Lâm Thái Uyên tiến nhập Chiêu Dương điện, đã bao lâu này nàng ủy khuất cô đơn, cũng may ông trời còn chiếu cố nàng...
Dương Tử Luân vẫn như cũ ngồi trên long sàng, hướng con mắt nhìn ra phi tử lộng lẫy gợi cảm của mình.
Lâm Thái Uyên cười tươi, mị hoặc vô biên...
Chỉ có điều, phảng phất trong mắt hắn, có một ai cũng đứng đó, nhưng lại vô cùng lãnh đạm...
Một nữ nhân không bao giờ cười với hắn ? Còn nữa, một nữ nhân không bao giờ tô điểm, đơn thuần thanh tú nhưng vẫn âm thầm quyến rũ...
Hừ, chết tiệt, hắn đang nghĩ đến cái gì chứ? Quả nhiên thói quen sẽ trở thành một tập tính xấu, hắn phải tống khứ suy nghĩ về ả sang một bên...
Hắn nhanh chân bước tới, ẵm lấy Lâm Thái Uyên vào lòng, nhanh chóng hôn như mưa...
Mùi hương liệu nồng nàn xộc vào mũi nam nhân này, chính là loại hương liệu mê hồn nhất mà Lâm Thái Uyên nàng đã chọn, nàng tự tin rằng chỉ cần ngửi, có thể nhớ mãi không quên, có thể thanh tẩy tất cả mùi hương của nữ nhân khác trong trí não hắn, ngoài ra, nó còn chứa thành phần của một loại xuân dược nhẹ...
Dương Tử Luân mang Lâm Thái Uyên ném tới long sàng, như một con mãnh sư vồ lấy nàng... Lâm Thái Uyên trước nhiệt tình hoang dã của hoàng đế, không khỏi vui mừng...
Uyên phi này, kĩ xảo giường chiếu thực sự điêu luyện, nàng tự chủ đem mình đến dâng hiến, kích thích dục tình của hắn tăng cao...
Một ai đó, chỉ luôn luôn nằm lặng lẽ như xác chết, nhưng lại khiêu khích bản năng chinh phục của hắn, không chỉ là sinh lý mà còn là tâm lý...
Lâm Thái Uyên chủ động thành thục thoát y phục của hắn, đem thân mình gợi cảm dán chặt lấy...
Còn nàng ta...
Hắn bắt nàng thoát y phục của hắn... chính vì không nhìn thấy, bàn tay đó dò dẫm, vô tình lại càng kích động...
Hắn gầm nhẹ, tự không cho phép bản thân mình nghĩ đến người đàn bà đáng ghét, đáng hận đó nữa... Hắn có cả một hậu cung ba ngàn giai lệ, đàn bà hắn không thiếu... chỉ là một chút tư vị mới mẻ, sợ gì không tìm thấy được?
Hắn tập trung phát tiết trên người Lâm Thái Uyên...
Một đêm triền miên trụy lạc, hắn muốn phóng túng, đơn thuần là phóng túng thể xác, không có bất cứ suy nghĩ gì...
...
...
Cũng trong đêm đó...
Một góc khuất biệt uyển, một nam tử đang đấu chọi với cơn đau đớn giày vò...
Y vận công, nhưng lại sớm thất bại. Khoảnh cách những lần tái phát càng đến gần, mỗi lần như vậy, kinh mạch khuynh đảo, đau đớn ngất đi, cũng không thể biết sẽ chết vào lúc nào...
Nhưng y tự hiểu, mình hiện tại vẫn cần chống chọi, tìm một cơ hội đem nàng đi, để nàng vĩnh viễn an toàn...
Kinh mạch như đứt đoạn, hơi thở của y cũng không làm chủ được... Y đành hướng đôi mắt màu lam thăm thẳm ra phía dãy hành lang xa xa... nơi đó, có một nữ nhân đang thơ thẩn đứng...
Dần dần y chìm vào mê mị...
..o0o...
Sáng hôm sau, Lâm Thái Uyên lười biếng tỉnh lại. Luân đế đã rời khỏi, chắc hẳn y đã lên triều...
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng được hoàng đế triền miên liên hồi, sau cùng cũng không nhẫn tâm đuổi nàng đi...
Lần này nếu có thể mang long thai, ắt chính là cái phúc lớn nhất của nàng, thêm thái hậu nâng đỡ, biết đâu nàng có thể đường đường chính chính trở thành hoàng hậu...
