Dịch: Phong Bụi
Không tốt, không được, không thể được.
La Thiếu Thần lên lầu thì thầm với La Định Âu một lúc, lại xuống lầu to nhỏ với vú Triệu một lượt, cuối cùng mới đến đón cậu.
Thẩm Thận Nguyên đẩy hai cái rương hành lý màu hồng phấn to đùng của mình cho La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần mỗi tay xách một cái, trên vai còn khoác tấm áo khoác vú Triệu trả lại cho anh ta.
Rất tốt, đã bắt đầu từ công việc làm khổ sai rồi. Thẩm Thận Nguyên cực kỳ hài lòng với tình hình hiện tại.
Lên xe, Thẩm Thận Nguyên đờ người ra, không động đậy, chờ La Thiếu Thần thắt dây an toàn hộ mình, mới hài lòng rung rung đùi. (Sặc, quá mất hình tượng =))~)
“Con gái không được rung đùi.” La Thiếu Thần liếc mắt một cái.
Sự đắc ý của Thẩm Thận Nguyên bị dập tắt, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
La Thiếu Thần đưa áo khoác cho cậu, “Đắp lên mặt.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho phạm nhân khi bị bắt phải không? Cậu có cái diễm phúc đó sao? (Ôi, lộn ngửa =))~)
La Thiếu Thần thấy cậu đơ ra không cử động, chủ động đắp áo khoác lên đầu cậu, còn hỏi một câu, “Có thở được không?”
…….
Quần áo mình mua có bị thủng hay không còn phải nhờ cậu xác minh hộ sao?
Thẩm Thận Nguyên thô lỗ đáp, “Không.”
La Thiếu Thần nhích nhích cái áo một chút, sau đó cuộn ống tay áo lên, để mũi của Thẩm Thận Nguyên vừa đúng với ống tay áo, “Thở được chưa?”
“……” Thẩm Thận Nguyên vẫn giả vờ ngây thơ, hỏi: “Đây là trò chơi gì vậy?”
La Thiếu Thần đáp: “Chơi trốn tìm.”
Thẩm Thận Nguyên cười rộ lên, “Tiểu Tiểu thúc thúc lợi hại thật đó! Thêm một cái áo là không nhìn thấy con nữa rồi.”
La Thiếu Thần tâm hồn bay tận đâu đâu, không tập trung “Ừm” một tiếng.
Xe chầm chậm chạy đi.
Thẩm Thận Nguyên nhích nhích ống tay áo lên trên một chút, đôi mắt láo liên nhìn ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đèn flash chớp nháy không ngừng, vô số cái đầu xuất hiện ở hai bên ngoài cửa kính ô tô.
Tình cảnh này Thẩm Thận Nguyên đã nhìn thấy quá nhiều lần rồi, vì vậy cậu không hề hoảng hốt, hơn nữa lại còn rất nghe lời, dúi đầu vào bên trong áo, đến tận lúc xe gia tốc.
La Thiếu Thần kéo áo từ trên mặt cậu xuống.
Thẩm Thận Nguyên đầy vẻ phiền muộn.
La Thiếu Thần ở trong một tòa chung cư cao cấp, bảo vệ ở dưới canh phòng rất nghiêm ngặt, tuy rằng cũng có ký giả theo dõi, nhưng xe của anh ta vừa đến gần, bảo vệ đã chủ động cản đám ký giả lại. Anh cho xe vào gara, mang Thẩm Thận Nguyên lên lầu.
Thẩm Thận Nguyên vẫn tiếp tục phiền muộn, đến tận lúc vào phòng, vẫn cứ nhăn mặt.
La Thiếu Thần đưa cậu vào phòng ngủ chính, “Mấy hôm tới đây con sẽ ngủ ở phòng này.”
Thẩm Thận Nguyên lắc lắc đầu.
“Sao thế?”
“Quá đáng sợ ạ.”
La Thiếu Thần không hiểu. Trong phòng của anh cũng không có trang trí mấy thứ như đầu lâu xương chéo này nọ.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không có màu hồng.”
La Thiếu Thần bỏ hết đồ vật ở hai bên tủ đầu giường xuống, đặt hai cái rương màu hồng của cậu lên, “Có rồi đây.”
“……” Thẩm Thận Nguyên chỉ bức tranh trên tường.
Đó là một bức tranh trừu tượng, màu sắc thâm trầm lại u ám, quả thực khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
La Thiếu Thần dỡ tranh xuống, đặt ở bên ngoài phòng.
Nếu như cậu nói cậu sợ La Thiếu Thần, không biết La Thiếu Thần có chủ động đánh chết mình không nhỉ, sau đó thi thể tự động đi ra. Thẩm Thận Nguyên nhìn theo bóng lưng đang sắp xếp đồ đặc của La Thiếu Thần, thầm mơ mộng, nhưng rốt cuộc vẫn không có dũng khí nghiệm chứng.
Đến giờ cơm trưa, Thẩm Thận Nguyên cực kỳ kinh hãi nhìn La Thiếu Thần tự mình đeo tạp dề, cầm chảo bận rộn ở trong nhà bếp.
Mặc dù La Thiếu Thần bề ngoài lạnh lùng vô tình, nội tâm cũng lạnh lùng vô tình, nhưng đến tuổi này rồi, vào bếp nấu vài món cũng coi là phù hợp với quy luật phát triển khoa học. Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bản thân vốn không nên có bất cứ thành kiến gì, thế nhưng động tĩnh trong nhà bếp thật giống như một ca khúc cuộc chiến xoong chảo bát nĩa, không chỉ rất có tiết tấu, lại có cả cao thấp trầm bổng, mà La Thiếu Thần chính là một nhà chỉ huy chỉ quan tâm đến cao trào của bản thân mà mặc kệ đồ ăn sống chết ra sao… Cậu thật sự rất lo lắng, rằng chốc nữa đồ ăn được bưng lên sẽ bốn mắt nhìn nhau với cậu, nhìn nhau mà không nói được lời nào. (Thê thảm _ _!!)
