Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 636

/769


Một lát sau, Tiêu Lan đã tới, toàn thân hắn quân phục cẩn thận, kính cẩn hành lễ về phía Tiêu Nam, mấy ngày nay hắn suất lĩnh sư đoàn 37 vẫn kiên trì ở tiền tuyến tác chiến, ngăn cản quân Lam Vũ ở Y Lôi Nạp tiến vào hành lang Á Sâm, vừa tiếp tục duy trì áp lực nhất định đối với Ngu thành, cho đến khi Tiêu Nam đến. Chỉ tiếc sau khi lâm vào khốn cảnh hai mặt giáp chiến, hắn đã không còn đủ lượng để tấn công Ngu thành. Bất kể nhiều ngày phải chiến đấu khổ cực, nhưng Tiêu Lan có vẻ vẫn giữ được tinh thần sáng láng như cũ, trước mặt Tiêu Nam lại càng như thế.

Tiêu Nam không miễn lễ cho Tiêu Lan,hắn không có thói quen miễn lễ cho người khác. Tàng Mặc Thoát đã từng kiêng kị nhắc nhở qua hắn, trong một vài phương diện nên học hỏi đệ đệ Tiêu Đường của mình, tỏ ra là một bộ dạng bình dị gần gũi, lễ hiền hạ sĩ. Như vậy mới có thể có được càng nhiều sự ủng hộ của mọi người, nhưng đề nghị của hắn tựa hồ không có hiệu quả gì. Tiêu Nam từ trước đến giờ chưa từng có trường hợp nào giả vờ. Tàng Mặc Thoát cảm thấy đây là sự khởi đầu bi kịch của Tiêu Nam, hắn thường thường quật khởi, cũng thường thường bị đánh ngã, nguyên nhân rất lớn chính là bởi vì không có đủ lợi ích để chiêu dụ người ủng hộ.

"Tình hình Ngu thành thế nào?" Thanh âm của Tiêu Nam rất lạnh lùng, cho dù ánh mặt trời giữa trưa cũng không hoá giải được hàn ý thật sâu trong đó.

" Ngu thành vẫn là một cô thành" Tiêu Lan dùng những lời ngắn gọn này để mở đầu, sau khi có được sự cho phép của Tiêu Nam,mới bắt đầu báo cáo tình hình chi tiết của Ngu thành. Kỳ thật tình hình của Ngu thành đã được nói rất rõ ràng trên báo cáo, nhưng những nội dung chi tiết lại không được phản ánh đầy đủ trên bản báo cáo, nhất định phải do chính Tiêu Lan tự mình đến báo cáo.

Khi cuộc hỗn chiến của quân Lam Vũ và quân đoàn Tiêu Bá Nạp vô cùng kịch liệt,cuộc chiến đấu ở Ngu thành vẫn tiếp tục. Nhưng sau khi trải qua cuộc chiến đấu tàn khốc hôm đó, cuộc chiến đấu về sau tựa hồ có vẻ vắng lặng hơn hẳn. quân Y Lan phụ trách tấn công đã đưa từ tấn công thành xuống còn mức quấy nhiễu, mỗi ngày binh lính tham gia tiến công cũng không vượt quá 1ngàn người. Mục đích chủ yếu của bọ họ không phải vì công chiếm Ngu thành, mà làm cho quân coi giữ ở Ngu thành không có cơ hội nghỉ ngơi, tạo thành trạng thái ủê oải cho quân phòng thủ, chờ đợi khi có thêm lực lượng đến sẽ tiến hành tổng tấn công.

