Úc Thủy Lan Nhược sững sờ, cánh môi run run một hồi mới nói với vẻ không sao tin được:
- Ngươi để bọn ta đi quản lý toàn bộ võ lâm, ý tứ của ngươi … có phải là có thể hiểu như thế không?
Dương Túc Phong gật đầu nói:
- Gần là như thế, tóm lại, tất cả những môn phái không chịu nghe lời, đều nằm trong phạm vi xử lý của các cô, tất cả mọi thứ bọn họ có, đều thuộc về quyền sở hữu của các cô, bât kể đó là thứ vật chất hay là phi vật chất.
Úc Thủy Lan Nhược mặt hưng phấn hồng lên, bầu ngực cũng phập phồng kịch liệt, đồng thời chẳng hề để ý ánh mắt của Dương Túc Phong đang hau háu nhìn vào bộ ngực rung rinh của mình, hiển nhiên là nàng đã không thể nào che dấu được hiệu quả sự kích động ở trong lòng nữa.
Hai ngày qua nàng ở cùng Dương Túc Phong một chỗ, liên tục bị đả kích, trái tim nàng gần như đã sắp vỡ nát rồi, hiện giờ đột nhiên bị một tin tức tốt vô cùng như vậy làm cho phấn chân, sự tương phản trước sâu quá lớn làm cho nàng luyện qua nội công khiến cho lòng phẳng như nước đọng, lúc này cũng không thể nào che dấu được tâm tình kích động kịch liệt của mình.
Dương Túc Phong cười rất tùy ý, nhưng trong lòng lại thầm cười cười lạnh, đừng có thấy người nào đó nhìn qua thì cao vời bên trên, kiêu ngạo khinh đời, tự cao tự đại, kỳ thức bọn họ chẳng khác gì mấy so với con lừa, sau khi giáo huấn cho một trận rồi lại cho một chút mật ngọt, thế là có thể ngoan ngoãn nghe lời rồi.
Hải Thiên Phật Quốc mặc dù địa vị siêu nhiên, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được cái hư danh gọi là đệ nhất võ lâm, bọn họ sẽ bị cái hư danh này làm cho mệt tới chết.
Dương Túc Phong từ nhỏ có một giấc mộng võ hiệp, đó là muốn hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, sảng khoái ân cừu, chỉ tiếc rằng khi y phát hiện ra mình trở thành người đứng đầu của một nước, không ngờ lại trở thành đối tượng công kích của những nhân vật anh hùng trong giấc mộng võ hiệu kia, bất kể là người ta hành hiệp trưởng nghĩa cũng tốt, đền áp ân cừu cũng được, nhưng bản thân đã trở thành nhân vật phản diện ở bên trong tiểu thuyết võ hiệu rồi.
Cho nên cái danh từ võ lâm này ở trong con mắt của Dương Túc Phong, bắt đầu từ nghĩa tốt đã biến thành nghĩa xấu, cùng từ hâm mộ mà trở thành căm ghét.
Cái chết của Xuân Ý Nùng làm cho y ý thức được, nếu như không thể quản lý hữu hiệu những người gọi là nhân sĩ hiệp nghĩa này, thì khả năng sẽ còn có nhiều phiền phức lớn hơn nữa, đám gia hỏa chết tiệt tới lui không để lại dấu vết gì đó, thực sự là quá mức coi trời bằng vung rồi, hoàn toàn không để ý tới cảm thủ của người đứng đầu quốc gia ta đây, bản thân muốn làm gì là làm cái đó, hoàn toàn làm trái lại mong muốn của đế quốc Lam Vũ, xa hội hài hòa làm sao có thể chấp nhận sự tồn tại của những hạng người này.
Bất quá, làm thế nào để quản lý được võ lâm đây? Làm sao mới có thể nắm giữ những kẻ này trong tay mình một cách hữu hiệu, làm sao mới có thể để cho bọn chúng ra sức vì đế quốc Lam vũ?
Đây tựa hồ là một vấn đề không hề dễ dang chút nào, súng ống của quân Lam Vũ mặc dù lợi hại, có thể dế dàng giết chết được hạng cao thủ tuyệt đỉnh như Bắc Mục Thiên Tôn, nhưng bảo quân Lam Vũ vác pháo đi truy sát nhân sĩ võ lâm, tựa hồ cũng không phải là một sự lựa trọn lý trí lắm.
