Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 645: Những chuyện xảy ra ở Lạc Na

/769


Chập tối ở Minh Na Tư Đặc Lai, nước Lạc Na.

Tịch dương hạ xuống sau Minh Na Tư Đặc Lai, tòa thành hùng vĩ trang nhiêm, với tường thành to lớn tạo bằng đá hoa cương nặng trên mấy chục tấn kia, trải qua năm tháng mài mòn, mưa dập gió vùi thời gian dài, lúc này đã trở thành màu đen sẫm, nhiều nơi còn mọc đầy rêu xanh, nhìn qua kiên cố vô cùng, cho dù dùng sức ngàn quân cũng không thể làm nó mảy may lay động.

Nhưng nếu như nhìn kỹ, ở bề ngoài một số tảng đá còn thấy dấu vết va đụng kịch liệt, rêu xanh nơi đó cũng trông rất thưa thớt, tất cả những cái đó chính là dấu ấn còn sót lại của cuộc hội chiến lần thứ 13 ở Lạc Na qua đi chưa lâu.

Hơi thở chiến tranh lại một lần nữa phả vào Minh Na Tư Đặc Lai, cửa thành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, người không có chứng nhận kiên quyết từ chối cho vào thành, nhiều người bị coi là gián điệp rồi bắt lại, giết ngay bên cạnh, bêu đầu thị chúng.

Sau khi đưa ra chứng kiện, hai thiếu niên công tử vẻ ngoài tuấn mỹ tiến vào Minh Na Tư Đặc Lai, cửa thành cao lớn che lấp ánh nắng còn sót lại của trời chiều, làm cho bóng của bọn họ kéo rất dài.

Không một ai chú ý tới ánh mắt của hai thiếu niên tuấn tú này, nó giống như bóng tối ở cửa thành, trông vô cùng lãnh khốc vô tình, ánh mắt sắc bén cứ như muốn xuyên qua lớp tường thành của Minh Na Tư Đặc Lai.

Bởi vì hai vị công tử này trông vô cùng tuấn mỹ, quan binh coi thành không khỏi nhìn thêm mấy lượt, còn hoài nghi lật đi lật lại chứng nhận của bọn họ, nhưng bất kể bọn chúng kiểm tra như thế nào cũng không sao tìm được dấu vết gì.

Chứng nhận tuyệt đối là hàng thật trăm phần trăm, không có chỗ nào để hoài nghi, nhưng có lẽ vì hai người quá tuấn mỹ, nên binh sĩ nước Mã Toa trông thành cứ luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn, bất quá cuối cùng vẫn cho qua.

Hai thiếu niên công tử này nhìn qua cũng biết ngay là người có lai lịch, quân Lam Vũ thì áp sát biên cảnh, bọn chúng không muốn dính vào phiền phức.

Đi vào thành, vượt qua cửa thành, ánh tịch dương lần nữa chiếu lên người hai thiếu niên công tử, chiếu lên vóc dáng thanh thoát của bọn họ.

Hai thiếu niên tuấn mỹ này một mặc đồ thư sinh màu trắng, trông phong độ ngời ngời, tuấn mỹ vô cùng, người mặt đồ màu tím thì tựa hồ rất quen thuộc nơi này, ánh mắt chỉ nhìn vào đám đông phía trước.

Bạch y thiếu niên thì không kìm được hết ngó đông lại nhìn tây, tựa hồ đầy hiếu kỳ đối với tòa thành kiên cố cổ xưa này, nhất là những công trình kiến trúc chóp nhọn cao vút, thu hút rất nhiều sự chú ý của hắn.

Tử y thiếu niên thần sắc có chút cổ quái nói:" Phương Phỉ tỷ tỷ, nơi này sớm muộn gì cũng là của chúng ta, tới khi đó tỷ tỷ có thể từ từ mà ngắm được rồi."

"Cô thì biết cái gì? Hiện giờ mà không tranh thủ xem kỹ, giành trước định lại, sau này không tới lượt chúng ta nữa. Nếu như đợi Tiêu Tử Phong và Thập Tứ công chúa tới an bài, thì có thứ gì tốt sẽ bị đám Phượng gia cướp mất hết à, ả tiện nhân Phượng Lam Vũ đó, ta hận không thể giết chết ả, chỉ là một con ả dâm tiện, mà dám kiêu ngạo với ta. Ta chẳng dịu dàng khách khí như cô, lễ nghi khuôn phép, cô sắp thành thánh nhân rồi đó. Dù sao hiện giờ thứ mà ta nhìn trúng, đợi khi chiếm được nơi này, thì nó thuộc về ta, kẻ nào tranh với ta, ta cho biết mặt."

