Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 615

/769


Bọn họ mặc dù không muốn tranh công, nhưng bọn họ cũng không muốn đem công lao sắp tới tay nhường cho người khác, trong cuộc truy đuổi này, tình huống rất rõ ràng là, ai tốc độ cao thì người đó có thể thu được thành tích tốt.

Quả nhiên, được kích thích các chiến sĩ liền ào ào quất mông ngựa, gia tăng tốc độ tiến lên, nghĩ tới kỵ binh do dân tộc du mục lập nên, ở trên con đường cách mình không xa cũng đang liều mạng tiến quân, bọn họ liền cảm giác được uy hiếp cực lớn.

Nếu như để những người du mục đó tranh trước tiêu diệt toàn bộ quân địch, thì bọn họ sẽ rất mất mặt, ít nhất thì chuyến này sẽ chạy không vô ích, nói không chừng sau này gặp các đội ngũ kỵ binh khác, còn khó mà ngẩng đầu lên được.

Nhìn tốc độ của đội ngũ kỵ binh đã tăng lên rõ ràng, Hàn Giai liền thầm cười trộm, xem ra dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, đối với kỵ binh quân Lam Vũ, cũng có tác dụng kích thích không ít đâu!

Những dân tộc thiểu số quen chinh chiến này hành hành ngang ngược ở đại lục Y Vân mấy trăm năm không ai địch nổi, rốt cuộc bọn họ có thể làm nên công trang gì ở trên đại lục Y Lan này, là điều làm người ta vô cùng trông đợi.

Đương nhiên, bất kể là khi nào, bọn họ cũng là đối thủ cạnh tranh cường đại cho kỵ binh trực thuộc quân Lam Vũ.

Kỵ binh quân Lam vũ mặc dù thời gian thành lập không muộn lắm, nhưng bởi vì thiếu tốn ciến mã, cho nên thời gian mấy năm đầu không phát triển lên được, căn bản không thể nào đảm đương nhiệm vụ tác chiến quy mô lớn.

Phong Phi Vũ nguyên lão của kỵ binh quân Lam Vũ dùng thời gian rất dài, mói tổ chức được ba trung đoàn kỵ binh, còn xa mới thỏa mãn được nhu cầu chiến tranh cỡ lớn.

Cho tới tận sau khi đánh bại dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, biến cao nguyên Huyết Sắc trở thành mục trường của quân Lam Vũ, kỵ binh quân Lam Vũ mới mau chóng mở rộng, từ hơn một vạn người ban đầu liền một hơi tăng lên tới gần mười vạn người, gần như tăng gấp hơn năm lần.

Lực lượng kỵ binh quân Lam Vũ mở rộng thần tốc, đối với quân Lam Vũ mà nói chắc cắn là một chuyện tốt, có nghĩa là mũi đo của quân Lam Vũ càng thêm mạnh mẽ, càng thêm sắc bén.

Nhưng đối với Hàn Giai tư tưởng đơn thuần mà nói, lại tựa hồ không phải là một chuyện tốt, chủ yếu là vì đối thủ cạnh tranh càng ngày nhiều, người Vũ Chân và người Ngõa Lạp vì chứng minh giá trị của mình đều vô cùng thích tranh giành công lao, mỗi lần chiến đấu đều là như thế.

Đó là thiên tính của dân tộc du mục bọn họ rồi, chẳng có gì đáng nói, nhưng mang lại phiền toái cực lớn cho những kỵ binh quân Lam Vũ thuần túy như Hàn Giai, bọn họ không khát máu mạnh mẽ như những dân tộc thiếu sổ kia, cũng không thích thưởng thức máu me của cuộc chiến.

Nhưng cùng với việc kỵ binh dân tộc thiểu số đó gia nhập, bọn họ không thể không thống khổ ý thức được, nếu như bọn họ không nỗ lực một chút, không tích cực một chút, cũng có lẽ chờ đợi bọn họ chỉ có cơm thừa canh cặn mà thôi.

Bắt đầu từ cuối năm ngoái, dưới sự an bài thống nhất của bộ tổng tham mưu quân Lam Vũ, lượng lớn kỵ binh quân Lam Vũ đều di chuyển tới đại lục Y Lan, dùng vó ngựa tun banh để dẫm lên mỗi một tấc đât của lục địa cổ xưa này.

