Dịch: Phong Bụi
Tin đồn, tin đồn, rất không vui.
(tiến tổ: bước vào đoàn làm phim, bắt đầu đóng phim.)
Không có cừu vui vẻ, không có sói xám, không có… không có…
Thẩm Thận Nguyên đối diện với phòng bán vé lẩm bẩm.
“Mua xong vé rồi.” La Thiếu Thần đưa một hộp bắp rang bơ cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên nhận lấy đã rơi rớt mất một phần ba.
“Anh xem đôi cha con kia kìa.”
“Đứa bé dễ thương quá.”
“Người bố lạnh lùng quá!”
“……”
La Thiếu Thần lấy mũ trên đầu mình xuống, đội lên đầu Thẩm Thận Nguyên.
“Tôi không nhìn thấy gì cả.” Thẩm Thận Nguyên vừa nói xong, cả người đã bị La Thiếu Thần ôm lên, sau đó nhấp nhô trong bóng đêm đi về phía trước. Không thể nhìn rõ đường khiến Thẩm Thận Nguyên cảm thấy trống rỗng và cô đơn, cậu không biết nói gì đành tìm đề tài mà nói: “Anh mua vé phim gì vậy?”
“Cậu nói xem?”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Tiếng ríu ra ríu rít của trẻ con vang lên bên tai đã nói cho cậu biết đáp án.
“Anh thích xem phim hoạt hình sao?”
La Thiếu Thần nói: “Cậu thích.”
“Tôi nghĩ rằng ‘Tôi’ nên thích những bộ phim như kiểu “Tên sát thủ này quá tàn khốc” chứ.”
“Đợi cậu mười hai tuổi rồi hãy nói.”
“Mười hai tuổi có thể có mối tình đầu sao?” Thẩm Thận Nguyên liên tưởng hết sức sâu xa.
La Thiếu Thần hỏi: “Cậu muốn trải qua sinh nhật 12 tuổi sao?”
“… Tại sao rõ ràng 1 giây trước khi anh mở miệng ra tôi còn rất vui vẻ, nhưng sao sau khi anh mở miệng được 1 giây thì tôi liền cảm thấy rất chán nản thế nhỉ?”
“Điều đó chứng tỏ niềm vui của cậu được tạo thành từ bong bóng xà phòng.”
“Anh cảm thấy niềm vui loại nào khó rạn vỡ nhất?”
“Nắm được trong lòng bàn tay.” La Thiếu Thần bước vào phòng chiếu phim.
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy bên tai vang lên tiếng ầm ầm thật trầm, cánh tay ôm lấy mình thít chặt hơn, chặt đến nỗi hộp bắp rang bơ trong lòng biến dạng.
Trước khi chiếu phim, quảng cáo phim 5 phút, mở đầu phim mấy chục giây, sau đó đi vào phần chính.
La Thiếu Thần nghe thấy tiếng nhai bắp rang bơ bên cạnh ngừng lại, quay đầu nhìn. Thẩm Thận Nguyên đang nghiêng đầu ngủ khò khò dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình, điều hiếm thấy là, một tay thò vào trong hộp lại không hề bị đổ.
Bốn phía lần lượt vang lên tiếng trẻ nhỏ và người lớn trò chuyện với nhau.
La Thiếu Thần lấy hộp bắp rang bơ ra khỏi tay cậu, đặt ở một bên, sau đó cởi áo khoác ra, đắp lên hai người, cũng dựa vào ghế mà ngủ. Lúc này không thể không nói, mua vé ghế đôi cho tình nhân thật là một việc sáng suốt.
Mẹ kiếp!
Cái lưới sắt này sao mà cao quá vậy ta? Trèo mãi mà không trèo ra được?
Thẩm Thận Nguyên thở hổn hển trèo rồi lại trèo, cảm giác như đã trèo suốt mấy chục năm rồi, cuối cùng cũng đến được đỉnh, một vầng trăng tròn treo trên không trung, màu vàng rực rỡ, hấp dẫn như một buồng chuối vậy. Cậu ngã nhào một cái ra ngoài, liền rơi vào trong một cái nôi.
Một người trưởng thành mặc áo blouse trắng nhìn từ cao xuống, hỏi tình trạng sức khỏe cậu.
Thẩm Thận Nguyên trả lời loạn xạ một lượt, người mặc áo blouse trắng liền phất tay cho cậu đi. Cậu vừa định ngồi dậy, liền nhìn thấy chân bị cắm một cái kim tiêm, một ống tiêm khổng lồ trực tiếp đặt bên cạnh nôi, không chú ý là sẽ bị cắm vào.
Thẩm Thận Nguyên trước tiên là kinh hoàng, sau đó tức giận, bắt đầu tính sổ với người mặc áo blouse trắng, sau đó cãi cọ, sau đó là đẩy qua đẩy lại, sau đó…
Cậu mở choàng mắt, nghe rõ những tiếng bước chân vang lên xung quanh, La Thiếu Thần đang dựa vào ghế trong phòng chờ, cúi đầu nhìn cậu.
“Hết phim rồi à?” Thẩm Thận Nguyên giãy giụa ngồi dậy.
La Thiếu Thần nói: “Mới chiếu được một tiếng.”
“Phim ngắn thế sao? Vé anh mua mất bao nhiêu tiền?”