La Thiếu Thần vật lộn bao lâu, Thẩm Thận Nguyên liền nằm sấp trên sô pha nhìn bấy lâu. Đến tận sau khi thùng rác vang lên hai tiếng thụp thụp, cái mùi kỳ lạ bị máy hút khói liều mạng xua tan, cậu mới nhìn thấy La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm đi ra, duỗi ống tay áo xuống, cầm lấy áo khoác nói: “Chúng ta ra ngoài ăn.”
Thẩm Thận Nguyên mở to đôi mắt hiếu kỳ ngây thơ, hỏi: “Tiểu Tiểu thúc thúc làm gì trong nhà bếp thế ạ?”
“Dọn dẹp.” Có lẽ đối với La Thiếu Thần, lừa gạt trẻ con không được coi là lừa gạt, mà chỉ là thao tác có quy luật, không hề có một chút biểu hiện chột dạ đỏ mặt tía tai nào.
Thẩm Thận Nguyên nhìn nhà bếp hỗn loạn một đống, chợt như ngộ ra, gật đầu nói: “Nhà bếp đúng là không giống như lúc đầu nữa ha.”
La Thiếu Thần lấy từ trong phòng ngủ ra một cái áo khoác tay bồng màu hồng và một khẩu trang y tế, “Đi thôi.”
Thẩm Thận Nguyên chau mày nói: “Giống như bị tống đi cách ly í.”
La Thiếu Thần nhướn mày, “Cái gì?”
Nhãn thần Thẩm Thận Nguyên trong nháy mắt thuần khiết vô tội, hoàn mỹ không dấu vết, “Con muốn ăn tôm hùm.”
“Không tốt.”
……
Không tốt?
Anh ta lại có thể nói một câu không dễ dàng như thế với một đứa cháu gái sáu tuổi của mình!
Thẩm Thận Nguyên bị shock đến choáng váng cả người. La Thiếu Thần nhất định là một người ủng hộ tích cực bình đẳng nam nữ, hơn nữa còn chí công vô tư, họ hàng cũng không nể nang, nam nữ lão ấu thân sơ đều thực hiện đối đãi không phân biệt… Tổng kết một câu: Không có nhân tính nha!
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của cậu quá mức phức tạp, quá mức kinh hoàng, khiến cho La Thiếu Thần đang thay giày cảm giác thấy có hơi chút khó ở, mới cực kỳ hiếm có giải thích với đứa bé gái sáu tuổi: “Gần đây không có nhà hàng tôm hùm.”
“……” Nói sớm có phải tốt hơn không? Thẩm Thận Nguyên cúi đầu tìm giày.
Bình an vô sự đi xuống lầu.
Thẩm Thận Nguyên đang định thong thả tham quan phong cảnh ở gần đây, đầu lại bị một tấm áo chụp lên, sau đó bị bế lên.
“……” Rõ ràng là La Thiếu chưa từng nghĩ xem, cháu gái của anh ta có mắc chứng sợ nơi tối tăm chật hẹp hay không.
Thẩm Thận Nguyên nảy ra ý nghịch ngợm, lén nhếch một góc áo lên, sau đó chỉ về một hướng, khe khẽ nói: “Tiểu Tiểu thúc thúc, đằng kia có người cứ nhìn chằm chằm chúng ta, có phải ông ta phát hiện ra chúng ta rồi không?”
“Đừng nhìn, sẽ bị ăn mất đấy.”
“… Ông ta ăn thịt người được ư?” Xin lỗi nha, bảo vệ đại ca, hôm nay mới biết, ngoài trừ đứng gác, tuần tra, bảo vệ ra, ông anh còn có thêm cả kỹ năng ăn thịt người, kỹ thuật thật toàn diện ha.
“Được.”
“Ông ta ăn mất con thì phải làm sao?”
“Chướng chết hắn chứ sao nữa.”
“……” Dùng cách này để giáo dục đứa cháu sáu tuổi của anh thật sự ổn sao? Thẩm Thận Nguyên rốt cục hiểu ra tại sao mình lại biến thành La Lâm Lâm, thì ra là để cứu giúp cô bé khỏi bàn tay độc ác của đại ma vương công kích không phân biệt La Thiếu Thần! Trong chốc lát, trách nhiệm thật nặng nề, áp lực thật lớn. Dưới nanh vuốt của con sói mang số hiệu La Thiếu này bản thân có thể sống sót được hay không vẫn là một dấu hỏi rất lớn.
Cuối cùng cũng đến được phòng ăn, Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng được thấy lại ánh sáng, mùi vị thức ăn bình thường trong tiệm khiến cho cậu cảm thấy như được sống lại.
La Thiếu Thần gọi ba nồi cháo to: đồ biển, gà đất và tôm hùm.
Thẩm Thận Nguyên vừa mò những miếng tôm hùm thịt nát xương tan trong biển cháo mênh mông, vừa rủa thầm trong bụng: La Thiếu không phải muốn làm chướng chết yêu quái ăn thịt người, mà là muốn chướng chết người cho yêu quái ăn thịt…
Trong lúc ăn cơm, La Thiếu Thần nhận được một cuộc điện thoại.
Hệ thống hóng hớt của Thẩm Thận Nguyên đồng loạt khởi động, hai tai dựng lên thật cao. Nếu như không phải hai người ngồi đối diện nhau, cậu đã hận không thể dán tai vào nghe, thế nhưng tin tức thu thập được lại chẳng có gì đáng nói, tổng hợp lại có thể phân làm ba loại:
Một chữ: Ừm, được.
Hai chữ: Biết rồi.
Ba chữ: Không sao cả.
…….
Cái gì được? Biết cái gì? Cái gì không sao cả?
Anh biết nhưng tôi chưa biết nha.
Thẩm Thận Nguyên gặm gặm thìa, u oán nhìn La Thiếu Thần cúp điện thoại.
“Tôm hùm ăn hết rồi à?” La Thiếu Thần cầm một cái bát không lên, múc cho cậu một bát cháo nấu đồ biển, “Tiếp tục đi.”
