Đầu óc tiểu Long có chút loạn, không phải bình thường những loại dược thảo hóa hình đều chọn hình tượng là một vị mỹ lệ tiên tử hay sao? Còn đóa Bách Vạn Niên Tuyết Liên này là chuyện gì xảy ra? Chọn lấy một hình tượng đại thúc da đen, râu tóc xồm xoàm như vậy, ai dám ăn hắn a?
Dù cho có chế thành đan dược, nhưng chỉ cần nghĩ tới nguyên liệu là một vị đại thúc da đen như vậy, ai dám cho viên đan dược đó vào miệng đây?
Tiểu Long trong lòng đánh cái rùng mình, nhưng nó cũng âm thầm thở ra một hơi may mắn, dù sao người cần ăn là Cửu Điệp Bán Tiên, cũng không phải nó a.
Nghĩ tới vẻ mặt của Cửu Điệp Bán Tiên khi biết được Bách Vạn Niên Tuyết Liên là một đại thúc da đen râu quai nón, tiểu Long vô thức nở nụ cười.
“Ngươi hẳn là đang nghĩ tới việc gì đó vui vẻ lắm.” Vị nữ tử tóc trắng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tiểu Long lên tiếng hỏi.
“A? Không có, nhất định không có.” Tiểu Long đánh cái rùng mình, mặc dù không biết sự đáng sợ của nữ nhân, nhưng nó vẫn nhìn thấy Lâm Thanh Phong cùng Nguyên Anh sợ hãi như thế nào, nó cũng không muốn nếm thử nên nhanh chóng chối bỏ, sau đó nó ho nhẹ một tiếng rồi hỏi.
- Vị tiền bối này, ta còn chưa biết đại danh của ngài đâu?
“Chỉ là một người qua đường mà thôi, lần sau cũng không nhất định gặp lại, ngươi cũng không cần biết danh tính của ta làm gì.” Vị nữ tử lắc đầu cười.
- Nhưng ta có thể tiết lộ một chút, ta là Yêu Thú nha.
“Tiền bối, người đùa giỡn rất vui vẻ sao?” Tiểu Long khóe miệng co quắp, ở bên cạnh dược liệu đương nhiên có Yêu Thú thủ hộ, đây là thường thức ở tu chân giới, dù là một loại dược liệu tầm thường nhất cũng có, thì đừng nói tới trân quý như Bách Vạn Niên Tuyết Liên, tiết lộ kiểu này chẳng khác nào không nói a?
“Tiền bối không muốn nói, ta cũng không có cách nào khác.” Tiểu Long thở ra một hơi rồi nói, sau đó lại hỏi.
- Ta có thể gọi người là Bạch tiền bối được a?
“Bạch tiền bối? Cũng không tệ lắm, ngươi có thể gọi ta như vậy.” Bạch tiền bối trầm ngâm suy nghĩ một chút gật đầu đồng ý.
“Như vậy, Bạch tiền bối, ngươi có thể tiết lộ một chút ngươi là loại Yêu Thú nào sao?” Tiểu Long cố gắng hỏi.
“Không được.” Đối với câu hỏi của tiểu Long, Bạch tiền bối chỉ lắc đầu cười nói.
- Ta đã nói qua, chúng ta chỉ là bình thủy tương phùng, không cần thiết phải biết rõ về nhau.
“Là vậy sao? Như vậy, trước ta phải đa tạ ngài không ra tay ngăn cản chúng ta rồi.” Tiểu Long cười nói, nó chỉ muốn thử hỏi một chút mà thôi, nếu Bạch tiền bối có thể tiết lộ một chút thân phận thì tốt, nếu không thì cũng không sao.
“Haha, ta không ngăn cản, nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng lấy được thứ các ngươi cần từ hắn.” Bạch tiền bối lắc đầu cười nói.
Tiểu Long cùng Bạch tiền bối hai người đối thoại cũng không đè nén thanh âm, hai người một Nguyên Anh ở bên kia cũng nghe được tất cả, Lâm Thanh Phong có chút không dám tin tưởng, ngây ngốc hỏi.
