Nhưng làm sao lại có sự trùng lặp đến vậy? Trừ phi... trừ phi...
KHÔNG THỂ NÀO!
Làm sao có thể là ả? Làm sao có thể không phải là Bạch Hương? Làm sao Bạch Hương thuần khiết của hắn có thể nói dối?
Mà nếu như là ả... nếu như là ả, chẳng nhẽ nửa năm yêu thương ngọt ngào của hắn và Bạch Hương là vô nghĩa?
Mà dù có là ả, nếu như hắn biết được người đó là ả - Hàn Mai, liệu trong lòng hắn còn nảy sinh mộng tưởng?
Hắn muốn chối bỏ, nhưng cứ khi đưa ánh mắt ra phía xa kia, nhìn thấy bóng dáng tha thướt mảnh mai đó... Hắn lại không thể suy nghĩ được gì...
Khiến cho hắn tự giằng xé, hắn muốn phủ định sự nhầm lẫn của mình, hắn muốn giữa hắn và ả ngoài thù hận ra không có bất kìa ngưỡng mộ si mê nào, hắn muốn người hắn yêu mãi mãi là Bạch Hương, mãi mãi không bao giờ lay chuyển.
Chưa bao giờ hắn sợ một thứ gì đến thế, hắn sợ bức tường kiên cố vững chãi của mình sẽ đổ nát. Bình sinh hắn căm ghét sự dối trá và phản bội...
Nhưng sự dày vò của nghi ngờ càng khiến hắn muốn lao ra túm lấy ả mà tra hỏi.
...
...
Đường Thuận ước tính cũng vừa đến thời gian cần thiết, gã bước đến bên nàng.
- Hàn Mai, có lẽ chúng ta phải hành động ngay lúc này!
Hàn Mai gật đầu, gã có chút mạnh dạn nắm lấy vai nàng mà nói:
- Nàng không thể nhìn thấy đường, chi bằng để ta cõng nàng đi, đành thất lễ vậy!
Khi gã mang được Hàn Mai trên vai, trong lòng có chút bối rối, tự trấn an bản thân tỉnh táo không để sơ suất, từng bước rời đi hướng cũ.
Hàn Mai đang cảm thấy an toàn, bám lấy vai hắn, điệu bộ xem chừng rất gần gũi thân thiết. Trong mắt người khác, không khác gì đôi tình nhân đồng cam cộng khổ, liều sống chết bên nhau...
Bỗng nhiên Đường Thuận đứng sững lại. Hàn Mai ở khoảng cách gần này đủ cảm thấy tim hắn loạn nhịp, hơi thở cũng gấp gáp như đang đối mặt với hung thần ác sát.
Phải, bóng dáng nam nhân cao lớn đang đứng trước mặt họ kia, còn đáng sợ hơn cả hung thần ác sát.
Từ đâu bất ngơ xuất hiện, đôi con ngươi bắn ra tia nhìn còn sắc lạnh hơn đao kiếm, gương mặt tàn khốc vô tận, nắm tay siết chặt muốn dọa người...
- Bệ... bệ hạ... - Đường Thuận cả kinh, miệng lưỡi vì thế mà không rõ ràng.
- Sao? Phá hỏng chuyện tốt của các người ư?
Dương Tử Luân lên tiếng, âm điệu làm ra vẻ tĩnh tại thản nhiên nhưng lại khiến người ta không rét mà run, dưới đáy mắt âm u là muôn vàn ngọn lửa căm phẫn.
Hàn Mai và Đường Thuận đều không ngờ rằng mọi chuyện dễ dàng đổ vỡ đến vậy. Từ khi nào mà hắn đã biết?
Nhưng chuyện đó không quan trọng bằng việc nàng và gã sẽ phải đối mặt như thế nào.
...
...
Chiêu Dương điện.
Tẩm phòng của hoàng đế.
Hắn đang đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt dán vào bức họa thiếu nữ đang múa dưới trăng mà chính tay hắn họa.
Thật nực cười...
