Dịch: Phong Bụi
Kỹ thuật diễn, kỹ thuật diễn, không kịp nữa rồi.
“Có kiến nghị gì sao?”
“Khụ khụ, tôi chỉ có kinh nghiệm từ phim truyền hình thôi.”
“Hử?”
“Tôi cảm thấy mặc đồ dạ hành đột nhập vào Mục gia quá nguy hiểm.”
“… Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi.”
“Cho nên…” Thẩm Thận Nguyên đè thấp giọng nói, tiến lại gần.
La Thiếu Thần phối hợp ngồi xuống.
“Có thể sử dụng nằm vùng.”
La Thiếu Thần hỏi: “Nằm vùng thế nào?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Anh tìm một lý do nào đó gây sự với nhà họ La, định trả thù La gia một cách độc ác, như thế liền cùng mục đích với Mục gia rồi. Mục gia nhất định sẽ tới lôi kéo anh!”
La Thiếu Thần hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Thận Nguyên trừng anh một cái đầy vẻ “Anh sao lại không hiểu được”: “Bởi vì anh là cháu của La Định Âu, nhất định sẽ biết rất nhiều bí mật mà La gia không muốn cho người ngoài biết. Hơ, không biết cũng không vấn đề gì, anh là cháu của La Định Âu, nếu như giúp Mục gia đối đầu với La gia thì La gia sẽ rất mất mặt. Nếu như Mục gia thông minh, nhất định sẽ lôi kéo anh.”
“Rơi vào bẫy mà cậu đặt ra gọi là thông minh sao?”
“Bởi vì tôi thông minh hơn.”
La Thiếu Thần không nói không rằng đứng thẳng dậy.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Anh cảm thấy kế hoạch này thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.”
“Rất nhiều phim truyền hình đều sử dụng thủ đoạn này! Thương trường hay chiến trường đều có, vừa nhìn là biết là kinh điển! Sao có thể chẳng thế nào cả?”
“Mục gia cũng là một gia tộc mua nổi ti vi.”
“Hơ, bọn họ chắc cũng chẳng rảnh rỗi mà ngày nào cũng xem chứ?”
“Thương trường chiến trường đều có, không cần ngày nào cũng xem, xem một hai ngày là biết thừa rồi.”
“Hơ, sao bọn họ lại rảnh rỗi đến thế chứ!” Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm, cúi đầu tiếp tục nhai cánh gà.
La Thiếu Thần nói: “Không cần suy nghĩ quá nhiều, lúc trước thế nào thì sau này cứ như vậy đi.”
“Vẫn gọi anh là tiểu tiểu thúc thúc sao?” Thẩm Thận Nguyên cố ý chớp chớp mắt.
La Thiếu Thần nói: “Tất nhiên, phải tạo thành thói quen.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tạo thành thói quen? Chẳng may sau này quay trở về không sửa được thì làm thế nào?”
La Thiếu Thần nhún vai: “Cậu không sửa được tôi cũng không ngại.”
“… Như vậy không phải vô duyên vô cớ mà anh hơn tôi hẳn một thế hệ sao?”
“Hình như là vậy.” Thái độ của anh ta rất qua loa có lệ.
“Cái gì mà hình như vậy, căn bản chính là vậy.”
La Thiếu Thần nói: “Vậy thì là thế đi. Cậu không hy vọng trở thành vãn bối của tôi sao?”
“Anh là tiền bối đáng kính của tôi, nhưng mà làm vãn bối… kỳ quặc quá.” Thẩm Thận Nguyên nghĩ đến cái gì, lập tức nghiêm túc nói, “Tôi không phải loại người dựa vào cha nuôi mà leo lên.”
La Thiếu Thần gõ nhẹ vào đầu cậu, “Cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Thẩm Thận Nguyên trấn định nói: “Chẳng nghĩ gì cả.”
Hai người lặng lẽ ăn một hồi.
La Thiếu Thần đột nhiên hỏi: “Cậu thực sự chưa từng gặp qua loại chuyện này chứ?”
“Chuyện gì?”
“Cha nuôi.” (Bụi: Rõ ràng là rất để ý người ta =.=)
“Không có.”
Lại ăn một hồi.
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên nói: “Nhưng mẹ nuôi thì có.”
“……”
La Thiếu Thần ngửa cổ uống một ngụm coca lớn, làm như thản nhiên mà hỏi: “Mấy người?”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra hỏi: “Mẹ nuôi á?”
