Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 657

/769


Những người chưa đên lượt chỉ đành ở bên ngoài cảnh giác nhìn bốn phía, đồng thời vân vê điếu thuốc trong tay, không ít người đặt điếu thuốc lên mũi hít hít liên tục, nhưng không dám châm lửa.

Trong bóng tối, đốm lửa ở đầu thuốc đủ để cho mình mất mạng, dù là chiến sĩ dũng cảm đến đâu cũng không phạm phải sai lầm ấu trĩ này.

Kỹ thuật bắn tỉa của quân Mã Toa đương nhiên là không thể so sánh với quân Lam Vũ, nhưng hiện giờ hai bên cách nhau thậm chí không tới 200m, trong khoảng cách ngắn như vậy, chênh lệch kỹ thuật không quan trọng nữa, chỉ cần phát hiện ra mục tiêu là có thể nhanh chóng tiêu diệt trơng chớp mắt.

Đao Vô Phong cũng ngồi trên rương đạn im lặng hút thuốc, thầm tính toán nhân số thương vong, từ lúc bắt đầu vào thành sáng hôm qua, tới tối hôm nay tổng cộng chiến đấu có 43 tiếng, hắn đã tốn mất 63 người, trong đó có 3 thiếu úy, 4 sĩ quan, 56 chiến sĩ.

Bộ đội của hắn chỉ có 200 người, đã tổn thất mất chừng 1/3, số quân Mã Toa bọn họ giết chết không cách nào tính chi tiết được, nhưng ước chừng 2 ngàn tên.

Đột nhiên bên ngoài đường hầm có sự xao động, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã nghe thấy uỵch một tiếng, từ trên bậc thang có người lăn xuống, toàn thân đầy bụi đất, gần như xô vào trước mắt Đao Vô Phong, chỉ nghe hắn khàn giọng kêu lên gấp gáp:" Lão Đao, túi cấp cứu, mau cho chúng tôi mấy túi cấp cứu."

Đao Vô Phong vội đứng lên, phát hiện ra Độc Cô Hồng Hoang, một sĩ quan cao cấp trong đội của Lăng Kiếm, tên tiểu từ này thường mắt để lên trời, bình thường gặp hắn cũng không thèm chào hỏi, cứ như có thù với hắn vậy.

Nói thực ấn tượng của Đao Vô Phong đối với Độc Cô Hồng Hoang không tốt, cảm thấy tên tiểu tử này quá nổi bật, tính cách quá kiêu ngạo, sau này khẳng định sẽ chịu thiệt.

Nhưng lúc này đối phương đầm đìa mồ hôi, toàn thân thương tích, ánh mắt sốt ruột làm Đao Vô Phong mau chóng đè ấn tượng không tốt với hắn xuống.

"Làm sao thể?" Đao Vô Phong kinh ngạc hỏi, trực giác cảm thấy có chuyện không lành.

"Lão Tôn đi rồi" Độc Cô Hồng Hoang giọng khàn khàn, làm Đao Vô Phong nghe không rõ.

Thì ra Độc Cô Hồng Hoang dọc đường vất vả lắm mới xông được đến đây, toàn thân trên dưới toàn vết thương, đồng phục bị rách bươm, nhìn qua vô cùng nhếch nhác, cổ họng đại khái cũng nuốt không ít bụi, nên nói chuyện vô cùng khó khăn, nói có một câu ngắn ngủi mà như muốn ngất xỉu.

Đao Vô Phong thầm kêu không hay, vội nhảy lên, thuận tay vơ lấy một đống túi cấp cứu, theo Độc Cô Hồng Hoang ra ngoài, Lữ Tứ Lang biết chuyện cũng giật mình, vội sắp xếp chiến sĩ khác trực ban rồi đi theo.

Bọn họ bước thấp bước cao lần mò trong đêm, cũng mặc kệ đường xá khó đi thế nào, vì tăng tốc độ không ngại mạo hiểm co chân chạy, ngã xuống lại lập tức bò dậy chạy tiếp.

