đằng sau lưng Tiết Tư Ỷ cũng chẳng phải là đèn cạn dầu, mấy ngày hôm nay Tiết Tư Ỷ đã đã xin nghỉ phép tới hai lần, chẳng cần nói cũng biết tất nhiên là trở về thương lược chuyện đồ cưới với người nhà của mình rồi, cái cô bé này bình thường thích thể diện nhất, nào đâu có chịu thua người khác được.
Cung Tử Yên, trong cuộc hôn lễ này cũng mặc áo cưới, chính thức tiến vào Vị Ương cung, đầy là điều khoản ghi rõ trong hiệp nghị bí mất của quân Lam Vũ và Nghi Hoa cung, bản thân nàng sẵn lòng chấp nhận, thế là mọi người đều vui vẻ, chỉ còn đợi cử hành hôn lễ thôi, đồ cưới của nàng thì Nghi Hoa cung đã phái người tới kinh đô Ni Lạc Thần sắp xếp rồi.
Tới ngay cả tên cuồng nhân khoa học Mễ Kỳ Nhĩ vì hôn lễ của muội muội, cũng làm chuyện xưa nay chưa từng có xin nghỉ một ngày, đi ủy thác cho người khác chuẩn bị đồ cưới cho muội muội, hắn địa vị cực cao, là đối tượng lấy lòng của không biết bao nhiêu người, rất nhiều tập đoàn hận không thể được hắn đem chuyển này ủy thác cho mình, để mình có cơ hội lộ mày lộ mặt, nhất là những xĩ nghiệp lớn của Cách Lai Mỹ, trong tay có cả đống tiền, lại không có chỗ để tiêu, không biết là chuyện đau khổ nhường nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, tạm thời cũng chỉ có Điệp Phong Vũ và Lăng Thanh Tư còn chưa có ai nhận lĩnh thôi, Nhạc Thần Châu để lại vô số di sản, tiền thì không cần phải lo, chỉ thiếu mỗi một người có đủ phân lượng để làm người đỡ đầu, vào ngày cử hành hôn lễ không có người có chút thân phận tọa trấn, đúng là sẽ làm cho các bọn họ khó xử.
Dương Túc Phong chính đang nghĩ phải xử lý việc này như thế nào thì Y Địch Liễu Lâm Na đã thừa cơ nép vào trong lòng y, nói hết sức ngọt ngào và mong đợi:
- Ư, tới hôm đó thiếp nhất định phải đứng ở bên cạnh chàng …
Dương Túc Phong hôn lên má nàng một cái, chỉ mìm cười không nói.
Lời hứa này hiện giờ y không thể nói ra được.
Buỗi hôn lễ làm biết bao người chú ý này tất nhiên là hôn lễ tập thể, nhưng bên cạnh Dương Túc Phong khẳng định có một người là Thập Tứ công chúa, nhưng một người còn lại là ai, đúng là phải chịu khó suy nghĩ rồi.
Tới ngay cả bản thân Dương Túc Phong cũng chưa nghĩ ra, khi tay trái mình nắm tay Thập Tứ Công chúa, thì tay phải sẽ nên khoác tay ai, người này vốn là Tiêu Tử Phong thì thích hợp nhất, đáng tiếcc Tiêu Tử Phong lại trốn mất, không chịu gặp mình.
Ài, trong một số hoàn cảnh đặc biệt, phúc của người Tề cũng đâu dễ hưởng!
Rời khỏi chỗ ở của Y Địch Liễu Lâm Na, Dương Túc Phong rẽ vào một căn viện lạc có chút cũ nát ở phía tây nam Vị Ương cung, căn viện lạc này không phải là nơi ở của vị mỹ nữ nào, mà bên trong đó giam giữ một người.
Úc Thủy Lan Nhược tò mò nhìn một ông già đang thỉ triển Ngũ Cầm Hí (mô phỏng động tác của hổ, hươu, gấu, khỉ chim) rèn luyện sức khỏe, ánh mắt có chút quai quái, nàng tựa hồ có chút ấn tượng với ông già này, nhưng trong nhất thời lại không nhớ ra ông ta là ai, mà Dương Túc Phong cũng không giới thiệu.
