Ta phải giết ngươi... ALLURIANA!
Bóng dáng nhỏ bé chưa tới tuổi thành niên của Sadara oằn mình lại trên mặt đất, thanh âm khản đặc chất chứa oán khí ngập trời lặng lẽ vang vọng giữa trời đất mênh mông này. Mưa ngày một nặng hạt, phủ xuống thế gian một bản nhạc trầm thấp mà nặng nề như khúc đưa tang vô tận oan hồn đã bỏ mình trong lòng núi, tất cả chảy xuôi trên gò má thằng nhóc thay cho nước mắt không thể tuôn ra mà chậm chạp lăn dài. Xung quanh nó, bức tường xương cốt đan xen từ biết bao bộ xương trắng hếu chồng chất lên nhau trong màn mưa, cứng rắn mà cố chấp giống như chính những con người đã lớn lên dưới mảnh đất này. Họ muốn bảo hộ nó, mà vẫn chưa an lòng tan biến khỏi thế gian.
Thật trớ trêu... Kết cục của vở kịch này... Lại không giống như cái bắt đầu nhơ bẩn của nó! Những kẻ đã bị Nguỵ Thiên Mệnh làm cho lạc lối, không ngờ vẫn để lại một loại chấp niệm cường đại tới như vậy. Khoảnh khắc cuối đó, lại sẵn sàng hi sinh toàn bộ để che chở cho ngươi trước Hắc Liên khủng bố kia của Hắc Thiên Hoàng. Cũng tốt... Thiên Hùng Ca khép lại quá khứ bị ruồng bỏ, âu cũng là đủ cho chúng an nghỉ dưới đáy mồ... nhưng... Một chút kia... Liệu có làm ngươi thoải mái không... Sadara?
Thanh âm xa lạ một lần nữa vang lên, thế nhưng không còn chỉ trong tâm trí Sadara mà như phúc âm rơi xuống từ bầu trời đen tối, lặng lẽ lan truyền qua từng ngách đá, hoà tan dưới chân miệng giếng cổ bị tàn phá đang có một thân ảnh run rẩy không dứt.
Alluriana... Nếu như ngươi đã khăng khăng gọi chúng ta là kẻ phản bội... Vậy thì lúc này đây... Ta chính là kẻ phàn bội duy nhất và ghê tởm nhất trong thế giới của ngươi!
Hắc khí tuôn trào từ thân thể nhỏ bé của Sadara, ngày một nồng nặc trong tiếng gào rống điên cuồng của nó, mơ hồ bốc cao lên bầu trời thành một sợi chỉ đen đâm xuyên qua các tầng mây. Alluriana lặng người đứng trên đỉnh núi cao nhất, hai tay bé nhỏ đưa lên che miệng để cố không phát ra âm thanh nức nở. Cô từng chút chứng kiến đứa trẻ nhút nhát trong kí ức quằn quại vì đau đớn và thù hận, nhân cách dưới sự điên cuồng méo mó tới cực điểm như dã thú bị thương tiếp tục gào thét. Ngày hôm nay, trái tim nó hẳn đã vỡ nát không biết bao nhiêu lần, tới nỗi những mảnh vụn còn lại cũng sẽ vĩnh viễn không đủ để chữa lành lại vết thương trong tâm hồn ấy nữa.
Bầu trời trên cao đen tối, lại mênh mông như biển đen trải dài không dứt lúc này cuồn cuộn trôi về một mảng tràn ngập sấm sét, nuốt lấy từng đám mây, hình thành một lỗ hổng khổng lồ mở ra sâu thăm thẳm dẫn tới một thế giới khác. Sadara chợt ngẩng cao đầu, trong mắt tràn ngập những tinh thể màu tím vận chuyển như gói gọn cả tinh tú trong ngân hà. Cơ thể trước đó bị phá nát bởi Viêm Huyền Chủ của nó lúc này đã mọc lại tứ chi, toàn thân tràn ngập một loại sức sống tà ác như ác quỷ dần thức tỉnh từ đáy địa ngục.
Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi Sadara?
Câu hỏi của kẻ thần bí đang ẩn náu giữa hố sét đen kịt giữa bầu trời mênh mông lan toả, giống như độc dược khiến cho khuôn mặt Sadara ngày càng điên cuồng. Nó gào lên giữa thiên địa tang tóc, vượt ra ngoài bức tường hài cốt mà phát tán chấp niệm của kẻ phục thù.
Ta muốn có Thiên Mệnh... Ta muốn giết tất cả bọn chúng... Cho tới khi không còn sự bẩn thỉu của Phong Huyền Vực trên thế giới này...
Ngươi có làm được không? Kể cả khi sẽ trở thành phàn đồ kinh khủng nhất trong lịch sử khiến cả thế giới nguyền rủa?
KỂ CẢ NHƯ VẬY!
Dù cho thiên đàng sẽ vĩnh viễn không còn mở lối, linh hồn mi sẽ chìm trong luyện ngục trầm luân không thể siêu thoát? Mi vẫn còn muốn tiếp tục sao?
DÙ LÀ NHƯ THẾ!
Tiếng cười ma quái lồng lộng đan xen với thanh âm gào thét tràn ngập cừu hận của Sadara dữ dội vang vọng khắp thung lũng, giống như ma quỷ từ cõi u minh cười nhạo sự bẩn thỉu của thế gian cứ thể quanh quẩn trong không trung khi lỗ hổng giữa bầu trời chấn động kịch liệt, giữa hư vô u ám cuồn cuộn lan toả lực lượng số mệnh tràn ngập khủng khiếp rót xuống sợi chỉ đen đang nối liền cơ thể Sadara với thế giới bên kia.
Rất tốt... Sadara, bây giờ mi chỉ cần vứt bỏ đi cái con người cùng số mệnh tầm thường của mình... Để đón nhận lấy Thiên Mệnh chí cao không thể hạn lượng... Mi có làm được không?
Phản Nghịch Thần Mệnh... Phản Nghịch Thần Mệnh... Phản Nghịch Thần Mệnh...
Sadara rên rỉ trong cổ họng, nước da ngày một tái nhợt khi nó nhặt con dao phủ đầy bụi đất của bố, run rẩy giơ lên trước ngực áo rách nát. Nó nhìn qua tầng tầng lớp lớp bạch cốt trên cao, đôi con ngươi màu tím vận chuyển phản chiếu dư ảnh cuối đời của từng người đang mỉm cười, cũng là nụ cười cuối cùng nó muốn nhìn thấy trên thế giới nhơ nhuốc này. Vô tận đầu lâu thê lương trầm ngâm dõi vào đứa trẻ duy nhất của thung lũng còn sống sót, chứng kiến ranh giới cuối cùng còn giữ chân họ lại sụp đổ. Trong mắt Sadara tràn ngập hung quang điên cuồng, nó đâm xuyên quan lồng ngực để trần, trong làn mưa cưỡng ép rút ra từ khe máu một hòn đá màu xanh cẩm thạch loang lổ tanh nồng.
Thiên Mệnh nhỏ yếu từ trước tới giờ của nó... Lúc này đây đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Ha ha... Không còn nữa... Số mệnh nhỏ bé này... Đã không còn cần thiết nữa! Alluriana, ngươi đã đưa nó tới địa ngục bằng thứ cảm xúc ràng buộc kinh khủng đó... Vậy thì cứ ngắm nhìn đi... Ta sẽ từ luyện ngục bước ra. Ta... Mở mắt rồi!
