Dịch: Phong Bụi
Có chuyện, có chuyện, bị chuyển nhượng.
La Thiếu Thần bế cậu lên lầu, “Con ở phòng nào?”
“… Quên rồi.” Thẩm Thận Nguyên thấy La Thiếu Thần hồ nghi nhìn mình, lập tức ủy khuất trề môi. Cậu thực sự quên mất rồi! Lắm cửa như vậy, mới đến có một lần ai mà nhớ được?
Vừa hay vú Triệu từ thư phòng đi ra, vội vàng giơ tay định đón lấy Thẩm Thận Nguyên, “Cục cưng, có phải buồn ngủ rồi không?”
Thẩm Thận Nguyên sống chết nắm chặt lấy cúc áo của La Thiếu Thần.
Vú Triệu nghi hoặc nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần gửi trả người lại cho vú Triệu, sau đó cúi đầu nhìn xuống cánh tay múp míp vẫn cố sống cố chết nắm chặt lấy cúc áo, không chịu thả ra.
Không buông, nhất định không buông! Thẩm Thận Nguyên dốc hết sức lực non nớt của mình.
La Thiếu Thần nghiêng người, trước tiên rút một cánh tay ra khỏi ống tay áo, lại rút cánh tay còn lại ra khỏi ống tay áo kia, sau đó lấy cái kẹp danh thiếp trong túi áo ra, đặt áo khoác lên vai Thẩm Thận Nguyên và vú Triệu, tiêu sái xoay người.
“……” Thẩm Thận Nguyên nắm lấy cái cúc áo, ngây người nhìn anh ta biến mất khỏi tầm mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, anh ta đi mất rồi, cứ như vậy mà đi mất rồi, hơn nữa thậm chí cho dù phải cởi áo cũng phải đi…
Cởi sạch rồi hẵng chạy a!
Thẩm Thận Nguyên định vất áo xuống, liền nghe thấy vú Triệu cảm khái nói: “Tiên sinh Tiểu Tiểu La thật tuyệt vời, con thích cúc áo, cậu ấy liền đưa cả chiếc áo cho con nè.”
“……” Tiểu Tiểu La? Cái biệt hiệu này là ai đặt vậy? Anh ta có chỗ nào giống cầu thủ đá bóng chứ? Chẳng có chút khoa học nào cả.
Vú Triệu hỏi: “Cục cưng rất thích Tiểu Tiểu thúc thúc phải không?”
“……” Tiểu Tiểu thúc thúc? Thẩm Thận Nguyên da gà da vịt nổi đầy người, cảm thấy Tiểu Tiểu La tiên sinh còn tốt chán.
La Học Giai từ lầu ba đi xuống, nhìn thấy bọn họ định chào hỏi một chút, liền nghe thấy giọng nói âm trầm của La Định Âu từ trong thư phòng truyền ra. “Đã muộn như thế này, còn định đi đâu?”
La Học Giai nói: “Gặp khách hàng ạ.”
La Định Âu mở cửa đi ra, hơi nghiêng người, nói: “Cấp dưới con không có ai sao? Muộn thế này rồi, con gái còn độc thân không nên ra ngoài, tìm người khác đi hộ đi.”
La Học Giai ủy khuất chu môi, “Nếu như là chị, cha sẽ chẳng nói như thế.”
“Nó kết hôn rồi.”
“Lưu manh trộm cắp chẳng ai xem giấy chứng nhận kết hôn!” La Học Giai bùng nổ rồi.
La Định Âu nói: “Rất khó nói, dạo này lừa tiền lừa sắc lừa tình quá nhiều, con hãy còn trẻ.”
“Người kết hôn rồi cũng có thể bị lừa tiền lừa tình như thế mà thôi!”
La Định Âu điềm nhiên nói: “Ta chưa từng bị lừa.”
“……” La Học Giai cắn môi nói, “Con cũng chưa từng.”