“Còn có bà nuôi nữa sao?”
“Không có, một người cũng không.” Thẩm Thận Nguyên tự tin nói, “Tôi là một thanh niên đầy thực lực!”
La Thiếu Thần nhướn mày.
Thẩm Thận Nguyên gượng gạo bổ sung: “Ngoại trừ ca hát.”
Nếu như nói ngày cậu gặp được Kiều Dĩ Hàng và Cao Cần là ngày trọn vẹn nhất của cậu sau khi trở thành La Lâm Lâm, thì hôm nay chính là một ngày cậu vừa lên voi xuống chó vừa nhận được những chuyện vui mừng liên tiếp.
Ở trong đại trạch La gia được canh phòng chặt chẽ, Kiều Dĩ Hàng và Cao Cần có tài giỏi đến đâu cũng chỉ có thể làm cứu viện vòng ngoài, nhưng La Thiếu Thần thì khác, anh ta mới chân chính là cơn mưa kịp thời mà hiện giờ có thể giúp cậu chuyển nguy thành an.
Nghĩ tới đây, cậu nhớ lại, La Thiếu Thần trước khi phát hiện tuy không hề nói, nhưng vô hình trung cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, chỉ là lúc đó cậu không hề cảm nhận thấy.
Rốt cuộc là phát hiện ra từ lúc nào?
Cậu suy đông nghĩ tây, cảm thấy ngày nào cũng giống ngày nào.
Không thể nào ngày đầu tiên gặp đã biết rồi chứ?
Thẩm Thận Nguyên bắt đầu nghi ngờ khả năng diễn xuất của mình.
“Thực sự rất giả tạo sao?” Cậu ngồi trên giường, trong màn đêm tĩnh lặng, bắt đầu cuộc tự kiểm điểm mình một cách sâu sắc.
“Hôm nay cục cưng sao thế?”
Vú Triệu đã hỏi ra nghi vấn của tất cả mọi người trên bàn ăn.
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu, trầm mặc ăn cháo.
La lão thái thái xoa đầu cậu nói: “Có phải tiểu tiểu thúc thúc của con lại bắt nạt con rồi không? Nói cho bà biết, bà sẽ bảo ông đánh chú í một trận.”
Đánh La Thiếu Thần sao?
Thẩm Thận Nguyên nghiêng đầu nhìn bà, sau đó chầm chậm lắc lắc đầu.
La Định Mỹ không kiên nhẫn, hỏi trực tiếp: “Vậy là tên khốn nào chọc giận Lâm Lâm? Ông út bất kể là ai, đều sẽ đánh cho hắn một trận!”
Thẩm Thận Nguyên tiếp tục ăn cháo.
La Định Âu nói: “Có phải dạo gần đây đi học mệt quá không? Hay là hôm nay nghỉ đi, để cha con dắt con đi chơi.”
La Khải Trạch cũng ý thức được khoảng cách giữa mình và con gái càng ngày càng xa, rất muốn mau bù đắp, vội nói: “Đúng vậy, Lâm Lâm muốn đi đâu? Khu vui chơi hay là công viên nước? Hay là vườn bách thú? Xem phim? Chơi game?”
Thẩm Thận Nguyên chỉ lắc đầu.
La Khải Trạch hết cách.
Vú Triệu nói: “Hay là, gọi La Thiếu gia đến hỏi xem?”
Bà vừa nói xong, La Định Mỹ đã lấy điện thoại ra gọi cho Hỗn tiểu tử (bác Mỹ đặt tên anh Thần trong danh bạ là Hỗn tiểu tử =))), bắt đầu quở trách La Thiếu Thần.
Thẩm Thận Nguyên: “……” Có phải cậu đã tạo nên hiệu quả ngược lại rồi không?
Lúc La Thiếu Thần đi đến, La lão thái thái, vú Triệu và Hồng Hồng đang chơi uống rượu với Thẩm Thận Nguyên.
La lão thái thái cầm một con rối hình voi nói: “Bà voi bây giờ đến thăm nhà của bé hươu dễ thường nè, bé hươu dễ thương có ở nhà không?”
Trong tay Thẩm Thận Nguyên ôm con hươu, trên khuôn mặt là vẻ tịch liêu, lặng lẽ lắc đầu.
