Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 635: Ngu thành, vẫn là Ngu thành

/769


Y Lan, hành lang Á Sâm, thành Bí Dương.

Nhìn từ trên bản đồ quân sự của đại lục Y Lan, khu vực nằm ở phía bắc hành lang Á Sâm, đường cao tuyến quân sự đều rất rộng rãi, có nơi thậm chí là một khoảng trắng, điều này biểu thị sự rộng lớn của khu vực phía bắc hành lang Á Sâm, nơi này đều là khu vực bình nguyên rất bằng phẳng, thậm chí có núi non trùng điệp, thỉnh thoảng có vài nhọn núi nhỏ lặng lẽ bao quanh, cũng vì không dung được đường cao tuyến quân sự tiêu chuẩn thấp nhất để phân biệt mà bị giản lược. Đối với những khu vực bằng phẳng như vậy, từ trước đến nay đều dễ tấn công, khó thủ, hành lang Á Sâm cũng không phải là ngoại lệ.

Nơi này là khu vực bằng phẳng nhất bắc bộ của đại lục Y Lan, cũng là khu vực phì nhiêu nhất bắc bộ, sản lượng lúa nước nơi này sản xuất ra chiếm một phần ba sản lượng lúa ở bắc bộ đại lục Y Lan. Sản lượng lúa cực đại dễ dẫn tới nhãng cuộc chiến tranh liên tiếp xảy ra, từ cuộc chiến tranh cổ xưa nhất giữa vương quốc Long Kinh và đế quốc Minh Hà, đến cuộc chiến tranh giữa Y Lan và Đường Xuyên mấy năm trước, đến cuộc chiến bây giờ giữa Y Lan và đế quốc Lam Vũ, quy mô chiến tranh, binh lực tham chiến và tổn thất mà chiến tranh mang đến đều không ngừng gia tăng.

Vì lương thực phong phú, đất đai phì nhiêu, hành lang Á Sâm cho tới bây giờ chưa bao giờ thiếu ngọn lửa chiến tranh. Chỉ là, trong cuộc chiến tranh đoạt trước đây của hành lang Á Sâm, tiêu điểm đều không nằm ở phía nam và tây nam bộ, ở khu vực Kiếm Xuyên Đạo và cứ điểm Xạ Nguyệt, chỉ cần khống chế được những khu vực hiểm yếu này, bắc bộ bằng phẳng của hành lang Á Sâm sẽ giống như hạt đào nhẹ nhàng rơi xuống. Lúc đầu quân đội Y Lan đã khống chế cứ điểm Xạ Nguyệt và phủ Bối Trữ, kết quả đã ép buộc thành công quân đội đế quốc Đường Xuyên phải chủ động rút khỏi toàn bộ hành lang Á Sâm.

Cho dù hành lang Á Sâm từ trước đến nay luôn là tâm điểm nóng bỏng của sự tranh đoạt giữa các nước lớn, nhưng đối với cuộc sống sinh hoạt của cư dân nơi đây mà nói, cơ hội bọn họ tiếp xúc với ngọn lửa chiến tranh cũng không phải là nhiều, rất nhiều lúc bọn họ chỉ là nhìn những quân đội có màu sắc khác nhau, chế phục khác nhau từ các phương tiến đến, tiếp quản hoà bình những khu vực này, mãi đến khi quân Lam Vũ tới sau này, bắc bộ hành lang Á Sâm mới bắt đầu trở nên náo nhiệt. Ở trên mảnh đất bằng phẳng này, theo dòng chảy chậm rãi của dòng sông Á Sâm, quân Lam Vũ và quân Y Lan triển khai tranh đoạt một thời gian dài, tiếng súng ầm ầm khiến cho những cư dân nơi đây lần đầu tiên cảm nhận được sự kinh thiên động địa và sự lãnh khốc vô tình của chiến tranh.