Biện pháp tốt nhất đương nhiên là dùng nhân sĩ võ lâm đi quản lý võ lâm, khơi lênh tranh đấu trong nội bộ của bọn chúng, để bọn chúng đấu đá lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau, cuối cùng là đồng quy vu tận, triều đình ở bên trong Tuyết Sơn Phi Hồ thật đáng hổ thẹn, nhưng phương pháp họ làm cũng là hiệu quả nhất, mình cũng chẳng ngại thủ một chút, cưỡng ép môn phái võ lâm đăng ký hồ sơ, bất quá chỉ là bước đầu tiên của tất cả kế hoạch mà thôi.
- Chuyện này ngươi thực sự chuẩn bị giao cho bọn ta tiến hành?
Úc Thủy Lan Nhược biết hiện giờ chuyện làm ăn của Hải Thiên Phật Quốc rất u ám, cho nên tỏ ra có chút căng thẳng.
- Đương nhiên, chỉ cần phía các cô đồng ý, ngay ngày mai là ta sẽ có thể đưa ra thông báo.
Dương Túc Phong vẫn cứ nói rất nhẹ nhàng hời hợt, tựa hồ như cho rằng đây chẳng phải là điều gì to tát lắm, bất quá chỉ là thuận miệng mà nói ra thôi, nhưng ở trong lòng, y đã biết Úc Thúc Lan Nhược mắc cầu rồi.
Úc Thủy Lan Nhược tu luyện công phu lòng như nước đọng suốt hai mươi năm, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của hư danh, nàng là chưởng môn nhân đới tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc, nàng rất cần có một chút chính tích để thể hiện năng lực của mình, mà miếng mồi của mình thả ra vừa khéo thỏa mãn nhu cầu của nàng.
U Nhược Tử La là người ngoài nên sáng suốt hiểu ra được ý tứ của Dương Túc Phong là gì, mắt thấy một tiểu cô nương xuất sắc như Úc Thủy Lan Nhược lại bị hủy trong tay của tên ác ma này, hơn nữa còn liên lụy tới cả Hải Thiên Phật Quốc trong lòng không khỏi có chút thỏ chết cáo đau lòng.
Nhưng đương nhiên là nàng sẽ không nhắc nhở Úc Thủy Lan Nhược chú ý đây là một con đường không có chỗ quay lại, cho nên chỉ đành im lặng uống trà, không nói lời nào.
Úc Thủy Lan Nhược đúng là động lòng rồi.
Từ trước tới nay mặc dù Hải Thiên Phật Quốc địa vị siêu nhiên, rất có tiếng tăm bên trong võ lâm, hơn nữa còn được rất nhiều người coi là võ lâm đệ nhất, nhưng Hải Thiên Phật Quốc cũng là đối tượng đề phòng trọng điểm của đế quốc Đường Xuyên, vì sự cần thiết của bản thân, triều đình đế quốc Đường Xuyên tuyệt đối không cho phép Hải Thiên Phật Quốc một mình thao túng, không chế toàn bộ võ lâm.
Cho nên đế quốc Đường Xuyên đều cố ý áp chế thế lực của Hải Thiên Phật Quốc, đồng thời bồi dưỡng một số môn phái có quan hệ không tốt với Hải Thiên Phật Quốc một cách có mục đích, trước kia ở kinh đô Ni Lạc Thần còn chuyên môn có một Thần Đao doanh thuần túy do các nhân sĩ võ lăm tạo thành.
Theo một số thông tin bí mật, cái Thần Đao doanh này chuyên môn dùng để đối phó với Hải Thiên Phật Quốc, chỉ có điều sau này súng ống nổi lên, địa vị của nhân sĩ võ lâm sụt giảm, Thần Đao doanh mới bị giải tán, người đứng đầu của nó cũng không rõ tung tích.
Thế nhưng hiện giờ Dương Túc Phong tựa hồ muốn thay đổi cách làm này, công khai cấp cho Hải Thiên Phật Quốc quyền lực thống trị võ lâm, đây thực sự là hành động chưa từng có.
Đương nhiên, điều này cũng có thể lý giải là do Dương Túc Phong ấu trĩ, y khẳng định là không hiểu chuyện võ lâm, cho nên mới đưa ra quyết định ấu trĩ như thế.
