Ở những nói độc lập tác chiến dưới sự dẫn đầu của đại pháo, binh sĩ Y Lan hợp thành hai mươi mấy nhóm, từ nhiều hướng tiếp cận Ngu thành. Đối diện với pháo binh Y Lan từ khắp các hướng bắn tới, Không quân phụ trách oanh rạ chỉ có 3 cái, khẳng định là công việc vô cùng bận rộn. Người Y lan đáng ghét đích xác là rất giảo hoạt, bất đắc dĩ Hứa Nho Long không thể làm gì khác là đem tình hình này báo cáo với Trần Kiếm Phi ở trong Ngu thành.
"Đúng là lũ tiểu quỷ giảo hoạt" Hứa Nho Long hung hăng nguyền rủa, hạ lệnh phi dĩnh xuất phát công kích trước. Khuyết điểm lớn nhất của phi dĩnh là số lượng quá ít, không có cách nào đồng thời đối phó với pháo binh Y Lan nhiều như vậy, phải tận dụng mọi thời gian có thể.
"Khốn khiếp." Long Khải Ca qua ống nhòm có thể nhìn thấy tất cả, cũng không kìm được bất giác mắng một câu. Quân đội Y Lan quả nhiên không phải đồ ngốc, sau khi chịu thiệt, bọn chúng lập tức khoan vào yếu điểm của không quân Lam Vũ. Trong quan niệm thường thấy, pháo binh thường đặt gần trận địa pháo binh để chỉ huy bắn, ai có thể nghĩ rằng bọn chúng lại phân tán ra, độc lập chiến đấu? Tiêu Lan và Phất Lan Đa đúng là hai tên khốn khiếp.
"Tiếp tục truyền lệnh, chuẩn bị pháo phòng thủ thật tốt" Trần Kiếm Phi tỉnh táo nói.
Bất kể Hứa Nho Long khôn khéo như thế nào, không quân Lam Vũ thiện chiến anh dũng thế nào, dù sao không bột sao gột nên hồ, ba chiếc phi dĩnh khẳng định là không có cách nào trong thời gian ngắn có thể tiêu diệt toàn bộ mười bảy đại pháo của Y Lan đang phân tán. Bọn chúng nhất định cần nhiều thời gian hơn để oanh kích Ngu thành. Đáng thương cho Ngu thành, công việc phòng thủ cho bản thân lại rất yếu, các ngôi nhà trong thành đều là mái ngói, căn bản không thể chịu được oanh kích của pháo đạn, một quả đạn rơi xuống có thể phá huỷ một ngôi nhà lớn.
Hứa Nho Long đưa mắt nhìn đại pháo của Y Lan đang từng bước tới gần, những khẩu đại pháo giảo hoạt dưới sự kéo đi của chiến mã vẫn áp dụng hành quân theo lộ tuyến chình chữ chi, không cho phi dĩnh quân Lam Vũ có cơ hội để nhắm thả tạc đạn. Xung quanh khẩu pháo còn có số lượng lớn binh sĩ Y Lan giơ súng bắn lên trời, phòng ngừa phi dĩnh của quânLam Vũ từ trên cao hạ xuống. Uy lực của súng trường Chấn Thiên mặc dù không thể bằng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ nhưng với khoảng cách bốn năm trăm thước, vẫn có thể tạo thành uy hiếp chí mạng với phi dĩnh.
Cứ như vậy, phi dĩnh của quân Lam Vũ nhất định phải ở độ cao ngoài sáu trăm thước mới ném tạc đạn được, nếu hạ độ cao xuống, bản thân sẽ bị bắn rơi đầu tiên. Nhưng pháo binh của quân đội Y Lan vẫn di chuyển, ở độ cao sáu trăm thước, muốn nhắm trúng vào chúng để tiến hành nhả đạn là vô cùng khó khăn, ác hơn nữa là phi dĩnh quân Lam Vũ không mang theo nhiều tạc đạn, không thể tuỳ tiện lãng phí. Vì vậy đại pháo của quân Y Lan dần dần tới gần Ngu thành, nhưng phi dĩnh của quân Lam Vũ lại không có cách nào nhắm chuẩn được.
Vào lúc giữa trưa, đại pháo của Y lan tiến vào tầm xạ kích, hơn nữa đã bắt đầu triển khi. Cơ hồ tất cả đại pháo của Y Lan đều đồng thời phát xạ, khiến phi dĩnh không có cách nào đồng thời để ý đến được, chỉ có thể ch ọn ra ba khẩu pháo làm mục tiêu nhả đạn.
