Alluriana chầm chậm mở mắt, từ cõi mênh mông của Mộng Giới một lần nữa hiện ra dưới thế giới thực tại. Đôi con ngươi phủ xanh như biển tràn ngập một loại trầm lặng bi thương, mờ mịt giống như đã trải qua cả một đời. Mưa theo cô tới từ Mộng Giới, cuối cùng tại nơi này kết lại cùng nước mắt cô hoà xuống ướt nhoèn trên má, từng giọt chảy xuôi chẳng thể lau đi. Cô đang ngồi dựa lưng vào lớp gạch nứt nẻ, ẩm ướt chứa đầy rêu phong lạnh lẽo trong con ngõ tối, hai chân khép lại quỳ trên mặt đất giống như một kẻ tội đồ, trước ánh mắt lạnh lùng của bóng đen gầy gò đối diện mà không ngừng run rẩy.
Mừng cô tỉnh lại Alluriana!
Sadara ở thực tại phá vỡ sự im lặng bằng một nụ cười lạnh tanh, nó vuốt ngược mớ tóc ướt nhẹp bết lại vì nước mưa, đưa lưng dựa vào một cột đèn đã bị rỉ sét tới không thể sử dụng, bàn chân vô thức gõ xuống mặt đất thành từng nhịp kì lạ. Câu nói đó giúp Alluriana thoát khỏi sự ràng buộc mơ hồ của Từ Vân Tà Đồng, ở trong bất lực lần đầu tiên nhìn thẳng vào Sadara. Với cô, khoảnh khắc từ lần cuối cùng gặp nó chỉ kéo dài trong tích tắc ở Mộng Giới tới hiện tại, thế nhưng kì thực đối với nó đã là ba năm dài đằng đẵng, khiến đứa trẻ ngày nào nay đã trở thành một thiếu niên gần mười bảy tuổi. Khuôn mặt non nớt có phần ngây thơ của nó không còn nữa, thay vào đó là một vẻ thành thục che dấu cảm xúc cực sâu, đôi con ngươi màu tím lấp ló sau vài lọn tóc quăn, chìm trong hố mắt thâm quầng như lửa từ cõi u minh chậm rãi nhen nhóm. Nó cũng lớn hơn rất nhiều, khác hẳn với đứa trẻ ngày đó cô có thể dễ dàng xoa đầu, lúc này Sadara đã cao hơn cô cả một gang tay, cộng với vẻ lạnh lùng điển trai khiến cô không khỏi liên tưởng tới khuôn mặt nữ tính đầy đối lập của Yoshino, suýt chút nữa bật cười trong hoàn cảnh nảy. Đúng vậy... Sau khi cô rời khỏi Thung Lũng Tận Cùng năm năm về trước, cô chưa từng nghĩ tới một lần nữa gặp lại, khoảng cách giữa bọn họ đã xa rời tới mức này.
Alluriana muốn nói rất nhiều, nhưng khi nhìn vào đôi mắt u ám của Sadara, không hiểu sao cô chỉ yếu ớt gượng cười:
Em đã trưởng thành hơn hồi đó rồi...
Trong bóng tối, Sadara nghiền ngẫm biểu tình trên khuôn mặt cô một cách máy móc, ánh mắt loé lên tinh quang lành lạnh. Sau cùng nó cúi đầu, thanh âm gồ ghề không giống bình thường một chút nào chậm rãi vang lên.
Nếu ý cô là sức mạnh... Thì đúng. Bây giờ tôi hoàn toàn có khả năng giết cô! Cả cô và những kẻ thối nát đã dày vò chúng tôi trong sợi xích hi vọng của ác quỷ!
Câu cuối cùng nó đặc biệt nhấn mạnh qua kẽ răng, giống như cực lực kiềm chế không để lộ ra một nụ cười điên cuồng. Alluriana biết nó không nói dối... Nó thực sự muốn giết cô, với tất cả những gì nó đã phải trải qua trong những ngày cuối cùng ở thế giới bên kia.
Sadara... từ ngày hôm đó... em đã luôn như thế này sao?
Cảm giác lạ lẫm trên khuôn mặt đã từng rất ngây ngô giờ phút này chìm trong một tầng khí lưu đan xen bởi nhiều sợi hắc khí khiến Alluriana cảm thấy rất đau lòng. Cô vịn tay vào gờ đá ướt sũng trơn nhớt bởi những tảng rêu mục nát, gian nan nhón chân muốn đứng dậy. Lập tức một cơn đau như tia lửa điện chạy xuyên qua cơ thể cô, đôi chân thon gọn run rẩy không ngừng rồi lại vô lực khuỵu xuống. Trong nháy mắt đó, cô có cảm giác Sadara trong bóng tối có hơi nhích người, nhưng ngay sau đó lại im lìm như một bóng ma vùi mình trong cả thế giới chỉ có nước mưa.
