Hai phút sau, Dương Túc Phong và Úc Thủy Lan Nhược đều nhận được tin tức Phong Tĩnh Hiên tiến vào Vị Ương cung, trước đó tin tức bọn họ nhận được chỉ là có người thân phận không rõ ràng uy hiếp Phương Phỉ Thanh Sương, nhưng lại không ngờ rằng lại có thể là Phong Tĩnh Hiên chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc.
- Cái gì? Sư phụ của thiếp ư?
Úc Thủy Lan Nhược thét lên một tiếng ngã vào trong lòng Dương Túc Phong, lúc này tất cả mọi người đều nhìn ra, động tác này của Úc Thủy Lan Nhược tuyệt đối không phải là làm nũng, mà là sợ hãi thực sự, trong ấn tượng của bọn họ Úc Thủy Lan Nhược chưa có khi nào trông tội nghiệp như vậy.
- Đừng sợ, có ta đây mà!
Dương Túc Phong vừa bực mình vừa buồn cười, cô nàng Úc Thủy Lan Nhược mấy ngày trước còn thề sống thề chết muốn cùng mình đối phó với sư phụ Phong Tĩnh Hiên, mưu đoạn vị trí chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc.
Kết quả vừa hiện giờ vừa mới nghe thấy sư phụ tiến vào Vụ Ương cung, đã bị sợ tới tái me tái mét, thật không biết lá gan của nàng rốt cuộc là lớn cỡ nào, bất quá cũng chẳng còn cách nào, ai bảo Úc Thủy Lan Nhược là đệ tử của Phong Tĩnh Hiên, hơn nữa trong lòng còn có quỷ.
Úc Thủy Lan Nhược sắc mặt trắng bệch, thể hiện hoàn toàn ra mặt yếu đuối của nữ nhân, nàng còn cho rằng chuyện mình và Dương Túc Phong hợp mưu đối phó với sư phụ, đã bị sư phụ biết rồi, cho nên mới chuyên môn lẻn vào trong cung muốn thanh lý môn hộ.
Người làm việc trái với lương tâm, bất kể có trấn tĩnh như thế nào, luôn cho cảm giác chột dạ, Úc Thủy Lan Nhược hiện giờ chính là như thế, toàn thân nàng bủn rủn, ngã vào trong lòng Dương Túc Phong không mày may nhúch nhích, cho dù nàng có lòng tin như thế nào, ở trước mặt sư phụ vẫn không thể chặn nổi một đòn.
Dương Túc Phong lại an ủi mấy câu, nhưng Úc Thủy Lan Nhược vẫn không có chút khởi sắc nào, nàng thực sự sợ hãi rồi, nàng từ nhỏ theo bên mình Phong Tĩnh Hiên, sự sợ hãi với Phong Tĩnh Hiên cũng từ đó mà sinh ra, không thể nào trừ tận gốc được, tới tận khi Dương Túc Phong nói:
- Sư phụ của nàng căn bản không thể biết được chuyện nàng làm, nàng hoảng sợ cái gì?
Úc Thủy Lan Nhược lúc này mới dần dần khôi phục lại bình thường, rồi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng từ từ đứng dậy, muốn Dương Túc Phong rót cho nàng một chén Hồng tửu, Úc Thủy Lan Nhược uống một hơi hết sạch, khuôn mặt mời dần hồng hào trở lại.
Dương Túc Phong đi đi lại lại vòng quanh ở trong thư phòng, sau đó lại nhìn ra bên ngoài, bên ngoài ánh mặt trời và không khí đều rất tốt, nhưng y lại không thể ra ngoài bởi vì Phong Tĩnh Hiên đột nhiên tới nơi, đồng cơ không rõ, mục đích không rõ, cho nên tất cả ban ngành cảnh vệ của Vị Ương cung đặc biệt tăng cường cảnh giới, ở phụ cận điện Cần Chính đã tăng cường thêm vô số cảnh vệ và tay súng bắn tỉa.
