Tạch Tạch Tạch....
Tiếng súng máy giòn tan từ sát vách truyền tới, Lữ Tứ Lang đi theo tiếng sung, thấy mấy chiến hữu đang lùng sục tiến lên, thấy hắn xuất hiện lập tức giơ súng lên.
Lữ Tứ Lang vội vàng ra hiệu là người mình, bọn họ mới chầm chậm chuyển nòng súng đi.
Thì ra ở bên cạnh là các chiến sĩ của đội phản ứng nhanh Bạo Phong, người nổ súng là Sa Phi Lạp, đội trưởng Sở Thiên Nhai ở bên cạnh đang chăm chú nhìn bốn phía xung quanh, còn có một chiến sĩ khác ở phía trước đang xếp thuốc nổ.
Ở bên cạnh còn có 6,7 tên binh sĩ Mã Toa gục ngã, đại khái là bị Sa Phi Lạp giết chết, nhìn dáng vẻ hẳn bọn chúng có ý đồ phản kích, nhưng tiếc rằng bị quân Lam Vũ gặp phải.
Tính ra đây là một cuộc va chạm nho nhỏ, trong khu vực địch ta đan cài vào nhau này, cuộc va chạm như thế này quá nhiều, các chiến sĩ quân Lam Vũ cần phải cực kỳ cẩn thận, mới có thể giảm bớt được thương vong.
Sa Phi Lạp ra hiệu cho Lữ Tứ Lang, hắn liền gật đầu, giơ ngón tay cái lên, biểu thị tán thưởng, hai người bọn họ quen nhau trong đại hội tỉ võ toàn quân, cả hai đều là những đại hán khôi ngô, thường thao tác hỏa lực mạnh, cực kỳ tinh thông đánh bộc phá.
Bất quá trên chiến trường rất ít khi gặp nhau, lúc này có thể cùng một chỗ, coi như là có duyên phận rôi, tiếc là Sa Phi Lạp còn vác ống phóng rốc két, còn Lữ Tứ Lang thì cởi bỏ nó xuống rồi, vì vác nó vượt qua cống ngầm là điều ngu ngốc.
Sở Thiên Nhai gian nan hỏi:" Bên các anh thế nào rồi?"
Sở Thiên Nhai bị bắn trúng hông, may mà không bị tổn thương tới nội tạng, đạn xuyên qua người, để lại một lỗ thủng, sau khi được băng bó cấp cứu, hắn vẫn tạm thời cầm cự được, nhưng nhìn dáng vẻ hẳn không được bao lâu, đến tối hắn phải rút về, nếu không vết thương nhiễm trùng sẽ lấy mạng của hắn, mà trên chiến trường thế này, tỉ lệ nhiễm trùng là 100%.
Lữ Tứ Lang gật đầu đáp:"Tạm ổn"
Thương vong tất nhiên là khó tránh khỏi, bên bọn họ cũng hi sinh không ít, bất quá chỉ cần không bị quân Mã Toa đuổi ra khỏi thành, được tính là tạm thời hoàn thành nhiệm vụ, cùng với bộ đội phía sau tiến vào, tin rằng mấy ngày sau tình thế sẽ tốt hơn.
"Tối nay các anh có chơi không?" Sở Thiên Nhai lại hỏi, ấn mạnh tay vào vết thương, thì ra lại có máu chảy ra.
Lữ Tứ Lang đáp ngay:" Chơi chứ."
Sa Phi Lạp cười khổ:" Nhưng đội trưởng,anh muốn chơi cũng không được rồi."
Buổi tối là lúc hạng chiến náo nhiệt nhất, cũng là lúc nguy hiểm nhất, dưới tình huống không đủ ánh sáng, quân hai bên gặp nhau chỉ có tử vong.
Mà buổi tối cúng là lúc quân Mã Toa tích cực nhất, vì pháo binh quân Lam Vũ buổi tối yên phận hơn rất nhiều, chỉ có buổi tối bọn chúng mới có thẻ không kiêng dè gì phát động tiến công phản kích quân Lam Vũ.