Nó không nói thêm gì, chỉ khép hờ hờ mắt. Alluriana cũng mong chờ sự im lặng đó, bởi vì cô chưa biết phải bắt đầu câu chuyện với nó như thế nào. Những gì nó đã đánh mất ở quê nhà, khiến nó và cô không thể đối diện với nhau như ban đầu nữa. Sadara đã thay đổi, không phải những đổi khác về tuổi tác hay ngoại hình, mà tận sâu trong nó là một linh hồn đã chằng chịt vết nứt chắp vá từ những kỉ niệm hoà trộn trong thù hận điên cuồng.
Cô tự hỏi là thế giới thay đổi nó... hay bản thân cô khiến nó đánh mất đi chính mình?
Cô.. chỉ muốn nói như vậy thôi sao?
Sadara vặn cổ, há mồm thở ra một làn bạch khí. Hai bàn tay nó liên tục mở ra nắm lại, từ trong ống tay áo ướt nhẹp mơ hồ rớt xuống từng giọt nước đen kịt mang theo mùi tanh hôi khủng khiếp đọng lại thành vũng loang lổ dưới mắt đất.
Dù dưới mưa gió, mùi vị ô uế từ cơ thể Sadara vẫn không thể gột rửa, ngày càng nồng nặc lan toả khắp con hẻm nhỏ khiến Alluriana bất giác nhíu mày. Trong ánh sáng lờ mờ càng tối tăm hơn bởi nước mưa của mấy ngọn đèn đường phía xa, biểu hiện rất nhỏ đó của cô cũng không thể thoát được đôi mắt tím đục của Sadara. Nó nhếch môi cười mỉa mai, nhấc chân chậm chạp bước qua trước mặt cô. Thân thể liêu xiêu của nó đạp xuống bãi máu thịt nhầy nhụa của con chuột xấu số, gót giày thô đen xéo nát thi thể con vật, kéo lê một dải nội tạng cùng máu tươi đỏ lòm đi qua bóng tối. Cuối cùng Sadara dừng lại trước khối thân thể không toàn vẹn đang dần mục nát, bong tróc da thịt của cô gái tên Myuki, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể đã phân huỷ tới không thể nhận dạng đó. Một tiếng cười khản đặc, ẩn chứa quá nhiều cảm xúc trái chiều nghèn nghẹn vang lên giữa không gian tăm tối, như bóng dáng cô quạnh đơn độc ba năm trước vùi sâu vào địa ngục giữa núi bạch cốt, lần nữa cười điên dại tới thương tâm. Lúc này Alluriana chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của nó, nhưng bi thương trong tiếng cười của đứa trẻ ngày đó cũng khiến cô không dám nhìn thẳng vào bóng dáng kia. Cô sợ... một khi khuôn mặt mờ ảo trong kí ức bị thực tại tàn khốc làm méo mó đi hết thảy... cô sợ phải nhìn vào ánh mắt ấy khi nó quay đầu lại.
Ực ực.
Âm thanh cắn xé nguyên thuỷ như tiếng dã thú xẻ thịt con mồi hung bạo vang lên, ghê tởm nhưng đầy chân thực như chính thế giới tàn khốc này vậy. Alluriana chết lặng khi ánh chớp nhá lên lồng lộng giữa trời đêm mênh mông, như tạo hoá cười nhạo cảnh tượng trước mắt, hay chính những cảm xúc không thể gọi tên dần tan biến trong tâm trí cô. Bóng dáng thân thuộc trong kí ức vùi sâu vào thi thể Myuki, trong không gian tăm tối từng chút nuốt lấy máu thịt tươi sống đầy man rợ.
Sadara...?
Cô mấp máy một, vô thức gọi tên nó từ trái tim đang dần vỡ vụn. Giống như dòng hồi ức về đứa trẻ đó vĩnh viễn không thể sát nhập với thực tại, dưới sự tàn khốc trước mắt từng chút tan biến.
Em là Sadara... tới từ Phong Huyền Vực!
Thế giới này thật rộng lớn quá đi... Nếu có thể... em muốn sẽ được đến nhiều nơi hơn nữa!
Chị có ước mơ nào không Alluriana?
Em muốn trở thành một Thiên Mệnh Sư chân chính, để có thể giúp đỡ mọi người!
Cứu lấy tất cả!
Cứu lấy tất cả!
GIẾT HẾT TẤT CẢ!!
Sadara ngẩng đầu lên bầu trời, đối diện với cả biển đen mênh mông trên cao, gào lên như ác quỷ dưới đáy luyện ngục. Dưới ánh sáng lạnh lẽo của vô số tia chớp cắt ngang thế giới, khuôn mặt nó hiện ra vặn vẹo ,méo mó tới cực điểm, máu tươi cùng thịt nát chảy xuống từ khoé miệng đỏ lòm loang lổ rớt xuống khối thân thể đã bị gặm nát của Muyki. Đôi mắt nó trợn ngược, tưởng như thấy rõ từng mạch máu chảy qua con ngươi màu tím đục đang run rẩy trong trạng thái phấn khích tới cực độ. Sadara vặn người vang lên từng tiếng răng rắc, cơ thể như không xương tạo thành những hình thù quái dị trước khi bất chợt lật ngược lại về phía sau, trong giây lát nhìn chằm chằm vào Alluriana.