Dưới sự bảo vệ như thế này Phong Tĩnh Hiên khẳng định là không thể xông vào được, bất quá Dương Túc Phong mà muốn đi ra ngoài, ban cảnh vệ cũng sẽ không đồng ý.
Dương Túc Phong suy nghĩ rất lâu, cân nhắc mục đích chân chính Phong Tĩnh Hiên tiến vào Vị Ương cung, một lúc sau trầm tư nói:
- Sư phụ của nàng khẳng định không phải vì nàng mới nhập cung đâu, khẳng định là có chuyện khác, Phương Phỉ Thanh Sương có thể tách ra được không? Bảo nàng ấy bí mật tới đây một chuyến, ừm, cứ bao fnàng ấy đưa nước ô mai tới cho ta, cho dù Phơng Tĩnh Hiên có ở bên cạnh nhìn thấy cũng sẽ không nghi ngờ gì đâu, không phải trong tay cô ta còn có Nga Nhi Tuyết Liễu nữa hay sao?
Qua một lát sau, Phương Phỉ Thanh Sương đúng là mang nước ô mai tới, đem nguyên bản chuyện liên quan tới Phong Tĩnh Hiên nói ra, lúc này Úc Thủy Lan Nhược mới hoàn toàn yên tâm, nếu Phong Tĩnh Hiên không phải vì nàng mà tới, tất nhiên nàng sẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại dẫn tới một vấn đề khác rất trọng yếu, nếunhư Phong Tĩnh Hiên không phải vì Úc Thủy Lan Nhươc mà tới, vậy rốt cuộc là vì sao lại tới đây chứ, Vị Ương cung rốt cuộc ẩn chứa cái gì mà khiến cho Phong Tĩnh Hiên không ngại vất vả từ Phổ Đà Sơn chạy tới đây tìm kiếm? Ở trên thế giới này, thứ có thể khiến cho Phong Tĩnh Hiên hứng thú có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nàng biết rõ rằng đệ tử của mình ở ngay bên trong Vị Ương cung, có chuyện gì mà lại không thể để Úc Thủy Lan Nhược đi làm thay? Nàng tiến vào Vị Ương cung như thế này nguy hiểm rất lớn, vì sao nàng phải mạo hiểm lớn như thế?
Hơn nữa, Phong Tĩnh Hiên vì sao lại quan tâm tới Đường Lãng như thế? Thanh Sương Huyết Nhận kia Dương Túc Phong đã trả cho Úc Thủy Lan Nhược rồi, dựa theo lý mà nói, quan hệ giữa Đường Lãng và Hải Thiên Phật Quốc phải hoàn toàn cắt đứt rồi mới đúng chứ! Hiện giờ Phong Tĩnh Hiên chạy tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì?
Căn cứ vào trí nhớ của Úc Thủy Lan Nhược, trong thời gian mười năm nay, Phong Tĩnh Hiên chỉ có hai lần âm thầm rời khỏi Hải Thiên Phật Quốc, lần trước chính là tới bên hồ Mạc Sầu, trừ những lần đó ra thì Phong Tĩnh Hiên không rời khỏi Hải Thiên Phật Quốc.
Tất cả tình huống đều cho thấy rõ, ở bên trong Vị Ương cung có bí mật đó mà chỉ Phong Tĩnh Hiên mới biết được, hơn nữa cái bí mật này khẳng định còn liên quan tới Đường Lãng đã mất.
Nhưng, Phong Tĩnh Hiên làm sao có thể có quan hậ mật thiết dây dưa tới Đường Lãng được.
Vào lúc này Cung Tử Yên cũng đã tới rồi, lực lượng phòng bị ở điện Cần Chính dã được tăng cường thêm một bước, tiếp theo đó Đan Nhã Huyến còn mang tới một số súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, cận thận đặt ở trong các góc của điện Cần Chính.
