Thu Nguyệt chỉ kể đến đấy, hắn đã cảm thấy như rơi xuống hố vực, hụt hẫng đau khổ, phẫn nộ vô cùng. Làm sao một người thanh tú như nàng lại chỉ vì tham vọng mà gạt hắn. Nàng gạt hắn thật sao? Thời gian yêu thương kia là giả dối sao?
Vậy tại sao nàng lại vì hắn mà trả thù, vì hắn mà định ám sát Hàm gia thái hậu để rồi nhận cái chết tức tưởi? Lẽ nào nàng với hắn về sau cũng đã có chân tình?
- Nói! Ngươi biết gì về chuyện nàng ám sát Hàn thái hậu? Trước khi nàng chết rốt cuộc đã chảy ra chuyện gì? - Hắn cố bình tĩnh trấn an, vẫn như muốn kéo lại một phần hi vọng.
Thu Nguyệt quỳ rạp dưới đất kia líu ríu lưỡi, con ngươi hỗn loạn, biểu tình như vạn phần không dám nói ra....
- Nô tỳ... nô tỳ... không thể... à... không biết ạ! - Lắp bắp bẩm báo, bộ dạng của nàng không thể khiến người khác nghi ngờ còn điều gì ẩn tình.
Chính vì thế càng khiến Dương Tử Luân không kìm chế được nghi hoặc.
- Còn không mau nói thật! - Âm điệu của hắn như muốn lập tức lấy mạng người.
Thu Nguyệt càng run bắn, tính mạng là trên hết, nàng chắp tay đập đầu, muôn phần ủy khuất:
- Bệ hạ, nô tỳ nói... nô tỳ nói! Bệ hạ, chỉ xin khi nô tì nói ra, bệ hạ rộng lượng tha tội chết cho nô tỳ...
Bởi lẽ những điều mà nàng sắp nói ra đây, sẽ có thể khiến Luân đế muôn phần phẫn nộ, có thể lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.
Trước giờ nàng vẫn nghĩ Bạch Hương là mối tình khắc cốt ghi tâm của Luân đế, Luân đế bất chấp mọi việc làm vì nàng, dù có nói nàng không tốt một chút có thể bị gán tội nói năng hàm hồ, hơn nữa bây giờ thì cũng không còn bằng chứng gì chứng minh, tốt nhất là im miệng an phận sống...
Nhưng lúc này nàng linh cảm, không nói thật ra thì cũng có thể chết... Gương mặt Luân đế thực sự là rất kinh khủng.
- Bệ hạ, có chuyện này... - Thu Nguyệt dè dặt, hít thở mãi mới nói ra - Bạch Hương hồi đó ngoài bệ hạ ra còn có qua lại với một triều quan khác... là... là Hàn Lý Kì khâm sai bộ hình ....
...
...
Một đêm nọ, Thu Nguyệt đã muốn thổi nến đi ngủ nhưng vướng Bạch Hương vẫn còn đang chải chuốt ngắm vuốt bên gương đồng. Nàng ướm hết ngọc bội này cho đến trâm vàng khác, tất cả những thứ đó đều là cực phẩm do một tay Hàn Lý Kì mang đến.
Thu Nguyệt không thể hiểu nổi, Bạch Hương đã lọt vào mắt Dương Tử Luân vương gia, một người tuấn tú bất phàm khiến nữ tử ai ai đều ái mộ... mà Luân vương cũng đối với nàng rất chân tình, chỉ chờ cơ hội đón nàng khỏi cung, cớ sao nàng còn chưa lấy làm thỏa mãn?
Bạch Hương cũng qua lại với Hàn Lý Kì, khâm sai đại nhân họ hàn. Người này xét theo phả hệ thì được Hàn thái hậu đương triều gọi một tiếng biểu thúc . Tuy là xuất thân trong họ Hàn đang nắm thế lực nhưng người này không được mấy thực tài, có vẻ như là một kẻ háo sắc tầm thường, cộng thêm một xút xảo trá...
Chưa kể đến Thu Nguyệt vừa trông ngoại hình của hắn đã thấy không vừa mắt, người đâu vừa mập lại vừa lùn, tuổi tác đã ngoài tứ tuần nhưng đôi mắt him híp vẫn lóe ra những tia nhìn dâm loạn.
