Còn có hai quả đạn pháo trực tiếp rơi xuống tường thành, khiến bức tường nổ tung tạo ra một lỗ hổng cực lớn, các chiến sĩ ở gần lỗ hổng đó không chết thì bị thương, có một số người thậm chí còn trực tiếp bị thổi tung lên, xương cốt không còn, cả hiện trường là một đống hỗn độn, khắp nơi đều là máu chảy, vô cùng thê thảm. Long Khải Ca đứng gần lỗ hổng đó cũng bị khí lãng mãnh liệt làm cho chấn động, suýt nữa hôn mê, khói lửa tràn ngập không trung, trên khắp người hắn đều bị bùn đất bao trùm, giống như mới từ dưới đất chui lên vậy.
"Không quân đang làm cảnh sao?" Long Khải Ca phẫn nộ nói, sớm đã biết pháo binh Y Lan nhất định sẽ mang đến thương vong cho quân Lam Vũ, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng khi những thương vong này thật sự đến, trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng buồn bực, đến lúc nào mới tiêu diệt được đại pháo của quân Y Lan đây?
Tâm tình của Trần Kiếm PHi cũng không tốt, hắn vội vàng ra ngoài quan sát tổn thấy mà Ngu thành phải chịu. Tổn thất đương nhiên là rấtlớn, mặc dù chỉ có bảy,tám quả pháp rơi xuống nhưng căn bản đều rơi xuống khu dân cư, có khoảng hơn một trăm đã bị chết, 2, 3 trăm người bị thương. Bất kể quân Lam VŨ đã hướng dẫn cư dân tránh né đạn pháo như thế nào, ngàn vạn lần đừng ẩn nấp trong nhà, nhưng với điều kiện phản xạ, bọn họ vẫn có thói quen ẩn nấp trong nhà, kết quả một khi phong ốc bị nổ, lập tức sẽ chết ngay tức khắc.
Ầm ầm ầm...
Long Khải Ca tức giận thò đầu ra, chỉ nghe thấy tiếng nổ kịch liệt lại vang lên, nhưng không phải ở Ngu thành mà là trên trận địa pháo binh của quân Y Kan. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng tiếng nổ mạnh chấn động vẫn khiến Long Khải Ca cảm thấy vui mừng vô cùng. Trong làn khói đen nồng nặc, Long Khải Ca tựa hồ nhìn thấy được đại pháo phát nổ thành những mảnh nhỏ. Vốn là phi dĩnh của không quân đã bắt đầu oanh tạc trận địa pháo binh của địch.
Phi dĩnh của quân Lam Vũ bay lở lửng trên không trung của trận địa pháo binh kẻ địch khoảng sáu bảy trăm thước, không ngừng ném tạc đạn. Những tạc đạn này toàn bộ đều là loại siêu trọng, mỗi cái nặng mấy trăm kg, khi oanh tạc tạo cho người ta cảm giác như thiên lôi đánh, giống như ngày tận thế cuối cùng.Cho dù là cách xa muời mấy thước cũng bị ném tung đi, sóng không khí cực đại lan toả ra xung quanh trăm thước, sau khi nổ mạnh, trên đồng ruộng còn lưu lại một hố to, sâu khoảng 10 thước. Những đại gia hoả này vốn là định dùng cho quân Mã Toa ở Minh Na Tư Đặc Lai, kết quả binh sĩ Y Lan lại được thưởng thức đầu tiên.
Mặc dù có một vài quả tạc đạn ném không chuẩn lắm, nhưng đại bộ phận tạc đạn vẫn nhắm trúng mục thiêu, tạo cho pháo binh Y Lan tổn thất vô cùng lớn. Khi đại pháo phát xạ, cần cố định không cách nào di chuyển được, kết quả tạo thành tấm bia tốt nhất. một khẩu đại pháo của quân Y Lan bị phát nổ tạo thành một dãy pháo cũng bị nổ liên tiếp, những miếng sắt cứng rắn giống như sợi bún mềm nhũn bay lượn trên trời, bánh xe pháo bay lên, rồi rơi xuống chỗ đó cách hơn trăm thước, nảy nảy lên mấy cái rồi lăn tới gần chỉ huy Tiêu Lan mới dừng.
