Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 582

/769


Thế nhưng, Dương Túc Phong căn bản không cảm nhận được sợ hãi của nàng, ấn sâu vào trong thân thể của nàng, thận tình giải phong, rồi thở mạnh thỏa mãn giống như con trâu đực vậy.

Trong sát na cuối cùng, y đúng là coi nữ nhân dưới thân thành nữ nhân của mình, cho nên không tiếc sức lực chăm chỉ cày bừa, không ngờ lại làm nhầm mất mảnh ruộng.

Nam Cung Hiểu Điệp chỉ đành tuyệt vọng từ bỏ, trong đầu lúc nghĩ tới cái này lát lại nghĩ tới cái kia, có vui sướng, có sợ hãi, rồi dường như đã hoàn toàn tê dại.

Nàng lúc lại tựa hồ nhìn thấy quân Lam Vũ đã tiến về nước Long Kinh, chuẩn bị giải cứu nguy cơ của nước Long Kinh, lúc lại như nhìn thấy chuyện xấu của mình và Dương Túc Phong bị người khác phát hiện, làm cho thân bại danh liệt, cuối cùng phải lấy cái chết để kết thúc.

Dương Túc Phong hoàn toàn không có nhiều suy nghĩ lung tung như vậy, y mang thêo cảm giác vụng trộm thỏa mãn từ tren người Nam Cung Hiểu Điệp bò dậy, tiếp tục chơi đùa thân thể của nàng, vuốt ve bầu ngực của nàng.

Một lúc sau, Dương Túc Phong đi tìm một mục tiêu khác, không bao lâu, Nam Cung Hiểu Điệp nghe thấy tiếng rên rỉ cực lực áp chế của Mộ Dung Trúc Vận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Mộ Dung Trúc Vận và Nam Cung Hiểu Điệpngồi gần nhau nhất, khi bị ngã xuống, khoảng cách cũng gần nhau nhất, Dương Túc Phong lúc đó bò đi, tất nhiên là gặp phải Mộ Dung Trúc Vận đầu tiên.

Nghĩ tới việc Mộ Dung Trúc Vận sắp bị tên ác ma này lăng nhục, trong lòng Nam Cung Hiểu Điệp liền run rẩy kịch liệt, quả nhiên, chốc lát sau, nàng lại nghe thấy nhưng âm thanh kháng cự bất lực của Mộ Dung Trúc Vận.

Có lẽ Mộ Dung Trúc Vận và Nam Cung Hiểu Điệp đều giống nhau, không muốn truyện mình bị nam nhân chơi bời truyền ra ngoài, cho nên, dù đối diện với sự xâm phạm của tên ác ma đó, cũng không mở miệng kêu van cầu xin.

Nam Cung Hiểu Điệp đột nhiên cảm thấy rất bi ai, vì sao nữ nhân luôn yếu ớt như thế, Mộ Dung Trúc Vận có lẽ cùng muốn dựa vào sức lực của mình thoát khỏi sự không chế của ác ma, nhưng, với sức lực của nàng, làm sao có thể làm được.

Có lẽ, nếu là việc khác, Nam Cung Hiểu Điệp sẽ nghĩ biện pháp cứu Mộ Dung Trúc Vận, nhưng ở trên việc này, nàng lại trăm cảm xúc, nàng tuyệt đối không dám khuyên can Dương Túc Phong đi chơi đùa Mộ Dung Trúc Vận, vì bản thân nàng bị Dương Túc Phong ô nhục rồi, nếu như Mộ Dung Trúc Vận không gặp phải vận mệnh như vậy thì bản thân nguy rồi, chỉ có hai người đều cùng gặp phải vận mệnh giống như nhau, bí mật giữa tỷ muội mới có thể tiếp tục cân bằng.

Cho nên, Nam Cung Hiểu Điệp kiên quyết không lên tiếng, già vở như bản thân đã bị hôn mê rồi, quả nhiên nàng mau chóng lại nghe thấy tiếng rên siết thống khổ của Mộ Dung Trúc Vận, hẳn là Dương Túc Phong dã thành công tiến vào thân thể của nàng.

