Nga Nhi Tuyết Liễu chuyên tâm nghe Phương Phỉ Thanh Sương nói xong, tựa hồ tâm sự trùng tùng, cái công ti bảo an hoàng gia do Dương Túc Phong tổ chức lên đúng là không dễ chọc vào, sợ nhất là cuối cùng chọc tới đế quốc Tinh Hà, do dự hổi lâu, cuối cùng mới khó khăn len tiếng:
- Cái công ti bảo an hoàng gia này các cô, nghiệp vụ giới hạn trong phạm vi đế quốc Lam Vũ thôi chứ? Liệu có mở rộng ra nước ngoài không?
Phương Phỉ Thanh Sương thờ ơ lắc đầu, tùy ý nói:
- Ai mà biết được.
Nga Nhi Tuyết Liễu không nói nữa, mày cau tít lại, im lặng suy nghĩ, lúc này Phương Phải Thanh Sương mới nhận ra những lời mình nói đã khiến cho Nga Nhi tuyết Liễu lo lắng.
Nếu như Dương Túc Phong đem nghiệp vụ của công ti bảo an hoàng gia mở rộng tới trong biên cảnh của đế quốc Tinh Hà, thì đó đúng là một chuyện phiền toái, chẳng những xung đột với chuyện làm ăn của Thánh Điện, còn có khả năng làm xấu đi quan hệ giữa hai nước, thậm chí là đi tới nước chiến tranh cũng chưa biết chừng.
Với tình thế hiện nay, nếu như đế quốc Tinh Hà khai chiến với đế quốc Lam Vũ, thì quá nửa sẽ rơi vào thế hạ phong.
Một lúc sau, tiểu thư bán rượu tiến vào, ân ần quảng cáo rượu.
Nga Nhi Tuyết Liễu bụng đầy tâm sự, thuận miệng nói:
- Có Quốc Diếu 1573 cho bọn ta một bình.
Phương Phỉ Thanh Sương kinh ngạc nhìn nàng, hồ nghi hỏi:
- Cô muốn uống Quốc Điếu 1573?
Ngã Nhĩ Tuyết Liễu mặt đầy khổ não thở dài, nằng nề nói:
- Ừ, không được sao?
Phương Phỉ Thanh Sương mím cánh môi hơi khô, khó khăn nói:
- Không phải là không được, nhưng mà … thôi lấy rượu ra đây.
Quốc Diếu 1573 là loại rượu không phù hợp cho nữ nhân uống, tác dụng lớn nhất của nó là làm tê dại tư tưởng bản thân, để mình khỏi phải nghĩ tới những chuyện đau khổ, Nga Nhi Tuyết Liễu đại khái cũng là muốn đạt được mục đích này.
Quả nhiên một lúc sau Quốc Diếu 1573 đưa lên, đã thể hiện trọn vẹn bản sắc nữ nhân mạnh mẽ, liên tục uống vào sáu chén, hơi rượu bốc lên, ý thức của nàng quả nhiên trở nên chậm chạp, ngà ngà say, bất quá người ngoài nhìn vào nàng mang sắc mặt hồng thắm, tựa hồ càng thêm diễm lệ.
Nghĩ tới việc cô nương mỹ lệ này sau khi trở về đế quốc Tinh Hà phải bầu bạn với chùa sanh miếu đỏ, Phương Phỉ Thanh Sương đột nhiên thấy hết sức đáng tiếc, trong lòng có một suy nghĩ kỳ quái, Nga Nhi Tuyết Liễu là bằng hữu tốt nhất của mình, cùng là người duy nhất mình có thể thẳng thắn trút bầu tâm sự, nếu như cô ấy có thể bầu bạn bên mình thời gian dài, hai người thường xuyên đi dạo khắp nơi, thì tốt biết bao!
Phương Phỉ Thanh Sương lấy mất chén rượu của nàng, hỏi:
- Tâm tình của cô tựa hồ không được tốt lắm.
Nga Nhi Tuyết đã ngà ngà say rồi, làu bàu nói:
- Đều là do lão công của cô hại đấy!
Phương Phỉ Thanh Sương cau mày lại, không hiểu hỏi:
- Lão công của tôi?
