Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 583

/769


Nhưng, hành động này của hai nàng chỉ có thể che dấu được bản thân mình thôi, chứ không thể che dấu được đối phương của mình, hai người tình như tỷ muội, đối với âm thanh của nhau đều quen thuộc lắm rồi, cho dù là từ tiếng rên rỉ nho nhỏ cũng có thể nhận ra âm thanh của đối phương.

Chuyện tối ngày hôm qua, hai người đều hiểu ngầm ở trong lòng, nhưng lại không nói ra, sau khi Dương Túc Phong phát tiết xong, các nàng đều thành thạo xử lý tang vật ở trên người mình, sau đó mặc y phục lại, đồng thời cố gắng tránh để có bất kỳ chút dấu vết nào khiến người khác nhận ra, hơn nữa về mặt tâm kình và thần thái, hai nàng cũng cẩn thận khống chế không để lộ ra chút manh mối nào.

Cho nên khi Úc Thủy Lan Nhược nhìn thấy hai nàng, không ngờ chẳng phát hiện ra sự dị dạng của các nàng.

Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương cũng dần dần tỉnh lại rồi, bất quá hai nàng không lập tức trở dậy, mà tiếp tục mềm nhũn nằm ở trên lưới cá, các nàng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết, Tiêu Tử Phong tuyệt đối không phải là dễ đối phó.

Khi Úc Thủy Lan Nhược và Tiêu Tử Phong tiếp tục khiêu chiến, các nàng đều lựa chọn sáng suốt nhất, đó là tọa sơn quan hổ đấu.

Bóng người mảnh mai của Tiêu Tử Phong xuất hiện trong ánh sáng bình minh.

Úc Thủy Lan Nhược theo bản năng đưa tay ra nắm lấy trường kiếm của mình, nhưng phát hiện ra trường kiếm đã không còn nữa, chỉ đành siết chặt nắm đám, thần sắc vốn hung dữ cũng bởi vì ở vào thể hạ phong tuyệt đối mà có thu lại chút ít.

Trải qua bài học hôm qua, Úc Thủy Lan Nhược đã biết rất rõ, dưới tình huống không có vũ khí, mình căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Tử Phong.

- Chao, còn muốn động thủ với ta à? Tối qua ngủ có ngon không? Hiện giờ còn sớm mà, có muốn ngủ thêm một lúc nữa không? Bữa sáng không chuẩn bị nhanh thế được đâu.

Tiêu Tử Phong nói thản nhiên như không, tựa hồ đã hoàn toàn quên đi mất chuyện không vui ngày hôm qua rồi, trên khuôn mặt hơi nhợt nhạt mang nụ cười khẽ.

Xoay lưng lại phía ánh mặt trời, cái bóng của Tiêu Tử Phong bị ánh sáng kéo rất rất dài, khi mỗi một người nhìn thấy nàng, đều có chút cảm giác quai quái, nhưng rốt cuộc là quái ở chỗ nào, thì lại không nói ra được.

Ánh mắt của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận so với Úc Thủy Lan Nhược sắc bén hơn một chút, mơ hồ đã đoán ra được biến cố trên thân thể của Tiêu Tử Phong, nhưng lại không nói ra.

Hiện giờ những người ở trong khoang thuyền này, mặc dù tranh cãi, mặc dù đánh nhau, nhưng bọn họ căn bản lại không nắm chắc được vận mệnh của mình, tất cả vận mệnh đều nắm trong tay nam nhân kia.

Nhưng nam nhân đó rốt cuộc hiện giờ đi đâu mất rồi? Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vật đều đưa ánh mắt quai quái nhìn gian phòng sau lưng Tiêu Tử Phong, chỉ có nam nhân đó, mới có khả năng làm cho sắc mặt của Tiêu Tử Phong nhợt nhạt như thế này.

Hảo hán không để ý tới thiệt thòi trước mắt, Úc Thủy Lan Nhược chỉ đành hừ mạnh một tiếng, rời khỏi lưới cá, tự mình trẻo lên khoang thuyền phía trên.

