Editor: Thủy Lương
Beta: Cà Pháo
Hạ Cơ bị tiếng chuông điện thoại của Bạch Triết đánh thức. Cuối tuần liền cố cùng Bạch Triết điên long đảo phượng, ngay cả hôm nay là ngày nào cũng đều quên mất. Bạch Triết lao động cật lực, lúc này còn đang ngủ say. Hạ Cơ ngồi dậy, lướt qua Bạch Triết. Cầm lấy điện thoại.
Nghiêm Kiều? Có chút quen quen.
“ Alo, xin chào.” Hạ Cơ nghe máy.
Âm thanh của người phụ nữ bên kia có vẻ như đã hơn bốn mươi tuổi, hình như rất ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của Hạ Cơ. “Cô là?”
“ Tôi là bạn gái của Bạch Triết.” Hạ Cơ giải thích.
“ Bạn gái? Tại sao tôi không nghe nói qua?” “ Đúng rồi, Bạch
Triết đâu?”
“ A, anh ấy đang ngủ.”
“ Sao vậy?” Bạch Triết bị âm thanh đang nói chuyện của Hạ Cơ đánh thức.
“ Có người gọi điện cho anh.” Hạ Cơ đem điện thoại đưa cho Bạch Triết.
Bạch Triết cầm lấy di động, cũng không quên ôm lấy Hạ Cơ. “ Mẹ, là con.” Hạ Cơ trong lòng cả kinh. Mẹ?
“ Anh cái tên tiểu tử này, có bạn gái mà không nói với mẹ anh một tiếng.”
Nghe ra quan hệ giữa cậu cùng mẹ cậu cũng khá tốt.
Nghiêm Kiều? Hạ Cơ nhớ lúc trước vợ của chú Bạch hình như không phải cái tên này. Chuyện gì đã xảy ra?
“ Dạ dạ dạ, tuần sau con sẽ đến thăm mẹ.” Bạch Triết đáp ứng mẹ của cậu.
“ Tuần sau, cùng anh đi Mỹ.” Vẻ mặt Bạch Triết nghiêm túc nói.
“ Đi Mỹ làm gì?”
“ Gặp mẹ chồng của em” Bạch Triết trả lời.
“ Em nhớ khi còn nhỏ mẹ anh hình như không phải tên Nghiêm Kiều mà?” Vẻ mặt Hạ Cơ nghi hoặc.
“ Em thấy anh kêu người phụ nữ kia là mẹ sao?*” Bạch Triết hỏi cô. “ Đó là vợ của ba anh thôi, mẹ anh khi anh còn nhỏ đã ly hôn với ba anh rồi. Anh đều không nhớ được hình ảnh lúc mà bọn họ còn ở bên nhau như thế nào nữa.” Vẻ mặt Bạch Triết tiếc hận nói.
(*Chỗ này mình cũng không biết tại sao phía trên nói là mẹ nhưng phía dưới lại phủ định nữa, không biết là do bên tác giả hay chỗ convert.)
Hạ Cơ sờ sờ đầu Bạch Triết, “không sao, dù sao bây giờ anh đã có em.”
Trừ chuyện này ra, Bạch Triết còn nhận được thông báo bị công ty xa thải. Bạch Triết rất ưu tú đều này là rõ như ban ngày, Hạ Cơ không rõ vì sao lại như vậy. Nhưng bản thân Bạch Triết không bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Nên cười cứ cưới, nên uống cứ uống. Cậu nói, bây giờ cậu chính là tiểu bạch kiểm được Hạ Cơ bao dưỡng, việc duy nhất có thể làm đó là hầu hạ nữ vương sao cho thật thoải mái dễ chịu.
Khải Minh nhiều lần đi tìm Hạ Cơ uống cà phê, đều bị từ chối. Hôm nay hắn lại đến đứng dưới lầu công ty của Hạ Cơ.
“Khải Minh, cho phép tôi tự mình đa tình suy đoán một chút, anh còn chưa dứt tình với tôi.” Hạ Cơ nói.
Khải Minh gật đầu, “Đúng vậy, anh phát hiện anh vẫn còn yêu em.”
Hạ Cơ cười châm chọc. “Tôi chỉ là một nhân viên bình thường. Không có hứng thú cùng một thiếu gia như anh chơi trò gương vỡ lại lành. Nói cho cùng, anh chỉ là không thấy được sau khi tôi rời khỏi anh có bao nhiêu thê thảm thôi. Nếu tôi thật sự giống những phụ nữ sau khi ly hôn thất nghiệp, anh chỉ sợ sẽ không thèm liếc nhìn tôi một cái.”
Khải Minh nghĩ muốn giải thích không phải như vậy, mặc kệ cô có biến thành bộ dáng như thế nào hắn đều sẽ không rời bỏ cô. Chẳng sợ cô tương lai sau này biến thành một bà lão tóc bạc trắng, ở trong lòng hắn cô vẫn là người đẹp nhất. Nghĩ tới những chuyện mình đã làm trước đây, Khỉa Minh một câu cũng nói không nên lời. Nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia ở bên nhau, mỗi một giây tim đều đau như dao cắt. Hắn rất sợ, người ở bên cô đến cuối đường không phải là hắn.
“Em không muốn cùng anh nói chuyện chẳng lẽ em không muốn biết vì sao bạn trai em lại bị đuổi việc sao?”
Khải Minh cả người chìm trong tức giận.
“ Là anh làm?” Hạ Cơ cảm thấy ghê tởm, cô sao lại có thể sống cùng với loại người này trong một khoảng thời gian dài như vậy?
