Có lẽ hiện giờ bọn chúng đầu hàng, sau này còn có thể phát huy tác dụng lớn hơn trong cuộc chiến đánh lại nước Mã Toa, đế quốc Lam Vũ thay thế đế quốc Đường Xuyên đã là điều tất yếu của lịch sử, hắn không thể vì mình mà chôn vùi tính mạng của bao nhiêu người như vậy.
- Quan chỉ huy của bọn chúng tên là Thượng Quan Tích Huyết, là hắn yêu cầu chủ động đầu hàng.
Cẩu Oa lặp lại lần cuối, đối với tư liệu cá nhân về Thượng Quan Tích Huyết bọn họ không biết lắm, nhưng Thượng Quan Tích Huyết dù sao là thượng tướng lâu năm của đế quốc, bắt được hắn ta dứt khoát là một huy chương quân công hạng nhất, huống hồ còn có năm vạn tên địch, cả đại đội kỵ binh lập công lao hạng nhất tập thể là tuyệt đối không vấn đề.
Hàn Giai gật đầu, hạ lệnh lính thông tin báo cáo tình hình lên phía trên, kết quả tiểu đoàn trưởng thượng cấp của hắn không thu được.
Người thu được tin lại là trung đoàn trưởng Lý Càn Khôn, Lỵ Càn Khôn lập tức mừng rỡ vô cùng, lập tức sai Hàn Giai đi giao thiệp với Thượng Quan Tích Huyết, tiếp thụ bọn chúng đầu hàng. Những bộ đội khác của kỵ binh Liệp Ưng sẽ hướng phía bọn họ tiếp cận, giúp đỡ bọn họ đối phó với sự kiện đột phát.
Lý Càn Khôn chỉ thị Hàn Giai chú ý ba việc: lớn gian, tỉ mỉ, bình tĩnh đối phó.
Hàn Giai sau khi nhận được chỉ thị của thượng cấp, lập tức suất lĩnh các chiến sĩ của mình tăng tốc tiên lên, quả nhiên, ở một địa khu tên là Bàn Câu tiếp xúc với hơn năm vạn quân đội Đường Thước.
Các chiến sĩ ban đặc vụ do Cẩu Oa suất lĩnh đã nghe ngóng rõ ràng tình huống cơ bản của tiền tuyến, những binh sĩ quân đội Đường Thước này đúng là có ý định đầu hàng, nòng súng của bọn chúng đều chĩa xuống đất, đối với bộ đội quân Lam Vũ đi tới sau đó chỉ nhìn chăm chú không chớp mắt, nhưng không có ý định động thủ.
- Tiến lên!
Hàn Giai trầm tĩnh nói, suất lĩnh các chiến sĩ xuyên qua trận địa tiền tuyết của quân đội Đường Thước, tiến thẳng vào vùng trung tâm của bọn chúng, trong quá trình bọn họ tiến lên, mỗi một chiến sĩ đều nắm chắc súng tiểu lên trong tay.
Ở xung quanh bọn họ là quan binh quân đội Đường Thước đông nghìn nghịt, có kẻ đứng, có người ngồi, cứ trơ mắt nhìn bọn họ, trong tay tên nào cũng có vũ khí, nếu như bọn chúng đột nhiên gây chuyện, thì đại đội kỵ binh của Hàn Giai thực sự có chút nguy hiểm.
Bất quá một lúc sau, Thượng Quan Tích Huyết phái phó quan của mình ra, đó là một ông già mặc đồng phục thượng tướng của đế quốc Lam Vũ, tới để nghênh tiếp quân Lam Vũ tới, được sự dẫn đường của ông ta, cuối cùng Hàn Giai cũng hơi yên lòng trở lại.
Mấy vạn binh sĩ đế quốc Đường Xuyên, nhìn không tới hai trăm kỵ binh quân Lam Vũ tiến vào trung tâm của bọn chúng, nhưng không hề có ý định động thủ, cũng được coi là một kỳ tích trên lịch sử chiến tranh rồi.
