Bất quá cũng chính vì như thế, mà manh mối lại đứt rồi.
Không lâu sau, Tiêu Tử Phong thong thả đi tới, nàng nhận được tin tức Phong Tĩnh Hiên vào Vị Ương cung nhưng tựa hồ chẳng hề có chút khẩn trương nào, giống như sớm đã biết Phong Tĩnh Hiên không phải nhắm vào Dương Túc Phong mà tới, cũng không nhắm vào Úc Thủy Lan Nhược, cho nên lúc này mới lề mề tới nơi.
Nói tới chuyện của Đường Hán, không ngờ Tiêu Tử Phong cũng biết một chút, nàng thờ ơ nói tiếp:
- Khi đó thiếp còn nhỏ, bất quá cũng đã từng nghe thấy vị sư thúc nào đó nói tới, năm đó mới đầu Nghi Hoa cung còn rất khẩn trương, sau này có người khuyên sư phụ của thiếp không cần phải lo lắng như vậy, hoàng thất Đường gia khẳng định sẽ không thể để cho hậu nhân của Đường Lãng và Hải Thiên Phật Quốc đi tới được với nhau, bọn họ khẳng định sẽ tìm cách chia rẻ Đường Hán và Phong Tĩnh Hiên … kết quả không lâu sau, Phong Tĩnh Hiên đã tức giận bỏ đi, từ đó hai người bọn họ liền chia tay! Phong Tĩnh Hiên hận Đường Hán hai mươi năm, không lâu sau Đường Hãn chết, tâm tình của Phong Tinh Hiên rốt cuộc là như thế nào, hiện giờ không biết được rồi.
Ngoài ra, còn có tin tức tới từ tên quỷ chết Nam Hải Thập Tam Lang, bất quá về điều này Tiêu Tử Phong không dám đảm bảo là sự thực, bời vì thần trí của Nam Hải Thập Tam Lang vốn không được tình táo cho lắm.
)
Nam Hải Thập Tam Lang không biết từ nơi nào biết, nói hoàng thất Đường gia và chưởng môn nhất đời trước của Hải Thiên Phật Quốc, cũng chính là sư phụ của Phong Tĩnh Hiên, đạt được hiệp nghị bí mật, cùng nhau phù trợ Đường Hán.
Chuyện này Phong Tĩnh Hiên căn bản không hề hay biết, khi đó nàng còn đang bế quan luyện công, đợi tới khi nàng xuất quan, thì sư phụ của nàng đã tự tận thân vong, lưu lại di thư Phong Tĩnh Hiên thay thế chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc, tất cả chân tướng liền vì thế bị che lấp.
Dương Túc Phong trầm ngâm nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
- Nàng nói xem, Phong Tĩnh Hiên lần này quay trở về, có phải là muốn tìm kiếm thứ gì đó do Đường Hán lưu lại?
Tiêu Tử Phong lắc đầu, không dám khẳng định:
- Chuyện này thiếp không nói chắc được.
Dương Túc Phong không khỏi có chút hối hận, đêm tháng bảy năm ngoái đó đáng lẽ không nên đem tất cả đại thần ở kinh đô Ni Lạc Thần giết sạch sẽ, nếu không khẳng định là sẽ có người có thể cung cấp một phần tin tức liên quan tới Đường Lãng.
Lệnh cấm khẩu của đế quốc Đường Xuyên, không thể đem tất cả những người biết nội tình liên quan tới Đường Lãng giết chết được, cái lão già Minh Sơn Quế kia mơ hồ cũng biết được một chút gì đó, đáng tiếc khi đó mình không để ý lắm, không quá hứng thú với chuyện của Đường Lang và Đường Hán, không ngờ rằng hai người bọn họ lại có thể dính líu tới Phong Tĩnh Hiên.
Đường Hán cuối cùng chết ở dưới tay Nhạc Thần Châu, tin rằng Nhạc Thần Châu cũng biết được ít nhiều nội tình, đáng tiếc Nhạc Thần Châu đã chết rồi, bất quá trong những cuộc đối thoái trước đó, Dương Túc Phong gần như có thể khẳng định, tỷ muội Điệp Phong Vũ và Điệp Tư Thi căn bản là không biết bí mật của phụ thân.
