Nghe Băng Thánh nhắc nhở khu vực xung quanh có trận pháp, Lâm Thanh Phong liền thành thật đi phía sau, chăm chú bước theo từng dấu chân Băng Thánh để lại trên tuyết, nhưng chỉ đi được một lúc, Lâm Thanh Phong liền cảm nhận được cảnh vật xung quanh biến đổi, ban đầu vẫn còn là một vùng Băng Tuyết rộng lớn, hiện tại lại trở thành một đồng cỏ.
Lâm Thanh Phong chợt dừng lại, ngây ngốc hỏi.
- A? Băng Thánh tiền bối? Ngài đâu rồi?
Lúc này không cần ai nhắc nhở thì Lâm Thanh Phong cũng biết được… hắn bị trận pháp vây khốn a.
- Vô lý? Ta luôn đi theo dấu chân Băng Thánh để lại a?
“Đại ca, ta khẳng định ngươi không có đi sai, người đi sai là Băng Thánh a.” Tiểu Long vẫn được Lâm Thanh Phong cầm trong tay, lúc này liền lên tiếng.
“A? Người dẫn đường đi sai đường?” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, hắn cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt.
“Hắc, có lẽ trận pháp nơi này đã được sửa đổi, vì thế Băng Thánh đi sai cũng là chuyện bình thường.” Tiểu Long trầm ngâm một chút rồi nói.
- Nhưng không sao, hai người các ngươi bị trận pháp ảnh hưởng, còn ta thì không.
- Ta vẫn thấy rất rõ mọi thứ xung quanh, Băng Thánh đang ở phía trước, chỉ cách ngươi vài bước chân, đại ca ngươi cứ đi thẳng là được rồi.
“Tốt.” Lâm Thanh Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi gật đầu đồng ý, không cố kị gì bước lên phía trước vài bước, nhưng lúc này tiểu Long lại nói.
- Đại ca, ta bảo ngươi bước lên phía trước, cũng không bảo ngươi đi lùi về a?
“A lặc? Ta vẫn đi tới phía trước nha?” Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức gãi đầu hỏi, sau đó hắn giật mình nói.
- Có lẽ là do trận pháp ảnh hưởng khiến cảm nhận về phương hướng của ta thay đổi a?
“Ai…cũng có thể là như vậy.” Tiểu Long thở ra một hơi.
- Hiện tại chúng ta phải làm sao?
“Còn cách nào khác đâu?” Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ nói.
- Băng Thánh tiền bối hẳn là lúc này cũng phát hiện ra trận pháp bị sửa đổi rồi, không biết phải mất bao lâu nàng mới có thể phá trận.
- Ta và ngươi cả hai cũng không hiểu trận pháp, đành phải dùng cách ngu ngốc nhất để tự tìm đường a.
- Ta chỉ việc bước đi, mỗi khi ta đi không đúng hướng thì ngươi sẽ nhắc nhở ta.
“Chỉ còn cách như vậy.” Tiểu Long suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
- Trước tiên đại ca ngươi đi thẳng là sẽ lùi về, như vậy hiện tại ngươi thử đi lùi một chút?
- A lặc? Ngươi thật sự đi lùi về a? Mau dừng lại...
- A? Ngươi muốn đi sang trái thì ngươi không thể quay mặt về bên trái rồi bước thẳng sao? Vì sao lại đi ngang như cua a?
….
Một người một Yêu đan, cứ như vậy lẩn quẩn mày mò bước đi trong trận pháp, không biết đã qua bao lâu, cả hai rốt cục đã đi ra khỏi trận pháp.
Nhìn thấy đồng cỏ xung quanh đã biến mất, trở lại thành một mảnh Băng Thiên Tuyết Địa, tự thân mình có thể đi thẳng về phía trước, tiểu Long cũng không lên tiếng nhắc nhở mình đi sai đường, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi ngồi bệt xuống đất.
- Cuối cùng… cũng ra được a.