Ngay cả bức họa này cũng chỉ có dáng người từ phía xa xăm, không rõ gương mặt...
Thật nực cười...
Hắn xoay lưng hướng ra phía sau, nơi nền nhà có Hàn Mai vừa bị hắn thô bạo lôi về đây.
Nàng đang lo lắng, nàng không còn quan tâm đến mình đang ở đâu, nàng đang lo cho vị đại ca kia. Lúc nãy nàng và gã đều bị lôi đi, nhưng nàng nghe thấy Luân đế sai người lôi một mình Đường Thuận vào thiên lao, còn đích thân hắn lại đem nàng tới chỗ khác.
Chính vì bất an xen lẫn hối hận, gương mặt diễm lệ nhỏ nhắn của nàng lấm tấm mồ hôi lạnh, đến hơi thở cũng không còn bình tĩnh.
Luân đế từng bước đi đến gần nàng, nàng nghe được tiếng bước chân chậm rãi nhưng khủng bố của hắn.
Dương Tử Luân ánh mắt không hề bỏ qua một chi tiết nhỏ trên người nàng, giống như phải nhìn thật kĩ, thật kĩ người đàn bà này. Đến khi nàng cảm nhận rõ cả hơi thở của hắn..., bất giác hắn ở gần nàng như vậy, phản xạ quen thuộc của nàng chính là cố co người lại...
Hắn lại vươn tay nắm lấy cằm của nàng, kéo gương mặt nàng lại gần một chút. Giọng của hắn nghe nặng nề nghiêm trọng, nghe như một lời tra hỏi mà yêu cầu tội nhân phải thành thực:
- Nói, năm năm trước, ngươi đã từng đến cái hồ đó?
Hàn Mai thoáng ngỡ ngàng. Hắn như đang hỏi một câu không ăn nhập gì với hoàn cảnh hiện tại. Cái gì mà năm năm trước chứ?
Nàng càng cố dùng đầu óc giải thích thì hắn lại càng không thể chờ đợi. Hắn muốn biết câu trả lời ngay lúc này. Hắn gia tăng lực ở tay, không chỉ như vậy, một tay kia cũng siết lấy cánh tay nàng.
- Ta bảo ngươi nói! Ngươi đã từng đến cái hồ đó? Vũ khúc đó là sao?
Gương mặt Hàn Mai nhăn lại, vì đau mà chuyển sang màu trắng bệch. Rốt cuộc hắn đang muốn biết chuyện gì chứ? Chẳng nhẽ hắn vì quá phẫn nộ bởi bị thuộc hạ phản bội thêm một lần nên đã hóa điên?
- Ta bảo ngươi nói! Ngươi không nói, ta sẽ cắt lưỡi Đường Thuận hắn, cắt lưỡi Hàn Trữ Doanh! - Hắn dùng cách thức đe dọa tàn nhẫn nhất, trực tiếp ép buộc nàng.
- Phải, ta đã từng đến, vũ khúc là Nguyệt Vũ Trung Phong của mẫu thân ta, ngươi rốt cuộc muốn gì? - Hàn Mai cứ vậy mà nói thuận theo những gì nàng hiểu, hi vọng hắn không hóa điên mà cuồng sát hai người kia.
Nhưng hắn lại đột ngột buông tay.
Hắn đứng dậy, phá lên cười, cười điên cuồng và đau khổ. Điệu cười khiến người khác cũng phải lạnh sống lưng. Hắn đột nhiên lao đến vồ lấy bức họa tuyệt mĩ, điên cuồng xé nó thành hàng chục mảnh nhỏ.
Hắn điên rồi, hắn đã điên rồi.
Ông trời phải chăng muốn trêu ngươi hắn rồi...
Tại sao lại như vậy? Ảo mộng của hắn sao lại kết thúc như vậy? Rồi cuối cùng cũng kết thúc bởi người đàn bà này.
Không cam tâm, tại sao người mà hắn yêu thương nhất lại có thể nói dối hắn. Tại sao khi hắn gặp Bạch Hương, nàng lại gật đầu?
