Bắt đầu từ tối ngày hôm qua, quân Lam VŨ từ Y Lôi Nạp và Y Lai Nạp liên hợp lại với nhau, từ nhiều hướng công kích quân YLan ở phía bắc Ngu thành. Chiến đấu liên tục 16 tiếng đồng hồ rồi, tiếng pháo chưa từng ngừng, từ đó có thể thấy chiến đấu kịch liệt thế nào.
Bất kể là quân Lam Vũ hay quân Y Lan, đều cực kỳ coi trọng Ngu thành, hai bên vì Ngu thành mà không tiếc sức lực, không dùng tới một binh một tốt cuối cùng tuyệt đối sẽ không khuất phục.
Long Khải Ca có chút nôn nóng nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới thời gian chỉ định, bộ đội huynh đệ cũng chưa phát tín hiệu.
Căn cứ vào an bài của Tri Thu, chỉ vào lúc quan trọng nhất, quân Lam Vũ ở trong Ngu thành mới được hành động, từ phía sau cho quân Y Lan một đòn trí mạng, nhưng đáng tiếc thời khắc đó hiển nhiên còn chưa tới.
Có chút nóng ruột quay đầu nhìn bộ hạ của mình, Long Khải Ca phát hiện bọn họ đều đã sẵn sang đột vây, kỳ thực nói một cách chính xác, bọn họ không thể tính là đột vây, mà là phản kích mạnh mẽ, phối hợp với bộ đội bên ngoài, 3 mặt giáp kích quân Y Lan, đánh một trận phá tan chúng.
Bởi vì bản thân tầm quan trọng việc phòng thủ Ngu thành, nên binh lực Trần Kiếm Phi có thể rút đi không nhiều, chỉ có bộ đội đột kích Thủy Mẫu, cùng với binh lực hai phần ba của tiểu đoàn, cộng lại chừng 440 người.
Nhìn thấy ánh mắt của Long Khải Ca, Lạc Sơn Hồ thuận tay giơ khẩu súng máy kiểu Tiệp Khắc lên, ý bảo hăn và các chiến sĩ khác đều đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn đợi mệnh lệnh nữa thôi.
Trần Kiếm Phi cấp cho đội đột kích hỏa lực lớn nhất, trừ súng máy Mã Khắc Thẩm nặng nề ra, thì tất cả số súng máy khác, chỉ cần cái gì vác được là cho hết, bao gồm cả ống phóng rôc két cũng trang bị đầy đủ, hỏa lực nặng nhẹ gì cũng có tất, đạn dược vô cùng sung túc.
Nhiệm vụ của Long Khải Ca là phối hợp với bộ đội huynh đệ ở phương bắc, đánh tan sư đoàn 37 Y Lan chặn ngang bọn họ, mở đường từ Ngu thành thông tới Y Lôi Nạp, đập vỡ kế hoạch muốn cô lập Ngu thành của Tiêu Nam.
Tiêu Nam muốn dùng ôn dịch ép quân Lam Vũ rút khỏi Ngu thành, nhưng xui sao Dương Túc Phong quyết không theo, y muốn nắm chắc trong long bàn tay, bởi thế khi kế hoạch "THiên đao vạn quả" của Tri Thu còn chưa kết thúc, kế hoạch " Đấm móc hàm" đã diễn ra.
So với kế hoạch "Thiên đao vạn quả" thì kế hoạch " Đấm móc hàm" quy mô rất nhở, nội dung chủ yếu của nó là quân Lam Vũ từ Y Lai Nạp tiến vào Y Lôi Nạp, rồi công kích quân Y Lan ở giao giới giữa hành lang Á Sâm và Y Lôi Nạp, tiêu diệt bọn chúng.
Nếu như không thể tiêu diệt hoàn toàn được bọn chúng thì cũng phải ép cho bọn chúng rút lui khỏi vị trí này, chỉ cân quân Y Lan rút lui, con đường từ Y Lôi Nạp thông tới Ngu thành đã được khơi thông rồi, bởi vì đường tấn công giống như cái móc câu cho nên kế hoạch này liền gọi là:" đấm móc hàm"
Dương Túc PHong và Tri Thu muốn dùng cú đấm móc hàm này có thể đánh ngất quân Y Lan
Hiện giờ quân Y Lan đồn trú ở giao giới giữa hành lang Á Sâm và Y Lôi Nạp chính là sư đoàn bộ binh 37, quan chỉ huy của nó là thiếu tướng Tiêu Lan tên tuổi dần vang khắp đại lục.