Cuộc chiến đấu ở Y Lai Nạp vô cùng hỗn loạn, ngoại trừ một mình Tri Thu ra,căn bản không có người nào khác có thể nắm giữ toàn cục,nhưng cuộc chiến ở Ngu thành hoàn toàn không giống như vậy, bất luận là Trần Kiếm Phi hay Tiêu Lan đối với tình hình hai bên trong ngoài Ngu thành đều rõ như lòng bàn tay, Quân đội Y Lan ở tại Ngu thành xây dựng lên rất nhiều công sự xung quanh Ngu thành, sắp xếp rất nhiều trạm canh gác quan sát, quân Lam Vũ ở Ngu thành có động tĩnh gì, trên cơ bản bọn họ đều rất rõ. Trái lại mượn sự trợ giúp của Không quân, quân Lam Vũ ở bên trong Ngu thành cũng tương đối nắm rõ động tĩnh của quân Y Lan xung quanh.

Cuộc chiến ở Ngu thành thuần tuý là công thành và phòng ngự, bất luận là quân Lam Vũ hay là quân Y Lan cũng không có kỹ xảo đáng nói gì quá lớn. Quân đội Y Lan nghỉ ngơi dưỡng sức, tích trữ lực lượng, quân Lam Vũ cũng như vậy. Trong thời gian mười mấy ngày này,một số lượng lớn phi dĩnh quân Lam Vũ không ngừng vận chuyển vũ khí đạn dược đến Ngu thành, ngoài số lượng lớn súng hạng nặng ra, thậm chí còn vận chuyển được cả pháo dã chiến 75ly vào trong Ngu thành.

Căn cứ vào sự miêu tả cẩn thận của Tiêu Lan, trải qua hơn mười ngày chiến đấu, hải quân lục chiến Lam Vũ ở trong Ngu thành kỳ thật tương đối uể oải, thương vong cũng không ít, bất kể Dương Túc Phong tăng viện khẩn cấp cho Ngu thành một đơnvị lính không quân, nhưng nước xa không cứu được lửa gần,dù sao phi dĩnh của quân Lam Vũ cũng có giới hạn, ngoại trừ vận chuyển đạn dược ra, khó có khả năng vận chuyển quá nhiều nhân viên. Hơn nữa, khí cầu của quân Lam Vũ thường xuyên bay với khoảng cách dài như thế, hệ số an toàn hạ thấp rất nhiều, trước mắt đã có hai phi dĩnh vì nguyên nhân chướng ngại đã rơi trên vương quốc Cung Đô, toàn bộ nhân viên đều gặp nạn.

"Chỉ cần có một sư đoàn bộ binh là khẳng định có thể hạ được Ngu thành." Ánh mắt của Tiêu Lan sáng ngời, vô cùng tự tin nói. Ngày đó hắn phái nhân viên cầu cứu tư lệnh Tiêu Bá Nạp, kết quả đã không có được sự trợ giúp, rõ ràng làm cho quân Lam Vũ ở Ngu thành có thời gian phòng bị hơn 10 ngày đã tăng cường lực lượng của bản thân, nhưng Tiêu Lan vẫn rất có tự tin,chỉ cần thêm 1 sư đoàn trang bị đầy đủ là một hơi nuốt gọn Ngu thành.

Tiêu Nam không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Ngu thành.

Tiêu Lan vốn tràn đầy hi vọngtronglòng, lúc này cũng không kìm được có chút nhụt chí, chẳng lẽ ngay cả Tiêu Nam cũng xuất không ra được 1sư đoàn bộ binh đi công kích Ngu thành? Chẳng lẽ Tiêu Nam không biết tầm quan trọng khi phá được NGu thành? Bất luận kế hoạch phòng thủ mới nhất của Y Lan hay là an toàn đến từ hướng phủ Bối Trữ, Ngu thành nhất định phải nắm được.

Trên thực tế, Tiêu Lan đích xác đã đoán đúng, nội tâm của Tiêu Nam thật sự còn đang do dự, hăn tin tưởng vào phán đoán của Tiêu Lan, nếu như thật sự có một sư đoàn bộ binh trang bị đầy đủ, đích xác có thể hạ được Ngu thành, quân Lam Vũ bên trong Ngu thành đã sa cơ lỡ vận. Chỉ cần cuối cùng cố gắng thêm mộtchút là có thể đạt được mục đích. Nhưng bản thân của Tiêu Nam cũng có nỗi khó xử cực lớn, đó chính là trên tay hắn tạm thời vẫn chưa có được một sư đoàn bộ binh trang bị đầy đủ.