Ngã Nhi Tuyết Liễu đột nhiên cười ngây ngốc, dùng ngón tay chỉ vào Phương Phỉ Thanh Sương, cũng không biết là cười cái gì, kết quả bị hơi rượu bốc lên, ợ một tiếng rồi không nói nữa.
Phương Phỉ Thanh Sương vội vàng đóng cửa phòng lại, còn khóa cửa ở bên trong, dáng vẻ này của Phương Phỉ Thanh Sơn nếu như để người khác nhìn thấy thì đúng là hỏng rồi, mấy lão già của Thánh Điện nhất định không tha cho nàng.
Phương Phỉ Thanh Sương vội vàng pha trà đặc, cau này nói:
- Cô nói rõ ràng hơn một chút được không? Y làm sao lại hại các cô rồi?
Nga Nhi Tuyết Liêu lờ đờ, người loạng choạng, rồi mềm nhũn ra dựa vào trong lòng Phương Phỉ Thanh Sương, lầm bẩm nói:
- Đế quốc Tinh Hà cả chúng tôi ở ngay bên cạnh đế quốc Lam Vũ của các cô, lão công của cô … muốn thôn tính chúng tôi…
Phương Phỉ Thanh Sương choàng tỉnh, bất quá lập tức im lặng không nói.
Nàng không biết phải nói gì.
Đối với chiến tranh và chính trị, Phương Phỉ Thanh Sương đã có chút chán ghét rồi, nếu như trước kia nàng có một bầu nhiệt huyết muốn thành lập nên một quốc gia vĩnh hằng, thì hiện giờ bầu nhiệt huyết đó đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Bắt đầu từ lúc Ma Ni giáo bị tiêu diệt, đối với chính trị và chiến tranh đàng đã ghét lắm rồi, không còn muốn nhúng tay vào loại chuyện như vậy nữa, chỉ muốn yên tĩnh sống qua ngày.
Nhưng nhưng, nàng có thể thoải mái buông tay rồi, nhưng Nga Nhi Tuyết Liễu vẫn còn chưa thể, đế quốc Tinh Hà hiện giờ ở bên mũi đao của quân Lam Vũ.
Hoàn cảnh hiện tại của đế quốc Tinh Hà đúng là có chút nguy hiểm, cái nguy hiểm này tất nhiên là tới từ quân Lam Vũ, trải qua nghi ngơi chỉnh đốn và năm ngoái, quân Lam Vũ đã chuẩn bị sắn sàng tiếp tục tiến tới, hành động trước mắt của quân Lam Vũ chính là thanh trừ thế lực của Nhị hoàng tử Đường Thước.
Căn cứ vào tin tức mà Phương Phỉ Thanh Sương loáng thoáng nghe được, kỵ binh và bộ binh của quân Lam Vũ đã bắt đầu từ Nguyên Xuyên đạo và Long Xuyên đạo, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, quét nang khu vực Minh Xuyên đạo do Đường Thước khống chế.
Thế lực của Đường Thước rất nhỏ yếu, quân đội lại không ra thể thống gì, căn bản không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, chiến sự có lẽ không cần bao lâu sẽ kết thúc.
Lo lắng của đế quốc Tinh Hà cũng từ đó mà tới, sau khi thanh trừ thế lực của Đường Thước, quân Lam Vũ sẽ có hành động gì? Tiêu diệt Đường Thước rồi, đế quốc Tinh Hà liền trở thành quốc gia trực tiếp giáp ranh với đế quốc Lam Vũ, quân Lam Vũ liệu có thừa thắng truy kích đánh thẳng vào đế quốc Tinh Hà hay không? Không ai có thể đảm bảo được.
Ở trên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên, thì đế quốc Tinh Hà và đế quốc Đường Xuyên nước sông không phạm nước giếng, mọi người chung sống yên bình, nhưng đó đều là thời đại cũ rồi, hiện giờ là thời đại đế quốc Lam Vũ, là thời đại của Dương Túc Phong.
Sự tham lam của Dương Túc Phong ai ai cũng biết, sự cường hãn của y ai ai cũng hay, sự khinh miệt của y đối với phép tắc chẳng ai không biết, trong từ điển của y tựa hồ không có từ ngữ nào giống như chung sống hòa bình cả, tên ác ma điên cuồng này đã quen dùng vũ lực để giải quyết vấn đề rồi, chẳng ai biết y có giải quyết nước Mã Toa rồi đồng thời thuận tiện giải quyết đế quốc Tinh Hà luôn hay không.