Vú Triệu giơ con khỉ lên, cười nói: “Cục cưng, con xem ai đến nè? Là bà khỉ đó.”
Thẩm Thận Nguyên không có chút để ý.
Hồng Hồng dưới sự áp bức của hai “bà”, ôm một con heo, mỉm cười nói: “Thím… heo đến thăm bé hươu nè.”
“Khụ.” La Thiếu Thần ho khan một tiếng, chen vào giữa ba người đang hết sức mệt mỏi, nói: “Con đưa nó ra ngoài chơi.”
“Đi đâu? Chúng ta cùng đi.” Vú Triệu đứng dậy rất nhanh.
Thẩm Thận Nguyên nhảy bật lên, ôm lấy chân La Thiếu Thần, “Con và tiểu tiểu thúc thúc đi.”
……
Vú Triệu chịu đả kích lớn, “Cục cưng không thích vú nữa sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Vú lớn tuổi rồi, không thể chạy lung tung, dễ sinh bệnh, không tốt.”
Vú Triệu lập tức chuyển đả kích thành cảm động: “Cục cưng lớn rồi, biết thương vú rồi.”
La lão thái thái thấy cậu và La Thiếu Thần hợp ý nhau như vậy, không hề sinh ra ngăn cách, tâm tình rất tốt, giục bọn họ mau đi ra ngoài chơi.
Ngồi lên xe, La Thiếu Thần mới hỏi: “Chuyện gì thế?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi cần tăng cường khả năng diễn xuất của mình.”
La Thiếu Thần nghi hoặc.
“Tôi cảm thấy La Lâm Lâm lúc trước tôi diễn đã thêm vào quá nhiều nguyên tố Thẩm Thận Nguyên, quá khác biệt với bản chính.” Đây là thành quả của Thẩm Thận Nguyên tối qua tự kiểm điểm bản thân, “La Lâm Lâm vốn là một người sống sờ sờ, không phải nhân vật trong kịch bản, cho nên tôi không nên thêm vào quá nhiều thói quen cá nhân và sự phát huy từ bên trong.”
La Thiếu Thần gật gật đầu.
“Anh nhìn thấu tôi là vì vậy phải không?” Thẩm Thận Nguyên hỏi.
La Thiếu Thần nói: “Phim chiếu được hai mươi tập rồi, tính cách của nhân vật đột nhiên thay đổi đúng là sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.”
Thẩm Thận Nguyên vỗ đùi nói: “Chính là ý đó.”
“Đợi đến lúc khán giả xem từ tập hai mươi mốt đến tập bốn mươi, khó khăn lắm mới quen được, tập bốn mươi mốt nhân vật lại trở về với hai mươi mốt tập đầu, chẳng lẽ không kỳ quái sao?”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
La Thiếu Thần nói: “Giữ bộ dạng như trước kia của cậu là được rồi.”
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Tôi phụng mệnh đưa cậu đi chơi.”
“Đi chơi thật sao?” Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên. Cậu còn tưởng đây là cái cớ để La Thiếu Thần đưa cậu ra ngoài, “Cái chúng ta cần nhất bây giờ không phải là hội nghị nghiên cứu chiến lược sao? Không phải đến Y Mã Đặc sao? Nếu như suốt ngày đến Y Mã Đặc không tiện, có thể tìm một chỗ có máy tính, mở hội nghị trực tuyến.” Cậu cứ nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy nhiệt huyết trào dâng.
La Thiếu Thần dùng khóe mắt liếc cậu một cái, liền nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta: “Cậu cho là đảng ngầm tham gia cách mạng hả?”
“Ít nhất là phong trào bài trừ ma túy.”
“Xe của tôi 24 giờ đều bị người ta giám sát, để không khiến mấy người họ phát hiện ra chúng ta bằng mặt không bằng lòng, tốt nhất là vẫn là đến khu vui chơi đi một vòng.”
“… Có thể lựa chọn không?”
“Có thể.”
“Tôi muốn đi xem phim.”
La Thiếu Thần hỏi: “Gần đây có phim điện ảnh nào hứng thú sao?”
“Tôi gần đây làm gì có thời gian mà xem phim nào được chiếu. Dù sao phim nào cũng được, chủ yếu là học kỹ thuật diễn!”
“Vậy thì xem Chú cừu vui vẻ và con sói xám vậy.”