Không phải nghi ngờ gì, Mộ Dung Trúc Vận tuổi trẻ hơn nên thân thể càng hẹp hơn, càng thêm kích thích hơn, điều này có thể nghe ra được từ hơi thở của Dương Túc Phong, Dương Túc Phong vừa mới giải phóng ở bên trong thân thể của mình, cho nên lần này kiên trì được một thời gian rất dài, cùng với tiếng thở thỏa mãn của nam nhân, Mộ Dung Trúc Vận mới phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng như chết rồi vậy….

Bóng tối vẫn tiếp tục, tội các cũng đang tiếp tục…

Trong bóng tối, Dương Túc Phong thở dốc, đem dấu vết sinh mạng không cách nào tiêu trừ trút sâu vào bên trong thân thể của Mộ Dung Trúc Vận, trong khởi cảm vô bờ, y cảm giác được Mộ Dung Trúc Vận ở dưới thân theo bản năng tỉnh lại, dùng sức mạnh lớn nhất chống cự, muốn thoát khỏi sự bùng phát của y.

Dương Túc Phong rất hiểu tâm tư trong lòng của nàng, nàng có thể tiếp thụ sự ức hiếp cường bạo của y, chịu đựng cho y tung hoành rong ruổi bên trong ở thể của mình, nhưng nàng không thể tiếp nhận trình từ cuối cùng có thể dẫn tới hậu quả không thể nào tưởng tượng được.

Ai cũng biết, dòng nước ấm sinh mạng mang tới, không nhất định đều là hạnh phúc, nhưng một chút xíu sức lực của nàng, làm sao có thể ngăn cản được sự bùng phát trong lúc khoái lạc nhất của nam nhân chứ?

Mộ Dung Trúc Vận cảm giác được thân thể nàng dần dần trầm luân rồi, hoàn toàn trầm luân rồi, may mắn là nàng biết trước đó Nam Cung Hiểu Điệp cũng tiếp thụ vận mệnh tương tự như nàng, hai người đồng mệnh tương lân, nàng mới cảm giác trong lòng khá hơn một chút.

Sự xâm nhập của Dương Túc Phong, đối với nàng mà nói, trên thân thể không có một chút thống khổ nào, thậm chí là còn cảm giác được khoái lạc chưa từng có, nhưng, nội tâm nàng khó chịu đựng được, nàng không biết, chuyện này sẽ dẫn tới hậu quả như thé nào? Hoặc nói cách khác, liệu có thể cải biết quyết định viện trợ cho nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh không? Nếu như là có, trong lòng nàng có lẽ dễ chịu hơn một chút.

Vô thức, nàng đem thân thể của mình điểu chỉnh một chút, để mang lại cho nam nhân khoái lạng lớn hơn nữa.

Các nàng đều xuất thân từ vương thất, tất nhiên là biết làm thể nào để mang tới cảm thụ khoái lạc và thoải mái ở mức độ cao nhất cho nam nhân, chỉ cần các nàng muốn, các nàng có thể làm rất tốt, nếu như Dương Túc Phong là nam nhân của các nàng, các nàng sẽ cấp cho y sự hưởng thụ mỹ diệu nhất.

Chỉ tiếng rằng, y không phải, y chỉ là kẻ xâm nhập hùng mạnh, một kẻ xâm nhập đi ngược lại với ý nguyện của các nàng, nàng chấp thuận cho y thưởng thức một chút, đã là nằm ngoài phạm vi luân lý đạo đức rồi.

Dương Túc Phong phát giác ra thiện ý của Mộ Dung Trúc Vận, tất nhiên không chút do dự đón nhận, y đặt đầu của mình úp lên bầu ngực của nàng, lặng lẽ nằm đó, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị chiến đấu một lần nữa.