“……” Đang cho heo ăn phải không?
La Thiếu Thần nói: “Ăn ít cháo đi, đừng kén ăn.”
“……” Đúng là đang cho heo ăn.
Thẩm Thận Nguyên múc thìa cháo cho vào miệng, lấy lưỡi chậm rãi liếm.
“Còn muốn ăn gì nữa?” La Thiếu Thần hỏi.
“……” Đừng có cho heo ăn nữa!
Thẩm Thận Nguyên bỏ thìa xuống, quyết định chủ động xuất kích, chuyển chủ đề từ chữ “ăn” sang một chủ đề khác, “Tiểu Tiểu thúc thúc có phải quen biết rất nhiều ngôi sao không?”
La Thiếu Thần mặt không đổi sắc đáp: “Không phải.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Ngôi sao bản tôn vẫn còn ngồi ngay đây đấy nha! Nói dối mà không sợ cắn phải lưỡi! Khinh bỉ, khinh bỉ, khinh bỉ….
La Thiếu Thần nói: “Không phải rất nhiều, chỉ là một ít thôi.”
Thẩm Thận Nguyên đã hơi xuôi, nở một nụ cười ngây thơ vô số tội, hỏi: “Tiểu Tiểu thúc thúc quen biết ai thế?”
“Thẩm Thận Nguyên…”
Thẩm Thận Nguyên tim chợt thót một cái, hai má hơi hơi nóng lên. Cậu thế nào cũng không ngờ được người La Thiếu Thần nhắc đến đầu tiên lại là mình, cần phải biết rằng ngôi sao, người nổi tiếng từng hợp tác với La Thiếu Thần rất nhiều, có đóng góp to lớn cho nền âm nhạc cũng nhiều không kể xiết, dù thế nào thì mình đừng hòng xếp đầu tiên. Xem ra cậu đã trách nhầm La Thiếu rồi, thì ra vị trí của mình trong lòng La Thiếu lại cao như vậy.
“Loại như thế.” La Thiếu Thần chậm rì rì nói xong câu.
Thẩm Thận Nguyên: “…..” Cái gì gọi là loại như Thẩm Thận Nguyên? Cậu sáng lập nên chủng loài mới của loài người sao?
La Thiếu Thần bất ngờ vươn tay ra.
Thẩm Thận Nguyên vô thức tránh né… không tránh được, La Thiếu Thần dùng khăn ăn lau lau vết cháo vương trên mép cậu.
“Cám ơn.” Thẩm Thận Nguyên mím môi, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ kỳ vọng nhìn anh ta, “Con rất thích Thẩm Thận Nguyên! Có thể mang con đến gặp anh ta được không?”
“Không được.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Tại sao các câu trả lời của La Thiếu bao giờ cũng thích “không” ở đầu! Dùng “được” (hảo) rất khó sao?
La Thiếu Thần thấy cậu nhăn nhó cả mặt, bổ sung nói: “Hình như cậu ta dạo này rất bận.”
Chữ “hảo” ở đầu câu cũng chưa chắc đã là tin tức tốt. (Từ “hình như” trong tiếng Trung có chữ hảo ở đầu ^_^ Khó mà dịch cho đúng được.)
Thẩm Thận Nguyên đẩy bát cháo ra, nắm lấy cốc sinh tố ngô, hút một ngụm thật dài, cảm thấy như nộ hỏa cuồn cuộn trong ngực được dập tắt đi khá nhiều, mới hỏi: “Tiểu Tiểu thúc thúc có quen Kiều Dĩ Hàng không?”
“Quen, cậu ta cũng không rảnh.”
“Phong Á Luân thì sao?” Suýt nữa thì quên mất đại sư huynh! Thẩm Thận Nguyên cảm thấy cuộc sống như đang nhem lên tia hy vọng mới.
“Không rảnh.”
“… Có ai Tiểu Tiểu thúc thúc quen mà gần đây rảnh rỗi không?” Thẩm Thận Nguyên căm hận nhay cắm cái ống hút.
La Thiếu Thần rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Lang Nam.”
Sói Đực? (Cũng đọc giống với Lang Nam)
Giới Showbiz từ lúc nào có một nhân vật cá tính như thế vậy?
Thân là tổ trưởng tổ hóng hớt của Showbiz, Thẩm Thận Nguyên, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bởi vì cậu lại chưa từng nghe qua cái tên này. “Anh ta là ai vậy ạ? Ngôi sao điện ảnh ạ?”
La Thiếu Thần đáp: “Trợ lý của chú.”
Thẩm Thận Nguyên: “…..”
Ăn xong bữa trưa về, Thẩm Thận Nguyên theo La Thiếu Thần về chung cư.
“Tiểu Tiểu thúc thúc không phải đi làm sao?” Cậu nắm lấy gấu áo của La Thiếu Thần, không cho anh ta cởi giầy.
La Thiếu Thần đáp: “Không cần.”
“Vì sao?”
La Thiếu Thần giúp cậu cởi giày, sau đó nhét cậu ngồi vào sô pha, dùng áo đắp lên người cậu, nói: “Ngủ đi.”
“Bây giờ mới là ban ngày.” Thẩm Thận Nguyên giãy giụa từ trong áo chui ra.
“Ngủ trưa.”
“Con không buồn ngủ.”
La Thiếu Thần vào bếp lấy một cốc sữa tươi ra.
Thẩm Thận Nguyên nhìn cái cốc, chu chu môi, nói: “Con thực sự không buồn ngủ.”
……..
Sự thật chứng minh, tuy rằng vú Triệu không ở bên cạnh, nhưng phản xạ “uống sữa liền buồn ngủ” đã được rèn luyện từ trước vẫn còn tồn tại.
Ngủ hai tiếng, thêm tối qua ngủ mười tiếng, cuộc sống của cậu đã có một nửa là nhắm mắt mà trải qua rồi.