Một lát sau đó mỗi một người ở phía dưới, đều nghe thấy bên trên truyền tới tiếng động nàng ném đồ đạc, nữ đệ tử từ Hải Thiên Phật Quốc đi ra, còn chưa từng bao giờ chịu bắt nạt như thế này, muốn tiếp tục đánh, tựa hồ đánh không lại, muốn phất tay rời đi, nhưng cục tức này lại không nuốt xuống được, nên chỉ đành ném đồ đạc để phát tiết.

Tiêu Tử Phong cười lạnh lùng, không để ý tới Úc Thủy Lan Nhược như muốn phát điên, một mình lui về trong gian phòng, chỉ có bản thân nàng và Dương Túc Phong mới biết, nàng kỳ thực đã hoàn toàn ngoài cứng trong mềm rồi, đêm ngày hôm qua, nam nhân đó đã làm hao hết tất cả tinh lực của nàng, trong quãng thời gian ngắn đó, nàng ngay cả nhúc nhích một cái ngón tay cũng khó khăn.

Hiện giờ nàng có thể miễn cưỡng chống đỡ được thôi, dù chỉ cáo giả oai hùm giáo huấn Úc Thủy Lan Nhược một trận, đã là cực hạn mà nàng có thể làm được rồi, nếu như Úc Thủy Lan Nhược thực sự bất chấp tất cả mà động thủ, thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đưa mặt nhìn nhau, cùng thở dài bất đăc dĩ, hai nàng vốn cũng rất muốn mau chóng rời đi, nhưng các nàng đều rất nhanh ý thức được, với dáng vẻ như hiện giờ, làm sao có thể rời đi được.

Cho dù có trở về rồi, khẳng định cũng không sao có thể bào chữa kín kẽ được! Nếu như chuyện đêm hôm qua bị vạch trần, thì thực sự chỉ có nước cắn lưỡi tự tử mà thôi, hai nàng càng nghĩ càng thấy đầu óc hỗn loạn, không biết phải làm thế nào mới được, nên chỉ đánh thẫn thờ nằm ngay ra đó.

Tiêu Tử Phong trở về gian phòng của mình, Dương Túc Phong chính đang ngủ ngon lành trên giường của nàng, thi thoảng còn lộ ra nụ cười thỏa mãn, dáng ngủ của y kỳ thực rất khó coi, giống như một con lợn béo cuốn mình lại vậy.

Nhưng ở trong con mắt của Tiêu Tử Phong, bất kể là y có động tác gì đều là điều đương nhiên, càng chẳng hề phân chia thiện ác xấu đẹp, nam nhân này chính là chỗ dựa cả đời của nàng, nàng sẵn lòng vì y mà trả giả bằng tất cả thứ mình có, nàng còn để ý tới sự xấu xí của y sao?

Dương Túc Phong không biết là mơ thấy được ăn cái gì, mà bên khóe miệng lại nhỏ cả nước giải ra, Tiêu Tử Phong chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, dùng khăn tay của mình nhẹ nhàng lau nước giãi đi, lặng lẽ thâm tình nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của Dương Túc Phong.

Ngón tay thon thon của nàng khe khẽ lướt qua vai của y, thuận tay đem tấm chăn mà y đã hất ra đắp trở lại, trong động tác vô thức hết sức tự nhiên này, nụ cười hành phúc và thỏa mãn cùng dần dần hiện hiên trên khuôn mặt hơi ửng hồng của Tiêu Tử Phong.