Uyên phi tâm tình vui vẻ hồi cung, trên đường có đi ngang qua cổng biệt uyển gần đó.
Nàng ngó vào trong, thầm cười trộm. Rốt cuộc Hàn gia Hàn Mai, cũng chỉ cả đời giam lỏng ở đây.
Thói đời dậu đổ bìm leo, Lâm Thái Uyên lại thực sự muốn vào xem, tiện thể còn thể hiện chút uy, còn trút nỗi hận một thời...
Chính là từ hôm qua, hoàng đế đã phất tay bỏ mặc sự tồn tại của biệt uyển này, còn canh gác nhưng cũng không chặt chẽ cấm vận nữa...
Nàng đỏng đảnh bước vào. Ngay phía hiên nhà, có một mỹ mạo nữ tử đang dựa vào cột gỗ trầm tư, giống như chìm trong hồi tưởng xa xăm...
- Uyên phi nương nương giá đáo, người kia còn không thi lễ! - Ả nô tỳ bên Lâm Thái Uyên vì chủ nhân lớn tiếng.
Hàn Mai thực ra đang thiếp đi. Đã từ lâu, ban đêm nàng không ngủ trở thành thói quen... chỉ có ban ngày khi quá mệt mới lả đi một lúc.
- Coi thường ta sao?
Lâm Thái Uyên không biết điều đó, đơn giản vì từ khi mất đi đôi mắt, mi mắt Hàn Mai vẫn khép như vậy.
Chỉ là một nô lệ thấp kém, chịu giam lỏng cô quạnh chốn này, nàng ta có tự trọng gì để chống lại nàng? Hoàng đế cũng không còn hứng thú với thân xác nàng ta, người chính là vùi dập nàng ta đến tàn hoa bại liễu, chán thì ném đi...
Vì vậy, Lâm Thái Uyên nhanh chân đi tới, dùng sức một bạt tai bất ngờ đánh nàng.
Hàn Mai ngã ra hiên, cũng giật mình tỉnh lại, trên miệng đau rát, im hằn bàn tay của Thái Uyên, chưa kể đến móng tay dài còn làm da mặt xước chảy máu...
- Tiện nhân, còn không mau thi lễ! - Ả nô tỳ kia cũng đến bên, dùng chân đá lên nàng.
Hàn Mai nghe thấy tiếng nữ nhân, thì ra không phải là Luân đế đến. Cũng thật nhanh, đám nữ nhân thị phi ở hậu cung thường thấy này...
Hành hạ kiểu nào nàng còn chưa nếm đủ? Đến Luân đế nhục mạ nàng, nàng còn trải qua được, đám nữ nhân này có là gì? Kể cả có người đến đánh chết nàng, cũng có khi là việc hay, là họ đánh nàng, chứ không phải nàng tìm đến cái chết...
- Hàn Mai, ngươi thực sự không biết thân phận của mình là gì ư? - Lâm Thái Uyên cay nghiệt nói.
- Nghe giọng điệu của nương nương như vậy, hình như đang rất đắc sủng đi? - Hàn Mai yêu kiều mỉm cười đáp trả lại.
...
...
Chính điện.
Tâm trạng của hoàng đế không tốt, bãi triều sớm, những việc không quan trọng không cần bẩm tấu, trực tiếp mang công văn đến ngự thư phòng.
Dương Tử Luân, chính là bực bội không rõ lí do.
Đêm qua hắn triền miên với Lâm Thái Uyên, thân thể thực đạt đến cao trào, nhưng tâm lý lại không thống khoái...
Chính là không có cảm giác gì đó như đạt được chinh phục, không có cảm giác mình chính là kẻ thắng...
Hắn điên rồi sao?
Mặc kệ đi, hắn thừa nhận hắn có chút hồ đồ... Nữ nhân đó thì sao chứ? Hắn giữ lại không phải để chà đạp, để vui đùa sao? Hắn có thể tùy ý hưởng dụng nếu thích...
Đúng vậy, nàng ta đơn thuần chỉ là một cái công cụ tốt...
Vì vậy, hắn lại bước về phía biệt uyển...
...
...
Lúc này lời qua tiếng lại, đám người Lâm Thái Uyên đã ra sức dùng vũ lực, kẻ đấm, người cào cấu, kẻ bứt tóc...
Đau, nhưng nàng chịu đựng được, đã còn nhiều nỗi đau hơn thế...