Những khẩu súng này đều là chuyên môn điều tới cho bộ đội cảnh vệ của Vị Ương cung, độ chính xác vô cùng cao, bên trong cũng lắn đạn sẵn rồi, vào lúc nguy cấp chính là vũ khí cứu mạng của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong thì lại chẳng có gì sợ hãi, thanh danh của Phong Tĩnh Hiên mặc dù rất lớn, nhưng vào lúc này y đã không còn sinh ra cảm giác sợ hãi nào với nhân vật võ lâm nữa, Phong Tĩnh Hiên có lợi hại hơn nữa cũng chẳng lợi hại hơn súng trường Mễ Kỳ Nhĩ được.
Ngay cả nhân vật lợi hại như Bắc Mục Thiên Tôn, cũng đều chết ở dưới pháo của quân Lam Vũ thì Phong Tĩnh Hiên còn có thể ngoại lệ sao? Bất quá nếu như dùng pháo để đối phó với Phong Tĩnh Hiên, thì đúng là quá đáng tiếc rồi.
Có thể khẳng định, Phong Tĩnh Hiên tuyệt đối không phải tợi Vị Ương cung để nạp mạng, nàng sẽ không tùy tiện khiêu chiến quyền uy của chủ nhân mới của vị Ương cung, bản hợp đồng bảo hiệp chuyên môn của hoàng đế quan trọng như vậy mà nàng cũng không tiến hành can dự, tất nhiên không thể phát sinh liên hệ trực tiếp với Dương Túc Phong, tin rằng lần này cũng không ngoại lệ.
Dương Túc Phong đi đi lại lại ở trong thư phòng, đôi mắt trở nên thâm trầm, nói với Đan Nhã Huyến:
- Chuyện Phong Tĩnh Hiên nhập cung chúng ta làm ra vẻ như không biết, không được cố ý theo dõi cô ta, khiến cho cô ta cảnh giác, từng cương vị cảnh vệ mật thiết chú ý là được rồi. Ta tin rằng cô ta không có ác ý đâu, có lẽ sau khi đạt được mục đích rồi, cô ta còn sẽ gặp mặt ta, thân thế của ta có liên quan tới Đường Lãng, khẳng định cô ta sẽ tới tìm ta.
Đan Nhã Huyền tuân lời, xoay người đi an bài.
Ở trong điện Cần Chính tạm thời chỉ còn lại bốn người Dương Túc Phong, Úc Thủy Lan Nhược, Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên.
Dương Túc Phong thì cứ đi di lại lại không biết là đang suy nghĩ cái gì, Úc Thủy Lan Nhược có chút thẫn thở ngồi trong một góc, trong tay là cốc Hồng tửu đã uống cạn, Dương Túc Phong muốn rót thêm rượu cho nàng nhưng nàng không cần, tựa hồ cầm cốc rượu cạn trong tay mới có cảm giác an toàn, Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên thì đưa mặt nhìn nhau, đợi Dương Túc Phong an bài.
Phải một lúc sau, Dương Túc Phong cuối cùng mới ngừng đi lại, chăm chú nhìn Úc Thủy Lan Nhược chậm rãi nói:
- Nàng có thể đoán ra được sư phụ của nàng tới trong Vị Ương cung tìm cái gì không? Bình thường cô ta có nói chuyện liên quan tới Đường Lãng với nàng không?
Úc Thủy Lan Nhược chầm chậm lắc đầu, gian nan nói:
- Thiếp chỉ biết Sương Huyết Nhận được Đường Lãng mượn đi mất thôi, sư phụ bảo thiếp có cơ hội thì lấy về, còn về tình hình kỹ càng thì thiếp cũng không biết. Sư phụ thiếp kỳ thực là một người rất cô đơn tịch mịch, không có bằng hữu, không có người thân, các vị sư thúc tựa hồ cũng không thích qua lại với người, người thường im lặng ngồi ngây ra đối diện với bức tượng ở trong phong, à..hình như thiếp biết một số chuyện…
Dương Túc Phong nhìn nàng trông đợi.