Bản thân Tiêu Lan cũng bị tiếng nổ kịch liệt này làm cho chấn động, một lát sau mới hồi phục được tình thần, Bây giờ cuối cùng hắn cũng biết những chiéc phi dĩnh kia của quânLam VŨ tại sao lại không có việc gì bay lượn trên không trung. Thì ra chính là để tìm kiếm và tiêu diệt pháo binh của quând đội Y Lan. Bất giác hắn không khỏi nguyển rủa, lũ quân LamVũ đáng ghét, lẽ nào chúng không thể cho quân Y Lan một con đường sống nào sao? quân Y Lan khó khăn lắm mới có được đại pháo, quân Lam Vũ lại có cách đối phó với đại pháo của Y Lan.
Phi dĩnh của quân Lam Vũ liên tiếp ném tám chín quả tạc đạn, trong màn khói lửa tràn ngập quân Y Lan tồn thất sáu đại pháo, những viên pháo binh hơn nửa cũng bị sát thương, có một số mặc dù vẫn cố gắng duy trì tiếp tục phát pháo cũng khó có thể nhắm trúng trong lúc khói lửa ngập trời thế này. Ghê tởm hơn là phi dĩnh của quân Lam Vũ ném tạc đạn dẫn tới sự phát nổ của kho đạn pháo mà pháo binh Y Lan đã dự trữ, có thể nói là tổn thất trầm trọng.
"Rút lui, rút lui, rút lui."Tiêu Lan không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ hét lên. Pháo binh của quân Y lan nếu cứ tiếp tục bị nổ như thế, đại khái không cần đến nửa giờ toàn bộ sẽ bị tiêu diệt, nếu chúng bị diệt hết thì muốn phá được Ngu thành là chuyện không thể.
Nhưng bây giờ pháo binh Y Lan có muốn rút lui cũng rất khó, bọn chúng nhất định phải dừng pháo kích, sau đó đem thu hồi giá pháo lại rồi mới dùng ngựa kéo đi, những chuyện này đều cần rất nhiều thời gian. Vì để che chở pháo binh rút lui, những binh sĩ Y Lan xung quanh trận địa pháo binh không ngừng nổ súng bắn. Vì để giữ an toàn, phi dĩnh của không quân Lam Vũ vẫn bay tương đối cao. Độ cao cuối cùng duy trì ở hơn sáu trăm thước, với độ cao như vậy mà ném tạc đạn xuống, tỉ lệ trúng mục tiêu là rất cao, nhưng muốn trúng mục tiêu trăm phần trăm cũng không có khả năng lắm. Dù sao phi dĩnh này điều khiển rất phiền phức, chúng rất không linh hoạt.
Sau đó lại ném tạc đạn xuống, tiêu huỷ thêm một khẩu đại pháo của Y Lan, lúc này đại những đại pháo còn lại của quân Y Lan đã được thu lại, dưới sức kéo của đàn ngựa, nhanh chóng rời khỏi chiến trường. Pháo binh của Y Lan cũng rất giảo hoạt, chuyên môn đi theo hình chữ chi, cố ý chạy đi chạy lại, có ý muốn chơi trốn tìm với phi dĩnh của quân Lam Vũ, ngựa hiển nhiên linh hoạt hơn so với phi dĩnh, phía dưới lại là vùng quê rộng lớn, phi dĩnh của không quân Lam Vũ không phán đoán được đường đi của chúng, vì vậy đổi theo một hồi lâu cũng không thể nào ném tạc đạn xuống. Dù sao số lượng tạc đạn của quân Lam Vũ cũng không nhiều lắm.
Đuổi theo mấy Km, Hứa Nho Long hạ lệnh không đuổi nữa, chỉ cần pháo binh của Y Lan không uy hiếp tới Ngu thành, không quân Lam Vũ đã hoàn thành được nhiệm vụ cơ bản nhất, vì vậy phi dĩnh của không quân Lam Vũ đều rút lui trở về, tiếp tục bay lơ lửng trên không trung của Ngu thành.