“Vẫn chưa hết phim.”
“Vậy tại sao chúng ta lại ra ngoài?”
“Bởi vì cậu ngủ mất rồi…”
Thẩm Thận Nguyên hiểu được, vỗ vỗ anh, “Không sao, tuy rằng tôi không hứng thú với bộ phim này lắm, có điều tôi có thể làm người yểm hộ cho anh.”
“Vừa rồi tôi chưa nói xong,” La Thiếu Thần nói, “Bởi vì cậu ngủ mất rồi, đồng thời còn bắt đầu ngáy.”
“……”
“Hơn nữa, mỗi lần đều chọn đúng lúc không có lời thoại, không có âm nhạc mà ngáy.”
“……” Thẩm Thận Nguyên hổ thẹn nhìn anh, “Xin lỗi, làm anh mất hứng rồi.”
La Thiếu Thần: “……”
Đi ra từ phòng chiếu phim, liền nhìn thấy một phóng viên giả vờ ngẫu nhiên đi qua, “La Thiếu, sao khéo vậy nhỉ, anh cũng đến xem phim sao?”
La Thiếu Thần đầu cũng không thèm ngoảnh lại, nói: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Phóng viên vội vàng đuổi theo: “Nghe nói La Lâm Lâm tham gia vào bộ phim mới của đạo diễn Cổ? Sau này cô bé sẽ phát triển hướng đến giới Văn nghệ sao?”
La Thiếu Thần làm như không nghe thấy gì đi về phía trước.
“Anh nói một chút đi mà, nói một chút thôi tôi sẽ không hỏi nữa.” Phóng viên lùi hai bước, còn chụp cho họ một tấm ảnh.
La Thiếu Thần sắc mặt không thay đổi, suốt dọc đường chỉ im lặng quay trở lại xe.
Phóng viên vỗ vỗ vào cửa sau xe.
Thẩm Thận Nguyên thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta một cái.
La Thiếu Thần nhanh chóng khởi động xe. Phóng viên không can tâm đuổi theo vài bước mới chịu thôi.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Anh ta có viết linh tinh gì trên tạp chí không nhỉ?”
“Viết linh tinh cái gì?”
“La Thiếu Thần dắt cháu gái đi ăn mừng La Khải Tùng qua đời gì gì đó…” Cậu nói càng lúc càng nhỏ tiếng.
La Thiếu Thần nói: “Cậu cũng tin rằng tôi và La Khải Tùng bất hòa sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Nếu như tin, tôi đã không nói là viết linh tinh.”
La Thiếu Thần nghĩ ngợi một lúc, mới nói: “Tôi và La Khải Tùng đúng là không thân cận, nhưng không có bất hòa. Nếu như có thời gian gặp nhau, vẫn có thể ngồi xuống cùng uống một chén.”
“Thuận tiện buôn dưa sao?”
“Về cái gì?”
“Về các ngôi sao nữ gì gì đó…” La Khải Tùng là playboy nổi tiếng của làng giải trí, La Thiếu Thần lại là người trong giới giải trí, đề tài chung của hai người hẳn là chuyện về mặt này nhỉ. Cậu rất khó tưởng tượng ra bộ dạng của La Khải Tùng ngồi nói chuyện cùng La Thiếu Thần về nhạc cổ điển hoặc những ca khúc đang thịnh hành.
“Không, bàn về thời sự.”
“……” Cái này càng không thể tưởng tượng nổi. Thẩm Thận Nguyên liếc nhìn La Thiếu Thần đang chăm chú lái xe qua kính chiếu hậu một cái, phát hiện những gì bản thân biết về anh ta vẫn còn dừng lại tại mức độ vô cùng nông cạn.
La Thiếu Thần hỏi: “Cậu biết rất nhiều chuyện về những ngôi sao nữ à?”
“Cũng kha khá.” Nói về buôn dưa, Thẩm Thận Nguyên khá đắc ý, những thông tin hành lang cậu nắm được thường không phải là giả.
“Scandal cũng không ít.”
“Đúng vậy, giới showbiz có rất nhiều scandal.” Cậu không những biết rất nhiều scandal, còn biết rất nhiều chuyện thật việc thật.
“Cái nào là thật?”
“Cái nào sao? Rất nhiều đó!” Thẩm Thận Nguyên bắt đầu đưa tay ra đếm, “Nói về dạo gần đây nhé. Nhạc Vận này, Sở Yến Yến này, đều là thật cả. Ngay cả Âu Khánh Du cũng là thật, rất khó tưởng tượng phải không?”
Khuôn mặt lạnh như băng của La Thiếu Thần có chút nhăn nhó: “Âu Khánh Du?”
“Đúng vậy! Là thật đó.”
La Thiếu Thần trầm mặc hồi lâu mới nói: “Bà ấy không phải sắp 60 tuổi rồi sao?”
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt đầy biểu cảm “Anh thật là lạc hậu”: “Đúng vậy đó, tình yêu vượt qua tuổi tác.”
“……”
Thẩm Thận Nguyên lại ngẫm nghĩ một lát nói: “Cũng không thể tính là tình yêu vượt qua tuổi tác, Ngô Quốc Thường cũng không còn trẻ nữa.”
“… Cậu đang nói là Âu Khánh Du và Ngô Quốc Thường?”