Úc Thủy Lan Nhược mắt sáng lên, sắc mặt hơi ửng hồng, nói có vẻ lẫn lộn đầu đuôi:
- Khi còn nhỏ, thiếp và sư phụ ở trong cùng một gian phòng, thiếp thường xuyên nhìn thấy sư phụ vô thức đối diện với một bức tượng đá ở trong góc phòng ngồi ngây ra, đó là một bức tượng của nam nhân, Hải Thiên Phật Quốc bọn thiếp không có nam nhân sống, nhưng tượng nam nhân thì có, đó là những nam nhân có cống hiến với Hải Thiên Phật Quốc, bọn họ còn sống không thể vào Hải Thiên Phật Quốc, bọn thiếp liền đưa tượng của bọn họ vào, tượng của Đường Lãng cũng có, nó đặt ngay ở trên quảng trường, bất quá bức tượng kia không phải là của Đường Lãng, cũng không giống với Đường Lãng, bất quá sau khi thiếp lớn hơn lên một chút, thì không còn nhìn thấy bức tượng kia đâu nữa, tựa hồ sư phụ đã đem nó chuyển đi rồi …
Dương Túc Phong tò mò hỏi:
- Vậy rốt cuộc là bức tượng như thế nào? Bức tượng của ai? Là ai đưa cho sư phụ nàng?
Úc Thủy Lan Nhược hơi chần chừ nói:
- Bức tượng đó không phải là do người khác tặng cho sư phụ thiếp, mà là do sư phụ thiếp tự khác lấy, nó vốn chỉ là một cái tảng đá mà thôi, có đôi khi trong đêm khuya thiếp tỉnh ngủ, thường nhìn thấy sư phụ một mình ngồi đối diện với cục đá đó tới ngây ra, sau đó dùng ngón tay vuốt ve khối đá, dần dần làm ra một bức tượng..
Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi:
- Sờ ra pho tượng sao? Không phải dùng đao đẽo đục ra hả?
Úc Thủy Lan Nhược cau mày nói:
- Sư phụ của thiếp võ công cao thâm, ngón tay của người còn sắc bén hơn cả đao nhiều, chàng đứng có cắt ngang … bất quá khi đó thiếp chẳng biết là tượng phải dùng đao làm ra, còn cho rằng tảng đá đó có bí mật gì đó …. Sư phụ thường thường ngồi ở bên cạnh tảng đá, im lặng nhìn vào tảng đá đó, có khi mắt còn đỏ bừng… có khi thiếp nhìn thấy người rất cao hứng, đôi khi lại tỏ ra rất bi thương, rồi lúc thì lại nổi giận … có một lần thiếp nhìn thấy sư phụ thiếu chút nữa thì bị hủy đi, sư phụ vung tay lên tát pho tượng, chỉ cần bị tát là nó sẽ không còn nữa, nhưng tay cứ giơ lên không chung rất lâu không hề hạ xuống … sau này, bức tượng đó không thấy đâu nữa.
Dương Túc Phong càng nghe càng thấy không sao tin nổi, dựa theo miêu tả như vậy của Úc Thủy Lan Nhược, thì Phong Tĩnh Hiên nhớ nhung nam nhân kia, nhưng lại không có cách nào gặp nhau.
Nhưng với thân phận của Phong Tĩnh Hiên, thì có nan nhân nào không thể cùng nàng gặp nhau? Trên giang hồ cũng chưa từng nghe nói tới Phong Tĩnh Hiên thích nam nhân nào, y nói gấp:
- Vậy rốt cuộc nàng có biết bức tượng đó là ai không?
Úc Thủy Lan Nhược khẽ lắc đầu, nói:
- Thiếp không biết…
Dương Túc Phong thất vọng thở dài, manh mối tới đó lại đứt rồi, thực sự đáng tiếc, bức tượng đó khẳng định là một bí mật rất lớn của Phong Tĩnh Hiên, nếu như có thể giải được bí mật này, có lẽ có thể hiểu sâu thêm rất nhiều về Phong Tĩnh Hiên, nói không chừng còn có thể phán đoán ra được mục đích vào Vị Ương cung lần này của Phong Tĩnh Hiên.
Cung Tử Yên đột nhiên nói:
- Thiếp biết bức tượng đó là ai, người đó tên gọi là Đường Hán, là con trai của Đường Lãng.
Choang.