- Bạch Hương, rốt cuộc ngươi vừa lòng Luân vương hay Hàn khâm sai đại nhân?
Bạch Hương đặt khối bạch ngọc xuống, ưỡn ẹo đứng dậy, cười đẹp đẽ mà quỷ kế.
- Dĩ nhiên là ta vừa mắt Luân vương, nhưng quen biết một thời gian ta mới ngộ ra, phụ vương hắn và hắn ở triều không có mất thực quyền, là cái gai trong mắt Hàn gia, chỉ sợ sau này chưa nói đến có tiền đồ hay không thì đã bị Hàn gia thanh lý rồi! Hàn Lý Kì kia tuy phàm phu tục tử nhưng lại giàu có, ta không tin không chiếm được lòng của hắn!
Thu Nguyệt cứng họng, nàng thực sự không còn nói được điều gì. Xem ra Bạch Hương đã mờ mắt vì tham vọng...
...
...
Không lâu sau đó, Luân vương vì đắc tội với thái hậu mà bị đẩy ra biên cương, xem ra Bạch Hương cũng chỉ còn lại Hàn Lý Kì. Quả thật với phong thái của Luân vương, nàng ta cũng có rung động, nhưng một người như nàng trước sau vẫn là nên nghĩ cho bản thân mình, hơn nữa nàng biết rõ người hắn tương tư không phải là nàng, chỉ là một sự lầm tưởng, vở kịch đó trước sau cũng không thể kéo dài.
Nay hắn đã thân bại danh liệt, vừa vặn lúc nàng quyết định đi theo Hàn Lý Kì, đỡ mất công nàng bày cách cự tuyệt... Nàng cũng nên sớm kết thúc mọi suy tưởng về hắn.
Lúc này Bạch Hương đang chăm chú trong phòng lôi ra một con dao găm và một mớ thuốc độc do Hàn Lý Kì đưa cho, Hàn Lý Kì nói rằng lần này nàng nhất định phải giúp hắn, phối hợp bày ra vở kịch ám sát thái hậu rồi đổ lỗi cho một kẻ nào đó... Như vậy Hàn Lý Kì sẽ diệt được một kẻ chướng mắt của Hàn gia, đồng thời nâng cao vị thế của hắn trong Hàn tộc, khiến thừa tướng và thái hậu thêm tín nhiệm, thậm chí có thể nâng hắn lên làm thượng thư bộ hình, nhất phẩm triều quan.
Bạch Hương đã sớm trao thân cho Hàn Lý Kì, cũng chắc mẩm được vị trí của mình, bởi hắn cũng đã trao cho nàng tín vật.
Nàng vừa bôi thuốc độc lên dao, vừa mải suy nghĩ đến những ngày tươi đẹp của mình.
Chính vì vậy không biết rằng cửa phòng đã mở ra, Thu Nguyệt hoan hỉ bước vào.
- Bạch Hương, ngươi xem trưởng nghệ ban tặng gì cho ta này! - Nàng giơ ra trước mặt Bạch Hương một cuộn vải lụa rất đẹp.
Bạch Hương giật mình, quờ tay ra sau định giấu đi con dao và gói thuốc độc, nào ngờ quơ trúng ấm trà, ấm trà rót ra đổ vào chỗ thuốc độc còn lại tạo ra những tiếng xèo xèo khiến nàng ta sợ hãi rút tay lại.
Thu Nguyệt nghi hoặc bước vào phòng, trông thấy mấy thứ đó liền cả kinh.
- Thuốc... thuốc độc... còn có dao? Bạch Hương, ngươi muốn làm gì?
- Nhỏ miệng ! - Bạch Hương gắt gao lườm nàng, vội chạy ra đóng cửa.
- Ngươi... ngươi muốn giết ai?
- Còn nói nữa, người ta giết chính là ngươi! - Nàng đe dọa khiến Thu Nguyệt khiếp vía.
Thực tế thì dù có muốn thủ tiêu Thu Nguyệt, việc thanh lý hiện trường, giấu xác đi cũng không dễ nha, tốt nhất là thỏa hiệp để nàng ta im miệng, Thu Nguyệt trước giờ đều nghe lời nàng, hơn nữa, đây chỉ là một vở kịch ám sát mà thôi.