Động tác của bọn họ dẫn tới một loạt tiếng động, nghe rất rõ ràng trong đêm tối, lính bắn tỉa quân Mã Toa không ngừng nổ súng truy theo đằng sau, nhưng bọn họ mặc kệ hết, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:" Lão Tôn đi rồi"

Lão Tôn tên là Tôn La, là phó thủ của Lăng Kiếm, hắn là nguyên lão trong nguyên lão quân Lam Vũ rồi, từ khi quân Lam Vũ được thành lập, đã theo Dương Túc Phong đánh đông dẹp bắc, có một đoạn thời gian còn làm cảnh vệ cho Dương Túc Phong.

Khi ở con đường tử vong đánh lén thủ đô Mông Địa Tạp La của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Tôn La đã là quan chỉ huy của lục quân đặc chiến đội rồi, sau đó vẫn luôn phục vụ trong lục quân đặc chiến, quân hàm của hắn cũng cao nhất trong lục quân đặc chiến, hắn là thượng tá lục quân, còn Đao Vô Phong và Lăng Kiếm mới chỉ là trung tá mà thôi.

Có thể nói mỗi một chiến sĩ của lục quân đặc chiến, cơ bản không ai không biết tới Tôn La, bề ngoài hắn nhìn qua trông giống như một lão già hiền từ, hết sức quan tâm tới chiến sĩ mới tới, thực tế trong lòng hắn cũng thiện lương như thế.

Trong gần 5 trăm người của hai đại đội lục quân đặc chiến, không có mấy người không được hắn quan tâm, tới cả Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, trong lòng cũng coi lão Tôn như trưởng bối của mình.

Vốn với kỳ hạn phục dịch của Tôn La thì đầu năm nay đã phải giải ngũ rồi, những báo cáo giải ngũ của những nguyên lão bọn họ đều do Dương Túc Phong đích thân ký tên, đãi ngộ hết sức hậu hĩnh.

Quân bộ quân Lam Vũ cũng đã an bài xong chức vụ chuyển nghề cho hắn, nghe nói là phó cục trưởng cục giáo dục, Dương Túc Phong còn khích lện trong báo cáo giải ngũ của hắn, muốn hắn tiếp tục phát huy lòng nhiệt tình, cống hiến cho sự nghiệp giáo dục của đế quốc Lam Vũ.

Nhưng sau khi lão Tôn nhận được phê chuẩn chuyển nghề, nghe nói quân Lam Vũ chuẩn bị đánh Minh Na Tư Đặc Lai, lại âm thầm thu báo cáo chuyển nghề lại, đồng thời xin thượng cấp tham gia chiến dịch này.

Ai cũng biết chiến dịch này không gì sánh bằng, Minh Na Tư Đặc Lai vốn là một danh từ đại diện cho anh hùng, Tôn La làm như vậy không gì ngoài muốn lưu lại một dấu chấm hoàn mỹ nhất cho cuộc đời binh nghiệp của mình mà thôi.

Dương Túc Phong phê chuẩn cho hắn, vốn chỉ muốn lão quân nhân này rời khỏi chiến trường một cách vẻ vang, nhưng không ai ngời, chiến dịch vừa mới bắt đầu, hắn đã bất hạnh rời khỏi thế giới này.

Đao Vô Phong và Lữ Tứ Lang tới thì Tôn La đã chết rồi, bất kể là bọn họ trên đường chạy gấp gáp thế nào, bất kể trong lòng bọn họ cầu khẩn trời cao như thế nào, bọn họ cũng không thể nhìn thấy lão quân nhân tiền bối này lần cuối.

Trong căn phòng sắp đổ, trên tấm ván đầy máu me, vị thượng tá lục quân lặng lẽ nằm đó, Tôn La ra đi tựa hồ vô cùng yên ổn, không mang theo một chút tiếc nuối nào, nhưng người ở bên cạnh đã không còn ra tiếng được nữa.

