Liên quan tới danh dự của sư môn, Úc Thủy Lan Nhược vội vàng buông tay ra không bịt tai nữa, mặt đỏ bừng lên nói:
- Ta không nói đạo lý như thế nào? Không phải là ta cứu ngươi ra rồi sao? Ngươi còn muốn như thế nào? Hừ, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Dương Túc Phong ngoẹo đầu nhìn nàng, bảy ra cái vỉ lão nhân gia lòng tử bi rộng rãi, cố kéo dài giọng ra nói:
- Ài, Úc Thủy Lan Nhược cô nương, chúng ta không nên cứ cãi nhau mãi có được hay không? Như thế này không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, chẳng lẽ cô không cho rằng cô cách ta quá xa hay sao? Nếu như cô thực sự ở bên trong phạm vi mười mét, thì ta sao có thể bị ông ta bóp cổ thiếu chút nữa bị đứt khi chứ? Cô nghĩ xem, vừa rồi cô cách ta bao xa?
Úc Thủy Lan Nhược tức thì lại muốn phát tát, nhưng phát giác ra Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn về phía vị trí vừa rồi nàng mới đứng, cách nơi này ít nhất phải tới ba mươi mét, khoảng cách đúng là có hơi xa một chút, nhưng cự ly ba mươi mét này không phải là do nàng cố ý tạo thành, mà là vừa rồi Dương Túc Phong đứng ở đó giở ra những động tác hết sức bậy bạ, bản thân thực sự không nhìn nổi những hành động xấu xa đó, cho nên mới phải chạy đi thật xa, điều này chẳng lẽ y không có trách nhiệm hay sao?
Đang còn muốn tranh cải, đột nhiên nghe thấy Dương Túc Phong cúi đầu chán nản nói:
- Thôi vậy, ta cũng không nói nhiều với cô nữa, ta hi vọng chuyện như thế này không nên tiếp tục xảy ra nữa! Cái mạng nhỏ của ta nằm ngay ở bên trong tay cô, cô tự coi lấy mà làm đi.
Nói xong cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt của Úc Thủy Lan Nhược lấy một cái, quay đầu đi luôn.
Úc Thủy Lan Nhược tức tới mức toàn thân run rẩy, môi cắn tới muốn bật cả máu ra? Nói như vậy là sao chứ? Làm như mình hoàn toàn không làm hết chức trách, thậm chí là phạm tội vậy. Đúng là Long Lân tóm cổ ngươi, nhưng, nhưng an toàn của ngươi có xảy ra vấn đề gì không? Ngươi có bị làm sao không hả? Nhưng, chăng lẽ bản thân thực sự không có trách nhiệm sao? Mình có phải là thực sự đã đứng hơi xa một chút rồi không?
Nhất thời, đầu Úc Thủy Lan Nhược rối như tơ vò, sự thực tựa hồ hoàn toàn không phải là như thế, nhưng nàng lại không có cách nào phản bác lại Dương Túc Phong, nếu như thực sự phản bác, ngược lại còn trở thành tội không tròn trách nhiệm qua loa lấy lệ, đó là chuyện mà Hải Thiên Phật Quốc thống hận nhất.
Điều mà nàng được giáo dục từ nhỏ là điều mình cho rằng là đúng thì không cần phải giải thích, không cần phải thảo luận, dù người ta nói ra sao cũng mặc kệ, nhưng, thực sự mà không giải thích, thì trách nhiệm tựa hồ lại rơi hết lên trên đầu của mình rồi, bảo nàng làm sao cam tâm được?
Ông trời ơi, chuyện này là sao đây? Ông cứu con với …
Khi còn đang ngây ra tại chỗ thì Dương Túc Phong đã đi tới cửa sân rồi, y dừng chân quay đầu lại, bất mã nói:
- Này! Cô ngẩn ra làm cái gì thế? Có gì mà phải suy nghĩ chứ? Tổng kết kinh nghiệm để lần sau không phải phải sai lầm tương tự là được rồi,nếu cô còn cứ đứng ở nói đó, thì là cô tự chủ động từ bỏ đấy nhé….
Ủy Thủy Lan Nhược choàng tỉnh, từ bỏ? Tuyệt đối không thể tử bỏ được! Nàng chỉ đành dậm chân thật mạnh, rồi đi theo.