Bạch y thiếu niên cười lạnh, nhỏ giọng nói, ngữ khí nghe bén nhọn vô cùng.

Tử y thiếu niên chỉ đành khẽ buông một tiếng thở dài, không nói gì cả, nhưng trong đầu đang thầm nghĩ, đều là người một nhà cả, có cần làm tới mức đó không?

Phượng Lam Vũ cũng chẳng biết làm gì chọc giận tỷ, làm tỷ tức tối như thế, Tiêu Tử Phong mặc dù đôi lúc rất bá đạo, nhưng khi đối đãi với các tỷ muội đều như nhau, rất là bình đẳng, còn về Thập Tứ công chúa thì chẳng thèm quản chuyện của hai người bọn họ rồi.

Hai thiếu niên tuấn tú này tất nhiên là Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên nữ giả nam trang rồi.

Sau oán thán một hồi, Phương Phỉ Thanh Sương càng thêm chú ý nhà cửa xung quanh, đôi mắt nheo thành một đường thẳng, cẩn thận tìm kiếm thứ mình thích nhất.

Trong quan niệm của tuyệt đại đa số mọi người ở đại lục Y Lan, Minh Na Tư Đặc Lai là một tòa thành lũy quân sự, bọn họ chỉ cho rằng nơi này chỉ có tường thành to lớn, lỗ châu mai chi chít, máy bắn đá khổng lồ,cung nỏ khủng bố, quân đội như rừng, loan đao sáng loáng, nơi đây máu và sắt là chúa tể của thế giới, và chiến tranh là âm luật vĩnh hằng.

Kỳ thực người dân ở đại lục Y Lan nghĩ thế cũng chẳng có gì kỳ quái, bắt đầu từ khi Y Lan vương Tiêu Trầm tung hoành địa lục Y Lan, có tới 13 lần hội chiến kéo dài ở Lạc Na, Minh Na Tư Đặc Lai là từ thay thế cho anh hùng và tử vong.

Phàm là người có thể khống chế toàn thành vững trãi nhất đại lục Y Lan này, chắc chắn là thành anh hùng, ngược lại chỉ là cái chết, không thành công thì thành nhân, câu nói này được Minh Na Tư Đặc Lai giải thích chính xác, không một ai hiểu được đạo lý này hơn những người đứng ở nơi đây.

Nhưng thực tế, loại suy nghĩ đơn thuần này có rất nhiều hiểu lầm, MInh Na Tư Đặc Lai ngoại trừ tường thành cao lớn ra, còn có phong cảnh tuyệt mỹ, còn có phong tục dân tình đặc trưng chỉ có ở Lạc Na.

Đằng sau những bức tường thành cao ngất, đằng sau cung nỏ to lớn đầy hơi thở tử vong, còn có hơn 150 vạn cư dân sinh sống, 150 vạn cư dân có máu có thịt, trong số bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, mỗi người đều tràn trề tình cảm với Minh Na Tư Đặc Lai.

Cho dù chiến hỏa chưa bao giờ ngừng ở MInh Na Tư Đặc Lai, nhưng người dân vẫn ngoan cường sinh sống ở nơi này, bọn họ sinh sôi nảy nở mãi mãi ở vùng đất đẫm máu này.

Kỳ thực mọi người chỉ cần suy nghĩ cho kỹ, là có thể hiểu được điều kỳ ảo trong đó, nếu như Minh Na Tư Đặc Lai chỉ có quân đội sâm nghiêm và tường thành lạnh lẽo, thì nước Lạc Na làm sao có thể chọn nơi này làm thủ phủ chứ? Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Ở tuyến bờ biển phía đông của nước Lạc Na còn có nhiều thành thị phong cảnh mỹ lệ hơn, bọn họ hoàn toàn có thể rời thủ đô tới nơi đó, ví dụ dời tới thành thị cửa cảng Ngõa Luân Tây Á và Tắc Lợi Duy Á.

Nhưng bởi vì Minh Na Tư Đặc Lai có mị lực độc đáo, cùng với cảm giác an toàn không gì sánh bằng, cư dân nơi này mới có tình cảm sâu nặng với nó.