Dù sao, bất kể là đối với Dương Túc Phong hay đối với quân Lam Vũ mà nói, thống nhất đại lục Y Lan là một sáng nghiệp vĩ đại, không may cái việc đó với quân Lam Vũ lại tựa hồ không khó khăn lắm.
Thánh Điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà đúng là không ai địch lại được, nhưng đó là chuyện của thời đại binh khí lạnh rồi, vào niên đại chiến tranh pháo hỏa rền vang, Thánh Điện kỵ sĩ đoàn có thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ sao? Ít nhất Nga Nhi Tuyết Liễu không có lòng tin này.
Cửa phòng đột nhiên bị khẽ đẩy ra, then cài khóa bên trong lặng lẽ đứt lìa.
Phương Phỉ Thanh Sương phát giác ra, vội vàng nhìn ra ngoài cửa, lập tức hoa dung thất sắc thốt lên:
- Phong Tĩnh Hiên?
Nga Nhi Tuyết Liễu vốn đã ngà ngà say rồi, nhưng khi vừa mới nghe thấy cái tên Phong Tĩnh Hiên, thì hơi rượu lập tức tiêu tán hết sạch, nàng kinh ngạc nhìn ra cửa sương phòng, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh tồn tại, nhưng không nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của đối phương.
Ở cửa hình như có một nữ nhân phiêu đãng, nhưng Nga Nhi Tuyết Liễu lại thủy chung không sao phán đoán được vị trí chính xác của đối phương, tựa hồ thân ảnh của đối phương đang không ngừng biến ảo, với trình độ của nàng mà cũng không thể nào nhìn xuyên qua được lớp ngụy trang của đối phương, từ đó có thể thấy được trình độ võ công của đối phương như thế nào, quả nhiên không thẹn là chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc.
Phong Tĩnh Hiên mang khăn che mặt màu đen, cho nên không nhìn thấy khuôn mặt và thần thái của nàng, bất quá phóng chừng là không được hữu hảo cho lắm, nữ nhân này thanh danh đã vang vọng sông núi nam bắc từ rất lâu rồi, người trong võ lâm mà chưa nghe thấy tên của nàng, thì ít hơn cả tín độ Phật mà chưa tới Như Lai Phật Tổ.
Phong Tĩnh Hiên đã hai lần liên tục chiếm vị trí xếp hàng trên của bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, cũng coi như khai sáng ra ngoại lệ đặc biệt nhất của lịch sử bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc rồi.
Khăn che màu đen giấu đi dung mào của nàng, nhưng loại khí chất dung mạo thoát tục, như muốn thoát trần bay đi đó, vẫn có thể lờ mờ cảm giác được.
Phương Phỉ Thanh Sương cũng chưa hết hoảng hồn, nhìn nữ nhân thần bí ở trước mặt với vẻ không thể tin được, đó chính là Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật Quốc, đối với nàng mà nói Phong Tĩnh Hiên là một sự tồn tại như truyền thuyết, khi nàng còn chưa sinh ra cái tên của Phong Tinh Hiên đã dần dần lưu truyền ở trong võ lâm thiên hạ rồi.)
Trong mộng tưởng thủa bé của Phương Phi Thanh Sương, trở thành nữ nhân giống như Phong Tĩnh Hiên trở thành mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời của mình, những sau khi lớn lên rồi, Phong Tĩnh Hiên dần dần từ địa vị thần tượng sùng bái của nàng biến thành đối thủ của nàng.
Ở trong thời kỳ kiêu ngạo nhất, Phương Phỉ Thanh Sương thậm chí còn muốn thay thế vị trí của Phong Tĩnh Hiên, trở thành nữ nhân có công phu xuất sắc nhất trong võ lâm, đương nhiên lý tưởng này cùng với sự xuất hiện của Dương Túc Phong mà tan vỡ rồi.
Cảm giác của Nga Nhi Tuyết Liễu với Phong Tĩnh Hiên cũng phức tạp như vậy thậm chí là có chút ý nghĩ sợ hãi, trong toàn võ lâm thiên hạ to lớn, hiện giờ chỉ có ba môn phái có thể xếp ngang hàng với nhau, đó chính là Hải Thiên Phật Quốc, Nghi Hoa Cung và Thánh Điện.