"Mẹ nó chứ.. lão tử..."
Sở Thiên Nhai không chịu thua nói. Ngồi phịch mông xuống đống đổ nát, làm gạch đá đổ lạo xạo, tất cả các chiến sĩ tức thì cảnh giác, nhìn bốn phía xung quanh, âm thanh rõ ràng là cho quân Mã Toa tín hiệu, bọn chúng khẳng định là sẽ nhào về phía này.
Lữ Tứ Lang và Sa Phi Lạp nhìn hắn thương cảm, chiến tranh vừa mới bắt đầu, Sở Thiên Nhai đã bị ép phải tạm thời rời khỏi chiến trường, đúng là một chuyện đáng tiếc.
Đánh hạ Minh Na Tư Đặc Lai tất nhiên là vô cùng gian khổ, nhưng cũng là cơ hội hiếm có để lập công dựng nghiệp, ít nhất bất kể ngày sau gặp ai cũng có thể khoe khoang mấy câu:" Lão tử còn hạ được cả Minh Na Tư Đặc Lai."
Uỳnh uỳnh uỳnh.....
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, quân Lam Vũ thừa lúc khói bụi xông vào, chỉ thấy trong đống đổ nát có mười mấy tên binh sĩ quân Mã Toa đang bị choáng váng mặt mày, đang loạng choạng bò dậy.....
......
Minh Na Tư Đặc Lai vào ban đêm lặng ngắt, chí có ánh sao yếu ớt, bất quá rốt cuộc có phải là ánh sao hay không, cũng chẳng ai dám khẳng định, hôm nay là ngày 20-7, vốn phải nói là có ánh trăng vằng vặc, nhưng sắc trời không được tốt lắm, rất nhiều mây đen che lấp mặt trăng, làm bầu trời trở nên mù mịt, như sắp đổ mưa.
Không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, không có chút gió nào, trời đất như một cái lồng hấp khổng lồ, cho dù có nằm im trên giường không làm gì, người cũng đẫm mồ hôi.
Thực sự thì Minh Na Tư Đặc Lai đã lâu lắm rồi trời không có mưa, khi hành lang Á Sâm đang mưa liên miên, thì Lạc Na nằm gần xích đạo bị mặt trời thiêu đốt.
Từ đầu năm cho tới giờ, mặt trời đã chiếu cho mặt đất bốc khói, tất cả hơi nước bị rút sạch, tới ban đêm, gạch đá trong đống đổ nát sờ vào vẫn cứ nóng rát.
Hoàn cảnh này đừng nói là ngủ, tới nằm được cũng là một chuyện khó khăn, lúc liều mạng sống chết thì chẳng cảm thấy gì, vừa yên tĩnh trở lại là thấy toàn thân nhớp nháp mồ hôi, thực sự là khó chịu.
Chiến trường Minh Na Tư Đặc Lai tỏ ra yên tĩnh khác thường, cả hai bên đều gắng sức giảm bớt tiếng súng của mình, tránh làm bại lộ mục tiêu.
Trong bóng tối, lính bắn tỉa hai bên bắt đầu âm thầm tìm kiếm mục tiêu xạ kích, nếu như chỉ có chút sơ xuất nhỏ thôi, đều có khả năng làm mình mất mạng.
Lính bắn tỉa quân Mã Toa rốt cuộc làm thế nào thì Đao Vô Phong không biết, nhưng lính bắn tỉa quân Lam Vũ làm việc thế nào thì hắn biết rõ ràng.
Vào lúc này xung quanh Đao Vô Phong có mấy tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ mai phục, bọn họ lặng lẽ nấp trong đống đổ nát, thò nòng súng ra, sau đó nằm im ở đó không nhúc nhích, từ xa nhìn lại căn bản không thể phát hiện ra.
Các tay súng bắn tỉa ánh mắt độc như con sói hoang, đang theo dõi sát sao động tĩnh ở phía trước, chỉ cần có cơ hội là lập tức bóp cò súng.