So sánh với Nam Cung Hiểu Điệp, thân thể của Mộ Dung Trúc Vận tỏ ra săn chắc hơn, nhỏ nhắn hơn, căng chặt hơi, dù sao nàng cũng trẻ tuổi hơn, thân thể cũng tốt hơn, nàng kết hôn chưa tới ba năm, còn chưa có con, chính đang ở vào thời kỳ thiếu nữ non nớt chuyển biến thành nữ nhân thành thục….

Chính lúc đang hưởng thụ dư âm ngọt ngào, Dương Túc Phong đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối cách đó không xa, tựa hồ có chút ánh đèn thoáng lên một cái, rồi mau chóng tắt phụt.

Trong một thoáng chốc ánh đèn loáng lên một chút đó thôi, Dương Túc Phong đã nhìn thấy đường nét của Tiêu Tử Phong, đó đúng là Tiêu Tử Phong, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng cảm giác đầu tiên của y đã nói một cách rõ ràng với y rằng, bóng người trong ánh sáng đó, chính là Tiêu Tử Phong.

Không chút do dự, Dương Túc Phong buông Mộ Dung Trúc Vận ra, thuận theo ánh đèn bò tới, kết quả rất nhanh chóng phát hiện ra, thì ra ở bên này có một cánh cửa phòng đơn độc.

Cửa phòng chỉ khép hờ, y dễ dàng mở ra, khi cảnh cửa được mở ra, y cảm giác được một thân thể áp sát lên người y, đứng ở trước mặt y, trong bóng tối nhìn không thấy được mặt của đối phương, nhưng Dương Túc Phong cảm thấy được rõ ràng, nàng là Tiêu Tử Phong.

Tiêu Tử Phong lặng lẽ đứng đó, tựa hồ còn có nước mắt thuận theo gò má chảy xuống, ở trong bóng tối, Dương Túc Phong không nhìn thấy Tiêu Tử Phong đang khóc thầm, nhưng từ tâm linh có thể cảm giác được Tiêu Tử Phong đúng là đang chảy nước mắt.

Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, quan tâm hỏi:

- Nàng… nàng làm sao vậy?

Tiêu Tử Phong không nói gì, tiếng khóc thầm lặng lẽ tựa hồ cung dần dàn dừng lại rồi, nàng chậm rãi đưa tay ra, khẽ kéo lấy tay của y, đặt lên trước ngực của mình.

Ngực của nàng rất căng đầy, rất săn chắc, cũng rất non mềm, còn đang đập kịch liệt, y có thể cảm giác được sự nóng bỏng phát ra từ nội tâm của Tiêu Tử Phong, da thịt toàn thân nóng tới mức như có ngọn lửa lớn đang bùng bùng cháy.

Bất giác, nội tâm đã qua hai lần phát tiết của Dương Túc Phong lại dần dần nóng lên, y thuận theo bầu ngực của nàng trượt xuống, vuốt ve nhu phong cao ngạo nóng rực, ở nơi đó, điều y cảm thụ sâu sắc nhất, không phải là sự mỹ diệu của cơ thể nữnhân, mà là cơ thể nóng bỏng của Tiêu Tử Phong.

Đó là ngọn lửa nóng phát ra từ trong nội tâm, là kẻ xông pha trong đống nữ nhân, y tự nhiên là biết trong lúc này trong lòng Tiêu Tử Phong vì sao lại nóng rực như thế.

- Phong…

Tiêu Tử Phong lí nhí gọi, âm thanh êm ái như mang theo xuân tình vô bờ, tựa hồ làm hòa tan tất cả bong đêm xung quanh, đôi tay nhỏ nhắn yếu ớt của nàng đã ôm lấy hông Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong vào lúc này, thân thể đã hoàn toàn trần truồng, mơ hồ còn mang theo mùi vị từ trên người của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, mùi vị này từ từ phát tán ra trong không khí, làm khoái cảm của hai người bắt đầu hướng về phía phương hướng không thể cản trở nào đó.

- Ừ.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng đáp, cũng thuận thế ôm lấy vòng yêu thanh mảnh của nàng, toàn thân Tiêu Tử Phong đã hoàn toàn mềm nhũn, khắp người nóng như mới ngâm mình từ trong nước nóng ra vậy.