Lạc Na nổi tiếng nhất, không chỉ có tòa thành Minh Na Tư Đặc Lai này,mà còn có du hiệp vang danh xa gần.

Mặc dù thanh danh của du hiệp Lạc Na không được tốt lắm, nhưng sự truy cầu với cái đẹp của bọn họ thì người đời đều công nhận, nơi mà có thể được bọn họ nhìn trúng, dứt khoát phải là nơi xuất sắc nhất biên cảnh của Lạc Na, giống như ánh mắt bọn họ nhìn nữ nhân vậy.

Có một số tin tức vỉa hè nói, mỗi lần tuyển cử bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, số phiếu của du hiệp Lạc Na chiếm sức nặng rất lớn, bởi vì bọn họ xuôi nam ngược bắc, thấy nhiều biết rộng, năng lực giám định tương đối cao, nên tư liệu cũng có độ đáng tin cao nhất.

Minh Na Tư Đặc Lai vào chập tối vẫn vô cùng náo nhiệt, trên đường vô số người đi lại tấp nập.

Bởi vì đây là cứ điểm quân sự, nên đường phố của Minh Na Tư Đặc Lai, tuyệt đối không thể thẳng tăm tắp như Ni Lạc Thần, mà tất cả đường phố của nó đều vòng vòng vèo vèo, hơn nữa còn có rất nhiều chỗ rẽ, mỗi chỗ rẽ có bố trí rất nhiều căn nhà màu đen, bức tường cao vút, với lỗ châu mai chi chít.

Những ngôi nhà màu đen đặc sắc đó, thường gọi là nhà đen, kỳ thực là lô cốt của các cung tiễn thủ, một khi hạng chiến nổ ra, các cung tiễn thủ sẽ chiếm cứ nói này tiếp tục kháng cự.

Bởi thế rất nhiều học giả quân sự đều cho rằng, cho dù đập nát tường thành cao lớn của Na Tư Đặc Lai thì còn cách việc chinh phục hoàn toàn nơi này một khoảng cách rất dài.

Phương Phỉ Thanh Sương đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cung Tử Yên tò mò hỏi:" Tử Yên, cô ngẩn ra đó làm gì vậy?"

Cung Tử Yên nhìn đám đông qua lại như mắc cửi ở trước mắt, trầm tư lắc đầu nói:" Cuộc sống của những người này hình như không bị ảnh hưởng gì cả... bọn họ không biết chiến tranh sắp giáng xuống rồi sao?"

Phương Phỉ Thanh Sương bĩu môi, đây là động tác mà gần đây nàng mới hình thành, lạnh lùng nói vởi vẻ không tán đồng:" Cô đúng là lo chuyện không đâu, lo lắng nhiều như vậy để làm cái gì? Người có thể sống sót ở Minh Na Tư Đặc Lai,đều không sợ chiến tranh, Cô nhìn những người kia đi, ai cũng mang vũ khí cả, một lời nói không hợp rất có khả năng rút đao ra liều sống mái với nhau ngay, bọn họ đã quen với cuộc sống chém giết như vậy rồi, chiến tranh bất quá chỉ là ẩu đả có tổ chức mà thôi"

Cung Tử Yên gật đâu không nói, đúng thế, ở trên đường người qua người lại đại bộ phận đều mang theo vũ khí, những người này đa số chính là du hiệp Lạc Na.

Ở trong truyền thuyết cổ xưa, du hiệp Lạc Na là hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa, là người duy trì công bằng và chính nghĩa cho thế giớ, nhưng về sau này, du hiệp Lạc Na tựa cơ hồ có hơi biến chất rồi, bọn họ cùng lắm chỉ là những kẻ thô lỗ có võ công mà thôi, cách anh hùng hiệp nghĩa xa lắm,mà thi thoảng bọn họ cũng chà đạp lên công bằng và chính nghĩa của cái thế giới này.

Đi được một đoạn đường, Cung Tử Yên đột nhiên nói có chút thương cảm:" Nhưng chiến tranh dù thế nào cũng sẽ chết rất nhiều người."