Từ hướng Y Lai Nạp đột nhập vào Y Lôi Nạp, chấp hành kế hoạch "Đấm móc hàm" chính là lữ đoàn 403 và 216 lục quân Lam Vũ, chỉ huy là Linh Tử Hào và Lý Lập Sơn, bắt đầu từ ngày 7-7 bọn họ đã va chạm với quân Y Lan rồi.
Quan binh hai lữ đoàn này kỳ thực đã khá mệt mỏi, bọn họ đã giao chiến với vô số quân Y Lan ở Y Lai Nạp, tiêu diệt cả vạn tên, sau đó lại ngựa không ngừng vó chạy tới Y Lôi Nạp, hành quân ngày đêm, cuối cùng cũng tới nơi trước khi quân YLan có phản ứng, vén tấm màn chiến dịch mới ở hành lang Á Sâm.
Từ ngày 7 tháng 7, hai lữ đoàn trên vạn người này đã luân phiên phát động tiến công dữ dội với sư đoàn 37 Y Lan ngăn ở trước mặt mình, để mau chóng khơi thông đường tới Ngu thành.
Quan binh hai lữ đoàn này kiên quyết quả cảm dùng biện pháp công kích chính diện, tập trung thật nhiều bách kích pháo oanh kích, rồi phát động tiến công quân Y Lan.
Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 403 Lý Lập Sơn cũng đích thân ra trận, cổ vũ cực lớn cho binh sĩ, dưới sự tiến công không ngơi nghỉ của quân Lam Vũ, quân Y Lan đành phải liên tục rút lui, tập trung binh lực, chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.
Lữ đoàn của Lý Lập Sơn kỳ thực đều là tân binh, đa phần là cựu binh của đế quốc Đường Xuyên, còn chưa trải qua thực chiến quy mô lớn,lần đầu tham gia chiến đấu đã biểu hiện vô cùng xuất sắc, bọn họ liên tục đánh tan phòng tuyến của quân Y Lan.
Công lao này chủ yếu thuộc về việc huấn luyện của quân Lam Vũ rất tốt, quan quân các cấp đối với kỹ thuật tấn công" bốn nhanh một chậm" và " một đòn hai mặt " vô cùng thuần thục, vận dụng thành thạo làm quân Y Lan chấn động.
Vốn quân Y Lan dưới sự tấn công của trung đoàn 5 hải quân lục chiến đội, dưới sự chỉ huy của Bằng Huy đã sống rất chật vật rồi, bọn chúng vừa phải phân binh đề phòng quân Lam Vũ đột vây, lại vừa phải ứng phó với sự tấn công của hải quân lục chiến đội.
Binh lực vốn phải giật gấu vá vai, giờ lại có thêm vô số quân sinh lực của quân Lam Vũ tham gia chiến đấu, quân Y Lan không lập tức tan vỡ thì trong quân đội nước Y Lan cũng chỉ có sư đoàn 37 này là làm được thôi.
Nếu như nói lúc này ai sống khốn đốn nhất thì nhất định là Tiêu Lan rồi, từ sau khi chiến dịch hành lang Á Sâm bùng phát, sư đoàn bộ binh 37 của hắn đã gánh vác rất nhiều nhiệm vụ chiến đấu, nên sớm đã sức cùng lực kiệt, thoi thóp lắm rồi.
Giờ đối diện với cuộc tiến công dũng mãnh của lục quân Lam VŨ, Tiêu Lan trừ không ngừng thu gọn phòng tuyến ra, đã không còn cách nào khác.
Kỳ thực Tiêu Lan hiểu rất rõ, quân của mình đã sắp sụp đổ rồi, hiện giờ chống đỡ cho bọn chúng chỉ có tinh thần bất tử của quân đội Y Lan, tinh thần truyền từ thời đai Y Lan Vương Tiêu Trầm, cùng niềm tin mù quáng vào Tiêu Nam.
Nếu chẳng phải như thế, bọn chúng đã tan rã từ lâu rồi, Tiêu Lan sợ rằng cũng đã chết trận.
Tiêu Lan vốn cho rằng, quân Lam VŨ dứt khoát không thể tới đây nhanh như vậy, dù sao tiêu diệt sư đoàn Ngân Thứu cũng chẳng phải là chuyện dễ, nhưng sự thực tàn khốc cho thấy, quân Lam Vũ tới cực nhanh, nằm ngoài tất cả dự liệu.