- Bạch Hương, ngươi lại liều làm gì vậy? - Vuốt ngực hít vào, Thu Nguyệt sợ sệt mà hỏi.
- Là Hàn Lý Kì bảo ta phối hợp giúp hắn! Hắn đã sắp xếp chu toàn rồi, đợi ta vờ đâm một nhát, hắn hỗ trợ ta bỏ chạy rồi đổ tội cho kẻ kia...
- Không được, làm như vậy rất nguy hiểm!
- Ngươi thì biết cái gì! - Bạch Hương giấu kĩ con dao vào bọc, đút trong người - Chính vì chân thật như ngươi mới thua thiệt, suốt đời không ngẩng mặt lên được!
- Nhưng mà Bạch Hương... - Thu Nguyệt cầm vai nàng ta mà khuyên nhủ - Ngươi không nên mạo hiểm như thế, Hàn Lý Kì dù sao cũng quen biết không lâu, ngươi vì sao phải mạo hiểm vì hắn, hơn nữa, ta thấy hắn cũng không phải người tốt nha!
- Chỉ cần hắn mê ta là được rồi! - Bạch Hương gạt tay nàng ra, có chút tự kiêu mà nói - Vì ta hắn cũng đã hưu chính thê, những ngày sau này ta chính là nhất phẩm phu nhân!
...
...
Đêm đó Bạch Hương hành động, Thu Nguyệt ở trong phòng thấp thỏm không yên. Nửa đêm nghe tin sét đánh dữ, Bạch Hương ám sát Hàn thái hậu, mà người bắt nàng đi không ai khác chính là Hàn Lý Kì!
Rốt cuộc thì hắn đã phản lại nàng ta, kế hoạch không thành, hắn cũng không ngăn cản nàng ta, bởi lẽ vẫn có thể đạt được chút kết quả. Khâm sai đại nhân bắt được kẻ ám sát thái hậu, cũng lưu lại chút ít công lao.
Nhưng cuối cùng Bạch Hương cũng không được Hàn Lý Kì lôi ra xét xử tử tế, có lẽ hắn sợ bại lộ nên đã thầm thanh toán nàng. Trắng đen lẫn lộn, Bạch Hương đành chết ủy khuất vì chính tham vọng của mình.
Vậy tại sao nàng lại vì hắn mà trả thù, vì hắn mà định ám sát Hàm gia thái hậu để rồi nhận cái chết tức tưởi? Lẽ nào nàng với hắn về sau cũng đã có chân tình?
- Nói! Ngươi biết gì về chuyện nàng ám sát Hàn thái hậu? Trước khi nàng chết rốt cuộc đã chảy ra chuyện gì? - Hắn cố bình tĩnh trấn an, vẫn như muốn kéo lại một phần hi vọng.
Thu Nguyệt quỳ rạp dưới đất kia líu ríu lưỡi, con ngươi hỗn loạn, biểu tình như vạn phần không dám nói ra....
- Nô tỳ... nô tỳ... không thể... à... không biết ạ! - Lắp bắp bẩm báo, bộ dạng của nàng không thể khiến người khác nghi ngờ còn điều gì ẩn tình.
Chính vì thế càng khiến Dương Tử Luân không kìm chế được nghi hoặc.
- Còn không mau nói thật! - Âm điệu của hắn như muốn lập tức lấy mạng người.
Thu Nguyệt càng run bắn, tính mạng là trên hết, nàng chắp tay đập đầu, muôn phần ủy khuất:
- Bệ hạ, nô tỳ nói... nô tỳ nói! Bệ hạ, chỉ xin khi nô tì nói ra, bệ hạ rộng lượng tha tội chết cho nô tỳ...
Bởi lẽ những điều mà nàng sắp nói ra đây, sẽ có thể khiến Luân đế muôn phần phẫn nộ, có thể lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.
Trước giờ nàng vẫn nghĩ Bạch Hương là mối tình khắc cốt ghi tâm của Luân đế, Luân đế bất chấp mọi việc làm vì nàng, dù có nói nàng không tốt một chút có thể bị gán tội nói năng hàm hồ, hơn nữa bây giờ thì cũng không còn bằng chứng gì chứng minh, tốt nhất là im miệng an phận sống...