Trong cuộc chiến tranh trước đó, kẻ tiến công đều đến từ phía nam, theo phương châm chiến lược cơ bản nhất trước nam sau bắc, chỉ có quân Lam Vũ thái độ khác thường đến từ phía bắc, phá vỡ hoàn toàn hình thức chiến tranh của hành lang Á Sâm, cũng mang tới vấn đề nan giải cho việc phòng thủ hành lang Á Sâm của quân Y Lan. Trên mảnh đất bằng phẳng dị thường này, bọn họ khôn tìm thấy nơi hiểm yếu nào để có thể ngăn cản sự công kích của quân Lam Vũ, thậm chí ngay cả một nơi trọng yếu kiên cố một chút cũng không có, ngoại trừ liều mạng đào vét công sự ra, quân đội Y Lan cũng không có cách nào khác.

Nhưng bắc bộ hành lang Á Sâm mặc dù không có nơi hiểm yếu và cứ điểm, nhưng có những vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu, ví dụ như phủ Côn Sơn, như Bí Dương đều là điểm tập kết giao thông trọng yếu xuyên suốt hành lang Á Sâm, từ trước đến này, con đường nam bắc của hành lang Á Sâm đều phải thông qua hai thành này, đồng thời với việc nó không có rào cản tự nhiên, ngược lại lại có danh hiệu binh gia tất tranh. Bất luận quân Lam Vũ hay quân Y lan một khi đánh mất những thành thị chủ yếu này, những khu vực rộng lớn xung quanh đều sẽ sinh ra phản ứng liên hoàn, một khi xảy ra càng không thể vãn hồi. Trái ngược lại, khống chế được những Yếu đạo giao thông này chẳng khác nào đã khống chế được những vùng đất xung quanh rộng mấy vạn Km vuông.

HIện tại phủ Côn Sơn rõ ràng đã bị mất, quân Y Lan chỉ còn có thể nắm giữ vững vàng Bí Dương. bất luận là quân đế quốc Đường Xuyên trước đây, hay là quân Y Lan bây giờ đối với Bí Dương đều hết sức coi trọng, ở nơi này nhiều năm qua số lượng lớn quân đội đóng quân, làm cho bản thân Bí Dương biến thành cơ sở quân sự cực lớn, bên trong thành đại bộ phận đều là quân đội. Hoặc là nhân viên có liên quan đến quân đội, ngược lại cuộc sống của cư dân bình thường lại không quá quan trọng. Chính vì như vậy, thủ phủ của Nghiễm Xuyên đạo lại bố trí ở Ngu thành, chứ không phải là Bí Dương.

Thành tường của Bí Dương chỉ là các loại đá hoa cương cực lớn chồng chất lên nhau, những loại đá này ở hành lang Á Sâm thiếu nghiêm trọng, khó mà có được. Bất kể tường thành của nhữngloại đá này chỉ có 10 thước, ở trên đỉnh phần rộng nhất cũng không quá 4 thước, ở dưới đáy phần rộng nhất cũng không quá 8 thước, nếu như đặt ở những nơi khác của đại lục Y Lan, nhiều nhất cũng không được liệt vào loại thành thị, nếu đem nó so sánh với đệ nhất thiên hạ kiên thành Minh Na Tư Đặc Lai, sợ rằng tất cả thành tường của nó cộng lại cũng không đủ 1% của thành Minh Na Tư Đặc Lai.

Nhưng chính vì Bí Dương nhỏ như vậy, ở bắc bộ hành lang Á Sâm cho dù là thành trấn rất lớn, cho dù so sánh với phủ Côn Sơn cũng không chút thua kém, công sự phòng thủ thành của Bí Dương cũng có vẻ chắc chắn, vì thành tường của Côn Sơn và Ngu thành đều giống nhau, đều là dùng bùn đất đắp lên mà thành, so sánh với đá hoa cương của Bí Dương đương nhiên là không bằng.