Đây là nam nhân đáng ghét mà nàng yêu sâu sắc, nam nhân đã kết hợp với mình lại làm một, y đã có tất cả mọi thứ của mình, y chính là toàn bộ mọi thứ của mình, nhưng vì sao, vì sao trong mơ chàng lại còn có ảo tưởng như thế chứ? Vì sao khóe miệng của chàng lại còn lộ ra nước giãi tham lam như thế? Chàng đã có bao nhiêu nữ nhân như vậy rồi, tại sao còn muốn mơ mộng nhiều hơn nữa chứ? Chẳng lẽ, thiếp, Thập Tứ công chúa, còn có cả đám Úc Thủy Lan Nhược, còn chưa đủ để chàng thỏa mãn và khoái lạc sao? Chẳng lẽ đêm hôm qua thiếp còn chưa đủ buông thả sao?

Nghĩ tới chuyện đêm hôm qua, Tiêu Tử Phong không khỏi có chút cảm giác xấu hổ, trên mặt cũng tựa hồ càng ngày càng ửng hồng, ánh mắt cũng càng lúc càng trở nên quyến rũ, thật may là Dương Túc Phong chưa tỉnh lại, nếu không, nàng thực sự phải tìm cái khăn che mặt mình đi.

Tất cả mọi thứ đêm hôm qua, giống như là ảo ảnh, nhưng lại chân thực như thế, hiện giờ nàng còn có thể giảm giác được đau đớn trên thân thể của mình, mặc dù đó là điều trong dự liệu, nhưng khi nó thực sự tới, nàng vẫn khẩn trương tới co giật, khiến cho từ sâu trong thân thể cũng thắt lại, hại cho nam nhân nàng yêu thương ở bên ngoài đâm húc bừa bãi, nhưng thủy chung không thể đột phá được chướng ngại cuối cùng.

Rốt cuộc vẫn phải dưới sự chỉ đạo của y, nàng mới hoàn toàn buông lỏng được bản thân, mới khó khăn lắm tiếp nhận được sự xâm nhập của y, đem tất cả mọi thứ của mình đều mở rộng ra cho y.

Nàng vô thức mở ngăn kéo ra, bên trong đó có một chiếc khăn trắng, trên tấm khăn trắng là từng vết máu hình cánh hoa, ghi chép rõ ràng hạnh phúc và thống khổ đêm qua, chiếc khăn này nàng vẫn luôn mang theo trên người, chính là để chờ đợi cái thời khắc hạnh phúc mà thống khổ đêm qua.

Nhưng vì chính bản thân, mà tấm khăn này mãi không được dùng tới, cho tới tận đêm ngày hôm qua, nó mới hoàn thành sứ mạng của mình, từng dấu máu đỏ tươi đó, dần dần chiếu đỏ khuôn mặt của Tiêu Tử Phong, nàng đột nhiên cảm thấy mình không khỏi có chút kiêu ngạo, giống như kiêu ngạo vì sự trong trắng và dâng hiến của mình.

Dương Túc Phong lúc này đúng là đang có giấc mộng xuân, nhưng nhân vật chính ở bên trong giấc mộng đó, không phải là Tiêu Tử Phong, mà là Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật Quốc, y mơ thấy Tiêu Tử Phong và Phong Tĩnh Hiên đều ở trên một cái giường lớn, y vừa mới từ trên người của Tiêu Tử Phong bò xuống, lập tức mặt cười dữ tợn, nhe nanh múa vuốt bò tới phía Phong Tĩnh Hiên, mà Phong Tĩnh Hiên vào lúc này, đang hết sức tội nghiệp co mình ở trong góc giường, giống như một con dê nhỏ sợ hãi, mang theo ánh mắt kinh khủng vạn phần nhìn y từng bước áp tới …

Nhưng chính vào lúc này, y đã tỉnh lại, bởi vì y nghe thấy tiếng quát tháo của Úc Thủy Lan Nhược, trong lòng y thầm phát lời thề phải giáo huấn cho Úc Thủy Lan Nhược một trận nhớ đời.

Bất quá y không lập tức mở mắt ra, mà là tiếp tục giả vờ ngủ, y đã nghe thấy âm thanh Tiêu Tử Phong hoạt động ở bên cạnh, y không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của nàng, vào lúc này, người cần yên tĩnh nhất chính là nàng rồi.