Chiếc cốc trong tay Úc Thủy Lan Nhược rơi suống tấm thảm đỏ, vỡ làm đôi, nàng nhìn Cung Tử Yên với vẻ kinh ngạc đan xen sợ hãi, ánh mắt ở trên vô cùng hoang mang, mở miệng hỏi với vẻ không sao tin được:
- Các… Nghi Hoa Cung các ngươi biết chuyện của sư phụ ta ư?
Dương Túc Phong cũng cảm thấy không sao tin được, cái tên Đường Hán y tất nhiên là biết, ông ta là phụ thân của "Dương Túc Phong", Phong Tĩnh Hiên nhung nhớ Đường Hán mãi không quên, chả lẽ hai người bọn họ còn từng có một đoạn tình cảm khác cốt ghi lòng?
Ông trợ ạ, Đường Lãng phong lưu cũng đành đi, không ngờ con của ông ta cũng phong lưu như vậy, ngay cả chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc cũng vì bản thân mà một mình tương tư, điều này đúng là không tiền khoáng hậu rồi.
Nhưng vì sao Đường Hán lại không thể cùng Phong Tĩnh Hiên người có tình cuối cùng cũng thành quyến chúc chứ? Chẳng lẽ ngay cả Phong Tĩnh Hiên mà Đường Hán cũng không để vào mắt? Vậy thì quá ghê rồi, chính đang trong lúc hồ nghi, Cung Tử Yên nói:
- Tôi cũng không biết nhiều lắm, nhưng tôi biết, năm xưa năm xưa sư phụ của cô và Đường Hán đúng là có qua lại, chuyện này vô cùng bí mật, trừ hai người bọn họ ra, gần như không có một ai biết nữa ….
Úc Thủy Lan Nhược còn chưa hết kinh hãi, nói:
- Nếu như là qua lại vô cùng bí mật, vậy vì sao Nghi Hoa Cung các ngươi lại có thể biết được?
Cung Tử Yên trầm mặc chốc lát, tựa hồ có liên quan tới một bộ phận bí mật của Nghi Hoa cung, cân nhắc một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Có một số việc, người ở bên cạnh các cô có khả năng không biết, bởi vì các cô có thể không quan tâm lắm. Nhưng những kẻ địch chúng tôi đây, xin lỗi, khả năng cô cũng biết rồi, có một khoảng thời gian quan hệ giữa Nghi Hoa cung và Hải Thiên Phật Quốc rất không tốt, cho nên chúng tôi phải vô cùng nỗ lực thăm dò tình báo về Hải Thiên Phật Quốc các cô, kết quả là vô tình phát hiện ra được tin tức này ….
Dương Túc Phong tất nhiên là hiểu ý tứ của Cung Tử Yên, tri kỳ trỉ bỉ, bách chiến bách thắng, Nghi Hoa Cung muốn để phong Hải Thiên Phật Quốc thôn tính, tất nhiên là phải hết sức cẩn thận, phải dòn hết tâm sức vào công tác tình báo, mới có thể biết trước được hành động của Hải Thiên Phật Quốc, đề phong bị dồn vào nước trở tay không kịp, thất bại thảm hại.
Cho nên tuyệt đối không bỏ qua một chút manh mối nào, đại khái chuyện của Phong Tĩnh Hiên và Đường Hán bị bọn họ vô tình phát hiện ra, y không cần Cung Tử Yến phải giải thích những đạo lý nông cạn như vậy, vì thế cắt ngang lời nàng, tranh thủ hỏi:
- Chuyện Phong Tĩnh Hiên và Đường Hán qua lại, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Cung Tử Yên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng xấu hổ nói:
- Chi tiết cụ thể thì thiếp không biết, đại khái là hai ba năm sau khi Đường Lãng chết đi hải quân không còn thống soái, kỳ thực bọn thiếp cũng chỉ biết Phong Tĩnh Hiên và Đường Hán âm thầm qua lại thôi, nhưng qua trình qua lại đó thì bọn thiếp không thể nào biết được, khi hai người bọn họ đơn độc ở cùng một chỗ với nhau, bọn thiếp không thể nào nghe ngóng được, người của bọn thiếp, căn bản không thể tiếp cận được Phong Tĩnh Hiên ….