Ban đầu, quân Đường Xuyên đóng quân tại Bí Dương có 3 vạn người, sau này quân Y Lan cũng đóng quân 2 vạn người. chỉ là khi quân Y Lan tiến công quy mô hành lang Á Sâm, sau khi quân Đường Xuyên đánh mất cứ điểm Xạ Nguyệt, chủ động vứt bỏ Bí Dương, kết quả là quân Y Lan không mất chút sức lực nào đã chiếm được yếu đạo giao thông này, nhưng bây giờ quân Lam Vũ tới, quân Y Lan cũng không nhả nó ra, bọn họ đã hạ quyết tâm, lợi dụng Bí Dương ngăn cản bước tiến của quân Lam Vũ.

Tiêu Nam đầu tháng 7 mới tới được Bí Dương.

Bí Dương đầu tháng 7, đúng là lúc thời tiết nóng bức nhất trong năm, trừ những lúc trời mưa, mỗi ngày mặt trời đều thiêu đốt, tựa như muốnđem tất cả lượng nước tích trữ trên đồng ruộng bốc hơi toàn bộ. Ngay cả lượng nước cực lớn trên sông Á Sâm dưới uy lực của mặt trời cũng lộ rõ sự bất lực, dòng chảy vốn kéo dài mãnh liệt vô tận, khi chảy đến Bí Dương bây giờ cũng đã trở thành dòng chảy nhỏ, chậm rãi chảy xuyên qua không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Người thanh niên khôi ngô, một mình đứng trên tường thành Bí Dương, tay trái vô ý vuốt ve hòn đá thô nhám trên tường thành, đôi mắt cô độc nhìn về phía tây bắc xa xôi, nơi đó không xa chính là Ngu Thành, là nơi hắn vừa đứng. Vầng thái dương uy mãnh chói lọi tựa hồ không hề ảnh hưởng chút nào tới hắn, ánh mặt trời chiếu rọi xuống thân hình của hắn hình như lập tức đã biến mất vô hình vô ảnh. Những vệ sĩ đi theo hắn ai cũng bị ánh mặt trời chiếu rọi, mồ hôi đầm đìa khắp nơi, chỉ có hắn trên khuôn mặt anh tuấn không hề có chút mồ hôi nào, ngược lại tựa hồ toát ra lãnh khí nhè nhẹ. Khi hắn đang đứng sừng sững ở đó, phảng phất như ánh dương cũng không dám mạo phạm đến sự uy nghiêm của hắn.

Bởi vì hắn chính là đại hoàng tử của Y Lan, Tiêu Nam. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cái tên này trong nhiều lúc nào đó còn chói mắt hơn ánh sáng mặt trời.

Đây là lần thứ hai Tiêu Nam tới hành lang Á Sâm, lần đầu tiên tới Bí Dương. Lúc đầu chính hắn đã suất lĩnh quân Y Lan công kích được Xạ Nguyệt, bắt quan chỉ huy cao nhất của đế quốc Đường Xuyên làm tù binh, đại hoàng tử Đường Hộc, dễ dàng đem hành lang Á Sâm nhập vào bản đồ Y Lan. Hắn lúc đó hăng hái ngất trời, đứng trên thành lâu cao cao của Xạ Nguyêt, chỉ điểm giang sơn, kích dương văn tự. Đó chính là khí khái của anh hùng, nhưng bây giờ một lần nữa bước lên hành lang Á Sâm, khí khái anh hùng này đã không còn sót lại chút gì, hắn cảm thấy có rất nhiều tiếc nuối sâu sắc, quân đội Y Lan đã từng "Khí thôn vạn lý như hổ", bây giờ trở thành đối tượng bị đánh động, làm thế nào hắn không sinh ra cảm khái được.