Hắn hung hãn lao ra khỏi Chiêu Dương điện, một mạch hướng phía nghệ phòng mà đi tới.
Giờ này nghệ phòng vừa biểu diễn xong, các ca vũ mới trở về, còn đang đứng ở sảnh. Thấy thánh thượng đột ngột giá lâm, ai nấy đều quỳ xuống, họ cũng cảm thấy không khí thật áp bức.
- Các ngươi, ai là người trước đây thân thiết nhất với Bạch Hương, mau nói!
Mọi người sợ hãi bối rối nhìn sang một cô nương áo tím tên Thu Nguyệt. Thu Nguyệt vì sợ làm phật ý hoàng đế hậu quả khôn lường nên vội vàng lê đầu gối lên phía trước mà dập đầu.
- Bẩm bệ hạ, chính là nô tỳ!
Thu Nguyệt đành thành thật kể lại một vài hồi ức. Trước giờ nàng biết Luân đế vẫn ôm trong lòng hình bóng Bạch Hương, nhưng cũng chưa từng đến tra hỏi chuyện gì... Cũng vì biết được vị thế quan trọng của Bạch Hương, nàng cũng không dám to gan nói linh tinh...
...
...
Câu chuyện năm năm trước.
Ngày hôm đó cũng có yến tiệc, Thu Nguyệt và Bạch Hương vừa biểu diễn xong nên cùng nhau ra về. Bỗng nhiên nghĩ thế nào mà cả hai quyết định đi dạo một lát.
Bạch Hương thường mặc một kiểu y phục trắng thướt tha khi biểu diễn ca nghệ, đây chính là đặc trưng của nàng. Lúc này Thu Nguyệt mới chú ý, vai áo của Bạch Hương có một chút sứt chỉ.
- Hương Nhi, ngươi nhìn xem, áo của ngươi sứt chỉ kìa, may mà cũng chỉ là vết nhỏ, nếu không ắt bị người ta chê cười! - Thu Nguyệt vui vẻ trêu chọc.
Chỉ thấy gương mặt Bạch Hương cáu kỉnh không vui mà nói:
- Ai bảo hôm trước có ả nào từ đâu ra đòi cướp bộ y phục mới nhất của ta! Lại còn rất hống hách nha! Nếu không phải thấy ả giống như người có địa vị, ta đã không kiêng nể...
- Ai da, thôi bỏ qua đi, trong cung chính là như vậy, không nên đắc tội với người trên, chúng ta chỉ là ca vũ nho nhỏ, có thể sống trong cung ăn uống no đủ, hàng tháng có bạc gửi về cho gia đình, chẳng phải là quá tốt rồi sao? - Thu Nguyệt thật thà an ủi.
- Ta không cam tâm! - Bạch Hương hừ lạnh một tiếng - Cả đời ta đã sống khốn khó thể nào? Mười tuổi ta đã bị bán vào gánh hát, khó khăn mới trốn thoát được rồi thi tuyển vào đây, ta không cam tâm sống tẻ nhạt như vậy?
- Chứ ngươi còn muốn sao? Ngươi không có gia đình, số bạc không phải một mình ngươi chi tiêu ư?
- Hừ, nữ nhi cần có một tấm trượng phu tốt, nữ nhi có tài sắc như ta càng cần một người nam nhân oanh liệt! Không phải là một vị vương tôn công tử thì cũng phải là quan lại có quyền chức danh vọng!
Thu Nguyệt thở dài, nàng không ngờ bề ngoài Bạch Hương đoan trang tao nhã mà trong lòng lại nhiều tham vọng như vậy...
Đi dạo một vòng, cả hai vô tình phát hiện ra một hồ nước trong mát. Cả hai ngồi xuống đánh đàn thư giãn một hồi thì Thu Nguyệt sực nhớ ra chuyện của trưởng nghệ căn dặn, vội vã trở về, Bạch Hương vì đang cao hứng, lại có vẻ như ngại ngần giúp đỡ Thu Nguyệt mà cố ý nán lại.