Cha mẹ đói rồi... Carsian cũng vậy... không sao không sao! Sadara là đứa trẻ ngoan! Cùng ăn nào... cùng ăn nào!
Máu... thịt và xương... đủ cho tất cả mọi người! Sadara đã tìm được... tôi làm rất tốt đúng không?
Tôi là đứa trẻ ngoan... Sadara là đứa trẻ ngoan... chúng tôi đều muốn ăn... mọi người đều muốn ăn... tôi cũng đói...
Alluriana thu người lại sát tường như con mèo nhỏ, hai tay bụm lấy miệng ngăn không cho bản thân vỡ oà lên vì thương tâm. Cô nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn bị âm thanh nhai nuốt ghê rợn cùng tiếng gào thét cuồng loạn làm cho run rẩy. Đứa trẻ đó... Sadara đã để lại trong cô một kỉ niệm đẹp, để cô vẫn có thể chìm trong hồi niệm đó không một chút nghi ngờ trong ảo ảnh của Tử Vân Tà Đồng. Thế nhưng cô đã đưa đến cho nó điều gì thế này? Sự điên cuồng kia, thù hận cùng nỗi đau không thể xoá nhoà khiến nó tự đánh mất đi chính mình... đến nỗi ngay cả bản thân cũng không còn nhận ra. Rốt cuộc... cô đã làm sai điều gì?
Dừng lại đi Sadara. Nếu như em cần phải trả thù một người... thì kẻ đó chính là chị... Thế nhưng em không đáng phải gánh lấy số phận nghiệt ngã này... Chị xin em... đừng tự làm mình tổn thương hơn nữa!
Ầm.
Một luồng khí lưu sác bén như dao chém ngang đỉnh đầu Alluriana, rạch nát bức tường phía sau thành một khe hở cực lớn, cơ hồ đâm thủng qua toàn bộ ngôi nhà ở đó. May mắn khu vực quanh đây đều bị bỏ hoang, nếu không chấn động vừa rồi chắc chắn không thể che dấu được tai mắt con người mặc dù đã được bao phủ bởi kết giới. Alluriana cũng bị phản lực hất văng xuống mặt đất, cơ thể mềm mại trong lớp váy xanh ngọc ướt sũng nước mưa ngã vào một vũng nước lớn làm văng lên tưng mảng bùn, trong giây lát bao phủ cô trong một lớp nhão nhoét bẩn thỉu.
Alluriana ho sặc sụa, cố gắng tống hết một chút bùn đất vô tình lọt vào khoang họng ra ngoài. Sau một thoáng ổn định lại cơ thế, cô yếu ớt nhìn lên thân ảnh chẳng biết đã ngừng di động từ lúc nào của Sadara, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt kéo tới tràn ngập trong trái tim.
Sadara... người em căm thù là chị, vậy thì hãy để cái chết của chị làm tâm hồn em lành lại...
Nhưng cô gái đó chẳng làm sai gì cả... Cô ấy cũng giống như em... có một gia đình... có một cuộc sống của riêng mình!
Đã có một người thực sự đau khổ khi cô ấy ra đi!
Cô ấy... có số mệnh của chính mình!
Alluriana cuối cùng đã bật khóc, cô không thể giữ cho bản thân được mạnh mẽ nữa, cứ thế vỡ oà ra trong cảm xúc mất mát tới cực điểm. Cô không biết làm sao để dừng đứa trẻ này lại, khi tội lỗi của chính cô, cũng như cả Phong Huyền Vực trước đó đã cuốn nó vào định mệnh nghiệt ngã không hồi kết này. Khuôn mặt búp bê lấm lem bùn đất bất lực nhìn chằm chằm vào thân thể đang bất động của Sadara, mong chờ một phản hồi, một dấu hiệu để cô có thể tìm thấy nó trong con người kia. Nhưng dưới ánh đèn mờ mịt chiếu ra những cái bóng ma quái lồng lộng đan xen in hằn trên từng vách tường đổ nát, Sadara khẽ nhếch đầu để lộ ra nửa khuôn mặt còn nhoe nhoét máu tươi, đôi mắt mở lớn không một chút cảm xúc, thanh âm lạnh lẽo, lại giống như cực kì ngạc nhiên vô hồn phát ra.
Thế thì có liên quan quái gì đến tôi?
Rắc rắc.
Cơ thể nó lại tiếp tục vặn vẹo, các khớp xương như cao su xoắn vặn thành những hình dạng quỷ dị. Sadara chợt ôm đầu đầy thống khổ, trong khi xương sống của nó gập ngược về phía sau thành một góc vuông, khoé miệng gào rít bằng âm thanh già nua không thể tin nổi.
Tại mày... tại mày... tại mày...
Sadara... nếu không phải mày quá nhu nhược... nếu không phải mày đưa cô ta tới ngôi làng... nếu không phải mày không có Thiên Mệnh... thì đã chẳng có ai phải chết cả!
Tất cả là tại mày...