Nhạc Thần Châu không bao giờ nhắc tới bất kỳ chuyện gì liên quan tới Đường Lãng, nghĩ cũng phải cho dù Nhạc Thần Châu chấp hành mệnh lệnh của Đường Minh, nhưng loại tội danh giết chết hậu nhân của Đường Lãng, thì ông ta không thể nào gánh vác nổi, nếu thực sự luận uy danh, luận thế lực thì Nhạc Thần châu đềm kém Đường Lãng quá xa.
Sau khi Điệp Tư Thi bị Dương Túc Phong giáo dục liền mấy lượt, cuối cùng thu được hiệu quá rất tốt trong việc giáo dục tiểu thiên vương của Xích Luyện giáo, biểu hiện của tiểu thiên vương hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu cả quân Lam Vũ, thông qua nội tình mà nói hé lộ cùng với cả rất nhiều lời nói việc làm của nó, thì thế lực tàn dư của Xích Luyện giáo của Ngân Xuyên đạo chính đang dần dần tan rỡ, nội bộ lại một lần nữa liên tiên tục xảy ra chia rẽ.
Mục Tử Huân đã thân bại danh liệt, Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt cũng bắc đầu trở nên tinh thần xa sút, phần đông giáo chúng của Xích Luyện giáo cũng hối hận vô cùng, kiểm điểm sự ngu muội của mình, không còn đầy hùng tâm kháng cự lại quân Lam Vũ như trước kia nữa.
Điệp Tư Thi giành được thắng lợi trong cuộc đối kháng với Dương Túc Phong, Dương Túc Phong cũng thực hiện lời hứa, cho Điệp Phong Vũ được lựa chọn ở lại hay là tự do, nhưng Điệp Phong Vũ đã khoác lên áo cưới rồi còn có thể lựa chọn được nữa sao?
Nếu như lúc này Điệp Phong Vũ rời khỏi Vị Ương cung, đám Long Lân sẽ trở nên vô cùng mất mặt, hơn nữa trải qua một đoạn thời gian ở với nhau, Điệp Phong Vũ cũng không còn hận Dương Túc Phong nhiều nữa, cuối cùng không rời đi.
Lúc này Điệp Tư Thi mới phát hiện ra, bất kể bản thân nỗ lực như thế nào, vẫn cứ thất bại dưới tay Dương Túc Phong, trong lúc tức mình, Điệp Tư Thi rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, đi du sơn ngoạn thủy khắp thế giới, tiện thể tìm kiếm thế ngoại đào viên thuộc về riêng minh.
Thế nhưng ở trên thế giới này thực sự có thế ngoại đào viên sao?
Quân Lam Vũ tranh thủ thời cơ, phái vô số bộ binh vùng núi tiến vào Ngân Xuyên đạo, dùng thủ đoạn giáo dục và vũ lực tiến hành cải biến cư dân đương địa, cư dân không phục tùng giáo dục thì nghiêm khắc trấn áp, sơ bộ đạt được một số thành quả, đem một phần dân cư bắt đầu chấp thuận sự thống trị của đế quốc Lam Vũ.
Lúc này Điệp Phong Vũ đã trở về Nguyên Xuyên đạo rồi, phụ trách chỉ huy công tác tác chiến của sư đoàn bộ binh số 104, tạm thời không có cơ hội trở về kinh đô Ni Lạc Thần.
Còn về phần Điệp Tư Thi, tin rằng với tâm tình hiện tại của nàng, cho dù có biết cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra, y cũng lười chẳng thèm tìm nàng, nàng nếm trải khổ cực tự nhiên sẽ trở về, dù sao Đường Hán và Phong Tĩnh Hiên có quan hệ gì cũng được, chẳng liên quan mấy tới mình, mình chẳng phải là "Dương Túc Phong" kia bên trong tiểu sử của Đường Lãng, đương nhiên bề ngoài mình phẫn phải diễn xuất vẻ mặt nên có của con trai Đường Hán.
Đến chập tối, Tô Phỉ Mã Vận gấp gáp chạy tới báo cáo:
- Phong Tĩnh Hiên đi tới phía tây hồ Thiên Tuế.