Ầm, ầm ầm….
Phi dĩnh của quân Lam Vũbắt đầu di chuyển đến khoảng không của những khẩu đại pháo này, bắt đầu ném tạc đạn như trút nước, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, lần oanh tạc thứ nhất chỉ tiêu huỷ được một khẩu đại pháo, chủ yếu là những tay bắn tỉa quanh đại pháo đã làm ảnh hưởng tới độ nhạy thả đạn của phi dĩnh, ngoài ra còn có vấn đề chí mạng hơn là làn khói dày đặc sinh sản ra từ việc đốt cháy những đống rơm. Quân đội Y lan ở xung quanh đại pháo đốt rất nhiều rơm ẩm ướt, sản sinh ra khối lượng lớn khói, làn khói dày đặc này phiêu đãng giữa không trung, cản trở tầm mắt của phi dĩnh Lam Vũ.
Rất hiển nhiên, tối hôm qua bọn họ đã được tăng cường huấn luyện qua, cho nên đã nghĩ ra không ít cách để đối phó với sự oanh tạc của quân Lam Vũ. Đích xác những biện pháp này đều đã sản sinh ra một tác dụng nhất định, đặc biệt là làn khói dày đặc quả nhiên đã gây cho chính bản thân pháo binh không ít phiền toái, nhưng sự mê hoặc đối với phi dĩnh không quân Lam Vũ tựa hồ nhiều hơn. Hứa Nho Long vừa vội vừa giận, lái phi dĩnh của chính mình đích thân chọn mục tiêu, kết quả phát hiện ở dưới là một màn khói dày đặc, cần rất cẩn thận mới có thể phát hiện ra chỗ đặt đại pháo của địch.
Đùng Đùng Đùng,….
Bộ phận đại pháo bắt đầu bắn, những quả đạn pháo rơi xuống xung quanh Ngu thành, vì không có sự thống nhất số liệu bắn, đại pháo ở các nói độc lập tác chiến khi bắn ra hiệu quả không cao, phần lớn đạn pháo không bắn trúng Ngu thành, có một số thậm chí còn rơi xuống cách Ngu thành một ngàn thước. Vì vậy sau khi bắn thử lần đầu tiên, bọn họ đã chỉnh sửa số liệu, tỉ lệ đạn pháo bị lệch khỏi quỹ đạo cũng hạ thấp rất nhiều.
Đùng đùng đùng….
Đợt pháo đạn thứ hai căn bản đều rơi vào trong Ngu thành, những quả đạn pháo tới từ những hướng khác nhau rơi sai điểm cũng không nhiều, tạo cho các vị trí của Ngu thành những tổn thương cực lớn, ngay cả những ngôi nhà mái ngói cũng bị thổi tung, khắp nơi đều là những mảnh ngói vụn rơi xuống. Những cư dân gần tường thành đương nhiên sẽ phải chịu sự sát thương vô cùng lớn, tiếng khóc và tiếng kêu la thảm thiết nhất thời vang lên loạn khắp thành. Không thể thừa nhận năng lực của cư dân Ngu thành trong cuộc chiến đấu này thực sự kém, sau khi có một vài người chịu pháo kích đã lâm vào trạng thái khủng hoảng cùng cực, chạy loạn khắp nơi. tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.
Kinh sợ, hoảng loạn là chứng bệnh lan truyền, sự khủng hoảng của một số ít bộ phận dẫn phát tới sự khủng hoảng cực lớn, rất nhiều những cư dân Ngu thành đã quên đi những lời dặn dò của quân Lam Vũ trước đó. Khi kẻ địch pháo kích không nên ẩn áu trong nhà, kết quả bọn họ đều ở trong nhà theo thói quen, để một quả đạn pháo khi rơi xuống một ngôi nhà tạo thành thương vong kinh người, khôngít người trực tiếp bị chon vùi. Số lượng người tử vong ngày càng nhiều, người bị thương hại lại càng khủng khiếp, áp dụng những hành động càng sai lầm. Trần Kiếm Phi thấy thảm cảnh của bọn họ, ngoại trừ việc lắc đầu ra cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Vị trí chiến lược của hành lang Á Sâm mặc dù trọng yếu, nhiều quốc gia tranh cướp lẫn nhau, chiến tranh tựa hồ cũng chưa bao giờ chấm dứt từ trước đến nay nhưng chiến trường căn bản tập trung ở Bối Trữ Phủ và Xạ Nguyệt. Đối với những cư dân của hành lang Á Sâm mà nói, bọn họ đã rời xa chiến tranh rất lâu. Lúc này chiến hoả đột nhiên giáng xuống, bọn họ căn bản không có sự chuẩn bị tương ứng, có lẽ bọn họ phải tiếp nhận khảo nghiệm chiến tranh mới thật sự thành thục được.