KHÔNG... TÔI XIN LỖI... TÔI XIN LỖI... TRƯỞNG LÀNG... TÔI XIN LỖI... KHÔNG KHÔNG...
Ma lực kinh khủng mãnh liệt tuôn trào từ trong cơ thể Sadara, dưới sự thống khổ điên cuống của nó mà càng ngày càng mạnh mẽ, ẩn hiện những hình thù như hàng nghìn đầu lâu đen kịt há miệng gào thét, cuồn cuộn bao phủ vùng không gian trong hẻm tối thành một mảng hắc ám kinh khủng.
Ma lực... hung hãn quá...
Alluriana kinh hãi trước nguồn ma lực khủng khiếp gần như khiến cả không gian đông đặc lại, cô không thể tin được đứa trẻ yếu ớt và nhút nhát cô tình cờ cứu được năm năm trước, lúc này đã mạnh mẽ tới nhường này. Những đầu lâu hình thành từ ma lực hắc ám dường như thực sự có sinh mệnh, từng khuôn mặt méo mó mơ hồ lộ ra oán khí ngập trời với đủ loại cảm xúc điên cuồng , từ cơ thể Sadara thoát ra mãi không dứt.
Ren... Ren... em cũng ghét anh sao...? Sao anh không thể tìm được em? Sao em không ở bên anh? Anh... sợ lắm!!
Sadara ôm mặt, mơ hồ truyền ra thanh âm như tiếng nức nở trong khi cơ thể nó vẫn bị vây quanh bởi vô số đầu lâu hắc ám. Ma lực trùng điệp càng ngày càng đè nặng lên không gian xung quanh, bao gồm cả Alluriana khiến cơ thể cô cũng yếu ớt không thể chịu nổi. Thế nhưng trong đôi mắt mệt mỏi của cô lúc này lại xuất hiện một tia hi vọng le lói, bởi vì sâu trong vô tận đầu lâu cuốn quanh thân thể kia, cô thấy bóng dáng nhỏ bé, giống như đứa trẻ ngày đó dưới đáy vực sâu lạnh lẽo cô đơn, mềm yếu tới cực điểm.
Em không cần phải chịu đựng nữa... Sadara!
Alluriana mím chặt môi, trong mắt hiên lên chấp nhất kiên cường. Cô chống tay lên mặt đất đã lún sâu xuống vì nước mưa, dưới ma lực đè nặng trên vai mà từng chút đứng dậy. Mưa vẫn không ngừng phủ xuống thế gian, che đi một phần thế giới trong hẻm nhỏ nơi đang có hai con người chìm trong tội lỗi và cảm xúc hỗn loạn của chính bản thân mình. Cô gái yếu ớt sau vài lần gục ngã cuối cùng đã có thể đứng lên, dù đôi chân bám đầy bùn đất còn run rẩy mà vịn vào vách tường nứt nẻ, chậm chạp bước tới vùng không gian tràn ngập đen tối bị những oan hồn bao phủ.
Em đã mang theo đau đớn... đủ cho cả một đời rồi...
Âm thanh gào thét của những đầu lâu đen kịt ngày một cuồng bạo, điên cuồng như muốn lôi tuột Alluriana vào địa ngục tăm tối của chúng. Mỗi bước cô tiến lên, thứ cảm xúc hắc ám tiêu cực đó lại mạnh mẽ hơn một phần, cộng thêm ma lực nặng nề như núi cao đè xuống đôi vai nhỏ nhắn khiến tâm hồn cùng thể xác cô đều chịu hành hạ kinh khủng.
Nhưng cô có thể chịu được... bởi vì nỗi đau tầm thường này... chẳng là gì so với nó cả.
Ba bước... hai bước... một bước.
Về nhà thôi... Sadara!
Bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch vì nước mưa xuyên qua vô số đầu lâu đang gào khóc, nơi đó có một thân ảnh đang chìm trong đau khổ, khuôn mặt nó lộ ra dưới một chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong không gian là một mảng thẫn thờ, hôt hoảng tụa như đang hoài niệm về một kí ức xa xăm. Chỉ cần cô có thể chạm vào nó... giống như ngày cuối cùng hai người gặp nhau dưới bình minh của Thung Lũng Tận Cùng... cô có thể tìm được bản thân đứa trẻ ngày đó... chỉ cần chạm vào nó
Đủ rồi đó... Huyền Phong Công Chúa... màn kịch ngớ ngẩn này nên chấm dứt tại đó thôi...
Một tiếng cười giễu cợt vang lên trong không gian u tối. Bàn tay Alluriana sắp chạm tới Sadara chợt dừng lại, cổ tay cô chẳng biết đã bị tóm gọn bởi một bàn tay khác từ lúc nào. Chỉ thấy trong không gian hắc ám của vô số đầu lâu xoay chuyển, đôi mắt sắc lạnh của một kẻ hoàn toàn xa lạ nheo lại thành một đường thẳng, đồng từ xanh rờn rợn của hắn không nhìn vào cô mà chiếu vào Sadara.
Cô vĩnh viễn không thể nào quên được vẻ mặt khi đó của nó.