“Chúng ta nói chuyện đi.” La Định Âu quay người, đi vào thư phòng.
Thẩm Thận Nguyên hưng phấn. Lần này nhất định sẽ hét vào mặt, cậu cá nhất định sẽ! Cậu giãy khỏi người vú Triệu đi xuống, chưa đi vào cửa, đã nghe thấy La Định Âu nói: “Lâm Lâm đến lúc đi ngủ rồi.”
……
Tôi không đi đó.
Tôi muốn hóng chuyện.
Tôi muốn ngồi ở ghế khách quý xem kịch hay.
Ánh mắt của Thẩm Thận Nguyên bíp bíp nhắn tin với vú Triệu.
Vú Triệu vui mừng hôn lên cái mặt bầu bĩnh của cậu, sau đó bế cậu lên tầng, “Cục cưng ngoan, uống sữa xong rồi ngủ sớm nhé.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Sóng điện não của cậu sao lại có thể kém hơn tín hiệu liên lạc được cơ chứ!
Trước kia cho chó ăn thường dùng chuông rung, thời gian dài, cứ mỗi lần rung chuông, chó liền biết đã đến giờ ăn, sẽ tự động chạy đến. Trước khi ngủ uống một cốc sữa, thời gian dài, buổi tối cứ mỗi lần uống sữa là lại muốn ngủ.
Thẩm Thận Nguyên nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ nghĩ, trước kia vú Triệu nhất định đã từng là một tay nuôi chó lão luyện.
Ngủ sớm, dậy sớm, mười tiếng vừa đủ.
Thẩm Thận Nguyên rửa mặt xong, định ra vườn đi dạo buổi sáng. Từ sau khi bị thu nhỏ, thói quen sinh hoạt của cậu dần càng lúc càng gần với La Lâm Lâm, cậu cực kỳ lo lắng, về lâu về dài, Thẩm Thận Nguyên sẽ bị La Lâm Lâm hóa, để tăng cảm giác tồn tại của mình, cậu quyết định duy trì một phần thói quen sống của Thẩm Thận Nguyên, ví dụ như, tập thể dục buổi sáng.
Cậu xuống lầu, đang định ra ngoài, liền nhìn thấy vú Triệu và La Định Âu mặt đầy vẻ mệt mỏi đi từ ngoài vào.
“Cục cưng, con dậy rồi à?” vú Triệu khom lưng xoa xoa mặt cậu, “Vú sẽ làm bữa sáng cho con ngay.”
Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên hồ nghi quét qua quét lại giữa La Định Âu và vú Triệu.
Vẻ mệt mỏi của La Định Âu trong chốc lát liền biến mất, sinh ra cảm giác ra khỏi cửa gặp phải paparazzi dòm ngó. Ông ta nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Thẩm Thận Nguyên, cười khổ lắc đầu, cảm thấy mình bị lật qua lật lại đến nỗi có chút nghi thần nghi quỷ, “Lâm Lâm theo vú nuôi vào phòng khách nhé, ông nội lên phòng nghỉ ngơi một lát.”
Thẩm Thận Nguyên nhường mấy bước, sau khi đưa mắt tiễn ông ta lên lầu, mới kéo tay vú Triệu hỏi: “Ông nội không ngoan, đi chơi rồi.”
Vú Triệu nói: “Không phải ông nội đi chơi đâu, mà là đi giải quyết công chuyện.”
Nhà họ La có chuyện sao?
Thẩm Thận Nguyên trong lòng kinh ngạc. Với địa vị hiện giờ của La Định Âu, có thể bắt ông ta nửa đêm canh ba tự thân xuất mã đi giải quyết chắc chắn phải là chuyện lớn. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ?
Câu hỏi này đến tận lúc ăn bữa sáng cậu vẫn còn nghĩ ngợi.
Vú Triệu giành lấy cốc sữa đặc trước khi cậu uống, “Cục cưng sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Ông nội không vui.”