Thời gian vùng đất này thuộc về Y Lan đã gần 4, 5 năm, nhưng vẫn chưa dung nhập hoàn toàn vào lãnh thổ Y Lan. Thành trấn lớn nhỏ của nơi này bao gồm cả Bí Dương đều tồn tại rất nhiều vết tích của đế quốc Đường Xuyên, những cư dân sinh sống ở nơi đây rất nhiều người là người Đường tộc, trong lòng vẫn hoài niệm về Đường Xuyên đã bị diệt vong. Y Lan mặc dù đã tổ chức di dân đại quy mô nhiều lần, muốn giảm bớt tâm tình tư hương của cư dân Đường tộc, nhưng với tình hình mà hắn nhìn thấy, hiệu quả dường như không rõ rệt, khi chiến hoả ở hành lang Á Sâm bùng cháy, những di dân của Y Lan ngược lại lại trở thành những vật hi sinh đầu tiên của chiến tranh.

Nhớ lại ban đầu khi hắn suất lĩnh quân Y Lan hung dũng tiến vào hành lang Á Sâm, khí thế không thể nào cản nổi, thế như trẻ tre, bẻ gãy, nghiên nát, dễ dàng trừ bỏ, tiêu diệt hết lực lượng của quân Đường Xuyên ở đây, tranh cướp mảnh đất phì nhiêu mà bao nhiêu người thèm muốn, nhưng thời gian mới qua được 4,5 năm trôi qua, tình cảnh ngày đó dường như tựa hồ xoay ngược lại, kẻ thắng lợi quân đội Y Lan bắt đầu nhấm nháp mùi vị của sự thất bại. kẻ phải khó khăn lắm mới có được hành lang Á Sâm trong tay đã bắt đầu có cảm giác lung lay muốn ngã, ngay cả bản thân Tiêu Nam cũng có thể cảm thấy áp lực khổng lồ tới từ quân Lam Vũ,

Quân Lam Vũ, Dương Túc Phong, bọn họ lẽ nào thật sự lợi hại như vậy?

Tiêu Nam vốn ngẩng đầu nhìn mặt trời, cảm giác được hôm nay vầng thái dương tựa hồ có chút lạnh lùng, không có cách nào hoà tan băng giá lạnh lẽo trong lòng hắn. Bầu trời không chút gợn mây, chỉ có một màu xanh trong, khiến hắn có cảm giác muốn ghi chép những chuyện đại sự, phảng phất như muốn đem toàn bộ những điều tích trữ trong nội tâm phát tiết ra ngoài, để trời xanh chứng kiến cho mình.

Một lão nhân mặt y phục hàng ngày run rẩy từ cầu thang của tường thành bước lên, hướng về phía Tiêu Nam đang đứng sừng sững bước tới. Những vệ sĩ bên cạnh nhìn thấy bóng dáng của hắn đều lộ ra thần sắc cung kính, lần lượt khom lưng hành lễ về phía hắn. Lão nhân đã gần 50 tuổi, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, bước chân cũng linh hoạt, rất nhanh đã đi tới bên cạnh Tiêu Nam. Lúc này Tiêu Nam vừa vặn cúi đầu xuống.

"Tàng sư phụ, tình hình Y Lai Nạp thế nào rồi?" Tiêu Nam trầm giọng hỏi, không quay đầu lại.

"Rất không tốt, người có thể quay về không nhiều" Lão nhân bình tĩnh trả lời, tựa hồ có vẻ rất không chút ý tới sự thảm bại của quân Y Lan ở khu vực Y Lai Nạp, hoặc là vô cùng lạnh lùng, chuẩn xác hơn là còn có chút mùi vị hả hê rất nhỏ.

Trên thực tế lão nhân này đích xác rất không quan tâm đên sự thảm bại của quân đoàn Tiêu Bá Nạp, càng không có cảm giác đau lòng, Tiêu Bá Nạp chính là tâm phúc của tam hoàng tử Tiêu Đường, khuynh hướng tổng thể của quân đoàn Ngân Thứu cũng là theo Tiêu Đường, là lực lượng trọng yếu nhất của Tiêu Đường trong quân đội, tốt nhất là toàn quân bọn họ bị diệt mới là kết thúc tốt nhất.