Bất quá binh sĩ Mã Toa cũng rất tinh minh, không dễ dàng lộ mình, bởi thế tiếng súng trên chiến trường rất thưa thớt, nhưng chỉ cần có tiếng súng vang lên, tức là có sinh mạng rời bỏ thế giới này.
Trong đêm,hoạt động tích cực nhất là ruồi bọ và muỗi, bọn chúng cứ bay vo ve bên cạnh đuổi sao cũng không đi, không chú ý một chút là bị nó chích ngay một cái.
Muỗi ở nơi đây vô cùng ác độc, hơn nữa bọn chúng thường dùng chiến thuật số đông, cả bầy ẩn trong chỗ tối làm cho mỗi người đều nếm đủ đau khổ.
Đao Vô Phong và Lữ Tứ Lang luân phiên nhau trực đêm, đề phòng quân Mã Toa tập kích, tối ngày hôm qua bọn chúng đã phát động 5 lượt phản kích, lượt sau mạnh hơn lượt trước, chiến đấu gần như kéo dài suốt cả đêm, tin rằng đêm này cũng không ngoại lệ.
Trải qua hai ngày chiến đấu, quân Lam Vũ vào thành đã sơ bộ lập nên một căn cứ tiến quân chừng mấy km vuông ở phụ cận thành bắc, làm quân Mã Toa đứng ngồi không yên.
Bọn chúng đem nơi này như dằm trong thịt, gai trong mắt, thề phải quét sạch quân Lam Vũ khỏi đây.
Lữ Tứ Lang dựa vào đống đổ nát, im lặng nhìn chiến trường tối mù, kỳ thực trong cái đêm thò tay không nhìn thấy ngón này, cơ bản là hắn chẳng thấy gì cả, sử dụng nhiều nhất là cái lỗ tai.
Hắn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, mồm ngậm một điếu thuốc, nhưng thủy chung không châm lửa, hai tay đang lặng lẽ cắt một cái hộp, đây là cái hộp cá, dùng sắt mỏng làm nên, bên mép rất sắc. Hắn dùng dao găm cắt nó ra, sau đó gấp thành hình tam giác, mỗi khi gấp xong một cái lại tiện tay ném đi.
Loại mảnh tam giác được hắn chuyên môn dùng vỏ sắc gấp thành này, bất kể góc nào đều có mũi nhọn hướng lên trên, nếu như có ai đó vô tình dẫm phải, hô hô, thế thì xin lỗi nhé, mà nhất là ai đó đêm thích không đi giày, hiệu quả tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng tượng.
Ngoài ra, mảnh thép nhỏ đó nếu như vô ý chạm vào,sẽ phát ra tiếng động rất trong trẻo, trong bóng đêm tĩnh mịch làm người ta rất chú ý.
Thức tế, mỗi một lần Lữ Tứ Lang ném nó ra, là quân Mã Toa liền bắn loạn xạ ở chỗ đó. Đao Vô Phong ở bên cạnh gặm nhấm lá trà chát, dường như ngu rồi, thực sự hắn không ngủ được, trời nóng hừng hực thế này, trừ phi là thần tiên, nếu không căn bản là không ngủ được, huống chi còn có cái loại không biết quan tâm tới chiến hữu nào đó cứ ở bên cạnh quăng rác, chẳng quan tâm tới làm hoàn cảnh ô nhiễm.
Tiếng súng của quân Mã Toa chẳng theo quy tắc nào càng làm cho hắn không ngủ được, nếu như điều kiện cho phép, hắn muốn chậm rãi ngâm một ấm trà, cẩn thận thưởng thức, đáng tiếc là không được, hắn chỉ đành ngậm lá trà cho đỡ buồn.
Xem ra Dương Túc Phong đề xướng quân nhân ưu tú "ba không" là không trà lá, không rượu, không thuốc là rất có nguyên cớ, nhất là ở trong loại thời gian trực đêm này.