Vú Triệu mắt chợt đỏ lên, rưng rưng, vươn tay ôm lấy cậu, ôm vào lòng, vỗ khe khẽ: “Cục cưng ngoan quá.”
……
Hiện giờ không phải là lúc diễn vở gia đình ấm áp, xin hãy tiết lộ thông tin mau!
Thẩm Thận Nguyên nhìn lên, đôi mắt tròn xoe chuyển động không ngừng, thế nhưng nhìn qua nhìn lại cũng vẫn chỉ thấy cái cằm của vú Triệu.
Vú Triệu ôm một lúc mới thả cậu ra, đợi cậu ăn xong bữa, đến tận lúc đưa cậu vào một gian phòng chất đống đồ chơi.
……
Cậu không phải là sáu tuổi thật đâu nha!
Thẩm Thận Nguyên trượt từ cầu trượt xuống, quay người lại bò lên, tiếp tục trượt xuống (=))~ Bạn thật biết hy sinh vì nghệ thuật!)
Nếu như nói thân thể thu nhỏ lại có cái lợi, thì một trong số đó nhất định là… cầu trượt trở nên dài ra.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe hơi và tiếng đóng cổng.
Thẩm Thận Nguyên lập tức chạy đến ban công, trèo lên lan can nhìn xuống.
Trên xe có hai người đi xuống, một nam một nữ, mặt nghiêm nghị, đi vào nhà. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, xe họ ngồi là xe cảnh sát.
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Thận Nguyên bị dấy lên đến cực điểm. Cậu lén lút mở cửa phòng ra, dán người vào bờ tường, nhón gót, đi ra ngoài, vừa đi đến đầu cầu thang, liền nghe thấy La Định Âu nói: “Việc này có liên quan gì đến Học Giai? Tối hôm qua nó ở nhà suốt, một bước cũng không ra ngoài!”
“Chúng tôi nghe nói La tiểu thư và Mục tiên sinh là bạn bè, cho nên chính thức đến hỏi một chút.”
“Nhà chúng tôi và nhà họ Mục có quan hệ làm ăn với nhau, quen biết cũng không phải chuyện lạ. Các anh định hỏi hết lượt tất cả bạn bè có quan hệ làm ăn lâu năm với nhà họ Mục sao?”
“Chỉ cần có ích cho việc điều tra án, chúng tôi không ngại làm như vậy.”
Khẩu khí của La Định Âu hơi mềm xuống, “Gọi Học Giai xuống đây.”
Thẩm Thận Nguyên lập tức chạy về phòng, qua một lúc, liền nhìn thấy La Học Giai đi xuống cùng vú Triệu. Cậu lại bò ra đầu cầu thang, tiếp tục nghe lỏm.
Lần này bọn họ đứng hơi xa một chút, cậu nghe không được rõ ràng lắm, chỉ thấy được vẻ mặt của La Học Giai đột nhiên trở nên rất khó coi, tinh thần có chút hoảng hốt, rất nhiều lần La Định Âu phải tiếp lời, nói đỡ giúp cô. Hai cảnh sát có vẻ bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì được.
Không lâu sau, La Định Âu liền bảo vú Triệu tiễn chân họ đi.
Thẩm Thận Nguyên còn đang đoán già đoán non xem chuyện gì đã xảy ra, vừa ngước lên đã chạm phải ánh mắt của La Định Âu. Trong lòng cậu sợ hãi, thầm nói: La Định Âu có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đứng vững vàng trên thương trường, nhãn quang và khả năng quan sát không cần phải nói cũng biết, nếu như mình lộ ra quá nhiều sơ hở, nhất định sẽ bị ông ta nhìn ra.
Cậu nhìn La Định Âu bước từng bước lại gần, tim bỗng chốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Lâm Lâm có phải rất thích Tiểu Tiểu thúc thúc không?” La Định Âu bất chợt hỏi một câu cực kỳ khó hiểu.