Tiêu Nam đích xác đã tới được Bí Dương, nhưng quân chủ lực của quân đoàn Bạch Lộ vẫn chưa tới. thậm chí có một số bộ phận còn ở xa bờ biển của Cung Xuyên đạo,chủ lực của quân đoàn Bạch Lộ muốn hoàn toàn tập trung tới Bí Dương ít nhất cũng cần thời gian khoảng 1 tháng, thậm chí là nhiều hơn, điều này còn cần phải khẩn cầu phi dĩnh quân Lam Vũ không quấy rối mới có thể làm được. Binh lực hiện tại của Tiêu Nam có thể nắm giữ chỉ có bộ đội chủ lực của hai sư đoàn bộ binh lúc đầu, ước chừng 3 vạn người, nhưng lại không được trang bị đại pháo

Ba vạn người này Tiêu Nam cần dùng bọn họ để ổn định thế cục của Nghiễm Xuyên đạo, đồng thời tiếp ứng cho quân đội Y lan ở Y Lai Nạp chạy trốn ra, còn cần thủ vững yếu điểm chiến lược Bí Dương. Bất luận bản thân Tiêu Nam cân nhắc đi cân nhắc lại như thế nào cũng tìm không ra được một sư đoàn bộ binh trang bị đầy đủ. Người đã lăn lộn trên chiến trường 20 năm như Tiêu Nam từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp phải tình hình khó khăn như vậy.

"Ngươi, theo ta đi xem xét Ngu thành" Tiêu Nam lại có chút đăm chiêu nói.

"Vâng" Tiêu Lan lập tức trả lời.

Trên không trung Bí Dương thường thường sẽ có phi dĩnh của quânLam Vũ đi qua, nếu như phát hiện trên mặt đất có mục tiêu rõ ràng, chúng sẽ không do dự ném tạc đạn cỡ lớn, vì vậy Tiêu Nam và Tiêu Lan cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, hai người thậm chí thay đổi cả chế phục tướng quân quân đội Y Lan, chỉ mặc trang phục bình thường, dẫn theo mười mấy nhân viên cảnh vệ, cưỡi ngựa đi tới phía nam Ngu thành.

Phía nam Ngu thành là phạm vi đóng quân của sư đoàn bộ binh 66 của Phất Lan Đà chỉ huy, tuân theo mệnh lệnh trước đó của Tiêu Lan, quân sư đoàn 66 đã đào móc một số lượng lớn công sự trên những cánh đồng xung quanh Ngu thành, hơn nữa sắp xếp nhân viên đóng quân phòng ngự, phòng ngừa quân Lam Vũ tại Ngu thành phá vòng vây bất ngờ. Lúc này đúng là mùa mưa, hành lang Á Sâm thường xuyên mưa, công sự của quân Y Lan toàn bộ đều là nước, rất nhiều binh lính Y Lan dùng gầu không ngừng múc nước ra bên ngoài, nhưng càng có nhiều binh lính Y Lan lười biếng chỉ ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, hò hét các tân binh làm việc rồi tụ tập lại một chỗ cười nói, bản thân cũng không chăm chú làm việc, nhìn thấy Tiêu Nam đến mới giả vờ cầm trang bị làm việc.