Người bên trong đó tất nhiên chính là Long Lân.
Long Lân biết Dương Túc Phong tới, nhưng vẫn cứ chậm rãi thi triển Ngũ Cầm Hí của mình, hoàn toàn không để "người đứng đầu cả nước" này vào trong mắt.
Còn Dương Túc Phong cũng chẳng để ý, ngay ở trước mặt Úc Thủy Lan Nhược học theo bộ dạng của Long Lân thi triển Ngũ Cầm Hi, bất quá y học không được giống lắm, động tác ngắt quãng liên tục, hơn nữa một số động tác tựa hồ còn mang theo đầy vẻ thô bỉ, làm cho Úc Thủy Lan Nhược càng nhìn càng phản cảm, thế là tránh luôn ra thật xa.
Phải tới nửa tiếng đồng hồ sau, Long Lân mới từ từ dừng lại, cất giọng nói già nua uể oải:
- Dương Túc Phong hả?
Dương Túc Phong bình tĩnh nói:
- Đúng là ta.
Long Lân trở về căn phòng nhỏ của mình, cầm lấy báo chí vừa mới được đưa tới ra, thản nhiên như không lật xem, phát hiện ra không có nội dung gì thích xem cả, vì thế lại thuận tay ném đi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Dương Túc Phong, anh mắt uy nghiêm đáng sợ L
- Nghe nói tài sản của Long gia bọn ta đều bị ngươi dọn sạch hết rồi? Đám hậu bối của ta cũng bị ngươi mời tới kinh đô Ni Lạc Thần?
Dương Túc Phong phất tay, bảo những cảnh vệ trông coi Long Lân tránh đi, sau đó bình thản nói:
- Ông đừng có nghe người khác nói bậy nói bạ, ta cùng lắm là chỉ mượn một chút mà thôi, sau này có cơ hội thế nào ta cũng trả lại. Còn về đám hậu bối của ông à, bọn chúng sớm nên tới kinh đô Ni Lạc Thần để thấy qua một chút sự phồn hoa ở nơi này, tới kinh đô Ni Lạc Thần đâu phải chỉ có một mình Long gia của ông, còn có cả trăm nhà khác, ông cho rằng ta chuyên môn nhắm vào Long gia các ngươi sao? Xì, nếu ta thực sự muốn đối phó với Long gia các ngươi, thì ngoại trừ Long tam công tử của các ngươi ra, ta đảm bảo không một kẻ nào có thể chạy thoát được hết, có điều ta cũng chẳng cần phải làm thế, ta coi Long Ngâm là huynh đệ, mà địa vị hiện giờ ta cấp cho Long Ngâm, cũng chẳng thấp hơn địa vị năm xưa triều đình cấp cho các ngươi chứ?
Long Ngâm im lặng không nói.
Những lời này của Dương Túc Phong kỳ thực ông ta sớm đã biết cả rồi, Dương Túc Phong chưa bao giờ hạn chế ông ta tìm hiểu tim tức ở bên ngoài, mỗi một ngày báo chí cũng được đưa tới đúng giờ, bất quá lại hạn chế ông ta truyền tin tức ra bên ngoài.
Người của Long gia hiện giờ căn bản không biết vị lão tướng quân từng oai phong một thủa rốt cuộc là còn sống hay đã chết, hiện giờ là thời khắc mẫn cảm nhất, người của Long gia cũng không dám hỏi, trình tự cải cách của quân Lam Vũ đối với Anh Xuyên đạo của Long gia, Long Lân biết rất rõ ràng, nhưng không thể làm ra được bất kỳ sự can thiệp nào, sự thống khổ đó, cũng chỉ một mình ông ta mới biết được.
Tài phú mà gia tộc Phong Hỏa Vân Long tích lũy hai mươi năm trời toàn bộ đã trở thành mây khói, lương thực không con nữa, kim ngân tài phú không còn nữa, quân đội cũng không còn nữa, hiện giờ tất cả người thuộc trực hệ và chi hệ của gia tộc Phong Hỏa Vân Long cũng đã bị quân Lam Vũ lấy danh nghĩa tập trung phú hộ tới kinh đô Ni Lạc Thần cưỡng ép di cư tới đây rồi.
