Nơi ở của U Nhược Tử La có sự khác biệt quá lớn với gian phòng của Y Địch Liễu Lâm Na.
Nếu như Y Địch Liễu Lâm Na thích những thứ hào hoa xa xỉ, đồ đạc cái gì cũng dùng thứ tốt nhất, tinh xảo nhất, cái gì mà bản thân nàng nhìn không vào mắt là không chút do dự vứt nó đi ngay, hận không thể đem tất cả những thứ mỹ hảo nhất thu cất hết vào trong gian phòng của mình, cho nên phòng ngủ và phong khách đều chất đầy đồ đạc, la liệt đủ thứ, những món đồ cổ đồ quý của nước Lâu Lan gần như đều bị nàng dọn sạch.
U Nhược Tử La thì lại hoàn toàn khác hẳn, nàng thích cách điệu đơn giản, trong gian phòng rất ít đồ đạc, phòng khách cũng chỉ có một chút đồ gỗ gia dụng bằng gỗ Bạch Đàn trắng ngà, trong phòng ngủ thì trừ giường và bàn trang điểm ra thì không còn thứ gì khác, ngược lại phòng ngủ của Na Tháp Lỵ lại còn thêm một số thứ đồ chơi lông lá xù xì của cô gái nhỏ.
Phòng ngủ của Na Tháp Lỵ và phòng ngủ của U Nhược Tử La kề sát với nhau, ở giữa chỉ cách nhau có một tầm rèm, xem ra thì U Nhược Tử La từ sau khi có nam nhân, ở phương diện đối nhân xử thế đã ôn hòa đi rất nhiều rồi, ít nhất thì thái độ đối với Na Tháp Lỵ đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều.
Tiểu cô nương làm cho người ta càng ngày càng yêu thích kia đã trở thành một phần trong sinh mạng của nàng, không thể nào chia tách được nữa, còn về phần Hương Tuyết Hải, ở bên trong đầu của nàng đã càng ngày càng trở nên đạm bạc rồi.
Úc Thủy Lan Nhược lạnh lùng đi theo, làm như không nhìn thấy bất kỳ thứ gì ở xung quanh, thực ra trong lòng nàng không bài xích U Nhược Tử La, dù sao thì số tất cả những nữ nhân ở bên trong Vị Ương cung, thì U Nhược Tử La đối xử với tốt nhất, có lẽ là xuất thân của mọingười làm cho bọn họ có chút cảm giác đồng bệnh tương lân, hơn nữa U Nhược Tử La đã vứt bỏ tất cả ân oán trong giang hồ, gạch bỏ thân phận giang hồ của mình, đồng thời cũng kết thúc luôn sự tồn tại của môn phái võ lâm Hương Tuyết hải.
U Nhược Tử La và Úc Thủy Lan Nhược hoặc là Hải Thiên Phật Quốc đã không còn bất kỳ quan hệ cạnh tranh gì nữa, cho nên sẽ không đối đãi với nàng như đối thủ kiểu Cung Tử Yên.
Những cung nữ đang sắp xếp đồ ăn, qua lại như những con bướm xinh rực rỡ vậy, những cung nữ này U Nhược Tử La và Đan Nhã Huyến đã phải hao phí rất nhiều tâm tư mới có thể chọn ra được, tuổi trẻ xinh đẹp, lại thông minh lanh lợi, khi không phải làm việc, bọn họ thường theo U Nhược Tử La hoặc là Đan Nhã Huyến học tập một số ít võ công cơ bản, nhất là nội công, để rèn luyện sức khỏe.
Dù sao thì đám thái giám ở bên trong Vị Ương cung đã bị đuổi sạch không còn một ai rồi, trừ Dương Túc Phong ra, thì tất cả phần còn lại đều lã nữ tính, có một số công việc nặng nề cần các cung nữ làm, nếu không có sức khỏe nhất định là không được.
Bọn họ sau khi học tập võ công cơ bản, chân tay tự nhiên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, lúc chuẩn bị cơm trưa cứ đia qua đi lại như những con bươm bướm, trông thích mắt vô cùng, trên mặt bọn họ đều mang nụ cười, thể hiện ra bọn họ thỏa mãn với hiện trạng này của mình.