“Đúng vậy, anh không xem báo sao? Bọn họ không phải bị chụp tại quán cà phê Norman hay sao?”
“Cậu nhớ kỹ thật.”
Thẩm Thận Nguyên lại đắc ý nói: “Tôi nhớ rất kỹ những chuyện mình thấy hứng thú.”
“Tại sao cậu không đi làm phóng viên?”
“Bởi vì phóng viên không biết được nhiều như tôi.”
“…….”
Buổi trưa quây quần ăn một bữa cơm, đến chiều, Thẩm Thận Nguyên lại bị vứt cho Lang Nam.
La Thiếu Thần định ra hai quy định chết với Lang Nam: Thứ nhất, không được dắt cậu ra ngoài. Thứ hai, khoảng cách giữa hai người không được vượt qua 5m.
Lang Nam run rẩy hỏi anh: “Nếu như phạm phải thì sao?”
La Thiếu Thần nói: “Cái gọi là quy định chết chính là phạm vào thì lập tức chết.”
Lang Nam: “……”
Thẩm Thận Nguyên nhìn Lang Nam không ngừng đong đưa trước mặt mình: “Nhìn chú có vẻ rất sốt ruột thì phải?”
“Đúng, cứ thế, nhìn chú đi, không ngừng nhìn chú.”
“……”
Lại đi thêm 5 phút nữa, Lang Nam thở hồng hộc hỏi cậu: “Con thấy thế nào?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Chú sốt ruột suốt 5 phút?”
“Chẳng lẽ không có chút cảm giác rất chóng mặt, rất buồn ngủ sao?”
“Hơ.”
Lang Nam chán nản nói: “Tốt hơn là chú nên gọi một cốc sữa bò mang về.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Tại sao mỗi lần bọn họ nói muốn cho cậu uống sữa, cậu đều có cảm giác cái mà mình uống không phải là sữa mà là thuốc ngủ vậy?
Lang Nam vừa đi ra không lâu, cửa lại bị kéo ra, mỹ nữ mà lần trước bắt gặp trước cửa nhà La Thiếu đi vào.
“Lâm Lâm?” Mỹ nữ nhìn thấy cậu hai mắt liền sáng lên.
Thẩm Thận Nguyên vội vàng tắt cửa sổ diễn đàn Trời cao biển rộng đi, mỉm cười với cô ta.
“Chỉ có mình em thôi sao, La Thiếu đâu?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tiểu tiểu thúc thúc có việc bận rồi.”
“Ồ, một mình em có phải rất chán không? Chị chơi với em được không?”
“Được ạ.”
“Lâm Lâm thích chơi gì?”
“Kéo búa bao.”
“Được, vậy chúng ta chơi nào.”
Thẩm Thận Nguyên và mỹ nữ cùng ngồi trên sô pha, bắt đầu “Kéo búa bao…”
Lang Nam mua sữa trở về thấy Thu Ngọc Như ngồi trên sô pha, nhè nhẹ xoa đầu Thẩm Thận Nguyên, Thẩm Thận Nguyên nằm trên đùi cô, ngủ rất mãn nguyện.
Thu Ngọc Như nhìn thấy anh ta, ra hiệu suỵt.
Lang Nam gật gật đầu, lặng lẽ rời khỏi văn phòng, đi tìm La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần đang ngồi soạn nhạc, thấy anh ta đi vào, hai mày không vui chau lại, bỏ tai nghe xuống, hỏi: “Lâm Lâm đâu?”
Lang Nam cười hi hi, nói: “Tiểu thư Thu đến, dỗ cô nhóc ngủ rồi.”
La Thiếu Thần đáp một tiếng, vừa đeo lại tai nghe vừa thuận miệng hỏi: “Dỗ thế nào?”
“Vuốt ve vuốt ve…”
Lời của Lang Nam còn chưa nói xong, La Thiếu Thần đã đẩy ghế đi ra ngoài. (Bụi: Oh oh anh ghen =v=)
Lang Nam: “……” Vừa rồi có phải anh đã nói lời gì không phải hay không?
Thu Ngọc Như nhìn vẻ mặt say ngủ của La Lâm Lâm, cũng thấy có chút buồn ngủ, đang định dựa vào sô pha chợp mắt một lúc, liền thấy cửa không báo trước đột ngột bị đẩy ra. La Thiếu Thần sa sầm mặt bước vào.
Tuy rằng vẻ mặt lúc bình thường của anh ta cũng không tốt đẹp gì hơn, nhưng đen sì như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Thu Ngọc Như không khỏi căng thẳng: “Chuyện gì vậy?”
Ánh mắt La Thiếu Thần thản nhiên quét qua cái váy ngắn và lớp tất mỏng của cô, vươn tay bế Thẩm Thận Nguyên lên.
Thu Ngọc Như vội vàng đứng dậy nói: “Nhẹ nhàng chút, cô nhóc vừa mới ngủ.”
La Thiếu Thần thản nhiên lắc lắc.
Thẩm Thận Nguyên bị lay tỉnh, dụi dụi mắt nói: “Phải đi rồi sao?”
La Thiếu Thần hỏi: “Ngủ thoải mái nhỉ?”
Thẩm Thận Nguyên híp mắt nhìn anh, lại nhìn cánh tay đang bế mình, gật đầu nói: “Tư thế bế có tiến bộ, thoải mái lắm.”