Đêm hôm qua, Dương Túc Phong dưới sự dẫn dắt chủ động của Tiêu Tử Phong, mày mò bóng đêm tiến vào gian phòng này, cuối cùng hòa tan với Tiêu Tử Phong như nước và sữa, hưởng hết sự ngọt ngào.

Dương Túc Phong hao phí không ít sức lực trên người Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, không còn nhiều sức lực để mà tung hoành rong ruổi nữa, cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực để mà bày trò nữa, tất cả quá trình đều chỉ có thể hình dung là hết sức chính quy.

Bất quá, kết hợp với Tiêu Tử Phong khiến cho y cảm thấy ngọt ngào chưa từng có, bởi vì Tiêu Tử Phong đã hoàn toàn nguyện ý đem tất cả mọi thứ hiến dâng cho mình.

Để báo đáp, y tự nhiên cung tỏ ra đặc biệt dịu dàng, dưới sự vuốt ve không chút thô bạo nào của y, Tiêu Tử Phong thuận lợi hoàn thành quá trình từ thiếu nữ chuyển biến thành nữ nhân, trong lòng y rất ngọt ngào.

Bắt đầu từ tối ngày hôm qua, nàng đã hoàn toàn trở thành nữ nhân của Dương Túc Phong rồi, Vị Ương cung từ nay trở đi sẽ vĩnh viễn là nhà của nàng, nàng không cần phải chạy đông chạy tây, phải rời khỏi vòng tay của mình nữa.

Qua rất lâu, Dương Túc Phong phát giác ra Tiêu Tử Phong lặng lẽ ngồi ở bên cạnh mình tựa hồ có chút xuất thần, hồi lâu không có động tác gì, vì thế y hiếu kỳ nhắm mắt xoay người, thuận tay ôm lấy eo của Tiêu Tử Phong, như thế Tiêu Tử Phong không biết y đã tỉnh lại rồi.

Tiêu Tử Phong không gỡ tay y ra, mà rất vui vẻ để y ôm lấy eo mình, nhỏ giọng hỏi:

- Tỉnh rồi sao?

Dương Túc Phong kỳ thực rất mệt, dù sao y cũng đâu phải rèn bằng thép, hao phí bao nhiêu sức lực trên người ba nữ nhân, chỉ ngủ có một lúc, làm sao mà có thể bù đắp lại được? Bởi thế vẫn nhắp mắt, toàn thân nhức mỏi không muốn nhúc nhích, mơ mơ màng màng nói:

- Ừ, ta…

- Nằm xuống, còn sớm mà, cứ ngủ thêm một lát nữa.

Tiêu Tử Phong quan tâm nói, từ khi có ánh sáng, nàng tực hồ cảm thấy âm thanh của mình phải băng giá một chút, trước kia đối với Dương Túc Phong nàng cũng luôn rất lãnh đạm, tựa hồ bởi vì ánh sáng cản trở hai người giao lưu tình cảm, nhưng sau khi trải qua sự dung hợp đêm hôm qua, nàng phát giác mình đã không có cách nào hất hàm sai bảo nam nhân này nữa rồi, điều nàng có thể làm, chính là cố gắng làm cho y được thoải mái.

Dương Túc Phong hàm hồ nói:

- Nàng không cần ngủ à?

- Thiếp không ngủ, bị Úc Thủy Lan Nhược phá quấy như vậy, thiếp ngủ không nổi nữa.

Tiêu Tử Phong thở dài, đưa tay ra vuốt ve bàn tay của Dương Túc Phong, bởi vì thường xuyên cầm súng, cho nên tay của Dương Túc Phong kỳ thực rất thô ráp, to và mạnh mẽ, bên mép bàn tay còn có rất nhiều nốt chai sần.

So ra mà nói tay của Tiêu Tử Phong thon nhỏ hơn nhiều, mềm như không xương, hết sức mịn màng.