“……”
Kỹ thuật diễn, kỹ thuật diễn, không kịp nữa rồi.
“Có kiến nghị gì sao?”
“Khụ khụ, tôi chỉ có kinh nghiệm từ phim truyền hình thôi.”
“Hử?”
“Tôi cảm thấy mặc đồ dạ hành đột nhập vào Mục gia quá nguy hiểm.”
“… Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi.”
“Cho nên…” Thẩm Thận Nguyên đè thấp giọng nói, tiến lại gần.
La Thiếu Thần phối hợp ngồi xuống.
“Có thể sử dụng nằm vùng.”
La Thiếu Thần hỏi: “Nằm vùng thế nào?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Anh tìm một lý do nào đó gây sự với nhà họ La, định trả thù La gia một cách độc ác, như thế liền cùng mục đích với Mục gia rồi. Mục gia nhất định sẽ tới lôi kéo anh!”
La Thiếu Thần hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Thận Nguyên trừng anh một cái đầy vẻ “Anh sao lại không hiểu được”: “Bởi vì anh là cháu của La Định Âu, nhất định sẽ biết rất nhiều bí mật mà La gia không muốn cho người ngoài biết. Hơ, không biết cũng không vấn đề gì, anh là cháu của La Định Âu, nếu như giúp Mục gia đối đầu với La gia thì La gia sẽ rất mất mặt. Nếu như Mục gia thông minh, nhất định sẽ lôi kéo anh.”
“Rơi vào bẫy mà cậu đặt ra gọi là thông minh sao?”
“Bởi vì tôi thông minh hơn.”
La Thiếu Thần không nói không rằng đứng thẳng dậy.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Anh cảm thấy kế hoạch này thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.”
“Rất nhiều phim truyền hình đều sử dụng thủ đoạn này! Thương trường hay chiến trường đều có, vừa nhìn là biết là kinh điển! Sao có thể chẳng thế nào cả?”
“Mục gia cũng là một gia tộc mua nổi ti vi.”
“Hơ, bọn họ chắc cũng chẳng rảnh rỗi mà ngày nào cũng xem chứ?”
“Thương trường chiến trường đều có, không cần ngày nào cũng xem, xem một hai ngày là biết thừa rồi.”
“Hơ, sao bọn họ lại rảnh rỗi đến thế chứ!” Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm, cúi đầu tiếp tục nhai cánh gà.
La Thiếu Thần nói: “Không cần suy nghĩ quá nhiều, lúc trước thế nào thì sau này cứ như vậy đi.”
“Vẫn gọi anh là tiểu tiểu thúc thúc sao?” Thẩm Thận Nguyên cố ý chớp chớp mắt.
La Thiếu Thần nói: “Tất nhiên, phải tạo thành thói quen.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tạo thành thói quen? Chẳng may sau này quay trở về không sửa được thì làm thế nào?”
La Thiếu Thần nhún vai: “Cậu không sửa được tôi cũng không ngại.”
“… Như vậy không phải vô duyên vô cớ mà anh hơn tôi hẳn một thế hệ sao?”
“Hình như là vậy.” Thái độ của anh ta rất qua loa có lệ.
“Cái gì mà hình như vậy, căn bản chính là vậy.”
La Thiếu Thần nói: “Vậy thì là thế đi. Cậu không hy vọng trở thành vãn bối của tôi sao?”
“Anh là tiền bối đáng kính của tôi, nhưng mà làm vãn bối… kỳ quặc quá.” Thẩm Thận Nguyên nghĩ đến cái gì, lập tức nghiêm túc nói, “Tôi không phải loại người dựa vào cha nuôi mà leo lên.”
La Thiếu Thần gõ nhẹ vào đầu cậu, “Cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Thẩm Thận Nguyên trấn định nói: “Chẳng nghĩ gì cả.”
Hai người lặng lẽ ăn một hồi.
La Thiếu Thần đột nhiên hỏi: “Cậu thực sự chưa từng gặp qua loại chuyện này chứ?”
“Chuyện gì?”
“Cha nuôi.” (Bụi: Rõ ràng là rất để ý người ta =.=)
“Không có.”
Lại ăn một hồi.
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên nói: “Nhưng mẹ nuôi thì có.”
“……”
La Thiếu Thần ngửa cổ uống một ngụm coca lớn, làm như thản nhiên mà hỏi: “Mấy người?”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra hỏi: “Mẹ nuôi á?”