La Thiếu Thần: “……”
Thu Ngọc Như nói: “Nếu Lâm Lâm đã tỉnh rồi, không bằng chúng ta đi xuống uống chén trà chiều?”
La Thiếu Thần nói: “Mới đầu tháng đã muốn nợ nần rồi sao?”
Thu Ngọc Như cũng đã quen những lời lạnh nhạt của anh, mỉm cười làm nũng: “Nhớ anh không được sao?”
La Thiếu Thần nói: “Chỗ này không phải vườn bách thú.”
“Cùng lắm thì tôi mua vé.” Thu Ngọc Như dường như nghe không ra sự từ chối trong lời của anh, “ Ừm… mời hai người đi ăn cơm. Ăn gì cũng được, tôi đãi. Kế toán đều vắt cổ chày ra nước đó, cơ hội hiếm có thế này, đừng bỏ lỡ chứ.”
La Thiếu Thần nói với Lang Nam: “Đi mua ba phần thức ăn nhanh đắt nhất, nhớ lấy hóa đơn, sau đó tìm Thu tiểu thư thanh toán.”
Thu Ngọc Như cười khổ nói: “Ăn cơm với tôi là chuyện tồi tệ đến vậy sao?”
La Thiếu Thần giọng bớt lạnh lùng hơn: “Không tồi tệ, chỉ là không cần thiết.”
Lang Nam đi đến: “Tôi…”
“Cậu đóng cửa lại.” La Thiếu Thần nói.
Thẩm Thận Nguyên được La Thiếu Thần bế, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Thu Ngọc Như càng lúc càng xa tầm mắt, không khỏi thông cảm nói: “Kỳ thực ăn một bữa cơm cũng chẳng vấn đề gì.”
La Thiếu Thần hỏi: “Cậu muốn cùng ăn cơm với cô ta sao?”
“Từ chối mỹ nữ không phải là hành động của một người đàn ông chân chính.”
“Cậu làm đàn ông chân chính mấy lần rồi?”
“Hơ, không phải đang nói về anh sao? Không được chuyển đề tài.”
La Thiếu Thần hơi càm thấy bực mình, thả cậu xuống nói: “Cô ta là loại cậu thích sao?”
“Không phải.” Thẩm Thận Nguyên trả lời vô cùng dứt khoát, “Tôi thích những phụ nữ nhỏ nhắn.”
La Thiếu Thần: “……”
“Có mái tóc xoăn dài bồng bềnh.”
“……”
“Thân hình ngực tấn công mông phòng thủ là tốt nhất, ha ha, có điều cũng không nhất định phải thế.”
“Tính cách thì sao?”
“Dịu dàng nghe lời, thích nương tựa, dựa dẫm. Tôi không ngại cô ấy trở thành một bà xã nắm toàn quyền trong nhà, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền cho cô ấy tiêu, để cho cô ấy ngày nào cũng trang điểm thật xinh đẹp!” Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn chìm trong sự tưởng tượng của bản thân.
La Thiếu Thần lạnh giọng: “Cứ nỗ lực nỗ lực đi, cậu có thế tự giải quyết rồi.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Làm gì mà tự nhiên chọc vào nỗi đau của người ta?
Tuy rằng đã có dự cảm, nhưng sau khi nhìn thấy tin tức của mình và La Thiếu Thần đi xem phim trên tin tức showbiz, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng bất bình. Đương nhiên, cậu bất bình chính là vì xô nước bẩn mà tạp chí này tạt vào La Thiếu Thần.
Chỉ là một buổi đi xem phim bình thường lại bị tạp chí bẻ cong thành xác La Khải Tùng còn chưa lạnh, La Thiếu đã vội vàng bồi dưỡng cháu gái phú gia xưng bá làng giải trí.
Không biết tạp chí này coi người đọc của họ thành cái gì, ngay cả cái tiêu đề khiến người ta kinh sợ, không chút đáng tin là đứa trẻ sáu tuổi xưng bá làng giải trí cũng có thể nghĩ ra.
Người nhà họ La đương nhiên cũng nhìn thấy rồi. Có điều điều bọn họ quan tâm lại là việc khác.
“Bé đáng yêu, bộ phim hôm qua có hay không?”
“Hay.”
“Tiểu tiểu thúc thúc có bắt nạt con không?”
“Không.”
“Sau này để tiểu tiểu thúc thúc lại đưa con đi xem phim nữa nhé?”
“Dạ.”
“Ngoan lắm.”
“Cục cưng từ trước đến giờ đều ngoan như vậy mà.”
“Chốc nữa chúng ta cùng đi mua quần áo mới cho bé đáng yêu nha. Bé đáng yêu phải thường xuyên lên ống kính, không chuẩn bị quần áo đẹp không được.”
……
Được rồi. La gia là một gia tộc lớn đã quen thấy sóng gió, thành viên nào cũng đều thân kinh bách chiến, những tin tức lá cải như vậy đối với bọn họ đều không đáng nhắc đến. So sánh với họ, bản thân kỳ kèo một hai với những tin tức lá cải như vậy đúng là quá mức thiếu phóng khoáng.
Nhưng mà…
Vẫn cảm thấy không thoải mái!
Thẩm Thận Nguyên thầm nhớ kỹ tên tạp chí, quyết định sau này nhất định không đặt mua tạp chí này nữa!