Cố nhịn hai hàng lệ nóng, Đao Vô Phong hạ mũ xuống nhìn vị nguyên lão của quân Lam Vũ này, Tôn La toàn thân đều là máu, băng cấp cứu băng bó khắp nơi, không nhìn rõ là bị thương ở đâu nữa.

Lăng Kiếm ấn trên ngực Tôn La, mong ông ta khôi phục lại hô hấp, nhưng Tôn La đã không còn quay lại được nữa.

Đao Vô Phong phục người xuống, mới hiểu Lăng Kiếm đang làm chuyện vô ích, đạn đã bắn xuyên qua cổ, cắt đúng vào huyết quản, cho dù đại la kim tiên cũng không thể cứu lại được nữa.

Lữ Tứ Lang lại chú ý thấy bên cạnh thi thể của Tôn La, còn có thi thể của binh sĩ quân Mã Toa chừng 13,14 tuổi, không biết hắn bị giết thế nào, chỉ thấy hai tay hắn bóp lấy cổ, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, người cong lại như con tôm.

Ở bên cạnh hắn có một khẩu súng trường Chấn Thiên, nòng súng đã bị quằn lại, tựa hồ bị thứ gì đó đập thật mạnh, lưỡi lê cung bị đập văng ra, ở bên tay trái của hắn còn có một miếng lương khô, loại quân Lam Vũ vẫn thường dùng.

"Tiểu Lăng, buông tay ra đi, lão Tôn đã đi rồi" Đao Vô Phong trầm giọng nói, sự hi sinh của Tôn La lưu lại sự bi thương cực lớn trong lòng mỗi người,nhiều chiến sĩ khóc nấc lên.

Nhưng quân nhân dù sao cũng là quân nhân, cần phải coi thường cái chết, vạn vạn lần không thể bị cái chết làm sụp đổ, muốn tiễn biệt anh linh của Tôn La, biện pháp tốt nhất là tiêu diệt quân Mã Toa, đoạt lấy Minh Na Tư Đặc Lai, chứ không phải ở chỗ này khóc lóc.

Nhưng Lăng Kiếm vẫn ấn ấn lên ngực của Tôn La, bi thương vô cùng, nếu không phải Đao Vô Phong giữ lấy, thì hắn đã ngất đi rồi, Độc Cô Hồng Hoang đứng lặng lẽ ở bên cạnh, mặt cũng lúc xanh lúc trắng, thi thoảng nghiến chặt răng, đấm mạnh vào vách tường bên cạnh.

Căn phòng này vốn đã rung rinh, bị hắn đấm cho như vậy, giống như có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào.

Đao Vô Phong thầm thở dài, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lữ Tứ Lang đi tới, chuẩn bị kéo Lăng Kiếm ra.

Đao Vô Phong biết rất rõ nguyên nhân Lăng Kiếm bi thương, khi Lăng Kiếm vừa mới tốt nghiệp, được Tôn La bồi dưỡng và hướng dẫn mới trở thành nhân vật lãnh đạo xuất sắc.

Lòng dạ và tinh thần chí công vô tư của Tôn La, làm cho mỗi người ở đây bội phục không thôi, Lăng Kiếm càng coi ông ta như phụ thân của mình, nên không sao chấp nhận được sự thật này.

Vẫy tay để Độc Cô Hồng Hoang cùng tới, Đao Vô Phong trầm tĩnh kéo mạnh Lăng Kiếm ra, đưa tay gỡ lấy số hiệu của TônLa cất vào trong lòng.

Vô tình chạm phải những miếng số hiệu lạnh băng, trong lòng hắn không khỏi khẽ run lên, đó đều là những anh hùng của Minh Na Tư Đặc Lai, mong rằng bọn họ linh thiêng, tiếp tục phù hộ cho quân Lam Vũ tiến tới.

Có một ngày nào đó, mình cũng sẽ trở thành miếng số hiệu trong lòng ai đó.