Hiện giờ Anh Xuyên đạo, đã đổi sang do kẻ thù truyền kiếp của Long gia quản lý, dưới loại thủ đoạn như vậy, Long gia nếu muốn quật khởi trở lại, là hoàn toàn không có hi vọng rồi.
Trầm mặc hồi lâu, Long Lân lắc đầu lẩm bẩm tự nói một mình, rồi cười khổ nói:
- Hà, ta nói không lại được với ngươi, bất quá bọn ta cũng chẳng cần ngươi trả lại thứ gì hết, thứ đã rơi vào trong tay Dương Túc Phong ngươi, nếu muốn nhả ra, thì đó là còn khó hơn cả lên trời.
Dương Túc Phong một chút xấu hổ cũng chẳng có, cũng không phản bác.
Tài phú của Long gia sớm đã bị Tài Băng Tiêu của tài chính và dự toán uy viên hội tiánh toán tới một xu cũng chẳng còn rồi, y lấy cái gì ra mà trả chứ?
Long Lân trầm mặc một lát, rồi chậm rãi hỏi:
- Nói đi, ngươi tìm ta làm gì?
Dương Túc Phong thản nhiên nói:
- Ta muốn mời ông làm người nhà cho Điệp Phong Vũ.
Long Lân đầu cũng chẳng ngẩng lên, từ chối ngay:
- Nực cười! Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?
Dương Túc Phong cũng chẳng nổi giận, từ tốn nói:
- Ta biết là ông có thành kiến rất lớn với ta, cho rằng ta bôi nhọ doanh dự của Nhạc Thần Châu, bất quá chuyện này đối với ta mà nói cũng chẳng có gì to tát hết, ta là loại người thế nào ông cũng không phải là không biết, nhưng đối với Điệp Phong Vũ thì ảnh hưởng lại không được tốt lắm. Dù nói như thế nào thì cô ấy cũng là nữ nhi của Nhạc Thần Châu, tới ngày hôn lễ lại chẳng có lấy một người họ hàng thân thích, cho dù ta không xem thường cô ấy, thì người khác cũng sẽ xem thường cô ấy, sau này ở bên trong Vị Ương cung tịch mịch này, cô ấy làm sao mà sống được chứ …
Úc Thủy Lan Nhược thực sự là muốn đá cho Dương Túc Phong một phát lăn ngay ra ngoài, y từ khi nào cũng học được cách thương xót cho người khác rồi? Y dùng thủ đoạn bạo lực nhất để làm nhục Điệp Phong Vũ, hận không thể cưỡng bức cho Điệp Phong Vũ chết tươi, không ngờ lúc này lại quan tâm tới Điệp Phong Vũ, đúng là mặt trờ mọc từ phía tây, mèo vờ khóc chuột giả từ giả bi!
Long Lân cau mày lại, từ từ cúi đầu xuống.
Điều Úc Thủy Lan Nhược nghĩ tới, đương nhiên Long Lân cũng nghĩ tới, nhưng ông ta càng phải nghĩ sâu hơn một chút. Dương Túc Phong nói đều là sự thật, dù sao Điệp Phong Vũ cũng là nữ nhi của Nhạc Thần Châu, năm xưa Nhạc Thần Châu danh chấn thiên hạ, hiện giờ nữ nhi xuất giá, bất kể là gả cho ai, hôn lễ cũng tuyệt đối không thể xem nhẹ được, nếu như trong ngày hôn lễ không có một nhân vật thực lực hùng hậu tọa trấn, đúng là sẽ bị người ta xem thường, sau này Điệp Phong Vũ cũng khó mà ngẩng đầu lên được ở bên trong Vị Ương cung.