Nhưng mình tuổi đã lớn rồi, không thể bỏ trà được nữa, ở trên chiến trường không hút thuốc cũng không thèm, không cần liều mạng để châm lửa.
Loại con nghiện như Lữ Tứ Lang hiện giờ khẳng định là rất khó chịu, mồm ngậm thuốc nhưng không dám hút, trong đêm tối thế này, chỉ cần chút đốm lửa nhỏ trên điếu thuốc thôi cũng đủ làm hắn mất mạng.
Không uống rượu, ở chiến trường sẽ không làm lỡ chuyện, lúc nào cũng giữ được tỉnh táo, như mình hiện giờ. Không uống trà, ài, cái này đúng là chết người. Uống trà vốn giúp cho thân thể khỏe mạnh, nhưng lại không hợp với quân nhân lắm, nhất là quân nhân ở tiền tuyến.
Muốn uống trà, thì phải đun nước, mà thế thì khẳng định là phải đốt lửa, chỉ chút đốm lửa ở đầu thuốc đã chỉ mục tiêu cho đối phương, huống chi là đốt lửa nấu nước? Đao Vô Phong thật không dám nghĩ đến hậu quả.
Thèm trà khó chịu, cổ họng cứ ngứa ngáy, hắn liền dùng lưng dao găm cứa qua cổ mình, cho tới khi phát đau, cơn thèm trà mới tạm thời đè xuống.
Hiện giờ binh lực quân Lam Vũ chưa đủ sức phát động tấn công vào ban đêm, lại phải thận trọng đề phòng quân Mã Toa đánh trả. Mỗi khi về đêm, quân Mã Toa phản kích rất hung dữ, cũng rất đúng giờ, chừng 8 giờ là đợt đầu tiên, lúc đó vừa vặn ăn xong, ăn no không có viện làm cho tiêu cơm, đi ra hoạt động có lợi cho sức khỏe, vì thế binh si quân Mã Toa bình thường đều thích tấn công vào lúc này.
Chưa tới 8h, quân Mã Toa đã hành động rồi, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng sột soạt gì đó, như là tiếng chuột bò trong đống đổ nát, nhưng trọng lượng của những con chuột này đúng là hơi đáng sợ, vì nó đè nát không ít ngói vỡ, phát ra những tiếng răng rắc, thỉnh thoảng còn có cái gì rơi vào bẫy, phát ra tiếng kêu đau đớn, đại khái bị cái hố nào nuốt chửng rồi.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng vỏ sắt bị đá trúng, thứ này thể tích tuy nhỏ, nhưng tiếng động phát ra đúng là kinh người, gần như là toàn bộ chiến sĩ ở tiền tuyến đều từ tiếng động này mà phán đoán ra quân Mã Toa âm thầm bò tới.
Vì gắng sức giảm bớt tiếng động, quân Mã Toa thậm chí còn không đi giày, rất nhiều tên đi chân không mò mẫm tiến lên, những mảnh sắt này có thể làm lộ vị trí của chúng, tiện thể đâm cho bàn chân bọn chúng một phát thật đau.
Quả nhiên, có tiếng binh sĩ quân Mã Toa kếu thảm, hắn là có kẻ bị bất hạn dẫm trúng nó rồi, đau không chịu được mới kếu lên thất thanh, nhưng tiếng kêu lập tức ngưng bặt, biến thành mơ hồ, hiển nhiên bị đồng bọn xung quanh bịt lấy miệng rồi.
Tên bị bịt miệng theo bản năng vùng vẫy, đồng bọn xung quanh chỉ đành càng giữ lấy hắn, từ xa nghe như xảy ra vụ bắt cóc vậy, cuối cùng kẻ phát ra âm thanh kia dần dần im thít, không biết hôn mê hay là bị đồng bọn vì đại nghĩa diệt thân rồi.
Trong bóng tối không nhìn ra dấu hiệu, Đao Vô Phong cũng chẳng cần ra lệnh, kẻ địch đã tới, việc duy nhất quân Lam Vũ phải làm là cho chúng một đòn thật mạnh.