Tiện tay cầm ống nhòm lên, lơ đãng nhìn dấu hiệu ngôi sao năm cánh của quân Lam Vũ trên mặt, Tiêu Nam cảm thấy rất chói mắt, tiềm thức đưa tay dùng sức lau lau, nhưng muốn lau sạch ngôi sao năm cánh màu đỏ sậm kia, kết quả đương nhiên là việc vô ích, ngôi sao năm cánh màu đỏ sậm kia vẫn bắt mắt như cũ, vẫn chói mắt như vậy, trừ phi dùng dao cạo đi, nếu khong tuyệt đối khó có khả năng quét sạch ấn ký đặc biệt của quân Lam Vũ. Những ống nhòm này đều là những thứ quân đội Y Lan thông qua những con đường đặc biệt mà có, số lượng đại khái khoảng trên dưới một hai trăm cái. Hiệu quả của nó so với loại kính cổ lão tốt hơn nhiều. Mặc dù cảm thấy ngôi sao năm cánh màu đỏ sậm kia rất chói mắt, nhưng Tiêu Nam cuối cùng vẫn lựa chọn nó.

Từ ống nhòm nhìn qua, Ngu thành có vẻ rất yên tĩnh, ngoại trừ cờ quânLam Vũ vẫn tung bay trên tường thành ra, tựa hồ nhìn không thấy dấu vết của hoạt động nào khác, giống như một tử thành không có sự sống. Khoảng cách giữa công sự quân Y Lan tới tường thành Ngu thanh không quá 300 thước, có vài binh lính Y Lan bắn tỉa tốt có thể ngắm trúng chuẩn xác mục tiêu hoạt động trên tường thành, cho nên binh lính quân Lam Vũ đều sẽ không để lộ mình. Tương tự như vậy, quân đội Y Lan cũng sẽ không dễ dàng để lộ ra bản thân chúng, các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ còn lợi hại hơn quân Y lan nhiều, với khoảng cách trong vòng 500 thước mà để lộ ra nửa cái đầu thôi cũng là chuyện rất nguy hiểm.

Căn cứ vào báo cáo của Tiêu Lan, quân Lam Vũ ở Ngu thành mặc dù không ngừng suy yếu trong chiến đấu, nhưng Dương Túc Phong đã rất nhanh điều viện binh đến, có một tiểu đội lính không quân đã tới được Ngu thành, khiến cho lực lượng quân chính quy tại Ngu thành tiếp tục duy trì trên 2 ngàn người. Ngoài ra quân Lam Vũ vẫn vận chuyển tới một số lượng lớn vũ khí, võ trang đầy đủ cho cư dân Ngu thành, những bộ đội dự bị này làm cho quân Y Lan cũng hết sức đau đầu.

Trước mắt hải quân lục chiến trong Ngu thành, ngoại trừ trách nhiệm chiến đấu ra, nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là huấn luyện cho những cư dân Đường tộc thành dân binh, hơn phân nửa bọn họ đều được trang bị súng trường, còn nửa còn lại được trang bị thủ lựu đạn. Thực chiến chứng minh thủ lựu đạnlà vũ khí vô cùng tốt khi thủ thành, nhất là lúc khẩn cấp, một quả thủ lựu đạn giải quyết vấn đề nhanh hơn so với 3,4 viên đạn súng trường.

Bởi vì đại bộ phận cư dân Đường tộc bên trong thành đều dính máu tươi của người Y Lan, cho nên khi cư dân bên trong Ngu thành chống lại quân Y Lan tinh thần lên rất cao.Cộng vào đó, quân Lam Vũ có ý tuyên truyền, những dân binh Đường tộc đều thề huyết chiến tử thủ đến cùng với quân Y Lan. Bọn họ đều hiểu rõ rằng, bọn họ nhất định sẽ không có đường sống,chỉ có phòng thủ được Ngu thành, bọn họ mới có hi vọng.

Trên thực tế, bất luận là Tiêu Lan hay Tiêu Lan, đích xác cũng không nghĩ tới việc cho cư dân Đường tộc trong Ngu thành một con đường sống.