Và như vậy, mọi chuyện đã diễn ra...
KHÔNG THỂ NÀO!
Làm sao có thể là ả? Làm sao có thể không phải là Bạch Hương? Làm sao Bạch Hương thuần khiết của hắn có thể nói dối?
Mà nếu như là ả... nếu như là ả, chẳng nhẽ nửa năm yêu thương ngọt ngào của hắn và Bạch Hương là vô nghĩa?
Mà dù có là ả, nếu như hắn biết được người đó là ả - Hàn Mai, liệu trong lòng hắn còn nảy sinh mộng tưởng?
Hắn muốn chối bỏ, nhưng cứ khi đưa ánh mắt ra phía xa kia, nhìn thấy bóng dáng tha thướt mảnh mai đó... Hắn lại không thể suy nghĩ được gì...
Khiến cho hắn tự giằng xé, hắn muốn phủ định sự nhầm lẫn của mình, hắn muốn giữa hắn và ả ngoài thù hận ra không có bất kìa ngưỡng mộ si mê nào, hắn muốn người hắn yêu mãi mãi là Bạch Hương, mãi mãi không bao giờ lay chuyển.
Chưa bao giờ hắn sợ một thứ gì đến thế, hắn sợ bức tường kiên cố vững chãi của mình sẽ đổ nát. Bình sinh hắn căm ghét sự dối trá và phản bội...
Nhưng sự dày vò của nghi ngờ càng khiến hắn muốn lao ra túm lấy ả mà tra hỏi.
...
...
Đường Thuận ước tính cũng vừa đến thời gian cần thiết, gã bước đến bên nàng.
- Hàn Mai, có lẽ chúng ta phải hành động ngay lúc này!
Hàn Mai gật đầu, gã có chút mạnh dạn nắm lấy vai nàng mà nói:
- Nàng không thể nhìn thấy đường, chi bằng để ta cõng nàng đi, đành thất lễ vậy!
Khi gã mang được Hàn Mai trên vai, trong lòng có chút bối rối, tự trấn an bản thân tỉnh táo không để sơ suất, từng bước rời đi hướng cũ.
Hàn Mai đang cảm thấy an toàn, bám lấy vai hắn, điệu bộ xem chừng rất gần gũi thân thiết. Trong mắt người khác, không khác gì đôi tình nhân đồng cam cộng khổ, liều sống chết bên nhau...
Bỗng nhiên Đường Thuận đứng sững lại. Hàn Mai ở khoảng cách gần này đủ cảm thấy tim hắn loạn nhịp, hơi thở cũng gấp gáp như đang đối mặt với hung thần ác sát.
Phải, bóng dáng nam nhân cao lớn đang đứng trước mặt họ kia, còn đáng sợ hơn cả hung thần ác sát.
Từ đâu bất ngơ xuất hiện, đôi con ngươi bắn ra tia nhìn còn sắc lạnh hơn đao kiếm, gương mặt tàn khốc vô tận, nắm tay siết chặt muốn dọa người...
- Bệ... bệ hạ... - Đường Thuận cả kinh, miệng lưỡi vì thế mà không rõ ràng.
- Sao? Phá hỏng chuyện tốt của các người ư?
Dương Tử Luân lên tiếng, âm điệu làm ra vẻ tĩnh tại thản nhiên nhưng lại khiến người ta không rét mà run, dưới đáy mắt âm u là muôn vàn ngọn lửa căm phẫn.
Hàn Mai và Đường Thuận đều không ngờ rằng mọi chuyện dễ dàng đổ vỡ đến vậy. Từ khi nào mà hắn đã biết?
Nhưng chuyện đó không quan trọng bằng việc nàng và gã sẽ phải đối mặt như thế nào.
...
...
Chiêu Dương điện.
Tẩm phòng của hoàng đế.
Hắn đang đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt dán vào bức họa thiếu nữ đang múa dưới trăng mà chính tay hắn họa.
Thật nực cười...
Ngay cả bức họa này cũng chỉ có dáng người từ phía xa xăm, không rõ gương mặt...