Thẩm Thận Nguyên không hiểu ông ta có ý gì, chỉ biết giả ngu hỏi: “Thích ông nội.”
Vẻ mặt La Định Âu rốt cục cũng khẽ mỉm cười, ôm lấy cậu trong lòng, nói: “Ông nội cũng thích Lâm Lâm. Có điều Tiểu Tiểu thúc thúc ở một mình, rất vất vả rất cô đơn, cho nên, ông nội muốn Lâm Lâm đến ở cùng với chú, có được không?”
Được chứ! Được đến không thể được hơn được nữa! Ha ha ha ha… Trời trao cho ta cơ hội cực tốt rồi!
Thẩm Thận Nguyên vươn tay ôm ngược lại La Định Âu, diễn tiếp một sự đồng ý trong thầm lặng, không nói mà có thể thể hiện tất cả.
“Lâm Lâm nếu như ở đó không quen, ông liền cho vú Triệu đón con về, lúc nào cũng được.” La Định Âu có chút không nỡ, bổ sung thêm một câu.
Một ngọn núi dựa dẫm to thật là to!
Thẩm Thận Nguyên nhớ lại những hành động tàn ác năm đó của La Thiếu Thần, trong lòng bỗng chốc có một khoái cảm thoát khỏi áp lực đã đè nặng bấy lâu!
Phong cách làm việc như sét đánh không kịp bưng tai của vú Triệu Thẩm Thận Nguyên đã được nhìn qua rất nhiều lần rồi, lần này cũng không ngoại lệ. La Định Âu nói thế này thế nọ một lượt, vú Triệu lập tức chỉ bằng một cuộc điện thoại đóng đinh La Thiếu Thần, sau đó lên lầu giúp cậu thu xếp quần áo.
Đợi đến lúc La Thiếu Thần chạy xe đến, Thẩm Thận Nguyên cả người và hành lý đã ở vào trạng thái đóng gói sẵn sàng chờ người đến vác đi.
Có chuyện, có chuyện, bị chuyển nhượng.
La Thiếu Thần bế cậu lên lầu, “Con ở phòng nào?”
“… Quên rồi.” Thẩm Thận Nguyên thấy La Thiếu Thần hồ nghi nhìn mình, lập tức ủy khuất trề môi. Cậu thực sự quên mất rồi! Lắm cửa như vậy, mới đến có một lần ai mà nhớ được?
Vừa hay vú Triệu từ thư phòng đi ra, vội vàng giơ tay định đón lấy Thẩm Thận Nguyên, “Cục cưng, có phải buồn ngủ rồi không?”
Thẩm Thận Nguyên sống chết nắm chặt lấy cúc áo của La Thiếu Thần.
Vú Triệu nghi hoặc nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần gửi trả người lại cho vú Triệu, sau đó cúi đầu nhìn xuống cánh tay múp míp vẫn cố sống cố chết nắm chặt lấy cúc áo, không chịu thả ra.
Không buông, nhất định không buông! Thẩm Thận Nguyên dốc hết sức lực non nớt của mình.
La Thiếu Thần nghiêng người, trước tiên rút một cánh tay ra khỏi ống tay áo, lại rút cánh tay còn lại ra khỏi ống tay áo kia, sau đó lấy cái kẹp danh thiếp trong túi áo ra, đặt áo khoác lên vai Thẩm Thận Nguyên và vú Triệu, tiêu sái xoay người.
“……” Thẩm Thận Nguyên nắm lấy cái cúc áo, ngây người nhìn anh ta biến mất khỏi tầm mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, anh ta đi mất rồi, cứ như vậy mà đi mất rồi, hơn nữa thậm chí cho dù phải cởi áo cũng phải đi…
Cởi sạch rồi hẵng chạy a!
Thẩm Thận Nguyên định vất áo xuống, liền nghe thấy vú Triệu cảm khái nói: “Tiên sinh Tiểu Tiểu La thật tuyệt vời, con thích cúc áo, cậu ấy liền đưa cả chiếc áo cho con nè.”