Mà quân đoàn Ngân Thứu bị đánh bại nhanh như thế, cũng làm cho người ta kinh hãi, nếu như bọn chúng triển khai đối trận với quân Lam Vũ ở Ngô Xuyên đạo, khẳng định có thể kiên trì mấy tháng, thậm chí là mấy năm cũng có thể, nhưng lỗ mãng xông vào Y Lai Nạp, không tới 10 ngày đã bị đánh tan rồi.
Vì không đủ binh lực, Tiêu Lan hoàn toàn vứt bỏ bên sườn của mình, căn bản không an bài bộ đội phòng ngự, hiện giờ vô số quân Lam Vũ từ Y Lai Nạp tới, đã đâm sâu vào sườn phải bọn chúng.
Đây là một đòn trí mạng, quân Lam Vũ như một con dao sắc bén đâm vào chỗ yếu nhất của quân YLan, làm bọn chúng căn bản không có cơ hội đối phó, trừ bị động chống đỡ ra, Tiêu Lan thậm chí không tổ chức nổi cuộc phản kích hơn hai trăm người.
Chết người hơn nữa là, khác với hải quân lục chiến, lục quân Lam Vũ hiển nhiên là đối với loại tấn công trận địa này càng trực tiếp hơn, càng hữu hiệu hơn, có lẽ vì bọn họ đối với việc tiến hành chiến tranh tương đối thuần nhất, nên đặc biệt sở trường đánh trận địa hoặc phá thành, nên có biện pháp độc đáo.
Chiến hào chằng chit mà quân Y Lan dày công đào được, căn bản không thể ngăn cản bước tiến của quân Lam Vũ, bọn họ mặc dù không có trọng pháo, nhưng hỏa lực mạnh hơn quân Y Lan nhiều, nhân số cộng lại cũng nhiều hơn.
Kết quả trong bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi, quân Y Lan đã mất đi một phần tư trận địa, 2000 tên bị tiêu diệt, số trận địa còn lại cũng nguy ngập lắm rồi.
Khi Tiêu Lan vắt nát óc làm sao ứng phó với cuộc tiến công hung hãn của quân Lam Vũ thì một tiếng sấm giữa trời nam truyền tới, đó là quân Lam Vũ ở trong Ngu thành phái bộ đội đột kích hậu phương của hắn.
Vốn Tiêu Lan chuẩn bị đầy đủ để đối phó với chuyện này, hắn cũng biết rõ, quân Lam Vũ trong Ngu thành tuyệt đối không thể phái quá nhiều binh lực tham gia tấn công, y cũng chuẩn bị đội dự bị đối phó rồi.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện ở chỗ lục quân Lam Vũ từ phía chính diện tấn công qua hung hãn, làm hắn dùng sạch đội dự bị rồi, hiện giờ đối với cuộc đột kích từ Ngu thành, hắn căn bản không còn lực lượng đánh lại nữa.
Nguy hiểm hơn nữa, không cần nhìn bản đồ, Tiêu Lan cũng biết, hiện giờ bị bao vây không phải là quân Lam Vũ trong Ngu thành, mà chính là sư đoàn 37 của hắn.
Hiện giờ có một vạn ba ngàn quân Lam Vũ hung hăng nhào bổ vào hắn, muốn nuốt chửng hắn.
"Tướng quân, trấn Quý Thành đã mất…"
"Tướng quân, Đại Vương Tranh không còn…"
"Tướng quân, bộ đội đồn trú trấn Tiểu Đường toàn bộ hi sinh…"
"Tướng quân, trấn Phàm Đường đã bị quân Lam Vũ đoạt mât…"
Không tới một tiếng, Tiêu Lan nhận được bốn tin tức không thể xấu hơn, liên tục mất đi bốn thôn trang, tổn thất mất ngàn quân, đó toàn bộ là kết quả của cuộc đột kích của quân Lam VŨ ở Ngu thành.
Đương nhiên, đây kỳ thực không thể nói là đột kích, vì Tiêu Lan biết quân Lam VŨ ở Ngu thành khẳng định là sẽ gây chuyện vào lúc này, chỉ là hắn không có sứ đối phó mà thôi.
Quân Lam Vũ bị bao vây trong Ngu thành gần một tháng rồi, trong lòng kìm nén ức chế, lúc này như mãnh hổ hạ sơn, tất nhiên phải cho quân Y Lan một đòn dữ dội.
Thực tế đúng là như vậy, 2 giờ chiều ngay 8-7, Long Khải Ca dẫn hơn bốn trăm người tham gia chiến đấu, ra tay một phát là nhắm vào điểm yếu của quân Y Lan.