Thấy sự đáng sợ của phi dĩnh, Tiêu Lan khóc không ra nước mắt nhưng cũng đành bất lực. Không có sự che chở của pháo binh, bộ binh thuần tuý làm thế nào tấn công Ngu thành được chứ? Trước bách kích pháo của hải quân lục chiến Lam Vũ, bọn họ thuần tuý chỉ là những mục tiêu bị giết hại. Nhưng quân đội Y Lan bao vây xung quanh Ngu thành mà không hành động, tuyệt đối sẽ bị gán cho tội danh "Không có đại pháo trợ giúp, quân Y Lan không dám tấn công," tội danh này Tiêu Lan tuyệt đối gánh chịu không nổi.
"Lên" Tiêu Lan quyết đoán hạ lệnh tấn công.
Lúc này trên đồng ruộng bằng phẳng ở cửa bắc Ngu thành, mấy ngàn binh sĩ Y Lan kêu gào, bưng súng trường CHấn Thiên ùa lên, ở ba cửa thành còn lại cũng có số lượng lớn binh sĩ Y Lan tham gia tấn công, nhưng uy thế tương đối thấp hơn so với cửa bắc, dù sao sự cách biệt giữa bộ đội tinh nhuệ và bộ đội bình thường vẫn rất rõ ràng.
Nhiều binh sĩ Y Lan bắc thang lên, chuẩn bị leo lên thành, ở hành lang Á Sâm, gỗ căn bản không có, những thứ có thể dùng được chỉ có tre trúc hai bên bờ sông Á Sâm, những cây tre thô to này là công cụ tốt nhất để làm thang, đối diện với tường thành cao không tới năm thước này, những cái thang này là đủ.
Quả nhiên đúng như Tiêu Lan dự liệu, phi dĩnh của quân Lam Vũ vẫn bay lơ lửng trên không Ngu thành, nhìn quân Y Lan không chút động lòng, tựa hồ như không nhìn thấy, nhưng bách kích pháo của quân Lam VŨ không giống như vậy, chúng tựa hồ gào thét phát điên, ngăn cản quyết liệt đường tiến công của quân đội Y Lan.
Pháo đạn của bách kích pháo không ngừng rơi xuống, nổ tung những binh lính của quân Y Lan, ngay cả nước bùn, máu tươi và những phần cơ thể bị nghiền nát đều bay tung lên. Những khẩu bách kích pháo chỉ có 60 ly, uy lực đương nhiên nhỏ hơn so với đại pháo nhiều, nhưng đối với những nhân viên phòng thủ mà nói thì như vậy cũng đủ rồi. Dưới sự tàn phá của chúng, binh lính Y Lan không ngừng ngã xuống trên những cánh đồng.
Bố trí bách kích pháo ở trên đầu thành, ưu thế lớn nhất chính là tính linh hoạt cao độ, có thể chú ý sát sao tới quân Y Lan đang tấn công trong đội hình dày đặc, hoặc là uy hiếp lớn nhất đối với những cái thang tre làm vũ khí công thành, không ngừng làm nổ chúng, Những binh lính y Lan khiêng thang cũng thay nhau ngã xuống, dần dần tạo thành một vùng quê nhuốm máu đỏ.
Tháp tháp tháp....
Súng máy của quân Lam Vũ không ngừng gào thét, đem những viên đạn dày đặc san bằng cả vùng quê. Sau mấy phút, trên những cánh đồng đầy nước đã chứa đầy thi thể của binh sĩ Y Lan, đối diện với đạn pháo của quân Lam Vũ, bọn họ căn bản không có năng lực phản kháng. Những tiếng kêu bi thảm ở Trầm Hương thành ngày xưa tựa hồ lại đang tiếp tục diễn ra. Hầu hết những cái thang đều bị huỷ, ngược lại lại cản trở đường tiến công của chính binh sĩ Y Lan.
Nhưng trong trận chiến kịch liệt vẫn có một bộ phận binh sĩ Y Lan vẫn ương bướng tiếp cận với thành tường bằng đất của Ngu thành, có một số cái thang đã được dựng lên trên tường thành. Những binh lính Y Lan nhanh nhẹn theo những cái thang bất chấp tất cả leo lên, nhưng phần lớn đều bị những cư dân Ngu thành giải quyết, chỉ có một số cực nhỏ xông lên trên tường thành thành công, kết quả lại bị một trận mưa đạn bắn hạ xuống thành tường.