Để Hải Thiên Phật Quốc đi chấp hành công tác cưỡng ép đăng ký hồ sơ, là Hải Thiên Phật Quốc trên thực tế đã trở thành lão đại của tất cả các môn phái võ lâm, có thể khống chế hữu hiệu sống chết của các môn phái võ lâm khác, lấy lông gà giả làm lệnh tiễn, Hải Thiên Phật Quốc có thể muốn làm gì thì làm.
Càng nghĩ càng xa, Úc Thủy Lan Nhược quả thực có chút sợ một lát nữa Dương Túc Phong sẽ lại thay đổi chủ ý, một khí chuyện này thực sự được chấp hành, nàng sẽ trở thành chưởng môn nhân đầu tiên có xưng hiệu vinh dự chí tôn vô thượng đầu tiên trên lịch sử của Hải Thiên Phật Quốc.
Điều này đối với Úc Thủy Lan Nhược một cô gái còn chưa tròn hai mươi tuổi, sức hấp dẫn quả thực là quá lớn, nàng cảm giác giống như đang mơ vậy, tỉnh giấc rồi thì không còn gì nữa, may mắn Dương Túc Phong tiếp tục làm cho nàng tin chắc vào sự tồn tại của giấc mộng đẹp này.
Dương Túc Phong nói như vô ý:
- Năm sau ta sẽ bỏ chút thời gian ra nói chuyện này với sư phụ của cô.
ÚC Thủy Lan Nhược chừng như muốn ôm lấy cái đầu đáng hận của Dương Túc Phong hôn một cái thật là kêu, hình như trông y cũng không còn đáng ghét lắm nữa.
Bất quá sau khi từ từ tỉnh táo lại, Úc Thủy Lan Nhược khẽ cau mày, tính khi của sư phụ nàng thế nào nàng biết cực kỳ rõ ràng, trong lòng có chút thanh cao, tựa hồ không muốn quỷ lý những việc trần tục, vạn nhất sư phụ nàng không tán thành chuyện này thì hỏng mất, bởi thế lập tức nói:
- Tới khi đó ta sẽ tự mình đi giải thích cho sự phụ.
Dương Túc Phong im lặng nhìn nàng, khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên, như thế là tốt nhất.
Không biết vì sao Úc Thủy Lan Nhược đột nhiên cảm thấy má mình hơi hồng lên, vội vàng đứng dậy, trốn sang một bên.
Dương Túc Phong quay người qua, ôm lấy eo của U Nhược Tử La, thuận thế chui vào lòng nàng, U Nhược Tử La tức thì mặt đỏ lên, dùng sức đẩy y ra, nhưng lại không sao lấy sức đẩy ra được, ngược lại còn y được thể lấn tới ôm càng thêm chặt, khe khẽ hôn một cái chính diện, không kìm được phát ra một tiếng rên run rẩy, tức thì cảnh xuân tràn ngập khắp phòng.
Na Tháp Lỵ chạy ù đi như một cơn gió, Úc Thủy Lan Nhược cũng chạy trốn như thỏ, nàng chẳng muốn một lần nữa xem cảnh xuân cung sống lần thứ hai nữa.
Đột nhiên, Dương Túc Phong thình lình kêu lớn một tiếng, trong tiếng kêu mang theo sự đau đớn cực độ, Úc Thủy Lan Nhược vội vàng dừng bước rồi quay đầu nhìn lại, vừa mới rồi nàng bị Dương Túc Phong giáo dục cho chóng hết cả mặt, mà tương lai vô cùng tươi đẹp ở ngay phía trước, nàng không muốn để xảy ra chuyện gì nữa.
Không ngờ lại nhìn thấy hai tay của Dương Túc Phong thâm nhập vào bên trong thân thể của U Nhược Tử La, chính đang nỗ lực xâm phạm vào bộ ngực của U Nhược Tử La, còn U Nhược Tử La cũng ra sức kháng cự, không thể cho y đắc thế nhanh như vậy, vô tình ánh mắt của hai nữ nhâm chạm vào nhau, hai khuôn mặt tức thì đều nóng rực như có lửa đốt.
Úc Thủy Lan Nhược vội vàng quay đầu đi, chạy ra khỏi sương phòng, đóng sầm cửa phòng lại, miệng căm ghét nguyên rủa:
- Sắc lang, đại ác ma, sắc lang, đại ác ma, tên sắc lang không biết xấu hổ, tên đại ác ma hèn hạ vô sỉ….