Người trong điện Cần Chính người nọ đưa mắt nhìn người kia, một lần nữa ngạc nhiên không thôi.
Phía tây hồ Thiên Tuế chẳng phải đã bị phong tỏa rồi sao? Phong Tĩnh Hiên tới nơi đó làm cái gì?
Úc Thủy Lan Nhược nhìn mỗi một người xung quanh, hiển nhiên rất muốn từ trên người bọn họ có được đáp án, một ngày còn chưa biết sư phụ mình muốn làm cái gì, trái tim treo ngược của nàng không có khả năng hoàn toàn trở lại bình thường được, nhưng thật đáng tiếc, vấn đề này không có câu trả lời, chẳng ai biết được Phong Tĩnh Hiên rốt cuộc là muốn làm cái gì?
- Ta đi xem xem.
Dương Túc Phong đột nhiên nói, nhấc chân muốn rời khỏi điện Cần Chính.
- Không được! Chàng không thể rời khỏi điện Cần Chính.
Phương Phỉ Thanh Sương vội vàng kéo y lại, gấp gáp nói, Dương Túc Phong chủ động đi tìm Phong Tĩnh Hiên, đó chẳng phải là đem dê vào miệng hổ sao? Các nàng còn đang mong cho Phong Tĩnh Hiên ngàn vạn lần đừng tới gần điện Cần Chính, nơi này là chỗ canh phòng nghiêm ngặt nhất của Vị Ương cung cũng là nơi an toàn nhất của Vị Ương cung, Dương Túc Phong lai muốn rời khỏi điện Cần Chính, đúng là tự tìm lấy cái chết.
- Đúng đó! Chàng ngàn vạn lần đừng nên rời khỏi điện Cần Chính, nữ nhân đó … à, sư phụ của Úc Thủy Lan Nhược không dễ đối phó đâu….
Cung Tử Yến vội nói, trong lúc khẩn cấp, trong ngữ khí không tránh khỏi có chút bất kính với Phong Tĩnh Hiên, may mà Úc Thủy Lan Nhược căn bản không để ý, *** khái lúc này trong lòng nàng đã đem bản thân đặt ở phía đối lập với Phong Tĩnh Hiên rồi.
Dương Túc Phong cau mày lại muốn rảo bước rời đi, nhưng lại bị Phương Phỉ Thanh Sương giữ chặt, không đi nổi, chỉ đành lùi lại, dùng ánh mắt nhìn Tiêu Tử Phong cầu cứu, vào lúc này, chỉ Tiêu Tử Phong mới có thể ủng hộ y thôi.
Quả nhiên Tiêu Tử Phong nhẹ nhàng gỡ tay Phương Phỉ Thanh Sương ra, thản nhiên nói:
- Không sao, để thiếp đi cùng chàng!
Dương Túc Phong tức thì mừng rỡ, vội vàng rút tay thoát khỏi tay của Phương Phỉ Thanh Sương.
Đám người Phương Phỉ Thanh Sương cực lực phản đối, đều nói gặp phải Phong Tĩnh Hiên không hề dễ chơi, tới ngay cả Úc Thủy Lan Nhược cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, Phương Phỉ Thanh Sương đích thân nhìn thấy qua vài lượt khả năng của Phong Tĩnh Hiên, càng cảm thấy lo lắng không thôi.
Người chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc này, đúng là nhân vật có thể ngửa tay làm mây úp tay làm mưa, bề ngoài thì cao quý như vậy, nhưng sự thực lại độc như rắn rết, làm chuyện xấu còn làm kẻ khác không cách nào kiện cáo nổi, vạn nhất nàng bất chấp lời thề, giết chết Dương Túc Phong thì phải làm như thế nào? Cho dù hạm đội hải quân của quân Lam Vũ có san bằng Phổ Đà Sơn, thì cái mạng nhỏ của Dương Túc Phong cũng đâu lấy lại được!
Võ công của Tiêu Tử Phong tất nhiên cũng rất cao, nhưng đem so với Phong Tĩnh Hiên, còn kém hơn không ít, dựa vào một mình nàng mà muốn bảo vệ chu toàn cho Dương Túc Phong thì quá đề cao bản thân rồi.