Y có thể cảm giác được Tiêu Tử Phong có chút mệt mỏi tựa đầu lên bả vai của y, lặng lẽ dựa mình vào, tựa hồ vĩnh viễn không muốn rời xa.

Trong lòng Dương Túc Phong cảm thấy ấm áp chưa từng có, trở tay ôm chặt vai của nàng, vào thời khắc này, y cảm thụ được rõ ràng sự yếu đuối của Tiêu Tử Phong cùng sự cô độc của nàng.

Trong con mắt của người ngoài, Tiêu Tử Phong vĩnh viễn ở trên cao vời, vĩnh viễn không thể xâm phạm, những kẻ ái mộ có ý đồ chiếm hữu nàng, đều đã bị tên Nam Hải Thập Tang Lang mất lý trí giết chết hết rồi.

Từ đó trờ đi, không còn một ai dám bộc lộ ái tình đối với Tiêu Tử Phong nữa, nhưng dù sao Tiêu Tử Phong cũng là một nữ nhân, cũng cần tình yêu, cũng cần có nam nhân âu yếm, cũng cần có nam nhân nhớ nhung, nàng không muốn lẻ loi sống trên thế giới này.

Bất quá, cho dù nữ nhân y đang ôm không phải là Tiêu Tử Phong cao cao tại thượng đó, thì trong lòng Dương Túc Phong cũng vẫn sẽ cảm thấy ấm áp chưa từng có, bởi vì chưa từng có một nữ nhân nào, chấp thuận cam tâm tình nguyện đem bản thân giao cho y, nguyện ý để y cảm thụ được sự cô độc và yếu ớt ở bên trong lòng nàng, cho dù là Đan Nhã Huyếnn người có tính cách yếu mềm nhất, cũng chưng từng chủ động có động tác dựa vào y như thế này.

Ngược lại, ở trước mặt y, các nàng thường thường tỏ ra hết sức kiên cường, hết sức giỏi giang, không muốn mang lại cho y thêm bất kỳ một chút phiền toái nào.

Nhưng, các nàng lại không biết rằng, đôi khi nam nhân hi vọng nữ nhân yếu đuối một chút, có như vậy nam nhân mới có cơ hội bảo vệ các nàng, yêu thương các nàng, cũng giống như Dương Túc Phong yêu thương sự yếu đuối của Tiêu Tử Phong vậy.

Y có đủ vũ lực cường đại, y hi vọng có thể dùng những sức mạnh này để bảo vệ nữ nhân của mình, nhưng, tuyệt đại đa số nữ nhân lại không hi vọng được y bảo vệ, có lẽ ở trong lòng các nàng, Dương Túc Phong không biết võ công, mới chính là đối tượng cần bảo vệ, cho dù là y gồm thâu tứ hải, sở hữu quân đội cường đại nhất thiên hạ.

Bên người có bao nhiêu nữ nhân như vậy, nhưng thứ y có được đầu tiên, đều là thân thể của các nàng, sau đó rồi mới tới nội tâm của các nàng.

Nói một cách chính xác, có một số lượng tương đối nữ nhân, y mới chỉ tạm thời có được thể xác và tinh thần của các nàng, tương lai còn tràn ngập biến số, muốn hoàn toàn chinh phục được bọn họ một cách thực sự, còn cần rất nhiều thời gian, rất nhiều tinh lực, rất nhiều tâm tư.

Bản thân và các nàng kết hợp với nhau, đa phần là bởi vì quan hệ về mặt lợi ích, mà không phải là nam nữ yêu thương nhau thực sự, bao hàm cả lợi ích về quan hệ tình dục nam nữ, nó vĩnh viễn đều không thể mang lại cho con người ta cảm giác hoàn mỹ.

Xa không nói, giống như phản ứng vừa rồi của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận vậy, hoàn toàn bởi vì y thực chất là hoàng đế của đế quốc Lam Vũ, cho nên các nàng mới từ bỏ ý nghĩ phán kháng, cho phép y tìm kiếm khoái cảm sâu trong thân thể của các nàng.