“……” Tiểu Tiểu La? Cái biệt hiệu này là ai đặt vậy? Anh ta có chỗ nào giống cầu thủ đá bóng chứ? Chẳng có chút khoa học nào cả.
Vú Triệu hỏi: “Cục cưng rất thích Tiểu Tiểu thúc thúc phải không?”
“……” Tiểu Tiểu thúc thúc? Thẩm Thận Nguyên da gà da vịt nổi đầy người, cảm thấy Tiểu Tiểu La tiên sinh còn tốt chán.
La Học Giai từ lầu ba đi xuống, nhìn thấy bọn họ định chào hỏi một chút, liền nghe thấy giọng nói âm trầm của La Định Âu từ trong thư phòng truyền ra. “Đã muộn như thế này, còn định đi đâu?”
La Học Giai nói: “Gặp khách hàng ạ.”
La Định Âu mở cửa đi ra, hơi nghiêng người, nói: “Cấp dưới con không có ai sao? Muộn thế này rồi, con gái còn độc thân không nên ra ngoài, tìm người khác đi hộ đi.”
La Học Giai ủy khuất chu môi, “Nếu như là chị, cha sẽ chẳng nói như thế.”
“Nó kết hôn rồi.”
“Lưu manh trộm cắp chẳng ai xem giấy chứng nhận kết hôn!” La Học Giai bùng nổ rồi.
La Định Âu nói: “Rất khó nói, dạo này lừa tiền lừa sắc lừa tình quá nhiều, con hãy còn trẻ.”
“Người kết hôn rồi cũng có thể bị lừa tiền lừa tình như thế mà thôi!”
La Định Âu điềm nhiên nói: “Ta chưa từng bị lừa.”
“……” La Học Giai cắn môi nói, “Con cũng chưa từng.”
“Chúng ta nói chuyện đi.” La Định Âu quay người, đi vào thư phòng.
Thẩm Thận Nguyên hưng phấn. Lần này nhất định sẽ hét vào mặt, cậu cá nhất định sẽ! Cậu giãy khỏi người vú Triệu đi xuống, chưa đi vào cửa, đã nghe thấy La Định Âu nói: “Lâm Lâm đến lúc đi ngủ rồi.”
……
Tôi không đi đó.
Tôi muốn hóng chuyện.
Tôi muốn ngồi ở ghế khách quý xem kịch hay.
Ánh mắt của Thẩm Thận Nguyên bíp bíp nhắn tin với vú Triệu.
Vú Triệu vui mừng hôn lên cái mặt bầu bĩnh của cậu, sau đó bế cậu lên tầng, “Cục cưng ngoan, uống sữa xong rồi ngủ sớm nhé.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Sóng điện não của cậu sao lại có thể kém hơn tín hiệu liên lạc được cơ chứ!
Trước kia cho chó ăn thường dùng chuông rung, thời gian dài, cứ mỗi lần rung chuông, chó liền biết đã đến giờ ăn, sẽ tự động chạy đến. Trước khi ngủ uống một cốc sữa, thời gian dài, buổi tối cứ mỗi lần uống sữa là lại muốn ngủ.
Thẩm Thận Nguyên nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ nghĩ, trước kia vú Triệu nhất định đã từng là một tay nuôi chó lão luyện.
Ngủ sớm, dậy sớm, mười tiếng vừa đủ.
Thẩm Thận Nguyên rửa mặt xong, định ra vườn đi dạo buổi sáng. Từ sau khi bị thu nhỏ, thói quen sinh hoạt của cậu dần càng lúc càng gần với La Lâm Lâm, cậu cực kỳ lo lắng, về lâu về dài, Thẩm Thận Nguyên sẽ bị La Lâm Lâm hóa, để tăng cảm giác tồn tại của mình, cậu quyết định duy trì một phần thói quen sống của Thẩm Thận Nguyên, ví dụ như, tập thể dục buổi sáng.