Dương Túc Phong thì lại tỏ ra như chẳng có chuyện gì, tiếp tục coi như bên cạnh chẳng có ai chuyện tâm nỗ lực xâm phạm cấm địa chưởng môn nhân của Hương Tuyết Hải.
Không có Úc Thủy Lan Nhược ở bên cạnh, U Nhược Tử La thở phào một tiếng, buông lỏng phản kháng, để Dương Túc Phong được như ý nguyện, mặc dù nàng đã cùng Dương Túc Phong phu thê ân ái, nhưng bản chất vẫn hết sức thanh cao lạnh lùng, nàng tuyệt đối sẽ không chịu cùng nữ nhân khác hầu hạ Dương Túc Phong, cho nên nếu như Dương Túc Phong muốn kéo nàng vào những trò chơi dâm dục như song phi, 3p gì đó, cơ bản là không có khả năng, bất quá nàng có công phu song tu trên người, mội đối một cũng vô cùng có tư vị.
Vừa nghĩ tới đó, Dương Túc Phong không thể chờ đợi thêm được ôm gọn U Nhược Tử La lên trên giường, sau một phen dày vò phóng túng, liền tiến vào trong cơ thể của nàng, U Nhược Tử La cũng không dám hành động quá mạnh, nằm đó hết sức quy củ, mặc cho y muốn có động tác thế nào cũng chỉ hứng thú đạm bạc.
Dương Túc Phong biết lo ngại của nàng, nên cũng không cưỡng ép, chỉ một mình tìm kiếm lạc thú, thì ra căn cứ vào kiểm tra của ngự y Tử Duyệt và Phất Lôi Đát, đều đã chứng minh U Nhược Tử La đã thành công mang thai rồng, dặn dò U Nhược Tử La vạn vạn lần không thể quá hưng phấn trong chuyện nam nữ, nếu không sẽ dẫn tới hậu quả cực lớn kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, cho nên U Nhược Tử La chỉ đành khổ sở nhẫn nhịn, gắng sức không để mình động tình.
Úc Thủy Lan Nhược chạy một léo ra tới tận sân vườn, lúc này nàng mới dừng lại thở dốc, bây giờ thì nàng mặc kệ mười mét hay hai mươi mét gì nữa, cho dù là Dương Túc Phong không chịu ký bản hợp đồng kia cũng được.
Không khí ở bên trong vườn rất tốt, phiêu đãng mùi vị của hồ nước, đại khái cách đây không xa chính là hồ Tuyết Lãng rồi, loáng thoáng từ trong phòng con truyền lại hơi thờ hồng hộc của Dương Túc Phong, còn cả tiếng rên nho nhỏ U Nhược Tử La đang khổ sơ nhẫn nhịn, làm cho Úc Thủy Lan Nhược cảm giác như chứng kiến tận mắt, toàn thân trên dưới dần dần trở nên có chút khô nóng.
Chính vào lúc này có mấy cung nữ nhỏ giọng nói cười, muốn tiến vào thu dọn phòng ốc, kết quả đều bị Úc Thủy Lan Nhược đuổi đi, vừa khéo đúng lúc đó U Nhược Tử La không kiếm chế được, phát ra tiếng rên rỉ, mấy cô cung nữ kia vừa nghe thấy lập tức mặt mày đỏ dử, thần tình quái dị len lén nhìn Uc Thủy Lan Nhược một cái, rồi nhón chân nhón tay rời đi.
Nỗi khổ trong lòng Úc Thủy Lan Nhược quả thực không thể giãi bày, nhìn ánh mắt cổa quái của những cô cung nữ nhỏ kia, còn có nụ cười bao hàm thâm y của bọn họ lúc rời đi, căn bản đã đem bản thân trở thành kẻ tiếp tay cho Dương Túc Phong làm việc xấu rồi!
