Hãn Thê Hộ Gia

Chương 7 - Chương 2.3

/28


Ngay từ đầu Trương Vi Vi còn tưởng rằng tướng công mình nói muốn chuyển ra khỏi phủ chỉ là thủ đoạn uy hiếp, mãi đến mười ngày sau nàng lên xe cùng với một đống hòm xiểng đi đến nhà mới, nàng mới không thể không tin Bố Ngự Đình nói thật.

Chẳng là hắn hành động lớn như vậy, ngược lại khiến cho nàng lại có chút không chắc chắn.

Tính cách của một người không thể đột nhiên thay đổi lớn như vậy, mấy ngày nay nàng sắp xếp lại mọi chuyện, hình như từ lúc nạp thiếp đã có sự thay đổi, toàn bộ đều trở nên không giống, khiến cho nàng không nhịn được hoài nghi có phải hắn cũng là xuyên không.

Chính nàng vừa là xuyên không vừa là trùng sinh, nên đối với một người đột nhiên thay đổi tính cách lại càng hay chú ý tới, ngày nàng sống lại, xảy ra quá nhiều chuyện nhất thời không thể suy nghĩ nhiều, nhưng càng ngày càng không đúng, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng nhịn không được nhìn hắn lâu hơn, chính là muốn biết, Bố Ngự Đình hiện tại và Bố Ngự Đình nàng biết rốt cuộc có phải là một người hay không.

Nếu nói không phải, nhưng nhìn hắn xử lý gọn gàng ngăn nắp rất nhiều chuyện, người bên trong phủ và người ngoài phủ đều không có người nào nhìn ra sự khác biệt, nhưng muốn nói đến điều khác lạ là thái độ của hắn đối với đám người Triệu thị, lạnh nhạt hơn rất nhiều...

Trương Vi Vi càng nghĩ càng không hiểu được, cuối cùng chỉ có thể vừa ăn điểm tâm, một bên vụng trộm nhìn hắn, muốn từ trên người hắn tìm ra dấu vết, muốn xác định suy nghĩ của nàng là đúng.

Bố Ngự Đình là người rất mẫn cảm, đã sớm phát hiện ra nàng một mực vụng trộm đánh giá hắn, chẳng qua là hắn muốn biết rốt cuộc nàng đang nhìn cái gì nên mới giả vờ không biết thôi.

Lúc này hắn mới xử lý công việc được hơn nửa, lại vừa vặn tóm được ánh mắt vụng trộm đánh giá mình, hắn mỉm cười nhìn nàng, một tay lau đi mảnh vụn điểm tâm dính bên môi nàng, hỏi nàng: Từ trên mặt ta nhìn ra cái gì chưa?

Trương Vi Vi nhìn lén bị người ta bắt được có chút khốn quẫn, vừa nghe thấy hắn hỏi, nhịn không được cảm thấy căng thẳng trong lòng, cười gượng, A...Ta có nhìn cái gì sao? Chẳng qua là vừa vặn...thuận tiện... Vừa nói, ánh mắt của nàng nhịn không được chuyển đi.

Không có cách nào khác, sống đến ba đời, nàng vẫn không học được kỹ xảo trạch đấu cao thâm, cái gì mà ngoài cười trong không cười, hoặc là mỉm cười che dấu ánh mắt tính kế, đối với nàng mà nói quá khó khăn.

Không nói cái khác, hiện tại chẳng qua là nàng muốn che dấu tâm tư bản thân mà cũng chột dạ không nói được.

Thuận tiện? Hửm?

Bố Ngự Đình không để cho nha hoàn tiến vào xe ngựa hầu hạ hai người, con trai cũng để cho nha hoàn ôm đi chăm sóc, giờ phút thật sự không có gì gò bó, hắn trực tiếp kéo nàng ôm vào lòng, nâng cằm nàng lên, dùng cằm mình cọ nhẹ vào mặt nàng.