Tiêu Tư rPhong lặng lẽ vuốt ve tay của y, còn chăm chú nhìn, trầm tư gật đầu, tựa hồ muốn từ trong lòng bàn tay của y phát hiện ra bí mật gì đó.

- Ấy? Đây là cái gì?

Dương Túc Phong đột nhiên tò mò hỏi, thì ra lòng bàn tay bị Tiêu Tử Phong vuốt ve, cảm thấy mềm mại, ngưa ngứa, hết sức thoái mái, vì thể tự nhiên mà mở mắt ra, muốn nhìn xem Tiêu Tử Phong làm thể nào mà tay mình lại thoải mái như thế, không ngờ mở mắt ra liền nhìn ngay thấy tấm khăn trắng dính dấu máu đào kia.

Tiêu Tử Phong túc thì ráng đỏ giăng khắp mặt, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, vội vàng buông tay Dương Túc Phong ra, đem tấm khăn lụa gáp lại, sau đó nhét vào trong ngăn kéo, vặn chìa khó kháo chặt lại.

Đương nhiên, nàng không thể quên thuận tay đánh Dương Túc Phong một cái, hờn dỗi nói:

- Xấu xa, ai cho nhìn, móc mắt chàng ra đó.

Không ngờ trong lúc vô tình bị chạm phải nơi nào, cảm thấy có chút nhâm nhẩm đau, Tiêu Tử Phong không khỏi cau mày lại, ánh mắt nhìn Dương Túc Phong thực sự vừa yêu lại vừa hận rồi.

Dương Túc Phong thầm lè lưỡi ra, xoay người đi, giả vờ lại ngủ rồi, trên thực tế, nội tâm của y trước nay chưa từng thấy thỏa mãn, ở trên giường nữ nhân khác, khoái cảm qua rồi, rất ít khí có được ấm áp như thế này.

Nhất là phản ứng như vậy của Tiêu Tử Phong, hoàn toàn là phản ứng của một cô gái nhỏ hạnh phúc, dựa theo lý mà nói, nữ nhân bình thường đều lẽ ra phải có phản ứng như thế, bản thân sở dĩ tới tận bây giờ mới có thể cảm nhận được, chỉ có thể nói là những nữ nhân khác bên người đều quá đặc biệt mà thôi.

Sự ấm áp đêm hôm qua,là khoái lạc lớn nhất mà y từng có, cũng thỏa mãn nhất, không phải là đơn phương chinh phục bạo lực, không phải chỉ chỉ là sự dày dò của một bên đối với bên còn lại, mà là hai bên bình đằng dung hợp lại trong lòng đối phương, mỗi một tiếng rên rỉ của nàng, một một lần cầu xin, còn cả mỗi một ánh mắt long lanh, đều làm cho y cảm thấy mới mẻ, cảm thấy rất khác biệt.

Vào thời khắc khoái lạc nhất, Tiêu Tử Phong thể hiện ra ánh mắt khát vọng được thỏa mãn, mà không phải là ánh mắt tràn ngập thủ hận hoặc là cam chịu.

Y có thể cảm nhận được rõ ràng, Tiêu Tử Phong hoàn toàn mở rộng tấm lòng của nữ nhân ra với y, không có một chút miễn cưỡng nào, mỗi một động tác của nàng, đều làm cho y cảm thấy được rõ ràng, nữ nhân này yêu mình, sẵn lòng vì mình mà trả giá tất cả, đối với mình, Tiêu Tử Phong không xen vào đó quá nhiều quan hệ về lợi ích, mà tương đối thuần khiết, nàng muốn chiếm cứ vị trí nhất định ở trong Vị Ương cung, cũng chỉ bởi vì muốn kiếm soát một số nhân tố bất ổn nào đó thôi.

Chỉ một chữ yêu này, nhưng bao hàm quá nhiều nội dung, quá nhiều nỗ lực.