Thẩm Thận Nguyên đứng trên ghế đẩu đánh răng xong, vừa định mở cửa phòng ngủ liền nghe thấy một giọng nói xa lạ: “Thật sự phải làm đĩa hát mới của Lục Vạn Bằng sao? Hai đĩa hát trước của cậu ta đều không tiêu thụ hết.”
“Ừm.”
Lục Vạn Bằng?
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy cái tên này liền không bình tĩnh được nữa.
Lang Nam nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn mặc váy ngủ liền màu hồng phấn từ phòng ngủ của thượng cấp của mình chạy ra cũng không thể bình tĩnh được, “La Thiếu… Đứa bé này là anh sinh hay anh nuôi vậy?”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
La Thiếu Thần đáp: “Là nhân bản vô tính của tôi đó.”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
Lang Nam nói: “Nhưng mà anh và nó đâu có giống nhau?”
La Thiếu Thần đáp: “Phẩu thuật thẩm mỹ rồi.”
Lang Nam đối với thái độ giấu giếm của thượng cấp cũng không lấy làm ngạc nhiên, vẫy vẫy tay với Thẩm Thận Nguyên, nói: “Bé xinh, lại đây với anh nào.”
Thẩm Thận Nguyên ngẩng mặt lên, ngây thơ nhìn anh ta, nói: “Bác ơi, bác mang anh đến chưa? Ở đâu thế?”
Bác á?
Lang Nam trợn trừng mắt, quay đầu hỏi La Thiếu Thần, “Bây giờ tôi khẳng định nó là anh nhân bản vô tính mà ra.”
Thẩm Thận Nguyên trèo lên sô pha, nỗ lực nghển cổ nhòm tập tài liệu trong tay La Thiếu Thần.
Sự chú ý của Lang Nam quay lại với tập tài liệu, “La Thiếu, Lục Vạn Bằng đã trượt dốc rồi, fan cố định cũng không nhiều, đĩa nhạc của cậu ta làm không được đâu.”
La Thiếu Thần đáp: “Đây là vấn đề mà Trương Phục Mãn phải suy nghĩ.”
Lang Nam nói: “Trương Tri không phải đã mời anh quay về làm đĩa nhạc mới cho Đại Kiều rồi sao? Làm đĩa cho Đại Kiều tốt biết bao nhiêu, tiền kiếm được cũng ổn định. Hiện giờ giới âm nhạc cũng không phát đạt lắm, ca sĩ có thể bán chạy đĩa càng lúc càng ít rồi.”
Liên tiếp nghe thấy tên hai vị cứu tinh, tinh thần của Thẩm Thận Nguyên lập tức cực kỳ tập trung, mắt tròn xoe nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần lúc đầu còn định nói gì, nhìn thấy bộ dạng tròn mắt há miệng của cậu lại ngừng lại, nói với Lang Nam: “Vào bếp rót một cốc nước hoa quả đi.”
“Không cần, tôi không uống đâu.” Lang Nam nói xong, phát hiện ánh mắt của La Thiếu Thần rơi trên người của La Lâm Lâm, mới ngượng ngùng đứng dậy vào bếp.”
……
Thời khắc quan trọng như thế này rót nước hoa quả cái gì chứ! Mau nói chuyện công việc đi!
Thẩm Thận Nguyên hận không thể bóp cổ La Thiếu Thần bắt anh ta phải nói.
La Thiếu Thần bất chợt cảm thấy cổ có chút mỏi, vươn tay nắn nắn, nói: “Phong Á Luân gần như đã quy ẩn, Kiều Dĩ Hàng là nghệ sĩ kéo người nhiều fan nhất Y Mã Đặc, mấy năm gần đây nhất định chú trọng nhiều vào điện ảnh, đĩa nhạc mới bao giờ làm vẫn còn chưa rõ.”
Lang Nam đi từ nhà bếp ra, “Vậy Thẩm Thận Nguyên thì sao? Đĩa nhạc lần trước của cậu ta kỳ thực bán cũng rất được mà.”
La Thiếu Thần nói: “Cậu ta bây giờ sao lại làm đĩa nhạc?”
“Chẳng lẽ lời đồn vẫn lưu truyền trong ngành là thật sao?” Lang Nam kinh ngạc nhìn anh ta, thuận tay đưa cốc nước hoa quả cho Thẩm Thận Nguyên, cậu ta lại chăm chú nghe đến nỗi quên cả nhận lấy.
Cuối cùng vẫn là La Thiếu Thần nhận lấy cốc nước hoa quả, đặt lên bàn trà, “Không biết.”
“Sao chú lại không biết được cơ chứ?”
Lang Nam đang định mở miệng hỏi câu đó, lại bị cô bé lolita giành mất, đành lúng túng ngậm miệng.
La Thiếu Thần hồ nghi đánh giá Thẩm Thận Nguyên. Tuy rằng số lần anh và La Lâm Lâm gặp nhau rất ít, nhưng những tin tức về cô bé từ trước đến nay chưa từng gián đoạn. Vì lý do gia đình, La Lâm Lâm từ nhỏ đã lập dị, nhạy cảm, không thích gần gũi người khác, gặp người lạ sẽ sợ hãi, lúc nào cũng ở tình trạng tự khép mình. Nhìn thế nào thì miêu tả vẫn có cái khác biệt với sự thật trước mắt… nói là khác biệt, không bằng nói là miễn cưỡng. Đại đa số thời gian La Lâm Lâm vẫn khá gần với miêu tả, thế nhưng trong vài khoảnh khắc, cô bé biểu hiện rất sinh động, sôi nổi, rất giống như trong cơ thể có hai tính cách khác nhau.
…….
Nhân cách phân liệt?
“Tiểu Tiểu thúc thúc ……” Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng kéo tay áo anh ta.
La Thiếu Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu hồng hồng, thu lại suy đoán vô căn cứ của mình, thản nhiên nói: “Cậu ta đi nghỉ phép rồi mà.”
“…….” Đây nhất định không phải đáp án chính xác, Thẩm Thận Nguyên chưa bao giờ lo lắng đến thế.
Thân thể của cậu rốt cuộc ra sao rồi!
