Bất quá Phương Phỉ Thanh Sương vẫn không cam tâm nói:
- Bằng hữu của ta chỉ có thời gian sống sót bảy ngày, nhưng ngươi vào bên trong Vị Ương cung tới ba bốn ngày, lỡ chẳng may bằng hữu của ta…
Phong Tĩnh Hiên thong dong mân mê cốc trà gốc trong tay, than nhiên nói:
- Ta tất nhiên có cách đám bảo cho bằng hữu của cô bình an … một lát nữa ta và cô dìu cô ta ra ngoài, ta sẽ tìm một khách sạn hào hoa nhất để gửi cô ta, căn dặn hạ nhân không được đi vào gian phòng của cô ta, cô ta chỉ cần yên tĩnh ngủ ở đó thời gian ba bốn này là tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi ….
Phương Phỉ Thanh Sương ánh mắt âm thầm đảo vòng, tựa hồ suy nghĩ một lúc, mói nói:
- Nếu như khi đó bằng hữu của ta có vấn đề gì, nam nhân của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Hải Thiên Phật Quốc của các ngươi, đại pháo của hải quân quân Lam Vũ sẽ san bằng cả Phổ Đà Sơn của các ngươi ra, người của Hải Thiên Phật Quốc các ngươi sẽ không có một kẻ nào chạy thoát được hết. Ta biết ở gần đây có một khách sạn nhỏ, ta và ngươi đưa cô ấy tới nơi đó trước.
Phong Tĩnh Hiên thản nhiên như không nói:
- Được thôi, mời cứ tự nhiên.
Phương Phỉ Thanh Sương không kìm được mũi hừ một tiếng rất rõ ràng, cái gì mà mời cứ tự nhiên, còn chẳng phải cho rằng đã ăn chắc được mình rồi, muốn ức hiếp bọn ta như thế nào cũng được!
Nhưng ngươi cũng không nghe ngóng xem nữ nhân của Vị Ương Cung bọn ta có dễ bắt nạt không?
Phương Phỉ Thanh Sương không đổi sắc mặt đỡ Nga Nhi Tuyết Liễu lên, lạnh lùng nói:
- Ngươi tự thanh toán đi!
Phong Tĩnh Hiên thuận tay móc ra mười đồng kim tệ đặt ở trên bàn, cũng không nhìn thấy có cộng tác gì, nàng và Phương Phỉ Thanh Sương đã xuất hiện ở trên con đường ở đằng sau sương phòng.
Trên đường người qua qua lạ lại như mắc cửi, nhưng tựa hồ không một ai chú ý tới bên cạnh mình xuất hiện thân ảnh của ba nữ nhân, hơn nữa một trong ba nữ nhân đó còn mang khăn che mặt vô cùng thần bí.
Phạm vi đế quốc Lam Vũ quản hạt, bao gồm rất nhiều khu vực thần bí ở trung bộ đại lục Y Vân, nữ nhân sinh sống ở khu vực này, khi ra ngoài luôn mang khăn che mặt, cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần mới ban đầu cảm thấy có chút kỳ lạ, hiện giờ không còn lạ lẫm gì nữa rồi.
Mấy phút sau Phương Phỉ Thanh Sương và Phong Tĩnh Hiên đưa Nga Nhi Tuyết Liễu tới một khách sản ở bên cạnh Hạnh Vận Lâu, khách sạn này nhìn qua rất là bình thường, khách khứa cũng không nhiều, Phong Tĩnh Hiên không hề phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt.
Phương Phỉ Thanh Sương cõng Nga Nhi Tuyết Liễu ở trên lưng, đứng ở cửa quát tháo:
- Chủ khách sạn xéo ra đây cho ta.
Theo tiếng quát của nàng, ở bên trong khách sạn quả nhiên có một bà chủ trang điểm lộng lẫy phong tình vạn chủng, tuổi ước chừng ba mươi, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng yểu điệu, toàn thân mặc váy liền màu hoàng kim, trông cao quý mà phóng khoáng, nàng nhìn Nga Nhi Tuyết Liễu có chút ngạc nhiên, rồi lại nhìn Phương Phỉ Thanh Sương, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút tình cảm nào, cau mày lại nói:
- Khách quan, khách sạn của chúng tôi không nhận khách bị say rượu, các vị thuận theo con đường nàng, còn có khách sạn khác….