Hải quân lục chiến Lam Vũ thủ trên tường thành lúc này tổn thất cũng không nhỏ. Long Khải Ca nhìn thấy trên tường thành bên cạnh xuất hiện một lỗ to, ở bên cạnh lỗ này, năm sáu chiến sĩ và hai ba người dân toàn bộ đều đã hi sinh, cho dù chưa tắt thở thì sau khi mang đi chưa tới nửa đường đã tắt thở. Ai cũng biết lực sát thương của đại pháo rất lớn, sự thương tổn mà chúng tạo thành cho Ngu thành đích xác quá mạnh, nếu để cúng tuỳ ý tàn phá, Ngu thành nhất định sẽ trở thành khói bụi.
Long Khải Ca hận là không thể lập tức bay ra, giết chết những tên pháo binh Y Lan đang khai pháo, nhưng kết quả cuối cùng lại không thể không vội vàng trèo lên trên tường thành, nheo con mắt đang bốc hoả quan sát chăm chú động tĩnh của kẻ địch. Vào lúc này, thứ có thể sản sinh ra lực sát thương đối với pháo binh của kẻ địch chỉ có phi dĩnh của quân Lam Vũ, nhưng bây giờ Long Khải Ca rất không hài long với biểu hiện của bọn họ.
Đùng Đùng Đùng….
Phảng phất vì trong thời gian ngắn nhất bắn ra rất nhiều đạn pháo, pháo binh của Y lan đều đã phát điên lên, hung tợn đem những quả đạn pháo nạp vào nòng, những quả đạn pháo trực tiếp trúng tường thành không nhiều lắm, chủ yếu là rơi vào trong thành nhiều hơn, bùng lên một vòng khói bụi dày đặc. Kết cấu của các phòng ốc ở Ngu thành đều là nhà gạch, cho dù không có mảnh đạn, chỉ là song khôngkhí cũng có thể khiến một mảng tường nhà bị san bằng, sau khi mấy chục quả đạn pháo rơi xuống, số lượng thương vong của cư dân Ngu thành tăng lên một cách chóng mặt, bản thân hải quân lục chiến Lam vũ cũng tổn thất không ít người.
Ghê gớm hơn là nhìn thấy Ngu thành chịu oanh kích, tinh thần của những binh sĩ Y Lan tham gia tấn công tựa hồ ngay cả bước chân cũng nhanh hơn. Trong cuộc chiến tranh tàn khốc, sĩ khí là vô cùng quan trọng, có được sự chi viện của pháo binh, binh sĩ Y Lan đã quét sạch tinh thần ủê oải vì bị pháo hoả Lam Vũ quân ép tới không ngẩng đầu lên được, phấn hởi hò hét hướng về phía Ngu thành công kích, ngược lại bản thân quân Lam Vũ sau khi ném bom cũng lộ rõ sự giận dữ, chỉ hận không thể lập tức chiến đấu kịch liệt giáp chiến với quân Y Lan để báo thù rửa hận
Lúc này phi dĩnh của quân Lam Vũ cuối cùng cũng tiêu diệt được ba khẩu đại pháo, trong mức độ nhất định đã đả kích được sự kiêu ngạo của binh lính Y lan, nhưng những khẩu đại pháo còn lại vẫn tiếp tục tàn phá bừa bãi. Phi dĩnh của quân Lam Vũ trong không trung chậm rãi di chuyển, tìm kiếm những mục tiêu có thể oanh tạc, phía dưới khói lửa tràn ngập, rất khó cho việc tìm kiếm mục tiêu, trong khi đại pháo Y Lan phát xạ sẽ xuất hiện hoả quang cực lớn, nếu nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt được, nếu cứ như vậy, mục tiêu tựa hồ lại rõ ràng hơn rất nhiều.