“Hắc, mệt chết ta.” Yêu Đan tiểu Long cũng run rẩy lên tiếng nói.
- Đại ca, ngươi nhìn phía sau một chút.
“Ồ? Băng Thánh tiền bối, nàng vẫn chưa phá trận được a?” Nghe được tiểu Long nhắc nhở, Lâm Thanh Phong mới xoay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Băng Thánh một người hai mắt vô thần, đi thành vòng tròn, hắn mởi gãi đầu cười khổ.
- Lúc trước ta cũng giống như nàng ấy đi?
“Không có, ngươi tệ hơn nàng ấy.” Tiểu Long bĩu môi nói.
- Nàng ấy còn có thể đi thành vòng tròn, còn ngươi trước thì đi lùi, sau đó lại đi thẳng tới, một lúc sau thì đi ngang a.
“Hắc, tệ như vậy?” Thử tưởng tượng bản thân khi đó một chút, Lâm Thanh Phong cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ biết gãi đầu cười khổ.
“Như vậy ta hiện tại vào đó giúp nàng sao?” Tiểu Long trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Không có, ta nghĩ chúng ta nên đi tìm Bách Vạn Niên Tuyết Liên.” Lâm Thanh Phong ngay lập tức lắc đầu nói.
Bọn hắn cũng không có nhiều thời gian, lúc ban đầu bọn hắn chỉ có một năm để đi gặp Bách Vạn Niên Tuyết Liên, sau đó lại tới Hỏa Vân Tông, hiện tại bọn hắn đã phung phí không biết bao nhiêu thời gian ở đây rồi.
Nếu lại bỏ thêm thời gian giúp đỡ Băng Thánh, không biết bọn hắn có thể kịp thời trở về hay không, chi bằng trực tiếp đi tìm Bách Vạn Niên Tuyết Liên, nhờ chính chủ thả ra Băng Thánh, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.
“Ta không có ý kiến.” Tiểu Long đáp một tiếng rồi bay vào trong tay áo Lâm Thanh Phong.
“Băng Thánh tiền bối, phiền ngài đợi thêm một lúc nữa, ta sẽ nhanh chóng quay về.” Đưa mắt nhìn về phía Băng Thánh, Lâm Thanh Phong liền mở ra tinh thần lực quan sát xung quanh.
Không có cách, Băng Thánh không cho hắn biết Bách Vạn Niên Tuyết Liên ở nơi nào, mặc dù trực tiếp dùng tinh thần lực dò xét là vô lễ, nhưng hắn không còn cách nào khác.
Tinh thần lực bao phủ vài chục vạn dặm, chỉ trong vài giây Lâm Thanh Phong liền cảm nhận được hai luồng khí tức mờ mịt như có như không, nhưng có thể xác định một trong hai là Yêu Khí, lúc này Lâm Thanh Phong mới thở ra một hơi hắn liền động thân bay thẳng một đường tới đó.
Ở một phía khác, cảm nhận được tinh thần lực của Lâm Thanh Phong, một người đàn ông trung niên da đen, râu quai nón, đầu tóc bù xù thở ra một hơi lắc đầu nói.
- Tiểu tử này không biết lễ phép sao?
“Không trách được hắn, ai bảo ngươi thay đổi trận pháp đâu?” Bên cạnh hắn, một vị nữ tử một đầu bạch sắc tóc dài, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, che miệng cười.
“Trách ta được sao?” Vị đàn ông trung niên bĩu môi hừ lạnh.
- Đã nói với Hàn Ngọc tiểu nữ kia, mỗi lần tới đây phải cầm theo lệnh bài để có thể tự do ra vào trận pháp.
- Nhưng nàng lần nào cũng vậy, tự tin vào những kiến thức trận pháp gà mờ của mình, trực tiếp tiến vào.
- Lần này ta liền nâng cấp trận pháp lên một chút mà thôi, ngươi nhìn thử nàng đã lạc một tháng trời vẫn không tìm ra đường ra a.