Vì đối phó với cuộc tiến công mãnh liệt của hai lữ đoàn lục quân Lam Vũ, Tiêu Lan đã đem toàn bộ binh lực tập trung ở phía bắc, lúc này phía nam đã trống không, đam Long Khải Ca dọc đường công thành phá trại, thế như trẻ tre, đánh thẳng tới phụ cận bộ chỉ huy của Tiêu Nam mới bị áp chế/
Ý thức được tình thế không ổn, Tiêu Lan ngay lập tức phái sứ giả cầu viện tới Tiêu Nam ở BÍ Dương xin hắn tiếp cứu mình.
Nhưng thực tế, Tiêu Lan căn bản không hi vọng gì ở Tiêu Nam, trong long hắn hiểu rất rõ, dưới tình huống này, Tiêu Nam căn bản không có binh lực tới viện trợ hắn chống lại quân Lam Vũ, tất cả đều phải dựa vào bản thân hắn rồi.
Tiêu Lan dự đoán đúng, Tiêu Nam đúng là có khổ tự mình biết, sau khi nhận được tin cầu viện, cũng chỉ có thể bóp chặt nó trong lòng bàn tay,chứ không thể điều động chút binh lực nào đi chấp hành nhiệm vụ cứu viện được.
Vào thời khắc thực lực quân Y Lan suy yếu chưa từng có này,quân Lam Vũ chơi một đòn như vậy đúng là làm hắn tiến thoái lưỡng nan.
Mười mấy năm tòng quân, Tiêu Nam chưa từng nếm trải tư vị bất lực này, hiện giờ đã cảm nhận sâu sắc được vị đắng trong đó.
"Tằng lão sư…" Tiêu Nam trầm ngâm nói, giọng kéo rất dài.
"Không thể được." Tằng Mặc Thoát nói rất kiên quyết, đánh tan hoàn toàn suy tính của Tiêu Nam.
Đại quân của quân Lam Vũ có thể từ Y Lai Nạp đánh vào hành lang Á Sâm bất kỳ lúc nào, trong tay hắn chỉ có hai sư đoàn bộ binh căn bản không dám điều động, bọn chúng giữ Bí Dương còn chưa đủ,nếu như lỗ mãng điều đi cứu Tiêu Lan, vạn nhất quân Lam Vũ thừa cơ đánh lén, thì quân Y Lan rơi vào thế vạn kiếp bất phục rồi.
Từ mặc chiến lược mà nói, tầm quan trọng của Bí Dương hơn Ngu thành nhiều, mất Ngu thành, quân Y Lan còn có thể cố thủ Bí Dương, nhưng mất Bí Dương, bằng với việc mất cả Quảng Xuyên đạo.
Tằng Mặc Thoát còn phải suy tính sâu hơn, ông ta phải suy tính từ góc độ đặc biệt của mình, nếu như Tiêu Nam điều binh đi giải cứu, thì khẳng định phải do mình suất quân,vạn nhất bị quân Lam Vũ quấn lấy thì quân Lam Vũ từ Phủ Điền và An Khê đánh thẳng vào Bí Dương.
Tới khi đó bản thân Tiêu Nam cũng bị lọt vào vòng vây khép kín của quân Lam Vũ, cho dù Tiêu Nam có võ công cao như thế nào, tới khi đó cũng chẳng thể chạy thoát được. Tằng Mặc Thoát tuyệt đối không để cho chủ của mình đâm đầu vào lưới, vì thế kiên quyết cự tuyệt viện trợ.
Muốn cứu Tiêu Lan, còn có một biện pháp tốt hơn là vây Ngụy cứu Triệu, trực tiếp công kích Ngu thành, ép quân Lam Vũ không thể đánh đằng sau Tiêu Lan được, như thế Tiêu Lan có thể chống đỡ được lâu hơn đợi quân chủ lực của quân đoàn Bạch Lộ tới, tệ lắm bọn chúng cũng có thể an toàn rút lui, tránh bị quân Lam VŨ vây bọc.
Nhưng xung quanh Ngu thành, trừ cửa Bắc ra, đều bị vô số thi thể của binh sĩ Y Lan lấp kín, bị nhiệt độ và nước mưa dầm dãi, số thi thể này đã bắt đầu thối rữa, dấu hiệu của ôn dịch đã xuất hiện.
Nếu như Tiêu Nam để bộ đội của mình tấn công vào lúc này, thì phải vượt qua vô số thi thể thối rữa đó, khỏi nghĩ cũng biết, đây là khảo nghiệm cực lớn đối với quân Y Lan.