Nàng vẫn tự cười thách thức Lâm Thái Uyên.
- Uyên phi, sợ rằng không giữ được trái tim hắn nên mới gây khó dễ cho ta sao? - Nàng nói một câu đầy châm biếm, vốn dĩ nàng không bao giờ cần hắn, nhưng lại dùng cái hàm ý và ngữ điệu đó để đẩy Lâm Thái Uyên đến tận cùng phẫn nộ.
Đánh chết nàng cũng được, hạ độc cũng được... dù sao cũng dễ dàng hơn nàng tự tìm cái chết...
Lâm Thái Uyên thực không muốn khoan nhượng, vừa định rút ra trên đầu trâm nhọn thì nghe thấy phía sau một thanh âm đầy phẫn nộ :
- CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ?
Chính là Luân đế, Lâm Thái Uyên không thể ngờ hắn lại xuất hiện đột ngột ở đây, nếu không phải còn đang thiết triều, thì hoàng đế còn đang hưng phấn mặn nồng với nàng, làm sao có thể đến đây chứ?
- Thần thiếp thỉnh an bệ hạ! - Lâm Thái Uyên vội vã thi lễ, đám cung nữ phía sau cũng quỳ rạp theo.
Hoàng đế còn chưa liếc đến nàng, đã bước tới nhìn nữ nhân vừa bị các nàng vùi hoa dập liễu...
Hàn Mai có chút bất ngờ hoảng sợ, nhanh sau đó lại bình tĩnh...
Luân đế hắn đến đây làm gì? Đến cường bạo nàng?
Thật vừa đẹp, nàng lúc này đầu tóc xõa xượi bị dứt tung, mặt mày sưng phồng khó coi, da thịt xây xát bẩn thỉu, so với phỉ nữ cũng không kém là bao... Thậm chí nàng nên tìm cách khiến hắn càng bênh vực Lâm thái uyên, hoàn toàn từ bỏ ý định với nàng.
- Bệ hạ... - Giọng Lâm Thái Uyên run run - Là nàng có lỗi trước, nàng xúc phạm...
- Phải...- Hàn Mai nhanh chóng tiếp lời, mỉm cười khinh bạc - Là ta xúc phạm đến Luân đế ngươi, ta nguyền rủa ngươi, ái phi của ngươi vì ngươi đòi lại công đạo!
Lâm Thái Uyên sửng sốt không biết làm sao chính Hàn Mai cũng nói thế, nhưng nàng nào có thể chịu thiệt, nàng ta muốn nói gì thì nói, càng đỡ cho nàng thoát tội.
- Bệ hạ, ả đã thừa nhận kìa...
Chỉ tiếc cho Lâm Thái Uyên, biểu cảm kinh ngạc bất bình thường trong phút chốc của nàng đã vô tình để lọt vào mắt hắn. Bản thân Lâm Thái Uyên là loại đàn bà gì, hắn vẫn còn rõ...
Hơn nữa Hàn Mai kia, vốn không phải phụ nữ tầm thường, chí ít nàng ta thông minh hơn Lâm Thái Uyên, đó còn là một người đàn bà cơ trí nguy hiểm...
Hắn cũng không hiểu, tại sao lúc này lại có ý bênh vực nàng ta... Là vì hắn ghét sự giả dối sao? Phi tần của hắn đánh đập nàng, hắn lại không thấy thoải mái...
Hàn Mai, nàng ta lại có ý gì vậy? Tự muốn người khác hành hạ mình? Muốn tìm đến cái chết?
Hừ...
- Bệ hạ... - Lâm Thái Uyên thấy hoàng đế trầm tư, vội vàng dùng giọng ủy khuất, níu lấy cánh tay hắn.
- Á!
Lâm Thái Uyên kêu lên một tiếng, hắn lại đột nhiên thô bạo xô ngã nàng?
- Còn không mau cút đi? - Ngữ khí của hắn lạnh như băng giá - Lần sau còn dám tùy tiện đến đây, ngươi cũng chuẩn bị xây cho mình một lãnh cung đi!
Nữ nhân này giả dối hắn, lẽ ra hắn phải trừng phạt nàng, nhưng đường đường chính chính Hàn Mai kia lại nhận tội...
- Bệ hạ? Thần thiếp đã làm sai điều gì? Rõ ràng là ả... - Lâm Thái Uyên thập phần ấm ức tội nghiệp, chỉ tay vào Hàn Mai mà nói.
