Hàn Mai

Chương 40 - Cao Nhân

/47


Sau đó, Luân đế đem nàng ra một biệt cung phía sau Chiêu Dương cung, đương nhiên vẫn có đám nô tài canh giữ.

Sở dĩ hắn đem nàng đi, không phải bản thân hắn sợ triều thần dị nghị, mà do hắn sau một hồi suy nghĩ quyết định làm như vậy... Hắn không nên tiếp tục để nàng ở gần chỗ hắn, hắn muốn tìm cách phủ nhận mị lực của nàng ta và sự hồ đồ của mình...

Nàng ta là gì? Chỉ là người đàn bà hắn căm hận, mãi mãi như vậy, để hắn khi cần phát tiết, giày vò, chà đạp mà thôi...

Ba ngày liên tiếp, hắn cũng cố ý không đếm xỉa đến, hắn nghĩ rằng tâm trạng của hắn đã dần hồi phục, nên tập trung giải quyết nốt mấy công việc chính sự ...

Theo thông lệ, ban đêm hoàng đế muốn tuyên triệu phi tử nào, sẽ lựa chọn thẻ bài trước để tổng quản đến thông báo trước cho phi tần chuẩn bị. Từ sớm, tổng quản nội cung đã mang đến cho hắn một khay thẻ bài, hắn lựa đại một cái, cũng không cần xem.

Uyên phi Lâm Thái Uyên vốn là người được thái hậu nâng đỡ, dĩ nhiên được ưu tiên hơn, thẻ bài của nàng ta luôn đặt ở hàng trên cùng, lần này nàng ta lại được chọn trúng. Kết quả là nàng ta lại tất bật sai bảo lũ nô tài chuẩn bị trước xiêm y lẫn hương liệu, sau đó nhanh nhẩu đến chỗ cô cô thái hậu báo tin tốt.

[Nghiêm Ninh cung - tẩm cung của hoàng thái hậu]

Lâm Thái Uyên tâm tình tốt, ăn mặc cũng hoa lệ hơn hẳn ngày thường, còn dẫn theo một đám cung nữ nô tỳ tiến đến Nghiêm Ninh cung thỉnh an thái hậu.

Sau một hồi thái giám hồi báo lại, nàng ta đỏng đảnh bước vào cửa đại sảnh Nghiêm Ninh cung, theo thói quen không câu lệ vội vàng mừng rỡ reo lên:

- Thái hậu nương nương, Uyên nhi hôm nay có tin thực tốt a!

Bình thường thái hậu sẽ vui vẻ mắng yêu nàng, sao hôm nay lại có chút nghiêm túc nhìn nàng, Lâm Thái Uyên nhìn xung quanh, thì ra là có khách. Biết mình thất thố, nàng vội quỳ xuống thi lễ.

- Thần thiếp Lâm Thái Uyên tham kiến thái hậu nương nương! Thái hậu nương nương vạn phúc!

Ánh mắt ngầm ngước lên dò xét vị khách đang ngồi trong đại sảnh đây.

Người đó, là một nam tử, thoạt trông trẻ tuổi mà khí chất phi phàm, thanh tú đẹp đẽ tựa tiên nhân. Nam tử này chỉ khoác một thân bạch y đơn giản, trông có phần giống đạo y của đám thuật sĩ nhưng không suy giảm đi phần nào thần thái cùng dung mạo xuất chúng, ngược lại sự thanh đạm càng khiến y thêm vượt xa trần tục...

Quan sát kĩ hơn dung mạo cùng thái độ trên mặt của người này, ngắn gọn thì có thể dùng hai chữ thiên tiên để hình dung. Thực sự thoạt trông đã khiến người khác chịu ấn tượng sâu sắc...

Người này như được bao bọc bởi một luồng thần khí thanh khiết nhất, âm trầm không hề chói lóa. Biểu cảm trên gương mặt cùng ánh mắt tĩnh tại như làn nước, vẻ như bình thản lại vô cùng tinh tế...

Cao nhân này rốt cuộc là ai? Lâm Thái Uyên không khỏi tò mò. Lúc nãy khi nàng ta quỳ xuống thi lễ, ánh mắt của y tựa như gió thoảng khẽ lướt qua thân ảnh của nàng, rất nhanh lại thu hồi nhãn quang, trong cái tưởng chừng tĩnh lặng như cũ không biết là có ý tứ đánh giá gì không.

- Uyên phi, ngươi mau miễn lễ! - Thái hậu phất tay, còn sai người an bài chỗ ngồi cho nàng.

Lâm Thái Uyên tỏ ra đầy ý tứ mà hỏi:

- Không biết vị đây là...

Thái hậu đưa mắt nhìn y, xong đó quay ra Lâm Thái Uyên mà giới thiệu:

- Vị này là Lam Mặc đạo trưởng, chính là cao nhân mà ta đang cần tìm, được đại sư chủ trì giới thiệu cho ta...

- Ra là vậy, Lâm Thái Uyên xin diện kiến Lam đạo trưởng! - Nhu mì uyển chuyển, Lâm Thái Uyên đứng dậy, hướng Lam Mặc một cái thỉnh an.

- Nương nương, bần đạo không dám nhận! - Y cũng đáp lễ phải phép, đôi môi nở nụ cười thanh thoát tựa mây gió.

- Vì đạo trưởng là người tu hành, không vướng bận trần tục, ta cũng nói với người là những phép tắc rườm rà trong hoàng cung có thể miễn! - Thái hậu thấy vậy cũng nói thêm

Trong lúc trở về chỗ ngồi của mình, Lâm Thái Uyên thầm nghĩ trong đầu, nam nhân tuấn mỹ có khí chất như vậy mà lại chọn con đường tu đạo, quả thật đáng tiếc, đáng tiếc...