Trong ba môn phái ngang hàng với nhau này, ít nhiều cũng có một số mâu thuẫn, muốn hoàn toàn hòa hợp với nhau là không thể nào, chỉ có điều mọi người nước sông không phạm tới nước giếng, gắng sức để tránh những xung đột về lợi ích với nhau mà thôi.
Bất quá nếu như có cơ hội tước bớt thực lực của đối phương, tin rằng sẽ không một môn phái nào do dự cả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phong Tính Hiên đột nhiên xuất hiện ở nơi này, mục đích và động cơ không rõ, Nga Nhĩ Tuyết Liễu bụng đầy nghi vấn, mơ hồ còn cảm giác được chút dấu hiệu chẳng lành.
Phương Phỉ Thanh Sương hơi định thần trở lại, chậm rãi cất tiếng hỏi:
- Các hạ chính là tiểu thư Phong Tĩnh Hiên chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc sao?
Không biết vì sao lúc này nàng lại nghĩ tới Dương Túc Phong, nếu như nàng chỉ là thánh nữ của Ma Ni Giáo, có lẽ Phong Tĩnh Hiên đã giết ngay tại chỗ rồi, nàng cũng chẳng có lấy cơ hội báo thù rửa hận, nhưng hiện giờ nàng là thê tử của Dương Túc Phong, Phong Tĩnh Hiên nếu giết nàng, khẳng định sẽ có người tìm Phong Tĩnh Hiên báo thù rửa hận, trái tim nàng bất giác yên tâm hơn rất nhiều.
- Cô nhận ra ta?
Nữ nhân thần bí ở cửa lạnh lùng nói, giọng nói của nàng rất trong trẻo, rất êm tai, nghe rất là đễ chịu, nhưng lại có chút vẻ khô khan, đại khái nguyên cớ là rất lâu rồi không nói chuyện với ai.
Phương Phỉ Thanh Sương và Nga Nhi Tuyết nghe được, giọng nói của Phong Tĩnh Hiên vô cùng phiêu hốt, tựa hồ cũng thần bí như bản thân nàng vậy, cho dù nàng đã tự thừa nhận mình là Phong Tĩnh Hiên rồi, nhưng hai người vẫn có cảm giác quai quái.
Phương Phỉ Thanh Sương tự nhiên không cách nào giải thích được vì sao mình lại bất giác gọi ra cái tên Phong Tĩnh Hiên, kỳ thực nàng căn bản không nhận ra Phong Tĩnh Hiên, trừ Úc Thủy Lan Nhược ra, nàng chẳng hề biết gì về những người khác của Hải Thiên Phật Quốc.
Nhưng khi nữ nhân thần bí này xuất hiện, tựa hồ đã cấp cho nàng một cảm giác vô cùng rõ ràng, rằng nữ nhân đó chính là Phong Tĩnh Hiên, có lẽ đó chỉ là một loại cảm giác vô cùng mơ hồ, có thể lĩnh hội nhưng không thể diễn đạt ra.
- Nếu đúng là Phong tiền bối, như vậy xin mời ngồi.
Trong lòng Phương Phỉ Thanh Sương có chỗ dựa cực lớn Dương Túc Phong, nên đối với Phong Tĩnh Hiên cũng không có mấy sợ nữa, nàng bình tĩnh nói rồi chuyển chỗ ngồi của mình sang bên cạnh Nga Nhi Tuyết Liễu, một mặt biểu thị sự tôn trọng với Phong Tĩnh Hiên, một phương diện khác là khi vào thời điểm tất yếu hai ngươi có thể đồng thời liên thủ đối với Phong Tĩnh Hiễn.
Chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc tuyệt đối không phải một người đơn độc nào đó có thể đối phó được, chỉ có cùng nhau xông lên mới có một chút hi vọng sinh tồn.
Bất quá kỳ quái là, vì sao hai người các nàng đều cảm thấy Phong Tĩnh Hiên tới có ý đồ không lành chứ? Kỳ thực Phong Tĩnh Hiên đâu có lộ ra địch ý và sát khí, chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn bởi vì danh tiếng của nàng mà hai người bị dọa thành bộ dạng thế này? Hoặc là nói trong lòng hai nàng có mưu tính xấu?