Đối mặt với sự tấn công mang tính bao vây của quân Y lan, Trần Kiếm PHi biết chỉ có hai ngàn quân Lam Vũ là rất khó có thể hình thành đủ lực lượng phòng thủ các phương hướng, cho nên ánh mắt của hắn rất nhanh đã để lên các thành viên Đường tộc khoẻ mạnh trong thành, trải qua sự chọn lựa, Trần Kiếm Phi tổ chức lên 2000 người tình nguyện, đồng thời kêu những người tình nguyện này xử lí những cư dân Y Lan. Bởi vì những người này đều dính máu tươi của người Y Lan nên bản thân họ cũng hiểu rất rõ một khi quân Y Lan chiếm được Ngu thành, bọn họ và người nhà sẽ chịu tai ương huỷ diệt, cho nên trong chiến đấu cũng biểu hiện sự dũng cảm vô cùng.
Phi dĩnh của không quân Lam Vũ vào ngày đầu tiên đã đưa tới năm trăm khẩu súng trường, võ trang cho bộ phận các thanh niên Đường tộc, sau đó Trần Kiếm Phi lại quyết định cấp cho hơn 1500 người còn lại lựu đạn, trong lúc nguy cấp nhất, cho phép bọn họ dùng thủ lựu đạn tiến hành công kích. Kết quả khi quân đội Y Lan tiếp cận tới tường thành, lập tức gặp phải trận mưa thủ lựu đạn, tựa hồ như không còn ai sống sót.
Long Khải Ca tự mình trấn áp ở cửa bắc, tỉnh táo điều phối binh lực trong tay mình.
Quân đôi Y lan như làn sóng ập tới, hết đợt này đến đợt khác, đối với một người dày dặn kinh nghiệm chiến trận nhằ Long Khải Ca mà đã không còn cảm giác gì nữa, bây giờ chuyện hắn hứng thú nhất chính là làm thế nào để vận dụng tốt nhất tư nguyên trong tay, làm thế nào tiêu hao ít nhất nhưng lại đạt được kết quả tốt nhất, hắn tựa hồ có ý muốn từ một cảm tử quân thành một quân sư tính toán, ngoài ra đã không còn chuyện gì đáng giá để hắn quan tâm.
Lúc này cái khiến Long Khải Ca buồn bực nhất là lúc đầu hải quân lục chiến Lam Vũ vì chuyện đánh lén Nghiễm Xuyên đạo, bộ đội tinh giản đại bộ phận súng máy hạng nặng, ngay cả số lượng súng máy hạng nhẹ cũng giảm bớt xuống còn một phần ba. Đích xác là giảm bớt áp lực hậu cần rất nhiều, tốc độ hành quân nhanh chóng hơn hẳn, tuy nhiên lúc này hắn lại phát hiện ra quyết định tinh giản quả thật là ngu, nếu biết Ngu thành bị bao vây thì dù bọn họ có nói gì cũng nhất quyết không tinh giản gì cả.
Nếu có đủ súng máy hạng nhẹ, những binh sĩ Y Lan muốn ùa vào căn bản không có cách nào tới được tường thành. Bọn họ sẽ giống như bị cắt mạch máu toàn bộ đều ngã trên cánh đồng bên ngoài thành. Quân Lam Vũ căn bản không cần sử dụng thủ lựu đạn, số lượng thủ lựu đạn phát nổ vừa rồi quả nhiên đã tiêu diệt hết binh sĩ Y Lan ở dưới tường thành, tuy nhiên tường thành bằng đất của Ngu thành lại chịu sự tác động cực lớn, những mảnh tường đất này thực sự không rắn chắc.
Những binh sĩ Y Lan ùa lên cũng không ngừng nổ súng, đạn vù vù xẹt qua tường thành, rất nhiều đạn bắn vào bức tường đất, làm bắn tung lên những mảng bụi màu trắng. Bên cạnh Long Khải Ca cũng có người ngã xuống, đặc biệt là vị trí thủ súng máy, vì chịu sự chiếu cố trọng điểm của quân Y lan, tỉ lệ thương vong tương đối cao. Súng máy hạng nặng bên người Long Khải Ca trong năm phút đã đổi tới ba người, tốc độ thương vong cao như vậy tuyệt đối không nên có trong chiến đấu, rõ ràng quân đội Y Lan cũng ngày càng hiểu rõ kỹ xảo trong chiến tranh hiện đại.