Dương Túc Phong thuận theo phương hướng cung Dịch Đĩnh đi tới, nhưng mà lại không đi vào cung Dịch Đĩnh, mà là vòng qua hành lang xung quanh cung Dịch Đĩnh đi đi lại lại, đi hết vòng này lại đi thêm vòng nữa, hai tay còn chắp ở đằng sau lưng, miệng rên ư ử một khúc ca vô danh nào đó, chẳng chút để ý tới cảm thụ của Úc Thủy Lan Nhược.
Vừa nghĩ tới đủ các loại động tác của hai nữ nhân Phượng gia đêm hôm quả, Úc Thủy Lan Nhược liền mặt đỏ tía tai, hận không có chỗ nào chui vào cho xong, bất kể là nói như thế nào, nàng cũng là nữ nhân sinh lý bình thường, bình thường ở Hải Thiên Phật Quốc bị kìm nét quá lâu rồi, tình dục một khi bị khơi lên, ngược lại càng trở nên khó khống chế.
- Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu vậy hả? Cứ đi qua đi lại ngươi bị thần kinh à?
Úc Thủy Lan Nhược không kìm được nữa lên tiếng, lời nói cũng giống như đám người Y Địch Liễu Lâm Na càng ngày càng không khách khí, vào Vị Ương cung thời gian còn chưa tới hai ngay, mà tật xấu của nữ nhân Vị Ương cung đã học được rồi.
- Ta tản bộ! Mỗi lần ta tản bộ đều như thế này hết đó, cô chưa bao giờ tản bộ sao? Vậy thì thật là đang tiếc, trái ba vòng, phải ba vòng, trên ba vòng, dưới ba vòng …
Dương Túc Phong đầu lắc lư nói, còn khiêu vũ cực kỳ khó coi trước mặt Úc Thủy Lan Nhược, làm cho nàng tức tới mức mũi muốn xì ra khỏi.
- Chưa thấy một kể nào tản bộ vô vị như ngươi! Vô vị hết sức!
Úc Thủy Lan Nhược tức tối nói, nếu Dương Túc Phong đánh cho nàng một trận nàng còn cảm thấy dễ chịu, nhưng Dương Túc Phong lại chẳng đánh chẳng mắng, chỉ bày ra đủ các loại động tác đáng tởm trước mặt nàng, làm nàng tức phát ngất xỉu.
Dương Túc Phong đột nhiên dừng chân, quay người lại hỏi đầy vẻ tò mò:
- Thế hả? À phải rồi, cảnh sắc của Hải Thiên Phật Quốc của các cô có phải là vô cùng đẹp đẽ hay không? Nghe người ta nói, ở nơi đó y như tiên cảnh vậy, có phải thế không?
Úc Thủy Lan Nhược chẳng thèm suy nghĩ, nói ngay một câu đốp lại:
- Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?
Dương Túc Phong cũng chẳng nổi giận, cười cười nói:
- Ài! Cô lại không hiểu rồi! Gia hai ta phải tăng cường giao lưu, tăng cường hiểu biết, hiểu không? Cô phải nên biết dài ngắn thô mịn của ta ra sao, còn ta thì phải biết cô to nhỏ nông sâu thế nào … ha ha, nói nhầm rồi, là hiểu nhau, cô phải thật hiểu về ta, như thế mới có thể phán đoán được ở vào thời khắc mấu chốt ta sẽ có những phản ứng như thế nào, ví như vừa mới rồi đó, chính vì cô không hiểu ta, cho nên ta mới bị bắt làm con tin, nếu như cô mà biết ta cứ gặp phải nguy hiểm là hai chân phát nhũn thậm chí là són cả ra quần, thì phản ứng của cô khẳng định là sẽ không như thế, có phải không?
Úc Thủy Lan Nhược mím chặt môi lại, căn bản không muốn nghe y nói gì hết, nhưng về sau tựa hồ cảm thấy y nói có chút đạo lý. Đúng thế, nếu như mình mà biết cái động tác chậm rì kia của Long Lân mà y cũng chẳng tránh né nổi, thì mình sớm đã ra tay từ lâu rồi, căn bản không cho Long Lân có cơ hội bóp lấy cổ y.
Nhưng, cho dù những lời này nghe qua rất có đạo lý, song nàng cứ thấy nó cứ quai quái thế nào đó, bất quá rốt cuộc quái ở chỗ nào thì nàng không sao nói ra được.