Lăng Kiếm nhào tới, muốn đánh nhau với Đao Vô Phong, rống lên:" Không" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Đao Vô Phong nghiêm giọng quát:" Lăng Kiếm, bình tĩnh, người chết không sống lại được nữa,bình tĩnh đi."

Lăng Kiếm dù sao cũng là hậu bối của Đao Vô Phong, bị hắn quát như cho như thế, tức thì ngây ra nhìn Đao Vô Phong.

Lữ Tứ Lang và Độc Cô Hồng Hoang đi lên, giữ chặt lấy hai bên của hắn, Lăng Kiếm máy móc một lúc, rồi cũng ngồi xuống đất ôm đầu khóc như một đứa bé, người ở bên cạnh cũng bị cảm nhiễm, cũng lặng lẽ chảy nước mắt.

Qua một lúc, Đao Vô Phong mới hỏi:" Chuyện là như thế nào?"

" Đều là tại lũ chó này" Độc Cô Hồng Hoang không biết bị thứ gì kích thích, đá một phát vào thi thể tên binh sĩ quân Mã Toa ở bên cạnh văng vào tường, làm đầu hắn tức thì vỡ toác, tiếp đó lại xông lên muốn dẫm nát hắn ra mới cam tâm, nhưng bị Lữ Tứ Lang giữ lại.

Thì ra bọn Lăng Kiếm tiêu diệt quân Mã Toa đánh trả, có bắt được một tên tù binh, chính là tên nằm ở trên mặt đất kia, hắn trông ngây ngây ngốc ngốc, hết sức đáng thương,thân thể nhỏ bé rõ ràng phát triển không tốt.

Vốn theo quy củ, loại chiến đấu này không giữ tù binh, cũng chưa từng nghĩ tới bắt tù binh, nếu là trước kia, khẳng định nhắm mắt cho một phát súng giết chết, nhưng chuyện lại hỏng ở chỗ này.

Tôn La qua 40, năm ngoái mưới kết hồn, lão bà của hắn đã hoài thai rồi, nhưng còn chưa sinh, vốn đợi hắn xuất ngũ mới sinh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Tôn La khao khát có con, nhìn thấy tên bính sĩ Mã Toa này, kỳ thực chỉ là đứa bé mới lớn, cảm thấy hắn rất đáng thương, bất giác động lòng trắc ẩn giữ hắn lại.

Đây là nguyên nhân Lăng Kiếm và Độc Cô Hồng Hoang hết sức tự trách móc bản thân, vì bọn họ cũng không cản trở,cho rằng đối phương chỉ là một đứa bé, giết chết tựa hồ quá đáng, kết quả mới xảy ra bị kịch này.

Khi đó không ai ngờ rằng Tôn La nhân từ tạo thành kết quả bất hạnh này, khi hắn chuẩn bị đưa cho đứa bé này một miếng lương khô, thì biến cố sinh ra, không biết tên binh sĩ Mã Toa đó làm sao kiếm được một khẩu súng trường Chấn Thiên, chắc là từ trong đống đổ nát, liến bắn ngay vào cổ Tôn La, Tôn La ra đi như thế.

Lăng Kiếm và Độc Cô Hồng Hoang trơ mắt nhìn Tôn La bị bắn trúng, tới tận hai giây không có động tác gì, bọn họ không sao tin được cảnh trước mắt, tới 2s sau bọn họ mới choàng tỉnh, Độc Cô Hồng Hoang cuồng nộ cắt đứt khí quản của tên binh sĩ Mã Toa đó, khiến hắn thống khổ ôm lấy cổ họng cho tới chết.

Còn Lăng Kiếm khi sờ đến thân thể của Tôn La thì đã biết Tôn La đã chết rồi, nhưng hắn không muốn tin,không ngừng dán băng cứu thương lên người Tôn La, mong cứu Tôn La sống lại.

Độc Cô Hồng Hoang đành nhắc nhỏ hắn Tôn La đi rồi, kết quả bị Lăng Kiếm mấy đi lý trí quát lệnh đi tới đội Đao Vô Phong xin túi cứu thương.