"Uổng cho cô là người của Nghi Hoa cung, không ngờ rằng sau khi đi theo Dương Túc Phong, cô lại biến thành đa sâu đa cảm như vậy, đi thương sót cho sống chết của những người không quen biết này. Hiện giờ ta đã nhìn thấu rồi, thế giới này là thế giới cá lớn nuốt cá bé, muốn bản thân được sống tốt, muốn vận mệnh của bản thân không bị người ta khống chế, thì chỉ có mạnh hơn kẻ khác,hung tàn hơn kẻ khác. Nếu không cô chỉ có nước bị người khác bắt nạt, ta và Dương Túc Phong chính là ví dụ tốt nhất, nếu như không phải y quá mạnh mẽ, thì ta có theo y không? Xì,"

Phương Phỉ Thanh Sương lại một lần nữa bĩu môi, lạnh lùng nói, không chút che dấu tâm tình bị khuất nhục của mình.

Cung Tử Yên im lặng gật đầu, không nói thêm gì nữa, có lẽ nàng cũng thấy có phải là mình hơi đa sầu đa cảm rồi hay không.

Là người kế thừa Nghi Hoa cung, từ nhỏ nàng đã bị nhồi nhét niềm tin vì lợi ích của Nghi Hoa cung, có thể hi sinh bất kỳ ai, kể cả tính mạng của bản thân.

Hiện giờ đã rời khỏi Nghi Hoa cung, niềm tin của nàng không thể thay đổi, nàng biết vì quân Lam Vũ, Dương Túc Phong đúng là có thể hi sinh tính mạng của rất nhiều người, ví dụ như những cư dân của Minh Na Tư Đặc Lai vậy.

Nếu như nói hỏa pháo của quân Lam Vũ sẽ bao phủ hoàn toàn nơi này, thì Dương Túc Phong tuyệt đối sẽ không cau mày lấy một cái.

Dòng người trên đường đông như nêm cối, nhìn từ bên ngoài không ai thấy dấu vết chiến tranh sắp tới,hoặc là có thể nói, cư dân nơi này sớm đã quen với chiến tranh rồi.

Bắt đầu từ thời đại Y Lan vương Tiêu Trầm, Minh Na Tư Đặc Lai tựa hồ chưa lúc nào yên tĩnh hơn 10 năm, tới sau này đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa đối đầu, hai bên vây quanh Minh Na Tư Đặc Lai tiến hành 13 cuộc hội chiến trên 100 vạn quân.

Còn về phần cuộc chiến ít hơn 100 vạn người thì không sao kể xiết, nếu như có 3,5 năm nào đó mà Minh Na Tư Đặc Lai không có chút chiến tranh nào, người dân nơi đây còn có chút không quen.

Thực tế, cách biên cảnh Minh Na Tư Đặc Lai chưa tới 60km về phía bắc, quân Lam Vũ đã tập trung trên 15 vạn người, cùng với 200 khẩu pháo trái phá 122 ly, chuẩn bị phát động cuộc tiến công thành Minh Na Tư Đặc Lai.

Nếu như không phải vì vướng vào chiến sự ở hành lang Á Sâm, lấy mất đại bộ phận tinh lực của quân Lam Vũ,thì có lẽ lúc này Minh Na Tư Đặc Lai đạn pháo bay rào rào, tiếng gào thét vọng tới tận trời rồi.

Thuận theo đoàn người xuôi ngược, hai thiếu niên tuấn tú đi vào con đường phồn hoa nhất, ánh mắt thi thoảng lài lướt qua cửa hàng xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.

Cuối cùng hai người đi tới một khách sạn quy mô rất lớn, dừng bước chân lại ở bên trong khách sạn ra vào không ngớt, rất nhiều người còn say khướt, khi đi qua bên cạnh hai người, lưu lại hơi rượu nồng nặc, làm hàng mi tú lệ của cả hai đều khẽ nhíu lại.

Phương Phỉ Thanh Sương nhìn biển khách sạn, lạnh nhạt nói:" Nơi này không tệ, ở lại đi."

Cung Tử Yên vô thức nói:" Tỷ là tỷ, tỷ quyết định là được rồi"

Phương Phỉ Thanh Sương cau mày lại, ngữ điệu có chút trào phúng:" Chuyện này có liên quan gì tới tỷ, tỷ với không tỷ, ta cũng chẳng dám làm tỷ tỷ của cô, y sủng ái cô hết sức, cứ có lúc rảnh là chạy tới chỗ cô, bên trong Vị Ương cung chỉ có một mình cô mới có đãi ngộ đặc biệt này. Thôi không cần nói cái khác nữa, chúng ta chỉ cần đạt được mục đích là được rồi."