Ầm, ầm ầm…
Sau khi những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, lại có ba khẩu đại pháo bị tiêu diệt thành công, nhưng trong thời gian này, đạn pháo đã liên tiếp rơi vào Ngu thành, tạo cho Ngu thành sự tổn thương cực lớn. Nhiều chỗ tường thành phía đông và tây đều bị sụp đổ, để lộ hai lỗ hổng cực lớn, độ rộng khoảng hai mươi thước, độ cao không tới hai thước. Tường thành của Ngu thành đều là đất bồi,sau khi sụp xuống.
Phất Lan Đà rất nhanh đã phát hiện ra hai lỗ hổng này, lập tức hạ lệnh kiên quyết tấn công, hắn hứa hẹn rằng phàm là những người xuông vào lỗ hổng thành công, đều có thể thăng ba cấp, hơn nữa còn có trọng thưởng. Hắn biết bộ hạ của mình đều là những lão binh đầu tử, khi không có cơ hội tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện xông ra, nhưng nếu có cơ hội thì bọn họ cũng sẽ liều mạng, quả nhiên những lão đầu tử này thấy có cơ hội liền lập tức xông lên.
Long Khải Ca quyết định rất nhanh, triệu tập đại bộ phận súng máy và nhân viên, binh lực tăng viện cho hai lỗ hổng, đồng thời bách kích pháo tăng viện trọng điểm cho 2 lỗ hổng này. Bản thân hắn cũng tới chỉ huy ở lỗ hổng phía tây, những chiến sĩ quân Lam Vũ đều đã quen với tình huống nguy hiểm như vậy, không cảm thấy điều gì, nhưng những người tình nguyện tạm thời lâm vào cuộc chiến đấu kịch liệt ở Ngu thành lại có cảm giác không chống giữ được, đối diện với quân Y Lan đang hùng hổ như vậy, sắc mặt của những người này đều nhợt nhạt, giống như thấy đại nạn trước mắt.
Long Khải Ca ý thức được tình cảnh không ổn, không nghĩ ngợi nhiều, bê súng máy đứng sau bọn họ, lớn tiếng quát lên:" Đi tới, đi tới, các ngươi có thể ẩn núp ở đâu chứ, ở đâu thì cũng chết, nam tử hán đại trượng phu thà rằng chết đứng cũng không thể sống nhục. Các ngươi không còn chút huyết tính nào sao? Ta cho các ngươi năm giây suy nghĩ, tiến lên."
May là sau khi sáu khẩu đại pháo bị tổn thất, mười một khẩu còn lại của pháo binh Y lan không tiếp tục bắn nữa. Vốn là Tiêu Lan và Phất Lan Đà từ ống nhòm có thể thấy hai lỗ hổng cực lớn của tường thành Ngu thành, cảm thấy không cần thiết phải phát xạ nữa, vì vậy hạ lệnh cho pháo binh di chuyển. Những khẩu đại pháo này đều là từ Ngả Phỉ Ni mua về, giá tiền không phải là vấn đề mà vấn đề chính là số lượng không nhiều, nếu chúng bị tổn thất hết ở đây, Tiêu Lan và Phất Lan Đà đều sẽ rất đau lòng. Đại pháo của Y Lan bắt đầu được thu lại, một lần nữa bắt đầu di chuyển loanh quanh tránh phi dĩnh của quân Lam Vũ, đương nhiên không thể phát xạ tiếp.
Trần Kiếm Phi thở dài một hơi như trút được gánh nặng, hung hăng cầm lấy mũ của mình, cảm thấy trên da đầu toàn là mồ hôi. Nếu quân Y Lan quyết sống chết một trận, tiếp tục tiến hành pháo kích, cho dù cuối cùng mười mấy khẩu đại pháo toàn bộ đi hết, tường thành của Ngu thành e cũng hỏng nghiêm trọng. May mà bọn chúng không nỡ nhìn thấy những khẩu đại pháo này bị huỷ hết, vào lúc quan trọng nhất đã dừng pháo kích, nhưng cho dù như vậy thì hai lỗ hổng cực lớn cũng khiến hắn vô cùng đau đầu.