- Ngài là Bách Vạn Niên Tuyết Liên tiền bối?
“Đúng vậy, ta là Bách Vạn Niên Tuyết Liên, các ngươi có thể gọi ta là Bách Vạn.” Bách Vạn gật đầu nói.
“Còn tốt, ít nhất không phải gọi là Tuyết Liên.” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, một người đàn ông da đen trung niên lấy một cái tên nữ tính như Tuyết Liên thì hắn cũng không biết phải nói như thế nào, nghĩ thế nào cũng có chút gì đó sai sai, thở ra một hơi, Lâm Thanh Phong lại nghiêm túc nói.
- Như vậy tiền bối, ta biết rằng chúng ta chỉ mới quen biết, ta muốn yêu cầu ngươi giao ra đồ vật là không thể.
- Nhưng ta thật sự cần một ít đồ trên người ngài, để giúp đỡ vị bằng hữu của ta, dù ngài có bất cứ yêu cầu gì ta đều cố gắng thực hiện.
“Tốt, đây là ngươi nói a.” Bách Vạn Niên Tuyết Liên gật đầu nói.
- Trước tiên ngươi hãy giúp ta, đừng để bà cô ngoài kia nhổ sạch râu của ta.
“Ách…” Lâm Thanh Phong liền đánh cái rùng mình.
“Làm sao? Ngươi không thực hiện được?” Bách Vạn Niên Tuyết Liên cau mày hỏi.
“Không có, ta sẽ cố gắng hết sức.” Lâm Thanh Phong nhanh chóng gật đầu khẳng định.
“Tốt, ta tin ngươi.” Bách Vạn Niên Tuyết Liên gật đầu, sau đó dùng tay đưa vào quần, ngắt lấy một cọng lông…, đưa nó cho Lâm Thanh Phong rồi nói.
- Ta tin tưởng người mà Hàn Ngọc nhìn trúng sẽ không làm ta thất vọng.
“Ách?...Lông…?” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, ngây ngốc tiếp nhận sợi lông.
“Làm sao? Ngươi coi thường nó?” Bách Vạn Niên Tuyết Liên bĩu môi nói.
- Ta thân là Bách Vạn Niên Tuyết Liên, dược tính của một cọng lông chân của ta cũng thừa sức sánh ngang với một đóa Vạn Niên Tuyết Liên rồi.
- Nhưng đây là một trong những sợi lông tinh hoa của ta, không cần biết bằng hữu của ngươi tu vi mạnh hay yếu, chỉ cần không phải tiên nhân, để chữa trị thần hồn, chỉ cần một cọng là đủ.
“Ta không phải ý này.” Lâm Thanh Phong cúi đầu im lặng không nói, một cọng lông từ trong quần như vậy, ai dám ăn a?
“Không cần thì trả lại cho ta.” Bách Vạn Niên Tuyết Liên hừ lạnh.
“Không có, đương nhiên ta cần.” Lâm Thanh Phong nhanh chóng thu cọng lông vào nhẫn trữ vật, nói đùa cái gì? Mặc dù có hơi sai, nhưng vật trân quý như vậy, có ngu mới không cần a?
Nhìn Lâm Thanh Phong thu lại cọng lông, Bách Vạn Niên Tuyết Liên lúc này mới gật đầu nói.
- Hiện tại, ta sẽ thả Hàn Ngọc ra, ngươi hãy đứng ra ngăn cản nàng a.
“Tiền bối, ngươi cứ giao cho ta.” Lâm Thanh Phong tự tin vỗ ngực, một mặt nghĩa chính ngôn từ đáp lời, sau đó lại nhìn về Nguyên Anh nói.
- Nguyên Anh, hiện tại ngươi có thể trình diễn pháp thuật của ngươi a.
“Tốt đại ca, ta đã sớm không nhịn nổi.” Nguyên Anh khóe miệng kéo lên nụ cười tự tin trở về cơ thể Lâm Thanh Phong.
Bách Vạn Niên Tuyết Liên hừ một tiếng, sau đó đứng dậy, hai tay bấm pháp quyết, chỉ một lúc sau, từ phía xa xa đã có tiếng hét giận dữ truyền tới.