Không tốt, không được, không thể được.
La Thiếu Thần lên lầu thì thầm với La Định Âu một lúc, lại xuống lầu to nhỏ với vú Triệu một lượt, cuối cùng mới đến đón cậu.
Thẩm Thận Nguyên đẩy hai cái rương hành lý màu hồng phấn to đùng của mình cho La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần mỗi tay xách một cái, trên vai còn khoác tấm áo khoác vú Triệu trả lại cho anh ta.
Rất tốt, đã bắt đầu từ công việc làm khổ sai rồi. Thẩm Thận Nguyên cực kỳ hài lòng với tình hình hiện tại.
Lên xe, Thẩm Thận Nguyên đờ người ra, không động đậy, chờ La Thiếu Thần thắt dây an toàn hộ mình, mới hài lòng rung rung đùi. (Sặc, quá mất hình tượng =))~)
“Con gái không được rung đùi.” La Thiếu Thần liếc mắt một cái.
Sự đắc ý của Thẩm Thận Nguyên bị dập tắt, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
La Thiếu Thần đưa áo khoác cho cậu, “Đắp lên mặt.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho phạm nhân khi bị bắt phải không? Cậu có cái diễm phúc đó sao? (Ôi, lộn ngửa =))~)
La Thiếu Thần thấy cậu đơ ra không cử động, chủ động đắp áo khoác lên đầu cậu, còn hỏi một câu, “Có thở được không?”
…….
Quần áo mình mua có bị thủng hay không còn phải nhờ cậu xác minh hộ sao?
Thẩm Thận Nguyên thô lỗ đáp, “Không.”
La Thiếu Thần nhích nhích cái áo một chút, sau đó cuộn ống tay áo lên, để mũi của Thẩm Thận Nguyên vừa đúng với ống tay áo, “Thở được chưa?”
“……” Thẩm Thận Nguyên vẫn giả vờ ngây thơ, hỏi: “Đây là trò chơi gì vậy?”
La Thiếu Thần đáp: “Chơi trốn tìm.”
Thẩm Thận Nguyên cười rộ lên, “Tiểu Tiểu thúc thúc lợi hại thật đó! Thêm một cái áo là không nhìn thấy con nữa rồi.”
La Thiếu Thần tâm hồn bay tận đâu đâu, không tập trung “Ừm” một tiếng.
Xe chầm chậm chạy đi.
Thẩm Thận Nguyên nhích nhích ống tay áo lên trên một chút, đôi mắt láo liên nhìn ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đèn flash chớp nháy không ngừng, vô số cái đầu xuất hiện ở hai bên ngoài cửa kính ô tô.
Tình cảnh này Thẩm Thận Nguyên đã nhìn thấy quá nhiều lần rồi, vì vậy cậu không hề hoảng hốt, hơn nữa lại còn rất nghe lời, dúi đầu vào bên trong áo, đến tận lúc xe gia tốc.
La Thiếu Thần kéo áo từ trên mặt cậu xuống.
Thẩm Thận Nguyên đầy vẻ phiền muộn.
La Thiếu Thần ở trong một tòa chung cư cao cấp, bảo vệ ở dưới canh phòng rất nghiêm ngặt, tuy rằng cũng có ký giả theo dõi, nhưng xe của anh ta vừa đến gần, bảo vệ đã chủ động cản đám ký giả lại. Anh cho xe vào gara, mang Thẩm Thận Nguyên lên lầu.
Thẩm Thận Nguyên vẫn tiếp tục phiền muộn, đến tận lúc vào phòng, vẫn cứ nhăn mặt.
La Thiếu Thần đưa cậu vào phòng ngủ chính, “Mấy hôm tới đây con sẽ ngủ ở phòng này.”
Thẩm Thận Nguyên lắc lắc đầu.
“Sao thế?”
“Quá đáng sợ ạ.”
La Thiếu Thần không hiểu. Trong phòng của anh cũng không có trang trí mấy thứ như đầu lâu xương chéo này nọ.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không có màu hồng.”
La Thiếu Thần bỏ hết đồ vật ở hai bên tủ đầu giường xuống, đặt hai cái rương màu hồng của cậu lên, “Có rồi đây.”
“……” Thẩm Thận Nguyên chỉ bức tranh trên tường.
Đó là một bức tranh trừu tượng, màu sắc thâm trầm lại u ám, quả thực khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
La Thiếu Thần dỡ tranh xuống, đặt ở bên ngoài phòng.
Nếu như cậu nói cậu sợ La Thiếu Thần, không biết La Thiếu Thần có chủ động đánh chết mình không nhỉ, sau đó thi thể tự động đi ra. Thẩm Thận Nguyên nhìn theo bóng lưng đang sắp xếp đồ đặc của La Thiếu Thần, thầm mơ mộng, nhưng rốt cuộc vẫn không có dũng khí nghiệm chứng.
Đến giờ cơm trưa, Thẩm Thận Nguyên cực kỳ kinh hãi nhìn La Thiếu Thần tự mình đeo tạp dề, cầm chảo bận rộn ở trong nhà bếp.
Mặc dù La Thiếu Thần bề ngoài lạnh lùng vô tình, nội tâm cũng lạnh lùng vô tình, nhưng đến tuổi này rồi, vào bếp nấu vài món cũng coi là phù hợp với quy luật phát triển khoa học. Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bản thân vốn không nên có bất cứ thành kiến gì, thế nhưng động tĩnh trong nhà bếp thật giống như một ca khúc cuộc chiến xoong chảo bát nĩa, không chỉ rất có tiết tấu, lại có cả cao thấp trầm bổng, mà La Thiếu Thần chính là một nhà chỉ huy chỉ quan tâm đến cao trào của bản thân mà mặc kệ đồ ăn sống chết ra sao… Cậu thật sự rất lo lắng, rằng chốc nữa đồ ăn được bưng lên sẽ bốn mắt nhìn nhau với cậu, nhìn nhau mà không nói được lời nào. (Thê thảm _ _!!)