“Haha, lần này nàng có nhổ sạch râu của ngươi, ngươi cũng đừng mong ta ngăn cản nàng.” Nử tử che miệng cười.
“A lặc? Đại tỷ, ngươi đừng như vậy nha, ngươi cũng biết bộ râu này ta tốn hơn mấy chục năm mới nuôi được bấy nhiêu, ngươi đừng để công sức của ta đổ sông đổ biển a.” Vị đàn ông trung niên toàn thân run rẩy, nhanh chóng quỳ xuống ôm đùi nữ tử khóc lóc cầu xin.
“A lặc? Hai vị tiền bối ta đến không đúng lúc?” Khoảng cách không xa, Lâm Thanh Phong chỉ mất vài giây đồng hồ liền có thể tới đây, nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ đành gãi đầu hỏi.
“Không có, ngươi đừng quản hắn.” Nữ tử tóc bạc che miệng cười lắc đầu, sau đó lại quay về hướng người đàn ông trung niên rồi nói.
- Ngươi không thể làm ra dáng một chút sao? Đừng để đám trẻ cười a.
“Ta không biết, đại tỷ ngươi phải giúp ta a.” Người đàn ông trung niên vẫn một dạng ôm lấy chân vị nữ tử khóc lóc thảm thiết, một bên khác, Lâm Thanh Phong cười khổ.
- Cảnh này có chút quen thuộc a?
“Hắc,…đại ca, ngươi cùng Nguyên Anh, cả hai cũng giống như lão ấy a.” Tiểu Long từ trong tay áo bay ra ngoài, phiêu phù trước mặt Lâm Thanh Phong nói, trong lời nói của nó có chút hả hê.
“Ngươi không biết, nữ nhân loại sinh vật này đáng sợ như thế nào.” Nguyên Anh không biết từ bao giờ đã rời khỏi cơ thể Lâm Thanh Phong, ngồi trên đầu hắn, hai tay tự ôm đầu run rẩy nói.
“Lần này ta đồng ý với Nguyên Anh.” Lâm Thanh Phong gật đầu nói.
“Các ngươi cũng thấy như vậy sao?” Cả ba người bọn Lâm Thanh Phong cũng không đè nén thanh âm, tên đàn ông trung niên một bên cũng nghe được, hắn một mặt nước mắt nước mũi, nhanh chóng chạy tới hỏi.
Hai người, một Nguyên Anh ba mặt nhìn nhau không nói một lời, đồng thời ôm nhau khóc rống lên, Yêu Đan tiểu Long một bên không biết phải nói thế nào với ba tên đậu bỉ này, chỉ đành tiến tới bên cạnh vị nữ tử rồi nói.
- Vị tiền bối này, ta là Yêu Đan của hắn, ngài có thể gọi ta là tiểu Long.
- Xin mạn phép hỏi, ngài có phải là Bách Vạn Niên Tuyết Liên tiền bối?
“Ồ? Hàn Ngọc tiểu nữ kia dẫn các ngươi tìm Bách Vạn Niên Tuyết Liên?” Vị nữ tử hai mắt đen nhánh không một chút tạp chất, cũng không lập tức trả lời tiểu Long mà hỏi.
“Đúng vậy.” Tiểu Long phiêu phù một bên nói.
- Chúng ta có một vị bằng hữu, hắn hiện tại chỉ còn lại một luồng tàn hồn, vì thế chúng ta cần phải phiền tiền bối cứu hắn.
“Ồ? Là như vậy sao?” Vị nữ tử trầm ngâm một chút rồi gật đầu cười nói.
- Đúng là Bách Vạn Niên Tuyết Liên có thể chữ trị tàn hồn, nhưng rất tiếc ngươi tìm sai người.
“Ồ? Tìm sai người?” Yêu đan Tiểu Long đột nhiên run rẩy lên, chỉ thấy vị nữ tử mỉm cười chỉ tay về phía ba tên đang ôm nhau khóc rồi nói.