Một giờ 20p sáng, Đao Vô Phong thấy hơi lạnh, Minh Na Tư Đặc Lai hoàn toàn tĩnh mịch, hai cỗ thi thể dân lạnh ngắt, nằm trên tấm ván đầy máu, một mặc đồng phục thượng tá quân Lam Vũ, một mặc đồng phục binh sĩ quân Mã Toa hết sức sạch sẽ, không rộng thùng thình, tương xứng với thân thể nhỏ bé, nếu như không có bộ đồng phục khác nhau, bọn họ trông giống như hai cha con đang tĩnh lặng ngủ.

"Chết đáng lắm. Phong lĩnh đã nói rồi, tuyệt đối không được mềm lòng với kẻ địch, ai bảo hắn mềm lòng, chết là đáng. Chết là đáng."

Độc Cô Hồng Hoang rống lên, tiếng rống gọi tới vô số đạn của quân Mã Toa, giống như tiễn biệt anh linh.

Ai cũng biết Độc Cô Hồng Hoang nói ngược, im lặng không lên tiếng, uy vọng của Tôn La ở đại đội hai còn cao hơn của Lăng Kiếm, trong mắt của rất nhiều chiến sĩ trẻ, hắn là phụ thân của mình, hắn chết rồi, rất nhiều chiến sĩ trẻ lòng đau như cắt, vành mắt đỏ hoe, tay siết chặt báng súng.

Nhưng chuyện nay sao có thể trách Tôn La.

Đúng là Dương Túc Phong có nói, người Mã Toa chết mới là người Mã Toa tốt nhất, Trương Chi Phong có nói phải giết sạch người Mã Toa, chiếm lấy Minh Na Tư Đặc Lai, khẩu hiệu công thành của quân Lam Vũ cũng là kiên quyết tiêu diệt quân Mã Toa ngoan cố kháng cự.

Quân đội hai bên thù không đội trời chung, đế quốc Lam Vũ quật khởi phải lấy sự hủy diệt của nước Mã Toa làm cái giá, nhưng khi ngươi đối diện với một đứa bé nước Mã Toa 13,14 tuổi, ngươi có thể hạ sát thủ được sao?

Người như thế có khác gì súc sinh?

Có lẽ Tôn La không sai,đứa bé nước Mã Toa không sai, chỉ có chiến tranh là đáng hận. Nếu như không phải nước Mã Toa khơi lên chiến tranh, xâm lược, đồ sát đế quốc Đường Xuyên, có lẽ quan hệ hai bên hiện giờ không ác liệt như thế.

Những nguyên lão của quân Lam Vũ thiệt thòi ở chỗ bọn họ tới từ đại lục Y Vân, không hiểu sự tàn bạo của quân Mã Toa, nếu như là binh sĩ vốn là của quân đội Đường Xuyên cũ, bọn họ sẽ không ngây thơ như Tôn La, nhất định không tha cho một người Mã Toa nào.

Sau đó, không khí bên quân Lam Vũ vô cùng ngột ngạt, mọi người đều đau thương không muốn nói chuyện, sau nửa đêm, quân Mã Toa liên tục phát động phản kích trên 4000 người, kết quả bị quân Lam Vũ đánh cho toàn quân bị diệt.

quân Lam Vũ biến đau thương thành sức mạnh, phát huy sức chiến đấu lớn nhất, quân Mã Toa nào phải đối thủ? Đám quân Mã Toa tham dự tiến công bị đánh cho choáng váng, bọn chúng không hiểu sao đêm nay quân Lam Vũ lại phản kích dữ dội thế?

Sắc trời sáng dần, tiếng súng cũng dần lắng xuống, ở phía trước quân Lam Vũ, khắp nơi là thi thể binh sĩ quân Mã Toa, tới mấy ngàn tên, quân Lam Vũ thương vong cũng không ít.