Nhưng Nhạc Thần Châu thì đã sớm qua đời rồi, cũng không có người nhà nào khác, ông ta là đệ nhất đại tướng thủ hạ của Nhạc Thần Châu năm xưa, lúc này nếu không đứng ra, đúng là không có đạo lý gì nữa, trong lòng bản thân cũng sẽ day dứt không yên, chẳng còn cách nào, hiện thực là như thế, thể diện đều dựa vào thực lực chế chống đỡ, không có Long gia chống lưng, tỷ muội Điệp Phong Vũ không nghi ngờ gì sẽ trở thành quần thể nhỏ yếu nhất bên trong Vị Ương cung.
Qua một lúc lâu, Long Lân lạnh lùng nói:
- Ngươi không sợ sau khi ta ra ngoài rồi sẽ gây phiền phức cho ngươi sao?
Dương Túc Phong cười nhạt, thản nhiên nói:
- Ta đương nhiên là sợ rồi, dù sao thì ông cũng là đệ nhất đại tướng thủ hạ của Nhạc Thần Châu, còn trấn giữ gia tộc Long Hỏa Phong Vân với thực lực khổng lồ. Có điều hiện giờ ta không sợ nữa, bọn ta đã bắt đầu cải cách đất đai ở Anh Xuyên đạo, giải phóng nô lệ và nông dân, quân đội của các ngươi đáng bị giải tán đã giải tán, đáng được thu nhân đã thu nhận, thân thích trực hệ của Long gia các ngươi cũng đã di cư tới kinh đô Ni Lạc Thần. Nếu như ông muốn gây phiền phức cho ta, thì chỉ tự rước lấy phiền phức cho Long gia các ngươi mà thôi. Kiến thức của ông hơn ta nhiều, nên làm gì, không nên làm gì ông càng phải rõ hơn ta.
Khuôn mặt đen đúa của Long Lân từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt Dương Túc Phong, tựa hồ muốn từ bên trong đó tìm được điều gì, Dương Túc Phong cũng chẳng né tránh, thả nhiên nhìn lại ông ta.
Một lúc lâu sau, Long Lân mới chậm rãi nói:
- Ngươi rất hèn hạ vô sĩ, nhưng đúng là ngươi rất giỏi giang, ngươi đúng là hậu nhân của Đường Lãng, trừ con cháu của ông ta ra, không có ai mặt dày hơn được nữa.
Dương Túc Phong tò mò hỏi:
- Đường Lãng mặt dày lắm à?
Long Lân mặt lạnh tanh nói:
- Người dám cho hoàng đế mọc sừng ngay trước mặt, ngươi nói xem mặt có dày hay không?
Dương Túc Phong tắc tịt.
Mặc dù sớm đã biết là Đường Lãng và hậu cung của đế quốc Đường Xuyên có mắc míu, nhưng đúng là không ngờ rằng Đường Lãng lại dám công khai cắm sừng hoàng đế, chẳng trách mà ông ta tài hoa hơn đời, công lao cái thế, hoàng đế cũng muốn giết ông ta.
Hồi trước cảm thấy cái chết của Đường Lãng quá oan uổng, hiện giờ tới lượt mình đứng ở vị trí đứng đầu cả nước, lại thấy Đường Lãng chết là chuyện hết sức đương nhiên, nếu đổi lại là mình, kẻ khác dám cắm sứng mình, thì y sớm đã chu di cửu tộc nhà hắn rồi, hơn nữa căn bản còn chẳng thèm phải lén lén lút lút tiến hành.
Nghĩ như thế thì vị hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên bị căm sừng kia đúng là thật uất ức.
Long Lân từ trong đình viện đi qua, đi tới bên người Dương Túc Phong, dừng chân lại, rồi nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Ngươi thực sự thả cho ta đi hay sao?
Dương Túc Phong hờ hứng:
- Có phải chuyện gì mà ghê gớm đâu chứ, ông có cần hỏi hết lần này tới lần khác …
Đột nhiên, yết hầu bị siết chật, Long Lân đã bóp chặt lấy cổ Dương Túc Phong, hung dữ nói:
- Ha ha ha, sau khi ta ra ngoài rồi không thể gây phiền phức cho ngươi, nhưng hiện giờ ta có thể giết ngươi …
Dương Túc Phong mỉm cười, mặc dù nụ cười có chút miễn cưỡng, bất quá thực sự là không để vào trong lòng.