“Còn có bà nuôi nữa sao?”
“Không có, một người cũng không.” Thẩm Thận Nguyên tự tin nói, “Tôi là một thanh niên đầy thực lực!”
La Thiếu Thần nhướn mày.
Thẩm Thận Nguyên gượng gạo bổ sung: “Ngoại trừ ca hát.”
Nếu như nói ngày cậu gặp được Kiều Dĩ Hàng và Cao Cần là ngày trọn vẹn nhất của cậu sau khi trở thành La Lâm Lâm, thì hôm nay chính là một ngày cậu vừa lên voi xuống chó vừa nhận được những chuyện vui mừng liên tiếp.
Ở trong đại trạch La gia được canh phòng chặt chẽ, Kiều Dĩ Hàng và Cao Cần có tài giỏi đến đâu cũng chỉ có thể làm cứu viện vòng ngoài, nhưng La Thiếu Thần thì khác, anh ta mới chân chính là cơn mưa kịp thời mà hiện giờ có thể giúp cậu chuyển nguy thành an.
Nghĩ tới đây, cậu nhớ lại, La Thiếu Thần trước khi phát hiện tuy không hề nói, nhưng vô hình trung cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, chỉ là lúc đó cậu không hề cảm nhận thấy.
Rốt cuộc là phát hiện ra từ lúc nào?
Cậu suy đông nghĩ tây, cảm thấy ngày nào cũng giống ngày nào.
Không thể nào ngày đầu tiên gặp đã biết rồi chứ?
Thẩm Thận Nguyên bắt đầu nghi ngờ khả năng diễn xuất của mình.
“Thực sự rất giả tạo sao?” Cậu ngồi trên giường, trong màn đêm tĩnh lặng, bắt đầu cuộc tự kiểm điểm mình một cách sâu sắc.
“Hôm nay cục cưng sao thế?”
Vú Triệu đã hỏi ra nghi vấn của tất cả mọi người trên bàn ăn.
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu, trầm mặc ăn cháo.
La lão thái thái xoa đầu cậu nói: “Có phải tiểu tiểu thúc thúc của con lại bắt nạt con rồi không? Nói cho bà biết, bà sẽ bảo ông đánh chú í một trận.”
Đánh La Thiếu Thần sao?
Thẩm Thận Nguyên nghiêng đầu nhìn bà, sau đó chầm chậm lắc lắc đầu.
La Định Mỹ không kiên nhẫn, hỏi trực tiếp: “Vậy là tên khốn nào chọc giận Lâm Lâm? Ông út bất kể là ai, đều sẽ đánh cho hắn một trận!”
Thẩm Thận Nguyên tiếp tục ăn cháo.
La Định Âu nói: “Có phải dạo gần đây đi học mệt quá không? Hay là hôm nay nghỉ đi, để cha con dắt con đi chơi.”
La Khải Trạch cũng ý thức được khoảng cách giữa mình và con gái càng ngày càng xa, rất muốn mau bù đắp, vội nói: “Đúng vậy, Lâm Lâm muốn đi đâu? Khu vui chơi hay là công viên nước? Hay là vườn bách thú? Xem phim? Chơi game?”
Thẩm Thận Nguyên chỉ lắc đầu.
La Khải Trạch hết cách.
Vú Triệu nói: “Hay là, gọi La Thiếu gia đến hỏi xem?”
Bà vừa nói xong, La Định Mỹ đã lấy điện thoại ra gọi cho Hỗn tiểu tử (bác Mỹ đặt tên anh Thần trong danh bạ là Hỗn tiểu tử =))), bắt đầu quở trách La Thiếu Thần.
Thẩm Thận Nguyên: “……” Có phải cậu đã tạo nên hiệu quả ngược lại rồi không?
Lúc La Thiếu Thần đi đến, La lão thái thái, vú Triệu và Hồng Hồng đang chơi uống rượu với Thẩm Thận Nguyên.
La lão thái thái cầm một con rối hình voi nói: “Bà voi bây giờ đến thăm nhà của bé hươu dễ thường nè, bé hươu dễ thương có ở nhà không?”
Trong tay Thẩm Thận Nguyên ôm con hươu, trên khuôn mặt là vẻ tịch liêu, lặng lẽ lắc đầu.