Sadara nhìn sâu vào khối đá đang che dấu một hơi thở sinh mệnh nhỏ nhoi yếu nhược như đèn lồng trước gió, trong mắt là một mảng vô cảm xen lẫn điên cuồng. Nó liếm môi cười dữ tợn ,bóp nát bảo thạch trong tay thành bụi phấn. Chỉ nghe trong không trung phát ra một âm thanh sầu thảm cực kì mỏng manh, tan biến trôi theo dòng sinh mệnh nhỏ bé giống như tâm hồn của một thằng nhóc nhút nhát, thật thà vào hư vô, vĩnh viễn mất đi trên thế gian ý nghĩa tồn tại mà nó được sinh ra.
Minh Đạo khổng lồ trên bầu trời rùng rùng rung động,sấm sét điên cuồng chạy qua ngang dọc khắp chín tầng mây mênh mông. Một luồng ma lực kinh khủng tuôn trào trong thiên địa, kéo theo những di động của một tồn tại khiến cả không trung cùng run rẩy, chậm rãi từ hắc ám vô tận lộ ra.
Không còn là kẻ tầm thường nữa Sadara... Từ nay mi là vương.. Là chúa tể của thế giới này. Bổn tọa sẽ là Thiên Mệnh của mi. Gọi tên ta ra... và cùng ta bước lên đỉnh thế giới này! Sánh ngang hàng với tất cả thần linh từ xưa tới nay!
Tên của bổn toạ là...
CỐT TƯỚC- SHURIMA!!
Sadara bị nhấn chìm trong hắc ám vô tận khuếch trương từ thân thể nó, trong khi bầu trời trên cao dường như ngày càng hạ xuống mặt đất. Sấm sét vô tận chui vào Minh Đạo như nước xoáy, quấn quanh một khối thân thể hư ảo khổng lồ xuyên qua tấm màn mỏng manh ngăn cách hai thế giới. Cả thung lũng rùng rùng rung chuyển, vách núi sau bao lần chịu chấn động cuối cùng không thể chịu nổi như bùn đất đổ xuống, cuốn lấy tất cả hài cốt cùng mọi sinh thể lọt xuống lòng núi lúc này đã lún xuống vô cùng, hình thành một miệng vực sâu thẳm trôi tuột vào bóng đêm. Đỉnh núi nơi hư ảnh Alluriana đang đứng cũng bị sụp đổ, trút theo hàng vạn tấn đất đá lọt xuống thung lũng sâu không đáy, thế nhưng thân thể cô vẫn lơ lửng giữa không trung mà không hề suy chuyển. Có lẽ quy tắc của thế giới này không thể tác động tới một người qua đường như cô, giống như cô không thể ngăn cản Sadara trong cơn điên cuồng đã bị Thiên Mệnh khổng lồ trên cao nuốt chửng.
Bóng dáng mênh mông giữa Minh Đạo từng chút rõ nét, cuối cùng trong màn mưa lộ ra một khung xương khổng lồ kéo dài cả trăm mét có hình dáng như một loài chim, giương cao đôi cánh trơ khấc không chút máu thịt kéo tan bầu trời chui xuống. Cốt tước khổng lồ xuất hiện dưới thiên không mù mịt, trong hàng tỉ giọt nước của thế giới lơ lửng với đôi cánh trắng bệch chậm rãi vươn ra đầy quỷ dị. Alluriana không thể tưởng tượng được một sinh vật- hay một cái gì khổng lồ tới như vậy lại có thể bay được chỉ với một khung xương có hình dạng cánh chim. Sự di động của nó rõ ràng dựa vào quyền năng ma thuật hùng mạnh tới kinh người.
Cốt tước vươn cái đầu to lớn chẳng còn chút da thịt, hai hố đen trên đầu lâu lập loè những tia tử sắc tràn ngập huyền hoặc ma quỷ giống như Minh Đạo trên cao chậm rãi nhìn về phía Alluriana. Trong phút chốc cô đã tưởng rằng con quái vật đó nhận ra sự tồn tại của mình, cả cơ thể liền căng cứng rơi vào trạng thái phòng bị nhất. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra ánh sáng trong hố mắt của cốt tước chỉ mờ mịt nhìn xuyên qua thân thể mình, nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người gầy gò chìm trong mưa rơi , im lặng như một bóng ma cô độc giữa thiên địa.