Quả nhiên, Úc Thủy Lan Nhược ở đằng sau lưng Dương Túc Phong phát hiện ra chuyện không ổn, liền rút trường kiếm ra đâm tới, kiếm khí chấn động, Long Lân chỉ đành buông hai tay ra, trường kiếm Úc Thủy Lan Nhược chĩa thằng vào yết hầu của ông ta.
Nếu nói ở trên chiến trường, Úc Thủy Lan Nhược chắc gì đã là đối thủ của Long Lân, nhưng ở loại địa phương như thế này, giết Long Lân nàng chỉ cần một chiêu.
Long Lân cau mày hỏi:
- Ngươi.. ngươi là ai?
Úc Thủy Lan Nhược lạnh lùng thu hồi trường kiếm lại, mũi hừ một tiếng, khinh miệt nói:
- Úc Thủy Lan Nhược của Hải Thiên Phật Quốc.
Long Lân kinh ngạc nhìn Dương Túc Phong một lượt, nhưng không nói gì, có điều nhìn vẻ mặt của ông ta, tựa hồ tỏ ra hết sức chấn kinh với việc Úc Thủy Lan Nhược không ngờ quy thuận y.
Hải Thiên Phật Quốc xưa nay địa vị phi phàm, sao lại trở thành tùy tùng thiếp thân của y rồi? Hơn nữa tên tuổi của Úc Thủy Lan Nhược ông ta cũng biết, đó là nhân tuyển chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc, từ góc độ nam nhân mà nói, ông ta không thể không bội phục bản lĩnh của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong xoa xao cổ, kỳ thực Long Lân cũng chẳng hề dùng sức, bất quá chỉ muốn tóm cổ y một cái để xả giận mà thôi, nói thế nào thì ông ta năm xưa cũng có thể coi là một đại tướng quân có thể khiến trời long đất lở, lại bị Dương Túc Phong giam lỏng mất hai ba tháng trời, đúng là có chút uất hận, lúc đi ra muốn xả hận một chút mà thôi, cũng chẳng có gì không ổn.
Còn về giết người ư? Ha ha, có cho Long Lân mười cái lá gan ông ta cũng không dám thực sự ra tay, nếu không mấy trăm mạng người cả lớn cả nhỏ của Long gia sẽ đều phải bối táng theo, ông ta chẳng làm cái chuyện ngu xuấn như vậy, nếu không Long gia đâu có thể đứng vững vàng bao nhiêu năm như vậy được.
Lạnh nhạt liếc Long Lân một cái, Dương Túc Phong nói:
- Long lão gia tử, ông tỉnh lại đi, tới cái mức này rồi, ông có nổi giận cũng vô dụng mà thôi, nếu như ông thực sự là bộ hạ tốt của Nhạc Thần Châu ấy, thì hãy trở về Long Gia các ngươi thương lương cho kỹ càng một chút, làm sao để làm người thân của Điệp Phong Vũ, chuyện này làm xong rồi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện nữa phải làm, nước Mã Toa sẽ không bó tay chịu trói như vậy đâu, chiến tranh còn phải tiếp tục…..
Long Lân cười ha hả:
- Ngươi tính toàn vẹn toàn quá đó, còn muốn ta thay ngươi đi đánh nước Mã Toa sao?
Dương Túc Phong tránh ra nửa thân người, nhạt nhẽo nói:
- Không phải ta muốn, mà là ta cho ông một cơ hội, ha ha, ông không cần cơ hội này sao? Vậy thì thôi, coi như ta chưa từng nói qua, được rồi, ông đi đi.
Long Lân lại không cất bước rời đi, mà trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt đen đúa khe khẽ co giật, không biết là đang nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt vô cùng phức tám mà âm trầm, phải thật lâu sau mới nói:
- Dương Túc Phong, ngươi đã đánh chúng chỗ yếu của ta, ngươi biết ngươi biết đám lão già bọn ta và người nước Mã Toa đều có thù không đợi trời chung với người nước Mã Toa, cơ hội như thế này tuyệt đối không thể bỏ qua được, ngươi thắng rồi, ta đồng ý đi đánh người nước Mã Toa.