Nếu như y chẳng phải là hoàng đế của đế quốc Lam Vũ, mà là một nam nhân bình thường, có lẽ thì y đã bị ngũ mã phân thây.

May mắn, khi y sắp cảm thấy tuyệt vọng, thì Tiêu Tử Phong cho y hi vọng, làm cho trong lòng ý sinh ra một chút hi vọng xa vời về ái tình ngọt ngào.

- Thiếp mệt lắm…

Tiêu Tử Phong yếu ớt nói, đem thân thể của mình nép sát vào trong lòng y, lúc này đây, Tiêu Tử Phong hoàn toàn không có tư thái nữ nhân mạnh mẽ đứng hàng trên của bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, cũng chẳng có tài hoa của đệ nhất nghệ thuật gia tên đại lục Y Lan, hiện giờ nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, một nữ nhân khát vọng được bảo hộ, một nữ nhất khát vọng được nam nhân âu yếm, một nữ nhân hi vọng có nơi gửi gắm chung thân.

Sự yếu ớt, sự cô độc, sự bất lực, cùng sự khát vọng, sự ái mộ của nàng, đều biểu lộ trọn vẹn tự nhiên trong cái nép mình này.

Dương Túc Phong không nói chỉ ôm nàng chặt thêm, hi vọng dùng thân thể cường tráng của mình, bao phủ trọn lấy nàng, y nguyện ý làm chuyện như thế, y nguyện ý dùng năng lực lớn nhất của mình để bảo vệ nàng, y nguyện ý phong độ nên có có của một nam nhân kiên cường.

Trước đây, y chưa từng có cơ hội như thế, nhưng Tiêu Tử Phong đã cho y cơ hội, từ điểm này mà nói, Tiêu Tử Phong càng đáng để cho ý thương xót hơn, bởi vì sự ái mộ của Tiêu Tử Phong với mình, so với Thập Tứ công chúa càng thuần khiết hơn, càng chuyên chú hơn.

- Phong…

Tiêu Tử Phong nghẹ ngào gọi, tựa hồ như có thứ gì đó trôn sâu ở trong nội tâm của nàn rất lâu rồi, hiện giờ nàng quyết tâm lấy dung khí để nói ra, nói cho người nàng yêu thương nhất, nước mắt từ trên gò má của nàng chầm chậm chảy xuống, ướt đẩm bả vai của Dương Túc Phong.

- Ừ

Dương Túc Phong nhẹ nhàng đáp, ôm nàng chặt thêm, y hi vọng có thể thông qua động tác này để biểu thị, mình có đủ sức mạnh và quyết tâm để bảo vệ nàng, bất kể nàng đã từng làm chuyện gì, từng đắc tội với ai, y đều sẽ gánh vác lấy, sau đó dùng năng lực của bình đi san bằng nó.

Có lẽ, trong con mắt của rất nhiều người, Tiêu Tử Phong cũng không phải là nữ nhân dễ dàng nảy sinh tình cảm như vậy, nhưng y biết nàng đã nảy sinh tình cảm rồi, tình cảm chân thực với mình.

Bởi vì có tình cảm, cho nên nàng không thể nào chịu được chung đụng với những nữ nhân khác, không thể không bỏ đi thật xa, nguyện thà chịu tương tư dày vò, chứ không muốn gặp mặt mình, khúc bồ đề chú như than như khóc đó, chẳng phải chính là phản ứng chân thật nhất ở trong lòng nàng ư?

Chính bời vì sinh tình cảm, sau khi li biệt hơn hai năm, nàng cuối cùng cũng trở về bên mình, bởi vì nàng không thể chịu được trong lễ tôn hôn đó không có tên của nàng, nếu như nàng còn không trở về, nàng sẽ hoàn toàn mất đi y.

Trong thời gian hai năm biệt ly đó, có thể tưởng tượng được nàng đã phải chịu bao nhiêu nỗi khổ, trong lòng có bao nhiêu ai oán và khổ sở, nhưng nàng lại dùng mấy câu nói hời hợt đuổi mình đi, hiển nhiên không muốn làm y lo lắng.