Cung Tử Yên mặt hơi ửng hồng.

Nàng gật đầu, tỏ ý tán đồng, hai người cùng đi vào khách sạn, lúc này màn đêm đã buông xuống, hoa đăng đã thắp lên, khách sạn này trang trí không tệ, trông rất đặc sắc, chỉnh thể nhìn đỏ rực, giống như không khí đón mừng năm mới.

Trong khách sạn có không ít người ăn cơm, cơ bản không còn bàn trống nữa, mấy người tiểu nhị bận tới mức trán toàn mồ hôi, bị khách gọi cho chạy chóng cả mặt, có một số người khách không vừa lòng, còn vỗ bàn chửi bới.

"Du hiệp Lạc Na quả nhiên là lợi hại" Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng mỉa mai, mặt không hề che dấu vẻ khinh bỉ.

"Sao thế, có người động chân động tay ư?" Cung Tử Yên tựa hồ cũng thấy rất hào hứng, thích thú nhìn đại sảnh náo nhiệt"

Tòa khách sạn này có phân tầng, tổng cộng chia làm 3 tầng, ở tầng thấp nhất là nơi tiêu phí rẻ nhất, nghe nói du hiệp Lạc Na thông thường chẳng có mấy tiền, cho nên quá nửa là tiêu phí ở tầng thấp nhất, chỉ có một số người cầm đầu, mới có thể đi lên lầu trên.

Hai người nhìn quan, thấy rất nhiều người mang vũ khí, nhìn qua đúng là du hiệp Lạc Na, nhưng rất nhiều người để tay trần, tựa hồ chẳng ăn nhập gì với hình tượng du hiệp Lạc Na phong độ ngời ngời.

Đương nhiên, thời đại thay đổi, quan niệm của du hiệp Lạc Na cũng thay đổi, nói không chừng hiện giờ để tay trần là mốt thì sao?

Dựa theo cách nói của Dương Túc Phong, cái gọi là du hiệp Lạc Na đều là phần tử gây mất trật tự xã hội, thuộc về danh sách bị trấn áp, diệt trừ.

Nếu luận về võ công, bên trong du hiệp Lạc Na đúng là có rất nhiều cao thủ xuất sắc, một số người cho dù so với gia tộc Vũ Văn của nước Mã Toa cũng chẳng chịu thua kém.

Nhưng du hiệp Lạc Na có một thiếu sót trí mạng, đó chính là thiều đoàn kết, bọn họ thích đơn phương độc mã chiến đấu, điều đó vốn chẳng sai, sai ở chỗ bọn họ không thể nào đem sức mạnh đoàn kết lại với nhau.

Rất nhiều người nói, mỗi một du hiệp Lạc Na là một con rồng, một một đám du hiệp Lạc Na chỉ là một con sâu.

Một du hiệp Lạc Na có thể làm được rất nhiều việc, nhưng chỉ cần có hai người là sẽ níu kéo lẫn nhau, nếu có 3 người thì chẳng thể làm nổi việc gì, trừ uống rượu tán gái, nếu như có 4 người...chậc, phải đợi bọn họ choảng nhau xong thì mới nói tiếp được.

Hai vị thiếu niên tuấn mỹ xuất hiện ở khách sạn, tất nhiên thu hút không ít ánh mắt, rất nhiều "vị "du hiệp đang ăn cơm đều chuyển ánh mắt lên hai người, ánh mắt sáng ngời nhìn hai vị thiếu niên trang phục không tầm thường này.

Có một số kẻ biết hàng lập tức âm thầm tính toán giá trị trang phục trên người của họ, từ đó mà đoán ra thân phận của hai người, có một số du hiệp tinh mắt còn phát hiện ra hai thiếu niên tuấn tú này thì ra là nữ nhi, vì thế dục vọng trong lòng bất tri bất giác trở nên hừng hực.

Điếm tiểu nhị vội vàng tiến lên chào đón, bọn họ bận bù đầu, từ đó có thể thấy quân Lam Vũ áp sát đúng là không ảnh hưởng mấy tới bọn họ, nơi này đúng là vẫn xe ngựa như nước, buôn bán thịnh vượng.

