Một thái giám thân tín của hoàng thái hậu dẫn Lam Mặc đi thăm hoàng cung. Khi đến gần biệt uyển nọ, linh cảm của y lại càng mạnh mẽ.
- Lam đạo trưởng, nơi này không thể tùy tiện tiến vào ! - Thái giám vội ngăn cản y, liếc nhìn đám cấm vệ quân canh gác bên ngoài mà ái ngại.
- Thực sự không thể vào sao? - Lam Mặc tỏ ra thần bí nói - Bần đạo lại đang có linh cảm rất lớn ở nơi này, cần phải vào bên trong xem địa nhân phong thủy...
- Đạo trưởng... cái này thì... thực ra là nơi này hoàng đế bệ hạ đã có chỉ dụ, bất cứ ai cũng không thể tùy tiện tiến vào...
Trong giây lát, đôi mắt màu xanh lam thâm trầm.
- Hay là thế này đi đạo trưởng, để lão nô đi bẩm báo xin ý thánh thượng một tiếng ... phiền đạo trưởng chờ đợi vậy!
- Vậy phiền công công rồi! Bần đạo đành đi thăm thú xung quanh trước vậy!
Lão công công vừa đi khỏi, Lam Mặc thở ra một hơi, con ngươi lay chuyển về phía biệt uyển, cõi lòng lại không khỏi cảm giác nơm nớp ưu phiền.
Một thân bạch y thi triển thân pháp, như tiên hạc thanh thoát nhanh chóng bay lên không trung, tiến nhập vào khu biệt uyển.
...
...
Sâu trong vườn biệt uyển, một nữ nhân mảnh mai thanh lệ, thần sắc có phần hư nhược đang tĩnh lặng ngồi trên ghế đá. Biểu cảm trên gương mặt vô tư lự, bi thương nhưng lạnh lẽo, giống như đã vứt bỏ trái tim của mình...
Hoa cỏ xinh đẹp tươi tốt, nàng cũng xinh đẹp, cũng muốn chọn cách sống thực vật như một loài hoa cỏ...
Thật mệt mỏi...
Gió dịu mát như vậy, khiến cho người khác có cảm giác muốn buông lỏng tất cả, chìm vào một giấc mộng tạm thời.
Dù sao mấy ngày nay, cuộc sống của nàng cũng đã được yên ắng, dù có thể là tạm thời, cũng có thể là sẽ yên ắng mãi mãi.
Nếu có thể chọn, nàng cũng muốn hắn đừng bao giờ bước chân đến đây, nơi này dù hiu quạnh như lãnh cung, nàng cũng còn cảm thấy thanh thản hơn.
Hàn Mai gục đầu, vươn người thả lỏng nằm trên ghế đá, thiêm thiếp ngủ...
...
...
Một thân bạch y phi thường lặng lẽ như hư ảnh tiến vào sâu biệt uyển... Trong khoảnh khắc, bàn chân đó dừng bước, đôi mắt ấy tràn đầy ân tình day dứt hướng về phía bóng dáng mềm mại yếu đuối đang nằm kia.
Nàng, đã gầy đi nhiều, thần sắc kém hơn nhiều. Nàng từ bao giờ đã trở nên u uẩn như vậy...
Trước kia khi nha đầu này ngủ, đôi mày liễu không bao giờ nhíu lại, tỏ ra khó khăn đến thế...
Hàn Mai so với trước như chỉ còn một nửa sinh khí...
Một ngọn lửa âm ỷ trong cõi lòng vốn bình thản lãnh đạm nhen lên, y không cam lòng mà bước về phía trước.
Vươn ra bàn tay thon dài, muốn chạm đến gương mặt nàng, đợi nàng tỉnh dậy, y sẽ nói: Mai Nhi, ta đã trở lại...
Ngón tay y gần như đã chạm tới tóc mai của nàng...
Ngưng lại, giống như sét đánh qua trí não.