Vốn là người có mồm mép, Lâm Thái Uyên tự nghĩ mình nên phụ thái hậu tiếp chuyện với cao nhân này.

- A, Thái Uyên phải thán phục, đạo trưởng đây còn trẻ như vậy mà đã xuất chúng , tinh thông kim cổ, thực sự là hiếm có!

Trước lời tán dương của nàng ta, ánh mắt y không biến chuyển mà khiêm tốn cười:

- Nương nương quá lời, bần đạo thực sự hổ thẹn. Bần đạo không phải tuổi trẻ tài cao gì, cũng phải trải qua năm mươi năm tu luyện mới đạt được chút thành quả không đáng kể...

- NĂM MƯƠI NĂM SAO? - Lâm Thái Uyên vì quá kinh ngạc mà không thể kìm chế phản ứng - Ngươi ăn cái gì, tu cái gì mà có thể trường sinh bất lão, trẻ mãi không già như vậy?

Thái hậu tận tai nghe cũng không khỏi kinh ngạc, mặc dù được đại sư chủ trì giới thiệu trước là cao nhân này có đạo hạnh nhiều năm cao thâm, nhưng bà ta cũng không nghĩ tới, một người ít nhất phải hơn ngũ tuần lại có thể có dung mạo như vậy, thực sự trông chỉ đáng tuổi con bà. Nếu cao nhân này có kì thuật khiến cải lão hoàn đồng tốt như vậy, bà ta nhất định phải học hỏi, tìm cách giữ lại tuổi xuân...

Lam Mặc từ khi có nhận thức đã ở trên Nghi Sơn xứ đạo hùng vĩ, được sư tôn, sư phụ truyền dạy tu luyện. Thời gian trên Nghi Sơn huyền bí vốn ngưng kết, chậm rãi hơn thời gian ở dưới chốn nhân gian, cộng với việc tu luyện đạo pháp tinh túy, các đệ tử Huyền Đạo giáo thường trẻ hơn nhiều so với tuổi...

- Thái hậu nương nương, Uyên phi nương nương, về chuyện đức thái hậu phó thác, bần đạo xin cẩn trọng xem xét địa thế lẫn khí vận trong hoàng cung, nếu có chướng khí, ma khí, bần đạo sẽ làm một vài lá bùa để tiêu trừ... - Ánh mắt y thâm trầm mà nói.

- Được! Tất cả xin theo ý đạo trưởng! - Thái hậu phấn khởi đáp - Nếu người cần đi thăm quan, xem xét địa lý phong thủy trong hoàng cung, ta sẽ cử nô tài dẫn đường!

- Bần đạo lĩnh ý.

Mục đích của thái hậu ngoài việc xua đuổi chướng khí trong cung, giúp thân thể bà ta khoan khoái khỏe mạnh hơn, cầu phúc cho hoàng đế còn có mong hoàng đế sớm có hoàng nhi nối dõi khỏe mạnh, vương triều họ Dương muôn đời thịnh vượng... Mấy việc này bà ta cũng đã nói qua trước với Lam Mặc.

Khi bóng dáng y tiêu diêu rời khỏi Nghiêm Ninh cung, phía sau chợt truyền đến thanh âm của Lâm Thái Uyên.

- Lam đạo trưởng, xin đợi đã!

Lâm Thái Uyên dẫn y vào một góc khuất người, sau đó kiêng dè mà gợi hỏi:

- Lam đạo trưởng, bổn cung có chuyện này không biết là có nên thỉnh giáo?

- Nương nương, không dám, bần đạo xin lắng nghe...

Vẻ ngoài vẫn tĩnh tâm như vậy, trong đầu y thầm đoán rằng việc mà nữ nhân này nói tám chín phần là chuyện không tốt, thậm chí còn là âm mưu thị phi.

- Ta nghe đồn các cao nhân ngoài trừ tà ra, còn có thể dùng bùa thuật... ví dụ như có bùa thuật nào đó giúp níu giữ tâm của đối phương... đạo trưởng là người tinh thông bách thuật, hẳn cũng từng biết đến?

- Nương nương, cái đó bần đạo quả thực có nghe qua, nhưng đó vốn là tà thuật của đạo sĩ giang hồ, Huyền Đạo giáo của bần đạo không có nghiên cứu thứ này... - Y thẳng thắn đáp lại.

Người trong trần thế ắt luôn toan tính, nữ nhân trong hậu cung đôi khi càng thâm hiểm hơn, dã tâm có thể vượt qua sáng suốt và lý trí, nghĩ ra cách như vậy để nĩu giữ tâm can của hoàng đế, thực sự là hồ đồ...

Nghiên cứu bách thuật, dĩ nhiên y cũng tìm hiểu tà thuật của hắc đạo, tà dược, độc dược và những cấm thuật khác... Cái khác biệt và ranh giới mong manh giữ hắc đạo và bạch đạo chính là khả năng không chế ác vọng.

Chính vì mong muốn nhanh chóng đạt được cảnh giới cao nhất, sư huynh của y đã tu luyện cấm thuật cho đến khi tàu hỏa nhập ma, dã tâm muốn chiếm lấy đạo pháp cao nhất của môn phái, trở thành ma đạo phản đồ, gây ra đại họa thảm kịch cho môn phái như vừa qua...

- Vậy đi, coi như bổn cung chưa từng nói gì? - Lâm Thái Uyên che giấu thất vọng, xoay người rời đi.


/47

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status