Cảm thấy vừa đau vừa ngứa, khiến cho Trương Vi Vi nhịn không được đẩy hắn ra, Chàng...Đừng như vậy! Ta không quen!

Bố Ngự Đình thấy mặt nàng một mảng đỏ, cũng không biết là do đỏ mặt, hay là vì hắn vừa mới dùng râu cọ.

Không quen? Chúng ta là phu thê, ngay cả con cũng đã có, nàng sao còn có thể không quen? Hắn cười nhẹ trêu chọc.

Nghe vậy, nàng lập tức nhớ đến chuyện xưa, mạnh mẽ đẩy hắn ra, tức giận trả lời: Những lời này của đại gia nói cũng thật là tôt, ta sao có thể không quen! Thành thân ba ngày, chỉ gặp đúng một lần đêm động phòng, thành thân một tháng, ta buổi sáng phụng dưỡng cha mẹ chồng, lại còn phải chăm sóc tiểu cô tiểu thúc, bất kể là quần áo hay ăn uống đều là do ta làm, rất giống trong nhà không có hạ nhân, mà chàng ở bên ngoài có việc, hơn nửa tháng không về nhà, ngay cả ngày lại mặt cũng chỉ có một mình ta về, không công khiến cho người nhà ta thành chuyện cười. Sau này sau khi có thai, phần lớn thời gian chàng ở bên ngoài buôn bán, thời điểm hai chúng ta chân chính ngồi xuống nói chuyện, từ ngày lập gia đình đến giờ, có lẽ không đến 30 ngày đi! Như vậy muốn ta quen cái gì!

Trương Vi Vi rất muốn nhàn nhạt kể ra, nhưng mà nghĩ đến những lúc hắn không có mặt, những người nhà của hắn bắt nạt nàng như thế nào, khiến cho nàng không thể giữ được bình tĩnh.

Nàng lại không hiểu, nhà mẹ đẻ của nàng quả thật là bởi vì tranh chấp quan trường, rời khỏi châu phủ phồn hoa đến một nơi hẻo lánh, nhưng cũng không phải là chết hết, nhưng mà Bố gia trên dưới lại coi như nàng từ nay về sau chỉ có thể dựa vào bọn họ mà sống, luôn xem thường nàng, đối với nàng luôn là lời nói lạnh lùng, cũng là đời trước nàng không tự tin, luôn sống cẩn thận, còn tưởng rằng chỉ cần lấy lòng bọn họ sẽ có hồi báo, mới có thể tùy ý để bọn họ bắt nạt.

Nhắc tới cũng là bởi vì nàng không có một chút tiền vốn để dựa dẫm, trong nhà vì chuyện của phụ thân đã tốn hơn nửa gia sản, người một nhà mặc dù vẫn ở trong nhà lớn, nhưng mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo dưa muối, phụ thân cũng chỉ có thể gả cho nàng cho thương gia, dùng sính lễ mới có thể thuận lợi đưa cả nhà rời khỏi chỗ đó.

Nhưng trong nhà những gì có thể bán đều đã bán, ngay cả đồ cưới của nàng sớm đã chuẩn bị tốt cũng bị lấy đi không ít, cho dù đem sính lễ bổ sung không ít vào đồ cưới của nàng thì cũng chỉ tốt hơn nhà bình thường một chút.

Chẳng qua là lý do không tự tin cũng không thể gánh toàn bộ, Bố Ngự Đình trước mặt cũng phải gánh phân nửa trách nhiệm chứ? Khi nàng ở hiện đại, ngay cả một người bạn trai cũng không có, xuyên đến đây chưa được bao lâu thì liền gả đi, kết quả nhà chồng không dễ chọc, lão công lại lạnh nhạt, vẫn luôn không nhìn thấy người, nàng sao có thể an tâm sống?

Bố Ngự Đình bình tĩnh nhìn nàng, nghe nàng nói xong những lời trào phúng, đây là lần đầu tiên hắn biết nàng không phải không có cá tính, mà




/28

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status