Đích xác vô số binh sĩ Y Lan như phát điên theo hướng hai lỗ hổng này mà xông tới. Cho dù súng máy của quân Lam Vũ bắn hạ một loạt không thương tiếc, tử thi của những kẻ chết trận chất đống đầy ruộng đồng bên ngoài lỗ hổng, binh sĩ Y Lan phía sau vẫn tiếp tục tiến lên phía trước hết lớp này đến lớp khác. Quân Lam Vũ ở xung quanh lỗ hổng liều chết chống cự, gắt gao ngăn cản đường tiến lên của kẻ địch, nhưng thương vong của bản thân cũng không ít. Quân Y Lan thế mạnh người đông mà lực sát thương của súng trường Chấn Thiên cũng không thể xem thường.
"Gọi, gọi Hứa Nho Long đi, kêu hắn phái phi dĩnh tới oanh tạc bên ngoài hai lỗ hổng." Long Khải Ca thở dồn đập hết lên.
Lúc này xung quanh Ngu thành toàn bộ đều đã dày đặc binh sĩ Y Lan, khắp nơi đều là tiếng súng, những phương hướng khác cũng tràn đầy nguy cơ. Hắn căn bản không thể điều động được bao nhiêu người đến chi viện cho hai lỗ hổng này, nghĩ đi nghĩ lại đành để không quân đến mời những binh lính Y Lan điên cuồng này đi đàm đạo với thượng đế.
Sau khi nhận được tin, Hứa Nho Long lập tức phái đi hai chiếc phi dĩnh tới, bọn chúng rất nhanh đã bay lơ lửng trên không trung bên ngoài hai lỗ hổng. Một bóng đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ Ngu thành đều bị chấn động, những ngôi nhà gạch vốn đã xiêu vẹo nhất thời lại vang lên âm thanh sụp đổ.
Long Khải Ca chỉ cảm thấy bản thân mình suýt chút nữa cũng bị thanh âm này làm chấn động, chỉ cảm thấy không khí trước mặt cơ hồ bị quét sạch, bản thân cũng không trụ được, té lăn xuống đất. Khi hắn trèo lên lại, phát hiện trên vùng quê trước mặt lỗ hổng là một cái hố to, đường kính hơn năm mươi thước, sâu hơn 10 thước, bên trong hố tựa hồ còn có khói không ngừng toả ra, cùng dung hợp với màu máu tạo thành một chất lỏng màu hồng xung quanh cái hố. Như cảnh địa ngục, khắp nơi đều là những thi thể không còn nguyên vẹn.
"A" Đột nhiên bên cạnh có người kinh hãi la lên, Long Khải Ca xoay người nhìn, vốn là nửa đoạn thi thể của binh sĩ Y Lan đầy máu giãy dụa trên bùn đất, vẫn còn chưa hoàn toàn tắt thở. Vì uy lực của tạc đạn quá lớn, những binh sĩ Y Lan đang đua nhau xông đến lỗ hổng có khoảng một,hai trăm người, toàn bộ đều bị nổ bay, thi thể của rất nhiều người đều bị bắn lên tường thành Ngu thành. Có một số rơi trên tường thành, thậm chí có một số rơi trên đường phố bên trong Ngu thành, không cần nghĩ cũng biết uy lực của tạc đạn.
Móc một con dao ra tiện tay đem sự thanh thản cho tên binh sĩ Y Lan đang thống khổ vô cùng kia, tiễn hắn lên đường, Long Khải Ca lập tức một lần nữa quay về quan sát tình thế của lỗ hổng kia. Đại khái là uy lực cực đại của tạc đạn đã chấn động cực lớn đến những binh sĩ Y Lan còn sót lại, bọn họ đều mang ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía quái vật trên đầu, không có cách nào bước lên nửa bước, Phất Lan Đà múa đao không ngừng chỉ huy la hét cũng không cách nào thay đổi đựơc tình thế lưỡng lự của bọn họ.
Lúc này từ phía đông cũng truyền tới tiếng nổ cực lớn, chắc là phi dĩnh còn lại cũng vừa thả tạc đạn. Quả nhiên sau tiếng nổ đinh tai nhức óc này vọng tới, tất cả tiếng súng ở phía đông tựa hồ trong nháy mắt đã dừng lại, giống như tất cả mọi thứ đều bị tiếng nổ cực đại này khống chế. Thấy uy lực cường đại của tạc đạn, Long Khải Ca bất giác không kìm được đưa ngón tay cái hướng về phía phi dĩnh trên trời tỏ ý lợi hại.