"Ngươi cảm thấy có thể đánh hạ được không?" Tiêu Nam đột nhiên nhẹ nhàng nói

"Có thể"Tiêu Lan trả lời rất nhanh.

Tiêu nam lại có vẻ đăm chiêu, buông ống nhòm xuống lạnh lùng nói:" Gọi Phất Lan Đà tới đây."

Phất Lan Đà thật ra đang ở gần đó, bất an không yên chờ đợi mệnh lệnh của Tiêu Nam. Sau khi biết Tiêu Nam tới Bí Dương, Phất Lan Đà luôn cảm thấy mí mắt bên phải của mình không ngừng giật giật, giống như có tai nạn gì sắp xảy ra. Phất Lan Đà cũng khônghiểu rõ Tiêu Nam lắm, đối với mục đích chân chính Tiêu Nam bảo vệ mình lần đó cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ là âm thầm cảm thấy Tiêu Nam chiếu cố đến mình, tựa hồ có sự khác biệt so với sự chiếu cố đối với Tiêu Lan.

"Ngươi còn bao nhiêu người?" nhìn Phất Lan Đà đang vội vã chạy tới, Tiêu Nam Lạnh lùng nói.

"1 vạn 6 ngàn người" Phất Lan Đà cảm thấy rõ sự không ổn từ khẩu khí của Tiêu Nam, khi trả lời vô cùng cẩn thận, không dám có chút sai lầm gì.

Bản thân Phất Lan Đà chỉ huy sư đoàn 66 quân YLan , ngoại trừ bộ phận tân binh mới được tổ chức ra còn lại đều là các lão binh mà các sư đoànbộ binh khác không cần, hoặc là binh bĩ tử, thêm vào đó số lượng người cũng thật sự không ít, có 2 vạn bốn ngàn người, khi tiến công Ngu thành, những lão binh này đều biểu hiện đầy đủ bản lĩnh bảo vệ tính mạng của mình, tổn thất không nhiều, chỉ là tổn thất những tân binh đầy đủ huyết khí, đến bây giờ vẫn còn một vạn 6 ngàn người.

"Ngươi tổ chức một lần tổng tiến công, toàn quân xuất động, tổng công kích cửa Nam Ngu thành. Ta ở phía sau đốc chiến, công kích không được Ngu thành, người của các ngươi không cần trở về." Thanh âm của Tiêu Nam càng thêm lạnh lẽo, không mang theo chút cảm tình nào, đây là phong cách chỉ huy của hắn.

Tàng Mạc Thoát bên cạnh tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Thân hình hùng tráng của Phất Lan Đà không tự chủ được có chút chấn động.

Hắn cuối cùng cũng nhấm nháp được sự lãnh khốc của Tiêu Nam, quả thật khó có thể ngăn cản.

Sự cơ trí dũng cảm của Tiêu Nam nổi tiếng đương thời, thế nhân xưng là chiến thần, nhưng sự lãnh khốc chết chóc của hắn lại chỉ có quân Y Lan mới có thể cảm nhận được, nhấtlà quan cấp cao của Y Lan, bọn họ mỗi lần bị ngôn ngữ vô tình lãnh khốc của Tiêu Nam làm chấn động, cuối cùng cảm giác giống như bản thân mình bị vứt bỏ. Bọn họ đối với Tiêu Nam vừa thích lại vừa hận, thích vì sự anh minh quyết đoán của hắn, bách chiến bách thắng, hận là hắn lãnh khốc vô tình, không có chút nhân từ nào

So sánh với đệ đệ Tiêu Đường của hắn, trên phương diện mua chuộc lòng người của Tiêu Nam rõ ràng là kém hơn rất nhiều, Tư gia giữa hắn và tướng lãnh của mình cũng rất ít, Tiêu Lan là một ngoại lệ, có nhiều lúc, Tiêu Nam có bộ dạng làm việc, sự lạnh lùng và không chút động lòng là biểu hiện mà các tướng lãnh thuộc hạ của hắn nhìn thấy nhiều nhất, đối với những bộ hạ của hắn, mặc dù có thể dành được thắng lợi không ngừng, kết quả vẫn không có chút cảm tình gì, có một số thậm chí ngay cả sự tín nhiệm căn bản nhất cũng không có.