Hàn Mai gần đạt được mục đích, có thể được giải thoát, chỉ còn cách mượn tay Lâm Thái Uyên. Vì thế nàng ngầm hướng Lâm Thái Uyên cười, như nụ cười của một kẻ thắng, thậm chí còn tự hào như một kẻ đắc sủng...
- Còn không mau... - Luân đế chán ghét nhìn nàng, ánh nhìn thực đáng sợ, hắn chưa nói hết câu, nàng đã luống cuống thi lễ rồi rời đi.
Trong lòng thầm hận, nhất định Lâm Thái Uyên sẽ không bỏ qua...
Hàn Mai thản nhiên ngồi đó, cũng không thèm chỉnh trang bản thân, bộ dạng này của nàng ắt khiến người ta thập phần chán ghét.
Chỉ có điều nàng không ngờ tới, hắn vẫn vươn tay chạm vào nàng...
Hắn nhìn gương mặt vốn xinh đẹp kiêu ngạo kia giờ sưng đỏ, không thiếu dấu vết của cào cấu... có lẽ chỉ chậm chút nữa Lâm Thái Uyên không đánh nàng đến thừa sống thiếu chết cũng sẽ đánh nàng đến mức hủy đi dung mạo...
Hắn thương tiếc sao? Không thể nào, đơn thuần là hắn muốn một đồ chơi không sứt mẻ...
Nhưng cớ sao Hàn Mai này lại muốn mượn tay Lâm Thái Uyên hủy hoại bản thân? Muốn trốn tránh hắn?
Rõ ràng nàng ta hơn Lâm Thái Uyên ở trí tuệ, xét về tài sắc, cũng vượt xa...
Nữ nhân này là loại người gì? Có phải những nữ nhân có thể nhẫn tâm, thì cũng có thể rất quật cường?
Làm gì có loại nữ nhân nào, còn cười để người khác đánh mình?
Nhìn gương mặt Hàn Mai bị Lâm Thái Uyên tát, chợt hắn nghĩ đến trước kia hắn từng nhẫn tâm tát nàng không chỉ một lần, nhưng chưa bao giờ nàng yếu thế...
- Hàn Mai, ngươi không biết đau sao? - Đột nhiên hắn dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, hỏi một câu như vu vơ.
Dương Tử Luân vẫn như cũ ngồi trên long sàng, hướng con mắt nhìn ra phi tử lộng lẫy gợi cảm của mình.
Lâm Thái Uyên cười tươi, mị hoặc vô biên...
Chỉ có điều, phảng phất trong mắt hắn, có một ai cũng đứng đó, nhưng lại vô cùng lãnh đạm...
Một nữ nhân không bao giờ cười với hắn ? Còn nữa, một nữ nhân không bao giờ tô điểm, đơn thuần thanh tú nhưng vẫn âm thầm quyến rũ...
Hừ, chết tiệt, hắn đang nghĩ đến cái gì chứ? Quả nhiên thói quen sẽ trở thành một tập tính xấu, hắn phải tống khứ suy nghĩ về ả sang một bên...
Hắn nhanh chân bước tới, ẵm lấy Lâm Thái Uyên vào lòng, nhanh chóng hôn như mưa...
Mùi hương liệu nồng nàn xộc vào mũi nam nhân này, chính là loại hương liệu mê hồn nhất mà Lâm Thái Uyên nàng đã chọn, nàng tự tin rằng chỉ cần ngửi, có thể nhớ mãi không quên, có thể thanh tẩy tất cả mùi hương của nữ nhân khác trong trí não hắn, ngoài ra, nó còn chứa thành phần của một loại xuân dược nhẹ...
Dương Tử Luân mang Lâm Thái Uyên ném tới long sàng, như một con mãnh sư vồ lấy nàng... Lâm Thái Uyên trước nhiệt tình hoang dã của hoàng đế, không khỏi vui mừng...
Uyên phi này, kĩ xảo giường chiếu thực sự điêu luyện, nàng tự chủ đem mình đến dâng hiến, kích thích dục tình của hắn tăng cao...
Một ai đó, chỉ luôn luôn nằm lặng lẽ như xác chết, nhưng lại khiêu khích bản năng chinh phục của hắn, không chỉ là sinh lý mà còn là tâm lý...
Lâm Thái Uyên chủ động thành thục thoát y phục của hắn, đem thân mình gợi cảm dán chặt lấy...