Thật nực cười...
Hắn xoay lưng hướng ra phía sau, nơi nền nhà có Hàn Mai vừa bị hắn thô bạo lôi về đây.
Nàng đang lo lắng, nàng không còn quan tâm đến mình đang ở đâu, nàng đang lo cho vị đại ca kia. Lúc nãy nàng và gã đều bị lôi đi, nhưng nàng nghe thấy Luân đế sai người lôi một mình Đường Thuận vào thiên lao, còn đích thân hắn lại đem nàng tới chỗ khác.
Chính vì bất an xen lẫn hối hận, gương mặt diễm lệ nhỏ nhắn của nàng lấm tấm mồ hôi lạnh, đến hơi thở cũng không còn bình tĩnh.
Luân đế từng bước đi đến gần nàng, nàng nghe được tiếng bước chân chậm rãi nhưng khủng bố của hắn.
Dương Tử Luân ánh mắt không hề bỏ qua một chi tiết nhỏ trên người nàng, giống như phải nhìn thật kĩ, thật kĩ người đàn bà này. Đến khi nàng cảm nhận rõ cả hơi thở của hắn..., bất giác hắn ở gần nàng như vậy, phản xạ quen thuộc của nàng chính là cố co người lại...
Hắn lại vươn tay nắm lấy cằm của nàng, kéo gương mặt nàng lại gần một chút. Giọng của hắn nghe nặng nề nghiêm trọng, nghe như một lời tra hỏi mà yêu cầu tội nhân phải thành thực:
- Nói, năm năm trước, ngươi đã từng đến cái hồ đó?
Hàn Mai thoáng ngỡ ngàng. Hắn như đang hỏi một câu không ăn nhập gì với hoàn cảnh hiện tại. Cái gì mà năm năm trước chứ?
Nàng càng cố dùng đầu óc giải thích thì hắn lại càng không thể chờ đợi. Hắn muốn biết câu trả lời ngay lúc này. Hắn gia tăng lực ở tay, không chỉ như vậy, một tay kia cũng siết lấy cánh tay nàng.
- Ta bảo ngươi nói! Ngươi đã từng đến cái hồ đó? Vũ khúc đó là sao?
Gương mặt Hàn Mai nhăn lại, vì đau mà chuyển sang màu trắng bệch. Rốt cuộc hắn đang muốn biết chuyện gì chứ? Chẳng nhẽ hắn vì quá phẫn nộ bởi bị thuộc hạ phản bội thêm một lần nên đã hóa điên?
- Ta bảo ngươi nói! Ngươi không nói, ta sẽ cắt lưỡi Đường Thuận hắn, cắt lưỡi Hàn Trữ Doanh! - Hắn dùng cách thức đe dọa tàn nhẫn nhất, trực tiếp ép buộc nàng.
- Phải, ta đã từng đến, vũ khúc là Nguyệt Vũ Trung Phong của mẫu thân ta, ngươi rốt cuộc muốn gì? - Hàn Mai cứ vậy mà nói thuận theo những gì nàng hiểu, hi vọng hắn không hóa điên mà cuồng sát hai người kia.
Nhưng hắn lại đột ngột buông tay.
Hắn đứng dậy, phá lên cười, cười điên cuồng và đau khổ. Điệu cười khiến người khác cũng phải lạnh sống lưng. Hắn đột nhiên lao đến vồ lấy bức họa tuyệt mĩ, điên cuồng xé nó thành hàng chục mảnh nhỏ.
Hắn điên rồi, hắn đã điên rồi.
Ông trời phải chăng muốn trêu ngươi hắn rồi...
Tại sao lại như vậy? Ảo mộng của hắn sao lại kết thúc như vậy? Rồi cuối cùng cũng kết thúc bởi người đàn bà này.
Không cam tâm, tại sao người mà hắn yêu thương nhất lại có thể nói dối hắn. Tại sao khi hắn gặp Bạch Hương, nàng lại gật đầu?