Bọn họ nguyện ý đi theo Tiêu Nam dành thắng lợi,nhưng cũng rất sợ hãi sự lãnh khốc vô tình của Tiêu Nam, ví dụ như loại mệnh lệnh công kích quyết tử, chính là bữa cơm hàng ngày của Tiêu Nam, hơn nữa chuyện này càng không thể tuỳ tiện nói như vậy, nếu như PhấtLan Đà thật sự công kích không được Ngu thành, đầu của hắn nhất định là muốn chuyển nhà. Lúc đầu khi tấn công cứ điểm Xạ Nguyệt, cũng đã có đầu của một số người phải chuyển nhà, hơn nữa là mười mấy cái đầu.

Mỗi khi cần, Tiêu Nam đều tự mình xuất động đốc chiến, đội thân vệ của hắn chínhlà đội chấp pháp lạnh lùng trên chiến trường của đại lục Y Lan. Nhân viên đội thân vệ của hắn đều từ bộ tộc người man rợ Thái Nội Lôi sa mạc, giống như vì sự khô cạn quá độ của sa mạc, cả người bọn họ đều thiếu máu ngiêm trọng, ngửi thấy được mùi máu là lập tức hưng phấn, khi bọn họ thi hành quân pháp trên chiến trường, tuyệt đối sẽ không lưu tình chút nào, giết hại người một nhà nếu so với giết địch càng thêm hung ác. Nếu bản thân Phất Lan Đà dám lui lại phía sau, hắn là người chết sớm nhất.

Phất Lan Đà ở dưới đã nghe loáng thoáng về sự kinh khủng của Tiêu Nam, nhưng bản thân hắn luôn khờ dại cảm thấy được bản thân mình sẽ không đấu lại được Tiêu Nam, hắn khẳng định sẽ không nhớ nhung mình. Nhưng lần này ông trời cũng không giúp được hắn, sau khi Tiêu Nam tới được hànhlang Á Sâm, kẻ phải chịu trận đầu tiên chính là Phất Lan Đà hắn.

"Thế nào?" Tiêu Nam lạnh lùng nhìn sắc mặt của Phất Lan Đà.

"Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ" Phất Lan Đà nói theo phản xạ, nhưng thanh âm rõ ràng có chút không đủ khí lực.

"Tốt lắm, ta cho ngươi thời gian một ngày chuẩn bị, 9h sáng ngày mai bắt đầu tiến công, kéo đại pháo của ngươi ra, đừng giấu nữa. Người Tiêu Bá Nạp điều động cho ngươi đều là Lão binh đầu tử, bọn họ biết đánh trận như thế nào. Việc hiện tại của người phải làm chính là làm cho những tên này chỉ có thể liều chết lao về phía trước, không dám lùi về sau nửa bước. Ngươi nói cho bọn chúng biết, ngày mai ta sẽ tự mình ra chiến trường nhìn bọn họ chiến đấu, cũng đem đội đốc chiến của ngươi ra chiến đấu luôn, người của ta sẽ tự mình đốc chiến." Thanh âm lãnh khốc của Tiêu Nam không mang theo chút cảm tính nào, cảm giác Phất lan Đà chính là tội phạm bị hành quyết trên chiến trường.

"vâng" Phất Lan Đà hữu khí vô lực nói, lập tức ý thức được sự không ổn, vội vàng kính lễ.