Tất cả chiến sĩ ai vào vị trí người đó, trong bóng tối giơ súng lên nhắm vào phía trước. Vào ban ngày bọn họ cơ bản đã nhớ kỹ địa hình phía trước, nhưng đống đổ nát một khi bị oanh tạc liền mau chóng biến đổi hình dạng, phải tùy cơ ứng biến, linh hoạt đối phó mới được.
Uỳnh.....
Thầm tính toán khoảng cách kẻ địch, Lữ Tứ Lang ném mạnh một quả lựu đạn ra, để cho nó phát nổ trên không trung chỗ kẻ địch. quân Lam Vũ chưa phát minh ra đạn phát sáng, chỉ đành tạm thời dùng lựu đạn thường thay thế.
Từ dưới ánh sáng phát ra, quân Mã Toa lén lút phát động tấn công chừng hơn 200 tên, nhìn qua có vẻ đều là lính có kinh nghiệm, bọn chúng đều thận trọng bò tới.
Bách kích pháo thừa cơ ánh sáng của lựu đạn phát ra, mau chóng xác định khoảng cách xạ kích, sau đó liên tục phát pháo, pháo đạn rơi vào trong đội ngũ quân Mã Toa, làm bọn chúng nổ văng tứ phía.
Để giảm thiểu cơ hội bị quân Lam Vũ xạ kích, bọn chúng cơ bản đều bò tới, tốc độ tiến lên không nhanh, lúc này bị pháo kích, chỉ đành đứng lên, dựa vào đống đổ nát yểm hộ, hung hăng lao tới trận địa của quân Lam Vũ.
Đám Đao Vô Phong vẫn chưa nổ súng, nhưng tên binh sĩ quân Mã Toa xông lên đầu tiên đã kêu thảm rồi, đó là công lao của những miếng sắt, thứ đồ nho nhỏ này có thể tính là vũ khí trí mạng nguyên thủy, làm cho quân Mã Toa chao đảo.
Bọn chúng nào có thể đoán được trên mặt đất có thứ này chứ? Cho dù là có nhìn thấy cũng chẳng lưu ý, đợi tới khi bị đâm trúng, mới ý thức được lại bị quân Lam Vũ chơi xỏ rồi.
Uỳnh uỳnh uỳnh.....
Pháo trái phá 122 ly bắt đầu xạ kích rồi, mỗi một phát đạn rơi xuống, gần như đều chỉnh lý đống đổ nát trước mặt quân Lam Vũ một lượt, trong ánh lửa chói mắt, chỉ thấy gạch ngói bay tứ tung, cùng với thi thể không toàn vẹn.
Vốn trong bón tối, pháo trái phá 122 ly không thể phát huy được hoàn toàn uy lực vốn có, nhưng chòi quan sát pháo binh căn cứ dựa váo ánh lửa trên chiến trường, báo ra chuẩn xác vị trí xạ kích, thế là pháo đạn quân Lam Vũ đổ xuống như mưa.
Đương nhiên bởi vì chòi quan sát chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa, không thể xác định được nhân số chuẩn xác của kẻ địch, nên không khống chế được cường độ xạ kích, làm lãng phí đạn dược, kỳ thực chỉ cần bắn 5 phút, thì pháo binh chơi đủ 10 phút cho chắc ăn.
Bị đạn pháo oanh tạc, đám quân Mã Toa càng thêm hoảng loạn, người chiến đấu trong đống đổ nát đều biết, số gạch này đã thành kẻ tiếp tay cho pháo đạn, một khi bị pháo đạn rơi xuống, đám gạch ngói này còn lợi hại hơn cả mảnh đạn.
Tức thì binh sĩ quân Mã Toa kêu thảm không ngừng, còn chưa tới được trước trận địa của quân Lam Vũ cơ bản đã thương vong sạch sẽ rồi.