Tiêu Nam có chút nhíu mày, hắn nhíu mày không phải vì quân đoàn Tiêu Bá Nạp, mà nhíu mày vì sự hả hê của Tàng Mặc Thoát.

Tàng Mặc Thoát là một trong các sư phụ của Tiêu Nam, cũng là tham mưu của quân đoàn Bạch Lộ mà Tiêu Nam suất lĩnh, nói ở phương diện khác, hắn còn là thành viên trung thành nhất với đảng Tiêu Nam. Theo hắn thấy, quân đội Y Lan có đánh bại được quân Lam Vũ hay không không quan trọng, quan trọng nhất chính là muốn mượn cơ hội trợ giúp Tiêu Nam lên ngồi trên chiếc ghế của hoàng đế vương quốc Y Lan. Đây mới chính là mục đích căn bản để hắn sống trên thế giới này. Chỉ tiếc trong chuyện này, Tiêu Nam luôn do dự không quyết tâm, thậm chí có chút thích thú bị người khác tuỳ ý xâm hại, căn bản không có dũng khí xung đột chính diện với đệ đệ Tiêu Đường, điều này mới làm cho hắn cảm thấy đau lòng nhất, còn về quân đội Y lan, đặc biệt là quân đội trung thành với Tiêu Đường. Tốt nhất là chết hết đi.

"Quân Lam Vũ không nên cho bọn hắn đường sống" Tàng Mặc Thoát không chút nào che giấu nói, nhưng thanh âm vẫn ép xuống rất thấp.

Sắc mặt của Tiêu Nam không có gì biến hoá, chỉ có ánh mắt có vẻ có chút tối tăm.

Tàng Mặc Thoát có lẽ có chút hả hê, nhưng hắn không quen như vậy/

Hắn đã sớm biết tình cảnh của quân đoàn Tiêu Bá Nạp, quân Y Lan ở Y Lai Nạp đang vô cùng không ổn, nếu không hắn cũng không vội vã như vậy, vội vàng suất lĩnh hai sư đoàn bộ binh chủ lực thần tốc tới Bí Dương. Từ việc hắn nhận được tin quân đoàn của Tiêu Bá Nạp vứt bỏ trận phòng ngự ở Ngô Xuyên đạo tiến vào khu vực Y Lai Nạp cùng quân Lam Vũ triển khai vận động chiến, Tiêu Nam đã biết quân đoàn Tiêu Bá Nạp khẳng định lành ít dữ nhiều. Quan chỉ huy quân Lam Vũ chính là muốn khiến quân Y Lan vứt bỏ trận chiến mà bọn họ am hiểu. Từ ưu thế lợi dụng hoả lực và thông tin cùng vơi quân Y Lan triển khai vận động chiến, tên ngốc Tiêu Bá Nạp đã hoàn toàn trúng kế rơi vào cái bẫy mà quân Lam Vũ đã xếp đặt.

Trong cuộc hỗn chiến kịch liệt, thông tin của quân Y Lan khẳng định là hỏng bét, căn bản không có cách nào truyền tin tức và mệnh lệnh kịp thời, bản thần Tiêu Bá Nạp căn bản cũng không nắm được tình hình chi tiết, chỉ có thể chỉ huy mò. Còn bản thân quân Lam Vũ lại có thể lợi dụng vô tuyến điện đài tiến hành thông tin hữu hiệu. Thậm chí tổ chức phối hợp tác chiến quy mô lớn. Thoạt nhìn tựa hồ quân đội hai bên đều lâm vào sự hỗn loạn cực lớn, nhưng trên thực tế, chính thức hỗn loạn chỉ có quân Y Lan, chính thức bị đánh bại cũng chỉ có quân Y Lan.