Còn nàng ta...
Hắn bắt nàng thoát y phục của hắn... chính vì không nhìn thấy, bàn tay đó dò dẫm, vô tình lại càng kích động...
Hắn gầm nhẹ, tự không cho phép bản thân mình nghĩ đến người đàn bà đáng ghét, đáng hận đó nữa... Hắn có cả một hậu cung ba ngàn giai lệ, đàn bà hắn không thiếu... chỉ là một chút tư vị mới mẻ, sợ gì không tìm thấy được?
Hắn tập trung phát tiết trên người Lâm Thái Uyên...
Một đêm triền miên trụy lạc, hắn muốn phóng túng, đơn thuần là phóng túng thể xác, không có bất cứ suy nghĩ gì...
...
...
Cũng trong đêm đó...
Một góc khuất biệt uyển, một nam tử đang đấu chọi với cơn đau đớn giày vò...
Y vận công, nhưng lại sớm thất bại. Khoảnh cách những lần tái phát càng đến gần, mỗi lần như vậy, kinh mạch khuynh đảo, đau đớn ngất đi, cũng không thể biết sẽ chết vào lúc nào...
Nhưng y tự hiểu, mình hiện tại vẫn cần chống chọi, tìm một cơ hội đem nàng đi, để nàng vĩnh viễn an toàn...
Kinh mạch như đứt đoạn, hơi thở của y cũng không làm chủ được... Y đành hướng đôi mắt màu lam thăm thẳm ra phía dãy hành lang xa xa... nơi đó, có một nữ nhân đang thơ thẩn đứng...
Dần dần y chìm vào mê mị...
..o0o...
Sáng hôm sau, Lâm Thái Uyên lười biếng tỉnh lại. Luân đế đã rời khỏi, chắc hẳn y đã lên triều...
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng được hoàng đế triền miên liên hồi, sau cùng cũng không nhẫn tâm đuổi nàng đi...
Lần này nếu có thể mang long thai, ắt chính là cái phúc lớn nhất của nàng, thêm thái hậu nâng đỡ, biết đâu nàng có thể đường đường chính chính trở thành hoàng hậu...
Uyên phi tâm tình vui vẻ hồi cung, trên đường có đi ngang qua cổng biệt uyển gần đó.
Nàng ngó vào trong, thầm cười trộm. Rốt cuộc Hàn gia Hàn Mai, cũng chỉ cả đời giam lỏng ở đây.
Thói đời dậu đổ bìm leo, Lâm Thái Uyên lại thực sự muốn vào xem, tiện thể còn thể hiện chút uy, còn trút nỗi hận một thời...
Chính là từ hôm qua, hoàng đế đã phất tay bỏ mặc sự tồn tại của biệt uyển này, còn canh gác nhưng cũng không chặt chẽ cấm vận nữa...
Nàng đỏng đảnh bước vào. Ngay phía hiên nhà, có một mỹ mạo nữ tử đang dựa vào cột gỗ trầm tư, giống như chìm trong hồi tưởng xa xăm...
- Uyên phi nương nương giá đáo, người kia còn không thi lễ! - Ả nô tỳ bên Lâm Thái Uyên vì chủ nhân lớn tiếng.
Hàn Mai thực ra đang thiếp đi. Đã từ lâu, ban đêm nàng không ngủ trở thành thói quen... chỉ có ban ngày khi quá mệt mới lả đi một lúc.
- Coi thường ta sao?
Lâm Thái Uyên không biết điều đó, đơn giản vì từ khi mất đi đôi mắt, mi mắt Hàn Mai vẫn khép như vậy.
Chỉ là một nô lệ thấp kém, chịu giam lỏng cô quạnh chốn này, nàng ta có tự trọng gì để chống lại nàng? Hoàng đế cũng không còn hứng thú với thân xác nàng ta, người chính là vùi dập nàng ta đến tàn hoa bại liễu, chán thì ném đi...
Vì vậy, Lâm Thái Uyên nhanh chân đi tới, dùng sức một bạt tai bất ngờ đánh nàng.
Hàn Mai ngã ra hiên, cũng giật mình tỉnh lại, trên miệng đau rát, im hằn bàn tay của Thái Uyên, chưa kể đến móng tay dài còn làm da mặt xước chảy máu...
- Tiện nhân, còn không mau thi lễ! - Ả nô tỳ kia cũng đến bên, dùng chân đá lên nàng.