Phương Phỉ Thanh Sương tức mình, đùng đùng nổi giận quát:
- Bằng hữu của ta bị bệnh, không phải là say rượu, muốn nghỉ ngơi ở chỗ các ngươi mấy ngày. Khách sạn các ngươi không phải mở cửa kinh doanh sao? Chẳng lẽ có khách đến cửa còn không cần?
Bà chủ chần chừ hồi lâu, tựa hồ không muốn cho lắm, nàng lại nhìn qua Phong Tĩnh Hiên ở sau lưng Phương Phỉ Thanh Sương, tựa hồ có chút ý tứ muốn Phong Tĩnh Hiên ra mặt nói giúp, nhưng Phong Tĩnh Hiên chỉ lạnh lùng nhìn hai người, căn bản không có ý nói gì cả.
Bà chủ đang thương đó chỉ đành gượng gạo nói:
- Khách quan, khách sạn nhỏ của tôi tất nhiên mở cửa làm ăn, nhưng … vị cô nương này sống chết chưa rõ, lai lịch bất minh, làm sao chúng tôi dám nhận được? Vạn nhất… vạn nhất.. thì chúng tôi sao sao có thể phụ trách được.
Phương Phỉ Thanh Sương bực mình móc ra một tấm lá vàng, ném vào trong tay bà chủ, sức hấp dẫn của kim tiền thực sự là quá lớn, bà chủ cúi đầu nhìn lá vàng sáng lấp lánh ở trong tay, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.
Bất quá, nàng còn chưa chịu yên tâm, cứ lải nhải hỏi rất nhiều tình huống có liên quan tới Nga Nhi Tuyết Liễu, tựa hồ thực sự sợ Nga Nhi Tuyết Liễu lỡ chẳng may chết ở trong khách sạn của mình vậy.
Lúc này Phong Tính Hiên cũng có chút khó chịu, lạnh lùng nói:
- Ngươi yên tâm, cô ta chỉ tạm thời hôn mê thôi, qua một khoảng thời gian tự nhiên sẽ tỉnh lại, các ngươi không cần đặc biệt chú ý tới cô ấy, cứ để cô ý yên tĩnh nằm đó là được rồi.
Bà chủ vẫn tỏ ra hết sức không yên tâm, bất quá sực mê hoặc của kim tiền quá lớn, cuối cùng không nói gì nữa, an bài một gian phòng tốt nhất cho Nga Nhi Tuyết Liễu ở, sau đó lại vội vội vàng vàng rời đi, tựa hồ sợ Nga Nhi Tuyết Liễu thực sự xảy ra chuyện.
Phong Tĩnh Hiên nhìn theo từ xa, không phát hiện ra có gì khác thường, lông mày mới hơi từ từ giãn ra.
Phương Phỉ Thanh Sương an bài cho Nga Nhi Tuyết Liễu xong, lạnh lùng nói:
- Ngươi phải thay y phục của cung nữ mới có thể nhập cung … ta đi an bài y phục, ngươi ở đây chờ …
Chế độ khách thăm của Vị Ương cung là tuyệt đối không cho phép người ngoài tiến vào vị trí quan trọng, hơn nữa trước khi trời tối là phải rời khỏi Vị Ương cung, thế nhưng Phong Tĩnh Hiên cần phải thăm mấy địa phương đều thuộc vị trí quan trọng, bờ\ởi thế trừ Phong Tĩnh Hiên phải hóa trang thành cung nữ ra thì không có lựa chọn nào khác.
Cung nữ của Vị Ương cung tương đối tự do, trừ rất ít trọng địa quân cơ ra, ví như nơi làm việc của Dương Túc Phong thì những chỗ khác có thể tự do ra vào.
Lời còn chưa dứt Phương Tĩnh Hiên đã lãnh đạm nói:
- Không cần, y phục ta đã chuẩn bị sẵn rồi.
Phương Phỉ Thanh Sương ngẩn ra, quả nhiên nhìn thấy Phong Tĩnh Hiên đã chuẩn bị sẵn y phục cung nữ của nữ quan thiếp thân trong Vị Ương cung, những y phục của nữ quan thiếp thân này đều mới làm cách đây không lâu, do Thiên Thượng Nhân Gian chuyên môn làm, nữ nhân mặc vào rất dễ coi, bên trong Vị Ương Cung cũng không có nhiều cô gái có thể được mặc, thực sự không biết Phong Tĩnh Hiên làm sao có thể thần thông quảng đại kiếm được như thế.