Khuôn mặt đứa trẻ đó tràn ngập sững sờ, từ lồng ngực lòi ra một lưỡi kiếm xanh ngọc chạm khắc tinh tế, đôi con ngươi tím đục phút chốc phóng to gấp bội, mờ mịt như khi người ta vừa tỉnh dậy tù giấc ngủ sâu.
Băng Vương Clawice... hân hạnh gặp... Kiếm Huyền Chủ
Mừng cô tỉnh lại Alluriana!
Sadara ở thực tại phá vỡ sự im lặng bằng một nụ cười lạnh tanh, nó vuốt ngược mớ tóc ướt nhẹp bết lại vì nước mưa, đưa lưng dựa vào một cột đèn đã bị rỉ sét tới không thể sử dụng, bàn chân vô thức gõ xuống mặt đất thành từng nhịp kì lạ. Câu nói đó giúp Alluriana thoát khỏi sự ràng buộc mơ hồ của Từ Vân Tà Đồng, ở trong bất lực lần đầu tiên nhìn thẳng vào Sadara. Với cô, khoảnh khắc từ lần cuối cùng gặp nó chỉ kéo dài trong tích tắc ở Mộng Giới tới hiện tại, thế nhưng kì thực đối với nó đã là ba năm dài đằng đẵng, khiến đứa trẻ ngày nào nay đã trở thành một thiếu niên gần mười bảy tuổi. Khuôn mặt non nớt có phần ngây thơ của nó không còn nữa, thay vào đó là một vẻ thành thục che dấu cảm xúc cực sâu, đôi con ngươi màu tím lấp ló sau vài lọn tóc quăn, chìm trong hố mắt thâm quầng như lửa từ cõi u minh chậm rãi nhen nhóm. Nó cũng lớn hơn rất nhiều, khác hẳn với đứa trẻ ngày đó cô có thể dễ dàng xoa đầu, lúc này Sadara đã cao hơn cô cả một gang tay, cộng với vẻ lạnh lùng điển trai khiến cô không khỏi liên tưởng tới khuôn mặt nữ tính đầy đối lập của Yoshino, suýt chút nữa bật cười trong hoàn cảnh nảy. Đúng vậy... Sau khi cô rời khỏi Thung Lũng Tận Cùng năm năm về trước, cô chưa từng nghĩ tới một lần nữa gặp lại, khoảng cách giữa bọn họ đã xa rời tới mức này.
Alluriana muốn nói rất nhiều, nhưng khi nhìn vào đôi mắt u ám của Sadara, không hiểu sao cô chỉ yếu ớt gượng cười:
Em đã trưởng thành hơn hồi đó rồi...
Trong bóng tối, Sadara nghiền ngẫm biểu tình trên khuôn mặt cô một cách máy móc, ánh mắt loé lên tinh quang lành lạnh. Sau cùng nó cúi đầu, thanh âm gồ ghề không giống bình thường một chút nào chậm rãi vang lên.
Nếu ý cô là sức mạnh... Thì đúng. Bây giờ tôi hoàn toàn có khả năng giết cô! Cả cô và những kẻ thối nát đã dày vò chúng tôi trong sợi xích hi vọng của ác quỷ!
Câu cuối cùng nó đặc biệt nhấn mạnh qua kẽ răng, giống như cực lực kiềm chế không để lộ ra một nụ cười điên cuồng. Alluriana biết nó không nói dối... Nó thực sự muốn giết cô, với tất cả những gì nó đã phải trải qua trong những ngày cuối cùng ở thế giới bên kia.
Sadara... từ ngày hôm đó... em đã luôn như thế này sao?
Cảm giác lạ lẫm trên khuôn mặt đã từng rất ngây ngô giờ phút này chìm trong một tầng khí lưu đan xen bởi nhiều sợi hắc khí khiến Alluriana cảm thấy rất đau lòng. Cô vịn tay vào gờ đá ướt sũng trơn nhớt bởi những tảng rêu mục nát, gian nan nhón chân muốn đứng dậy. Lập tức một cơn đau như tia lửa điện chạy xuyên qua cơ thể cô, đôi chân thon gọn run rẩy không ngừng rồi lại vô lực khuỵu xuống. Trong nháy mắt đó, cô có cảm giác Sadara trong bóng tối có hơi nhích người, nhưng ngay sau đó lại im lìm như một bóng ma vùi mình trong cả thế giới chỉ có nước mưa.
Nó không nói thêm gì, chỉ khép hờ hờ mắt. Alluriana cũng mong chờ sự im lặng đó, bởi vì cô chưa biết phải bắt đầu câu chuyện với nó như thế nào. Những gì nó đã đánh mất ở quê nhà, khiến nó và cô không thể đối diện với nhau như ban đầu nữa. Sadara đã thay đổi, không phải những đổi khác về tuổi tác hay ngoại hình, mà tận sâu trong nó là một linh hồn đã chằng chịt vết nứt chắp vá từ những kỉ niệm hoà trộn trong thù hận điên cuồng.