- Lão bất tử, ngươi mau ra đây, ta hứa đánh không chết ngươi.
“Nàng tới, mọi chuyện giao cho ngươi a.” Bách Vạn Niên Tuyết Liên đánh cái rùng mình, nhanh chóng chạy về bên cạnh Bạch tiền bối nép sau lưng nàng.
Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, thở ra một hơi, đứng chắp tay sau lưng, thân thể từ từ trôi nổi bồng bềnh đứng giữa không trung.
“Lâm Thanh Phong, ngươi tránh ra.” Băng Thánh sắc mặt giận dữ, tràn đầy sát khí hét lớn.
“Băng Thánh tiền bối, ta đã được nhờ vả ở đây ngăn cản ngươi.” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp lắc đầu nói.
- Vì thế, ngươi trước tiên phải đánh bại ta mới có thể…nhổ râu của hắn.
Lâm Thanh Phong trong lòng khổ không thể tả, Băng Thánh người này giống như một hòn ngọc quý, trong mắt Bách Vạn Niên Tuyết Liên cùng Bạch tiền bối bên kia, cả hai nâng niu nàng như nâng trứng, chạm qua đều sợ vỡ.
Chỉ cần nhìn qua liền biết tu vi của hai người bọn họ cao hơn Băng Thánh không biết bao nhiêu lần, nếu cả hai không muốn thì nàng có thể nhổ râu của Bách Vạn Niên Tuyết Liên được sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Bách Vạn Niên Tuyết Liên yêu quý bộ râu của mình cũng không kém cạnh Băng Thánh là bao, không muốn để Băng Thánh nhổ râu, một phần lại không muốn làm hại nàng, vì thế liền dẫn tới tình cảnh hiện tại.
“Ngươi tránh ra, bằng không ta sẽ không khách khí.” Băng Thánh thần sắc giận dữ nói.
“Băng Thánh tiền bối, ngài liền bỏ qua lần này a.” Lâm Thanh Phong lắc đầu cười khổ không thôi, hắn cũng không muốn xen vào đâu, nhưng hắn không còn cách nào khác a.
“Ở Luyện khí Viên Mãn liền có thể đánh Luyện Hư Kì, hiện tại đạt tới Nguyên Anh Viên Mãn, có phải ngươi rất tự tin vào thực lực của mình? Tu vi như vậy liền muốn ngăn cản ta?” Băng Thánh hừ lạnh một tiếng, trên tay xuất hiện một thanh kiếm Thần cấp Pháp Khí, lao thẳng về phía Lâm Thanh Phong.
- Ta sẽ cho ngươi biết một sự thật, đứng trước mặt Đại Thừa Kì, ngươi… không là gì cả.
Lâm Thanh Phong cau mày một cái, trong lòng thầm nói.
- Nguyên Anh, tiểu Long không ở đây, thân thể ta không dám chắc có thể chịu nổi Pháp Khí của nàng, lần này liền dựa vào ngươi.
“Tốt đại ca, dựa theo pháp thuật của ta mà làm.” Nguyên Anh trong lòng đáp lời một tiếng, suy nghĩ truyền cho Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong nhắm mắt lại, chắp hai tay vào nhau, Nguyên Lực trong cơ thể bạo phát mà ra truyền vào hai tay, hai tay tách ra, Nguyên Lực bên tay trái tạo thành một chiếc cung lớn màu xám, bên tay phải tạo thành một mũi tên.
Đặt mũi tên lên cung, kéo dây cung, hành động của Lâm Thanh Phong có chút cứng nhắc, dù sao đây cũng là lần đầu hắn sử dụng cung tên, nhưng tất cả diễn ra rất nhanh, chỉ trong chưa đầy một hơi thở liền hoàn thành.
“Băng Thánh tiền bối, pháp thuật này là lần đầu tiên ta sử dụng, ngài cẩn thận a.” Lâm Thanh Phong hét lớn, đồng thời buông ra dây cung.