Kỳ thực mỗi người có mặt ở đây đều hiểu rõ, trận chiến này đã không cần phải đánh tiếp nữa rồi, đàm phán kết thúc chiến tranh với quân Lam Vũ chắc chắn là quyết định tốt nhất.
Trong một thôn trang nhỏ, Hàn Giai nhìn thấy Thượng Quan Tích Huyết, vị lão tướng quân đã từng lập chiến công trong cuộc chiến tranh chống lại quân đội nước Mã Toa này trông vô cùng tiều tụy, đại khái là cuộc sống năm qua không dễ chịu gì, những tướng quân còn lại cơ bản cũng là như thế, chẳng những tiều tụy, mà rất nhiều người sắc mặt lo lắng, tựa hộ đầy tuyệt vọng về tương lai.
Sự thực là thế, bọn họ vốn là quân đội quốc gia, nhưng cuối cùng lại bất hạnh đi theo Đường Thước, nhưng năng lực cá nhân của Đường Thước như thế nào thì ai cũng thấy rồi, muốn hi vọng vào hắn mà chấn hưng đế quốc Đường Xuyên căn bản là không có khả năng, đi theo Đường Thước thì cuộc sống tuyệt vọng không hể có mục tiêu không hề có lý tưởng.
Thế nhưng, bọn chúng lại có ít nhiều tồn tại hiểu lầm với quân Lam Vũ, không dám tiếp xúc với quân Lam Vũ, quan trọng hơn nữa là, tuyệt đại đa số bọn chúng đều xuất thân từ tầng lớp địa chủ hoặc là quý tộc, về bản chất đối lập với quân Lam Vũ, không dám tiếp nhận thiện ý quân Lam Vũ đưa ra.
Trong lòng đa số bọn chúng có lẽ còn tồn tại tâm lý may mắn nào đó, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, luôn cho rằng quân Lam Vũ đã chắc gì thực sự cường đại như trong lời đồn.
Cho tới tận khi lưỡi lê của quân Lam Vũ đâm lên người bọn chúng, thì bọn chúng mới choàng tỉnh, thì ra bọn chúng không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, trừ đầu hàng ra thì chỉ có bị diệt sạch sẽ.
Trải qua suy tính thống khổ, đám quan quân lấy Thượng Quan Tích Huyết làm chủ, đưa ra đầu hàng bất lực, đối với việc quân Lam Vũ tới, bọn chúng mang theo kỳ vọng rất lớn.
Đương nhiên cũng có chút sợ hãi, bời vì còn do dự, trong lòng còn thống khổ kháng cự, cho nên bọn chúng mất đi cơ hội tốt nhất quy thuận quân Lam Vũ, cuối cùng rơi vào cảnh không thể không giơ tay đầu hàng.
Đối với mỗi một quân nhân mà nói, đầu hàng đều là chuyện nhục nhã, đương nhiên giơ tay đầu hàng còn tốt chết một cách vô ích trên chiến trường. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Nhìn kỵ binh quân Lam Vũ chầm chậm đi tới, Thượng Quan Tích Huyết đột nhiên có chút bi ai, tới năm vạn binh sĩ, lại bị chưa tới hai trăm kỵ binh quân Lam Vũ dùng tư thế bề trên giám thị, mình đường đường là một thướng tướng lục quân đế quốc Đường Xuyên lại phải đầu hàng một thượng úy lục quân quân Lam Vũ, cho dù đối diện với thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa, bọn chúng cũng chưa bao giờ hèn yếu đến thế.
Thế nhưng, còn có biện pháp nào nữa chứ? Nếu như thực sự phải tì ra kẻ gây ra tất cả chuyện này, thì cũng chỉ trách khí số đế quốc Đường Xuyên đã hết, hiện giờ là thiên hạ của đế quốc Lam Vũ thôi.
Thượng Quan Tích Huyết đi ra khỏi cửa, chủ động đưa tay ra bắt tay với Hàn Giai.
- Ông là Thượng Quan Tích Huyết?