Thân ảnh đó thân thuộc, vẫn nhỏ bé giống như đứa trẻ từng nép mình bên cạnh cô, trầm trồ khám phá thế giới rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của nó qua vài tấm bản đồ bằng da dê cũ kĩ. Nó đứng ở đó, trống trải và cô đơn chìm trong thế giới chỉ gồm hai màu của nước mưa và bóng tối, lặng lẽ y hệt cái ngày mà cô rời đi. Thế nhưng nó không cười, bởi vì một khoảnh khắc đó, Sadara hồn nhiên, thật thà và đầy mơ mộng, luôn tò mò rong ruổi khắp các rặng núi phía xa đã không còn nữa. Dưới ánh chớp chiếu rọi chạy ngang qua cơ thể khổng lồ của cốt tước, thân thể kia cuốn đầy những dải băng trắng nhàu nát, bết lại vì nước mưa. Khuôn mặt nó không một chút cảm xúc, khô héo, chỉ khẽ lộ ra vẻ điên cuồng không thể che dấu trong đôi con ngươi tràn ngập tử khí tang thương.
Nó không thi triển bất kì ma thuật nào, thế nhưng vẫn như cũ đứng trên tầng tầng lớp lớp mây đen. Chỉ thấy bàn chân nó đạp lên một ngọn tháp trắng cao tới chọc trời, giữa mênh mông gió mưa của thế giới mơ hồ chồng chất lên từ không biết bao nhiêu hài cốt đắp lên từ dưới thung lũng sâu không thấy đáy, giống như chúa tể của cả nhân gian ngự trị trên núi bạch cốt, khẽ kêu lên đầy bi thương:
Mọi người sẽ đi bên tôi... Cho tới tận cùng địa ngục này!
Bóng dáng nhỏ bé chưa tới tuổi thành niên của Sadara oằn mình lại trên mặt đất, thanh âm khản đặc chất chứa oán khí ngập trời lặng lẽ vang vọng giữa trời đất mênh mông này. Mưa ngày một nặng hạt, phủ xuống thế gian một bản nhạc trầm thấp mà nặng nề như khúc đưa tang vô tận oan hồn đã bỏ mình trong lòng núi, tất cả chảy xuôi trên gò má thằng nhóc thay cho nước mắt không thể tuôn ra mà chậm chạp lăn dài. Xung quanh nó, bức tường xương cốt đan xen từ biết bao bộ xương trắng hếu chồng chất lên nhau trong màn mưa, cứng rắn mà cố chấp giống như chính những con người đã lớn lên dưới mảnh đất này. Họ muốn bảo hộ nó, mà vẫn chưa an lòng tan biến khỏi thế gian.
Thật trớ trêu... Kết cục của vở kịch này... Lại không giống như cái bắt đầu nhơ bẩn của nó! Những kẻ đã bị Nguỵ Thiên Mệnh làm cho lạc lối, không ngờ vẫn để lại một loại chấp niệm cường đại tới như vậy. Khoảnh khắc cuối đó, lại sẵn sàng hi sinh toàn bộ để che chở cho ngươi trước Hắc Liên khủng bố kia của Hắc Thiên Hoàng. Cũng tốt... Thiên Hùng Ca khép lại quá khứ bị ruồng bỏ, âu cũng là đủ cho chúng an nghỉ dưới đáy mồ... nhưng... Một chút kia... Liệu có làm ngươi thoải mái không... Sadara?
Thanh âm xa lạ một lần nữa vang lên, thế nhưng không còn chỉ trong tâm trí Sadara mà như phúc âm rơi xuống từ bầu trời đen tối, lặng lẽ lan truyền qua từng ngách đá, hoà tan dưới chân miệng giếng cổ bị tàn phá đang có một thân ảnh run rẩy không dứt.