Dương Túc Phong gật đầu, chuyện này là hiển nhiên, với sự cảnh giác của Phong Tĩnh Hiên, nhân viên tình báo của Nghi Hoa Cung muốn tiếp cận là không có khả năng, là con trai của Đường Lãng, Đường Hán cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Căn cứ vào miêu tả không nhiều của Vũ Văn Thiên Nhai, tài hoa của Đường Hán ở một số mặt còn xuất sắc hơn cả của Đường Lãng, nếu không cũng không thể trụ vững vàng ở trong Vị Ương cung khi Đường Lãng đã tới Ngu Đài Sơn rồi.
Dương Túc Phong lập tức thay đổi đề tài:
- Vậy rốt cuộc vì sao Phong Tĩnh Hiên và Đường Hán không thể tới được với nhau?
Cung Tử Yên nghĩ lại rồi đáp:
- Căn cứ vào tư liệu ghi chép của bọn thiếp, khi đó Đường Hán còn có một nữ nhân khác, là một vương phi ở bên trong Vị Ương cung.. tựa hồ còn là biểu muội của Đường Hán… bọn họ trước đó đã có quan hệ rồi, đồng thời còn có huyết nhục … quan hệ như vậy đương nhiên Phong Tĩnh Hiên không thể nào chấp nhận được, vì thế …
Dương Túc Phong kinh ngạc thốt lên:
- Đường Hán và vương phi có quan hệ lại còn có huyết nhục?
Đường Lãng và hậu cung của Vị Ương cung đã loạn lắm rồi, vậy mà con trai của ông ta còn có quan hệ với vương phi của Vị Ương cung, đây rốt cuộc là hậu cung của hoàng thất Đường gia hay là hậu cung của Đường Lãng?
Cha con ông ta lá gan cũng quá lớn rồi, công nhiên cắm sùng hoàng đế, chẳng trách hoàng thất Đường gia phải bí mật phái Nhạc Thần Châu giết Đường Hán, nếu đổi lại là bất kỳ một nam nhân nào, cũng không thể chịu đựng nổi chuyện như thế này? Nhưng vì sao những chuyện này Vũ Văn Thiên Nhai lại không đề cập tới ở bên trong tiểu sử của Đường Lãng, chẳng lẽ Vũ Văn Thiên Nhai cũng không biết những chuyện này.
Bất quá có lẽ đây là giải thích hợp lý nhất rồi, Phong Tĩnh Hiên tâm tính cao ngạo, cho dù có qua lại với Đường Hán, nhưng cũng không thể chấp nhận Đường Hán và nữ nhân trong cung có quan hệ mập mờ, hai người có lẽ cũng đã vì chuyện này đặc biệt nói chuyện với nhau, có lẽ vì nó mà phát sinh ra tranh chấp nghiêm trọng, cuối cùng chia tay, từ đó đoạn tuyệt quan hệ, điều này có thể từ trong miêu tả của Úc Thủy Lan Nhược mà nhìn ra được.
Phong Tĩnh Hiên đã từng có động tác muốn hủy đi tượng của Đường Hán, nói rõ ràng nàng đã từng hận Đường Hán, nhưng cuối cùng không nỡ hủy đi, đó là bởi vì tơ tình ở bên trong lòng ngăn cản.
Cung Tử Yên nhìn thấy Dương Túc Phong không có phản ứng gì, không nhịn được lạnh lùng nói:
- Cốt nhục của Đường Hán và vương phi chính là chàng đấy!
Dương Túc Phong và Úc Thủy Lan Nhược đều sững sờ.
Úc Thủy Lan Nhược kinh ngạc tới há hốc miệng ra, nhưng không phát ra được lời nào, tiểu sử của Đường Lãng nàng cũng xem qua rồi, nhưng nàng lại không tin Dương Túc Phong thực sự chính là cháu của Đường Lãng, nàng cho rằng tiểu sử của Đường Lãng là do Dương Túc Phong hư cấu ra, vì đề cao thanh danh của mình mà thôi.