Nhưng lúc này nàng linh cảm, không nói thật ra thì cũng có thể chết... Gương mặt Luân đế thực sự là rất kinh khủng.
- Bệ hạ, có chuyện này... - Thu Nguyệt dè dặt, hít thở mãi mới nói ra - Bạch Hương hồi đó ngoài bệ hạ ra còn có qua lại với một triều quan khác... là... là Hàn Lý Kì khâm sai bộ hình ....
...
...
Một đêm nọ, Thu Nguyệt đã muốn thổi nến đi ngủ nhưng vướng Bạch Hương vẫn còn đang chải chuốt ngắm vuốt bên gương đồng. Nàng ướm hết ngọc bội này cho đến trâm vàng khác, tất cả những thứ đó đều là cực phẩm do một tay Hàn Lý Kì mang đến.
Thu Nguyệt không thể hiểu nổi, Bạch Hương đã lọt vào mắt Dương Tử Luân vương gia, một người tuấn tú bất phàm khiến nữ tử ai ai đều ái mộ... mà Luân vương cũng đối với nàng rất chân tình, chỉ chờ cơ hội đón nàng khỏi cung, cớ sao nàng còn chưa lấy làm thỏa mãn?
Bạch Hương cũng qua lại với Hàn Lý Kì, khâm sai đại nhân họ hàn. Người này xét theo phả hệ thì được Hàn thái hậu đương triều gọi một tiếng biểu thúc . Tuy là xuất thân trong họ Hàn đang nắm thế lực nhưng người này không được mấy thực tài, có vẻ như là một kẻ háo sắc tầm thường, cộng thêm một xút xảo trá...
Chưa kể đến Thu Nguyệt vừa trông ngoại hình của hắn đã thấy không vừa mắt, người đâu vừa mập lại vừa lùn, tuổi tác đã ngoài tứ tuần nhưng đôi mắt him híp vẫn lóe ra những tia nhìn dâm loạn.
- Bạch Hương, rốt cuộc ngươi vừa lòng Luân vương hay Hàn khâm sai đại nhân?
Bạch Hương đặt khối bạch ngọc xuống, ưỡn ẹo đứng dậy, cười đẹp đẽ mà quỷ kế.
- Dĩ nhiên là ta vừa mắt Luân vương, nhưng quen biết một thời gian ta mới ngộ ra, phụ vương hắn và hắn ở triều không có mất thực quyền, là cái gai trong mắt Hàn gia, chỉ sợ sau này chưa nói đến có tiền đồ hay không thì đã bị Hàn gia thanh lý rồi! Hàn Lý Kì kia tuy phàm phu tục tử nhưng lại giàu có, ta không tin không chiếm được lòng của hắn!
Thu Nguyệt cứng họng, nàng thực sự không còn nói được điều gì. Xem ra Bạch Hương đã mờ mắt vì tham vọng...
...
...
Không lâu sau đó, Luân vương vì đắc tội với thái hậu mà bị đẩy ra biên cương, xem ra Bạch Hương cũng chỉ còn lại Hàn Lý Kì. Quả thật với phong thái của Luân vương, nàng ta cũng có rung động, nhưng một người như nàng trước sau vẫn là nên nghĩ cho bản thân mình, hơn nữa nàng biết rõ người hắn tương tư không phải là nàng, chỉ là một sự lầm tưởng, vở kịch đó trước sau cũng không thể kéo dài.
Nay hắn đã thân bại danh liệt, vừa vặn lúc nàng quyết định đi theo Hàn Lý Kì, đỡ mất công nàng bày cách cự tuyệt... Nàng cũng nên sớm kết thúc mọi suy tưởng về hắn.
Lúc này Bạch Hương đang chăm chú trong phòng lôi ra một con dao găm và một mớ thuốc độc do Hàn Lý Kì đưa cho, Hàn Lý Kì nói rằng lần này nàng nhất định phải giúp hắn, phối hợp bày ra vở kịch ám sát thái hậu rồi đổ lỗi cho một kẻ nào đó... Như vậy Hàn Lý Kì sẽ diệt được một kẻ chướng mắt của Hàn gia, đồng thời nâng cao vị thế của hắn trong Hàn tộc, khiến thừa tướng và thái hậu thêm tín nhiệm, thậm chí có thể nâng hắn lên làm thượng thư bộ hình, nhất phẩm triều quan.