Đột nhiên Úc Thủy Lan Nhược phát giác ra, từ sau khi trời sáng, đầu óc của mình không làm sao mà phát huy được, liên tục bị tên ác ma xấu xa này xoay cho chóng hết cả mặt.
Dương Túc Phong tùy tiện ngồi ở trên lan can ở hành lạc, khóe miệng lại lộ ta một nụ cười khinh bạc, trong lòng buồn cười lắm, nhủ thầm:" Điểm yếu của cô bị ta nắm ở trong tay rồi, cô còn chạy đi đâu được nữa đây? Nếu như cô không ngoan ngoãn trở thành tân nương tử của ta, thì kiếp này lão tử thề độc thân trọn đời!"
Đảo mắt một cái, Dương Túc Phong đổi sang một thái độ nghiêm túc, làm ra vẻ suy nghĩ một cách hết sức cẩn thận một lúc lâu, rồi mới thong thả nói:
- Ta nghĩ, giữa hai ta phải thường xuyên tăng cường giao lưu, tăng cường tìm hiểu. Cô phải biết ta thích gì, không thích gì, có thói quen như thế nào, mới có thể càng dễ dàng phán đoán được khi gặp những tình huống bất ngờ ta sẽ có phản ứng như thế nào. Ta cũng phải biết cô thích cái gì, không thích cái gì, có như thế ta mới có thể phối hợp với công việc của cô được, cô nói xem có phải thế hay không?
Úc Thủy Lan Nhược cười lạnh lùng có chút bất đắc dĩ:
- Ngươi sẽ phối hợp với công việc của ta sao?
Dương Túc Phong vẻ mặt nghiêm túc, thần thái trang trọng, nói nghiêm chỉnh:
- Đương nhiên rồi! Mặc dù cô chỉ là thiếp thân bảo tiêu của ta, nhưng dù sao cái mạng nhỏ này là của ta mà, để đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, ta lẽ tất nhiên là phải tận dụng hết khả năng phối hợp với công việc của cô. Ví dụ như nói, địa phương nào đó có nguy hiểm không nên đi, người nào đó không nên tiếp xúc, thứ gì đó không nên ăn, thậm chí không nên lên giường với một số nữ nhân nào đó … cô không nên đỏ mặt, chẳng lẽ cô không cảm thấy khi lên giường cùng với nữ nhân, chính là cơ hội ám sát tốt nhất hay sao? Nam nhân sau mỗi một lần phát tiết, đều là lúc có sức đề khác yếu nhất, tùy tiện một cái ám khí cũng có thể lấy được mạng của hắn rồi!
Úc Thủy LAn Nhược không biết phải nói làm sao mới được.
Lời nói của Dương Túc Phong đương nhiên là có đạo lý, trên giang hồ đích xác có rất nhiều sát thủ đợi cho sau khi nam nữ ân ái với nhau rồi mới ra tay, bởi khi đó đúng là lực phòng vệ của nam nhân yếu ớt nhất, đúng là một cái ám khí cũng có thể lấy được tính mạng của mục tiêu. Nhưng, ngươi đường đường là một đại nam nhân lại nói ra những lời ấy ngay trước mặt một cô nương, có phải là quá đường đột hay không?
Dương Túc Phong được đằng chân lại lân đằng đầu, đảo mặt một cái, lại cảm thấy rất an ủi nói:
- Đương nhiên, ta không trích cô, chỉ là do cô không có kinh nghiệm ở phương diện nam nữ ân ái với nhau mà thôi, sau này đợi khi cô có kinh nghiệm rồi, cô tự nhiên sẽ hiểu ra. Ta biết, nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc các cô đều là những người xuất sắc nhất, ta rất yên tâm về cô. Nhưng, ta cũng chỉ đành uyển chuyển chỉ ra, tuổi cô còn quá trẻ, cô còn thiếu kinh nghiệm. Điều khác không nói nũa, cứ nói chuyện vừa xong nhé, cô cách ta xa như vậy, nếu như Long Lân thực sự muốn giết ta, thì cho dù động tác của cô có nhanh hơn nữa, cũng không thể cứu được ta. Theo cách nhìn của ta, đáng lẽ ra lúc ta đi vào trong cái sân đó, thì cô phải đứng chắn ở vị trí giữa ta và Long Lân mới đúng, cho dù khôgn trực tiếp đứng ở giữa, thì đáng nhẽ cũng phải cùng hai người bọn ta đứng thành vị trí tam giác, chỉ cần ông ta có bất kỳ một động tác nào, là cô có thể đưa ngay ra phản ứng, ta nói có đúng không.