Đám Đao Vô Phong không dám lơ là, vẫn tập trung toàn bộ tinh thần quan sát động tĩnh phía trước, đạn pháo của quân Lam Vũ tất nhiên là lợi hại, nhưng không thể hoàn toàn tiêu diệt được hết kẻ địch, thế nào cũng có cá lọt lưới, dựa vào kỹ thuật hoặc may mắn ông trời ban cho, vượt qua tuyến phong tỏa của hỏa pháo, tới trước trận địa của quân Lam Vũ.
Những kẻ này mới tính là sát thủ thực sự trong quân Mã Toa, bộ đội đặc chủng cùng bọn chúng so tài, đúng là mũi gai đấu với đầu đinh thực sự.
Quả nhiên chừng 20s sau, chiến sĩ của Sở Thiên Nhai nổ súng dữ dội, Sở Thiên Nhai vì bị thương, đã bị cưỡng ép khiêng rời khỏi chiến trường lúc chập tối, hiện giờ thay thế hắn chỉ huy bộ đội phản ứng nhanh là Sa Phi Lạp.
Kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ đúng là ít hơn lục quân đặc chiến đội một chút, nên hai ngày qua thương vong nhiều hơn, hiện giờ bọn họ rất nhiều người đã giết tới say máu rồi, thề giết sạch quân Mã Toa báo thù rửa hận cho chiến hữu.
Qua môt lúc sau, ở vị trí đội của Lăng Kiếm cũng truyền tới tiếng súng kịch liệt, nghe qua hẳn là chiến đấu rất dữ dội, bọn họ có một uy hiếp rất lớn, vì vị trí bọn họ nằm ở phía tây cửa bắc, nơi quân Mã Toa tập kết trọng binh, còn có bộ chỉ huy một sư đoàn đặt ở đó.
Bởi thế quân Mã Toa phản công cực kỳ mãnh liệt, pháo quân Lam Vũ cũng trọng điểm chi viện cho bên đó. Bất quá cho dù đạn pháo dữ dội thế nào thì cũng có binh sĩ quân Mã Toa có thể vượt qua tuyến phong tỏa tiến hành phản kích với quân Lam Vũ.
Phía chính diện Đao Vô Phong không có chút động tĩnh nào, cứ như kẻ địch đã bị đạn pháo oanh tạch chết sạch rồi vậy, bọn họ quan sát cẩn thận, tập trung lắng nghe, nhưng chẳng phát hiện ra cái gì.
Tiếng vỏ sắt cũng không nghe thấy nữa, cũng không nghe thấy những tiếng rào rào như chuột chạy nữa, toàn bộ binh sĩ Mã Toa như chết cả rồi, hoặc là nấp vào một chỗ không nhúc nhích nữa.
Đao Vô Phong cảm thấy quai quái, nhấc súng tiểu liên nhắm vào phía trước xả luôn một tràng, ý đồ ép quân Mã Toa nấp trong đó chạy ra, nhưng đạn bay đi, trừ bắn lên đốm lửa yếu ớt, thì không có chút hiệu quả nào.
Hắn lại ném một quả lựu đạn nữa, muốn dựa vào ánh lửa của lựu đạn quan sát tiền tuyến, nhưng cũng không thấy một binh sĩ Mã Toa nào, chỉ thấy không ít thi thể.
Bất quá rốt cuộc là thi thể thật hay giả thì hắn không có đủ thời gian để phán đoán.
Lữ Tứ Lang nằm xuống, ghé sát lỗ tai xuống mặt đất, nghe ngóng động tĩnh dưới lòng đất, kết quả phát hiện phía dưới đúng là có động tĩnh.
Một lúc sau, loại tiếng động đó càng ngày càng trở nên rõ ràng, quen thuộc, có mấy chiến sĩ cũng đã nghe thấy, đồng thời mau chóng phán đoán vị trí của đối phương.
Từ tình huống nghe được mà xét, dưới khu vực này hẳn là có đường cống ngầm bỏ hoang, kết quả bị quân Mã Toa dùng tới.