Khi bộ đội hậu cần vào thành, ước chừng có 30 liệt sĩ và 60 thương binh bị đưa đi. Cái chết của Tôn La làm kinh động cao tầng của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong tuyên bố rõ ràng, y sẽ đích thân tới dự tang lễ của TÔn La.

Hơn 8h sáng, quân Lam Vũ bắt đầu kéo nhau vào trong thành, đầu tiên là lữ đoàn 401 với nhân số hơn hai ngàn người, sau khi tổng kết đầy đủ kinh nghiệm của đám Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, từng nhóm bộ đội quân Lam Vũ đã dùng biện pháp đánh bộc phá mở đường, mở rộng khu khống chế.

Chốt hỏa lực ban đầu của quân Mã Toa bố trí đã mất đi toàn bộ tác dụng, chỉ đành lâm thời lập nên phòng tuyến, sức chiến đấu khẳng định kém xa trước.

Pháo binh của quân Lam Vũ lúc này cũng dùng biện pháp pháo kích đồng loạt, phân chia khu vực khống chế, làm từng hàng, từng hàng nhà cửa bị phá hủy, lục quân xông pha vào chỗ bị pháo kích xong, những tên binh sĩ quân Mã Toa bị pháo kích làm cho choáng váng chưa kịp tỉnh táo lại đã bị đả kích mang tính hủy diệt.

Quân đội quân Lam Vũ triển khai thần tốc, tiến triển rất lý tưởng, tới buổi chiều, quân Lam Vũ cuối cùng cũng khống chế được khu vực ước chừng hơn 10 km vuông, ở cửa bắc, bộ chỉ huy sư đoàn bộ binh Mã Toa ở đó bị quân Lam Vũ chiếm được.

Nhưng cuộc chiến giành lấy cả Minh Na Tư Đặc Lai còn xa lắm mới kết thúc, quân Mã Toa phản kích cùng ngày càng kịch liệt…..

Không một ai có thể tính toán chính xác, chiến sự ở Minh Na Tư Đặc Lai khi nào mới kết thúc, Dương Túc Phong cũng không thể, lúc này y đang từ kinh đô Ni Lạc Thần tới Minh Na Tư Đặc Lai, chứng kiến nó rơi vào tay quân Lam Vũ như thế nào.

Nhưng vẫn còn nhiều chuyện xảy ra trước khi tới được nơi này.

Lúc đó tại quân y viện dã chiến. Sở Thiên Nhai cảm thấy mình đúng là xui xẻo. Vốn hắn hi vọng đánh một trận hoành tráng ở Minh Na Tư Đặc Lai, để người xung quanh nhìn thấy bản lĩnh của mình, cho dù không thể lưu lại thanh danh trên bảng anh hùng công chiếm Minh Na Tư Đặc Lai, ít nhất sau này về quê cũng phải làm vinh diệu tổ tong, có vốn khoe khoang với con cái sau này.

Không ngờ rằng vào Minh Na Tư Đặc Lai còn chưa được 2 ngày, đã bị cáng ra ngoài, đúng là đen hơn mõm chó. Bộ đội phản ứng nhanh Bạo Phong danh tiếng không bằng lục quân đặc chiến đội, hắn hi vọng thông qua cuộc chiến này để làm một cú trở mình thật đẹp, áp chế đám gia hỏa kia, nhưng hiện giờ xem ra không có khả năng lắm.

Sau khi mình đi, tên gia hỏa kia thay mình chỉ huy, khẳng định là chỉ có biết xông lên mà đánh, nếu như bình thường thì cũng không sao cả, nhưng ở Minh Na Tư Đặc Lai, cái nơi mà đâu đâu cũng là đống đổ nát, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, cách đánh này chỉ gia tăng thêm thương vong vô ích.

Nhưng hiện giờ nghĩ mấy chuyện này cũng có tác dụng gì? Quan chỉ huy nằm trong y viện sống không bằng chết mà.