- Bách Vạn Niên Tuyết Liên ở bên kia, ngươi có thể hỏi hắn, nếu hắn đồng ý cứu bằng hữu của các ngươi thì ta không có ý kiến.
Lâm Thanh Phong chợt dừng lại, ngây ngốc hỏi.
- A? Băng Thánh tiền bối? Ngài đâu rồi?
Lúc này không cần ai nhắc nhở thì Lâm Thanh Phong cũng biết được… hắn bị trận pháp vây khốn a.
- Vô lý? Ta luôn đi theo dấu chân Băng Thánh để lại a?
“Đại ca, ta khẳng định ngươi không có đi sai, người đi sai là Băng Thánh a.” Tiểu Long vẫn được Lâm Thanh Phong cầm trong tay, lúc này liền lên tiếng.
“A? Người dẫn đường đi sai đường?” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, hắn cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt.
“Hắc, có lẽ trận pháp nơi này đã được sửa đổi, vì thế Băng Thánh đi sai cũng là chuyện bình thường.” Tiểu Long trầm ngâm một chút rồi nói.
- Nhưng không sao, hai người các ngươi bị trận pháp ảnh hưởng, còn ta thì không.
- Ta vẫn thấy rất rõ mọi thứ xung quanh, Băng Thánh đang ở phía trước, chỉ cách ngươi vài bước chân, đại ca ngươi cứ đi thẳng là được rồi.
“Tốt.” Lâm Thanh Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi gật đầu đồng ý, không cố kị gì bước lên phía trước vài bước, nhưng lúc này tiểu Long lại nói.
- Đại ca, ta bảo ngươi bước lên phía trước, cũng không bảo ngươi đi lùi về a?
“A lặc? Ta vẫn đi tới phía trước nha?” Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức gãi đầu hỏi, sau đó hắn giật mình nói.
- Có lẽ là do trận pháp ảnh hưởng khiến cảm nhận về phương hướng của ta thay đổi a?
“Ai…cũng có thể là như vậy.” Tiểu Long thở ra một hơi.
- Hiện tại chúng ta phải làm sao?
“Còn cách nào khác đâu?” Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ nói.
- Băng Thánh tiền bối hẳn là lúc này cũng phát hiện ra trận pháp bị sửa đổi rồi, không biết phải mất bao lâu nàng mới có thể phá trận.
- Ta và ngươi cả hai cũng không hiểu trận pháp, đành phải dùng cách ngu ngốc nhất để tự tìm đường a.
- Ta chỉ việc bước đi, mỗi khi ta đi không đúng hướng thì ngươi sẽ nhắc nhở ta.
“Chỉ còn cách như vậy.” Tiểu Long suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
- Trước tiên đại ca ngươi đi thẳng là sẽ lùi về, như vậy hiện tại ngươi thử đi lùi một chút?
- A lặc? Ngươi thật sự đi lùi về a? Mau dừng lại...
- A? Ngươi muốn đi sang trái thì ngươi không thể quay mặt về bên trái rồi bước thẳng sao? Vì sao lại đi ngang như cua a?
….
Một người một Yêu đan, cứ như vậy lẩn quẩn mày mò bước đi trong trận pháp, không biết đã qua bao lâu, cả hai rốt cục đã đi ra khỏi trận pháp.
Nhìn thấy đồng cỏ xung quanh đã biến mất, trở lại thành một mảnh Băng Thiên Tuyết Địa, tự thân mình có thể đi thẳng về phía trước, tiểu Long cũng không lên tiếng nhắc nhở mình đi sai đường, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi ngồi bệt xuống đất.
- Cuối cùng… cũng ra được a.
“Hắc, mệt chết ta.” Yêu Đan tiểu Long cũng run rẩy lên tiếng nói.
- Đại ca, ngươi nhìn phía sau một chút.