Những chiến sĩ Lam Vũ bị thương nhẹ vẫn tiếp tục chiến đấu, những người bị thương nặng thì nhanh chóng được nhân viên cứu hộ đưa đi, những nhân viên cứu hộ đa phần đều là những cư dân Ngu thành được tổ chức lại, chỉ có rất ít là nhân viên y vụ chuyên nghiệp, tạm thời bệnh viện dã chiến được đặt ở bên cạnh phủ tổng đốc, các bác sĩ cũng rất bận rộn.
Nhìn bộ hạ của mình không ngừng ngã xuống xung quanh Ngu thành, sắc mặt của Tiêu Lan mơ hồ như có chút xanh xao, bất kể kết quả như vậy là điều hắn có thể đoán được, nhưng khi kết quả này thực sự xuất hiên, hắn vẫn cảm thấy trong lòng đau như cắt, hắn không thể không thừa nhận, không có sự che chở của phao binh, căn bản không thể phá được Ngu thanh, nhưng pháo binh....
Sự tự tin của Tiêu Lan đã phải chịu sự đả kích vô cùng lớn, nhưng cũng khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn. Trong lòng, hắn hung hăng nói với chính mình răng:" Ngu thành, khẳng định sẽ trở thành bột gia vị trước mặt quân Y lan. Bọn quân Lam Vũ chỉ có 3 chiếc phi dĩnh, còn ta có sư đoàn 37, thêm vào đó là bộ đội của Phất Lan Đà thì ta còn có mười mấy khẩu đại pháo, ta chỉ cần phân tán bọn chúng ra trong đêm, xem phi dĩnh của quân Lam Vũ có thể phá được bao nhiêu."
Quả nhiên sau khi cuộc tiến công kết thúc, Tiêu Lan không phát động thêm nữa, cuộc chiến đấu ở Ngu thành bộc phát cho đến đêm ngày thứ nhất thì yên tĩnh trở lại. Cuộc chiến đấu ban ngày vô cùng ác liệt, nhưng bản thân hải quân lục chiến Lam Vũ cũng tổn thất không ít người. Sau nửa đêm, Trần Kiếm Phi nhận được kết quả thống kê sơ bộ, ước chừng có khoảng 2000 quân Y Lan chết, bản thân quân Lam Vũ tổn thất hơn 130 người, thương vong lớn nhất là cư dân Ngu thành, có hơn 300 người chết, người bị thương lên tới 600, còn có hàng ngàn người không có nhà để về.
Vào đêm hôm đó, quân Lam Vũ cảnh giác vô cùng, binh sĩ canh gác đều trong trạng thái sẵn sàng trận địa đón địch, phòng ngừa quân Y Lan đánh lén. Phi dĩnh của quân Lam Vũ cũng yên lặng tuần tra trong đêm đen, lợi dụng đèn dò xét để quan sát bốn phía xung quanh.
Một đêm bình an vô sự.
Trong căn phòng âm u, ánh đèn chập chờn, tất cả các cửa sổ đều được đóng chặt thật kỹ lưỡng, từ bên ngoài nhìn vào không thấy bất cứ ánh đèn nào. Toàn bộ thôn xóm cũng không có bất kỳ ánh đèn nào, quân Y lan đã áp dụng những biện pháp nghiêm ngặt nhất để khống chế ánh sáng, tránh bị phi dĩnh Lam Vũ trên không phát hiện ra. Phong kín không khí trong phòng tất nhiên là không tốt lắm, không khí nặng nề khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa thâm nguyên nhân công kích thất bại, không khí trong phòng lại càng lộ rõ áp lực vô cùng. Nguồn: http://truyenyy.com
"Phất Lan Đà lão huynh, ngươi có đề nghị gì không?" Tiêu Lan ngồi bên trái bàn bát tiên, thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn hơi hơi có chút màu vàng, nguyên nhân tựa hồ là vì ánh đèn. Người này là tài năng triển vọng đang lên của quân Y Lan, khi nói luôn dùng ngữ điệu bình bình, không nhận ra bất cứ xáo động tình cảm nào, giống như luôn không để lộ ra tình cảm, ánh mắt của hắn tựa hồ như đang nhìn cánh cửa nhưng tâm tư của hắn lại đang nằm trên người Phất Lan Đà đang ở bên cạnh.