Dương Túc Phong từ sau khi ngồi váo vị trí chủ nhân Vị Ương cung, những cung nữ của Vi Ương cung từ hơn sáu nghìn người ban đầu đã giảm xuống còn chưa tới ba trăm người, chỉ giữ lại cực ít những tinh hoa, bất quá bọn họ được đãi ngộ tốt hơn trước gấp nhiều lần, tất nhiên sẽ làm việc hăng say, tràn ngập hi vọng vào tương lai tươi đẹp.
Cung nữ hầu hạ U Nhược Tử La chỉ có bốn người, mỗi một nữ nhân ở bên trong Vị Ương cung đều chỉ có bốn thị nữ phục vụ, bao gồm cả Thập Tử công chúa ở trong đó, không ai có ngoại lệ cả, số còn lại đều phải đợi lúc cần thiết mới tạm thời diều tới.
Chủ nhân chân chính của Vị Ương cung quản lý những cung nữ này cũng giống như quản lý quân đội vậy, yêu cầu đem mỗi một phần sức lực đều dùng vào việc thực tế.
Chừng khoảng 5 giây đó, Úc Thủy Lan Nhược không khỏi có chút hâm mộ cuộc sống y phục đưa tận tay cơm nước dâng tận miệng như thế này, bất quả chỉ năm giây sau thôi, nàng lại khôi phục sự khinh bỉ với đám người U Nhược Tử La, cho rằng bọn họ thông qua việc bán thân thể tỉ tiện để có được cuộc sống như thế này, thuộc về loại nữ nhân thấp kém nhất ở dưới đáy xã hội.
Một lúc sau thức ăn chuẩn bị xong, Dương Túc Phong, U Nhược Tử La và Na Tháp Lỵ đều ngồi xuống, cầm đũa lên, chỉ có mỗi Úc Thủy Lan Nhược cô quạnh đứng ở một bên, nàng không biết khi Dương Túc Phong ăn cơm thì mình phải làm gì, đi ăn cơm? Tựa hồ không được, không ăn cơm ư? Vậy thì càng không được, mình đâu có phải là thần thánh, không ăn sáng đã đói tới hoa cả mắt rồi, lúc này ngửi thấy mùi thức ăn thơm phưng phức, lại càng đói không so chịu nổi nữa.
Dương Túc Phong nghi hoặc nhìn Úc Thủy Lan Nhược, tựa hồ không hiểu vì sao nàng ta cứ đứng ngây ngốc ra ở đó, cau mày lại nói:
- Cô ngồi xuống đi, cùng ăn cơm với chúng ta, sau này ta đi tới đâu, cô liền ăn ở đó, nơi này không có giai cấp cán bộ … a, ha ha, nói nhầm, nói nhầm, dù sao cô cứ ăn cớm với ta là được rồi. Mặc dù là thời gian thử việc, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, cô là bảo tiêu của ta mà. Phải theo ta như hình với bóng, ta làm cái gì cô làm cái đó, ta căn cơm cô cũng ăn cơm, ta đi ngủ, cô cùng đi ngủ, ta ngủ với nữ nhân thì cô ….hoặc là đứng ở bên cạnh nhìn, hoặc là cô đi qua một bên mà đứng … ái ái ái đau …
Thì ra tai trái của y đã bị U Nhược Tử La nhéo cho một cái, lúc này mới chịu ngậm miệng, sau đó rón rén đưa tay lên xoa xoa tai cua rmình, những nữ nhân ở bên trong Vị Ương cung, cô nào cô nấy đều biết cái chiêu này, Y Địch Liễu Lâm Na lần nào cũng véo cái bên phải, U Nhược Tử La thì mỗi lần chỉ véo cái bên trái, Phương Phỉ Thành Sương thì không phân biệt trái phải gì hết, dù thế nào thì cô nào cũng hết sức thành thạo mau lẹ, căn bản không co y có cơ hội né tránh, chỉ nghỉ thôi cũng đủ buồn bực, nếu như để bọn Phong Phi Vũ mà biết được, sợ rằng sẽ trở thành trò cười truyền khắp quân Lam Vũ.
Úc Thủy Lan Nhược lại có cảm giác như bị người ta bố thí cho vậy, trong lòng ấm ức, lại tựa hồ cảm thấy như bị làm nhục, lời của Dương Túc Phong lúc nào cũng quái đản làm cho người ta không sao năm bắt được.