“Hừ… kiến hôi.” Băng Thánh hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không để ý tới lời nhắc nhở của Lâm Thanh Phong, một tên Nguyên Anh Viên Mãn mà thôi, dù cho có nghịch thiên tới mức nào, cũng không thể vượt tứ đại cảnh giới đả thương nàng a?
Dù cho có chế thành đan dược, nhưng chỉ cần nghĩ tới nguyên liệu là một vị đại thúc da đen như vậy, ai dám cho viên đan dược đó vào miệng đây?
Tiểu Long trong lòng đánh cái rùng mình, nhưng nó cũng âm thầm thở ra một hơi may mắn, dù sao người cần ăn là Cửu Điệp Bán Tiên, cũng không phải nó a.
Nghĩ tới vẻ mặt của Cửu Điệp Bán Tiên khi biết được Bách Vạn Niên Tuyết Liên là một đại thúc da đen râu quai nón, tiểu Long vô thức nở nụ cười.
“Ngươi hẳn là đang nghĩ tới việc gì đó vui vẻ lắm.” Vị nữ tử tóc trắng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tiểu Long lên tiếng hỏi.
“A? Không có, nhất định không có.” Tiểu Long đánh cái rùng mình, mặc dù không biết sự đáng sợ của nữ nhân, nhưng nó vẫn nhìn thấy Lâm Thanh Phong cùng Nguyên Anh sợ hãi như thế nào, nó cũng không muốn nếm thử nên nhanh chóng chối bỏ, sau đó nó ho nhẹ một tiếng rồi hỏi.
- Vị tiền bối này, ta còn chưa biết đại danh của ngài đâu?
“Chỉ là một người qua đường mà thôi, lần sau cũng không nhất định gặp lại, ngươi cũng không cần biết danh tính của ta làm gì.” Vị nữ tử lắc đầu cười.
- Nhưng ta có thể tiết lộ một chút, ta là Yêu Thú nha.
“Tiền bối, người đùa giỡn rất vui vẻ sao?” Tiểu Long khóe miệng co quắp, ở bên cạnh dược liệu đương nhiên có Yêu Thú thủ hộ, đây là thường thức ở tu chân giới, dù là một loại dược liệu tầm thường nhất cũng có, thì đừng nói tới trân quý như Bách Vạn Niên Tuyết Liên, tiết lộ kiểu này chẳng khác nào không nói a?
“Tiền bối không muốn nói, ta cũng không có cách nào khác.” Tiểu Long thở ra một hơi rồi nói, sau đó lại hỏi.
- Ta có thể gọi người là Bạch tiền bối được a?
“Bạch tiền bối? Cũng không tệ lắm, ngươi có thể gọi ta như vậy.” Bạch tiền bối trầm ngâm suy nghĩ một chút gật đầu đồng ý.
“Như vậy, Bạch tiền bối, ngươi có thể tiết lộ một chút ngươi là loại Yêu Thú nào sao?” Tiểu Long cố gắng hỏi.
“Không được.” Đối với câu hỏi của tiểu Long, Bạch tiền bối chỉ lắc đầu cười nói.
- Ta đã nói qua, chúng ta chỉ là bình thủy tương phùng, không cần thiết phải biết rõ về nhau.
“Là vậy sao? Như vậy, trước ta phải đa tạ ngài không ra tay ngăn cản chúng ta rồi.” Tiểu Long cười nói, nó chỉ muốn thử hỏi một chút mà thôi, nếu Bạch tiền bối có thể tiết lộ một chút thân phận thì tốt, nếu không thì cũng không sao.
“Haha, ta không ngăn cản, nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng lấy được thứ các ngươi cần từ hắn.” Bạch tiền bối lắc đầu cười nói.
Tiểu Long cùng Bạch tiền bối hai người đối thoại cũng không đè nén thanh âm, hai người một Nguyên Anh ở bên kia cũng nghe được tất cả, Lâm Thanh Phong có chút không dám tin tưởng, ngây ngốc hỏi.
- Ngài là Bách Vạn Niên Tuyết Liên tiền bối?
“Đúng vậy, ta là Bách Vạn Niên Tuyết Liên, các ngươi có thể gọi ta là Bách Vạn.” Bách Vạn gật đầu nói.