Bất quá người ta là chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc, muốn lấy một bộ y phục từ Thiên Thượng Nhân Gian còn chẳng phải quá dễ dàng sao?
Một lúc sau, Phong Tĩnh Hiên ở trong phòng thay đổ đổi sang trang phục của nữ quân thiếp thân, tới khi nàng đi ra Phương Phỉ Thanh Sương cảm thấy trước mắt sáng lên, nhìn Phong Tĩnh Hiên tựa hồ có chút khó tin, nàng cảm thấy trái tim kém cỏi này lên, tiếp đó là cảm giác tự ti, lại có chút ghen tị, hận không thể rạch một chữ thập thật lớn lên trên mặt Phong Tĩnh Hiên.
Phong Tĩnh Hiên bỏ đi lớp ngụy trang, trông thực sự quá mỹ lệ, quá có khí chất, nữ nhân tuổi thực đã sắp bốn mươi này nhìn qua vẫn thanh xuân mê người chẳng khác gì một tiểu cô nương chừng hai mươi tuổi, thậm chí so với Úc Thủy Lan Nhược còn xinh đẹp trẻ trung hơn, vóc dáng yểu điệu. đường cong lả lướt, mắt như ao thu, làn da như tuyết, là nữ nhân xuất sắc nhất mà Phương Phỉ Thanh Sương được nhìn thấy.
Hiếm có hơn nữa là loại khí chất thoát tục của nàng, khí chất hơn người do năm tháng tích lũy và kinh nghiệm lắng tụ lại đan xen mà thành, tuyệt đối không phải thứ mà một vị cô nương chừng hai mươi tuổi có thể rèn luyện ra được, chẳng trách mà mỗi một nam nhân nhìn thấy nàng, đều không chút do dự nhận định nàng chính là thiên sứ hoàn mỹ nhất trong lòng của mình
Chỉ có bản thân Phương Phỉ Thanh Sương mới biết, nữ nhân này tuyệt đối không phải là thiên sứ, cho dù nàng ta có vẻ bề ngoài còn xuất sắc hơn cả thiên sứ, nhưng nội tâm của nàng, lại ác độc hơn cả ác ma, nàng là thể hỗn hợp của thiên sứ và ác ma, nàng lừa gạt cả võ lâm, lừa gạt cả thế giới, dưới sự bao phủ của vô số ánh hào quang mỹ lệ, bất kể nàng làm ra hành vi gì, người trên thế gian tự động phán đoán rằng đó là bởi vì kẻ khác xúc phạm nàng…
- Đi!
Phong Tĩnh Hiên lạnh lùng nói, cắt ngang dòng suy tư của Phương Phỉ Thanh Sương.
Phương Phỉ Thanh Sương đi ra khỏi cửa phong trước, Phong Tĩnh Hiên giống như nữ quan thiếp thân của nàng theo bên người nàng, sau khi thu lại tất cả tư thái cao ngạo và lãnh đạm, bất kể là động tác hay là thái độ, Phong Tĩnh Hiên đều rất giống nữ quan của Phương Phỉ Thanh Sương.
Loại ảo giác này làm Phương Phỉ Thanh Sương không khỏi sinh ra cảm giác tự hào có sự vui mừng trong đau khổ, nàng thực sự muốn hô hào cho cả thiên hạ biết:" Mọi người mau lại đây xem này! Chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc làm thiếp thân nữ quan của ta đó!"
Bà chủ tội nghiệp của cái khách sạn này còn đứng ở phía cửa nhìn đông ngó tay, sợ có cảnh sát tới kiểm tra, nhìn thấy Phương Phỉ Thanh Sương và Phong Tĩnh Hiên đi ra, ngập ngừng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tránh đường.
Kỳ thực nàng có chút không yên tâm, nhưng nể mặt tiền, nàng vẫn không nỡ bỏ vụ làm ăn này, dù sao một tấm lá vàng có thể đổi lấy năm mươi đồng kim tệ, đây đã là một món thu nhập tương đối lớn này.