Bất quá U Nhược Tư La thì lại rất thân thiện mời nàng dùng cơm, vì thế Úc Thủ Lan Nhược cũng thuận gió trở cờ, ngồi xống phía trước bàn an, vì trí của nàng ở ngay bên cạnh Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong cũng không nói gì cả, thuận tay rót cho nàng một cốc trà, thuận miệng nói:
- Cô tư tự nhiên đi, thích ăn gì thì ăn cái đó, chuyện gắp thức ăn ta không làm đâu, người ta lại nói không vệ sinh.
U Nhược Tử La mỉm cười nói:
- Ai cần đệ gắp thức ăn cho chứ, lần nào cũng toàn đem những thứ mình không thích ăn gắp hết cho người khác, món ngon thì để lại cho mình dùng, Na Tháp Lỵ không ít lần phải chịu thiệt, trong bát của nó lúc nào cũng bị đệ nhét đầy, đương nhiên không tiện tranh giành gì với chàng nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn đệ ăn hết những món ngon.
Kiếp trước của ngươi nhất định là ác quỷ đầu thai, hơn nữa còn là con ác quỷ rất giảo hoạt.
Na Tháp Lỵ chu cái miệng nhỏ ra, mang theo bất mãn cực lớn nói:
- Đúng thế đấy! Lần nào cũng gắp cho người ta phao câu gà, cái thứ phát ngấy đó sao chàng không ăn đi? Còn nữa, người ta không thích ăn tôm! Vậy mà lần nào cũng gắp tôm cho người ta, chàng đúng là quá xấu xa mà!
Dương Túc Phong cười hăng hắc, không dám đáp lời, đây là tài nghệ trước kia học đại học ăn cơm với đám bạn bè luyện ra được, thỉnh thoảng không cẩn thận lại thi triển ra, nên tất nhiên không thể tranh biện, khuôn mặt hiếm khi đỏ lên một chút, làm Úc Thủy Lan Nhược hoài nghi bản thân không biết có phải là hoa mắt hay không, tên ác ma này cũng có lúc đỏ măt?
Khi ăn cơm không có cung nữ hầu hạ, bọn họ cũng phải đi ăn cơm, đây là một trong số những điều mà bọn họ cảm thấy khá là thỏa mãn. Trước kia những cung nữ này nhất định phải đợi cho chủ nhân ăn cơm xong mới được phép chia nhau đi ăn cơm.
Nhưng hiện giờ thì khác rồi, khi những chủ nhân ăn cơm, thì bọn họ cũng đang ăn cơm, hơn nữa thức ăn của bọn họ không nhất định là phải kém hơn của chủ nhân, nói không chừng lại còn nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vị thần bếp Tằng Bàn Tử thần kỳ kia.
Tằng Bàn Tử ngoại từ làm thức ăn không chê vào đâu được ra, kể truyện cười cũng rất tuyệt, sức hấp dẫn và sức sát thương đều là hạng nhất, nếu như nơi này chẳng phải là Vị Ương cung, khẳng định là hắn trái ôm phải ấp thắng lợi trở về.
Không có người ngoài ở bên cạnh, bản tính xấu của Dương Túc Phong thể hiện ra hoàn toàn, cùng Na Thạp Lỵ tranh nhau giành lấy những món ăn ngon, chẳng khác gì đứa trẻ con.
Thực ra đâu phải là y muốn tranh thức ăn, mà là y thích hưởng thủ cái không khí tranh đoạt này, thói hư tật xấu biểu lộ ra hoàn toàn.
Ở bên trong toàn bộ Vị Ương cung, người dám cùng y tranh giành thẳng thắn thế này cũng chỉ có Na Tháp Lỵ mà thôi, đến lúc Na Thạp Lỵ huy động tới cả hai tay tham chiến, Dương Túc Phong chỉ đành nhận thua, tức tối nói:
- Ăn ăn ăn, ăn hết đi, cho nàng ăn thành con lợn nhỏ, tới lúc đó ta không cần nàng nữa.