Có lẽ chỉ có đạn pháo rơi vào cái khách sạn này, đánh tan nó ra thì những người bên trong mới ý thức được sự tàn khốc của chiến tranh hiện đại.

Phương Phỉ Thanh Sương chẳng hề che dấu giọng nói của nữ tính thánh thót lạnh lùng của mình, thái độ kiêu ngạo nói:" Cho bọn ta một gian phòng tốt nhất."

Quả nhiên giọng nói của nữ nhân lập tức thu hút thêm nhiều ánh mắt của các du hiệp Lạc Na.

Điếm tiểu nhị do dự chưa vâng lời, kỳ thực muốn kiếm chút tiền boa, nhưng Phương Phỉ Thanh Sương lại không chịu cho hắn.

Tính khí của Cung Tử Yên tốt hơn một chút, thuận tay móc ra một lá vàng lấp lánh, ném cho **** tiểu nhị, hắn lập tức trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, ân cần hỏi thăm, vứt luôn số khách qua đằng sau.

Lá vàng lập tức thu hút ánh mắt của không ít người, rất nhiều du hiệp Lạc Na thực chất là xã hội đen chỉ biết giết người cướp của, nhìn thấy vàng là hai mắt sáng rực, lúc này trong khách sạn ít nhất có 2,3 chục người đang bắt đầu suy ngẫm lai lịch của hai nữa giả nam trang này rồi.

Điếm tiểu nhị ân cần an bài, kiếm cho hai vị cô nương giả nam một gian phòng rất tốt, vị trí ở tầng trên cùng, đứng ở ban công có thể nhìn bao quát một nửa Minh Na Tư Đặc Lai.

Tựa hồ bầu trời sao lốm đốm kia cũng gần hơn một chút, xa xa còn nhìn thấy những bức tường thành cao vút, cho dù không phải là nhà quân sự, hai nàng cũng biết Minh Na Tư Đặc Lai đúng là không dễ dàng bị công chiếm.

"Xem ra có cá mắc câu rồi" Phương Phỉ Thanh Sương dựa vào lan can của ban công, lạnh lùng nói, trong âm thanh mang theo một chút sát khí, một chút vẻ khinh miệt chúng sinh.

Khong có đủ các điều khoản ước thúc của Vị Ương cung, bản sắc thánh nữ của Ma Ni giáo bắt đầu dần thể hiện ra rồi, trong cảm giác của nàng, nàng đã rất lâu không được nếm tư vị máu tươi, nàng thực sự hận không thể có cơ hội lập tức đại khai sát giới.

"Ừm" Cung Tử Yên không biết đang nghĩ gì, ậm ừ trả lời.

Phương Phỉ Thanh Sương quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi:"Sao cô cứ có cái vẻ buồn bã như thế?"

"Muội nhớ Tiểu Bạch, không biết nó hiện giờ ra sao rồi? Lớn như vậy, nhưng muội còn chưa bao giờ xa nó lâu như thế...."

Cung Tử Yên thương tâm nói, Tiểu Bạch chính là con méo Ba Tư trắng muốt của nàng, từ nhỏ đã bầu bạn bên cạnh nàng, cho dù nàng ở Vị Ương cung cũng không chia cách, nhưng lần này tới đây chấp hành nhiệm vụ hơi nguy hiểm, nên nàng không thể mang Tiểu Bạch đi cùng.

" Xì, con ta còn ở nhà kia kìa, ta chẳng lo lắng, cô lo cái gì? Đợi cô có con rồi, xem cô còn có thời gian đi yêu thương Tiểu Bạch như vậy nữa không? Theo ta, cô cứ thả nó về tự nhiên đi cho xong..." Phương Phỉ Thanh Sương chẳng thèm bận lòng, tựa hồ không thể nào lý giải nổi sự đa sầu đa cảm của CUng Tử Yên, Tiểu Bạch cho dù có quý lắm, thì cũng chỉ là một con mèo mà thôi, có cần thương yêu như vậy không?

Cung Tử Yên theo bản năng hét lên:" Không, muội không làm như thế đâu."

Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng nói:" Ta chỉ tùy tiện nói với cô thôi, cô thích thì nghe, không thích thì thôi, dù sao nam nhân của chúng ta thế nào cũng làm cô sinh em bé, tới khi đó xem cô yêu Tiểu Bạch hơn hay yêu con hơn.

Cung Tử Yên im lặng,chỉ vân vê vạt áo của mình.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status