“Ồ? Băng Thánh tiền bối, nàng vẫn chưa phá trận được a?” Nghe được tiểu Long nhắc nhở, Lâm Thanh Phong mới xoay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Băng Thánh một người hai mắt vô thần, đi thành vòng tròn, hắn mởi gãi đầu cười khổ.
- Lúc trước ta cũng giống như nàng ấy đi?
“Không có, ngươi tệ hơn nàng ấy.” Tiểu Long bĩu môi nói.
- Nàng ấy còn có thể đi thành vòng tròn, còn ngươi trước thì đi lùi, sau đó lại đi thẳng tới, một lúc sau thì đi ngang a.
“Hắc, tệ như vậy?” Thử tưởng tượng bản thân khi đó một chút, Lâm Thanh Phong cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ biết gãi đầu cười khổ.
“Như vậy ta hiện tại vào đó giúp nàng sao?” Tiểu Long trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Không có, ta nghĩ chúng ta nên đi tìm Bách Vạn Niên Tuyết Liên.” Lâm Thanh Phong ngay lập tức lắc đầu nói.
Bọn hắn cũng không có nhiều thời gian, lúc ban đầu bọn hắn chỉ có một năm để đi gặp Bách Vạn Niên Tuyết Liên, sau đó lại tới Hỏa Vân Tông, hiện tại bọn hắn đã phung phí không biết bao nhiêu thời gian ở đây rồi.
Nếu lại bỏ thêm thời gian giúp đỡ Băng Thánh, không biết bọn hắn có thể kịp thời trở về hay không, chi bằng trực tiếp đi tìm Bách Vạn Niên Tuyết Liên, nhờ chính chủ thả ra Băng Thánh, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.
“Ta không có ý kiến.” Tiểu Long đáp một tiếng rồi bay vào trong tay áo Lâm Thanh Phong.
“Băng Thánh tiền bối, phiền ngài đợi thêm một lúc nữa, ta sẽ nhanh chóng quay về.” Đưa mắt nhìn về phía Băng Thánh, Lâm Thanh Phong liền mở ra tinh thần lực quan sát xung quanh.
Không có cách, Băng Thánh không cho hắn biết Bách Vạn Niên Tuyết Liên ở nơi nào, mặc dù trực tiếp dùng tinh thần lực dò xét là vô lễ, nhưng hắn không còn cách nào khác.
Tinh thần lực bao phủ vài chục vạn dặm, chỉ trong vài giây Lâm Thanh Phong liền cảm nhận được hai luồng khí tức mờ mịt như có như không, nhưng có thể xác định một trong hai là Yêu Khí, lúc này Lâm Thanh Phong mới thở ra một hơi hắn liền động thân bay thẳng một đường tới đó.
Ở một phía khác, cảm nhận được tinh thần lực của Lâm Thanh Phong, một người đàn ông trung niên da đen, râu quai nón, đầu tóc bù xù thở ra một hơi lắc đầu nói.
- Tiểu tử này không biết lễ phép sao?
“Không trách được hắn, ai bảo ngươi thay đổi trận pháp đâu?” Bên cạnh hắn, một vị nữ tử một đầu bạch sắc tóc dài, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, che miệng cười.
“Trách ta được sao?” Vị đàn ông trung niên bĩu môi hừ lạnh.
- Đã nói với Hàn Ngọc tiểu nữ kia, mỗi lần tới đây phải cầm theo lệnh bài để có thể tự do ra vào trận pháp.
- Nhưng nàng lần nào cũng vậy, tự tin vào những kiến thức trận pháp gà mờ của mình, trực tiếp tiến vào.
- Lần này ta liền nâng cấp trận pháp lên một chút mà thôi, ngươi nhìn thử nàng đã lạc một tháng trời vẫn không tìm ra đường ra a.
“Haha, lần này nàng có nhổ sạch râu của ngươi, ngươi cũng đừng mong ta ngăn cản nàng.” Nử tử che miệng cười.