Hàn Giai nhảy xuống ngựa, trầm tĩnh hỏi, tên của Thượng Quan Tích Huyết thì hắn biết, bất quá đối với chuyện của ông ta thì lại không hiểu rõ lắm.
Nhưng bất kể là như thế nào, đối phuơng từng là thượng tướng của đế quốc Đường Xuyên, từng thống lĩnh mười vạn quân đội, điều này đối với tuyệt đại đa số người dân đế quốc Đường Xuyên mà nói, đều phải dùng ánh mắt chiêm ngưỡng đối phương rồi.
Nhưng mình bất quá chỉ là một thượng úy lục quân bình thường của quân Lam Vũ, lại có thể ở thế trên cao đánh giá đối phương, điều này rốt cuộc mang ý nghĩa gì?
- Đúng thế, ta chính là Thượng Quan Tích Huyết.
Thượng Quan Tích Huyết gian nan lên tiếng, có lẽ đã hai ba chục năm nay ông ta đã không phải nói ra tên tuổi của mình rồi, ở đế quốc Đường Xuyên, ở địa lục Y Lan, ông ta căn bản không cần phải nói tên của mình, nhưng trước mặt một viên thượng úy nho nhỏ của quân Lam Vũ, ông ta lại phái báo đầy đủ tên họ, điều này có ý nghĩa gì?
- Tôi là Hàn Giai đại đội trưởng đại đội số hai tiểu đoàn số ba kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, tôi phụng lệnh đại biểu quân Lam Vũ tới tiếp nhận sự đầu hàng của các vị, yêu cầu ông hạ lệnh cho bộ đội hạ hết vũ khí xuống, quân Lam Vũ chúng tôi đảm bảo an toàn tái sản cá nhân và nhân thân cho bọn họ.
Hàn Giai nghiêm túc nói, những lời như thế này tất nhiên phải học thuộc lòng như cháo chảy.
Thời khắc khó chịu đựng nổi nhất cuối cùng cũng đã tới rồi, Thượng Quan Tích Huyết nhìn các tướng quân xung quanh, nhìn ánh mắt ảm đạm của bọn họ, vẻ mặt chua xót của bọn họ, cuối cùng bất đắt dĩ buông một tiếng thở dài, chậm rãi nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả quan binh lập tức hạ vũ khí, dựa theo liên đội tập hợp.
Ào ào…
Không cần hẹn nhau, các binh sĩ quân đội Đường Thước ở xung quanh đều chình tề hạ vũ khí xuống, sau đó im lặng dựa theo cá liên đội của mỗi người tập hợp lại.
Thượng Quan Tích Huyết vốn cảm thấy rất đau đớn, rất cay đắng, không ngờ mình trờ thành tướng quân giương cờ trắng, nhưng sau này nhìn thấy rất nhiều các quan binh lộ ra nụ cười giải thoát, tựa hồ so với trước kia nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lại không khỏi có chút cảm khái, có lẽ, trong mắt đại đa số bọn họ, quyết định của mình là chính xác.
Nửa tiếng đồng hồ sau, xung quanh quân đội Đuờng Thước đã xếp thành hàng, lại truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, tiếp theo đó là kỵ binh người Tây Mông giương cao lá cờ sư thứu màu lam từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới, có một số người còn hô lên ầm ĩ:
- Các ngươi đã bị bao vây, buông vũ khí của các ngươi xuống, nếu không giết không cần hỏi..
Bất quá những tiếng ồn ào này mau chóng ngưng bặt, vì bọn họ phát hiện ra quân đội Đường Thước đều đã xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, mà ở phía trước mặt bọn họ, đã có một đơn vị bộ đội kỵ binh khác của quân Lam Vũ đứng thẳng ngạo nghễ, đang tiếp nhận sự đầu hàng của bọn chúng.
Thì ra, tới sau Hàn Giai chính là quân đoàn số 2 kỵ binh quân Lam Vũ, bọn họ cũng nhận được tin tức nói, ở nơi này có rất đông quân đội Đường Thước tập kết, nhưng đáng tiếc đã chậm mất một bước.