Bất quá Tiêu Tử Phong lại chẳng đồng tình với các nàng, thản nhiên như không nói:
- Nếu như Phong Tĩnh Hiên đã phát lời thề không hại tới nam nhân của chúng ta ở trong Vị Ương cung, thì ta nghĩ cô ta sẽ giữ lời của mình, cô ta và Đường Hán còn có loại quan hệ kia. Mà nam nhân của chúng ta nói thế nào cũng là nhi tử của Đường Hán, cô ta gặp mặt chắc gì đã hạ độc thủ, các cô còn lo lắng cái gì nữa? Chẳng lẽ cô ta còn có thể sống sờ sờ cướp chàng đi mất sao? Ta nghĩ bản lĩnh của cô ta cũng không lợi hại tới mức như vậy chứ?
Dương Túc Phong liên tục gật đầu:
- Đung thế, cô ta thế nào cũng không thể vừa thấy mặt đã lấy mạng của ta được, các nàng yên tâm đi.
Phương Phỉ Thanh Sương rất không yên tâm nói:
- Vạn nhất cô ta không tuân thủ lời hứa thì làm thế nào? Cô ta…
Không ngờ câu nói này lại bị Úc Thủy Lan Nhược nghe thấy, nàng có chút bất mãn nói:
- Sư phụ của ta cho dù thực sự ám toán các cô, nhưng sư phụ ta chưa từng không tuân thủ lời hứa. Một trăm mấy chục năm nay các cô đã nghe thấy người của Hải Thiên Phật Quốc không tuân thủ lời hứa chưa? Sư phụ của ta nếu như đã nói không làm hại đến chàng ở bên trong Vị Ương cung, thì khẳng định là sẽ không làm hại chàng trong Vị Ương cung, các cô cứ yên tâm cả được rồi.
Đám người Cung Tử Yên vẫn không yên tâm, gấp gáp nói:
- Như vậy chúng tôi cũng đi theo, người đông sức lớn, vạn nhất có gì không ổn, có thể yểm hộ chàng chạy trước! Ở phía tây hồ Thiên Tuế, còn có nữ quỷ xuất hiện, giờ lại sắp tối rồi, ai mà biết có xảy ra chuyện ly kỳ cổ quái gì hay không?
Tiêu Tử Phong cau mày:
- Các cô không cần cái mạng của Nga Nhi Tuyết Liễu nữa hả? Chúng đông người như vậy tràn tới, thì ai cũng biết chúng ta đi tìm Phong Tĩnh Hiên gây chuyện, nói không chừng cô ta sẽ nấp đi, không chịu gặp chúng ta, nếu thế sẽ làm khéo hóa vụng, Nga Nhi Tuyết Liễu sẽ hỏng bét mất, ta không có biện pháp nào giải trừ Ngưng Huyết Công của Phong Tĩnh Hiên đâu.
Đám Cung Tử Yên còn muốn làm ồn, nhưng Dương Túc Phong ra hiệu cho các nàng yên tĩnh lại, nói:
- Được rồi, đừng tranh nhau nữa, hai người bọn ta đi tới đó xem xem là được rồi, ít người dễ làm việc, bọn ta cứ làm ra vẻ là đi qua nơi đó, kết quả không may gặp phải cô ta, đại khái Phong Tĩnh Hiên có gặp phải chúng ta, cũng không thể nắm lấy sơ hở của chúng ta để làm khó Nga Nhi Tuyết Liễu, hơn nữa chắc gì cô ta đã có ý rắp tâm làm khó Nga Nhi Tuyết Liễu, dù sao gây sự với Thánh Điện đế quốc Tinh Hà cũng là chuyện rất nghiêm trọng, ta nghĩ cô ta sẽ không lỗ mãng như vậy đâu.
Tiêu Tử Phong gật đầu, nói nhỏ:
- Đúng là như thế đấy, đi thôi.