Úc Thủy Lan Nhược chỉ cảm thấy đầu óc mê muội hết cả rồi, mỗi một câu nói của Dương Túc Phong tựa hồ nàng đều cảm thấy có chút đạo lý, thế là không tự chủ được gật đầu, gật đầu xong rồi lại phát hiện ra, điều mà y nói bất quá chỉ là hiện tượng bên ngoài của sự viện mà thôi, căn bản không liên quan tới nguyên nhân gốc rễ của vấn đề, tưởng đúng thật ra lại sai, muốn tranh cãi, nhưng nàng lại không còn sức mà tranh cãi nữa.
Dương Túc Phong đột nhiên nhảy xuống khỏi lan can, nghiêm túc đứng trước mặt Úc Thủy La Nhược, trầm giọng nói:
- Ta biết, bản hợp đồng kia đối với cô rất quan trọng, cô rất muốn có được nó. Nhưng, ta cũng biết, dù sao đây cũng là chuyện liên quan tới tính mạng của ta quan trọng hơn cả trăm lần, ta đã bằng với việc đem cái mạng nhỏ của mình giao hết vào bên trong tay cô, ta cẩn thận một chút cũng không có gì sai chứ?
Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy đầu óc trống rỗng, nói theo bản năng:
- Không sai.
Dương Túc Phong gật đầu, nghiêm trang nói:
- Được! Ta hi vọng cũng ta có thể chân thành hợp tác, tâm linh tương thông, tâm đầu ý hợp cùng nhau hoàn thành công tác cách mạng vĩ đại này! Nào, chúng ta cùng vỗ tay thề với nhau! Nếu như vi phạm sẽ bị trời tru đất diệt.
Úc Thủy Lan Nhược hoàn toàn bị Dương Túc Phong làm cho mất hết phương hướng, chỉ đờ đãn đưa tay ra vỗ tay cùng y phát lời thề.
Vỗ tay xong rồi mới lờ mờ cảm thấy có gì đó khôgn ổn, cái gì mà tâm linh tương thông, tâm đầu ý hợp, có cái đó làm gì? Đang muốn đính chính lại thì phát hiện ra Dương Túc Phong đã xoay người rời đi rồi, nàng đứng ngây ra ở đó mấy giây, rồi lại cứ ngây ngốc đi theo.
Úc Thủy Lan Nhược muốn khóc lắm rồi, nói thêm mấy câu vòng vèo nữa, nàng quả thực không chịu được:
- Ngươi đi đâu đó?
Dương Túc Phong chẳng quay đầu lại, trả lời:
- Đến trưa rồi, chúng ta đi ăn trưa, sau đó đi ngủ.
Úc Thủy Lan Nhược nhướng mày lên, cái khác thì không nói, hiện giờ với nàng mà nói, hai chữ đi ngủ là cực kỳ mẫn cảm.
Dương Túc Phong lập tức ý thức được không ổn, vội vàng giải thích:
- Ấy, cô hiểu nhầm rồi, không phải là ta muốn ngủ với cô, ta đi tìm tỷ tỷ của ta ngủ cùng.
Úc Thủy Lan Nhược vọt miệng nói:
- Tỷ tỷ của ngươi? Ngươi còn có tỷ tỷ?
Y ngủ với cả tỷ tỷ ư?
- U Nhược Tử La của Hương Tuyết Hải đó! Tỷ ấy chính là tỷ tỷ của ta …
Dương Túc Phong cười rất sảng khoái, rồi lại cảm thấy Úc Thủy Lan Nhược kinh ngạc như vậy đúng là nữ nhân chưa trải chuyện đời.
Úc Thủy Lan Nhược mặt đỏ lựng lên, nói gần như từng chữ từng chữ một:
- Cô ta là tỷ tỷ của ngươi, vậy mà ngươi cùng cô ta, cùng cô ta …
Dương Túc Phong vẫn chẳng quay đầu lại:
- Cô chả biết cái gì, tỷ tỷ cùng đệ đệ mới càng thủ vị.