Cô tự hỏi là thế giới thay đổi nó... hay bản thân cô khiến nó đánh mất đi chính mình?
Cô.. chỉ muốn nói như vậy thôi sao?
Sadara vặn cổ, há mồm thở ra một làn bạch khí. Hai bàn tay nó liên tục mở ra nắm lại, từ trong ống tay áo ướt nhẹp mơ hồ rớt xuống từng giọt nước đen kịt mang theo mùi tanh hôi khủng khiếp đọng lại thành vũng loang lổ dưới mắt đất.
Dù dưới mưa gió, mùi vị ô uế từ cơ thể Sadara vẫn không thể gột rửa, ngày càng nồng nặc lan toả khắp con hẻm nhỏ khiến Alluriana bất giác nhíu mày. Trong ánh sáng lờ mờ càng tối tăm hơn bởi nước mưa của mấy ngọn đèn đường phía xa, biểu hiện rất nhỏ đó của cô cũng không thể thoát được đôi mắt tím đục của Sadara. Nó nhếch môi cười mỉa mai, nhấc chân chậm chạp bước qua trước mặt cô. Thân thể liêu xiêu của nó đạp xuống bãi máu thịt nhầy nhụa của con chuột xấu số, gót giày thô đen xéo nát thi thể con vật, kéo lê một dải nội tạng cùng máu tươi đỏ lòm đi qua bóng tối. Cuối cùng Sadara dừng lại trước khối thân thể không toàn vẹn đang dần mục nát, bong tróc da thịt của cô gái tên Myuki, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể đã phân huỷ tới không thể nhận dạng đó. Một tiếng cười khản đặc, ẩn chứa quá nhiều cảm xúc trái chiều nghèn nghẹn vang lên giữa không gian tăm tối, như bóng dáng cô quạnh đơn độc ba năm trước vùi sâu vào địa ngục giữa núi bạch cốt, lần nữa cười điên dại tới thương tâm. Lúc này Alluriana chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của nó, nhưng bi thương trong tiếng cười của đứa trẻ ngày đó cũng khiến cô không dám nhìn thẳng vào bóng dáng kia. Cô sợ... một khi khuôn mặt mờ ảo trong kí ức bị thực tại tàn khốc làm méo mó đi hết thảy... cô sợ phải nhìn vào ánh mắt ấy khi nó quay đầu lại.
Ực ực.
Âm thanh cắn xé nguyên thuỷ như tiếng dã thú xẻ thịt con mồi hung bạo vang lên, ghê tởm nhưng đầy chân thực như chính thế giới tàn khốc này vậy. Alluriana chết lặng khi ánh chớp nhá lên lồng lộng giữa trời đêm mênh mông, như tạo hoá cười nhạo cảnh tượng trước mắt, hay chính những cảm xúc không thể gọi tên dần tan biến trong tâm trí cô. Bóng dáng thân thuộc trong kí ức vùi sâu vào thi thể Myuki, trong không gian tăm tối từng chút nuốt lấy máu thịt tươi sống đầy man rợ.
Sadara...?
Cô mấp máy một, vô thức gọi tên nó từ trái tim đang dần vỡ vụn. Giống như dòng hồi ức về đứa trẻ đó vĩnh viễn không thể sát nhập với thực tại, dưới sự tàn khốc trước mắt từng chút tan biến.
Em là Sadara... tới từ Phong Huyền Vực!
Thế giới này thật rộng lớn quá đi... Nếu có thể... em muốn sẽ được đến nhiều nơi hơn nữa!
Chị có ước mơ nào không Alluriana?
Em muốn trở thành một Thiên Mệnh Sư chân chính, để có thể giúp đỡ mọi người!
Cứu lấy tất cả!
Cứu lấy tất cả!
GIẾT HẾT TẤT CẢ!!
Sadara ngẩng đầu lên bầu trời, đối diện với cả biển đen mênh mông trên cao, gào lên như ác quỷ dưới đáy luyện ngục. Dưới ánh sáng lạnh lẽo của vô số tia chớp cắt ngang thế giới, khuôn mặt nó hiện ra vặn vẹo ,méo mó tới cực điểm, máu tươi cùng thịt nát chảy xuống từ khoé miệng đỏ lòm loang lổ rớt xuống khối thân thể đã bị gặm nát của Muyki. Đôi mắt nó trợn ngược, tưởng như thấy rõ từng mạch máu chảy qua con ngươi màu tím đục đang run rẩy trong trạng thái phấn khích tới cực độ. Sadara vặn người vang lên từng tiếng răng rắc, cơ thể như không xương tạo thành những hình thù quái dị trước khi bất chợt lật ngược lại về phía sau, trong giây lát nhìn chằm chằm vào Alluriana.
Cha mẹ đói rồi... Carsian cũng vậy... không sao không sao! Sadara là đứa trẻ ngoan! Cùng ăn nào... cùng ăn nào!
Máu... thịt và xương... đủ cho tất cả mọi người! Sadara đã tìm được... tôi làm rất tốt đúng không?