Dưới ánh mắt của đám người Phương Phỉ Thanh Sương, hai người Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong liền cứ như vậy rời khỏi điện Cần Chính, Phương Phỉ Thanh Sương, Cung Tử Yên, Úc Thủy Lan Nhược cứ hết người này nhìn người kia, đều không biết phải làm như thế nào, cuối cùng chỉ đành nhún vai rồi đi tìm Thập Tứ công chúa thương lượng.
Phía tây của hồ Thiên Tuế, bắt đầu từ khi các nàng tiến vào Vị Ương cung đã nghe nói nơi đó là vùng đất không lành, tới gần sẽ gặp xui xẻo, hiện giờ Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong đâm đầu thẳng vào đó, vạn nhất xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này các nàng không đảm đương nổi.
Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong chậm rãi đi trên hành lang phía tây hồ Thiên Tuế, xung quanh đầu vô cùng yên tĩnh, bọn họ dọc cả đường đi đều không gặp một ai, lúc này đã là chập tối, những cung nữ đều đã đi ăn cơm rồi, cư ngụ ở phụ cận nơi này chỉ có Thập Tứ công chúa và U Nhược Tử La, đại khái là ai ở nơi người đó ăn tối rồi.
U Nhược Tử La đã hoài thai hơn tám tháng rồi, đã sắp sinh, hành động đều phải vô cùng cẩn thận, buổi tối rất ít khi đi ra bên ngoài, Thập Tứ công chúa cũng đã có dấu hiệu có thai, chính đang yên tâm dưỡng thai.
Phía tây của Hồ Thiên Tuế vốn là nơi đặt lãnh cung của Vị Ương cung, vào trước kia, những hoàng phi và cung nữ bị trừng phạt đều bị đưa tới nơi đó tự sinh tự diệt, trong một khoảng thời gian rất dài, lãnh cung là một sự tồn tại độc lập ở bên trong Vị Ương cung, là một thế giới đen tối bi thảm che dấu dưới ánh hào quang của Vị Ương cung.
Người bị đày tới lãnh cung rất nhiều, có rất nhiều sắp chết rồi, nhưng cũng có người kiên cường sống tiếp, có thể sinh tồn ở bên trong lãnh cung đều là nhân vật không hề đơn giản.
Sau này khi quân Lam Vũ khống chế Vị Ương cung đã đem toàn bộ những người ở bên trong thả ra, bên trong lãnh cung liền trở nên trống không.
Nhưng ở trong khu vực trống không này lại phát sinh ra một việc rất kỳ quái, đó là bên trong thường loáng thoáng có tiếng khóc của nữ nhân truyền ra một cách kỳ lạ, có đôi lúc người trong toàn bộ Vị Ương cung đều có thể nghe thấy một cách hết sức rõ ràng, tiếng khóc lúc như ai oán, lúc thì như nguyền rủa, làm người nghe thấy không khỏi sởn hết gai ốc, buổi tối ngủ cũng không yên.
Nhưng ban cảnh vệ của Vị Ương cung đã kiểm tra rất nhiều lần, thủy chung không phát hiện ra vấn đề gì, mỗi một ngóc ngách ở bên trong Vị Ương cung đều đã được kiểm tra khắp cả lượt rồi, còn dọn dẹp vô số rác rưởi, nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi, cuối cùng để cho an toàn, Dương Túc Phong hạ lệnh phong tỏa mãi mãi nơi này.
Một lúc sau, hai người đi tới phía tây hồ Thiên Tuế, nơi này có một cái cửa cung hình vòm, ở bên cửa có treo biển "cấm chỉ tiến vào", ở cửa dựng mấy hàng rào giây thép gai, phía sau đó chính là phạm vi của lãnh cung rồi.
Ở bên ngoài hàng rào giây thép gai có ba bốn nữ cảnh vệ của quân Lam Vũ đã bị hôn mê, hiển nhiên là các nàng bị Phong Tĩnh Hiên khống chế rồi, vì tiếng khóc ở nơi này có phần quỷ dị, cho nên ban cảnh vệ đồng thời an bài bốn nữ cảnh vệ trực ban, nhưng ở trước mặt Phong Tĩnh Hiên, các nàng căn bản không có cơ hội phản kháng.