Đúng là một đám không có kiến thức! Thế nhưng, chuyện này có thể trách bọn họ được sao? Khi Dương Túc Phong ở bên trong chơi nữ nhân tới trời long đất lở, mình lại quy củ dứng ở bên ngoài canh giữ cho y, đó chẳng phải là tiếp tay đồng lõa thì còn là gì? Nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc, đã khi nào làm những việc thiếu vinh quang như vậy chứ …
Bỗng nhiên nàng láng máng nghe thấy tiếng Dương Túc Phong gọi mình, mời đầu Úc Thủy Lan Nhược còn tưởng là ảo giác, sau đó nghe thấy mấy lượt, mới tin chắc đúng là Dương Túc Phong gọi mình thật.
Nhìn khắp xung quanh, nhưng cung nữ kia bị mình đuổi đi hết rồi, chẳng còn cách nào khác, Úc Thủy Lan Nhược chỉ đành khẽ khẽ đẩy cửa tiến vào, đồng thời hết sức thận trọng chuẩn bị sẵn sàng nếu bị tập kích, nàng nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm, nếu như Dương Túc Phong muốn chiến tiện nghi cua rmình, thì mình sẽ lập tức đánh ngất y.
Bên trong không có nguy hiểm gì cả.
Úc Thủy Lan Nhược rón rén đi vào vị trí phòng ngủ, lập tức ngửi thấy mùi vị đáng ghét của nam nhân.
Chỉ nhìn thấy U Nhược Tử La trốn sâu bên trong chăn, chỉ lộ ra mỗi mái tóc rối bời, cũng không biết là bị tên ác ma kia trà đạp ra sao rồi, còn sống hay đã chết cũng không thể phán đoán được.
Dương Túc Phong để trần thân trên, dựa vào thành giường, nửa thân dưới che chăn, yếu ớt nhìn Úc Thủy Lan Nhược.
Úc Thủy Lan Nhược dựa vào cửa phòng ngủ, cảnh giác hỏi:
- Muốn cái gì?
Giọng Dương Túc Phong khàn khàn:
- Có thể mang cho ta một cốc nước không?
Úc Thủy Lan Nhược nhướng mày lên, lạnh lùng nói:
- Ngươi tự có chân có tay, sao không tự đi mà lấy.
Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn U Nhược Tử La, cười khổ nói:
- Ta hết sức rồi.
Úc Thủy Lan Nhược mặt đỏ lên, hung dữ nói:
- Đáng đời!
Dương Túc Phong đột nhiên không chống đỡ được, tức thì xụi ngay xuống giường, không kìm được kêu lên: Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
- Ối chao…
Úc Thủy Lan Nhược cố gắng kiềm chế cơn giận, thâm trầm nói:
- Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào.
Dương Túc Phong làm ra vẻ hết sức tội nghiệp:
- Cô không rót nước cho ta thì ta sẽ chết khát mất, dù sao cô cũng không thết thấy chết mà không cứu được chứ?
Úc Thủy Lan Nhược nghiến răng tức tối nói:
- Đó là ngươi tự tìm lấy cái chết! Liên quan gì tới ta chứ? Ai bảo ngươi giữa ban ngày ban mặt làm cái chuyện hạ lưu này! Đáng đời, nếu ta là ngươi, ta tự chết khát cho xong.
Dương Túc Phong vất và nói:
- Úc Thủy Lan Nhược cô nương, ta phải đính chính lời cô, đây không phải là chuyện hạ lưu vô sỉ, đây là cơ sở để duy trì xã hội loài người, là nghĩa vụ và trách nhiệm mà mỗi một công dân thanh niên đều phải tận sức …
Úc Thủy Lan Nhược không muốn nghe y nói lằng nhằng nữa, quay ngoắt đi, rót cho y một cốc nước, sau đó bực bội đi thật nhanh tới trước giường, xung quanh giường còn tràn ngập mùi dâm uế sau khi nam nữ ân ái với nhau, làm cho nàng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cơn khô nóng toàn thân lại giống như dần dần kiếm được con đường phát tán, toàn thân có chút cảm giác tê tê, đây là một cảm giác rất quái dị, nhưng rất thoải mái, ít nhất nàng cũng thấy rằng không cần thiết phải kháng cự.
Dương Túc Phong nhận lấy cốc nước, có thể nói là nốc một hơi cạn sạch, sau đó thận trọng đặt chiếc cốc vào trong tay nàng, hết sức đáng thương nói:
- Đừng cứ như vậy chứ, ta chỉ bất quá là bận rộn tạo sinh mạng, tạo phúc cho đời sau nên mới cần cô giúp đỡ! Nếu không thì thế này nhé, lần sau khi cô bận tạo em bé, ta cũng rót nước cho cô nhé? Hôm nay cô rót cho ta một lần, ngày sau ta rót cho cô mười lần …
U Nhược Tử La ở bên trong chăn không nhịn nổi nữa phì cười ra tiếng, thò tay ra nhéo lên trên mông Dương Túc Phong một cái, Dương Túc Phong đau tới mức nhảy dựng lên.