Cậu xuống lầu, đang định ra ngoài, liền nhìn thấy vú Triệu và La Định Âu mặt đầy vẻ mệt mỏi đi từ ngoài vào.
“Cục cưng, con dậy rồi à?” vú Triệu khom lưng xoa xoa mặt cậu, “Vú sẽ làm bữa sáng cho con ngay.”
Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên hồ nghi quét qua quét lại giữa La Định Âu và vú Triệu.
Vẻ mệt mỏi của La Định Âu trong chốc lát liền biến mất, sinh ra cảm giác ra khỏi cửa gặp phải paparazzi dòm ngó. Ông ta nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Thẩm Thận Nguyên, cười khổ lắc đầu, cảm thấy mình bị lật qua lật lại đến nỗi có chút nghi thần nghi quỷ, “Lâm Lâm theo vú nuôi vào phòng khách nhé, ông nội lên phòng nghỉ ngơi một lát.”
Thẩm Thận Nguyên nhường mấy bước, sau khi đưa mắt tiễn ông ta lên lầu, mới kéo tay vú Triệu hỏi: “Ông nội không ngoan, đi chơi rồi.”
Vú Triệu nói: “Không phải ông nội đi chơi đâu, mà là đi giải quyết công chuyện.”
Nhà họ La có chuyện sao?
Thẩm Thận Nguyên trong lòng kinh ngạc. Với địa vị hiện giờ của La Định Âu, có thể bắt ông ta nửa đêm canh ba tự thân xuất mã đi giải quyết chắc chắn phải là chuyện lớn. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ?
Câu hỏi này đến tận lúc ăn bữa sáng cậu vẫn còn nghĩ ngợi.
Vú Triệu giành lấy cốc sữa đặc trước khi cậu uống, “Cục cưng sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Ông nội không vui.”
Vú Triệu mắt chợt đỏ lên, rưng rưng, vươn tay ôm lấy cậu, ôm vào lòng, vỗ khe khẽ: “Cục cưng ngoan quá.”
……
Hiện giờ không phải là lúc diễn vở gia đình ấm áp, xin hãy tiết lộ thông tin mau!
Thẩm Thận Nguyên nhìn lên, đôi mắt tròn xoe chuyển động không ngừng, thế nhưng nhìn qua nhìn lại cũng vẫn chỉ thấy cái cằm của vú Triệu.
Vú Triệu ôm một lúc mới thả cậu ra, đợi cậu ăn xong bữa, đến tận lúc đưa cậu vào một gian phòng chất đống đồ chơi.
……
Cậu không phải là sáu tuổi thật đâu nha!
Thẩm Thận Nguyên trượt từ cầu trượt xuống, quay người lại bò lên, tiếp tục trượt xuống (=))~ Bạn thật biết hy sinh vì nghệ thuật!)
Nếu như nói thân thể thu nhỏ lại có cái lợi, thì một trong số đó nhất định là… cầu trượt trở nên dài ra.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe hơi và tiếng đóng cổng.
Thẩm Thận Nguyên lập tức chạy đến ban công, trèo lên lan can nhìn xuống.
Trên xe có hai người đi xuống, một nam một nữ, mặt nghiêm nghị, đi vào nhà. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, xe họ ngồi là xe cảnh sát.
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Thận Nguyên bị dấy lên đến cực điểm. Cậu lén lút mở cửa phòng ra, dán người vào bờ tường, nhón gót, đi ra ngoài, vừa đi đến đầu cầu thang, liền nghe thấy La Định Âu nói: “Việc này có liên quan gì đến Học Giai? Tối hôm qua nó ở nhà suốt, một bước cũng không ra ngoài!”
“Chúng tôi nghe nói La tiểu thư và Mục tiên sinh là bạn bè, cho nên chính thức đến hỏi một chút.”