Nhưng khi vừa mới bắt đầu, Tiêu Nam còn có chút ảo tưởng yếu ớt rằng tổng binh lực 15 vạn quân của quân đoàn Ngân Thứu bất luận ở chỗ nào cũng có thể liều mạng với quân Lam Vũ, bọn họ dù sao cũng được trang bị súng trường Chấn Thiên toàn bộ, còn được trang bị không ít đại pháo, chỉ cần chỉ huy thích đáng, cho dù bản thân có phải chịu tổn thất nhiêm trọng cũng có thể khiến quân Lam Vũ phải trả cái giá tương đối. Chỉ cần thương vong mà quân Lam Vũ phải chịu đạt tới một giới hạn nhất định, bọn họ sẽ biết khó mà rút lui.

Nhược điểm lớn nhất của quânLam Vũ chính là trước mắt không thể phát huy đầy đủ ưu thế tài nguyên nhân lực, bởi vì công việc trùng kiến đế quốc lam Vũ đã chiếm số lượng lớn nhân lực, số lượng thanh niên có thể dùng để tăng cường chuẩn bị cho chiến tranh cũng không nhiều. Mà bản thân Dương Túc Phong đối với việc thu nạp lại quân đội vốn có của đế quốc Đường Xuyên cũ cũng không tín nhiệm lắm, tuyệt đối sẽ không để đội quân này chấp hành nhiệm vụ đơn độc. Chỉ cần quân Y Lan nắm được yếu điểm này của quânLam Vũ, lúc này vẫn có khả năng phản kích lại quân Lam Vũ.

Nhưng rất tiếc, chuyện này cũng không phát triển theo dự liệu mà hắn đoán. Dương Túc Phong không tự mình chỉ huy chiến đấu,mà uỷ phái một nhân vật nhỏ không nổi tiếng lắm chỉ huy toàn diện, kết quả khiến cho quân Y Lan trên dưới đều có cảm giác bị trêu đùa. Nhưng phương châm tác chiến của Tiểu nhân vật tên Tri Thu này cũng khiến cho bản thân Tiêu Nam cảm thấy đau đầu. Với tình hình như vậy, cho dù là hắn dành lấy vị trí chỉ huy của Tiêu Bá Nạp, hắn cũng chỉ có lựa chọn vứt bỏ Ngô XUyên đạo, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tiến vào Y Lai Nạp đối kháng chính diện với quân Lam Vũ, mà toàn diện phòng thủ Bí Dương, sau đó phản kích. Tiến hành tiếp xúc chính diện với quân Lam Vũ.

Nếu quân Lam Vũ áp dụng thủ đoạn tiếp xúc chính diện, bao vây quy mô lớn, đem toàn quân Tiêu Bá Nạp bao vây lại, có lẽ Tiêu Nam còn có cơ hội giải cứu, song quân Lam Vũ hết lần này tới lần khác áp dụng biện pháp lấy loạn đánh loạn, đánh tan toàn bộ quân Y Lan,hiện tại Tiêu Nam căn bản không nắm giữ được tin tức cụ thể của quân đoàn Tiêu Bá Nạp, ngay của muốn giải cứu cũng không có mục tiêu chính xác, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn quân đoàn Tiêu Bá Nạp bị tiêu diệt.

Có lẽ đây chính là chỗ lợi hại của tổng chỉ huy phương diện hành lang Á Sâm: Tri Thu, hắn cảm thấy mình vẫn chưa có đủ lực lượng để một hơi nuốt gọn 15 van quân Y Lan, vì vậy áp dụng phương châm công kích tan vỡ, hắn chỉ huy quân Lam Vũ chia ra vây quanh quân độiY Lan, nhưng không hoàn toàn khoá đường rút lui của bọn họ, sau khi trải qua sự đả kích nhất định, quân Y Lan sẽ theo bản năng lựa chọn rút lui. Khi quân Y lan bị đánh tan toàn diện, chính là lúc quân Lam Vũ tiến hành đuổi giết đại quy mô dành lấy chiến quả.