Tin đồn, tin đồn, rất không vui.
(tiến tổ: bước vào đoàn làm phim, bắt đầu đóng phim.)
Không có cừu vui vẻ, không có sói xám, không có… không có…
Thẩm Thận Nguyên đối diện với phòng bán vé lẩm bẩm.
“Mua xong vé rồi.” La Thiếu Thần đưa một hộp bắp rang bơ cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên nhận lấy đã rơi rớt mất một phần ba.
“Anh xem đôi cha con kia kìa.”
“Đứa bé dễ thương quá.”
“Người bố lạnh lùng quá!”
“……”
La Thiếu Thần lấy mũ trên đầu mình xuống, đội lên đầu Thẩm Thận Nguyên.
“Tôi không nhìn thấy gì cả.” Thẩm Thận Nguyên vừa nói xong, cả người đã bị La Thiếu Thần ôm lên, sau đó nhấp nhô trong bóng đêm đi về phía trước. Không thể nhìn rõ đường khiến Thẩm Thận Nguyên cảm thấy trống rỗng và cô đơn, cậu không biết nói gì đành tìm đề tài mà nói: “Anh mua vé phim gì vậy?”
“Cậu nói xem?”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Tiếng ríu ra ríu rít của trẻ con vang lên bên tai đã nói cho cậu biết đáp án.
“Anh thích xem phim hoạt hình sao?”
La Thiếu Thần nói: “Cậu thích.”
“Tôi nghĩ rằng ‘Tôi’ nên thích những bộ phim như kiểu “Tên sát thủ này quá tàn khốc” chứ.”
“Đợi cậu mười hai tuổi rồi hãy nói.”
“Mười hai tuổi có thể có mối tình đầu sao?” Thẩm Thận Nguyên liên tưởng hết sức sâu xa.
La Thiếu Thần hỏi: “Cậu muốn trải qua sinh nhật 12 tuổi sao?”
“… Tại sao rõ ràng 1 giây trước khi anh mở miệng ra tôi còn rất vui vẻ, nhưng sao sau khi anh mở miệng được 1 giây thì tôi liền cảm thấy rất chán nản thế nhỉ?”
“Điều đó chứng tỏ niềm vui của cậu được tạo thành từ bong bóng xà phòng.”
“Anh cảm thấy niềm vui loại nào khó rạn vỡ nhất?”
“Nắm được trong lòng bàn tay.” La Thiếu Thần bước vào phòng chiếu phim.
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy bên tai vang lên tiếng ầm ầm thật trầm, cánh tay ôm lấy mình thít chặt hơn, chặt đến nỗi hộp bắp rang bơ trong lòng biến dạng.
Trước khi chiếu phim, quảng cáo phim 5 phút, mở đầu phim mấy chục giây, sau đó đi vào phần chính.
La Thiếu Thần nghe thấy tiếng nhai bắp rang bơ bên cạnh ngừng lại, quay đầu nhìn. Thẩm Thận Nguyên đang nghiêng đầu ngủ khò khò dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình, điều hiếm thấy là, một tay thò vào trong hộp lại không hề bị đổ.
Bốn phía lần lượt vang lên tiếng trẻ nhỏ và người lớn trò chuyện với nhau.
La Thiếu Thần lấy hộp bắp rang bơ ra khỏi tay cậu, đặt ở một bên, sau đó cởi áo khoác ra, đắp lên hai người, cũng dựa vào ghế mà ngủ. Lúc này không thể không nói, mua vé ghế đôi cho tình nhân thật là một việc sáng suốt.
Mẹ kiếp!
Cái lưới sắt này sao mà cao quá vậy ta? Trèo mãi mà không trèo ra được?
Thẩm Thận Nguyên thở hổn hển trèo rồi lại trèo, cảm giác như đã trèo suốt mấy chục năm rồi, cuối cùng cũng đến được đỉnh, một vầng trăng tròn treo trên không trung, màu vàng rực rỡ, hấp dẫn như một buồng chuối vậy. Cậu ngã nhào một cái ra ngoài, liền rơi vào trong một cái nôi.
Một người trưởng thành mặc áo blouse trắng nhìn từ cao xuống, hỏi tình trạng sức khỏe cậu.
Thẩm Thận Nguyên trả lời loạn xạ một lượt, người mặc áo blouse trắng liền phất tay cho cậu đi. Cậu vừa định ngồi dậy, liền nhìn thấy chân bị cắm một cái kim tiêm, một ống tiêm khổng lồ trực tiếp đặt bên cạnh nôi, không chú ý là sẽ bị cắm vào.
Thẩm Thận Nguyên trước tiên là kinh hoàng, sau đó tức giận, bắt đầu tính sổ với người mặc áo blouse trắng, sau đó cãi cọ, sau đó là đẩy qua đẩy lại, sau đó…
Cậu mở choàng mắt, nghe rõ những tiếng bước chân vang lên xung quanh, La Thiếu Thần đang dựa vào ghế trong phòng chờ, cúi đầu nhìn cậu.
“Hết phim rồi à?” Thẩm Thận Nguyên giãy giụa ngồi dậy.
La Thiếu Thần nói: “Mới chiếu được một tiếng.”
“Phim ngắn thế sao? Vé anh mua mất bao nhiêu tiền?”
“Vẫn chưa hết phim.”