“A lặc? Đại tỷ, ngươi đừng như vậy nha, ngươi cũng biết bộ râu này ta tốn hơn mấy chục năm mới nuôi được bấy nhiêu, ngươi đừng để công sức của ta đổ sông đổ biển a.” Vị đàn ông trung niên toàn thân run rẩy, nhanh chóng quỳ xuống ôm đùi nữ tử khóc lóc cầu xin.
“A lặc? Hai vị tiền bối ta đến không đúng lúc?” Khoảng cách không xa, Lâm Thanh Phong chỉ mất vài giây đồng hồ liền có thể tới đây, nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ đành gãi đầu hỏi.
“Không có, ngươi đừng quản hắn.” Nữ tử tóc bạc che miệng cười lắc đầu, sau đó lại quay về hướng người đàn ông trung niên rồi nói.
- Ngươi không thể làm ra dáng một chút sao? Đừng để đám trẻ cười a.
“Ta không biết, đại tỷ ngươi phải giúp ta a.” Người đàn ông trung niên vẫn một dạng ôm lấy chân vị nữ tử khóc lóc thảm thiết, một bên khác, Lâm Thanh Phong cười khổ.
- Cảnh này có chút quen thuộc a?
“Hắc,…đại ca, ngươi cùng Nguyên Anh, cả hai cũng giống như lão ấy a.” Tiểu Long từ trong tay áo bay ra ngoài, phiêu phù trước mặt Lâm Thanh Phong nói, trong lời nói của nó có chút hả hê.
“Ngươi không biết, nữ nhân loại sinh vật này đáng sợ như thế nào.” Nguyên Anh không biết từ bao giờ đã rời khỏi cơ thể Lâm Thanh Phong, ngồi trên đầu hắn, hai tay tự ôm đầu run rẩy nói.
“Lần này ta đồng ý với Nguyên Anh.” Lâm Thanh Phong gật đầu nói.
“Các ngươi cũng thấy như vậy sao?” Cả ba người bọn Lâm Thanh Phong cũng không đè nén thanh âm, tên đàn ông trung niên một bên cũng nghe được, hắn một mặt nước mắt nước mũi, nhanh chóng chạy tới hỏi.
Hai người, một Nguyên Anh ba mặt nhìn nhau không nói một lời, đồng thời ôm nhau khóc rống lên, Yêu Đan tiểu Long một bên không biết phải nói thế nào với ba tên đậu bỉ này, chỉ đành tiến tới bên cạnh vị nữ tử rồi nói.
- Vị tiền bối này, ta là Yêu Đan của hắn, ngài có thể gọi ta là tiểu Long.
- Xin mạn phép hỏi, ngài có phải là Bách Vạn Niên Tuyết Liên tiền bối?
“Ồ? Hàn Ngọc tiểu nữ kia dẫn các ngươi tìm Bách Vạn Niên Tuyết Liên?” Vị nữ tử hai mắt đen nhánh không một chút tạp chất, cũng không lập tức trả lời tiểu Long mà hỏi.
“Đúng vậy.” Tiểu Long phiêu phù một bên nói.
- Chúng ta có một vị bằng hữu, hắn hiện tại chỉ còn lại một luồng tàn hồn, vì thế chúng ta cần phải phiền tiền bối cứu hắn.
“Ồ? Là như vậy sao?” Vị nữ tử trầm ngâm một chút rồi gật đầu cười nói.
- Đúng là Bách Vạn Niên Tuyết Liên có thể chữ trị tàn hồn, nhưng rất tiếc ngươi tìm sai người.
“Ồ? Tìm sai người?” Yêu đan Tiểu Long đột nhiên run rẩy lên, chỉ thấy vị nữ tử mỉm cười chỉ tay về phía ba tên đang ôm nhau khóc rồi nói.
- Bách Vạn Niên Tuyết Liên ở bên kia, ngươi có thể hỏi hắn, nếu hắn đồng ý cứu bằng hữu của các ngươi thì ta không có ý kiến.
/381
|