La Thiếu Thần vật lộn bao lâu, Thẩm Thận Nguyên liền nằm sấp trên sô pha nhìn bấy lâu. Đến tận sau khi thùng rác vang lên hai tiếng thụp thụp, cái mùi kỳ lạ bị máy hút khói liều mạng xua tan, cậu mới nhìn thấy La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm đi ra, duỗi ống tay áo xuống, cầm lấy áo khoác nói: “Chúng ta ra ngoài ăn.”
Thẩm Thận Nguyên mở to đôi mắt hiếu kỳ ngây thơ, hỏi: “Tiểu Tiểu thúc thúc làm gì trong nhà bếp thế ạ?”
“Dọn dẹp.” Có lẽ đối với La Thiếu Thần, lừa gạt trẻ con không được coi là lừa gạt, mà chỉ là thao tác có quy luật, không hề có một chút biểu hiện chột dạ đỏ mặt tía tai nào.
Thẩm Thận Nguyên nhìn nhà bếp hỗn loạn một đống, chợt như ngộ ra, gật đầu nói: “Nhà bếp đúng là không giống như lúc đầu nữa ha.”
La Thiếu Thần lấy từ trong phòng ngủ ra một cái áo khoác tay bồng màu hồng và một khẩu trang y tế, “Đi thôi.”
Thẩm Thận Nguyên chau mày nói: “Giống như bị tống đi cách ly í.”
La Thiếu Thần nhướn mày, “Cái gì?”
Nhãn thần Thẩm Thận Nguyên trong nháy mắt thuần khiết vô tội, hoàn mỹ không dấu vết, “Con muốn ăn tôm hùm.”
“Không tốt.”
……
Không tốt?
Anh ta lại có thể nói một câu không dễ dàng như thế với một đứa cháu gái sáu tuổi của mình!
Thẩm Thận Nguyên bị shock đến choáng váng cả người. La Thiếu Thần nhất định là một người ủng hộ tích cực bình đẳng nam nữ, hơn nữa còn chí công vô tư, họ hàng cũng không nể nang, nam nữ lão ấu thân sơ đều thực hiện đối đãi không phân biệt… Tổng kết một câu: Không có nhân tính nha!
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của cậu quá mức phức tạp, quá mức kinh hoàng, khiến cho La Thiếu Thần đang thay giày cảm giác thấy có hơi chút khó ở, mới cực kỳ hiếm có giải thích với đứa bé gái sáu tuổi: “Gần đây không có nhà hàng tôm hùm.”
“……” Nói sớm có phải tốt hơn không? Thẩm Thận Nguyên cúi đầu tìm giày.
Bình an vô sự đi xuống lầu.
Thẩm Thận Nguyên đang định thong thả tham quan phong cảnh ở gần đây, đầu lại bị một tấm áo chụp lên, sau đó bị bế lên.
“……” Rõ ràng là La Thiếu chưa từng nghĩ xem, cháu gái của anh ta có mắc chứng sợ nơi tối tăm chật hẹp hay không.
Thẩm Thận Nguyên nảy ra ý nghịch ngợm, lén nhếch một góc áo lên, sau đó chỉ về một hướng, khe khẽ nói: “Tiểu Tiểu thúc thúc, đằng kia có người cứ nhìn chằm chằm chúng ta, có phải ông ta phát hiện ra chúng ta rồi không?”
“Đừng nhìn, sẽ bị ăn mất đấy.”
“… Ông ta ăn thịt người được ư?” Xin lỗi nha, bảo vệ đại ca, hôm nay mới biết, ngoài trừ đứng gác, tuần tra, bảo vệ ra, ông anh còn có thêm cả kỹ năng ăn thịt người, kỹ thuật thật toàn diện ha.
“Được.”
“Ông ta ăn mất con thì phải làm sao?”
“Chướng chết hắn chứ sao nữa.”
“……” Dùng cách này để giáo dục đứa cháu sáu tuổi của anh thật sự ổn sao? Thẩm Thận Nguyên rốt cục hiểu ra tại sao mình lại biến thành La Lâm Lâm, thì ra là để cứu giúp cô bé khỏi bàn tay độc ác của đại ma vương công kích không phân biệt La Thiếu Thần! Trong chốc lát, trách nhiệm thật nặng nề, áp lực thật lớn. Dưới nanh vuốt của con sói mang số hiệu La Thiếu này bản thân có thể sống sót được hay không vẫn là một dấu hỏi rất lớn.
Cuối cùng cũng đến được phòng ăn, Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng được thấy lại ánh sáng, mùi vị thức ăn bình thường trong tiệm khiến cho cậu cảm thấy như được sống lại.
La Thiếu Thần gọi ba nồi cháo to: đồ biển, gà đất và tôm hùm.
Thẩm Thận Nguyên vừa mò những miếng tôm hùm thịt nát xương tan trong biển cháo mênh mông, vừa rủa thầm trong bụng: La Thiếu không phải muốn làm chướng chết yêu quái ăn thịt người, mà là muốn chướng chết người cho yêu quái ăn thịt…
Trong lúc ăn cơm, La Thiếu Thần nhận được một cuộc điện thoại.
Hệ thống hóng hớt của Thẩm Thận Nguyên đồng loạt khởi động, hai tai dựng lên thật cao. Nếu như không phải hai người ngồi đối diện nhau, cậu đã hận không thể dán tai vào nghe, thế nhưng tin tức thu thập được lại chẳng có gì đáng nói, tổng hợp lại có thể phân làm ba loại:
Một chữ: Ừm, được.
Hai chữ: Biết rồi.
Ba chữ: Không sao cả.
…….
Cái gì được? Biết cái gì? Cái gì không sao cả?
Anh biết nhưng tôi chưa biết nha.
Thẩm Thận Nguyên gặm gặm thìa, u oán nhìn La Thiếu Thần cúp điện thoại.
“Tôm hùm ăn hết rồi à?” La Thiếu Thần cầm một cái bát không lên, múc cho cậu một bát cháo nấu đồ biển, “Tiếp tục đi.”