Alluriana... Nếu như ngươi đã khăng khăng gọi chúng ta là kẻ phản bội... Vậy thì lúc này đây... Ta chính là kẻ phàn bội duy nhất và ghê tởm nhất trong thế giới của ngươi!
Hắc khí tuôn trào từ thân thể nhỏ bé của Sadara, ngày một nồng nặc trong tiếng gào rống điên cuồng của nó, mơ hồ bốc cao lên bầu trời thành một sợi chỉ đen đâm xuyên qua các tầng mây. Alluriana lặng người đứng trên đỉnh núi cao nhất, hai tay bé nhỏ đưa lên che miệng để cố không phát ra âm thanh nức nở. Cô từng chút chứng kiến đứa trẻ nhút nhát trong kí ức quằn quại vì đau đớn và thù hận, nhân cách dưới sự điên cuồng méo mó tới cực điểm như dã thú bị thương tiếp tục gào thét. Ngày hôm nay, trái tim nó hẳn đã vỡ nát không biết bao nhiêu lần, tới nỗi những mảnh vụn còn lại cũng sẽ vĩnh viễn không đủ để chữa lành lại vết thương trong tâm hồn ấy nữa.
Bầu trời trên cao đen tối, lại mênh mông như biển đen trải dài không dứt lúc này cuồn cuộn trôi về một mảng tràn ngập sấm sét, nuốt lấy từng đám mây, hình thành một lỗ hổng khổng lồ mở ra sâu thăm thẳm dẫn tới một thế giới khác. Sadara chợt ngẩng cao đầu, trong mắt tràn ngập những tinh thể màu tím vận chuyển như gói gọn cả tinh tú trong ngân hà. Cơ thể trước đó bị phá nát bởi Viêm Huyền Chủ của nó lúc này đã mọc lại tứ chi, toàn thân tràn ngập một loại sức sống tà ác như ác quỷ dần thức tỉnh từ đáy địa ngục.
Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi Sadara?
Câu hỏi của kẻ thần bí đang ẩn náu giữa hố sét đen kịt giữa bầu trời mênh mông lan toả, giống như độc dược khiến cho khuôn mặt Sadara ngày càng điên cuồng. Nó gào lên giữa thiên địa tang tóc, vượt ra ngoài bức tường hài cốt mà phát tán chấp niệm của kẻ phục thù.
Ta muốn có Thiên Mệnh... Ta muốn giết tất cả bọn chúng... Cho tới khi không còn sự bẩn thỉu của Phong Huyền Vực trên thế giới này...
Ngươi có làm được không? Kể cả khi sẽ trở thành phàn đồ kinh khủng nhất trong lịch sử khiến cả thế giới nguyền rủa?
KỂ CẢ NHƯ VẬY!
Dù cho thiên đàng sẽ vĩnh viễn không còn mở lối, linh hồn mi sẽ chìm trong luyện ngục trầm luân không thể siêu thoát? Mi vẫn còn muốn tiếp tục sao?
DÙ LÀ NHƯ THẾ!
Tiếng cười ma quái lồng lộng đan xen với thanh âm gào thét tràn ngập cừu hận của Sadara dữ dội vang vọng khắp thung lũng, giống như ma quỷ từ cõi u minh cười nhạo sự bẩn thỉu của thế gian cứ thể quanh quẩn trong không trung khi lỗ hổng giữa bầu trời chấn động kịch liệt, giữa hư vô u ám cuồn cuộn lan toả lực lượng số mệnh tràn ngập khủng khiếp rót xuống sợi chỉ đen đang nối liền cơ thể Sadara với thế giới bên kia.
Rất tốt... Sadara, bây giờ mi chỉ cần vứt bỏ đi cái con người cùng số mệnh tầm thường của mình... Để đón nhận lấy Thiên Mệnh chí cao không thể hạn lượng... Mi có làm được không?