Tiêu Tử Phong muốn làm tỉnh bốn nữ cảnh vệ này, kết quả không may là thất bại, thủ pháp độc môn của Phong Tĩnh Hiên nàng không giải nổi, nhưng từ phản ứng trên thân thể của bốn người mà xét, Phong Tĩnh Hiên hẳn là mới vào bên trong chưa lâu.
Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong xuyên qua cảnh cửa, phát hiện hoàn cảnh ở bên trong và bên ngoài đúng là thiên đường và địa ngục, gió đêm thổi qua, tựa hồ có cảm giác ghê rợn, Tiêu Tử Phong không kìm được kéo chặt áo khoác của mình, ngược lại Dương Túc Phong trước kia làm súng lậu, một mình sống ở những nơi hoang sơn dã lĩnh, thường xuyên làm bạn với những bãi tha ma nên chẳng cảm thấy gì.
Nơi này vốn là lãnh cung của Vị Ương cung, tất nhiên không có công trình nào hào hoa, ngược lại phong cách kiến trúc càng giống như một nhà giam u ám hơn, đại bộ phận công trình kiến trúc ở nơi này trước tiên là chú trọng tới kiên cố, cho nên dùng vô số vật liệu đá.
Mặt đá trắng xám trải qua phong sương tuế nguyệt, đã biến thành đen xì rồi, nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng vách tường của những kiến trúc này vốn có máu đen.
Kiến trúc ở bên trong này cũng không nhiều, chỉ có sáu gian phòng tương đối lớn, phòng ốc đều không có cửa số, nhìn giống như trở về thời đại nguyên thủy vậy.
Những cung nữ hoặc hoàng phi sau khi bị đày vào nơi này, chỉ còn dựa vào năng lực của mình để tự sinh tồn mà thôi, cơm nước thì vãn có, mỗi ngày đùng giờ đúng lượng cung cấp cho hai bữa, nhưng không nhiều, chất lượng cũng không tốt, cho nên thường xuyên phát sinh ra những hành vi tranh cướp.
Dù sao trước mặt cơn đói thì thể diện lễ nghi gì cũng đều là thứ yếu, quan trọng nhất là bản thân có thể sống sót được, trong quá trình tranh giành thức ăn, những hoàng phi vốn rất cao quý, đều lặng lẽ chết đi, thi thể của bọn họ bình thường đều bị âm thàm kéo ra, sau đó đưa tới một nơi không ai hay biết hỏa táng.
Loại tình huống bi thảm này cho tới tận khi Đường Duệ lên ngôi mới chuyển biến tốt hơn, ông ta hạ lệnh đảm bảo dồ ăn cho lãnh cung, không cho phép có người chết đói nữa, tình huống thi thể ở bên trong lãnh cung mang ra ngoài vì thế giảm bớt đi rất nhiều.
Bất quá, bởi vì tâm tình của những người bị biếm vào lãnh cung đều rất u uất, cho nên ăn uống không nhiều, thân thể của nữ nhân thường không được tốt, nên dù có được đảm bảo về thức ăn, trong lãnh cung thỉnh thoảng vẫn có người chết, nơi này đã trở thành địa phương mỗi người trong Vị Ương cung nghe tới đều biến sắc.
Vì để người ở trong lãnh cung kiểm điểm lại hành vi của mình, bên trong nơi này còn có rất nhiều bức tường đá nhẵn bóng như gương, trên mỗi một tấm đá hoặc là viết thơ viết từ, hoặc là hình vẽ, nội dung đều nhắc nhở con người kiểm điểm hành vi của mình.
Bất quá nó cũng đã bị tuyết vũ phong sương hủy hoại, cho nên những thứ thơ từ tranh vẽ đó đều lờ mờ không rõ ràng nữa, bên mặt tường đá cũng tả tơi, loang lổ bong chóc, như sắp đổ tới nơi, nhưng mãi chẳng thấy đổ.
Bởi vì thời gian dài không có người cư ngụ, nơi này đã hoàn toàn hoang phế rồi, cho dù cuối năm ngoái ban cảnh vệ đã từng dọn dẹp trên quy mô lớn, nhưng hiện giờ lại khắp nơi lại đầy mạng nên rồi, mặt đất cũng toàn là lá rụng.
/769
|