“……” Đang cho heo ăn phải không?
La Thiếu Thần nói: “Ăn ít cháo đi, đừng kén ăn.”
“……” Đúng là đang cho heo ăn.
Thẩm Thận Nguyên múc thìa cháo cho vào miệng, lấy lưỡi chậm rãi liếm.
“Còn muốn ăn gì nữa?” La Thiếu Thần hỏi.
“……” Đừng có cho heo ăn nữa!
Thẩm Thận Nguyên bỏ thìa xuống, quyết định chủ động xuất kích, chuyển chủ đề từ chữ “ăn” sang một chủ đề khác, “Tiểu Tiểu thúc thúc có phải quen biết rất nhiều ngôi sao không?”
La Thiếu Thần mặt không đổi sắc đáp: “Không phải.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Ngôi sao bản tôn vẫn còn ngồi ngay đây đấy nha! Nói dối mà không sợ cắn phải lưỡi! Khinh bỉ, khinh bỉ, khinh bỉ….
La Thiếu Thần nói: “Không phải rất nhiều, chỉ là một ít thôi.”
Thẩm Thận Nguyên đã hơi xuôi, nở một nụ cười ngây thơ vô số tội, hỏi: “Tiểu Tiểu thúc thúc quen biết ai thế?”
“Thẩm Thận Nguyên…”
Thẩm Thận Nguyên tim chợt thót một cái, hai má hơi hơi nóng lên. Cậu thế nào cũng không ngờ được người La Thiếu Thần nhắc đến đầu tiên lại là mình, cần phải biết rằng ngôi sao, người nổi tiếng từng hợp tác với La Thiếu Thần rất nhiều, có đóng góp to lớn cho nền âm nhạc cũng nhiều không kể xiết, dù thế nào thì mình đừng hòng xếp đầu tiên. Xem ra cậu đã trách nhầm La Thiếu rồi, thì ra vị trí của mình trong lòng La Thiếu lại cao như vậy.
“Loại như thế.” La Thiếu Thần chậm rì rì nói xong câu.
Thẩm Thận Nguyên: “…..” Cái gì gọi là loại như Thẩm Thận Nguyên? Cậu sáng lập nên chủng loài mới của loài người sao?
La Thiếu Thần bất ngờ vươn tay ra.
Thẩm Thận Nguyên vô thức tránh né… không tránh được, La Thiếu Thần dùng khăn ăn lau lau vết cháo vương trên mép cậu.
“Cám ơn.” Thẩm Thận Nguyên mím môi, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ kỳ vọng nhìn anh ta, “Con rất thích Thẩm Thận Nguyên! Có thể mang con đến gặp anh ta được không?”
“Không được.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Tại sao các câu trả lời của La Thiếu bao giờ cũng thích “không” ở đầu! Dùng “được” (hảo) rất khó sao?
La Thiếu Thần thấy cậu nhăn nhó cả mặt, bổ sung nói: “Hình như cậu ta dạo này rất bận.”
Chữ “hảo” ở đầu câu cũng chưa chắc đã là tin tức tốt. (Từ “hình như” trong tiếng Trung có chữ hảo ở đầu ^_^ Khó mà dịch cho đúng được.)
Thẩm Thận Nguyên đẩy bát cháo ra, nắm lấy cốc sinh tố ngô, hút một ngụm thật dài, cảm thấy như nộ hỏa cuồn cuộn trong ngực được dập tắt đi khá nhiều, mới hỏi: “Tiểu Tiểu thúc thúc có quen Kiều Dĩ Hàng không?”
“Quen, cậu ta cũng không rảnh.”
“Phong Á Luân thì sao?” Suýt nữa thì quên mất đại sư huynh! Thẩm Thận Nguyên cảm thấy cuộc sống như đang nhem lên tia hy vọng mới.
“Không rảnh.”
“… Có ai Tiểu Tiểu thúc thúc quen mà gần đây rảnh rỗi không?” Thẩm Thận Nguyên căm hận nhay cắm cái ống hút.
La Thiếu Thần rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Lang Nam.”
Sói Đực? (Cũng đọc giống với Lang Nam)
Giới Showbiz từ lúc nào có một nhân vật cá tính như thế vậy?
Thân là tổ trưởng tổ hóng hớt của Showbiz, Thẩm Thận Nguyên, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bởi vì cậu lại chưa từng nghe qua cái tên này. “Anh ta là ai vậy ạ? Ngôi sao điện ảnh ạ?”
La Thiếu Thần đáp: “Trợ lý của chú.”
Thẩm Thận Nguyên: “…..”
Ăn xong bữa trưa về, Thẩm Thận Nguyên theo La Thiếu Thần về chung cư.
“Tiểu Tiểu thúc thúc không phải đi làm sao?” Cậu nắm lấy gấu áo của La Thiếu Thần, không cho anh ta cởi giầy.
La Thiếu Thần đáp: “Không cần.”
“Vì sao?”
La Thiếu Thần giúp cậu cởi giày, sau đó nhét cậu ngồi vào sô pha, dùng áo đắp lên người cậu, nói: “Ngủ đi.”
“Bây giờ mới là ban ngày.” Thẩm Thận Nguyên giãy giụa từ trong áo chui ra.
“Ngủ trưa.”
“Con không buồn ngủ.”
La Thiếu Thần vào bếp lấy một cốc sữa tươi ra.
Thẩm Thận Nguyên nhìn cái cốc, chu chu môi, nói: “Con thực sự không buồn ngủ.”
……..
Sự thật chứng minh, tuy rằng vú Triệu không ở bên cạnh, nhưng phản xạ “uống sữa liền buồn ngủ” đã được rèn luyện từ trước vẫn còn tồn tại.
Ngủ hai tiếng, thêm tối qua ngủ mười tiếng, cuộc sống của cậu đã có một nửa là nhắm mắt mà trải qua rồi.