Phản Nghịch Thần Mệnh... Phản Nghịch Thần Mệnh... Phản Nghịch Thần Mệnh...
Sadara rên rỉ trong cổ họng, nước da ngày một tái nhợt khi nó nhặt con dao phủ đầy bụi đất của bố, run rẩy giơ lên trước ngực áo rách nát. Nó nhìn qua tầng tầng lớp lớp bạch cốt trên cao, đôi con ngươi màu tím vận chuyển phản chiếu dư ảnh cuối đời của từng người đang mỉm cười, cũng là nụ cười cuối cùng nó muốn nhìn thấy trên thế giới nhơ nhuốc này. Vô tận đầu lâu thê lương trầm ngâm dõi vào đứa trẻ duy nhất của thung lũng còn sống sót, chứng kiến ranh giới cuối cùng còn giữ chân họ lại sụp đổ. Trong mắt Sadara tràn ngập hung quang điên cuồng, nó đâm xuyên quan lồng ngực để trần, trong làn mưa cưỡng ép rút ra từ khe máu một hòn đá màu xanh cẩm thạch loang lổ tanh nồng.
Thiên Mệnh nhỏ yếu từ trước tới giờ của nó... Lúc này đây đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Ha ha... Không còn nữa... Số mệnh nhỏ bé này... Đã không còn cần thiết nữa! Alluriana, ngươi đã đưa nó tới địa ngục bằng thứ cảm xúc ràng buộc kinh khủng đó... Vậy thì cứ ngắm nhìn đi... Ta sẽ từ luyện ngục bước ra. Ta... Mở mắt rồi!
Sadara nhìn sâu vào khối đá đang che dấu một hơi thở sinh mệnh nhỏ nhoi yếu nhược như đèn lồng trước gió, trong mắt là một mảng vô cảm xen lẫn điên cuồng. Nó liếm môi cười dữ tợn ,bóp nát bảo thạch trong tay thành bụi phấn. Chỉ nghe trong không trung phát ra một âm thanh sầu thảm cực kì mỏng manh, tan biến trôi theo dòng sinh mệnh nhỏ bé giống như tâm hồn của một thằng nhóc nhút nhát, thật thà vào hư vô, vĩnh viễn mất đi trên thế gian ý nghĩa tồn tại mà nó được sinh ra.
Minh Đạo khổng lồ trên bầu trời rùng rùng rung động,sấm sét điên cuồng chạy qua ngang dọc khắp chín tầng mây mênh mông. Một luồng ma lực kinh khủng tuôn trào trong thiên địa, kéo theo những di động của một tồn tại khiến cả không trung cùng run rẩy, chậm rãi từ hắc ám vô tận lộ ra.
Không còn là kẻ tầm thường nữa Sadara... Từ nay mi là vương.. Là chúa tể của thế giới này. Bổn tọa sẽ là Thiên Mệnh của mi. Gọi tên ta ra... và cùng ta bước lên đỉnh thế giới này! Sánh ngang hàng với tất cả thần linh từ xưa tới nay!
Tên của bổn toạ là...
CỐT TƯỚC- SHURIMA!!
Sadara bị nhấn chìm trong hắc ám vô tận khuếch trương từ thân thể nó, trong khi bầu trời trên cao dường như ngày càng hạ xuống mặt đất. Sấm sét vô tận chui vào Minh Đạo như nước xoáy, quấn quanh một khối thân thể hư ảo khổng lồ xuyên qua tấm màn mỏng manh ngăn cách hai thế giới. Cả thung lũng rùng rùng rung chuyển, vách núi sau bao lần chịu chấn động cuối cùng không thể chịu nổi như bùn đất đổ xuống, cuốn lấy tất cả hài cốt cùng mọi sinh thể lọt xuống lòng núi lúc này đã lún xuống vô cùng, hình thành một miệng vực sâu thẳm trôi tuột vào bóng đêm. Đỉnh núi nơi hư ảnh Alluriana đang đứng cũng bị sụp đổ, trút theo hàng vạn tấn đất đá lọt xuống thung lũng sâu không đáy, thế nhưng thân thể cô vẫn lơ lửng giữa không trung mà không hề suy chuyển. Có lẽ quy tắc của thế giới này không thể tác động tới một người qua đường như cô, giống như cô không thể ngăn cản Sadara trong cơn điên cuồng đã bị Thiên Mệnh khổng lồ trên cao nuốt chửng.