Bạch Hương đã sớm trao thân cho Hàn Lý Kì, cũng chắc mẩm được vị trí của mình, bởi hắn cũng đã trao cho nàng tín vật.
Nàng vừa bôi thuốc độc lên dao, vừa mải suy nghĩ đến những ngày tươi đẹp của mình.
Chính vì vậy không biết rằng cửa phòng đã mở ra, Thu Nguyệt hoan hỉ bước vào.
- Bạch Hương, ngươi xem trưởng nghệ ban tặng gì cho ta này! - Nàng giơ ra trước mặt Bạch Hương một cuộn vải lụa rất đẹp.
Bạch Hương giật mình, quờ tay ra sau định giấu đi con dao và gói thuốc độc, nào ngờ quơ trúng ấm trà, ấm trà rót ra đổ vào chỗ thuốc độc còn lại tạo ra những tiếng xèo xèo khiến nàng ta sợ hãi rút tay lại.
Thu Nguyệt nghi hoặc bước vào phòng, trông thấy mấy thứ đó liền cả kinh.
- Thuốc... thuốc độc... còn có dao? Bạch Hương, ngươi muốn làm gì?
- Nhỏ miệng ! - Bạch Hương gắt gao lườm nàng, vội chạy ra đóng cửa.
- Ngươi... ngươi muốn giết ai?
- Còn nói nữa, người ta giết chính là ngươi! - Nàng đe dọa khiến Thu Nguyệt khiếp vía.
Thực tế thì dù có muốn thủ tiêu Thu Nguyệt, việc thanh lý hiện trường, giấu xác đi cũng không dễ nha, tốt nhất là thỏa hiệp để nàng ta im miệng, Thu Nguyệt trước giờ đều nghe lời nàng, hơn nữa, đây chỉ là một vở kịch ám sát mà thôi.
- Bạch Hương, ngươi lại liều làm gì vậy? - Vuốt ngực hít vào, Thu Nguyệt sợ sệt mà hỏi.
- Là Hàn Lý Kì bảo ta phối hợp giúp hắn! Hắn đã sắp xếp chu toàn rồi, đợi ta vờ đâm một nhát, hắn hỗ trợ ta bỏ chạy rồi đổ tội cho kẻ kia...
- Không được, làm như vậy rất nguy hiểm!
- Ngươi thì biết cái gì! - Bạch Hương giấu kĩ con dao vào bọc, đút trong người - Chính vì chân thật như ngươi mới thua thiệt, suốt đời không ngẩng mặt lên được!
- Nhưng mà Bạch Hương... - Thu Nguyệt cầm vai nàng ta mà khuyên nhủ - Ngươi không nên mạo hiểm như thế, Hàn Lý Kì dù sao cũng quen biết không lâu, ngươi vì sao phải mạo hiểm vì hắn, hơn nữa, ta thấy hắn cũng không phải người tốt nha!
- Chỉ cần hắn mê ta là được rồi! - Bạch Hương gạt tay nàng ra, có chút tự kiêu mà nói - Vì ta hắn cũng đã hưu chính thê, những ngày sau này ta chính là nhất phẩm phu nhân!
...
...
Đêm đó Bạch Hương hành động, Thu Nguyệt ở trong phòng thấp thỏm không yên. Nửa đêm nghe tin sét đánh dữ, Bạch Hương ám sát Hàn thái hậu, mà người bắt nàng đi không ai khác chính là Hàn Lý Kì!
Rốt cuộc thì hắn đã phản lại nàng ta, kế hoạch không thành, hắn cũng không ngăn cản nàng ta, bởi lẽ vẫn có thể đạt được chút kết quả. Khâm sai đại nhân bắt được kẻ ám sát thái hậu, cũng lưu lại chút ít công lao.
Nhưng cuối cùng Bạch Hương cũng không được Hàn Lý Kì lôi ra xét xử tử tế, có lẽ hắn sợ bại lộ nên đã thầm thanh toán nàng. Trắng đen lẫn lộn, Bạch Hương đành chết ủy khuất vì chính tham vọng của mình.
/47
|