Bất quá cho dù là như thế nào, Phong Tĩnh Hiên đã gần mười năm không rời khỏi Hải Thiên Phật Quốc rồi, nàng giờ lại đột nhiên xuất hiện, tin tưởng rằng mỗi một người trong võ lâm, tuyệt đối không có một ai không kinh sợ nho nhỏ.
Phong Tĩnh Hiên nhẹ nhàng lướt tới, cánh cửa phòng đóng lại không một tiếng động, nhưng nàng không ngồi xuống, mà là tiếp tục đứng ở vị trí cửa phóng, ánh mắt lăng lệ nhìn Nga Nhi Tuyết Liễu.
Nga Nhi Tuyết Liễu mặc dù đã tỉnh rượu rồi, nhưng ở dưới ánh mắt của Phong Tĩnh Hiên vẫn tỏ ra vô cùng vất vả, trên cái trán trắng muốt thậm chí có mồ hôi lạnh từ từ rịn ra, với công lực của nàng, hành tẩu giang hồ tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng muốn đối kháng với hạng cao thủ như Phong Tĩnh Hiên thì còn cách biệt nhau quá xa.
Bất quá may là Phong Tĩnh Hiên chỉ hời hợt nhìn nàng với chút khinh thường mấy giây thôi, liền dời ánh mắt đi, con mắt của Phong Tĩnh Hiên dần dầm lắng dịu lại, không còn khí thế khiếp người như vậy nữa, nhưng áp lực cấp cho Phương Phỉ Thanh Sương vẫn không dưới Nga Nhi Tuyết Liễu.
Nếu như không phải là ôm chặt lấy chỗ dựa là Dương Túc Phong, có lẽ Phương Phỉ Thanh Sương đã không thể nào kháng cự lại được rồi, một lúc sau Phong Tĩnh Hiên mới hoàn toàn đem ánh mắt rời đi, Phương Phỉ Thanh Sương không ngờ cảm thấy sống lưng mình có mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống, nữ nhân như vậy đúng là quá đáng sợ rồi, vậy mà Dương Túc Phong và Úc Thủy Lan Nhược còn muốn hợp mưu có ý đồ xấu với nàng, đúng là không muốn sống nữa.
- Không biết Phong tiền bồi đại giá quang lâm, có điều gì phân phó?
Phương Phỉ Thanh Sương cẩn thận nói, nàng vốn trẻ tuổi xưa nay không biết sợ trời sợ đất, nhưng từ sau khi bất hạnh gục ngã trong tay của Dương Túc Phong, tư tưởng ân oán sòng phẳng vô pháp vô thiên đã thu liễm lại rất nhiều, vào lúc này bất giác có thêm vài phần cố kỵ, muốn mau chóng đuổi Phong Tĩnh Hiên đi.
Mặc dù có Dương Túc Phong làm ngọn núi dựa lớn nhất, nhưng nữ nhân như thế này ở cạnh bên người mình, làm bản thân nàng không khỏi cảm thấy cực độ khẩn trương cùng áp lực vô biên.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên giơ tay lên, làm một động tác quỷ dị, Phương Phỉ Thanh Sương còn chưa kịp phản ứng, Nga Nhi Tuyết Liễu đã yếu ớt rên lên một tiếng, lăn ra ngất xỉu.
Phương Phỉ Thanh Sương giật mình kinh hãi, vội vàng quay sang kiểm tra thân thể của Nga Nhi Tuyết Liễu, phát hiện ra nàng đã toàn thân mềm nhũn hô hấp vẫn còn, nhưng tim đập đã vô cùng yếu ớt rồi, rất hiển nhiên Phong Tĩnh Hiên vừa ra tay đã khuất phục được Nga Nghi Tuyết Liễu rồi, nữ nhân này thực sự quá lợi hại.
Phương Phỉ Thanh Sương vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, làm ra bộ cứng rắn quát lên:
- Phong Tĩnh Hiên, tiền bối muốn làm cái gì?
Phong Tĩnh Hiên sắc mặt không đổi, lãnh đạm nói:
- Ta muốn cô dẫn ta vào Vị Ương cung.