Nàng né tránh Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung liên hợp truy lùng, nàng còn phải né trấn ban ngành tình báo của quân Lam Vũ tìm kiếm, nàng không có bằng hữu, không có người thân, chỉ lẻ loi một mình một bóng phiêu bạt ở mỗi một góc trời xa khuất hẻo lánh, thường ngày bầu bạn với nàng, chỉ có khúc bồ đề chú trong đêm khuya tĩnh mĩnh như ca như than khóc kia mà thôi.

Nhưng bồ đề chú càng đàn càng thương tâm, có lẽ trái tim của nàng hiện giờ, cũng đã tan nát như thế, cũng đau xót như thế, chỉ có sự bảo hộ của y, mới có thể làm nó khôi phục lại sức sống.

- Phong, chàng nguyện ý có thiếp không?

Tiêu Tử Phong khe khẽ hỏi, trong giọng nói không nghe ra chút lay động nào, nhưng chỉ có bản thân nàng mới biết, vì câu nói này, nàng đã phải trả giá bao nhiêu, phải tích lũy dũng khí bao nhiêu lâu, lúc này nàng không chút do dự nói ra, nàng không muốn chịu thống khổ của chia cách nữa, nếu đã là yêu, vậy cứ yêu cho triệt đệ, không giữ lại chút gì.

- Ta nguyện ý..

Trong lòng Dương Túc Phong cảm động hết sức, nghèn nghẹn đáp, y có thể cảm thủ sâu sắc sự yêu thương và quyến luyến của đối phương, y nguyện ý dùng thân thể của mình, dùng năng lực lớn nhất của mình, cấp cho nàng chỗ dựa vững trãi nhất.

Ở trên thân thể của nữa nhân khác, y tìm kiếm khoái lạc thuộc vệ mình, nhưng nữ nhân trong lòng y đây, y chân tâm thực ý mang tới cho nàng khoái lạc thuộc về nàng.

- Chàng nhẹ một chút, thiếp nguyện ý đem tất cả mọi thứ của mình giao hết cho chàng….

Tiêu Tử Phong lí nhí nói, cánh môi nóng bỏng nhẹn nhàng hôn lên môi Dương Túc Phong, sau đó hai tay vòng qua cổ y, thân thể dần dần ngã về phía sau, ngã dần, ngã dần, cuối cùng ngã lên chiếc giường êm ái…

Thân thể của Tiêu Tử Phong nóng bóng, trái tim của nàng cũng nóng bóng, y không phải là muốn chinh phục nàng, mà muốn mang lại cho nàng an toàn, muốn mang lại cho nàng khoái lạc, để nàng cảm nhận trái tim của nàng và của mình hòa cùng một nhịp đuợc.

Thân thể của Tiêu Tử Phong vốn đã vô cùng nóng, được y toàn tâm toàn ý vuốt ve, lại càng trơ rnên nóng hơn, nàng rên lên trong bóng tối, kẹp thật chặt hai chân của mình, để ức chế dục vọng sắp bùng nổ.

Thời khắc đó, Dương Túc Phong cảm thấy hơi người mới thức sự hòa tan vào nhau.

Mỗi một nữ nhân trước đó, y cơ bản là không để ý tới cảm thụ của nàng, chỉ vùi đầu vào tìm kiếm khoái lạc của mình, nhưng nữ nhân bị y dày vò đó, phát ra những tiếng rên rỉ, tuyệt đại đa số đều là thống khổ, cho dù thi thoảng có một chút xíu khoái lạc, đó cũng chỉ là bởi phản ứng bản năng về mặt sinh lý của nữ nhân mà thôi.