Hơn hai vạn kỵ binh người Tây Mông giống như một trận hồng thủ ầm ầm cuốn đến nơi này, bọn họ đầu đội mũ sắt, mang đủ các loại súng ống, mặt mày săm trổ hung dữ, còn mang cả bách kích pháo và vô số đạn dược, làm cho mỗi một binh sĩ quân đội Đường Thước đều thầm chấn động, Thượng Quan Tích Huyết thầm kêu may mắn, nếu như mình cự tuyệt đầu hàng, không biết đã phải chết bao nhiêu người.
Suất lĩnh đám kỵ binh Tây Mông kiệt ngạo bất thuần này chính là Lăng Vân Tiêu thiếu tướng lục quân quân Lam Vũ, hắn chính là giáo quan của trường học kỵ binh quân Lam Vũ, sau này bổ nhiệm làm quan chỉ huy của kỵ binh người Tây Mông.
Bởi vì từ nhỏ thích đọc sách, cho nên Lăng Vân Tiêu cũng cận luôn từ nhỏ, đi tới đâu cũng phải mang một cái kính gọng đen, rất dễ nhận ra, bởi thể được các đồng sự thân thiên gọi là "lão Cửu".
Bất quá nếu như ai mà cho rằng lão Cửu dễ bắt nạt thì hoàn toàn sai lầm rồi, những người Tây Mông kệt ngạo bất tuần đều bị hắn quản cho gọi dạ bảo vâng, sử dụng như chân tay, làm bên trong quân Lam Vũ cũng có một chút danh khí.
Trừ trước cho tới giờ quân Lam Vũ chưa từng thiếu dũng tưởng, chỉ thiếu nho tướng, thiếu những quan quân cao cấp có đầu óc, Lăng Vân Tiêu vừa vặn lấp vào khoảng trống này.
- Bọn chúng đầu hàng ngươi rồi?
Lăng Vân Tiêu cảm thấy có chút bực bội, mình vất vả lắm mới chạy tới được đây, nhưng phát hiện ra trái quả thắng lợi đã bị người ta hái mất rồi.
Mặc dù Hàn Giai chỉ có một đại đội kỵ binh, nhưng nhìn tình hình ở hiện trường, thì đại đội kỵ binh này đã khống chế rất tốt cục thế rồi, nếu như hắn cố nhúng tay vào, lại trở thành hành vi xấu xa tranh công rồi, loại chuyện như thế Lăng Vân Tiêu hết sức khinh bỉ.
- Đúng thế.
Hàn Giai tự hào trả lời, quân hàm của Lăng Vân Tiêu cao hơn của hắn quả nhiều, cho nên hắn quyết định nói ít là hơn, tránh cho nói nhiều sai lầm, còn mang theo sự tôn kính với lãnh đạo.
Hàn Giai hoàn toàn không biết rằng trong lòng Lăng Vân Tiêu bực bội như thế nào, hắn còn cho rằng mình dùng một đại đội kỵ binh giải quyết hơn năm vạn quân đội sẽ được Lăng Vân Tiêu tán dương.
Không ngờ, tán dương tất nhiên là có, nhưng mà nghe qua lại tựa hồ quai quái, Lăng Vân Tiêu thở dài bất đắc dĩ, vung roi ngựa, làu bàu:
- Lợi hại!
Đột nhiên, hắn quất mạnh ranh ngựa, chiến mã phóng đi như chớp, một bên thúc ngựa một bên quát tháo kỵ binh ở đằng sau:
- Nhìn cái chó gì mà nhìn! Chạy nhanh lên cho ta! Còn lề mà lề mế, vịt luộc chín cũng bay hết rồi kia kìa.
Dưới sự suất lĩnh của Lăng Vân Tiêu, trong chớp mắt những kỵ binh người Tây Mông kia đã xoạt một cái, hoàn toàn biến mất ở phương nam, chỉ lưu lại bụi đất cuồn cuộn.
Đám Hàn Giai và Cẩu Oa trố mắt ra mà nhìn nhau, cảm thấy có chút quái dị, nhưng quái dị như thế nào, ở đâu, thì lại không nói ra được.