Phương Phỉ Thanh Sương toàn thân run lên, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, rồi lập tức kiên quyết nói:
- Chuyện này không thể được, người ngoài căn bản không thể tiến vào Vị Ương cung … đây là quy định của Dương Túc Phong, không một ai có thể làm trái ….
Phong Tĩnh Hiên lúc này thong thả ngồi xuống, đưa ngón tay thon dài ra, hời hợt cầm lấy chiếc gốc trà đặt ở trên bàn, cốc trà bằng gốm không phát ra tiếng nào hóa thành bụi phấn, xếp chỉnh tề ở trên bàn, hình thành ba chữ vô cùng "Vị Ương cung" đẹp đẽ, nàng khẽ hé môi ra, thản nhiên như không khẽ thổi một hơi, số bột gốm đó liền biến mất toan fbộ
Sắc mặt Phương Phỉ Thanh Sương càng thêm nhợt nhạt.
Phong Tĩnh Hiên căn bản như không biết bản thân vừa mới làm chuyện gì, thong dong nói:
- Ta biết Vị Ương cung không cho phép người ngoài tiến vào, bất quá phàm là chuyện gì cũng phải có ngoại lệ phải thế không? Cô là vương phi của Vị Ương cung, thế nào cô cùng có biện pháp phải không nào? Cô ta là bằng hữu tốt nhất của cô? Ta đã hạ cho cô ta Thất Nhật Quyết tầng thứ sáu của Ngưng Huyết Công, trong vòng bốn mươi tám canh giờ, nếu như không thể giải trừ được công lực của Ngưng Huyết Công, máu tươi của vị bằng hữu này của cô sẽ tự động đóng băng, cuối cùng biến thành người thực vật …. Chẳng phải là người thực vật nửa sống nửa chết mất đi ý thực mà là người thực vật thực sự, thân thể của cô ta sẽ biến thành y hệt như thực vật, thậm chí ở trên đầu có thể nảy mầm ….
Phương Phỉ Thanh Sương vừa gấp vừa giận nói:
- Ngươi! Ngươi! Ngươi thật ác độc! Hải Thiên Phật Quốc của các ngươi cũng được tính là danh môn chính phái rồi, làm sao lại có thể làm ra chuyện như thế này? Các ngươi còn muốn thể diện gì nữa không? Các ngươi thực sự không phải là người …
Phong Tĩnh Hiên thản nhiên như không chơi đùa chiếc chén bằng gốm ở trên bàn, ôn nhu vô hạn vuốt ve móng tay dài của mình, làm như không hề nghe thấy lời chất vấn của Phương Phỉ Thanh Sương, thong thả nói:
- Ai nói với cô Hải Thiên Phật Quốc là danh môn chính phái? Hơn nữa, cô cho rằng chuyện như thế này liệu có thể có người khác biết được sao? Cô cho rằng, cô có cơ hội nói với người khác được sao? Cho dù cô có nói với người ta, liệu người ta tin tưởng cô hay là tin tưởng ta đây? Ta chưa hề rời khỏi Phồ Đà Sơn cơ mà …
Phương Phỉ Thanh Sương càng nghe càng phẫn nộ, sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh giá, hận không thể giết chết Phong Tĩnh Hiên ngay lập tức, nhưng lại không thể làm gì, nữ nhân ở trước mắt căn bản không phải người mà nàng có thể đối phó được, nàng chỉ đành cố ẩn giấu phẫn nộ vào trong lòng.
Nữ nhân này nhìn bề ngoài cao quý thuần khiết như vậy, thanh danh của nàng ta nghe cũng như sét đánh bên tai, trên giang hồ không có bao nhiều người tôn tính nàng, ngưỡng mộ nàng, yêu quý nàng, thậm chí thần hồn điên đảo vì nàng, nhưng hành động của nàng, hành vi của nàng, ngôn ngữ của nàng, lại hèn hạ vô sỉ như vậy, chẳng trách nữ đệ tử Úc Thủy Lan Nhược của nàng lại có tinh cách như vậy.