Phương Tĩnh Hiên thích nhất loại người lo trước tính sau này, chỉ có bọn họ mới làm cho người ta yên tâm nhất, vì tiền, bọn họ tuyệt đối sẽ đem bí mật của Nga Nhi Tuyết Liêu xvĩnh viễn che dấu đi.
Chỉ có điều, có một số việc mà vị chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc này rất khó mà dự liệu trước được, ví dụ như …
Đợi cho hai người đi xa rồi, bà chủ kia lập tức đổi sang thái độ cực kỳ tinh minh, quay đầu lại cẩn thận quan sát tình hình của Nga Nhi Tuyết Liễu, cau mày lại, lẩm bẩm nói:
- Thú vị, thú vị, không ngờ Phương Phỉ Thanh Sương cô cũng có lúc cầu tới Ngu Mạn Ái ta … nữ nhân kia rốt cuộc là ai? Làm sao có thể có bản lĩnh lớn như thế, chẳng những khống chế được Nga Nhi Tuyết Liễu, lại còn khống chế được cả Phương Phỉ Thanh Sương? Hừ, chẳng lẽ là …
Một trận gió thổi tới, bóng dáng của Ngu Mạn Ái lặng lẽ biến mất.
Phương Phỉ Thanh Sương thấp thỏm bất an dẫn Phong Tĩnh Hiên tới cửa nam của Vị Ương cung.
Nhìn thấy dấu vết bề ngoài rất bất an của Phương Phỉ Thanh Sương, Phong Tĩnh Hiên nói:
- Nếu như cô muốn bằng hữu của mình được bình an vô sự, thì thể hiện giống như thường ngày vậy, cô đừng có quên, cô là vương phi, bọn họ không dám làm khó cô thái quá.
Phương Phỉ Thanh Sương chỉ đành nỗ lực bình ổn tâm tình của mình, bước chân nhanh hơn. Phong Tĩnh Hiên nói không sai, chế độ kiểm tra của Vị Ương cung tất nhiên là nghiêm ngặt, nhưng chỉ nhắm vào hạ nhân mà nói thôi, đối với loại đẳng cấp cao như vương phi, kiểm tra chỉ là theo thông lệ, sẽ không ai nghiêm túc kiểm tra cả, thông thường là thế, quân Lam Vũ cũng không ngoại lệ, chỉ có những kiểm tra ở vị trí có thể tới gần Dương Túc Phong mới thực sự nghiêm ngặt kiếm tra từng người.
Lúc này là vào khoảng chừng bốn giờ chiều, cảnh vệ trực ban của cửa nam Vị Ương cung là sáu trung úy lục quân, bất quá người phụ trách cảnh vệ của Vị Ương Cung là Đỗ Thiên Kỳ chính đang không có chuyện gì làm đi dạo ở nơi đó, nhìn thấy Phương Phỉ Thanh Sương đi tới, hắn chủ động đi lên nghênh đón.
Đỗ Thiên Kỳ đương nhiên nhận ra Phương Phỉ Thanh Sương, cho nên sau khi cũng kính hỏi han, liền để Phương Phỉ Thanh Sương trực tiếp đi vào.
Bất quá Đỗ Thiên Kỳ ngăn Phong Tĩnh Hiên lại, bởi vì Phong Tĩnh Hiên mặc dù mặc y phục cung nữ, nhưng không có giấy chứng nhận, Phong Tĩnh Hiên tựa hồ có chút sợ hãi, không dám nhìn ánh mắt hung thần ác sát của cảnh vệ xuanh quanh, run rẩy khóc gọi:
- Phu nhân…
Giọt nước mắt vòng quanh, thiếu chút nữa rơi ra.
Những cảnh vệ quân Lam Vũ ở xung quanh đều không chịu nổi nước mắt của các cô gái, bất giác thu lại vẻ mặt hung dữ, lời nói cũng dịu dàng hơn nhiều.