Kỵ binh làm chúa tế chiến tranh của đại lục Y Lan đã có hơn một nghìn năm lịch sử, bất kể là sự quật khởi của người Mã Toa, hay là sự trùng hưng của nước Y Lan, đều có quan hệ cực lớn tới kỵ binh.

Cứ nhìn thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa, Thánh Điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà, kỵ binh trang bị hạng nặng của nước Y Lan, là biết rằng, kỵ binh vĩnh viễn là con cưng của chiến tranh.

Quân Lam Vũ muốn thi triển hùng phong của mình ở trên vùng đất thần kỳ này, tất nhiên cũng không thể thiếu được kỵ binh cường đại.

Tới được đại lục Y Lan chính là quân đoàn kỵ binh số 1 do Khắc Lạp Mã Kỳ đã đăng đàn trước đó, đơn vị kỵ binh này đại bộ phận thành viên đều là người Ngõa Lạp.

Ngươi Ngõa Lạp là dân tộc du mục thần phục quân Lam Vũ trước tiên, bọn họ từng phải trả giá nặng nề, nhưng cũng đã thu được sự huy hoàng chưa từng có, trong quá trình phục vụ cho quân Lam Vũ, người Ngõa Lạp cũng dần dần nếm được mật ngọn, từ đó một lòng bán mạng cho quân Lam Vũ.

Do người Ngõa Lạp đúng là anh dũng thiện chiến, cho nên quân đoàn kỵ binh số 1 cũng trở thành đại biểu cho dân tộc du mục cao nguyên Huyết Sắc, không ít người còn được Dương Túc Phong tiếp kiến, bọn họ cùng lúc với việc tự hào, cũng khiến cho khôn ít dân tộc huynh đệ ghen tị.

Mang theo bệnh ghen tị không hề che dấu, quân đoán kỵ binh số 2 chủ yếu do người Tây Mông cũng đã tới nơi rồi, bất kể là trên cao nguyên Huyết Sắc hay trong cuộc chiến ở toàn bộ đại lục Y Vân, người Tây Mông chưa từng thua người Ngõa Lạp.

Bọn họ mang tâm lý ưu thế của kẻ chiến thắng, cho dù sau khi gia nhập quân Lam Vũ không có thay đổi gì rõ ràng, người Tây Mông không hề che dấu khẩu hiệu bản thân phải đánh bại người Ngõa Lạp.

Nhưng bởi vì người Ngõa Lạp tham gia quân Lam Vũ thời gian tương đối lâu, cũng đã giành trước được tiên cơ, cho nên người Tây Mông chỉ đành nhân nại, đau khổ chờ đợi cơ hội phát huy bản thân.

Trong số đông đảo các dân tộc du mục ở cao Nguyên Huyết Sắc, lực lượng của người Vũ Chân yếu ớt nhất, cũng quy thuận quân Lam Vũ muộn nhất, thế nhưng do được Lam Sở Yến bảo hộ, quá trình gia nhập quân Lam Vũ của bọn họ lại thuận lợi nhất, bọn họ cũng có được ưu đãi của quân Lam Vũ về một số mặt, người Vũ Chân cũng hăm hở không chịu thua kém.

Người Vũ Chân tạo nên quân đoàn kỵ binh số 3, mặc dù nhân số ít một chút, nhưng trang bị lại là tốt nhất, bọn họ cũng bức thiết hi vọng dùng thắng lợi không ngừng để chứng minh giá trị của mình.

Trước kia, các dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc vì nguồn nước và bãi cỏ mà không ngừng tranh đấu, hiện giờ bọn họ thống nhất ở dưới lá cờ sư thứu màu làm của quân Lam Vũ, vẫn không ngừng tranh đấu.

Chỉ có điều trước kia tranh đấu là trực tiếp, còn hiện giờ là gián tiếp, tranh đấu trước kia tàn khốc hơn, đẫm máu hơn, còn hiện giờ tranh đấu càng chú trọng kỹ thuật hơn, chú trọng đoàn đội hợp tác hơn, đương nhiên cũng phải nói tới một chút vận may.