Thượng Quan Tích Huyết và những quan quân xung quanh chứng kiến cảnh hùng tráng này, chỉ đành khẽ lắc đầu, cười chua chát, thiên hạ này quả nhiên đã là thiên hạ của quân Lam Vũ rồi.
Năm vạn quan binh dưới quyền chỉ huy của ông ta cũng trăm cảm xúc lẫn lộn, không biết phải nói làm sao mới tốt, bọn họ chỉ đành cảm thán ở trong lòng, quân Lam Vũ đã quá cường đại rồi, cường đại tới mức làm người ta nhìn phát sợ.
Vì vì bắt tù binh một lượng lớn quan binh quân đội Đường Thước, nên hành động nam hạ của Cẩu Oa và Hàn Giai cũng bị ngừng lại, bất quá những bội đội kỵ binh quân Lam Vũ khác vẫn nam hạ như gió cuồn, truy đuổi tận cũng quân đội Đường Thước bỏ chạy thục mạng.
Lăng Vân Tiêu hổ thẹn vì tới sau, không ngừng dùng đủ các loại biện pháp kích thích kỵ binh người Tây Mông dưới quyền chỉ huy của mình, để bọn họ tăng tốc độ lên mức nhanh nhất, cho dù mệt chết bao nhiêu chiến mã cũng bất chấp.
Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng vào buổi chiều ngày 27 tháng 4, Lăng Vân Tiêu cuối cùng cũng tóm được nhóm tù binh đầu tiên: hơn hai vạn tàn dư quân đoàn thứ hai quân trung ương đế quốc Đường Xuyên, dưới sự suất lĩnh của thiếu tướng Hồ Hằng hạ vũ khí đầu hàng.
Trưa ngày 28 tháng 4, quân đoàn thứ 3 kỵ binh quân Lam Vũ từ bên mé cánh trái nam hạ cũng có chiến quả, thiên tài kỵ binh thiếu tướng Qua Mã Nam Đặc tới từ địa khu Cáp Lạp Lôi suất lĩnh kỵ binh người Vũ Chân, cùng sở hữu ưu thế mà kỵ binh quân Lam Vũ khác, đó là đặc sản của người Vũ Chân: Long Ưng.
Dưới sự giúp đỡ của Long Ưng, hành động của kỵ binh người Vũ Chân nhanh như ánh chớp, đánh thẳng một lèo vào biên cảnh Lỗ Xuyên đạo, hơn ba vạn tan dư của quân đòan thứ năm lục quân đế quốc Đường Xuyên do Đường Thước tự tổ kiến bị kỵ binh người Vũ Chân bao vây, cuối cùng đã giơ tay đầu hàng, bản thân Đường Thước bị bắt ở phía đông nam Lỗ Xuyên đạo.
Toàn bộ quá trình bắt tù binh chỉ nổ một phát súng: bắn chỉ thiên.
Sáng ngày 30 tháng 4, quân đoàn số 1 kỵ binh quân Lam Vũ, từ Minh Xuyên đạo nam hạ đâm thẳng vào Việt Xuyên đạo cũng có thu hoạch, kỵ binh người Ngõa Lạp do Khắc Lạp Mã Kỳ suất lĩnh xung phong rất hăng, bọn họ phóng thẳng một hơi ra tới tận bờ biền, dưới sự phối hợp của hải quân lục chiến đội, bắt lấy toàn bộ quân đội Đường Thước chạy trốn ra biển.
Toàn bộ ước chừng hơn ba vạn tàn dư quân viễn chinh đế quốc Đường Xuyên buông vũ khí đầu hàng.
Cùng ngày hôm đó, nguyên quân đoàn thứ tư quân trung ương đế quốc Đường Xuyên dưới sự suất lĩnh của thiếu tướng Nhạc Phong tuyên bố khởi nghĩa.