“Vậy tại sao chúng ta lại ra ngoài?”
“Bởi vì cậu ngủ mất rồi…”
Thẩm Thận Nguyên hiểu được, vỗ vỗ anh, “Không sao, tuy rằng tôi không hứng thú với bộ phim này lắm, có điều tôi có thể làm người yểm hộ cho anh.”
“Vừa rồi tôi chưa nói xong,” La Thiếu Thần nói, “Bởi vì cậu ngủ mất rồi, đồng thời còn bắt đầu ngáy.”
“……”
“Hơn nữa, mỗi lần đều chọn đúng lúc không có lời thoại, không có âm nhạc mà ngáy.”
“……” Thẩm Thận Nguyên hổ thẹn nhìn anh, “Xin lỗi, làm anh mất hứng rồi.”
La Thiếu Thần: “……”
Đi ra từ phòng chiếu phim, liền nhìn thấy một phóng viên giả vờ ngẫu nhiên đi qua, “La Thiếu, sao khéo vậy nhỉ, anh cũng đến xem phim sao?”
La Thiếu Thần đầu cũng không thèm ngoảnh lại, nói: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Phóng viên vội vàng đuổi theo: “Nghe nói La Lâm Lâm tham gia vào bộ phim mới của đạo diễn Cổ? Sau này cô bé sẽ phát triển hướng đến giới Văn nghệ sao?”
La Thiếu Thần làm như không nghe thấy gì đi về phía trước.
“Anh nói một chút đi mà, nói một chút thôi tôi sẽ không hỏi nữa.” Phóng viên lùi hai bước, còn chụp cho họ một tấm ảnh.
La Thiếu Thần sắc mặt không thay đổi, suốt dọc đường chỉ im lặng quay trở lại xe.
Phóng viên vỗ vỗ vào cửa sau xe.
Thẩm Thận Nguyên thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta một cái.
La Thiếu Thần nhanh chóng khởi động xe. Phóng viên không can tâm đuổi theo vài bước mới chịu thôi.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Anh ta có viết linh tinh gì trên tạp chí không nhỉ?”
“Viết linh tinh cái gì?”
“La Thiếu Thần dắt cháu gái đi ăn mừng La Khải Tùng qua đời gì gì đó…” Cậu nói càng lúc càng nhỏ tiếng.
La Thiếu Thần nói: “Cậu cũng tin rằng tôi và La Khải Tùng bất hòa sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Nếu như tin, tôi đã không nói là viết linh tinh.”
La Thiếu Thần nghĩ ngợi một lúc, mới nói: “Tôi và La Khải Tùng đúng là không thân cận, nhưng không có bất hòa. Nếu như có thời gian gặp nhau, vẫn có thể ngồi xuống cùng uống một chén.”
“Thuận tiện buôn dưa sao?”
“Về cái gì?”
“Về các ngôi sao nữ gì gì đó…” La Khải Tùng là playboy nổi tiếng của làng giải trí, La Thiếu Thần lại là người trong giới giải trí, đề tài chung của hai người hẳn là chuyện về mặt này nhỉ. Cậu rất khó tưởng tượng ra bộ dạng của La Khải Tùng ngồi nói chuyện cùng La Thiếu Thần về nhạc cổ điển hoặc những ca khúc đang thịnh hành.
“Không, bàn về thời sự.”
“……” Cái này càng không thể tưởng tượng nổi. Thẩm Thận Nguyên liếc nhìn La Thiếu Thần đang chăm chú lái xe qua kính chiếu hậu một cái, phát hiện những gì bản thân biết về anh ta vẫn còn dừng lại tại mức độ vô cùng nông cạn.
La Thiếu Thần hỏi: “Cậu biết rất nhiều chuyện về những ngôi sao nữ à?”
“Cũng kha khá.” Nói về buôn dưa, Thẩm Thận Nguyên khá đắc ý, những thông tin hành lang cậu nắm được thường không phải là giả.
“Scandal cũng không ít.”
“Đúng vậy, giới showbiz có rất nhiều scandal.” Cậu không những biết rất nhiều scandal, còn biết rất nhiều chuyện thật việc thật.
“Cái nào là thật?”
“Cái nào sao? Rất nhiều đó!” Thẩm Thận Nguyên bắt đầu đưa tay ra đếm, “Nói về dạo gần đây nhé. Nhạc Vận này, Sở Yến Yến này, đều là thật cả. Ngay cả Âu Khánh Du cũng là thật, rất khó tưởng tượng phải không?”
Khuôn mặt lạnh như băng của La Thiếu Thần có chút nhăn nhó: “Âu Khánh Du?”
“Đúng vậy! Là thật đó.”
La Thiếu Thần trầm mặc hồi lâu mới nói: “Bà ấy không phải sắp 60 tuổi rồi sao?”
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt đầy biểu cảm “Anh thật là lạc hậu”: “Đúng vậy đó, tình yêu vượt qua tuổi tác.”
“……”
Thẩm Thận Nguyên lại ngẫm nghĩ một lát nói: “Cũng không thể tính là tình yêu vượt qua tuổi tác, Ngô Quốc Thường cũng không còn trẻ nữa.”
“… Cậu đang nói là Âu Khánh Du và Ngô Quốc Thường?”
“Đúng vậy, anh không xem báo sao? Bọn họ không phải bị chụp tại quán cà phê Norman hay sao?”