Mặc Nhi, ngươi hãy vì bổn sư môn, vì sư phụ mà lập lời thề...
Mặc Nhi, tất cả chỉ có thể trông cậy vào ngươi...
Dằn vặt thống khổ, giống như y đứng giữa ranh giới mong manh nhất, tiến thêm một bước, cam chịu rớt xuống trần gian thế tục, bỏ mặc tất cả tu vi, làm một nam nhân bình thường.
Nếu như đã có thể quyết định như vậy, thì lẽ ra y không nên quay lại Nghi sơn, quay lại nơi đó để chứng kiến thảm cảnh của môn phái, để rồi vì mấy chục năm ân tình giáo dưỡng của sư phụ, vì hi vọng của đồng môn...
Còn đã quay lại Nghi Sơn, lập lời thề trước đức sư tổ, trước mặt sư phụ trong lúc người hấp hối, lẽ ra y nên vứt bỏ vĩnh viễn hồng trần...
...
...
Ngón tay cứ ngưng lại mãi, đôi mắt vẫn thủy chung nhìn không rời...
Trải qua một hồi lâu, tưởng chừng như vạn năm dằng dặc, y mới thở ra một hơi thở ảo não, bàn tay thu lại, buông thõng...
Gặp được nhau trong đời chính là duyên, chỉ là duyên mà không có phận?
Còn chưa bao giờ nói ra, tâm can một kẻ tu đạo như y đã rung động như thế nào...
...
...
Lam Mặc bình tĩnh xoay người rời khỏi biệt uyển, trong lòng y đã có một dự tính...
Không đến gần nàng, y chọn một cành cây cao, ngự trên đó tĩnh lặng nhìn tới.
...
...
Hàn Mai một hồi tự thanh tỉnh, nàng ngẩn ngơ ngồi dậy, có một linh cảm mãnh liệt triền miên...
Nàng không thể giải thích nổi, nàng cảm thấy giữa chốn hiu quạnh đau khổ này, có một luồng khí dịu dàng ấm áp quẩn quanh, nhưng lại vô hình không thể chạm tới...
..o0o...
Chiêu Dương điện, trời đã vào tối.
Thực tình thì lúc sớm nãy lão công công vào bẩm báo, lại trùng vào lúc hoàng đế đang dùng ngọ thiện, thành ra lão đành lui đi.
Đợi đến chiều mới thỉnh ý được, kết quả ban đầu cũng đoán được trước, hắn một lời bực bội, không chuẩn y cho kẻ thường tiến vào biệt uyển. Song bỗng như chột dạ nghĩ tới điều gì, hắn quyết định dỡ bỏ một lượng cấm vệ nơi đó, chuẩn y cho gã đạo gia có thể vào làm phép.
Hắn không nghĩ rằng vì người đàn bà đó mình lại trở nên hồ đồ, hao tâm tổn sức như vậy. Hơn nữa dính đến mấy chuyện mê tín cực đoan của mẫu hậu, hắn không muốn lôi thôi, chấp nhận một lần còn hơn để mẫu hậu dài dòng đến đây ca thán...
Vạn phần hắn cũng không nghĩ được rằng, đạo gia đó lại không đơn giản là một thầy pháp già cỗi nơi đầu đường xó chợ, mà là một người có phong thái thoát tục, còn là người trong lòng Hàn Mai luôn khắc cốt ghi tâm...
Hắn cho rằng, tạm thời sẽ ném nàng ta vào một góc, không cần nhìn đến, cũng như những nữ nhân tầm thường khác.
...
...
Uyên phi Lâm Thái Uyên chuẩn bị từ rất sớm, mới sẩm tối đã di dời đến Chiêu Dương điện. Còn phải hỏi nàng ta đã trông đợi ngày này như thế nào.
Ngày hôm nay nàng mặc một thân xiêm y lụa diêm dúa nhưng mỏng manh, cổ rất trễ, cố tình tôn lên những đường nét khiêu gợi của bản thân. Trang điểm, bới tóc cũng rất đẹp đẽ, thoạt trông qua đã khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ.