Chỉ cần có thể làm cho Dương Túc Phong phải thua thiệt, là Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy cực kỳ cao hứng, cho nên nàng ra sức khuyến khích Na Tháp Lỵ đối kháng với Dương Túc Phong, cuối cùng tựa hồ bản thân cũng đã hoàn toàn dung nhập vào trong cuộc sống của Vị Ương cung. Lúc này mới nghe thấy lời của Dương Túc Phong nói lời kia, cau mày lại nói:
- Ngươi đúng là không có tiền đồ, lấy lời lẽ như vậy ra hăm dọa một tiểu cô nương…
U Nhược Tử La mỉm cười nói:
- Y uy hiếp thế cũng chẳng có tác dụng gì, Na Tháp Lỵ chỉ cần tùy tiện cho thêm vào bên trong tiểu sử mấy câu nói, hoặc là sửa đi mấy từ hình dung, là đủ cho y nếm đủ đau khổ rồi … rồi, mọi người ăn đi, ăn đi …
Úc Thủy Lan Nhược hiếu kỳ nghiêng đầu sang nhìn, nhìn thấy mặt Dương Túc Phong đầy vẻ đau đớn bị người ta túm phải chỗ nhược, chẳng phải thế sao, cái cô bé nho nhỏ này, còn nắm giữ lịch sử truyền kỳ mấy trăm năm sau của kẻ nào đó cơ mà! Tùy tiện thêm vào hoặc đi hoặc bớt đi mấy chứ, đối với hình tượng của y để lại cho hậu thế là có thể cách biệt cả trời với đất đó.
Dương Túc Phong lập tức né sang đề tài khác, nói với Úc Thủy Lan Nhược:
- Ta đã căn dặn với ban cảnh vệ rồi, cô có thể đi lại tự do ở bên trong Vị Ương cung mà không bị ngăn cản, bất quá, điều này chỉ giới hạn cho một mình cô thôi, người khác cô ngàn vạn lần đừng có dẫn vào, nếu không bọn họ lúc nào cũng có thể nổ súng đó. Cô biết đấy, nơi này không phải là chỗ tự do ra vào đâu.
Úc Thủy Lan Nhược cau mày lại không nói gì cả. Nguồn: http://truyenyy.com
U Nhược Tử La cười nói:
- Đệ đừng có dọa người khác, ở đây đâu có khủng bố như đệ nói.
Na Tháp Lỵ hai tay đầy mỡ màng, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch rồi trở ra, xen miệng vào:
- Hiện giờ ở bên trong cung còn có ai không nhận ra Úc Thủy Lan Nhược tỷ tỷ chứ?
Úc Thủy Lan Nhược lạnh nhạt gật đầu:
- Ta biết rồi, ta sẽ tuân thủ quy định.
Dương Túc Phong chớp chớp mắt, lại muốn chiếm tiện nghi của người ta, làm ra vẻ vô tình nói:
- Ở bên trong Vị Ương cung! Cô không cần phải câu nệ như vậy đâu! Mặc dù cô chỉ là bảo tiêu, nhưng ta trước nay đều coi cô như người của mình, không khác biệt gì với bọn bọn họ… ái da …
Thì ra U Nhược Tử La ở dưới gầm bàn dẫm cho y một cái.
Úc Thủy Lan Nhược má phấn hồng hồng, câu nói này mang quá nhiều nghĩa thì phải? Chính đang muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy Dương Túc Phong nói rất nghiêm túc:
- Ta nói vậy không phải là chiếm tiện nghi của cô đâu, mà là thật đấy, ta đem mạng sống giao cho cô, ta không thể đối xử người của mình được sao? Nếu như chúng ta chỉ thuần túy quan hệ là bảo vệ và người được bảo vệ, vấn đề ăn ý khẳng định là sẽ có vấn đề, khẳng định là sẽ có sơ hở, chỉ có chúng ta hiểu biết lẫn nhau, tâm linh tương thông, thì tính mạng của ta mới được sự đảm bảo lớn nhất.
Úc Thủy Lan Nhược lại ngây ra, vừa rồi bắt đầu cảm thấy lời của y thành khẩn giống như phát ra từ trong tâm linh, nhưng từ từ nghiền ngầm kỹ, lại cảm thấy mang một mùi vị khác hẳn, tên ác ma này bất kẻ là ở hành động hay là miệng lưỡi chỉ cần có cơ hội là chiếm tiện nghi của mình, đem mình coi như nữ nhân của y. Chuyện như thế này nàng đương nhiên không thể làm được, tiến thoái lưỡng nan, nên chỉ đành im lặng không nói gì cả.