Tiêu Nam không để ý đến sắc mặt của Phất Lan Đà, thản nhiên phất tay, hờ hững nói:" Đi chuẩn bị đi"

Phất Lan Đà kéo bước chân nặng nề xuống thành lâu, cảm giác so với lúc đi lên còn khổ cực hơn, đứng trên đường phố trống trải của Bí Dương, hắn nhìn tất cả mọi thứ với ánh mắt xa lạ, không chút tình cảm nào, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói chang, nhưng Phất Lan Đà lại cảm giác được cả người lạnh lẽo, trong đầu là một mớ hỗn độn, thẫn thờ bước đi

Ngu thành, Ngu thành đáng chết, lẽ nào lão tử thật sự muốn cùng Ngu thành đồng quy vu tẫn.

Chiến đấu kịch liệt vào tháng trước đã làm cho Ngu thành bị huỷ hoại nặng nề, đại bộ phận tường thành đều bị chính quân Lam Vũ ném thủ lựu đạn nổ cho sứt xẹo hết cả, tường thành bị tổn hại nghiêm trọng, rất nhiều nơi đều xuất hiện lỗ thủng.

Bất kể quân Lam Vũ từ trên tường thành đổ bao nhiêu đất cát xuống cũng không lấp kín được những lỗ thủng này.

Loại tình huống đặc biệt nổi cộm ở cửa thành tây và thành nam, hai cái cửa thành này không khác gì tường sập cả, vì để lấp lỗ hổng, quân Lam Vũ động viên cư dân ở trong Ngu thành chất không biết bao nhiêu đất cát vào bên trong đó, kết quả tường thành dựng trở lại thành một cái dốc, ngược lại còn tăng thêm tỉ lệ thành công leo lên thành cho quân Y Lan.

Trên tường thành của Ngu thành không nhìn thấy một bóng người,chỉ có lá cờ sư thứu màu lam lẻ loi tung bay, những chòi quân sát và tay súng bắn tiẻa của quân Lam Vũ đều đã nấp sau tường thành cả rồi.

Tường thành của Ngu thành làm bằng đất, mặc dù ở mức độ kiên cố có rất nhiều vấn đề, căn bản không thể kháng cự được đại pháo của quân Y Lan oanh kích, nhưng lại dễ dàng cải tạo có lợi cho các chiến sĩ quân Lam Vũ đào hầm trú ẩn cá nhân ở phía sau bảo vệ mình.

Các tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội thường xuyên ở trong hầm trú ẩn cả ngày không ăn, thông qua ô quan sát được thiết kế khéo léo để theo dõi động tĩnh ở bên ngoài, súng của bọn họ kiến quân Y Lan căn bản không thể áp sát khu vực 300mét xung quanh Ngu thành.

Những hầm hào dày đặc kia chỉ có thể kéo dài được tới nơi cách Ngu thành 300 mét, nếu tới gần hơn nữa thì binh sĩ Y Lan ở trong chiến hào không được an toàn nữa.

Tin tức Tiêu Nam đã tới Bí Dương, Trần Kiếm Phi biết từ sớm rồi, nhưng biết thì biết, hắn cũng chẳng để tâm tư chú ý tới. trong con mắt hắn, bất kể Tiêu Nam dùng chiến lược gì, thì khẳng định cũng phải công chiếm Ngu thành.

Đây cũng là nguyên nhân Dương Túc Phong muốn hải quân lục chiến đội tiếp tục kiên thủ Ngu thành.

Bất kể Tiêu nam muốn sử dụng sách lược gì, chỉ cần Ngu thành khống chết ở trong tay quân Lam Vũ, toàn tính của Tiêu Nam rất khó mà thực hiện được.

Có điều,việc này cũng có nghĩa là quân Lam Vũ ở Ngu thành phải tiếp tục đón nhận cuộc chiến đấu gian khổ rồi.

Dựa theo an bài của Dương Túc Phong, hiện giờ Trần Kiếm Phi đã không đơn thuần là quan chỉ huy quân sự nữa, mà là tổng đốc của Ngu thành, quản lý chung tất cả bộ đội và dân chúng.