Beta: Cà Pháo
Hạ Cơ bị tiếng chuông điện thoại của Bạch Triết đánh thức. Cuối tuần liền cố cùng Bạch Triết điên long đảo phượng, ngay cả hôm nay là ngày nào cũng đều quên mất. Bạch Triết lao động cật lực, lúc này còn đang ngủ say. Hạ Cơ ngồi dậy, lướt qua Bạch Triết. Cầm lấy điện thoại.
Nghiêm Kiều? Có chút quen quen.
“ Alo, xin chào.” Hạ Cơ nghe máy.
Âm thanh của người phụ nữ bên kia có vẻ như đã hơn bốn mươi tuổi, hình như rất ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của Hạ Cơ. “Cô là?”
“ Tôi là bạn gái của Bạch Triết.” Hạ Cơ giải thích.
“ Bạn gái? Tại sao tôi không nghe nói qua?” “ Đúng rồi, Bạch
Triết đâu?”
“ A, anh ấy đang ngủ.”
“ Sao vậy?” Bạch Triết bị âm thanh đang nói chuyện của Hạ Cơ đánh thức.
“ Có người gọi điện cho anh.” Hạ Cơ đem điện thoại đưa cho Bạch Triết.
Bạch Triết cầm lấy di động, cũng không quên ôm lấy Hạ Cơ. “ Mẹ, là con.” Hạ Cơ trong lòng cả kinh. Mẹ?
“ Anh cái tên tiểu tử này, có bạn gái mà không nói với mẹ anh một tiếng.”
Nghe ra quan hệ giữa cậu cùng mẹ cậu cũng khá tốt.
Nghiêm Kiều? Hạ Cơ nhớ lúc trước vợ của chú Bạch hình như không phải cái tên này. Chuyện gì đã xảy ra?
“ Dạ dạ dạ, tuần sau con sẽ đến thăm mẹ.” Bạch Triết đáp ứng mẹ của cậu.
“ Tuần sau, cùng anh đi Mỹ.” Vẻ mặt Bạch Triết nghiêm túc nói.
“ Đi Mỹ làm gì?”
“ Gặp mẹ chồng của em” Bạch Triết trả lời.
“ Em nhớ khi còn nhỏ mẹ anh hình như không phải tên Nghiêm Kiều mà?” Vẻ mặt Hạ Cơ nghi hoặc.
“ Em thấy anh kêu người phụ nữ kia là mẹ sao?*” Bạch Triết hỏi cô. “ Đó là vợ của ba anh thôi, mẹ anh khi anh còn nhỏ đã ly hôn với ba anh rồi. Anh đều không nhớ được hình ảnh lúc mà bọn họ còn ở bên nhau như thế nào nữa.” Vẻ mặt Bạch Triết tiếc hận nói.
(*Chỗ này mình cũng không biết tại sao phía trên nói là mẹ nhưng phía dưới lại phủ định nữa, không biết là do bên tác giả hay chỗ convert.)
Hạ Cơ sờ sờ đầu Bạch Triết, “không sao, dù sao bây giờ anh đã có em.”
Trừ chuyện này ra, Bạch Triết còn nhận được thông báo bị công ty xa thải. Bạch Triết rất ưu tú đều này là rõ như ban ngày, Hạ Cơ không rõ vì sao lại như vậy. Nhưng bản thân Bạch Triết không bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Nên cười cứ cưới, nên uống cứ uống. Cậu nói, bây giờ cậu chính là tiểu bạch kiểm được Hạ Cơ bao dưỡng, việc duy nhất có thể làm đó là hầu hạ nữ vương sao cho thật thoải mái dễ chịu.
Khải Minh nhiều lần đi tìm Hạ Cơ uống cà phê, đều bị từ chối. Hôm nay hắn lại đến đứng dưới lầu công ty của Hạ Cơ.
“Khải Minh, cho phép tôi tự mình đa tình suy đoán một chút, anh còn chưa dứt tình với tôi.” Hạ Cơ nói.
Khải Minh gật đầu, “Đúng vậy, anh phát hiện anh vẫn còn yêu em.”
Hạ Cơ cười châm chọc. “Tôi chỉ là một nhân viên bình thường. Không có hứng thú cùng một thiếu gia như anh chơi trò gương vỡ lại lành. Nói cho cùng, anh chỉ là không thấy được sau khi tôi rời khỏi anh có bao nhiêu thê thảm thôi. Nếu tôi thật sự giống những phụ nữ sau khi ly hôn thất nghiệp, anh chỉ sợ sẽ không thèm liếc nhìn tôi một cái.”
Khải Minh nghĩ muốn giải thích không phải như vậy, mặc kệ cô có biến thành bộ dáng như thế nào hắn đều sẽ không rời bỏ cô. Chẳng sợ cô tương lai sau này biến thành một bà lão tóc bạc trắng, ở trong lòng hắn cô vẫn là người đẹp nhất. Nghĩ tới những chuyện mình đã làm trước đây, Khỉa Minh một câu cũng nói không nên lời. Nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia ở bên nhau, mỗi một giây tim đều đau như dao cắt. Hắn rất sợ, người ở bên cô đến cuối đường không phải là hắn.
“Em không muốn cùng anh nói chuyện chẳng lẽ em không muốn biết vì sao bạn trai em lại bị đuổi việc sao?”
Khải Minh cả người chìm trong tức giận.
“ Là anh làm?” Hạ Cơ cảm thấy ghê tởm, cô sao lại có thể sống cùng với loại người này trong một khoảng thời gian dài như vậy?
/21
|