Thẩm Thận Nguyên đứng trên ghế đẩu đánh răng xong, vừa định mở cửa phòng ngủ liền nghe thấy một giọng nói xa lạ: “Thật sự phải làm đĩa hát mới của Lục Vạn Bằng sao? Hai đĩa hát trước của cậu ta đều không tiêu thụ hết.”
“Ừm.”
Lục Vạn Bằng?
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy cái tên này liền không bình tĩnh được nữa.
Lang Nam nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn mặc váy ngủ liền màu hồng phấn từ phòng ngủ của thượng cấp của mình chạy ra cũng không thể bình tĩnh được, “La Thiếu… Đứa bé này là anh sinh hay anh nuôi vậy?”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
La Thiếu Thần đáp: “Là nhân bản vô tính của tôi đó.”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
Lang Nam nói: “Nhưng mà anh và nó đâu có giống nhau?”
La Thiếu Thần đáp: “Phẩu thuật thẩm mỹ rồi.”
Lang Nam đối với thái độ giấu giếm của thượng cấp cũng không lấy làm ngạc nhiên, vẫy vẫy tay với Thẩm Thận Nguyên, nói: “Bé xinh, lại đây với anh nào.”
Thẩm Thận Nguyên ngẩng mặt lên, ngây thơ nhìn anh ta, nói: “Bác ơi, bác mang anh đến chưa? Ở đâu thế?”
Bác á?
Lang Nam trợn trừng mắt, quay đầu hỏi La Thiếu Thần, “Bây giờ tôi khẳng định nó là anh nhân bản vô tính mà ra.”
Thẩm Thận Nguyên trèo lên sô pha, nỗ lực nghển cổ nhòm tập tài liệu trong tay La Thiếu Thần.
Sự chú ý của Lang Nam quay lại với tập tài liệu, “La Thiếu, Lục Vạn Bằng đã trượt dốc rồi, fan cố định cũng không nhiều, đĩa nhạc của cậu ta làm không được đâu.”
La Thiếu Thần đáp: “Đây là vấn đề mà Trương Phục Mãn phải suy nghĩ.”
Lang Nam nói: “Trương Tri không phải đã mời anh quay về làm đĩa nhạc mới cho Đại Kiều rồi sao? Làm đĩa cho Đại Kiều tốt biết bao nhiêu, tiền kiếm được cũng ổn định. Hiện giờ giới âm nhạc cũng không phát đạt lắm, ca sĩ có thể bán chạy đĩa càng lúc càng ít rồi.”
Liên tiếp nghe thấy tên hai vị cứu tinh, tinh thần của Thẩm Thận Nguyên lập tức cực kỳ tập trung, mắt tròn xoe nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần lúc đầu còn định nói gì, nhìn thấy bộ dạng tròn mắt há miệng của cậu lại ngừng lại, nói với Lang Nam: “Vào bếp rót một cốc nước hoa quả đi.”
“Không cần, tôi không uống đâu.” Lang Nam nói xong, phát hiện ánh mắt của La Thiếu Thần rơi trên người của La Lâm Lâm, mới ngượng ngùng đứng dậy vào bếp.”
……
Thời khắc quan trọng như thế này rót nước hoa quả cái gì chứ! Mau nói chuyện công việc đi!
Thẩm Thận Nguyên hận không thể bóp cổ La Thiếu Thần bắt anh ta phải nói.
La Thiếu Thần bất chợt cảm thấy cổ có chút mỏi, vươn tay nắn nắn, nói: “Phong Á Luân gần như đã quy ẩn, Kiều Dĩ Hàng là nghệ sĩ kéo người nhiều fan nhất Y Mã Đặc, mấy năm gần đây nhất định chú trọng nhiều vào điện ảnh, đĩa nhạc mới bao giờ làm vẫn còn chưa rõ.”
Lang Nam đi từ nhà bếp ra, “Vậy Thẩm Thận Nguyên thì sao? Đĩa nhạc lần trước của cậu ta kỳ thực bán cũng rất được mà.”
La Thiếu Thần nói: “Cậu ta bây giờ sao lại làm đĩa nhạc?”
“Chẳng lẽ lời đồn vẫn lưu truyền trong ngành là thật sao?” Lang Nam kinh ngạc nhìn anh ta, thuận tay đưa cốc nước hoa quả cho Thẩm Thận Nguyên, cậu ta lại chăm chú nghe đến nỗi quên cả nhận lấy.
Cuối cùng vẫn là La Thiếu Thần nhận lấy cốc nước hoa quả, đặt lên bàn trà, “Không biết.”
“Sao chú lại không biết được cơ chứ?”
Lang Nam đang định mở miệng hỏi câu đó, lại bị cô bé lolita giành mất, đành lúng túng ngậm miệng.
La Thiếu Thần hồ nghi đánh giá Thẩm Thận Nguyên. Tuy rằng số lần anh và La Lâm Lâm gặp nhau rất ít, nhưng những tin tức về cô bé từ trước đến nay chưa từng gián đoạn. Vì lý do gia đình, La Lâm Lâm từ nhỏ đã lập dị, nhạy cảm, không thích gần gũi người khác, gặp người lạ sẽ sợ hãi, lúc nào cũng ở tình trạng tự khép mình. Nhìn thế nào thì miêu tả vẫn có cái khác biệt với sự thật trước mắt… nói là khác biệt, không bằng nói là miễn cưỡng. Đại đa số thời gian La Lâm Lâm vẫn khá gần với miêu tả, thế nhưng trong vài khoảnh khắc, cô bé biểu hiện rất sinh động, sôi nổi, rất giống như trong cơ thể có hai tính cách khác nhau.
…….
Nhân cách phân liệt?
“Tiểu Tiểu thúc thúc ……” Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng kéo tay áo anh ta.
La Thiếu Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu hồng hồng, thu lại suy đoán vô căn cứ của mình, thản nhiên nói: “Cậu ta đi nghỉ phép rồi mà.”
“…….” Đây nhất định không phải đáp án chính xác, Thẩm Thận Nguyên chưa bao giờ lo lắng đến thế.
Thân thể của cậu rốt cuộc ra sao rồi!
/166
|