- Lam đạo trưởng, nơi này không thể tùy tiện tiến vào ! - Thái giám vội ngăn cản y, liếc nhìn đám cấm vệ quân canh gác bên ngoài mà ái ngại.
- Thực sự không thể vào sao? - Lam Mặc tỏ ra thần bí nói - Bần đạo lại đang có linh cảm rất lớn ở nơi này, cần phải vào bên trong xem địa nhân phong thủy...
- Đạo trưởng... cái này thì... thực ra là nơi này hoàng đế bệ hạ đã có chỉ dụ, bất cứ ai cũng không thể tùy tiện tiến vào...
Trong giây lát, đôi mắt màu xanh lam thâm trầm.
- Hay là thế này đi đạo trưởng, để lão nô đi bẩm báo xin ý thánh thượng một tiếng ... phiền đạo trưởng chờ đợi vậy!
- Vậy phiền công công rồi! Bần đạo đành đi thăm thú xung quanh trước vậy!
Lão công công vừa đi khỏi, Lam Mặc thở ra một hơi, con ngươi lay chuyển về phía biệt uyển, cõi lòng lại không khỏi cảm giác nơm nớp ưu phiền.
Một thân bạch y thi triển thân pháp, như tiên hạc thanh thoát nhanh chóng bay lên không trung, tiến nhập vào khu biệt uyển.
...
...
Sâu trong vườn biệt uyển, một nữ nhân mảnh mai thanh lệ, thần sắc có phần hư nhược đang tĩnh lặng ngồi trên ghế đá. Biểu cảm trên gương mặt vô tư lự, bi thương nhưng lạnh lẽo, giống như đã vứt bỏ trái tim của mình...
Hoa cỏ xinh đẹp tươi tốt, nàng cũng xinh đẹp, cũng muốn chọn cách sống thực vật như một loài hoa cỏ...
Thật mệt mỏi...
Gió dịu mát như vậy, khiến cho người khác có cảm giác muốn buông lỏng tất cả, chìm vào một giấc mộng tạm thời.
Dù sao mấy ngày nay, cuộc sống của nàng cũng đã được yên ắng, dù có thể là tạm thời, cũng có thể là sẽ yên ắng mãi mãi.
Nếu có thể chọn, nàng cũng muốn hắn đừng bao giờ bước chân đến đây, nơi này dù hiu quạnh như lãnh cung, nàng cũng còn cảm thấy thanh thản hơn.
Hàn Mai gục đầu, vươn người thả lỏng nằm trên ghế đá, thiêm thiếp ngủ...
...
...
Một thân bạch y phi thường lặng lẽ như hư ảnh tiến vào sâu biệt uyển... Trong khoảnh khắc, bàn chân đó dừng bước, đôi mắt ấy tràn đầy ân tình day dứt hướng về phía bóng dáng mềm mại yếu đuối đang nằm kia.
Nàng, đã gầy đi nhiều, thần sắc kém hơn nhiều. Nàng từ bao giờ đã trở nên u uẩn như vậy...
Trước kia khi nha đầu này ngủ, đôi mày liễu không bao giờ nhíu lại, tỏ ra khó khăn đến thế...
Hàn Mai so với trước như chỉ còn một nửa sinh khí...
Một ngọn lửa âm ỷ trong cõi lòng vốn bình thản lãnh đạm nhen lên, y không cam lòng mà bước về phía trước.
Vươn ra bàn tay thon dài, muốn chạm đến gương mặt nàng, đợi nàng tỉnh dậy, y sẽ nói: Mai Nhi, ta đã trở lại...
Ngón tay y gần như đã chạm tới tóc mai của nàng...
Ngưng lại, giống như sét đánh qua trí não.
Mặc Nhi, ngươi hãy vì bổn sư môn, vì sư phụ mà lập lời thề...