Ghê gớm nhất là,bản thân rõ ràng hiểu chiến lược của quânLam Vũ, nhưng lại không có biện pháp giải cứu nào. Dưới sự cản trở của phi dĩnh quân Lam Vũ, tốc độ hành quân của quân đoàn Bạch Lộ so với bình thường chậm hơn nhiều. Hắn phải suy nghĩ rất kỹ mới đưa hai sư đoàn bộ binh chủ lực,không tới 3 vạn người tới Bí Dương. 3 vạn người này nhiều nhất chỉ có thể dùng để chống cự tạm thời quân Lam Vũ mà thôi, muốn chủ động giải cứu quân đoàn Tiêu Bá Nạp đang bị truy kích tuyệt đối không có khả năng, Y Lai Nạp hiện tại đã là thiên hạ của quân Lam Vũ. Cho dù Tiêu Nam hắn tiến công cũng chỉ nước bị người khác đánh cho mặt mũi bầm dập.

"Nhưng ta nghĩ, bọn họ có khoảng 4,5 vạn người là có thể rút lui trở về." Tàng Mặc Thoát nhìn thấy thần sắc của Tiêu Nam xám xịt, vẫn không nhúc nhích, vì vậy nói bổ sung, đem con số này nói ra. Kì thật trong nội tâm của hắn, hết sức hiểu rõ rằng bản thân Tiêu Nam cũng không thích thú thấy quân Y Lan bị truy kích tiêu diệt, Tiêu Nam tự nhận mình là quân nhân thuần tuý. Quân nhân phải bỏ mạng trên sa trường, chết trận tới vạn người không đáng kể gì, huống chi những bộ đội này cũng không phải là những kẻ Tiêu Nam cho rằng đáng quý trọng.

Về phần bản thân Tàng Mặc Thoát, khi nói đến con số này, hắn cũng không thấy cao hứng, ngược lại cảm thấy được có chút không thoải mái, quân đoàn Tiêu Bá Nạp nếu có thể trở về 4, 5 vạn người, hiển nhiên vẫn tiếp tục bảo tồn thực lực tương đối cho Tiêu Đường, cơ hồ không cần phải nghĩ cũng biết, quân đội Y Lan chạy nạn, khẳng định sẽ được Tiêu Đường sắp sếp trở về phía sau tiến hành bổ sung trọng điểm, sau này hành Lang Á Sâm sẽ dựa vào quân đoàn Bạch Lộ của Tiêu Nam tiến hành chiếnđấu đơn độc. Về mặt danh nghĩa quân đội ở hành lang Á Sâm phải chịu sự chỉ huy của Tiêu Nam, nhưng Tiêu Đường vẫn luôn có cách bảo tồn được thực lực của bản thân. Tàng Mặc Thoát cũng đã nhìn quen rồi.

Tàng Mặc Thoát thậm chí có chút tức giận, tai sao quân Lam Vũ không dứt khoát bao vây Tiêu Bá Nạp, dùng một hơi nuốt gọn, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều tâm sự của hắn mặc dù thực lực của Tiêu Đường căn bản không nằm trong quân đội. Nhưng nếu quân Lam Vũ có thể khiến quân đoàn Tiêu Bá Nạp bị tiêu diệt toàn bộ, đối với thực lực của Tiêu Đường mà nói, ít nhiều cũng là sự đả kích trầm trọng. Hết lần này tới lần khác, quân Lam Vũ đáng chết không làm như vậy, đều cho quân đoàn Tiêu Bá Nạp một con đường sống. Làm cho Tàng Mặc Thoát cảm thấy Dương Túc Phong thật sự không phải là người.

Quân Lam Vũ áp dụng phương pháp lấy loạn đánh loạn, đích xác đã tạo nên sát thương cực lớn cho quân đoàn Tiêu Bá Nạp. Khiến cho quân đoàn Tiêu Bá Nạp trong lúc hỗn chiến đã mất 2/3 binh lực, tạo cho quân đội Y Lan tổn thất cực lớn. Nhưng biện pháp này cũng đồng thời tạo ra cho quân đoàn Tiêu Bá Nạp một con đường sống, vẫn còn có thể xây dựng lại theo thời gian.