Hiện giờ Cung Tử Yên nói ra với vẻ khẳng định như thế, làm nàng không thể không sinh ra hoài nghi với phán đoán của mình, chẳng lẽ Dương Túc Phong thực sự là cháu của Đường Lãng?
Vẻ mặt của Dương Túc Phong lại tỏ ra vô cùng kỳ quái, nhưng y kinh ngạc không phải vì mình là côt nhục của Đường Hán, mà là bản thân cứ quên đi mình còn có thân phận khiến người ta chú ý chính là hậu nhân của Đường Lãng, Dương Túc Phong này không phải là Dương Túc Phong, đây chính là bí mật lớn nhất thời đại, mà bí mật này chỉ mình y mới biết được. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Sau khi tiểu sử của Đường Lãng được xuất bản, rất nhiều người trong thiên hạ đều đối đãi Dương Túc Phong như hậu nhân của Đường Lãng, thậm chí ngay cả bộ hạ cũ của Đường Lãng cũng chạy tới quy thuận rồi, ngược lại Dương Túc Phong bởi vì nguyên nhân thời không hỗn loạn mà thường quên đi cái thân phận vô cùng trọng yếu này.
Nếu như mình không quên đi tới thân phận này, như vậy khi nhắc tới Đường Hán thì bản thân phải tỏ ra vô cùng quan tâm mới phải, dù sao Đường Hán là phụ thân của mình, nào có nhi tử nào nghe thấy tin tức của phụ thân lại chẳng có chút bận tâm nào, giống như căn bản chẳng liên quan gì, chẳng trách mà Cung Tử Yên không nhịn được trách mình bạc tình.
Có sai thì sửa đó chính là bản lĩnh sở trường gần đây Dương Túc Phong luyện được, y lập tức làm ra vẻ rửa tai lắng nghe, quan tâm hỏi:
- Như vậy về sau thế nào? Sau này Đường Hán… cũng chính là phụ thân của ta, cùng Phong Tĩnh Hiên rốt cuộc như thế nào?
Úc Thủy Lan Nhược cũng tò mò nói:
- Đúng thế, sau này có phải hai người họ cãi nhau to hay không?
Không biết vì sao, Cung Tử Yên mất hứng thú nói:
- Chuyện về sau này thì chúng tôi không quan tâm nữa rồi, nếu Đường Hán đã không thể ở cùng với chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc, vậy thì chúng tôi cũng yên tâm, chuyện về sau chúng tôi không để ý tới nữa.... cho tới về sau, chúng tôi nghe thấy tin tức Đường Hán thất tung, còn cho rằng là ông ta cùng Phong Tĩnh Hiên tư bôn rồi, nhưng qua thăm dò cẩn thận, phát hiện ra không có chuyện này, Phong Tĩnh Hiên vẫn cứ cô đơn sống một mình ở Hải Thiên Phật Quốc, chuyện này tới đó mới dừng.
Dương Túc Phong và Úc Thủy Lan Nhược đều không khỏi thầm thở dài, thì ra Nghi Hoa cung khẩn trương vì quan hệ của Đường Hán và Hải Thiên Phật Quốc như vậy là lo lắng hai người kết hợp với nhau, khả năng sẽ gây nguy hiểm cho an toàn của Nghi Hoa cung.
Một khi nguy hiểm này được giải trừ, bọn họ lập tức không còn chú ý tới Đường Hán nữa, bất quá cũng không thể trách người của Nghi Hoa cung sọ bóng sợ gió được, Đường Lãng là nguyên soái hải quân của đế quốc Đường Xuyên, bộ hạ kỳ nhân dị sĩ vô số, cho dù Đường Lãng chết rồi, bọn họ vẫn có thế lực rất lớn, nếu như bọn họ kết hợp với Hải Thiên Phật Quốc, đúng là sẽ mang lại họa ngầm cực lớn với Nghi Hoa cung.
/769
|