Tôi là đứa trẻ ngoan... Sadara là đứa trẻ ngoan... chúng tôi đều muốn ăn... mọi người đều muốn ăn... tôi cũng đói...
Alluriana thu người lại sát tường như con mèo nhỏ, hai tay bụm lấy miệng ngăn không cho bản thân vỡ oà lên vì thương tâm. Cô nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn bị âm thanh nhai nuốt ghê rợn cùng tiếng gào thét cuồng loạn làm cho run rẩy. Đứa trẻ đó... Sadara đã để lại trong cô một kỉ niệm đẹp, để cô vẫn có thể chìm trong hồi niệm đó không một chút nghi ngờ trong ảo ảnh của Tử Vân Tà Đồng. Thế nhưng cô đã đưa đến cho nó điều gì thế này? Sự điên cuồng kia, thù hận cùng nỗi đau không thể xoá nhoà khiến nó tự đánh mất đi chính mình... đến nỗi ngay cả bản thân cũng không còn nhận ra. Rốt cuộc... cô đã làm sai điều gì?
Dừng lại đi Sadara. Nếu như em cần phải trả thù một người... thì kẻ đó chính là chị... Thế nhưng em không đáng phải gánh lấy số phận nghiệt ngã này... Chị xin em... đừng tự làm mình tổn thương hơn nữa!
Ầm.
Một luồng khí lưu sác bén như dao chém ngang đỉnh đầu Alluriana, rạch nát bức tường phía sau thành một khe hở cực lớn, cơ hồ đâm thủng qua toàn bộ ngôi nhà ở đó. May mắn khu vực quanh đây đều bị bỏ hoang, nếu không chấn động vừa rồi chắc chắn không thể che dấu được tai mắt con người mặc dù đã được bao phủ bởi kết giới. Alluriana cũng bị phản lực hất văng xuống mặt đất, cơ thể mềm mại trong lớp váy xanh ngọc ướt sũng nước mưa ngã vào một vũng nước lớn làm văng lên tưng mảng bùn, trong giây lát bao phủ cô trong một lớp nhão nhoét bẩn thỉu.
Alluriana ho sặc sụa, cố gắng tống hết một chút bùn đất vô tình lọt vào khoang họng ra ngoài. Sau một thoáng ổn định lại cơ thế, cô yếu ớt nhìn lên thân ảnh chẳng biết đã ngừng di động từ lúc nào của Sadara, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt kéo tới tràn ngập trong trái tim.
Sadara... người em căm thù là chị, vậy thì hãy để cái chết của chị làm tâm hồn em lành lại...
Nhưng cô gái đó chẳng làm sai gì cả... Cô ấy cũng giống như em... có một gia đình... có một cuộc sống của riêng mình!
Đã có một người thực sự đau khổ khi cô ấy ra đi!
Cô ấy... có số mệnh của chính mình!
Alluriana cuối cùng đã bật khóc, cô không thể giữ cho bản thân được mạnh mẽ nữa, cứ thế vỡ oà ra trong cảm xúc mất mát tới cực điểm. Cô không biết làm sao để dừng đứa trẻ này lại, khi tội lỗi của chính cô, cũng như cả Phong Huyền Vực trước đó đã cuốn nó vào định mệnh nghiệt ngã không hồi kết này. Khuôn mặt búp bê lấm lem bùn đất bất lực nhìn chằm chằm vào thân thể đang bất động của Sadara, mong chờ một phản hồi, một dấu hiệu để cô có thể tìm thấy nó trong con người kia. Nhưng dưới ánh đèn mờ mịt chiếu ra những cái bóng ma quái lồng lộng đan xen in hằn trên từng vách tường đổ nát, Sadara khẽ nhếch đầu để lộ ra nửa khuôn mặt còn nhoe nhoét máu tươi, đôi mắt mở lớn không một chút cảm xúc, thanh âm lạnh lẽo, lại giống như cực kì ngạc nhiên vô hồn phát ra.
Thế thì có liên quan quái gì đến tôi?
Rắc rắc.
Cơ thể nó lại tiếp tục vặn vẹo, các khớp xương như cao su xoắn vặn thành những hình dạng quỷ dị. Sadara chợt ôm đầu đầy thống khổ, trong khi xương sống của nó gập ngược về phía sau thành một góc vuông, khoé miệng gào rít bằng âm thanh già nua không thể tin nổi.
Tại mày... tại mày... tại mày...
Sadara... nếu không phải mày quá nhu nhược... nếu không phải mày đưa cô ta tới ngôi làng... nếu không phải mày không có Thiên Mệnh... thì đã chẳng có ai phải chết cả!
Tất cả là tại mày...
KHÔNG... TÔI XIN LỖI... TÔI XIN LỖI... TRƯỞNG LÀNG... TÔI XIN LỖI... KHÔNG KHÔNG...
Ma lực kinh khủng mãnh liệt tuôn trào từ trong cơ thể Sadara, dưới sự thống khổ điên cuống của nó mà càng ngày càng mạnh mẽ, ẩn hiện những hình thù như hàng nghìn đầu lâu đen kịt há miệng gào thét, cuồn cuộn bao phủ vùng không gian trong hẻm tối thành một mảng hắc ám kinh khủng.