Hàn Mai nghe thấy tiếng nữ nhân, thì ra không phải là Luân đế đến. Cũng thật nhanh, đám nữ nhân thị phi ở hậu cung thường thấy này...
Hành hạ kiểu nào nàng còn chưa nếm đủ? Đến Luân đế nhục mạ nàng, nàng còn trải qua được, đám nữ nhân này có là gì? Kể cả có người đến đánh chết nàng, cũng có khi là việc hay, là họ đánh nàng, chứ không phải nàng tìm đến cái chết...
- Hàn Mai, ngươi thực sự không biết thân phận của mình là gì ư? - Lâm Thái Uyên cay nghiệt nói.
- Nghe giọng điệu của nương nương như vậy, hình như đang rất đắc sủng đi? - Hàn Mai yêu kiều mỉm cười đáp trả lại.
...
...
Chính điện.
Tâm trạng của hoàng đế không tốt, bãi triều sớm, những việc không quan trọng không cần bẩm tấu, trực tiếp mang công văn đến ngự thư phòng.
Dương Tử Luân, chính là bực bội không rõ lí do.
Đêm qua hắn triền miên với Lâm Thái Uyên, thân thể thực đạt đến cao trào, nhưng tâm lý lại không thống khoái...
Chính là không có cảm giác gì đó như đạt được chinh phục, không có cảm giác mình chính là kẻ thắng...
Hắn điên rồi sao?
Mặc kệ đi, hắn thừa nhận hắn có chút hồ đồ... Nữ nhân đó thì sao chứ? Hắn giữ lại không phải để chà đạp, để vui đùa sao? Hắn có thể tùy ý hưởng dụng nếu thích...
Đúng vậy, nàng ta đơn thuần chỉ là một cái công cụ tốt...
Vì vậy, hắn lại bước về phía biệt uyển...
...
...
Lúc này lời qua tiếng lại, đám người Lâm Thái Uyên đã ra sức dùng vũ lực, kẻ đấm, người cào cấu, kẻ bứt tóc...
Đau, nhưng nàng chịu đựng được, đã còn nhiều nỗi đau hơn thế...
Nàng vẫn tự cười thách thức Lâm Thái Uyên.
- Uyên phi, sợ rằng không giữ được trái tim hắn nên mới gây khó dễ cho ta sao? - Nàng nói một câu đầy châm biếm, vốn dĩ nàng không bao giờ cần hắn, nhưng lại dùng cái hàm ý và ngữ điệu đó để đẩy Lâm Thái Uyên đến tận cùng phẫn nộ.
Đánh chết nàng cũng được, hạ độc cũng được... dù sao cũng dễ dàng hơn nàng tự tìm cái chết...
Lâm Thái Uyên thực không muốn khoan nhượng, vừa định rút ra trên đầu trâm nhọn thì nghe thấy phía sau một thanh âm đầy phẫn nộ :
- CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ?
Chính là Luân đế, Lâm Thái Uyên không thể ngờ hắn lại xuất hiện đột ngột ở đây, nếu không phải còn đang thiết triều, thì hoàng đế còn đang hưng phấn mặn nồng với nàng, làm sao có thể đến đây chứ?
- Thần thiếp thỉnh an bệ hạ! - Lâm Thái Uyên vội vã thi lễ, đám cung nữ phía sau cũng quỳ rạp theo.
Hoàng đế còn chưa liếc đến nàng, đã bước tới nhìn nữ nhân vừa bị các nàng vùi hoa dập liễu...
Hàn Mai có chút bất ngờ hoảng sợ, nhanh sau đó lại bình tĩnh...
Luân đế hắn đến đây làm gì? Đến cường bạo nàng?
Thật vừa đẹp, nàng lúc này đầu tóc xõa xượi bị dứt tung, mặt mày sưng phồng khó coi, da thịt xây xát bẩn thỉu, so với phỉ nữ cũng không kém là bao... Thậm chí nàng nên tìm cách khiến hắn càng bênh vực Lâm thái uyên, hoàn toàn từ bỏ ý định với nàng.
- Bệ hạ... - Giọng Lâm Thái Uyên run run - Là nàng có lỗi trước, nàng xúc phạm...
- Phải...- Hàn Mai nhanh chóng tiếp lời, mỉm cười khinh bạc - Là ta xúc phạm đến Luân đế ngươi, ta nguyền rủa ngươi, ái phi của ngươi vì ngươi đòi lại công đạo!