Bóng dáng mênh mông giữa Minh Đạo từng chút rõ nét, cuối cùng trong màn mưa lộ ra một khung xương khổng lồ kéo dài cả trăm mét có hình dáng như một loài chim, giương cao đôi cánh trơ khấc không chút máu thịt kéo tan bầu trời chui xuống. Cốt tước khổng lồ xuất hiện dưới thiên không mù mịt, trong hàng tỉ giọt nước của thế giới lơ lửng với đôi cánh trắng bệch chậm rãi vươn ra đầy quỷ dị. Alluriana không thể tưởng tượng được một sinh vật- hay một cái gì khổng lồ tới như vậy lại có thể bay được chỉ với một khung xương có hình dạng cánh chim. Sự di động của nó rõ ràng dựa vào quyền năng ma thuật hùng mạnh tới kinh người.
Cốt tước vươn cái đầu to lớn chẳng còn chút da thịt, hai hố đen trên đầu lâu lập loè những tia tử sắc tràn ngập huyền hoặc ma quỷ giống như Minh Đạo trên cao chậm rãi nhìn về phía Alluriana. Trong phút chốc cô đã tưởng rằng con quái vật đó nhận ra sự tồn tại của mình, cả cơ thể liền căng cứng rơi vào trạng thái phòng bị nhất. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra ánh sáng trong hố mắt của cốt tước chỉ mờ mịt nhìn xuyên qua thân thể mình, nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người gầy gò chìm trong mưa rơi , im lặng như một bóng ma cô độc giữa thiên địa.
Thân ảnh đó thân thuộc, vẫn nhỏ bé giống như đứa trẻ từng nép mình bên cạnh cô, trầm trồ khám phá thế giới rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của nó qua vài tấm bản đồ bằng da dê cũ kĩ. Nó đứng ở đó, trống trải và cô đơn chìm trong thế giới chỉ gồm hai màu của nước mưa và bóng tối, lặng lẽ y hệt cái ngày mà cô rời đi. Thế nhưng nó không cười, bởi vì một khoảnh khắc đó, Sadara hồn nhiên, thật thà và đầy mơ mộng, luôn tò mò rong ruổi khắp các rặng núi phía xa đã không còn nữa. Dưới ánh chớp chiếu rọi chạy ngang qua cơ thể khổng lồ của cốt tước, thân thể kia cuốn đầy những dải băng trắng nhàu nát, bết lại vì nước mưa. Khuôn mặt nó không một chút cảm xúc, khô héo, chỉ khẽ lộ ra vẻ điên cuồng không thể che dấu trong đôi con ngươi tràn ngập tử khí tang thương.
Nó không thi triển bất kì ma thuật nào, thế nhưng vẫn như cũ đứng trên tầng tầng lớp lớp mây đen. Chỉ thấy bàn chân nó đạp lên một ngọn tháp trắng cao tới chọc trời, giữa mênh mông gió mưa của thế giới mơ hồ chồng chất lên từ không biết bao nhiêu hài cốt đắp lên từ dưới thung lũng sâu không thấy đáy, giống như chúa tể của cả nhân gian ngự trị trên núi bạch cốt, khẽ kêu lên đầy bi thương:
Mọi người sẽ đi bên tôi... Cho tới tận cùng địa ngục này!
/21
|