“Còn tốt, ít nhất không phải gọi là Tuyết Liên.” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, một người đàn ông da đen trung niên lấy một cái tên nữ tính như Tuyết Liên thì hắn cũng không biết phải nói như thế nào, nghĩ thế nào cũng có chút gì đó sai sai, thở ra một hơi, Lâm Thanh Phong lại nghiêm túc nói.
- Như vậy tiền bối, ta biết rằng chúng ta chỉ mới quen biết, ta muốn yêu cầu ngươi giao ra đồ vật là không thể.
- Nhưng ta thật sự cần một ít đồ trên người ngài, để giúp đỡ vị bằng hữu của ta, dù ngài có bất cứ yêu cầu gì ta đều cố gắng thực hiện.
“Tốt, đây là ngươi nói a.” Bách Vạn Niên Tuyết Liên gật đầu nói.
- Trước tiên ngươi hãy giúp ta, đừng để bà cô ngoài kia nhổ sạch râu của ta.
“Ách…” Lâm Thanh Phong liền đánh cái rùng mình.
“Làm sao? Ngươi không thực hiện được?” Bách Vạn Niên Tuyết Liên cau mày hỏi.
“Không có, ta sẽ cố gắng hết sức.” Lâm Thanh Phong nhanh chóng gật đầu khẳng định.
“Tốt, ta tin ngươi.” Bách Vạn Niên Tuyết Liên gật đầu, sau đó dùng tay đưa vào quần, ngắt lấy một cọng lông…, đưa nó cho Lâm Thanh Phong rồi nói.
- Ta tin tưởng người mà Hàn Ngọc nhìn trúng sẽ không làm ta thất vọng.
“Ách?...Lông…?” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, ngây ngốc tiếp nhận sợi lông.
“Làm sao? Ngươi coi thường nó?” Bách Vạn Niên Tuyết Liên bĩu môi nói.
- Ta thân là Bách Vạn Niên Tuyết Liên, dược tính của một cọng lông chân của ta cũng thừa sức sánh ngang với một đóa Vạn Niên Tuyết Liên rồi.
- Nhưng đây là một trong những sợi lông tinh hoa của ta, không cần biết bằng hữu của ngươi tu vi mạnh hay yếu, chỉ cần không phải tiên nhân, để chữa trị thần hồn, chỉ cần một cọng là đủ.
“Ta không phải ý này.” Lâm Thanh Phong cúi đầu im lặng không nói, một cọng lông từ trong quần như vậy, ai dám ăn a?
“Không cần thì trả lại cho ta.” Bách Vạn Niên Tuyết Liên hừ lạnh.
“Không có, đương nhiên ta cần.” Lâm Thanh Phong nhanh chóng thu cọng lông vào nhẫn trữ vật, nói đùa cái gì? Mặc dù có hơi sai, nhưng vật trân quý như vậy, có ngu mới không cần a?
Nhìn Lâm Thanh Phong thu lại cọng lông, Bách Vạn Niên Tuyết Liên lúc này mới gật đầu nói.
- Hiện tại, ta sẽ thả Hàn Ngọc ra, ngươi hãy đứng ra ngăn cản nàng a.
“Tiền bối, ngươi cứ giao cho ta.” Lâm Thanh Phong tự tin vỗ ngực, một mặt nghĩa chính ngôn từ đáp lời, sau đó lại nhìn về Nguyên Anh nói.
- Nguyên Anh, hiện tại ngươi có thể trình diễn pháp thuật của ngươi a.
“Tốt đại ca, ta đã sớm không nhịn nổi.” Nguyên Anh khóe miệng kéo lên nụ cười tự tin trở về cơ thể Lâm Thanh Phong.
Bách Vạn Niên Tuyết Liên hừ một tiếng, sau đó đứng dậy, hai tay bấm pháp quyết, chỉ một lúc sau, từ phía xa xa đã có tiếng hét giận dữ truyền tới.
- Lão bất tử, ngươi mau ra đây, ta hứa đánh không chết ngươi.