Lâm Thái Uyên sửng sốt không biết làm sao chính Hàn Mai cũng nói thế, nhưng nàng nào có thể chịu thiệt, nàng ta muốn nói gì thì nói, càng đỡ cho nàng thoát tội.
- Bệ hạ, ả đã thừa nhận kìa...
Chỉ tiếc cho Lâm Thái Uyên, biểu cảm kinh ngạc bất bình thường trong phút chốc của nàng đã vô tình để lọt vào mắt hắn. Bản thân Lâm Thái Uyên là loại đàn bà gì, hắn vẫn còn rõ...
Hơn nữa Hàn Mai kia, vốn không phải phụ nữ tầm thường, chí ít nàng ta thông minh hơn Lâm Thái Uyên, đó còn là một người đàn bà cơ trí nguy hiểm...
Hắn cũng không hiểu, tại sao lúc này lại có ý bênh vực nàng ta... Là vì hắn ghét sự giả dối sao? Phi tần của hắn đánh đập nàng, hắn lại không thấy thoải mái...
Hàn Mai, nàng ta lại có ý gì vậy? Tự muốn người khác hành hạ mình? Muốn tìm đến cái chết?
Hừ...
- Bệ hạ... - Lâm Thái Uyên thấy hoàng đế trầm tư, vội vàng dùng giọng ủy khuất, níu lấy cánh tay hắn.
- Á!
Lâm Thái Uyên kêu lên một tiếng, hắn lại đột nhiên thô bạo xô ngã nàng?
- Còn không mau cút đi? - Ngữ khí của hắn lạnh như băng giá - Lần sau còn dám tùy tiện đến đây, ngươi cũng chuẩn bị xây cho mình một lãnh cung đi!
Nữ nhân này giả dối hắn, lẽ ra hắn phải trừng phạt nàng, nhưng đường đường chính chính Hàn Mai kia lại nhận tội...
- Bệ hạ? Thần thiếp đã làm sai điều gì? Rõ ràng là ả... - Lâm Thái Uyên thập phần ấm ức tội nghiệp, chỉ tay vào Hàn Mai mà nói.
Hàn Mai gần đạt được mục đích, có thể được giải thoát, chỉ còn cách mượn tay Lâm Thái Uyên. Vì thế nàng ngầm hướng Lâm Thái Uyên cười, như nụ cười của một kẻ thắng, thậm chí còn tự hào như một kẻ đắc sủng...
- Còn không mau... - Luân đế chán ghét nhìn nàng, ánh nhìn thực đáng sợ, hắn chưa nói hết câu, nàng đã luống cuống thi lễ rồi rời đi.
Trong lòng thầm hận, nhất định Lâm Thái Uyên sẽ không bỏ qua...
Hàn Mai thản nhiên ngồi đó, cũng không thèm chỉnh trang bản thân, bộ dạng này của nàng ắt khiến người ta thập phần chán ghét.
Chỉ có điều nàng không ngờ tới, hắn vẫn vươn tay chạm vào nàng...
Hắn nhìn gương mặt vốn xinh đẹp kiêu ngạo kia giờ sưng đỏ, không thiếu dấu vết của cào cấu... có lẽ chỉ chậm chút nữa Lâm Thái Uyên không đánh nàng đến thừa sống thiếu chết cũng sẽ đánh nàng đến mức hủy đi dung mạo...
Hắn thương tiếc sao? Không thể nào, đơn thuần là hắn muốn một đồ chơi không sứt mẻ...
Nhưng cớ sao Hàn Mai này lại muốn mượn tay Lâm Thái Uyên hủy hoại bản thân? Muốn trốn tránh hắn?
Rõ ràng nàng ta hơn Lâm Thái Uyên ở trí tuệ, xét về tài sắc, cũng vượt xa...
Nữ nhân này là loại người gì? Có phải những nữ nhân có thể nhẫn tâm, thì cũng có thể rất quật cường?
Làm gì có loại nữ nhân nào, còn cười để người khác đánh mình?
Nhìn gương mặt Hàn Mai bị Lâm Thái Uyên tát, chợt hắn nghĩ đến trước kia hắn từng nhẫn tâm tát nàng không chỉ một lần, nhưng chưa bao giờ nàng yếu thế...
- Hàn Mai, ngươi không biết đau sao? - Đột nhiên hắn dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, hỏi một câu như vu vơ.
/47
|