Bất quá cuối cùng vẫn bị xử lý coi như đầu hàng, vì thời gian bọn chúng khởi nghĩa quá muộn, hai phút sau quân Lam Vũ đã đánh tới trước mặt bọn chúng mất rồi.
Tới đây, toàn bộ quân đội Đường Thước sở hữu đã bị tiêu diệt.
Trong toàn bộ chiến dịch Ninh Minh Việt, kỵ binh quân Lam Vũ có tổng cộng sáu người mất tích, không có nhân viên thương vong, tổn thất lớn nhất là bị chết hơn ba trăm chiến mã, đó toàn là do kỵ binh người Tây Mông tạo thành.
Ở phương diện vật tư tiêu hao, tựa hồ cũng sáng tạo ra một kỳ tích, trừ mấy phát đạn tín hiệu ra, chỉ tiêu hao chưa tới một trăm viên đạn, mà những viên đạn này đều là dùng để nổ súng cảnh cáo, không hề giết chết một kẻ địch.
Bản thân Đường Thước chính bị tiếng súng cảnh cáo bắn lên trời này sợ tới mức giơ tay đầu hàng.
Còn về phần phương diện quân đội Đường Thước, trừ số nhân viên tan rã không thể thống kê được ra, cũng tựa hồ không có nhân viên thương vong, quân đội Đường Thước khởi nghĩa hoặc đầu hàng, tổng cộng vượt quá mười hai vạn người.
Những người này đều mau chóng được giải tán cho về nhà, bởi vì qua điều tra phát hiện ra có trên sáu mươi phần trăm binh sĩ đều là do lâm thời bắt vào, tuyệt đại bộ phận quân lính đều chưa tham quân được một năm, bọn họ còn đang sốt ruột muốn về nhà cày cấy đây, ở nhà không có lao động nặng, trồng trọt có chút phiền phức.
Đường Thước hi vọng vào những người này kháng cự quân Lam Vũ, thực sư là quá ngây thơ rồi, cao tầng của quân Lam Vũ không làm sao lý giải nổi cái phương thức tư duy của hắn.
Kết quả này trước kia quân Lam Vũ khuyên hàng có gì khác biệt? Ít nhất là Dương Túc Phong chẳng thấy có gì khác biệt, nếu trước kia Đường Thước đồng ý đầu hàng, có lẽ hiện giờ còn có thể kiếm được chức chính hiệp ủy viên nào đó bên trong quân Lam Vũ, nhưng hiện giờ chờ đợi hắn chỉ có thẩm phán của tòa án.
Ngày 2 tháng 5 năm 1731 thiên nguyên, bộ thống soái tối cao quân Lam Vũ tuyên bố:
Đường Thước nguyên Nhị hoàng tử đế quốc Đường Xuyên bị tước chức thành dân thường, tịch thu tất cả tài sản, giám thị nơi cư trú.
Ba khu vực Minh Xuyên đạo, Ninh Xuyên Đạo, Việt Xuyên đạo nạp vào phạm vi thống trị của đế quốc Lam Vũ, thi hành pháp điển qân Lam Vũ ở khu vực này, thực hành toàn bộ chính sách và quy định pháp luật của đế quốc Lam Vũ, được quảng đại quần chúng nhiệt liệt hoan ngênh.
Từ đây khu vực Minh Ninh Việt nguyên thuộc quản hạt của đế quốc Đường Xuyên, không còn chiến sự nữa.
Hai ngày sau cũng chính là ngày 4 tháng 5, kỵ binh quân Lam Vũ đã tới được phụ cận Minh Na Tư Đặc Lai, tổng chỉ huy tiền tuyến phái nhân viên phát ra thông điệp cuối cùngvới quân đội nước Mã Toa ở cứ điểm Vũ Thắng Quan và cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai, yêu cầu bọn chúng lập tức nhường lại hai tòa cứ điểm này.
Kết quả quân đội nước Mã Toa cự tuyệt, tiếp sau đó trọng pháo của bộ binh lục quân quân Lam Vũ tới nơi, chiến hỏa giữa đế quốc Lam Vũ và nước Mã Toa lại sắp bốc lên.
/769
|