Lần này thì khác rồi, y muốn Tiêu Tử Phong phát ra tiếng rên ri khoái lạc, tiếng rên rỉ thỏa mãn, tiếng rên rỉ phát ra từ nội tâm, y muốn dùng nỗ lực lớn nhất, đưa nàng hào vào thế giới cực lạc của nam nữ ân ái…

Thân thể nóng bóng của Tiêu Tử Phong mềm nhũn cứ như một con bạch tuộc, ôn chặt lấy thân thể của y, hơi thở như lan, nhiệt tình như lửa, nguyện ý đem mọi thứ của mình dâng hiến cho y, nhưng móng tay cả nàng, lại bởi vì khẩn trương và đau đớn, cắm sâu vào trong da thịt của y.

Trong tích tắc phá thân, Tiêu Tử Phong giống như hận không thể đem toàn bộ thân thể của mình, dung nhập vào trong thân thể của y….

Cảnh đêm mê người, cảnh xuân càng mê người….

Một đêm qua đi, khoang thuyền hoa thuyền của Tiết Đàn dần dần sáng lên, từng tia sáng từ dưới đáy khoang thuyền chiếu vào, soi sáng mỗi một góc khuất trong khoang thuyền.

Khoang thuyền được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có chút rác nào, tất cả thủy thủ cũng không biết là đi đâu cả rồi, ở vị trí giữa không trung của khoang thuyền, rất khéo léo dùng lưới cá chắc chắn ngăn lại, tạo thành một tầng không gian trong suốt, toàn bộ những người tối hôm qua ngã xuống, đều bị tấm lưới cá không lồ này tóm lấy.

Nam Cung Hiểu Điệp suốt cả một đem không ngủ, nàng sợ rằng Dương Túc Phong lại tới trà đạp mình một nữa, suốt cả đêm cứ thận trọng đề phòng, kỳ thực, cho nàng ngủ, nàng cũng chẳng ngủ nổi, bởi trong đầu nàng cứ loạn hết cả lên, suy nghĩ đã hoàn toàn hỗn loạn, tất cả mọi thứ ngày hôm qua như một giâc mộng, nàng rất hi vọng đó thực sự đó chỉ là một một mộng.

Nhưng phản ứng của cơ thể nói cho nàng biết, đó không phải là giấc mộng, mà là sự thực chắc chắn, đúng là đã có một nam nhân khác tiến vào trong cơ thể của nàng, đồng thời lưu lại dấu vết không thể xóa mờ, nàng không biết phải đối diện với sự thật tàn khốc này như thế nào, thậm chí nàng không muốn nhớ lại cái sự thật đó….

- Tiêu Tử Phong, ngươi muốn làm cái gì?

Âm thanh phẫn nộ của Úc Thủy Lan Nhược rống lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Cung Hiểu Điệp, Nam Cung Hiểu Điệp có chút ngạc nhiên thuận theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ nhìn thấy ở góc phía trong cùng, Úc Thủy Lan Nhược tóc tai rối bời, chính đáng túc tối muốn từ trên lưới cá bò dạy, muốn đi tìm Tiêu Tử Phong tính sổ.

Thế nhưng, động tác của Úc Thủy Lan Nhược xem ra không được thuận lợi lắm, xem ra vô cùng yếu ớt.

Hôm qua Úc Thủy Lan Nhược chống đỡ được lâu nhất, cũng chính bởi vì thế mà bị thương nặng nhất, hôn mê triệt để nhất, tới hiện giờ tỉnh lại vẫn mơ mơ màng màng, chuyện phát sinh ra ở trong khoang thuyền tối qua, nàng hoàn toàn không hề biết.

Sau khi Úc Thủy Lan Nhược tỉnh lại, chuyện đầu tiên là tiếp tục đi tìm Tiêu Tử Phong tính sổ, nhưng khi nàng vội vã nhìn bốn xung quanh xong, mới phát hiện ra cơ bản không có bóng dáng của Tiêu Tử Phong.

Nam Cung Hiểu Điệp chậm rãi bò dậy, vô tình chạm vào ánh mắt của Mộ Dung Trúc Vận, hai nàng đều bất giác tránh nhau, làm như cũng rất hoang mang nhìn bốn xung quanh, tối hôm qua khi hai người bị ức hiếp, đều không hề phát ra tiếng, chỉ im lặng chịu đựng, sợ người khác phát giác ra mình bị làm nhục.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status