Có lẽ tới tận bây giờ y vẫn hoàn toàn không thể hiểu được, vì sao mình có thể chiếm được tình yêu của Tiêu Tử Phong, có lẽ là bởi vì thân thế cô độc của nàng, cũng có lẽ là bởi vì mình biết bí mật yếu ớt nhất của nàng, hoặc là vì trong lòng mình chưa từng bao giờ quên nàng.

Dương nhiên, cũng có khả năng là bởi vì mình đã từng bị nàng ngược đãi, cũng đã từng cứu mạng nàng, hai người còn ở trong biển rộng bao la hết sức đáng thương theo gió phiêu lưu, lúc nào cũng có thể chết đi, loại hoàn cảnh nương tựa vào nhau trong lúc bơ vơ trơ trọi, là dễ làm cho người ta sản sinh ra tình cảm khắc cốt ghi lòng nhất.

Ngủ ở trên giường nữ nhân khác, Dương Túc Phong không lo bọn họ có thể hạ độc thủ với mình, bời vì lợi ích của họ, người thân của họ, đều nắm chặt ở trong tay mình, bọn họ cho dù ở thời khắc phẫn nộ nhất, cùng phải cúi đầu khuất phục, không dám có hành động quá đáng.

Nhưng, nếu như không có sự trói buộc về lợi ích và người thân này, có lẽ người nào đó trong số họ sớm đã băm y ra nuôi chó rồi, chỉ có Tiêu Tử Phong, nàng không có ác ý gì với mình, cho dù nàng đã từng ngược đãi mình, nhưng hiện giờ y tin tưởng, cho dù không có bất kỳ quan hệ lợi ích nào, Tiêu Tử Phong cũng sẽ không vứt bỏ mình.

Mang theo cảm giác yên tâm chưa từng có, Dương Túc Phong lại một lần nữa ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ, y mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Tử Phong vẫn im lặng ngồi bên người mình, im lặng nhìn mình ngủ, tựa hồ đối với nàng mà nói, có thể ở bên mình trong khoảng cách gần như vậy, đã là mong ước xa vời từ lâu của nàng rồi.

- Bọn họ tỉnh lại cả rồi à?

Dương Túc Phong cuối cùng cũng nhớ ra chuyện hoang đường đêm qua, nghĩ tới những chuyện này Tiêu Tử Phong đều biết cả, bất tri bất giác không ngờ có chút áy náy, tựa hồ cảm thấy có chút khôgn phải đối với tình ý của nàng.

Đây đã là chuyện chưa từng có rồi. trước kia sau khi trà đạp nữ nhân khác xong, y tuyệt đối không có tâm lý tội lỗi nào, điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, y đã bị Tiêu Tử Phong ảnh hưởng rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tiêu Tử Phong thương xót kéo chăn lên, ý bảo y có thể tiếp tục ngủ, giọng nói ôn nhu có hơi chút khàn khàn:

- Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cả một đêm đầu không ngủ, sợ rằng chàng còn muốn tiếp túc làm trò ác. Vừa rồi cuối cùng cũng không chịu được ngủ rồi. Ôi, bọn họ cũng thật đáng thương, rõ ràng biết chàng ức hiếp bọn họ, nhưng không dám cự tuyệt, cũng không dám thừa nhận lại còn phải lo lắng bị người khác phát hiện ra, nữ nhân nếu như trong lòng bị dày vò như vậy, sợ rằng tóc trắng sẽ mau chóng mọc ra thôi.

Dương Túc Phong cho dù mặt có dày hơn nữa, lúc này cũng không khỏi cảm thấy nóng lên, khi trong bóng tối thì không nhận ra, nhưng hiện giờ trời sáng rồi, tựa hồ một chút xíu cảm giác tội ác còn sót lại ở trong lòng đã bị nhu tình của Tiêu Tử Phong khơi lên, cảm thấy đúng là có chút không phải với Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, vạn nhất chuyện này để cho người khác biết được, mình thì chẳng làm sao, nhưng hai người các nàng khẳng định gặp tai ương.