Nhưng sự cao hứng của Long Khải Ca còn chưa hết, pháo binh của Y lan lúc này cũng chơi một chiêu đẹp mắt. Đó chính là bọn họ nhân lúc phi dĩnh của quân Lam Vũ tới bên đó hỗ trợ, liền quay trở về giống như có bộ dạng muốn khai pháo xạ kích, bất đắc dĩ Hứa Nho Long đành phải triệu hai chiếc phi dĩnh quay trở về, tiếp tục quan sát động tĩnh của pháo binh Y Lan, một cái ở trên trời,một cái dưới đất triển khai truy đổi trốn tìm.
Không còn có sự hiệp trợ của tạc đạn, sự chiến đấu ở lỗ hổng trên tường thành lại trở nên ác liệt vô cùng. Phất Lan Đà đích thân giết chết mấy tên binh sĩ sợ hãi, không dám tiến bước, giết gà doạ khỉ. Dưới sự hò hét của Phất Lan Đà, những binh sĩ Y Lan cũng đỏ vằn mắt, cho dù trước mặt có hố bom cực lớn cũng không có chút nào sợ hãi, từ hai bên hố bom xông tới, tiếp tục tranh cướp vị trí ở lỗ hổng. Trong cuộc chiến đấu kịch liệt, những binh sĩ phòng ngự ở chỗ lỗ hổng ngày càng ít.
Tạch Tạch tạch....
Long Khải Ca ôm súng tiểu liên không ngừng xông tới bắn vào đội hình của kẻ địch, lạnh lùng vô cùng nhìn đống thi thể chất đống trước mắt mình, phảng phất chỉ cần có một khẩu súng của mình là có thể nhất tướng chắn vạn quân, ngăn cản gắt gao toàn bộ sự tấn công của kẻ địch, nhưng đột nhiên trong lúc ấy, khẩu súng trong tay hắn bốc khói, cũng không còn tiếng súng, thì ra nòng súng quá nóng nên đã bị hỏng.
"Nhật" Khi khẩu súng kia chỉ còn là phế liệu, khí trên đầu Long Khải Ca cũng bốc khói, nhưng không còn cách nào khác, tiện tay vứt khẩu súng đi, từ trong đống bùn đất bên cạnh lấy được một khẩu Mễ Kỳ Nhĩ tiếp túc bắn. Hoả lực của súng Mễ Kỳ Nhĩ so với súng tiểu liên yếu hơn không bao nhiêu, tuy nhiên những thứ này không áp chế được binh sĩ Y Lan, lập tức bọn chúng khôi phục sĩ khí, ầm ĩ kêu xông lên. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Hết lần này đến lần khác, thủ lựu đạn của những người tình nguyện đã ném hết, bọn họ đành phải lấy gạch đá tiếp tục ném, theo đó hoả lực của quân Lam Vũ dần dần yếu đi, thế tấn công của quân Y Lan càng thêm mãnh liệt, khoảng cách của chúng lúc này chỉ còn cách lỗ hổng không tới 30 thước, mục tiêu rõ ràng có thể nhìn thấy được. Cuối cùng đến 2h11phút chiều, quân Y Lan đã đột nhập thành công vào trong tương thành từ lỗ hổng phía tây nam, đám người Long Khải Ca đành phải tiếp tục lùi về sau cố thủ.
Những binh sĩ Y Lan xông vào trong thành quả nhiên đã tạo sự hỗ trợ tinh thần cực lớn cho những đồng bạn ở hướng khác, sự công kích của bọn họ càng thêm mãnh liệt. Cho dù bách kích pháo cũng không có cách nào ngăn cản được bước tiến của họ. Ở lỗ hổng phía tây nàm, xuất hiện hơn một trăm binh sĩ Y Lan, hung hăng kêu gào xông tới. Một binh sĩ Y Lan đâm lưỡi lê trên súng trường Chấn Thiên vào sau đầu của Long Khải Ca, Long Khải Ca né sang bên, tiện tay rút dao găm đâm vào cổ hắn, nhưng sau đó lại bị một binh sĩ Y lan thít chặt cổ, Long Khải Ca đâm một đao về phía sau, đâm vào bụng của tên binh sĩ đó, hắn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, lục phủ ngũ tạng đều lòi cả ra, cùng lúc đó, một chiến sĩ Lam Vũ bên cạnh cũng ngã xuống trong đống máu.