Những cảnh vệ quân Lam Vũ canh gác ở cửa lớn của Vị Ương cung này đều là bộ đội dã chiến lâm thời rút ra, luân lưu trực ban, thông thường cứ sáu tháng là lại thay đổi một lần, chỉ có cảnh vệ do đám người Đan Nhã Huyến thống lĩnh mới là cảnh vệ chuyên chức thực sự,
Những cảnh vệ này đã quen chinh chiến trên chiến trường, vì thế thấy nước mắt của các cô gái nhỏ là đều có chút mềm lòng, bất quá cảnh vệ có chức trách của cảnh vệ, bọn họ không thể để cho một người không có giấy chứng nhận tiến vào Vị Ương cung được.
Nếu như lúc này Phương Phỉ Thanh Sương lộ ra thân phận của Phong Tĩnh Hiên, thì bản thân tuyệt đối không có nguy hiểm gì, Phong Tĩnh Hiên cho dù tài ba đến đâu cũng không thể xông vào Vị Ương cung được, chỉ cần nàng hô lớn một tiếng, Phong Tĩnh Hiên sẽ không thể vào nổi Vị Ương cung.
Bất quá đáng tiếc Nga Nhi Tuyết Liễu còn bị khống chế ở trong tay Phong Tĩnh Hiên, Phương Phỉ Thanh Sương không thấy lấy tính mạng của nàng ra làm trò đùa, chỉ đành quay trở lại, giải thích cho Đỗ Thiên Kỳ:
- Đây là nữ quan thiếp thân của ta…
Đỗ Thiên Kỳ ngạc nhiên hỏi:
- Là cung nữ mới tới ư?
Phương Phỉ Thanh Sương gật đầu nói:
- Đúng thế?
Đỗ Thiên Kỳ phất tay nói:
- Phiền cô tới bên cạnh đưng ký tư liệu liên quan.
Bởi vì trong khoảng thời gian này Vị Ương cung đúng là thu nhận cung nữ mới, không hiểu quy củ cho lắm, hiện tượng không có chứng nhận được vào Vị Ương cũng rất hiếm hoi, bất quá không phải là không có, sau khi xác nhận thân phận nghiêm túc rồi thì người không có chứng nhận có thể tiến vào.
Nhưng Phong Tĩnh Hiên chỉ là giả mạo nữ quan thiếp thân, ở trong Vị Ương cung căn bản không có tư liệu của nàng, nếu như kiểm chứng, nàng không thể tiến vào được, thế nhưng, chuyện này cũng có một tệ nạn nho nhỏ, đó chính là Phương Phỉ Thanh Sương có thể xác nhận thân phận của Phong Tĩnh Hiên.
Phong Tĩnh Hiên làm ra vẻ không có chút trình độ văn hóa nào cả chậm rì rì viết tư liệu liên quan, Đỗ Thiên Kỳ đứng ở bên xem, còn Phương Phỉ Thanh Sương thì đứng ở đằng xa cách đó sáu bảy mét, đó cũng là một mẹo nhỏ, đó là nếu như Phương Phỉ Thanh Sương bị người khác uy hiếp, thì khoảng cách đó đủ để giải trừ uy hiếp này, Phương Phỉ Thanh Sương hoàn toàn có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Mấy phủt sau, tư liệu của Phong Tĩnh Hiên còn chưa viết xong, bên kia đột nhiên có người lớn tiếng gọi Đỗ Thiên Kỳ:
- Lão Đỗ, tổng kết công tác tháng này của đại đội ba các ngươi bao giờ mới giao lên đây? Tới phong làm việc của ta, ta muốn xem tổng kết công tác của các ngươi!
Đỗ Thiên Kỳ vẻ mặt có chút nghi hoặc, Phương Phỉ Thanh Sương nhìn thấy, Phong Tĩnh Hiên lại không nhìn thấy, Đỗ Thiên Kỳ chạy đi, người kia liền kéo Đỗ Thiên Kỳ biến mất sau hành lang, ước chừng năm phút sau Đỗ Thiên Kỳ khi trở lại hình như là bị phê bình, cho nên sắc mặt không dễ coi cho lắm, lúc này Phong Tĩnh Hiên vừa vặn điện xong tất cả tư liệu. Nguồn: http://truyenyy.com
Đỗ Thiên Kỳ cầm lấy ba tờ tư liệu lên xem qua, không phát hiện ra có điều gì đặc biệt, vì thế cuối cùng cũng cho qua, đương nhiên nguyên tắc thì không thể quên được, y nhắc nhở Phong Tĩnh Hiên lần sau nhất định phải đem theo giấy chứng nhận, nếu không sẽ không được may mắn như thế nữa, Phương Tĩnh Hiên đương nhiên là nghe theo, cảm kích không thôi.