Việc công kích ban ngày thất bại, bản thân Tiêu Lan chỉ huy sư đoàn 37 tổn thất hơn 2000 người và mấy khẩu đại pháo. Đây quả nhiên là nguyên nhân khiến quân Lam Vũ kiêu hãnh, nhưng cũng có chút quan hệ với Phất Lan Đà. Theo phương án bàn bạc ấn định của hai người, khi Tiêu Lan phát động tấn công, bộ đội của Phất Lan Đà cũng phát động tấn công mãnh liệt ở các hướng khác, nhưng theo tình hình tiến công hôm nay mà nhìn, Phát Lan Đà rõ ràng có chút mùi vị chỉ huy bất lực, số lượng tấn công không nhiều, lực công kích cũng không lớn, tổn thất cuối cùng đương nhiên cũng không nhiều.
Nhưng Tiêu Lan cũng không có ý trách cứ Phất Lan Đà, nếu thật sự truy cứu trách nhiệm, nên truy cứu quan Tư lệnh quân đoàn Ngân Thứu Tiêu Bá Nạp và tham mưu trưởng Phí Kiệt La. Tiêu Lan biết một cách sâu sắc rằng Phất Lan Đà lãnh đạo bộ đội như thế nào, những tân binh, lão binh và lưu manh của quân đoàn Ngân Thứu dưới sự chỉ thị của hai vị trưởng quan này toàn bộ đều đưa tới cho Phất Lan Đà, hắn có thể đem bọn họ lên chiến trường đã là giỏi lắm rồi. Những lão binh và tân binh thay thế không thể chỉ huy được, Phất Lan Đà coi như cũng đã gắng hết sức rồi.
Có lẽ ban dầu Tiêu Nam kêu Phất Lan Đà xây dựng sư đoàn 66 lại một lần nữa chính là muốn mượn một sư đoàn bộ binh trực thuộc chỉ huy của quân đoàn Ngân Thứu, điều này tuyệt đối là sai lầm trong sai lầm. Quân đoàn Ngân Thứu từ trước đến giờ luôn dựa vào thế lực của Tam hoàng tử Tiêu Đường, mối quan hệ giữa Tiêu Bá Nạp và Tiêu Đường rất thân thiết. Đối với những nhân vật thuộc về phe cánh của Tiêu Nam, hoặc là những nhân vật bọn họ cảm thấy có quan hệ với Tiêu Nam, đương nhiên sữ không đối xử tốt đẹp gì. Phất Lan Đà có lẽ không muốn đi cùng đường với Tiêu Nam, nhưng những tướng quân khác của quân đoàn Ngân Thứu đã đem hắn và Tiêu Nam đặt vào một chỗ. Sự thực này cho dù là bản thân hắn cũng không có cách nào thay đổi được.
" Tiếp tục đánh." ngồi bên bàn bát tiên, Phất Lan Đà thuận miệng nói, tựa hồ có chút ý tứ lơ đãng. Nội tâm của Tiêu Lan đã chuyển qua nhiền lần suy nghĩ như vậy, Phát Lan Đà không có suy nghĩ gì, ngược lại dù sao cũng coi khinh lời nói của người khác. Ở chỗ cái gì cũng thuộc về tính chất hiệp trợ, quyết định gì cũng tới từ chủ ý cuả hắn, hắn vui vẻ sống qua những ngày rối ren bận rộn.
" Chúng ra nhất định phải kéo đại pháo ra, nhưng phi dĩnh của quân LamVũ không dễ đối phó." Tiêu Lan Ý vị thâm trầm nói. Phất Lan Đà cứ nửa sống nửa chết như vậy khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn thật sự không hiểu tại sao Tiêu Nam lại coi trọng Phất Lan Đà. Đối với Tiêu Lan mà nói, Phất Lan Đà đã chiến bại ở vương quốc Cung Đô, đích xác là không nên gánh vác quá nhiều trách nhiệm, tuyệt đối cũng không có lý do nào có thể khiến hắn thăng chức, chỉ mong sự anh minh thần võ nổi danh của Tiêu Nam không bị Phất Lan Đà phá hỏng mà thôi.