Sau khi người Ngõa Lạp, người Tây Mông và người Vũ Chân nối tếp nhau đổ bộ lên đại lục Y Lan, bat rung đoàn bộ đội kỵ binh trực thuộc quân Lam Vũ do Phong Phi Vũ suất lĩnh cũng đã tới đại lục Y Lan, gia nhập vào cuộc chiến tranh đoạt kéo dài này.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ mười vạn kỵ binh quân Lam Vũ đã sẵn sàng xung trận, mài đao xoèn xoẹt, toàn bộ phía đông của đại lục Y Lan che phủ dưới bóng râm của kỵ binh quân Lam Vũ.

Đế quốc Tinh Hà sở dĩ quan tâm tới sự tồn tại của quân Lam Vũ, là không thể tách rời sự xuất hiện vô số kỵ binh quân Lam Vũ, sức chiến đấu của Thánh Điện kỵ sĩ đoàn mặc dù kinh người, nhưng đối diện với mười vạn kỵ binh quân Lam Vũ, bọn họ lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi.

Dựa vào lực lượng hùng hậu của kỵ binh, bắt đầu từ tháng tư, bộ tổng tham mưu quân Lam Vũ đã hạ lệnh phát động chiến dịch "Ninh Minh Việt", mục đích chủ yếu là đoạt lấy khu vực Minh Xuyên đạo, Ninh Xuyên đạo, Việt Xuyên đạo do Đường Thước khống chế.

Ba nơi này chính là khu vực phồn hoa giàu có nhất của đông nam bộ đế quốc Đường Xuyên, cũng là nơi có nhân khẩu đông đúc nhất, đường xá giao thông công trình thủy lợi đều hoàn thiện nhất.

Cho dù bị quân đội nước Mã Toa nhiều lần dày xéo, nhưng cơ sở kinh tế của nơi này vẫn tốt hơn so với Long Xuyên đạo và Phương Xuyện đạo một chút, sau khi đoạt được khu vực này, căn cứ vào tính toán của chính vụ viện đế quốc Lam vũ, đế quốc Lam Vũ có thể tăng thêm hơn mười vạn kilomet vuông lãnh thổ, cùng với năm ngàn vạn nhân khẩu.

Bởi vì khu vực này đều là nơi thẳng cảnh có bay, chẳng hề có núi cao non thẳm, chẳng hề có khe vực lồi lõm, cho nên Dương Túc Phong để luân cho kỵ binh quân Lam Vũ tự xử lý, bộ binh chỉ theo sau thu thập tàn cuộc, hai trung đoàn pháo binh kéo trọng pháo chuẩn bị oanh tạc Minh Na Tư Đặc Lai.

Tổng chỉ huy chiến dịch Phong Phi Vũ hạ lệnh một tiếng, mười vạn kỵ binh quân Lam Vũ như lũ tràn đê chớp mắt đã nhấn chìm khu vực Ninh Minh Việt, mười mấy mũi tên trong chớp mắt đã đập tan một chút hi vọng cuối cùng của Đường Thước.

Vị Nhị hoàng tử đáng thương này khi sứ giả của quân Lam Vũ yêu cần hắn quy thuận quân Lam Vũ, hắn do dự không quyết được, sợ rằng sau khi đầu hàng Dương Túc Phong sẽ gây bất lợi cho hắn, tới kỳ hạn cuối cùng của thông điệp cũng không đưa ra được chủ ý.

Kết quả khi quân Lam Vũ phát động thế công dữ dội, hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bộ đội phía dưới của hắn chỉ bị quân Lam Vũ quơ súng lên một cái, cũng tan rã toàn bộ rồi.

Tan rã trước tiên là quân đội Đường Thước đồn trú ở Ninh Xuyên đạo, bọn chúng thậm chí còn không đợi quân Lam Vũ tới gần đã cuống cuồng rút lui rồi, kết quả bộ đội phía sau cũng bị bọn chúng làm ảnh hưởng, lũ lượt rút lui, binh bại như núi đổ, có là Đại La Kim Tiên cũng chẳng cứu vãn nổi.

Từ sau khi Đường Thước tiếp quản các vùng Ninh Minh Việt, hắn cũng biết được tầm quan trọng của quân đội, quân đội đế quốc Đường Xuyên còn sót lại do hắn tiếp quản, bao gồm đại bộ phận quân trung ương và số ít quân cấm vệ, trên cơ sở số quân này hắn không ngừng mở rộng, hi vọng thông qua ưu thế về mặt số lượng để đối kháng với quân Lam Vũ.