Mặc Nhi, tất cả chỉ có thể trông cậy vào ngươi...
Dằn vặt thống khổ, giống như y đứng giữa ranh giới mong manh nhất, tiến thêm một bước, cam chịu rớt xuống trần gian thế tục, bỏ mặc tất cả tu vi, làm một nam nhân bình thường.
Nếu như đã có thể quyết định như vậy, thì lẽ ra y không nên quay lại Nghi sơn, quay lại nơi đó để chứng kiến thảm cảnh của môn phái, để rồi vì mấy chục năm ân tình giáo dưỡng của sư phụ, vì hi vọng của đồng môn...
Còn đã quay lại Nghi Sơn, lập lời thề trước đức sư tổ, trước mặt sư phụ trong lúc người hấp hối, lẽ ra y nên vứt bỏ vĩnh viễn hồng trần...
...
...
Ngón tay cứ ngưng lại mãi, đôi mắt vẫn thủy chung nhìn không rời...
Trải qua một hồi lâu, tưởng chừng như vạn năm dằng dặc, y mới thở ra một hơi thở ảo não, bàn tay thu lại, buông thõng...
Gặp được nhau trong đời chính là duyên, chỉ là duyên mà không có phận?
Còn chưa bao giờ nói ra, tâm can một kẻ tu đạo như y đã rung động như thế nào...
...
...
Lam Mặc bình tĩnh xoay người rời khỏi biệt uyển, trong lòng y đã có một dự tính...
Không đến gần nàng, y chọn một cành cây cao, ngự trên đó tĩnh lặng nhìn tới.
...
...
Hàn Mai một hồi tự thanh tỉnh, nàng ngẩn ngơ ngồi dậy, có một linh cảm mãnh liệt triền miên...
Nàng không thể giải thích nổi, nàng cảm thấy giữa chốn hiu quạnh đau khổ này, có một luồng khí dịu dàng ấm áp quẩn quanh, nhưng lại vô hình không thể chạm tới...
..o0o...
Chiêu Dương điện, trời đã vào tối.
Thực tình thì lúc sớm nãy lão công công vào bẩm báo, lại trùng vào lúc hoàng đế đang dùng ngọ thiện, thành ra lão đành lui đi.
Đợi đến chiều mới thỉnh ý được, kết quả ban đầu cũng đoán được trước, hắn một lời bực bội, không chuẩn y cho kẻ thường tiến vào biệt uyển. Song bỗng như chột dạ nghĩ tới điều gì, hắn quyết định dỡ bỏ một lượng cấm vệ nơi đó, chuẩn y cho gã đạo gia có thể vào làm phép.
Hắn không nghĩ rằng vì người đàn bà đó mình lại trở nên hồ đồ, hao tâm tổn sức như vậy. Hơn nữa dính đến mấy chuyện mê tín cực đoan của mẫu hậu, hắn không muốn lôi thôi, chấp nhận một lần còn hơn để mẫu hậu dài dòng đến đây ca thán...
Vạn phần hắn cũng không nghĩ được rằng, đạo gia đó lại không đơn giản là một thầy pháp già cỗi nơi đầu đường xó chợ, mà là một người có phong thái thoát tục, còn là người trong lòng Hàn Mai luôn khắc cốt ghi tâm...
Hắn cho rằng, tạm thời sẽ ném nàng ta vào một góc, không cần nhìn đến, cũng như những nữ nhân tầm thường khác.
...
...
Uyên phi Lâm Thái Uyên chuẩn bị từ rất sớm, mới sẩm tối đã di dời đến Chiêu Dương điện. Còn phải hỏi nàng ta đã trông đợi ngày này như thế nào.
Ngày hôm nay nàng mặc một thân xiêm y lụa diêm dúa nhưng mỏng manh, cổ rất trễ, cố tình tôn lên những đường nét khiêu gợi của bản thân. Trang điểm, bới tóc cũng rất đẹp đẽ, thoạt trông qua đã khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ.
/47
|