" Rất đơn giản. quân Lam VŨ chỉ có mấy cái phi dĩnh, chúng ta có mười mấy khẩu đại pháo, đêm nay mở ra toàn bộ, ngày mai các đơn vị tiến hành chiến đấu độc lập, xem phi dĩnh của quân Lam Vũ có thể ứng phó được bao nhiêu." Phất Lan Đà hời hợt nói, một chút khó khăn cũng không cảm thấy.
Nội tâm của Tiêu Lan hơi kinh hãi, tựa hồ cảm thấy bản thân mình có chút xem thường PHất Lan Đà. Suy nghĩ của hắn và suy nghĩ của mình hoàn toàn tương đồng. Chẳng lẽ người này thật sự có chút năng lực sao? Tiêu Lan khẽ mỉm cười nói:" Anh hùng sở kiến lược đồng. Phất Lan Đà lão huynh ngày mai ngươi có thể xuất động bao nhiêu người?"
PHất Lan Đà thản nhiên nói:" Khoảng sáu ngàn."
Tiêu Lan vỗ tay nói:" Rất tốt, ngày mai ngươi xuất động sáu ngàn, ta xuất động bốn ngàn. Chúng ta dùng một vạn người, thêm vào đó mười mấy khẩu đại pháo, tranh thủ chiếm Ngu thành trong vòng một ngày. Ngày mai chúng ta gặp lại ở Ngu thành, không gặp không về."
Phất Lan Đà gật gật đầu, hờ hững nói:" Nếu đã như vậy thì ta đi trước."
Tiêu Lan đưa Phất Lan Đà ra đến cửa, Phất Lan Đà sải bước đi, bên khóe miệng của Tiêu Lan chậm rãi xuất hiện một nụ cười người khác khó mà nhận ra. Đột nhiên hắn cảm thấy, tên cổ quái Phất Lan Đà này vẫn có chút thú vị, đáng để bản thân thưởng ngoạn. Nhưng bản thân Tiêu Lan có thể không biết, hắn nảy sinh hứng thú với Phất Lan Đà nhưng Phất Lan Đà tuyệt đối không thấy hứng thú với hắn.
Phất Lan Đà vốn xuất thân bần hàn, bản thân ít nhiều có chút tâm tình tự ti, đối với tướng lãnh có thân phận cao quý như Tiêu Lan mà nói, Phất Lan Đà luôn có thể cảm giác được sự khinh miệt vô hình của đối phương, mặc dù hắn cảm thấy điều này rất có thể do bản thân mình mẫn cảm quá mức, là của giác chủ quan của mình, nhưng cảm giác này đích thực khiến hắn cảm thấy rất không dễ chịu. Tài hoa của Tiêu Lan khíên hắn rất bội phục nhưng đáng tiếc hắn không thích những tướng lãnh xuất thân cao quý, có lẽ lòng cừu hận trong lòng hắn đã dần dần được đốt cháy.
Sư đoàn bộ binh 66 trong mắt của Phất Lan Đà chính là một đám phỉ, là lũ cường đạo không xem ai ra gì, là tập hợp của những tên lưu manh vô xỉ. Tiêu Bá Nạp không dám làm ngược lại mệnh lệnh của Tiêu Nam, cho nên thông qua hành động, những công việc quy mô nhỏ để đạt được mục đích xấu xa của mình, âm thầm đem những binh sĩ rác rưởi nhất của quân đoàn Ngân Thứu tập trung ở sư đoàn 66, nếu không phải trong tay vẫn còn có chút năng lực, Phất Lan Đà nhất định đã bị đám quần binh bĩ tử hại chết.