Hắn hung hãn lao ra khỏi Chiêu Dương điện, một mạch hướng phía nghệ phòng mà đi tới.
Giờ này nghệ phòng vừa biểu diễn xong, các ca vũ mới trở về, còn đang đứng ở sảnh. Thấy thánh thượng đột ngột giá lâm, ai nấy đều quỳ xuống, họ cũng cảm thấy không khí thật áp bức.
- Các ngươi, ai là người trước đây thân thiết nhất với Bạch Hương, mau nói!
Mọi người sợ hãi bối rối nhìn sang một cô nương áo tím tên Thu Nguyệt. Thu Nguyệt vì sợ làm phật ý hoàng đế hậu quả khôn lường nên vội vàng lê đầu gối lên phía trước mà dập đầu.
- Bẩm bệ hạ, chính là nô tỳ!
Thu Nguyệt đành thành thật kể lại một vài hồi ức. Trước giờ nàng biết Luân đế vẫn ôm trong lòng hình bóng Bạch Hương, nhưng cũng chưa từng đến tra hỏi chuyện gì... Cũng vì biết được vị thế quan trọng của Bạch Hương, nàng cũng không dám to gan nói linh tinh...
...
...
Câu chuyện năm năm trước.
Ngày hôm đó cũng có yến tiệc, Thu Nguyệt và Bạch Hương vừa biểu diễn xong nên cùng nhau ra về. Bỗng nhiên nghĩ thế nào mà cả hai quyết định đi dạo một lát.
Bạch Hương thường mặc một kiểu y phục trắng thướt tha khi biểu diễn ca nghệ, đây chính là đặc trưng của nàng. Lúc này Thu Nguyệt mới chú ý, vai áo của Bạch Hương có một chút sứt chỉ.
- Hương Nhi, ngươi nhìn xem, áo của ngươi sứt chỉ kìa, may mà cũng chỉ là vết nhỏ, nếu không ắt bị người ta chê cười! - Thu Nguyệt vui vẻ trêu chọc.
Chỉ thấy gương mặt Bạch Hương cáu kỉnh không vui mà nói:
- Ai bảo hôm trước có ả nào từ đâu ra đòi cướp bộ y phục mới nhất của ta! Lại còn rất hống hách nha! Nếu không phải thấy ả giống như người có địa vị, ta đã không kiêng nể...
- Ai da, thôi bỏ qua đi, trong cung chính là như vậy, không nên đắc tội với người trên, chúng ta chỉ là ca vũ nho nhỏ, có thể sống trong cung ăn uống no đủ, hàng tháng có bạc gửi về cho gia đình, chẳng phải là quá tốt rồi sao? - Thu Nguyệt thật thà an ủi.
- Ta không cam tâm! - Bạch Hương hừ lạnh một tiếng - Cả đời ta đã sống khốn khó thể nào? Mười tuổi ta đã bị bán vào gánh hát, khó khăn mới trốn thoát được rồi thi tuyển vào đây, ta không cam tâm sống tẻ nhạt như vậy?
- Chứ ngươi còn muốn sao? Ngươi không có gia đình, số bạc không phải một mình ngươi chi tiêu ư?
- Hừ, nữ nhi cần có một tấm trượng phu tốt, nữ nhi có tài sắc như ta càng cần một người nam nhân oanh liệt! Không phải là một vị vương tôn công tử thì cũng phải là quan lại có quyền chức danh vọng!
Thu Nguyệt thở dài, nàng không ngờ bề ngoài Bạch Hương đoan trang tao nhã mà trong lòng lại nhiều tham vọng như vậy...
Đi dạo một vòng, cả hai vô tình phát hiện ra một hồ nước trong mát. Cả hai ngồi xuống đánh đàn thư giãn một hồi thì Thu Nguyệt sực nhớ ra chuyện của trưởng nghệ căn dặn, vội vã trở về, Bạch Hương vì đang cao hứng, lại có vẻ như ngại ngần giúp đỡ Thu Nguyệt mà cố ý nán lại.
Và như vậy, mọi chuyện đã diễn ra...
/47
|