Bất quá y rất mau chóng tìm được biện pháp làm nũng để giải thích, Tiêu Tử Phong nếu đã nảy sinh tình cảm với y, vậy thì y phải thuận đó mà trèo lên chứ, Dương Túc Phong nghiêm nghị nói:

- Vậy sao chàng không ngăn cản ta chứ?

Tiêu Tử Phong gò má đỏ bừng, ánh mắt nhìn cứ quai quái, không biết là đang nghĩ cái gì, đột nhiên đưa tay ra véo lên mặt Dương Túc Phong, hờn dỗi:

- Đó là người ta cố ý sắp xếp mà! Thiếp không để hai người bọn họ hạ tiêu bớt lửa của chàng, thì chàng làm cho thiếp chết mất! Chàng cũng không nghĩ xem đêm qua đã làm những gì, nếu chẳng phải, chẳng phải là … người ta thực sự muốn đá cho chàng một cái lăn xuống giường…

Dương Túc Phong nắm lấy tay nàng cười ngượng:

- Sao có thể chứ? Ta đâu có lợi hại được như vậy? Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy một nữ nhân có thể bị nam nhân làm việc đó mà chết được, ta không bị nàng làm cho chết đã là giỏi lắm rồi, nàng cũng không nghĩ xem về sau rốt cuộc là ai so với ai còn ….

TiêuTử Phong tức thì không sao chịu được nữa, gò má đỏ như quả táo chín, kiều diễm ướt át, ánh mắt cũng long lanh, giống như đầm nước sâu mùa thu, nàng giật mạnh chăn che lấy đầu Dương Túc Phong, trói y bên trong chăn, liên tục đánh mấy cái, hờn dỗ nói:

- Chàng muốn ăn đòn rồi! Xem chàng còn dám nói nữa không! Thập Tứ không dám đánh chàng, xem thiếp có dám không!

Một lúc sau, Dương Túc Phong hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.

Tiêu Tử Phong vội vàng tháo chăn ra, nhìn thấy Dương Túc Phong đang nhịn thở, cười hi hì nháy mắt với nàng, Tiêu Tử Phong không nhịn được lại muốn đánh, Dương Túc Phong thuận thế kéo nàng xuống, hai người lăn tròn quấn vào với nhau.

Tiêu Tử Phong đêm hôm qua đã bị y làm cho chẳng còn sức lực gì nữa, vừa rồi lại không ngủ tốt, tất nhiên chẳng thể phản kháng gì được, chỉ đành đẻ cho y thừa cơ khinh bạc một phen.

Tiêu Tử Phong giữ lấy cổ áo, đấy đôi tay chuyên làm bậy chủ y ra, đỏ mặt nói:

- Chàng đó, đúng là một tên sắc ma, ngày nào đó khẳng định có được nữ nhân mạnh mẽ nào đó quản giáo chàng…

Dương Túc Phong chẳng sợ nói:

- Nàng chẳng phải nữ nhân đó hay sao?

Tiêu Tử Phong chớp mắt nói:

- Thiếp còn kém xa, nếu như thiếp thực sự là nữ nhân mạnh mẽ, cả đời này thiếp đã không thèm gặp chàng nữa, cho chàng mỗi ngày đều phải nhớ thiếp, không ngừng nhớ thiếu, nhớ tới lúc đầu tóc trắng cả, nhưng lại không được nhìn thấy thiếp, như thế chàng mới biết lợi hại. Được rồi, đừng phá quấy nữa, chàng cũng mệt rồi, thiếp đi làm bữa sáng cho chàng.

Dương Túc Phong buông tay ra, lập tức ngạc nhiên nói:

- Ta đột nhiên nhớ ra rồi, đây chằng phải hoa thuyền của Tiết Đàn sao? Thế nào mà lại biến thành của nàng rồi? Tiết Đàn và Tiểu Thanh bị nàng đưa đi đâu rồi? Nàng sẽ không đưa bọn họ dim xuống đáy sông đấy chứ?


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status