Cuộc tấn công ngày mai, sư đoàn bộ binh 66 xuất động 6000 người, sư đoàn 37 mới xuất động 4000 người, rõ ràng là muốn để sư đoàn 66 chịu trách nhiệm chủ công. Phất Lan Đà thật sự không biết thủ hạ sau khi nghe được tin tức này có lặng lẽ tổ chức làm phản haykhông. Hắn làm chỉ huy ở Sư đoàn 66 đã hơn nửa năm, buổi tối thời gian hắn có giấc ngủ ngon thật sự không đến 10 buổi, hắn cảm thấy những người bên cạnh bản thân mình bao gồm cả phó quan và vệ binh đều âm thầm giám sát cử động của hắn.
Kêu bộ đội của Phất Lan Đà đảm nhiệm chủ công, không phải là tâm ý ban đầu của Tiêu Lan, đối với đơn vị bộ đội của Phất Lan Đà, trên thực tế Tiêu Lan không quá kỳ vọng, nhưng không thể không quyết định như vậy. Thật ra Tiêu Lan cũng có nỗi khổ chỉ bản thân biết. Áp lực chỉ huy sư đoàn 37 mà hắn phải đảm nhiệm cũng rất lớn, nhưng hắn đích xác đã chặt đứt được đường lui của quân Lam Vũ ở Ngu thành, tạo ra một cơ hội vĩ đại cho quân Y lan bao vây và tấn công quân Lam Vũ. Nhưng bộ đội của bản thân hắn cũng lâm vào cảnh hai mặt giáp địch, nếu không cẩn thận, hắn sẽ từ thợ săn trở thành con mồi.
Những chiến đội của hải quân lục chiến đến từ Y Lôi Nạp, vì muốn cứu nguy cho đồng bọn đã phát động công kích vô cùng mãnh liệt. Hoả pháo mãnh liệt không ngừng oanh tạc về phía trận phòng ngự của quân đội Y Lan. Bọn họ không giống như quân Lam Vũ ở Ngu thành thiếu vũ khí hạng nặng. Pháo dã chiến 75 ly và súng máy Mã Khắc Thẩm của bọn chúng khiến trận địa của quân Y Lan tràn đầy nguy cơ, rất nhiều hào câu đều bị san phẳng triệt để, có thể điều động 4000 người tấn công Ngu thành đã là cực hạn mà Tiêu Lan có thể làm rồi, vạn nhất ngày mai không thể phá được Ngu thành, hắn nhất định sẽ thỉnh cầu Tiêu Bá Nạp điều viện quân tới.
Đồng thời Tiêu Lan và Phất Lan Đà cũng thương lượng kế hoạch tiến công Ngu thành, trong Ngu thành Trần Kiếm phi cũng không được nghỉ ngơi, hắn cả đêm làm công việc chuẩn bị chiến đấu, trấn an tinh thần của người dân Ngu thành, mấy trăm người đã chết, những tiếng khóc kêu than của những người phụ nữ vô cùng thảm thiết, thần kinh của một số người lộ rõ không được bình thường. Long Khải Ca cả đêm chuẩn bị chiến đấu, dốc sức đốc thúc cư dân Ngu thành cùng dân binh suốt đêm tu sửa những chỗ bị vỡ. Hứa Nho Long đích thân kiểm tra phi dĩnh, đồng thời sắp xếp lộ tuyến tuần tra của phi dĩnh ngày mai, trọng điểm vẫn là tìm kiếm pháo binh của quân Y Lan.
Cả hai bề đều không tiếc sức mình để chuẩn bị cho cuộc chiến đấu tàn khốc hơn.
Tới sáng ngày thứ hai, từ tờ mờ sáng, phi dĩnh của Hứa Nho Long đã cất cánh, kết quả hắn lập tức phát giác có điểm gì đó không đúng. Vốn là quân đội Y la đã đem pháo binh của bọn chúng phân tán ra, các đơn vị độc lập chiến đấu, từ nhiều phương hướng hướng về Ngu thành. Pháo binh ở phương hướng Phất Lan Đà cùng gia nhập chiến đấu, cũng độc lập tác chiến. Khoảng cách giữa các nơi cũng rất xa, phi dĩnh của quan Lam Vũ muốn khai triển oanh tạc vô cùng khó khăn, thật sự làm nổ được cái này thì lại không làm nổ được cái kia, khẳng định là sẽ có một bộ phận hoả pháo vẫn có thể tiến hành oanh tạc đối với Ngu thành.
/769
|