Đao Vô Phong lập tức dẫn mấy chiến sĩ bao vây vị trí ra của cống ngầm. Quả nhiên chừng 2,3 phút sau, gạch ngói trên đống đổ nát khe khẽ bị đẩy ra, bụi đất không ngừng rơi xuống, phát ra tiếng động nho nhỏ, chốc lát sau xuất hiện một lỗ nhỏ, loáng thoáng có thể thấy có người thò đầu ra, nhìn ngó bốn phía.
Kết quả không thấy quân Lam Vũ ẩn nấp, vì thế yên tâm đi ra, tiếp đó có 5,6 tên binh sĩ quân Mã Toa lén lút xuất hiện, cầm súng trường Chấn Thiên, thành thạo mò đi tản ra xung quanh.
Tạch tạch tạch….
Súng tiểu liên trong tay Đao Vô Phong khai hỏa, tức thì đem mấy tên binh sĩ quân Mã Toa xui xẻo ngã xuống, trong ánh lửa đạn tựa hồ còn có thể nhìn thấy phía dưới cống ngầm còn có nhiều kẻ địch hơn.
Một chiến sĩ xông tới, ném ngay một quả lựu đạn vào, kết quả sau một tiếng nổ uỳnh, cuối cùng không còn tiếng động gì nữa.
Trong số kẻ địch ngã xuống, còn có một tên chưa chết hẳn, vẫn ngoan cường muốn nhấc súng lên bắn, kết quả bị Lữ Tứ Lang giết chết.
Gần như cùng lúc đó, binh sĩ quân Mã Toa từ chính diện bò tới cũng hành động, bọn chúng thừa cơ quân Lam Vũ giải quyết kẻ địch đánh lén sau lưng, xông tới như phát điên.
Những kẻ này đều là lính có kinh nghiệm rồi, bọn chúng biết đây là cơ hội khó gặp, bởi thế cho dù mặt đất đầy các loại chướng ngại vật, bọn chúng vẫn ngoan cường xông tới phía trước trận địa của quân Lam Vũ.
quân Lam Vũ cũng lập tức nổ súng bắn trả, tiếng súng kịch liệt vang lên vọng khắp nơi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hai bên triển khai chiến đấu kịch liệt quanh đống đổ nát nho nhỏ, đám Đao Vô Phong cơ bản đã không bắn súng nữa, mà dùng lựu đạn sát thương kẻ địch, thứ vũ khí này trong đống đổ nát có hiệu quả cực tốt, bất kể nơi đó có bao nhiêu kẻ địch ẩn nấp, cứ xới tung lên đã rồi hãy nói.
quân Mã Toa chẳng sợ súng của quân Lam Vũ, nhưng đối phó với loại lựu đạn oanh tạc này lại vô cùng đau đầu, bởi vì bọn chúng không có cơ hội mà né tránh.
"Á" đột nhiên có chiến sĩ thét lên, sau đó ngưng bặt.
Đao Vô Phong không kịp trở nòng súng, thuận tay móc súng lục ra ngắm chuẩn vào sau lưng, cho luôn một phát đạn, sau lưng liên truyền tới tiếng hự khẽ, tiếp đó là tiếng động loạn xạ, như có người ngã xuống đống đổ nát.
Giết xong kẻ địch ở phía trước, Đao Vô Phong mới có thời gian quay đầu lại, thì ra là một tên lính Mã Toa lén bò lên, hắn may mắn giết chết một chiến sĩ quân Lam Vũ, kết quả khi tháo vỏ đạn bị Đao Vô Phong phán đoán ra vị trí dùng súng lục giết chết.
Lúc này bên Lăng Kiếm đã chiến đấu tới hồi cao trào, tiếng súng đạn thậm chí hoàn toàn che lấp tiếng súng bên Đao Vô Phong. quân Mã Toa hiển nhiên muốn đột phá trận địa phòng ngự của bên phía Lăng Kiếm trước tiên, đoạt lại cửa bắc.
Chỉ có như thế bọn chúng mới có thể đuổi quân Lam Vũ ra khỏi thành, nhưng quân Lam Vũ cứ giữ chặt lấy nơi này, tiếp ứng cho bộ đội tiến vào thành nhiều hơn, mâu thuẫn không thể điều hòa này chỉ có thể dùng máu để giải quyết.