Đợi cho Phương Phỉ Thanh Sương và Phong Tĩnh Hiên rời khỏi cửa nam, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, hắn mau chóng rời khỏi vị trí cửa nam, biến mất trong hành lang quanh co của Vị Ương cung.
Tiến vào trong Vị Ương cung, Phong Tĩnh Hiên tỏ ra rất thông thuộc, căn bản không cần Phương Phỉ Thanh Sương phải chỉ dẫn, cũng biết những nơi kia phải đi như thế nào, nơi nào cần phải rẽ, nơi nào có cảnh vệ, nơi nào có chó canh, giống như là trở về nhà mình vậy.
Phương Phỉ Thanh Sương không kìm được nói:
- Phong đại chưởng môn tựa hồ rất quen thuộc nơi này!
Trở về Vị Ương cung, lá gan của Phương Phỉ Thanh Sương tức thì lớn hơn rất nhiều, nếu như chẳng phải Nga Nhi Tuyết Liễu nắm ở trong tay Phong Tĩnh Hiên, thì nhất định Phương Phỉ Thanh Sương sẽ tìm cơ hội dẫn Phong Tĩnh Hiên và vòng phục kích của quân Lam Vũ.
Đáng tiếc rằng cách nghĩ này hiện giờ cũng chỉ nghĩ xuông mà thôi.
Phong Tĩnh Hiên không nói gì, cũng chẳng để ý tới Phương Phỉ Thanh Sương, chỉ dựa theo ký ức của mình tìm kiếm cái gì đó trong Vị Ương cung, khi đi qua những hành lang quanh co kia, Phong Tĩnh Hiên tỏ ra đặc biệt thận trọng, bước chân cũng chậm đi rất nhiều, tựa hồ từ trong hành lang nhìn qua hoàn toàn bình thường này phát hiện ra thứ gì đó kỳ quái.
Ngoài ra nàng còn thỉnh thoảng chú ý tới chỗ khác thường ở bên trên nóc, ánh mắt lóe lên, tựa hồ đang ghi nhớ vị trí đặc biệt nào đó.
Phương Phỉ Thanh Sương thầm cười lạnh, ngươi cũng biết sự lợi hại của Vị Ương cung rồi, cho dù ngươi có thể tiến vào Vị Ương cung, cũng chắc gì có thể đi ra được.
Thì ra những nơi mà Phong Tĩnh Hiên chú ý đều là chỗ mà các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ ẩn nấp, quân Lam Vũ chuyên môn an bài tay súng bắn tỉa ẩn nấp bên trong Vị Ương cung, để đề phong các cao thủ võ lâm, những tay súng bắn tỉa này đều được huấn luyện tới nơi tới chống, tự nhiên sinh ra sát khí yết ớt, làm cho Phong Tĩnh Hiên phát giác ra.
Chuyện tay súng bắn tỉa số một của quân Lam Vũ bắn bị thương nhân tài thế hệ mới của nước Mã Toa là Vũ Văn Thành Đô ở ngoại ô kinh đô Ni Lạc Thần đã lưu truyền rộng rãi trên đại lục Y Lan, bất kể là minh hữu hay là kẻ địch của quân Lam Vũ, đều có ấn tượng sâu sắc về những tay súng bắt tỉa này.
Những sát nhân vương ẩn nấp ở bên trong chỗ tối này, đối với bất kỳ một cao thủ võ lâm nào mà nói, đều là một ác mộng không sao đoán trước được, tin rằng Phong Tĩnh Hiên cũng hiểu uy lực của các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, cho nên nàng mới tỏ ra chú ý như thế.
Đi được một lúc, hai người nhìn thấy Đan Nhã Huyến vội vàng từ hành lang phía bên kia chạy qua, còn như vô tình nhìn qua Phong Tĩnh Hiên một cái, bất quá không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Phương Phỉ Thanh Sương liên biến mất.
Trong lòng Phương Phỉ Thanh Sương tức thì yên tâm hơn rất nhiều, nàng biết Ngu Mạn Ái đã đem tin tức Phong Tĩnh Hiên tiến vào Vị Ương cung truyền cho ban cảnh vệ của Vị Ương cung rồi, nơi hiện giờ Đan Nhã Huyến đi tới, chính là điện Cần Chính của Dương Túc Phong.