Dương Túc Phong khẽ mỉm cười, tựa hồ cho rằng đây căn bản là điềunằmg trong dự liệu, chẳng có chút gì bất ngờ, cho nên không nói thêm gì nữa, quay đầu nói với Đỗ Thiên Kỳ:
- Thả ông ta đi, người của Long gia tự nhiên sẽ tới đón ông ta, đã đi ra rồi là không thể quay trở về được nữa.
Đỗ Thiên Kỳ gật đầu tuân lời.
Long Lân đột nhiên bật cười to, không để ý tới Dương Túc Phong nữa, sai bước đi theo Đỗ Thiên Kỳ.
Dương Túc Phong hờ hững nhìn theo bóng lưng Long Lân biến mất, sau đó xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Úc Thủy Lan Nhược.
Úc Thủy Lan Nhược bị y nhìn cho lòng phát điên, không kìm được quát:
- Ngươi nhìn cái gì?
Dương Túc Phong cau mày nói:
- Tiểu thư, phiền cô sau này động tác nhanh hơn một chút có được không? Ta thiếu chút nữa bị ông ta bóp chết rồi! Cô làm bảo tiêu của ta như vậy đó sao?
Úc Thủy Lan Nhược tức thì mày liễu dựng ngược, mặt phết thêm lớp phấn hồng vì phẫn nộ, thét lên:
- Ngươi … đó là do ngươi tự chuốc lấy! Ngươi rõ ràng là nhìn thấy ông ta ra tay, làm sao còn tự chủ động dâng mình lên, ngươi không biết né sang một bên sao?
Dương Túc Phong ngạc nhiên nói:
- Ấy này tiểu thư, ta hiện giờ là đối tượng bảo vệ của cô đó! Hiện giờ đối tượng bảo vệ suýt nữa xảy ra chuyện, cô không kiểm điểm bản than, ngược lại còn đem trách nhiệm đẩy lên người của đối tưởng bảo vệ, đây là phong cách làm việc Hải Thiên Phật Quốc các cô sao? Hơn nữa, nếu như ta có năng lực tránh khỏi Long Lân, ta còn mời cô làm bảo tiêu cái gì nữa? Ta cứ một mình hoành tảo thiên hạ cho xong …
Úc Thủy Lan Nhược bịt tai của mình lại, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt thét lên:
- Ta mặc kệ! Nói tóm lại là vừa rồi do ngươi cố ý! Ngươi cố ý! Ngươi cố ý nạp mình cho ông ta tóm lấy! Ngươi cố ý! Ngươi cố ý …
Mấy nữ cảnh vệ nghe thấy tiếng hét của Úc Thủy Lan Nhược, vội vàng chạy tới xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng bị Dương Túc Phong phất tay đuổi đi, đợi cho tới khi Úc Thủy Lan Nhược kêu đủ rồi, âm tham cũng trở nên khàn rồi, Dương Túc Phong mời hết sức thong thả nói:
- Tiểu thư, cô đừng có nói đùa có được không? Ta mặc dù còn chưa có danh hiệu hoàng đế, nhưng ta cũng là đấng cửu ngũ chí tôn đấy! Cái mạng nhỏ của ta rất đáng tiền, chăng lẽ ta có thể không coi trọng nó mà ném đi hay sao? Ta có thể đưa cổ mình tới cho Long Lân bóp hay sao? Cô dùng cái đầu suy nghĩ một chút đi có được hay không?
Úc Thủy Lan Nhược ra sức lắc đầu, hét lên như phát điên:
- Nói tóm lại là ngươi cố ý! Là do ngươi cố ý!
Dương Túc Phong chỉ đành thở dài bất đắc di, than thở:
- Coi như là ta thấy được người của Hải Thiên Phật Quốc không thèm nói tới đạo lý như thế phế nào rồi, bực thật … rõ ràng là bản thân sai rồi, nhưng chết cũng không chịu nhận. Than ôi, thói đời xuy đồi, lòng người đâu còn như xưa nữa…
/769
|