Kết quả là toàn thân trần trường trình diện hết trước mặt Úc Thủy Lan Nhược, phảng phất ý thức được điều gì, y vội vàng che lấy hạ thân, cuống quít nói tiên tục:
- Chớ có nhìn, chớ có nhìn, nam nữ thụ thụ bất thân!
Úc Thủy Lan Nhược nào đâu có dám nhìn? Sớm đã nắm mắt lại rồi, nhưng phiền phức theo đó mà tới, nàng và Dương Túc Phong gần như mặt đối mặt áp sát vào nhau, khí tức của nam nhân làm nàng thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ, thậm chí nàng còn mơ hồ cảm thấy thứ gì đó nong nóng chạm vào tiểu phúc của nàng, bằng vào trực giác của nữ nhân, nàng đương nhiên là biết đó là cái gì.
Trong giây phút đó ý thức của Úc Thủy Lan Nhược gần như là bị tê liệt rồi, cho tới tận khi choang một tiếng, chiếc cốc gốm sự ở trong tay nàng rơi xuống vỡ tan, nàng mới tỉnh táo lại, nhảy dựng lên như một con thỏ bị hoảng sợ, hét toáng lên:
- Đồ lưu manh! Ngươi là cái đồ lưu manh! Ngươi giở trò lưu manh …
Dương Túc Phong dường như thở phào ra một tiếng thật lớn, lẩm bẩm nói:
- Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là bị người ta nhìn thấy rồi, bảo bối của ta người ngoài sao có thể nhìn thấy được chứ? À, quên mất, cô cũng không thể tính là người ngoài. Người của mình, người của mình, cô còn muốn nhìn hay không? Muốn xem thì xem nhanh nhanh lên, nếu không ta thu hồi lại…
Úc Thủy Lan Nhược hoàn toàn choáng váng rồi, nên ác ma này làm sao lại vô sỉ đến như thế? Ai mà muốn nhìn cái thứ xấu xa của ngươi!
Y như một cơn lốc, Úc Thủy Lan Nhược lao ra khỏi phòng, gò má so với vừa rồi lại càng đỏ hơn, càng thêm chết người là, những cung nữ kia rất có trách nhiệm đã quay lại rồi, nhìn thấy Úc Thủy Lan Nhược giống như uống rượu say từ bên trong lao ra, bọn họ lập tức toàn bộ dừng chân lại, bọn họ vô cùng kinh ngạc dùng ánh mắt chế nhạo, hâm mộ, đố kỵ nhìn nàng, sau đó đều len lén nhếc miệng cười trộm rồi mau chóng rời đi.
Úc Thủy Lan Nhược biết rằng thanh danh của mình hoàn toàn hỏng bét rồi, đám cung nữ này khẳng định sẽ đem tất cả những điều bọn họ truyền khắp Vị Ương cung, tới khi đó … nàng không dám nghỉ tới khi đó sẽ có hậu quả như thế nào ….
Trong tiềm thức, nàng mơ màng nhận ra, nếu như mình còn không có hành động phản kháng, thì bản thân sớm muộn gì cũng sẽ sa dọa, nhưng phản kháng, phản kháng như thế nào đây? Phản kháng sẽ có hậu quả như thế nào? Nàng có thể phản kháng sao? Nàng mở to mắt nhìn lên bầu trời, cầu khẩn ông trời xuống cứu giúp bản thân, nhưng chỉ cảm thấy ánh mặt trời hôm nay vô cùng gay gắt, nàng bị nắng chiếu cho mê muội, cũng không biết qua bao nhiêu lâu, nàng tựa hồ nghe thấy có tiếng của Dương Túc Phong vang lên sau lưng mình, kinh ngạc thốt lên:
- Nhìn cái gì thế? Ấy? Ban ngày ban mặt sao lại có sao nhỉ?
Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy trời đất quay cuồng, người nhũn ra, sau đó không còn biết gì nữa.
/769
|