Tảng đá ở trong lòng hoàn toàn được bỏ xuống, toàn thân Phương Phỉ Thanh Sương nhẹ nhõm, chỉ cần nghĩ bắt lấy Phong Tĩnh Hiên, cấm cố của Nga Nhi Tuyết Liễu cũng theo đó mà được giải quyết.
Ở bên trong Vị Ương cung có rất nhiều vị trí giải quyết kẻ địch ở bên ngoài, bất quá cách chỗ này một khoảng ngắn, Phương Phỉ Thanh Sương bước nhanh hơn, muốn mau chóng dẫn Phong Tĩnh Hiên tới địa điểm phục kích.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, ta muốn hoạt động một mình.
Mặc dù vãn mặc trang phục nữ quan thiếp thân, nhưng Phong Tĩnh Hiên đã rời khỏi bên người Phương Phỉ Thanh Sương, một mình đi vào một hành lang có chút âm u ở bên cạnh, hành lang đó Phương Phỉ Thanh Sương còn chưa bao giờ đi vào, chỉ có nữ cảnh vệ của Vị Ương cung bình thương tuần tra mới đi vào, mỗi lần đi vào còn có hai người đồng thời đi với nhau, có lời đồn trong đó từng phát sinh chuyện không vui.
Phương Phỉ Thanh Sương không ngờ kế hoạch tốt của mình bị tan vỡ như thế, vội nói:
- Ngươi không muốn sống nữa?
Phong Tĩnh Hiên cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Ta biết phải đi như thế nào, cô biết phả làm như thế nào, nếu như tiết lộ tin tức của ta, cô cứ đợi nhặt xác bằng hữu của cô đi.
Phương Phỉ Thanh Sương có chút không cam tâm nói:
- Phong Tĩnh Hiên, cô ấy không chỉ là bằng hữu của ta, cô ấy còn là người của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà, cho dù ta không giết được ngươi, nhưng người của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà sẽ tìm ngươi báo thù rửa hận, Hải Thiên Phật Quốc các ngươi lợi hại, nhưng chọc vào quân Lam Vũ bọn ta và Thánh Điện đế quốc Tính Hà các ngươi cũng không chịu nổi đâu.
Phong Tĩnh Hiên chẳng hề lo lắng, hờ hững nói:
- Vậy cứ để bọn chúng tới tìm ta là được.
Phương Phỉ Thanh Sương không có cách nào, chỉ đành trơ mắt ra nhìn Phong Tĩnh Hiên biến mất ở trong hành lang quanh co của Vị Ương cung, không còn thấy đâu nữa, nàng muỗn đuổi theo, nhưng cảm thấy mình không có lòng tin gì, bản thân cơ bản không phải là đối thủ của Phong Tĩnh Hiên, nàng chỉ đành sốt ruột đứng đó, nhưng chung quanh không có một ai có thể giúp đỡ.
Mấy phút sau đó, giống như bình thường Tô Phỉ Mã Vận đi tuần tra tới bên cạnh Phương Phi Thanh Sương, Phương Phỉ Thanh Sương nhìn thấy nàng ra hiệu là biết ngay Dương Túc Phong đã biết tin tức có liên quan, hiện giờ đặc biệt tiến thêm một bước tìm nhàng xác thật.
Quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Phong Tĩnh Hiên, Tô Phỉ Mã Vận tỏ ra khá là kỳ quái.
Phương Phỉ Thanh Sương hạ nhỏ giọng nói:
- Là Phong Tĩnh Hiên, sư phụ của Úc Thủy Lan Nhược.
Dù cho Tô Phỉ Mã Vận đã chuẩn bị tâm lý trước đó, nhưng sắc mặt vẫn không khỏi hơi biến đổi, Ngu Mạn Ái mặc dù biết trong chuyện này có điều cổ quái, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho Vị Ương cung, nhưng nàng không suy đoán chuẩn xác được thân phận chuẩn xác của Vị Ương cung, dù sao loại tin tức Phong Tĩnh Hiên rời khỏi Hải Tiên Phật Quốc sẽ oanh động cả đại lục Y Lan.
/769
|