“Cậu nhớ kỹ thật.”
Thẩm Thận Nguyên lại đắc ý nói: “Tôi nhớ rất kỹ những chuyện mình thấy hứng thú.”
“Tại sao cậu không đi làm phóng viên?”
“Bởi vì phóng viên không biết được nhiều như tôi.”
“…….”
Buổi trưa quây quần ăn một bữa cơm, đến chiều, Thẩm Thận Nguyên lại bị vứt cho Lang Nam.
La Thiếu Thần định ra hai quy định chết với Lang Nam: Thứ nhất, không được dắt cậu ra ngoài. Thứ hai, khoảng cách giữa hai người không được vượt qua 5m.
Lang Nam run rẩy hỏi anh: “Nếu như phạm phải thì sao?”
La Thiếu Thần nói: “Cái gọi là quy định chết chính là phạm vào thì lập tức chết.”
Lang Nam: “……”
Thẩm Thận Nguyên nhìn Lang Nam không ngừng đong đưa trước mặt mình: “Nhìn chú có vẻ rất sốt ruột thì phải?”
“Đúng, cứ thế, nhìn chú đi, không ngừng nhìn chú.”
“……”
Lại đi thêm 5 phút nữa, Lang Nam thở hồng hộc hỏi cậu: “Con thấy thế nào?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Chú sốt ruột suốt 5 phút?”
“Chẳng lẽ không có chút cảm giác rất chóng mặt, rất buồn ngủ sao?”
“Hơ.”
Lang Nam chán nản nói: “Tốt hơn là chú nên gọi một cốc sữa bò mang về.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Tại sao mỗi lần bọn họ nói muốn cho cậu uống sữa, cậu đều có cảm giác cái mà mình uống không phải là sữa mà là thuốc ngủ vậy?
Lang Nam vừa đi ra không lâu, cửa lại bị kéo ra, mỹ nữ mà lần trước bắt gặp trước cửa nhà La Thiếu đi vào.
“Lâm Lâm?” Mỹ nữ nhìn thấy cậu hai mắt liền sáng lên.
Thẩm Thận Nguyên vội vàng tắt cửa sổ diễn đàn Trời cao biển rộng đi, mỉm cười với cô ta.
“Chỉ có mình em thôi sao, La Thiếu đâu?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tiểu tiểu thúc thúc có việc bận rồi.”
“Ồ, một mình em có phải rất chán không? Chị chơi với em được không?”
“Được ạ.”
“Lâm Lâm thích chơi gì?”
“Kéo búa bao.”
“Được, vậy chúng ta chơi nào.”
Thẩm Thận Nguyên và mỹ nữ cùng ngồi trên sô pha, bắt đầu “Kéo búa bao…”
Lang Nam mua sữa trở về thấy Thu Ngọc Như ngồi trên sô pha, nhè nhẹ xoa đầu Thẩm Thận Nguyên, Thẩm Thận Nguyên nằm trên đùi cô, ngủ rất mãn nguyện.
Thu Ngọc Như nhìn thấy anh ta, ra hiệu suỵt.
Lang Nam gật gật đầu, lặng lẽ rời khỏi văn phòng, đi tìm La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần đang ngồi soạn nhạc, thấy anh ta đi vào, hai mày không vui chau lại, bỏ tai nghe xuống, hỏi: “Lâm Lâm đâu?”
Lang Nam cười hi hi, nói: “Tiểu thư Thu đến, dỗ cô nhóc ngủ rồi.”
La Thiếu Thần đáp một tiếng, vừa đeo lại tai nghe vừa thuận miệng hỏi: “Dỗ thế nào?”
“Vuốt ve vuốt ve…”
Lời của Lang Nam còn chưa nói xong, La Thiếu Thần đã đẩy ghế đi ra ngoài. (Bụi: Oh oh anh ghen =v=)
Lang Nam: “……” Vừa rồi có phải anh đã nói lời gì không phải hay không?
Thu Ngọc Như nhìn vẻ mặt say ngủ của La Lâm Lâm, cũng thấy có chút buồn ngủ, đang định dựa vào sô pha chợp mắt một lúc, liền thấy cửa không báo trước đột ngột bị đẩy ra. La Thiếu Thần sa sầm mặt bước vào.
Tuy rằng vẻ mặt lúc bình thường của anh ta cũng không tốt đẹp gì hơn, nhưng đen sì như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Thu Ngọc Như không khỏi căng thẳng: “Chuyện gì vậy?”
Ánh mắt La Thiếu Thần thản nhiên quét qua cái váy ngắn và lớp tất mỏng của cô, vươn tay bế Thẩm Thận Nguyên lên.
Thu Ngọc Như vội vàng đứng dậy nói: “Nhẹ nhàng chút, cô nhóc vừa mới ngủ.”
La Thiếu Thần thản nhiên lắc lắc.
Thẩm Thận Nguyên bị lay tỉnh, dụi dụi mắt nói: “Phải đi rồi sao?”
La Thiếu Thần hỏi: “Ngủ thoải mái nhỉ?”
Thẩm Thận Nguyên híp mắt nhìn anh, lại nhìn cánh tay đang bế mình, gật đầu nói: “Tư thế bế có tiến bộ, thoải mái lắm.”