“Nhà chúng tôi và nhà họ Mục có quan hệ làm ăn với nhau, quen biết cũng không phải chuyện lạ. Các anh định hỏi hết lượt tất cả bạn bè có quan hệ làm ăn lâu năm với nhà họ Mục sao?”
“Chỉ cần có ích cho việc điều tra án, chúng tôi không ngại làm như vậy.”
Khẩu khí của La Định Âu hơi mềm xuống, “Gọi Học Giai xuống đây.”
Thẩm Thận Nguyên lập tức chạy về phòng, qua một lúc, liền nhìn thấy La Học Giai đi xuống cùng vú Triệu. Cậu lại bò ra đầu cầu thang, tiếp tục nghe lỏm.
Lần này bọn họ đứng hơi xa một chút, cậu nghe không được rõ ràng lắm, chỉ thấy được vẻ mặt của La Học Giai đột nhiên trở nên rất khó coi, tinh thần có chút hoảng hốt, rất nhiều lần La Định Âu phải tiếp lời, nói đỡ giúp cô. Hai cảnh sát có vẻ bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì được.
Không lâu sau, La Định Âu liền bảo vú Triệu tiễn chân họ đi.
Thẩm Thận Nguyên còn đang đoán già đoán non xem chuyện gì đã xảy ra, vừa ngước lên đã chạm phải ánh mắt của La Định Âu. Trong lòng cậu sợ hãi, thầm nói: La Định Âu có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đứng vững vàng trên thương trường, nhãn quang và khả năng quan sát không cần phải nói cũng biết, nếu như mình lộ ra quá nhiều sơ hở, nhất định sẽ bị ông ta nhìn ra.
Cậu nhìn La Định Âu bước từng bước lại gần, tim bỗng chốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Lâm Lâm có phải rất thích Tiểu Tiểu thúc thúc không?” La Định Âu bất chợt hỏi một câu cực kỳ khó hiểu.
Thẩm Thận Nguyên không hiểu ông ta có ý gì, chỉ biết giả ngu hỏi: “Thích ông nội.”
Vẻ mặt La Định Âu rốt cục cũng khẽ mỉm cười, ôm lấy cậu trong lòng, nói: “Ông nội cũng thích Lâm Lâm. Có điều Tiểu Tiểu thúc thúc ở một mình, rất vất vả rất cô đơn, cho nên, ông nội muốn Lâm Lâm đến ở cùng với chú, có được không?”
Được chứ! Được đến không thể được hơn được nữa! Ha ha ha ha… Trời trao cho ta cơ hội cực tốt rồi!
Thẩm Thận Nguyên vươn tay ôm ngược lại La Định Âu, diễn tiếp một sự đồng ý trong thầm lặng, không nói mà có thể thể hiện tất cả.
“Lâm Lâm nếu như ở đó không quen, ông liền cho vú Triệu đón con về, lúc nào cũng được.” La Định Âu có chút không nỡ, bổ sung thêm một câu.
Một ngọn núi dựa dẫm to thật là to!
Thẩm Thận Nguyên nhớ lại những hành động tàn ác năm đó của La Thiếu Thần, trong lòng bỗng chốc có một khoái cảm thoát khỏi áp lực đã đè nặng bấy lâu!
Phong cách làm việc như sét đánh không kịp bưng tai của vú Triệu Thẩm Thận Nguyên đã được nhìn qua rất nhiều lần rồi, lần này cũng không ngoại lệ. La Định Âu nói thế này thế nọ một lượt, vú Triệu lập tức chỉ bằng một cuộc điện thoại đóng đinh La Thiếu Thần, sau đó lên lầu giúp cậu thu xếp quần áo.
Đợi đến lúc La Thiếu Thần chạy xe đến, Thẩm Thận Nguyên cả người và hành lý đã ở vào trạng thái đóng gói sẵn sàng chờ người đến vác đi.
/166
|