Nhưng khi quân Lam Vũ xuất hiện trên vùng đất này, thì đã định sẵn đại thế của hắn đã mất rồi, bởi vì hắn căn bản không thể có được sự ủng hộ của người dân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhân tâm biến đổi, người dân của ba khu vực này sớm đã đón nhận thiện ý mà quân Lam Vũ đưa ra, các hạng mục nội dung của pháp điển quân Lam Vũ đầy sức hấp dẫn với người dân nơi này.

Phi dĩnh của quân Lam Vũ không ngừng thả truyền đơn, làm người dân nơi này thuộc lòng các chính sách của đế quốc Lam Vũ, các huynh đệ nông dân sinh sống trong khu vực này sớm đỡ chờ đợi quân Lam Vũ tới phân chia đất đai cho bọn họ rồi.

Nhưng tên địa chủ cũng hoảng sợ không có nổi một ngày yên tâm, rất nhiều tên chủ động bán hết tài sản, từ bỏ đất đai, cũng chờ đợi quân Lam Vũ tới.

Chính sách của quân Lam Vũ rất đơn giản rõ ràng, đối với giai cấp địa chủ chỉ cần chủ động nhường ra đất đai của mình, quân Lam Vũ sẽ không ghi nhớ tội cũ, đồng thời khuyến khích chuyển biến sang giai cấp tư sản.

Ngược lại những kẻ cố giữ rịt lấy đất đai không chịu giao ra chỉ có vận mệnh trấn áp chờ đợi.

Đối với tình thế bốn bề thụ địch như vậy, Đường Thước cũng không có cách nào ngăng cản, chỉ đành mặc cho mệnh trời, còn về quân đội thủ hạ của hắn, cũng ở trong trạng thái dao động, mỗi người đều tự tìm kiếm lối ra cho riêng mình.

Loại quân đội như thế thì tất nhiên không có sức chiến đấu nào, nên chiến đấu vừa mới bắt đầu, quân đội Đường Thước đổ vỡ là không phải nghi ngờ gì, đại bộ phận binh sĩ đều theo thượng ti của minh co cẳng chạy về phía nam, kỵ binh quân Lam Vũ ở đằng sau đuổi chúng như xua vịt.

Có một bộ phận bọn chúng thực sự không chạy nổi nữa, giơ tay đầu hàng luôn, đại đội kỵ binh của Hàn Giai không gặp được chuyện tốt như vậy, nhưng kỵ binh quân Lam Vũ từ các con đường khác nam hạ đã tiếp nhận không ít binh sĩ quân đội Đường Thước đầu hàng.

Những tên binh sĩ này cứ đây ngây ra ở hai bên đường đợi quân Lam Vũ đến đưa mình đi.

Những tên binh sĩ quân đội Đường Thước thục mạng bỏ chạy kia cũng chẳng chạy thoát nổi sự truy kích của kỵ binh quân Lam Vũ, bọn chúng dù sao cũng chỉ có hai cái chân, thoát sao được bốn cái chân, thậm chí sáu cái chân của kỵ binh quân Lam Vũ, tốc độ bỏ chạy của bọn chúng nhanh hơn được kỵ binh quân Lam Vũ sao?

Điều này đương nhiên là không, cuối cùng có cá lớn bị đại đội kỵ binh của Hàn Giai bắt được.

Từ xa xa Hàn Giai nhìn thấy Cầu Oa thở hồn hển chạy trở về, hiển nhiên ở phía trước có tình huống rất quan trọng.

Từ rất xa Hàn Giai đã hét lên:

- Cẩu Oa! Chuyện gì thế?

- Chúng ta bắt được hơn năm vạn quân đội Đường Thước! Chúng ta bắt được hơn năm vạn quân đội Đường Thước!

Cẩu Oa há miệng thành hình loa phóng thanh, dùng sức lực toàn thân rống lên, tiếng rống của hắn xuyên qua gió nóng, tức thì làm các chiến sĩ toàn thân chấn động, tất cả các chiến sĩ theo bản năng nắm chắc vũ khí của mình.

Hơn năm vạn quân đội Đường Thước!

Đây là một khái niệm gì?

Ở trong đầu rất nhiều chiến sĩ kỵ binh quân Lam Vũ, đều không tưởng tượng ra được hơn năm vạn quân địch rốt cuộc sẽ có cảnh tượng thế nào, cảm giác duy nhất của bọn họ chỉ là nhiều, rất nhiều, nhiều tới mức không thể đếm nổi.