La Thiếu Thần: “……”
Thu Ngọc Như nói: “Nếu Lâm Lâm đã tỉnh rồi, không bằng chúng ta đi xuống uống chén trà chiều?”
La Thiếu Thần nói: “Mới đầu tháng đã muốn nợ nần rồi sao?”
Thu Ngọc Như cũng đã quen những lời lạnh nhạt của anh, mỉm cười làm nũng: “Nhớ anh không được sao?”
La Thiếu Thần nói: “Chỗ này không phải vườn bách thú.”
“Cùng lắm thì tôi mua vé.” Thu Ngọc Như dường như nghe không ra sự từ chối trong lời của anh, “ Ừm… mời hai người đi ăn cơm. Ăn gì cũng được, tôi đãi. Kế toán đều vắt cổ chày ra nước đó, cơ hội hiếm có thế này, đừng bỏ lỡ chứ.”
La Thiếu Thần nói với Lang Nam: “Đi mua ba phần thức ăn nhanh đắt nhất, nhớ lấy hóa đơn, sau đó tìm Thu tiểu thư thanh toán.”
Thu Ngọc Như cười khổ nói: “Ăn cơm với tôi là chuyện tồi tệ đến vậy sao?”
La Thiếu Thần giọng bớt lạnh lùng hơn: “Không tồi tệ, chỉ là không cần thiết.”
Lang Nam đi đến: “Tôi…”
“Cậu đóng cửa lại.” La Thiếu Thần nói.
Thẩm Thận Nguyên được La Thiếu Thần bế, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Thu Ngọc Như càng lúc càng xa tầm mắt, không khỏi thông cảm nói: “Kỳ thực ăn một bữa cơm cũng chẳng vấn đề gì.”
La Thiếu Thần hỏi: “Cậu muốn cùng ăn cơm với cô ta sao?”
“Từ chối mỹ nữ không phải là hành động của một người đàn ông chân chính.”
“Cậu làm đàn ông chân chính mấy lần rồi?”
“Hơ, không phải đang nói về anh sao? Không được chuyển đề tài.”
La Thiếu Thần hơi càm thấy bực mình, thả cậu xuống nói: “Cô ta là loại cậu thích sao?”
“Không phải.” Thẩm Thận Nguyên trả lời vô cùng dứt khoát, “Tôi thích những phụ nữ nhỏ nhắn.”
La Thiếu Thần: “……”
“Có mái tóc xoăn dài bồng bềnh.”
“……”
“Thân hình ngực tấn công mông phòng thủ là tốt nhất, ha ha, có điều cũng không nhất định phải thế.”
“Tính cách thì sao?”
“Dịu dàng nghe lời, thích nương tựa, dựa dẫm. Tôi không ngại cô ấy trở thành một bà xã nắm toàn quyền trong nhà, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền cho cô ấy tiêu, để cho cô ấy ngày nào cũng trang điểm thật xinh đẹp!” Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn chìm trong sự tưởng tượng của bản thân.
La Thiếu Thần lạnh giọng: “Cứ nỗ lực nỗ lực đi, cậu có thế tự giải quyết rồi.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Làm gì mà tự nhiên chọc vào nỗi đau của người ta?
Tuy rằng đã có dự cảm, nhưng sau khi nhìn thấy tin tức của mình và La Thiếu Thần đi xem phim trên tin tức showbiz, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng bất bình. Đương nhiên, cậu bất bình chính là vì xô nước bẩn mà tạp chí này tạt vào La Thiếu Thần.
Chỉ là một buổi đi xem phim bình thường lại bị tạp chí bẻ cong thành xác La Khải Tùng còn chưa lạnh, La Thiếu đã vội vàng bồi dưỡng cháu gái phú gia xưng bá làng giải trí.
Không biết tạp chí này coi người đọc của họ thành cái gì, ngay cả cái tiêu đề khiến người ta kinh sợ, không chút đáng tin là đứa trẻ sáu tuổi xưng bá làng giải trí cũng có thể nghĩ ra.
Người nhà họ La đương nhiên cũng nhìn thấy rồi. Có điều điều bọn họ quan tâm lại là việc khác.
“Bé đáng yêu, bộ phim hôm qua có hay không?”
“Hay.”
“Tiểu tiểu thúc thúc có bắt nạt con không?”
“Không.”
“Sau này để tiểu tiểu thúc thúc lại đưa con đi xem phim nữa nhé?”
“Dạ.”
“Ngoan lắm.”
“Cục cưng từ trước đến giờ đều ngoan như vậy mà.”
“Chốc nữa chúng ta cùng đi mua quần áo mới cho bé đáng yêu nha. Bé đáng yêu phải thường xuyên lên ống kính, không chuẩn bị quần áo đẹp không được.”
……
Được rồi. La gia là một gia tộc lớn đã quen thấy sóng gió, thành viên nào cũng đều thân kinh bách chiến, những tin tức lá cải như vậy đối với bọn họ đều không đáng nhắc đến. So sánh với họ, bản thân kỳ kèo một hai với những tin tức lá cải như vậy đúng là quá mức thiếu phóng khoáng.
Nhưng mà…
Vẫn cảm thấy không thoải mái!
Thẩm Thận Nguyên thầm nhớ kỹ tên tạp chí, quyết định sau này nhất định không đặt mua tạp chí này nữa!
/166
|