Trải qua 10 ngày hỗn chiến, đại bộ phân quân đoàn của Tiêu Bá Nạp đã bị đánh tan tác, các sư đoàn bộ binh đều chịu sự đả kích cực lớn. Nhân viên thương vong thảm trọng, vật tư cơ bản hầu như mất hết, nhưng bộ đội vẫn không bị tiêu diệt toàn bộ. Làm là phải làm đến cùng, đây là nguyên tắc quân sự cơ bản, nhưng Tri Thu hết lần này đến lần khác lại làm ngược lại, áp dụng cách làm trên mục đích là khiến quân Y Lan nếm phải sự lợi hại của quân Lam Vũ, còn về cách làm như vậy có phải là mất trí hay không, đó là đề tài tranh luận của các nhà quân sự, học giả sau này.

Khi Tiêu Nam còn chưa đến được Bí Dương, một bộ phận quân Y Lan đã trốn khỏi chiến trường Y Lai Nạp, thối lui về phương hướng Trì Châu, Phủ Điền, Lũng Hải, số lượng ước chừng có 2,3 vạn người. Những quân binh chạy trốn khỏi chiến trường cũng không dám tới gần khu vực Bí Dương vì sợ sẽ phải chịu sự xử lí của thượng cấp, chỉ quanh quẩn ở đó, mãi cho đến khi Tiêu Nam tự mình dẫn quân đoàn Bạch Lộ tới Bí Dương, ban bố lệnh tha thứ cho hành vi của bọn họ, bọn họ mới dám chậm rãi tập chung đến thành Bí Duơng.

Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có tin tức của Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La. Không biết hai vị quan chỉ huy của quân đoàn Ngân Thứu rút cục là chết hay sống, những binh lính Y Lan chạy trốn đều nói không biết hai người bọn họ ở đâu. Tàng Mặc Thoát hi vọng hai người bọn họ đều chết là tốt nhất, cái chết của bọn họ chẳng khác nào chặt cánh tay phải của Tiêu Đường trong quân đội, nhưng có rất nhiều chuyện không như ta mong muốn. có lẽ hai người này lúc đó lại phản hồi tới cũng không chừng.

"Tiêu Lam tới rồi sao?" Tiêu Nam đột nhiên trầm tĩnh hỏi.

"Đã tới rồi." Tàng Mặc Thoát trả lời, lơ đãng nhìn theo ánh mắt của Tiêu Nam, chỉ nhìn thấy những cánh đồng sau khi thu hoạch, vì nguyên nhân chiến tranh, vẫn chưa được cấy mạ, trên cánh đồng có rất nhiều bù nhìn, có một số người bù nhìn trên người còn mặc quần áo đầy màu sắc, thoạt nhìn vô cung quỷ dị, từ xa xa nhìn qua, những người bù nhìn này giống như quân Lam Vũ, rậm rạp dày đặc không thấy điểm cuối.

"Gọi hắn lại đây." Tiêu Nam hời hợt nói, bộ dáng hình như rất tuỳ ý.

Nhưng là tâm phúc nhiều năm qua của Tiêu Nam, Tàng Mặc Thoát biết Tiêu Nam đã hạ quyết tâm,cuộc chiến ở Ngu thành rất nhanh sẽ lại bạo phát.Ngu thành nằm ở nơi cách tây bắc Bí Dương không tới 100km, là sự uy hiếp cực lớn đối với Bí Dương, hơn nữa còn cắt một vết sâu vào tuyến phòng thủ của quân Y Lan. Cái đinh ghê tởm này nhất định trong thời gian ngắn phải nhổ tận gốc, nếu không thì kế hoạch phòng thủ phản kích của Tiêu Nam nhất định sẽ không có cách nào thực hiện thuận lợi.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status