Bóng đêm của Minh Na Tư Đặc Lai, tựa hồ trong chớp mắt trở nên vô cùng sáng tỏ, khắp nơi đều là ánh đạn pháo, làm mặt đất chiếu sáng như ban ngày, tiếng hô hào, tiếng chém giết, tiếng quát tháo, tiếng kêu thảm đan xem vào nhau, làm đám Đao Vô Phong căn bản quên mất thời gian tồn tại.
Tới chừng 9h tối, đợt phản kích đầu tiên do quân Mã Toa phát động cuối cùng đã bị đánh bại, ở bên ngoài trận địa của đám Lăng Kiếm để lại hơn nghìn cỗ thi thể, phía trước trận địa của Đao Vô Phong cũng có hơn 200 cỗ, còn sót lại chưa đến mười mấy tên đã hậm hực rút lui.
quân Lam Vũ cũng thương vong không ít, nhất là bộ đội phía bên Lăng Kiếm, rất nhiều chiến sĩ đã anh dũng hi sinh.
Đao Vô Phong không kịp nghỉ ngơi, vội vàng kiểm tra nhân số, phân phối lại đạn dược, chuẩn bị ứng phó với đợt tấn công mới của kẻ địch.
Vì buổi tối đội vận chuyển không cách nào vào thành được, cho nên quân Lam Vũ trong thành phải dựa vào đạn dược tích trữ khi tác chiến, trừ khi có trường hợp khẩn cấp mới cần ban ngành hậu cần viện trợ.
Bởi vì quân Mã Toa đánh lén tạo thành thương vong rất lớn, nếu không cần thiết, buổi tối bọn họ sẽ không tiến vào.
Kho hàng của đại đội số 1 lục quân đặc chiến đội được đặt trong một tầng hầm lớn gần cửa bắc, phòng ốc của Minh Na Tư Đặc Lai, rất nhiều cái có tầng hầm được xây dựng kiên cố, đây cũng là nguyên nhân người ở đây không sợ chiến tranh.
Trước kia khi có đánh nhau, bọn họ chỉ cần trốn tránh ở trong tầng hầm là tương đối an toàn, trừ khi bị quân đội phe nào đó cố ý đồ sát.
Bất quá quân Lam Vũ rất căm ghét những cái tầng hầm này, hận không thể đánh sập hết toàn bộ, bởi vì trong đó thường có quân Mã Toa ẩn nấp kháng cự.
Đôi khi binh sĩ quân Mã Toa còn trộn lẫn với người dân, dùng dân thường uy hiếp quân Lam Vũ thừa cơ tấn công, thừa cơ quân Lam Vũ do dự bắn trộm.
Sau khi chịu thiệt mấy lần, Đao Vô Phong cũng trở nên máu lạnh, về sau bọn họ cứ gặp là bất chấp giết sạch cả mẻ.
Kiểm tra qua loa một lượt, Đao Vô Phong phát hiện ra số lựu đạn bọn họ khó khăn lắm mới tích trữ được đã dùng gần hết rồi, dạ chiến làm cho lựu đạn tiêu hao như nước vậy, đạn súng máy Bạo Phong Vũ cũng không còn bao nhiêu.
Loại súng máy này uy lực kỳ thực không dưới loại súng máy Mã Khắc Thẩm là bao, nhưng đạn dược tiêu hao quá dữ, nếu như không khống chế tốc độ xạ kích nghiêm ngặt, thì cả một tầng hầm chứa đầy đạn dược có thể tiêu hao sạch trong thời gian ngắn.
Kịch chiến qua đi, là sự yên tĩnh hiếm có, rất nhiều chiến sĩ muốn hút thuốc,nhưng ở bên ngoài không hút được, vì thế mọi người thay nhau xuống hầm hút thuốc, dùng thuốc lá để xua đi sự mệt nói trên người.
/769
|