Úc Thủy Lan Nhược ngây ra một chút, đầu óc tựa hồ chập mạch rồi, một lúc sau mới dậm chân nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Ngươi là đồ biến thái.
Nhưng lại không thể không theo.
Lần này nhất định phải chú ý, tuyết đội không xem y diễn cảnh đồi trụy nữa.
Dương Túc Phong còn chưa tới tới phòng của U Nhược Tử La, đã nghe thấy tiếng của Na Tháp Lỵ, tựa hồ đang thi thố cái gì đó, cô gái nhỏ cười vui vẻ như tiếng chuông ngân vậy, nghe hết sức trong trẻo.
Đi qua cửa nhìn vào, thì ra Na Tháp Lỵ chính đang chơi đùa với con chó sư tử lông vàng (Kim Mao Sư Tử Cẩu) của mình ở bên trong sân vườn, bên trong toàn bộ Vị Ương cung, vui vẻ nhất hoạt bạt nhất chính là cô bé này rồi.
Con Hoàng Kim Sư Tử Cẩu kia được mang tới từ liên minh Nhã Ca, là quà sinh nhật lần thứ mười bốn của Dương Túc Phong tặng cho nàng, toàn thân lông mượt mà, hêt sức khả ái, Na Tháp Lỵ và bảo bối nhi tử, nữ nhi của y đều tranh nhau chơi với nó.
Nhìn thấy Dương Túc Phong xuất hiện, khuôn mặt nhỏ xinh của Na Tháp Lỵ tức thì đỏ bừng bừng, muốn tránh đi, nhưng lại không nỡ, rồi cứ đứng ở đó đợi Dương Túc Phong đi tới.
Dương Túc Phong ôm Na Tháp Lỵ vào trong lòng, ngồi xuống chiếc ghế nghỉ chân bên cạnh, tất tự nhiên đưa tay ra sờ soạng lên bộ ngực nhỏ của nàng làm Na Tháp Lỵ xấu hộ không để đâu cho hết, giữ chặt lấy tay Dương Túc Phong, không để cho nó chui vào bên trong.
Nữ nhân thành thục ở bên người nhiều quá rồi, tiểu cô nương ngây ngô còn chưa hiểu chuyện mang lại một phong vị khác, Dương Túc Phong tay chạy dọc từ trên xuống dưới mấy lượt, sảng khoái vô cùng, đáng thương cho tiểu cô nương, mặt đỏ nhưu gấc, đôi mặt long lanh, toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực kháng cự cũng chẳng có.
Trong danh sách tân nương tử của cuộc hôn lễ thế kỷ này cũng có phần của tiểu cô nương mười lăm tuổi nàng, bản thân Na Tháp Lỵ cũng bị hành phúc làm cho đầu óc choáng váng rồi.
Úc Thủy Lan Nhược mặt đỏ dừ, muốn tránh đi, nhưng vừa rồi bị Dương Túc Phong giáo dục cho một trận, đờ đẩn ngơ ngẩn cảm thấy tránh đi tựa hồ không được, vạn nhất nơi này có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì mình lại thất trách rồi.
Nhưng cứ như thế này nhìn tên ác ma Dương Túc Phong động tay động chân với một cô bé còn chưa tròn mười lăm tuổi, thực sự không sao chịu đựng nổi, cuối cùng chỉ đành nghiêng người đi, coi như không nhìn thấy gì cả, sau đó trong lòng lại thầm nguyền rủa hàng ngàn hàng vạn lên tên đại sắc ma này.
U Nhược Tử La nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, từ bên trong đi ra, nhìn thấy Úc Thủy Lan Nhược có hơi chút kinh ngạc, rồi lập tức lại thấy Dương Túc Phong đang chọc ghẹo Na Tháp Lỵ, mặt phấn ứng hồng, nhỏ giọng gọi:
- Na Tháp Lỵ, ăn cơm thôi.
Na Tháp Lỵ lúc này mới quấy mình ra khỏi lòng Dương Túc Phong, kích động chạy vào nhà, nhưng có lẽ là bị Dương Túc Phong làm cho choáng váng, cũng có lẽ hưng phấn quá mức, thiếu chút nữa bị ngưỡng cửa làm vấp ngã, may mắn U Nhược Tử La nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy cô bé.
Dương Túc Phong cũng theo U Nhược Tử La tiến vào phòng.
/769
|