Phương Phỉ Thanh Sương cố nhin lửa giận trong lòng, nghiến răng nói:
- Như vậy ngươi thế nào cũng phải nói cho ta biết, ngươi vào trong Vị Ương cung làm cái gì không? Ngươi muốn giết chết Dương Túc Phong? Điều này là không thể! Không một ai có thể giết chết được y! Cho dù ngươi có ngụy trang tốt hơn nữa, cũng không thể qua mắt được nữ đệ tử Úc Thủy Lan Nhược của ngươi …
Phong Tĩnh Hiên hờ hững nói:
- Ta tiến vào Vị Ương cung không phải là để giết Dương Túc Phong, y là đối tượng bảo vệ của Hải Thiên Phật Quốc bọn ta, vì sao ta phải giết y chứ? Ta có thể nói cho ngươi, sở dĩ ta muốn vào Vị Ương cung là bởi gì ta muốn xem sét cẩn thận một địa phương, Dương Túc Phong là hậu nhân của Đường Lãng, nhưng từ sau khi y vào Vị Ương cung, không ngờ y lại quên đi chuyện này, ta cần phải nhắc nhở y một chút…
Phương Phỉ Thanh Sương hung dữ nói:
- Dương Túc Phong có phải là hậu nhân của Đường Lãng hay không, chuyện này liên quan gì tới ngươi sao?
Phong Tĩnh Hiên trầm ngâm gật đầu, chậm rãi nói:
- Có liên quan.
Phương Phỉ Thanh Sương không nói thêm điều gì nữa, tâm niệm bắt đầu xoay chuyển tính sách lược thoát thân, bên ngoài sương phòng của Hạnh Vận Lâu, chính là đường phố náo nhiệt, trên đường người qua kẻ lại vô cùng tất nập, nếu như mình có thể thành công nhảy xuống đường phố phía dưới, tin rằng Phong Tĩnh Hiên cũng không dám truy sát mình giữa ban ngày ban mặt.
Phương Phỉ Thanh Sương cẩn thận suy tính một chút, cảm thấy mình thoát thân không phải là vấn đề lớn, nhưng Nga Nhi Tuyết Liễu thì phiền phức rồi, bản thân khẳng định không thể ôm Nga Nhi Tuyết Liễu thoát thân được, Phong Tĩnh Hiên khẳng định không cho mình cơ hội này, ả chưởng môn của Hải Thiên Phật Quốc này, võ công quá đáng sợ…
Chính đang suy tính loạn lên, Phương Phỉ Thanh Sương nghe thây Phong Tĩnh Hiên chậm rãi nói:
- Ta không phải là người ngoài … ta chỉ muốn tới Vị Ương cung tìm vài thứ mà thôi, ta có thể phát thề với danh nghĩa Hải Thiên Phật Quốc không làm tổn hại tới nam nhân của ngươi, ta chỉ cần ở lại Vị Ương cung thời gian ba bốn ngày là có thể tìm được thứ mà ta cần. Tới khi đó, giữa chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Phương Phỉ Thanh Sương cắn rằng, chỉ đành đồng ý, chỉ cần không làm hại tới Dương Túc Phong, cho dù sau chuyện mình có bị phát hiện ra là đã vi phạm nghiêm trọng chế độ quản lý của Vị Ương cung, tin rằng người khác cũng sẽ không thực sự làm khó mình, nói như thế nào thì mình cũng là mẫu thân của Dương Tiểu Cường, người ta không nể sư cũng phải nể Phật.
Suy nghĩ nhiều lần Phương Phỉ Thanh Sương mới nói:
- Được! Ta dẫn ngươi vào, bất quá ngươi phải thề với trời tuyệt đối không được làm hại Dương Túc Phong.
Phong Tĩnh Hiên lập tức lấy danh nghĩa của Hải Thiên Phật Quốc ra thề, tuyệt đối sẽ không làm hại Dương Túc Phong ở trong Vị Ương cung, Phương Phỉ Thanh Sương chú ý được Phong Tĩnh Hiên đặc biệt nhấn mạnh là ở bên trong Vị Ương cung, nữ nhân này đúng là rất tinh minh, nnàng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng lưu lại bất kỳ sơ hở nào cho người khác nắm lấy, nhưng Phương Phỉ Thanh Sương không thể làm gì, nữ nhân này quá mạnh, mạnh tới mức nàng không thể tác động được chút nào vào người ta.
/769
|