Đại đội kỵ binh của Hàn Giai chỉ có chưa tới hai trăm người, muốn tiêu diệt được năm vạn quân đội Đường Thước, mỗi một người cần phải giết chết hai trăm tên địch, đây chẳng phải là một nhiệm vụ nhẹ nhàng, có một số chiến sĩ đầu óc đơn giản bắt đầu đếm số đạn của mình rồi, xem xem có thể hoàn thành được nhiệm vụ hay không.

- Bọn chúng ở đâu?

Hàn Giai siết chặt nắm đấm, càm giác máu toàn thân sôi lên sùng sục, hơn năm vạn quân đội Đường Thước, dứt khoát là một con cá lớn chưa từng có, cho dù bọn họ không thể tiêu diệt hết bọn chúng, cũng phải bất chấp mọi giá trì hoãn bọn chúng, đợi thêm nhiều kỵ binh quân Lam Vũ bao vây tiêu diệt.

Thế nhưng khi Hàn Giai chuẩn bị ban bố mệnh lệnh chiến đấu thì lời của Cầu Oa đã làm cho hắn kinh hãi.

Cẩu Oa lớn tiếng rống lên:

- Bọn chúng muốn đầu hàng chúng ta!

Câu nói này lập tức lại khơi lên cơn chấn động trong toàn bộ đại đội, rất nhiều các chiến sĩ đều chỉ biết đưa mặt nhìn nhau, không tin vào lỗ tai của mình.

Có nhầm hay không vậy, hơn năm vạn quân đội đi đầu hàng một đại đội kỵ binh chưa tới hai trăm người? Điều này làm sao có thể được? Cho dù bọn chúng là năm vạn con vịt, thì hai trăm người cũng không bắt nổi, huống chi là năm vạn con người?

Thế nhưng lời của Cẩu Oa một lần nữa chứng thực bọn họ không hề nghe nhầm, đúng là có năm vạn quan binh của quân đội Đường Thước muốn đầu hàng bọn họ.

Cuối cùng Cẩu Oa cũng thúc ngựa tới trước mặt Hàn Giai, đem tình huống chi tiết báo cáo.

Thì ra kỵ binh quân Lam Vũ bắt được là toàn bộ nhân mã của quân đoàn thứ nhất quân trung ương đế quốc Đường Xuyên do thượng tướng Thượng Quan Tích Huyết suất lĩnh, thực sự có năm vạn người, bọn chúng vốn đảm trách nhiệm vụ phòng vệ phía bắc Minh Xuyên đạo, nhưng binh bại như núi đổ, bọn chúng thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng của kỵ binh quân Lam Vũ, thì đã bị đồng bạn ở Ninh Xuyên đạo rút về làm tan rã rồi, vì thế bọn chúng nối nhau rút lui.

Nhưng bọn chúng càng chạy càng thấy không ổn, bọn chúng cho dù không ngừng chạy về phía nam chăng nữa, rồi có thể rút tới đâu đây?

Vốn quân đoàn của Thượng Quan Tích Huyết trong cuộc chiến đấu với quân đội nước Mã Toa, dù không có thành tích gì kiệt xuất lắm, cũng bị quân đội nước Mã Toa đánh cho mặt mày sưng vù tan tác tới bời, nhưng bất quá bọn chúng cũng không có phải là hạng hèn nhát, biểu hiện chỉnh thể có thể nói là nằm trong quy củ.

Sư đoàn 27 quân trung ương vốn do Điệp Phong Vũ suấtlĩnh cũng thuộc quyền chỉ huy của Thượng Quan Tích Huyết, đương nhiên, qua nhiều cuộc chiến đấu và chỉnh biên, quân đoàn này đã không còn là quân đoàn số một năm xưa nữa, đại bộ phận thành viên đều là tráng đinh lâm thời kéo vào mà thôi.

Mặc dù tồn tại không ít hiểu lầm với quân Lam Vũ, bất quá Thượng Quan Tích Huyết đã nhận thức được rõ ràng, tiếp tục chiến đấu với quân Lam Vũ đã hoàn toàn vô nghĩa rồi, mặc dù đầu hàng đối với thanh danh của hắn không được tốt lắm, nhưng đối với năm vạn quan binh mà nói lại là lối thoát tốt nhất.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status