Y viện dã chiến của quân Lam Vũ, đặt cách Minh Na Tư Đặc Lai không tới 5km, đó vốn là một cứ điểm vòng ngoài Minh Na Tư Đặc Lai, có cơ sở rất tốt.

quân Mã Toa không dám đối kháng với quân Lam Vũ ở ngoài đồng hoang, chủ động rút lui, nên cơ sở trang thiết bị này còn nguyên vẹn để lại cho quân Lam Vũ.

Nơi này có quân doanh rộng rãi, có thao trường lớn, còn có rất nhiều công trình khác, đối với y viện dã chiến mà nói, điều kiện như thế này quả là có chút xa xỉ, nhưng nếu không phải gặp xui xẻo thì có ai muốn tới cái chỗ quỷ quái này.

Thương thế của Sở Thiên Nhai trông qua vô cùng nghiêm trọng, đạn bắn xuyên qua người, để lại vết thương như nắm đấm, thậm chí còn có thể nhìn thấy ruột ở bên trong, trông vô cùng khủng khiếp, nhưng thực tế không nguy hiểm đến tính mạng.

Bản thân hắn ở trên chiến trường áp dụng biện pháp cấp cứu rất hiệu quả, y sinh giúp hắn xử lý vết thương, khử trùng xong rồi băng bó lại, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt, coi như đã xử lý xong.

Điều này làm Sở Thiên Nhai càng thêm bực bội, vốn vết thương này chẳng có gì, nhưng lại làm hắn hành động khó khăn, cũng không thể dùng sức, cứ như thành một phế nhân tỉnh táo vậy.

Trong con mắt của người khác, mình giống như hoàn toàn không bị thương, bất quả là kẻ hèn nhát tới y viện để trốn tránh, vừa mới nghĩ như vậy, hắn cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình như khinh bỉ vậy.

Hắn chinh chiến trên chiến trường 3,4 năm rồi, không thể chịu được ánh mắt loại này.

Sở Thiên Nhai lập tức yêu cầu muốn xuất viện, kết quả bị viện trưởng nghiêm khắc từ chối, viện trưởng là một người phụ nữ già, tính cách cực kỳ cương liệt.

Nữ viện trưởng nói rõ với hắn, vết thương của hắn dù tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một khi trở về chiến trường, vết thương nhiễm trùng, hắn sẽ lập tức toi đời.

Cuối cùng không thèm nghe Sở Thiên Nhai phân trần, liền bảo vệ binh đuổi hắn đi, còn cảnh cáo hắn, nếu như hắn trốn viện, sẽ gọi điện thoại cho thượng cấp của hắn bắt hắn về.

Gặp phải nữ nhân cường hãn như vậy, Sở Thiên Nhai chỉ đành khuất phục, dùng tinh thần AQ không thèm đấu với nữ nhân để an ủi mình ngoan ngoãn ở lại y viện.

Bất quá ở lại y viện y cũng không thể chỉ dưỡng bệnh mà thôi, phải nghĩ ra việc để làm, việc khẩn cấp là trở lại chiến trường nên Sở Thiên Nhai đi khắp nơi nghe ngóng tin tức của Lý Trí Kiệt…..

Hắn muốn nhờ Lý Trí Kiệt giúp đỡ, hắn coi như cũng có giao tình gặp mặt một lần với Lý Trí Kiệt, hi vọng được giơ cao đánh khẽ, thả hắn khỏi y viện.

Nhưng hắn rất nhanh nhận được tin tức tuyệt vọng, Lý Trí Kiệt không có ở đây, thậm chí cũng không có ở gần đây, mà đã tới hành lang Á Sâm xử lý ôn dịch rồi, chẳng những Lý Trí Kiệt đi mà những y sinh và hộ sĩ hắn biết hoặc nghe nói tới đều không ai có ở gần đó.

Cảm giác như cái y viện dã chiến này không phải của quân Lam Vũ mở vậy. Qua một ngày, Sở Thiên Nhai hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ đành bỏ qua ý niệm lén lút trốn đi.