Binh lính Y Lan người đông thế mạnh, bọn Long Khải Ca không có cách nào chống đỡ, đành phải vừa đánh vừa lui. Khi vào lúc nguy hiểm nhất thì Trần Kiếm Phi đã tự mình xuất lĩnh nhân viên mới tổ chức cũng đến tham chiến. Bọn họ đều là tham mưu, thậm chí còn có mấy nữ binh thông tin trẻ tuổi. Trần Kiếm Phi và hai viên cảnh vệ đều cầm súng tiểu liên, tạm thời ngăn được thế công của kẻ địch, nhưng binh sĩ Y Lan từ lỗ hổng tường thành cũng vô cùng ương ngạnh, liều mạng đột phá, kiên quyết không lùi vế sau.
Long Khải Ca thở dài một hơi, tìm một khẩu súng tiểu liên và hai băng đạn từ trên người chiến sĩ hi sinh bên cạnh, cũng gia nhập vào cuộc chiến đấu kịch liệt. Đột nhiên giữa lúc ấy, hắn cảm thấy bên cạnh người mềm nhũn, tựa hồ có người không may ngã vào bên cạnh người mình, hắn nhìn sang bên cạnh, thì ra là một nữ binh thông tin viên còn rất trẻ, khoảng chừng 18 tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt sáng ngời, trên chiếc áo quân phục màu xanh máu không ngừng chảy ra, thân mình mềm mại từ từ ngã xuống, giống như hoa tươi tàn lụi.
Trong lòng khẽ chấn động, Long Khải Ca không tự chủ được khom lưng ôm lấy cô gái không quen biết này, phát hiện mặt của nàng rất trắng, rất xinh đẹp. Viên đạn tội ác đã bắn trúng vào ngực nàng, nhưng nàng vẫn còn thở, vẫn cố dãy dụa, muốn dùng sự nỗ lực lớn nhất để cự tuyệt cái chết sắp tới, nàng rất yêu quý sinh mạng của mình, sắc mặt của nàng tái nhợt vô cùng, trên khoé miệng liên tục giật giật, chảy ra một dòng máu tươi.
Chỉ trong nháy mắt, cô gái đó tựa hồ nhận ra Long Khải Ca, cả người tựa hồ như còn sót lại chút sức lực cuối cùng, nàng không cách nào nói được, nhưng vẫn dùng đôi mắt chờ mong nhìn Long Khải Ca. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Long Khải Ca đột nhiên cảm thấy đôi mắt cô gái đó sáng ngời, tựa như những vì sao rực rỡ trong đêm hè, tạo cho hắn một cảm giác tựa hồ như đã từng quen biết. Trong đầu hắn chợt loé lên một suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng nhớ ra, mỗi lần hắn tới đoàn bộ, hắn đều phát hiện ra đôi mắt sáng ngời lặng lẽ bí mật quan sát mình, nhưng hắn từ trước đến giờ chưa từng lưu tâm đến, nàng rốt cục là ai?
Thì ra là nàng, Long Khải Ca nhẹ nhàng đỡ người nàng xuống, dành cho cô gái không quen biết một nụ hôn nhè nhẹ, cô gái muốn giơ tay ôm lấy thân hình hùng tráng của hắn nhưng ngón tay mới nhẹ nhàng giơ lên đột nhiên buông xuống,sau một phút đôi môi của Long Khải Ca chậm rãi buông đôi môi nhỏ nhắn anh đào mỏng manh của cô gái, phát hiện cô gái đã mang theo nụ cười đầy hạnh phúc rời khỏi thế giới, sắc mặt trắng tinh khiết và lồng ngực nhộm đỏ giao hoà với nhau, giống như hai chiếc chìa khoá lớn trấn áp trái tim của Long Khải Ca.
Thời khắc đó, Long Khải Ca không nghe thấy tiếng súng, không nghe thấy tiếng khóc, không nghe thấy tiếng kêu la thảm thiêt, trong nháy mắt mọi thứ đã hoàn toàn tĩnh lặng. Hắn yên lặng quỳ xuống bên cạnh người nàng, cảm thấy khoé miệng mình rất ngọt, cũng rất đắng, tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của nàng quan sát hắn.
"Giết" Một giây sau, Long Khải Ca điên cuồng gầm rú, ôm súng tiểu liên vọt tới trước.
/769
|