Vạn nhất ôn dịch lan truyền vào trong quân Y Lan, thì hậu quả không sao tưởng tượng được, chuyện ngu xuẩn vác đá đập chân mình nay, Tiêu Nam tuyệt đối sẽ không làm.
Cho dù lui lại vạn bước mà nói, coi như Ngu thành không có số thi thể kia cản trở, thì có thể hạ Ngu thành trong thời gian ngắn hay không, bản thân Tiêu Nam cũng không đủ tự tin.
Hôm đó công kích chưa đủ mãnh liệt sao? Sư đoàn 66 của Phất Lan Đà đẫ dốc hết sức toàn quân, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, căn bản không làm Ngu thành suy chuyển được chút nào, cho dù hắn có liều mình được ăn cả, ngã về không, xuất động hai sư đoàn ở Bí Dương, toàn lực tấn công Ngu thành cũng chưa chắc có thể thành công.
Những khẩu súng hạng nặng Mã Khắc Thẩm kia gần như là ác mộng của mỗi một binh sĩ Y Lan, cũng lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho Tiêu Nam, những thứ hung khí giết người đó, quả thực nghe tên mà rợn xương sống. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Mặc dù trước đó hắn đã nghe thấy uy lực của súng máy hạng nặng rất kinh người, nhưng dù sao đó cũng chỉ là tin tức trên giấy,sao chấn động bằng tận mắt chứng kiến.
Nhưng binh sĩ Y Lan từng loạt từng loạt một đổ gục dưới cái lưỡi lửa của nó, Tiêu Nam đột nhiên hiểu vì sao Dương Túc Phong vươn mình lên từ trong quần thể người man rợ ở đại lục Y Vân,thử hỏi có bao nhiêu người man rợ mới có thể lấp đầy cái động không đáy của thứ hung khí giết người đó chứ?
Đứng ở trên lầu thành của Bí Dương, Tiêu Nam đi lại vòng tròn, thủy chung không nghĩ ra cách cứu Tiêu Lan, sắc mặt âm u y như thời tiết lúc này vậy.
Tàng Mặc Thoát theo sau lưng hắn, không nói một lời, kiến nghị của ông ta đã nói với Tiêu Nam rồi, đó chính là lập tức rút sư đoàn 37 về, thỏa mãn nguyện vọng đả thông con đường tới Ngu thành của quân Lam Vũ, nhưng làm như vậy chắc chắn là dâng hành lang Á Sâm lên cho quân Lam Vũ, làm Tiêu Nam cũng không thể không do dự.
Nếu là nơi khác, Tiêu Nam đương nhiên có thể quyết đoán vứt bỏ, nhưng không may đây lại là hành lang Á Sâm, vựa lúa hành lang Á Sâm,cao tầng của nước Y Lan, bao gồm cả hoàng đế Tiêu Bang, đều vô cùng coi trọng lương thực nơi này sản xuất ra.
Nhất là sau khi nước Mã Toa bị bệnh sâu hại lúa quy mô lớn, khiến cho sản lượng lương thực tụt hẳn, làm cho tình hình trong nước khẩn trương, nước Y Lan cũng trở nên khẩn trương theo, ra sức tích trữ lương thực, sợ bệnh sâu hại lúa của nước Mã Toa lan sang nước mình.
Nhưng nước Y Lan cũng không có nhiều nơi sản xuất lương thực cho lắm, muốn tích trữ lương thực, cũng chỉ có thể nhập vào từ hành lang Á Sâm, không có lương thực ở nơi này, thế cục trong nước sợ rằng cũng không tốt hơn nước Mã Toa là bao nhiêu.
Con người không có cái ăn, bất kỳ chuyện gì cũng có thể gây ra, lịch sử đã nhiều lần chứng minh điều này, chỉ riêng vấn đề lương thực Tiêu Nam đã không thể dễ dàng vứt bỏ hành lang Á Sâm,cho dù hắn là đại hoàng tử cao quý.
Kỳ thực trong lòng Tiêu Nam, hắn hận không thể đích thân bóp chết Tri Thu, tên nhân vật nhỏ nhoi vô danh này, không ngờ liên tục đưa ra vấn đề khó xử khi mình vửa mới tới hành lang Á Sâm, trước tiên làm cho quân đoàn Ngân Thứu bị đánh tối tăm mặt mũi, cuối cùng là toàn quân tan rã, làm mình tiến thoái lưỡng nan.
/769
|