"Ôn dịch?" Nhàm chán nằm trên giường bệnh, Sở Thiên Nhai lầm bầm nói, vì thời tiết nóng nực, nằm trên giường bệnh rất khó chịu, nhưng vết thương khiến hắn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, chuyện này chẳng khác nào lấy mạng hắn.

Hắn chỉ đành kiếm chuyện để nghĩ, phân tán sự chú ý của mình, ôn dịch đương nhiên là một đề tài tốt, nhưng hắn không biết Ngu thành xuất hiện ôn dịch gì, xem ra các huynh đệ ở hành lang Á Sâm cũng nhiều tai nạn, đại khái cũng chẳng khá hơn ở Minh Na Tư Đặc Lai là bao.

Nằm ở trên giương bệnh một ngày, Sở Thiên Nhai đã cảm thấy thật khó sống, ý nghĩ bỏ trốn 3,4 lần hiện lên, thậm chí còn thiếu chút nữa thực hiện, bất quá cuối cùng vẫn tạm thời áp chế được.

Nữ viện trưởng kia hắn tin quá nửa là ngoài cứng trong mềm, bất quá nếu như mà hắn chuồn đi thật, bà ta gọi điện cho thượng cấp của mình cũng chẳng phải chuyện khó gì, nhìn dáng vể bề trên của nữ viện trưởng đó, nói không chừng còn có chút quen biết với thượng cấp của mình, vậy thì mình toi đời.

Nghĩ tới thượng cấp, Sở Thiên Nhai tuyệt vọng, tia hi vọng bỏ trốn cuối cùng bị dập tắt ngúm, bộ đội của hắn thuộc về bộ đội tác chiến đặc chủng của bộ tổng tham mưu, cấp trên trực tiếp là Phượng Thải Y.

Phượng Thải Y mà muốn bóp chết loại sâu kiến như hắn còn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Vạn nhất điện thoại gọi tới bộ tổng tham mưu, không may bị Dương Túc Phong biết ….. Sở Thiên Nhai thực sự không dám nghĩ tiếp nữa.

Thực ra hắn cũng biết, vết thương của mình mặc dù không nguy hiểm gì tới tính mạng, nhưng ảnh hưởng nghiêm trọng tới hành động, trên chiến trường một quan chỉ huy hành động không tiện là gánh nặng cho bộ hạ, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp tới thắng bại trên chiến trường.

Trong loại hạng chiến phức tạp này, bất kỳ nhân tố ảnh hưởng tới tính linh hoạt đều mang lại hậu quả khó lường, nói một cách khác, mình tới cũng chỉ mang thêm nguy hiểm cho thuộc hạ.

Nói từ góc độ này, Sở Thiên Nhai cũng chỉ đành thầm trách mình xui xẻo mà thôi.

Nhưng tiếng pháo từ Minh Na Tư Đặc Lai truyền tới vô cùng dụ hoặc, chiến đấu đang tiến hành kịch liệt, căn cứ vào tin tức hắn nắm được, quân Lam Vũ hôm nay sẽ đưa một phần binh lực của lữ đoàn 401 vào chiến trường, thăm dò khả năng phòng thủ tổng thể của bọn chúng.

Thực tế đúng như vậy, từ rạng sáng tỉnh lại, pháo binh của quân Lam Vũ như chưa từng ngừng nghỉ, từ tiếng pháo mà phán đoán, chắc chắn là xạ kích động loạt, như vậy bất kể thứ gì ngăn cản trước mặt nó sẽ bị san bằng hết.

Xạ kích như vậy, khung cảnh nhất định sẽ rất hùng vĩ, nếu như mình ở hiện trường nhất định sẽ máu nóng sục sôi.

Còn cả khẩu chiến thần pháo trong lời đồn kia nữa, cũng đang lác đác xạ kích, pháo đạn của nó thật sự kinh khủng, cho dù hắn cách xa Minh Na Tư Đặc Lai tới 5km vẫn mơ hồ cảm thấy sàn bị chấn động.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status