“Nàng tới, mọi chuyện giao cho ngươi a.” Bách Vạn Niên Tuyết Liên đánh cái rùng mình, nhanh chóng chạy về bên cạnh Bạch tiền bối nép sau lưng nàng.
Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, thở ra một hơi, đứng chắp tay sau lưng, thân thể từ từ trôi nổi bồng bềnh đứng giữa không trung.
“Lâm Thanh Phong, ngươi tránh ra.” Băng Thánh sắc mặt giận dữ, tràn đầy sát khí hét lớn.
“Băng Thánh tiền bối, ta đã được nhờ vả ở đây ngăn cản ngươi.” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp lắc đầu nói.
- Vì thế, ngươi trước tiên phải đánh bại ta mới có thể…nhổ râu của hắn.
Lâm Thanh Phong trong lòng khổ không thể tả, Băng Thánh người này giống như một hòn ngọc quý, trong mắt Bách Vạn Niên Tuyết Liên cùng Bạch tiền bối bên kia, cả hai nâng niu nàng như nâng trứng, chạm qua đều sợ vỡ.
Chỉ cần nhìn qua liền biết tu vi của hai người bọn họ cao hơn Băng Thánh không biết bao nhiêu lần, nếu cả hai không muốn thì nàng có thể nhổ râu của Bách Vạn Niên Tuyết Liên được sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Bách Vạn Niên Tuyết Liên yêu quý bộ râu của mình cũng không kém cạnh Băng Thánh là bao, không muốn để Băng Thánh nhổ râu, một phần lại không muốn làm hại nàng, vì thế liền dẫn tới tình cảnh hiện tại.
“Ngươi tránh ra, bằng không ta sẽ không khách khí.” Băng Thánh thần sắc giận dữ nói.
“Băng Thánh tiền bối, ngài liền bỏ qua lần này a.” Lâm Thanh Phong lắc đầu cười khổ không thôi, hắn cũng không muốn xen vào đâu, nhưng hắn không còn cách nào khác a.
“Ở Luyện khí Viên Mãn liền có thể đánh Luyện Hư Kì, hiện tại đạt tới Nguyên Anh Viên Mãn, có phải ngươi rất tự tin vào thực lực của mình? Tu vi như vậy liền muốn ngăn cản ta?” Băng Thánh hừ lạnh một tiếng, trên tay xuất hiện một thanh kiếm Thần cấp Pháp Khí, lao thẳng về phía Lâm Thanh Phong.
- Ta sẽ cho ngươi biết một sự thật, đứng trước mặt Đại Thừa Kì, ngươi… không là gì cả.
Lâm Thanh Phong cau mày một cái, trong lòng thầm nói.
- Nguyên Anh, tiểu Long không ở đây, thân thể ta không dám chắc có thể chịu nổi Pháp Khí của nàng, lần này liền dựa vào ngươi.
“Tốt đại ca, dựa theo pháp thuật của ta mà làm.” Nguyên Anh trong lòng đáp lời một tiếng, suy nghĩ truyền cho Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong nhắm mắt lại, chắp hai tay vào nhau, Nguyên Lực trong cơ thể bạo phát mà ra truyền vào hai tay, hai tay tách ra, Nguyên Lực bên tay trái tạo thành một chiếc cung lớn màu xám, bên tay phải tạo thành một mũi tên.
Đặt mũi tên lên cung, kéo dây cung, hành động của Lâm Thanh Phong có chút cứng nhắc, dù sao đây cũng là lần đầu hắn sử dụng cung tên, nhưng tất cả diễn ra rất nhanh, chỉ trong chưa đầy một hơi thở liền hoàn thành.
“Băng Thánh tiền bối, pháp thuật này là lần đầu tiên ta sử dụng, ngài cẩn thận a.” Lâm Thanh Phong hét lớn, đồng thời buông ra dây cung.
“Hừ… kiến hôi.” Băng Thánh hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không để ý tới lời nhắc nhở của Lâm Thanh Phong, một tên Nguyên Anh Viên Mãn mà thôi, dù cho có nghịch thiên tới mức nào, cũng không thể vượt tứ đại cảnh giới đả thương nàng a?
/381
|