Vú Triệu giơ con khỉ lên, cười nói: “Cục cưng, con xem ai đến nè? Là bà khỉ đó.”
Thẩm Thận Nguyên không có chút để ý.
Hồng Hồng dưới sự áp bức của hai “bà”, ôm một con heo, mỉm cười nói: “Thím… heo đến thăm bé hươu nè.”
“Khụ.” La Thiếu Thần ho khan một tiếng, chen vào giữa ba người đang hết sức mệt mỏi, nói: “Con đưa nó ra ngoài chơi.”
“Đi đâu? Chúng ta cùng đi.” Vú Triệu đứng dậy rất nhanh.
Thẩm Thận Nguyên nhảy bật lên, ôm lấy chân La Thiếu Thần, “Con và tiểu tiểu thúc thúc đi.”
……
Vú Triệu chịu đả kích lớn, “Cục cưng không thích vú nữa sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Vú lớn tuổi rồi, không thể chạy lung tung, dễ sinh bệnh, không tốt.”
Vú Triệu lập tức chuyển đả kích thành cảm động: “Cục cưng lớn rồi, biết thương vú rồi.”
La lão thái thái thấy cậu và La Thiếu Thần hợp ý nhau như vậy, không hề sinh ra ngăn cách, tâm tình rất tốt, giục bọn họ mau đi ra ngoài chơi.
Ngồi lên xe, La Thiếu Thần mới hỏi: “Chuyện gì thế?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi cần tăng cường khả năng diễn xuất của mình.”
La Thiếu Thần nghi hoặc.
“Tôi cảm thấy La Lâm Lâm lúc trước tôi diễn đã thêm vào quá nhiều nguyên tố Thẩm Thận Nguyên, quá khác biệt với bản chính.” Đây là thành quả của Thẩm Thận Nguyên tối qua tự kiểm điểm bản thân, “La Lâm Lâm vốn là một người sống sờ sờ, không phải nhân vật trong kịch bản, cho nên tôi không nên thêm vào quá nhiều thói quen cá nhân và sự phát huy từ bên trong.”
La Thiếu Thần gật gật đầu.
“Anh nhìn thấu tôi là vì vậy phải không?” Thẩm Thận Nguyên hỏi.
La Thiếu Thần nói: “Phim chiếu được hai mươi tập rồi, tính cách của nhân vật đột nhiên thay đổi đúng là sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.”
Thẩm Thận Nguyên vỗ đùi nói: “Chính là ý đó.”
“Đợi đến lúc khán giả xem từ tập hai mươi mốt đến tập bốn mươi, khó khăn lắm mới quen được, tập bốn mươi mốt nhân vật lại trở về với hai mươi mốt tập đầu, chẳng lẽ không kỳ quái sao?”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
La Thiếu Thần nói: “Giữ bộ dạng như trước kia của cậu là được rồi.”
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Tôi phụng mệnh đưa cậu đi chơi.”
“Đi chơi thật sao?” Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên. Cậu còn tưởng đây là cái cớ để La Thiếu Thần đưa cậu ra ngoài, “Cái chúng ta cần nhất bây giờ không phải là hội nghị nghiên cứu chiến lược sao? Không phải đến Y Mã Đặc sao? Nếu như suốt ngày đến Y Mã Đặc không tiện, có thể tìm một chỗ có máy tính, mở hội nghị trực tuyến.” Cậu cứ nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy nhiệt huyết trào dâng.
La Thiếu Thần dùng khóe mắt liếc cậu một cái, liền nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta: “Cậu cho là đảng ngầm tham gia cách mạng hả?”
“Ít nhất là phong trào bài trừ ma túy.”
“Xe của tôi 24 giờ đều bị người ta giám sát, để không khiến mấy người họ phát hiện ra chúng ta bằng mặt không bằng lòng, tốt nhất là vẫn là đến khu vui chơi đi một vòng.”
“… Có thể lựa chọn không?”
“Có thể.”
“Tôi muốn đi xem phim.”
La Thiếu Thần hỏi: “Gần đây có phim điện ảnh nào hứng thú sao?”
“Tôi gần đây làm gì có thời gian mà xem phim nào được chiếu. Dù sao phim nào cũng được, chủ yếu là học kỹ thuật diễn!”
“Vậy thì xem Chú cừu vui vẻ và con sói xám vậy.”
“……”
/166
|