U Nhược Tử La đối với Úc Thủy Lan Nhược thực ra rất yêu thích, cũng không để ý nàng gia nhập vào Vị Ương cung, một nữ nhân và hai nữ nhân là sự khác biệt rất lớn, nhưng mười nữ nhân và hai mươi nữ nhân thì chả còn khác nhau bao nhiêu nữa, ngược lại thành lập trận tuyến liên minh cùng nhau đối ngoại tương đối quan trọng, nàng ở bên trong Vị Ương cung khá là cô độc, cũng chẳng có ai đến lấy lòng nàng, nếu như có thể kéo Úc Thủy Lan Nhược vào bên phía mình, thì đó là chuyện không thể tốt hơn được, U Nhược Tử La làm ra vẻ nhìn Dương Túc Phong trách móc, nhỏ giọng nói:
- Đệ lại nói năng tung tung rồi …
Dương Túc Phong vẻ mặt nghiêm túc, thái độ nghiêm chỉnh, nói rất đứng đắn:
- Đệ không hề nói lung tung.
U Nhược Tử La lờ y đi, cúi đầu ăn cơm.
Úc Thủy Lan Nhược mặc dù có hơi đói rồi, nhưng sức ăn của nàng rất ít, loáng một cái đã no rồi, ăn xong muốn rời đi.
Dương Túc Phong kéo lấy váy nàng nói:
- Ấy đừng đi, ta có chuyện nghiêm chỉnh cần thương lượng với mọi người.
Úc Thủy Lan Nhược có chút ghét bỏ đánh văng tay y ra, bời vì tay Dương Túc Phong vừa rồi đã sờ lên đùi của nàng rồi, làm cho nàng cảm thấy lạ lạ, tê tê, ngứa ngứa, nếu đổi lại là người khác đụng chạm vào thân thể của nàng, khẳng định là kẻ đó đã không còn mạng nữa rồi, bất quá Dương Túc Phong là một ngoại lệ không thể làm gì được.
Úc Thủy Lan Nhược trừng mắt lên nói:
- Ngươi còn có chuyện thối tha gì nữa, còn nói người khác ăn nhiều, trong tay ngươi còn cầm bao nhiêu thứ kia, nứt bung ra mà chết đi! Đáng đời ai bảo ngươi trông như con heo vậy …
Dương Túc Phong chớp chớp mắt, sửng sốt nói:
- Thì ra cô thích ta như vậy, ta đúng là không biết đó …
Úc Thủy Lan Nhược tức thì mặt đỏ dừ, tựa hồ bí mật ở trong lòng bị vạch trần vậy, cuống quít nói:
- Ai thích ngươi cơ chứ? Xéo đi.
Dương Túc Phong nghi hoặc nói:
- Không phải là có câu tục ngữ nói đánh là thương chửi là yêu, không đánh không chửi không yêu nhau ….
Áng hồng trên mặt Úc Thủy Lan Nhược dần dần biến mất, cười như không cườig nói:
- Vậy ngươi có muốn ta thương ngươi một chút hay không?
Dương Túc Phong lập tức đổi giọng, nghiêm túc nói:
- Úc Thủy Lan Nhược cô nương, ta nói chuyện nghiêm chỉnh đây, ta chuấn bị để Hải Thiên Phật Quốc của cô đứng đầu, đem tất cả môn phái võ lâm bên trong vùng quân Lam Vũ toàn bộ đăng ký vào hồ sơ, không được phép để sót, nếu như không chịu đăng ký hồ sơ, nhất luật giao cho Hải Thiên Phật Quốc các cô xử lý.
Úc Thủy Lan Nhược không hiẻu ý tứ của y, hỏi lại theo phản xạ điều kiện:
- Đăng ký hồ sơ cái gì?
U Nhược Tử La cũng quan tâm hạ bát cơm xuống.
Dương Túc Phong cười cười, trên mặt lộ ra nụ cười ma mãnh không hề có chút che dấu nào, thản nhiên nói:
- Ta ban cho Hải Thiên Phật Quốc các cô quyền lực cực lớn, để cho các cô đi quản lý toàn bộ nhân sĩ võ lâm và môn phái võ lâm trong toàn quốc, bọn họ cần phải dựa theo quy định, ngoan ngoẵn tới Hải Thiên Phật Quốc đăng ký thông tin của mình, bao gồm nguồn tài chính của bọn họ, lịch sử môn phái, nhân số hiện có v..v..v.. nếu như bọn họ cự tuyệt đăng lý, Hải Thiên Phật Quốc các cô có quyền lực tiêu diệt bọn họ, đồng thời thu lấy tất cả tài chính và con đường thu nhập của bọn họ … có hiểu không?
/769
|