Ngu thành hiện nay đã tập trung 1400 quân lính Lam Vũ, hơn 300 nhân viên kỹ thuật, và 600 bộ đội không quân, bốn chiếc phi dĩnh lấy Ngu thành trực tiếp làm căn cứ, bốn người Long Khải Ca, Cảnh Nạp, Hứa Nho Long, Ân Văn liền trở thành thuộc hạ trực tiếp của Trần Kiếm Phi.

Ngoài ra, Ngu thành còn có ước chừng 8 vạn cư dân của Ngu thành. Trong đó ước chừng 1 vạn tráng niên, những tráng niên này đều phải trực tiếp cầm vũ khí chiến đấu với quân Y Lan, những người khác có năng lực đều phải tham gia hiệp trợ quân Lam Vũ như tu sửa đường xá, tường thành, công sự, thậm chí là vận chuyển vũ khí đạn dược, di chuyển thương binh....

Trừ rất ít những người già yêu tàn tật ra, gần như mỗi một cư dân Ngu thành đều có nhiệm vụ rõ ràng, thượng Tá Trịnh Dũng của tổng bộ hậu cần cũng ngồi phi dĩnh tới Ngu thành, toàn diện hỗ trợ công tác vận chuyển hậu cần.

Dưới công tác không ngại gian khổ của không quân, tổng bộ tham mưu cấp cho Ngu thành vô số vũ khí, đồng thời phái một bộ phận nhân viên tài giỏi hỗ trợ dân binh, động viên bọn họ tham dự vào cuộc chiến ở Ngu thành.

Được sự tổ chức của đám người Trần Kiếm Phi, một vạn thanh niên của Ngu thành đã tổ chức biên chế làm 16 tiểu đoàn, đồng thời tranh thu từng phút từng giây triển khai huấn luyện ở Ngu thành.

Mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng đám người Long Khải Ca và Trần Kiếm Phi đều hiểu rất rõ, hơn một vạn dân binh này chính là lực lượng chủ yếu nhất phòng thủ Ngu thành.

Cùng lúc với việc tổ chức lượng lớn dân binh, Trần Kiếm Phi còn đến thăm khắp nơi, phát biểu nói chuyện thông qua nhiều loại phương pháplàm dịu đi sự bất an của cư dân Ngu thành.

Ở vào lúc chiến đấu kịch liệt nhất này, ổn định hiệu quả tâm tình của người dân trong thành là điều cần thiết, nếu không một khi trong thành xuất hiện bất ổn, Ngu thành sẽ bị công phá từ bên trong.

Binh lực của quân Lam Vũ vốn không nhiều, không thể khống chế tất cả các phương diện của Ngu thành, rất nhiều vấn đề chi tiết cần cư dân hỗ trợ mới tiến hành chuẩn xác nổi.

Người dân xuất hiện bất an cũng là điều bình thường, mặc dù trong Ngu thành chẳng phải lo ăn, lo mặc, nhưng dẫu sao ở trong chiến tranh, ngày nào chẳng có pháo nổ không ngừng, đạn bắn qua vèo vèo, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Mà năng lực chịu đựng chiến tranh của cư dân Ngu thành hiển nhiên còn ở giai đoạn nguyên thủy nhất, căn cứ vào lời nói của người nhiều tuổi nhất Ngu thành, thì đã gần 1000 năm nay Ngu thànhkhông có chiến tranh rồi.

Trước khi hai tay mình chưa nhúng máu tươi, rất nhiều thanh niên Ngu thành còn cho rằng mấy chục người tụ tập đánh nhau đã là chiến tranh rồi. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Để vỗ yên lòng dân, quân Lam Vũ gắng sức để cư dân Ngu thành dính máu tươi người Y Lan, đồng thời ban bố trước dự thảo thực thi pháp điển quân Lam Vũ ở Ngu thành làm người dân nhìn thấy hi vọng vào tương lai.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status