Ma lực... hung hãn quá...
Alluriana kinh hãi trước nguồn ma lực khủng khiếp gần như khiến cả không gian đông đặc lại, cô không thể tin được đứa trẻ yếu ớt và nhút nhát cô tình cờ cứu được năm năm trước, lúc này đã mạnh mẽ tới nhường này. Những đầu lâu hình thành từ ma lực hắc ám dường như thực sự có sinh mệnh, từng khuôn mặt méo mó mơ hồ lộ ra oán khí ngập trời với đủ loại cảm xúc điên cuồng , từ cơ thể Sadara thoát ra mãi không dứt.
Ren... Ren... em cũng ghét anh sao...? Sao anh không thể tìm được em? Sao em không ở bên anh? Anh... sợ lắm!!
Sadara ôm mặt, mơ hồ truyền ra thanh âm như tiếng nức nở trong khi cơ thể nó vẫn bị vây quanh bởi vô số đầu lâu hắc ám. Ma lực trùng điệp càng ngày càng đè nặng lên không gian xung quanh, bao gồm cả Alluriana khiến cơ thể cô cũng yếu ớt không thể chịu nổi. Thế nhưng trong đôi mắt mệt mỏi của cô lúc này lại xuất hiện một tia hi vọng le lói, bởi vì sâu trong vô tận đầu lâu cuốn quanh thân thể kia, cô thấy bóng dáng nhỏ bé, giống như đứa trẻ ngày đó dưới đáy vực sâu lạnh lẽo cô đơn, mềm yếu tới cực điểm.
Em không cần phải chịu đựng nữa... Sadara!
Alluriana mím chặt môi, trong mắt hiên lên chấp nhất kiên cường. Cô chống tay lên mặt đất đã lún sâu xuống vì nước mưa, dưới ma lực đè nặng trên vai mà từng chút đứng dậy. Mưa vẫn không ngừng phủ xuống thế gian, che đi một phần thế giới trong hẻm nhỏ nơi đang có hai con người chìm trong tội lỗi và cảm xúc hỗn loạn của chính bản thân mình. Cô gái yếu ớt sau vài lần gục ngã cuối cùng đã có thể đứng lên, dù đôi chân bám đầy bùn đất còn run rẩy mà vịn vào vách tường nứt nẻ, chậm chạp bước tới vùng không gian tràn ngập đen tối bị những oan hồn bao phủ.
Em đã mang theo đau đớn... đủ cho cả một đời rồi...
Âm thanh gào thét của những đầu lâu đen kịt ngày một cuồng bạo, điên cuồng như muốn lôi tuột Alluriana vào địa ngục tăm tối của chúng. Mỗi bước cô tiến lên, thứ cảm xúc hắc ám tiêu cực đó lại mạnh mẽ hơn một phần, cộng thêm ma lực nặng nề như núi cao đè xuống đôi vai nhỏ nhắn khiến tâm hồn cùng thể xác cô đều chịu hành hạ kinh khủng.
Nhưng cô có thể chịu được... bởi vì nỗi đau tầm thường này... chẳng là gì so với nó cả.
Ba bước... hai bước... một bước.
Về nhà thôi... Sadara!
Bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch vì nước mưa xuyên qua vô số đầu lâu đang gào khóc, nơi đó có một thân ảnh đang chìm trong đau khổ, khuôn mặt nó lộ ra dưới một chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong không gian là một mảng thẫn thờ, hôt hoảng tụa như đang hoài niệm về một kí ức xa xăm. Chỉ cần cô có thể chạm vào nó... giống như ngày cuối cùng hai người gặp nhau dưới bình minh của Thung Lũng Tận Cùng... cô có thể tìm được bản thân đứa trẻ ngày đó... chỉ cần chạm vào nó
Đủ rồi đó... Huyền Phong Công Chúa... màn kịch ngớ ngẩn này nên chấm dứt tại đó thôi...
Một tiếng cười giễu cợt vang lên trong không gian u tối. Bàn tay Alluriana sắp chạm tới Sadara chợt dừng lại, cổ tay cô chẳng biết đã bị tóm gọn bởi một bàn tay khác từ lúc nào. Chỉ thấy trong không gian hắc ám của vô số đầu lâu xoay chuyển, đôi mắt sắc lạnh của một kẻ hoàn toàn xa lạ nheo lại thành một đường thẳng, đồng từ xanh rờn rợn của hắn không nhìn vào cô mà chiếu vào Sadara.
Cô vĩnh viễn không thể nào quên được vẻ mặt khi đó của nó.
Khuôn mặt đứa trẻ đó tràn ngập sững sờ, từ lồng ngực lòi ra một lưỡi kiếm xanh ngọc chạm khắc tinh tế, đôi con ngươi tím đục phút chốc phóng to gấp bội, mờ mịt như khi người ta vừa tỉnh dậy tù giấc ngủ sâu.
Băng Vương Clawice... hân hạnh gặp... Kiếm Huyền Chủ
/21
|