Anh... có từng... yêu em lần nào chưa? . Cô muốn biết... để có lí do từ bỏ. Chưa .
Đôi tay Diệp Điền buông lỏng. Cô giờ như quả bóng bị xì hơi, tất cả tình yêu của cô, tan như bọt biển.
Em hiểu rồi .
Giọng cô rất khẽ, như tiếng gió thổi. Chậu hoa ngọc nữ ngoài cửa sổ bị gió thổi, rơi xuống, XOẢNG một tiếng, vỡ nát.
Diệp Trung lái xe với tốc độ cao nhất có thể, vượt qua mấy ngã tư, vượt cả sáu bảy đèn đỏ. Anh muốn mình phát điên lên, để không còn hình ảnh Diệp Điền in trong đầu nữa. Tiếng khóc của cô, nước mắt của cô, khứa từng nhát dao vào tim anh.
Diệp Điền thẩn thờ nhìn mảnh vỡ chậu hoa ngọc nữ. Đất vung vãi khắp sàn, những cánh hoa trắng giật nát. Ngọc nữ mất rồi, cô cũng chết tâm.
Người ta nói, hôn khi hai trái tim tan nát thì chỉ là đụng môi mà thôi. Đơn giản như xe hàng đụng xe tải, còn người bên trong thì chết không kịp nhìn mặt nhau. Cô hiện tại cũng như vậy, chết là hết.
Phải. Đoạn duyên này đã biết trước là sẽ không có kết quả. Vậy thì, như thế này là tốt nhất.
Từ nay, anh đi đường anh, cô có cuộc sống của cô. Trở thành hai đường thẳng không bao giờ giao nhau.
Mùa thu nữa lại đến. Lâm Hàn đã khăn gói đi đến trường đại học thực hiện ước mơ nông dân của cậu ta. Diệp Điền hằng ngày vẫn đi làm ở tiệm bánh, nghe Nhã Nhã buôn truyện ngôn tình của cô ấy. Và Kim Ngân vẫn ngày ngày cái điệp khúc: Bộ móng tay này đẹp ghê! Hay Bộ váy này đẹp quá!
Diệp Trung như bốc hơi khỏi cuộc đời cô. Anh không về nhà, cũng không liên lạc. Mà Diệp Điền cũng lười quan tâm. Mặc dù tâm trạng cô tệ đến không thể tệ hơn được nữa.
Em muốn đi trường luyện thi .
Diệp Hưng chăm chú nhìn vẻ mặt của em gái, tìm không ra nửa điểm nói đùa.
Em chắc không?
Cô gật đầu. Cô hiện tại chỉ có như vậy. Cô còn trẻ mà, cô cũng muốn được trải qua đời sinh viên chua cay mặn ngọt. Quyết định này, có lẽ không tệ.
Nhưng em suy nghĩ kĩ chưa? Trường luyện thi ở cách thành phố này xa lắm. Chưa kể nếu thi đậu, em sẽ phải học luôn ở đó .
Em biết. Nhưng em thật sự muốn đi! .
Diệp Hưng không biết lí do Diệp Điền làm như vậy là gì. Nhưng anh tin cô, nên sẽ ủng hộ cô.
***
Thủ tục nhập học ở trường luyện thi đã lo xong xuôi. Hai ngày nữa Diệp Điền sẽ bay ra Hà Nội thủ đô. Cô dành hai ngày này chuẩn bị những thứ cần thiết, nhất là ở nơi đất khách quê người.
Buổi chiều, trời mưa lất phất. Diệp Điền trùm mũ áo, đi lững thững dọc bờ hồ. Những hàng cây liễu cổ thụ nghiêng mình xuống dòng nước xanh. Lòng cô yên ắng lạ.
Có lẽ xa rời nơi này, cô sẽ có một cuộc sống mới. Những quá khứ trước kia, cô sẽ chôn vùi mãi mãi.
Ngày cô đi, Diệp Hưng có ca mổ. Anh hai gửi lời chúc sức khỏe cô, rồi choàng lên cổ cô cái khăn choàng màu rượu mận. Dặn là phải biết tự chăm sóc bản thân mình. Lâm Hàn dường như có nhiều điều muốn nói, nhưng lại không chịu nói. Cậu đã cao hơn nhiều rồi, đeo kính đen, ra dáng thư sinh lắm.
Em đi bình an! Nhớ thường xuyên gọi điện cho anh! .
Cậu lại như vậy nữa!
Tóm lại là khi rảnh anh sẽ bay ra thăm em. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó!
Ừ .
Ôm một cái đi! . Lâm Hàn chìa tay, Diệp Điền kéo vali đi thẳng. Chỉ để lại cái vẫy vẫy tay. Cô thật sự không thể, nếu cho cậu ấy hy vọng, chẳng khác nào hại đời cậu ấy.
Lâm Hàn mỉm cười nhìn cái bóng dáng nhỏ bé, mái tóc dài ngang lưng đen mượt. Không biết khi gặp lại cô, mái tóc ấy sẽ dài đến đâu.
Đẳng góc khuất, Diệp Trung nhắm chặt hai mắt. Cô đi rồi. Như vậy là tốt nhất.
Ba năm sau.
Ở trong một phòng trà theo phong cách châu Âu, những người khách lặng im thưởng thức tiếng dương cầm trong trẻo của nhạc công.
Những chùm đèn pha lê tím rủ xuống từ trần nhà, tỏa ánh sáng dìu dịu. Nơi cây đàn dương cầm màu trắng, cô gái mặc váy liền ngang gối màu xanh lục nhạt, đắm mình trong những giai điệu tự tạo ra.
Tiếng dương cầm trầm bổng len lỏi vào từng cánh hoa tulip vàng, nhuộm một màu vàng buồn bã.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay tao nhã vang lên. Cô gái khẽ cúi đầu, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Làn váy màu xanh đung đưa.
Cô gái lui vào trong phòng chờ, bật điện thoại lên. Có tin nhắn tới: DIỆP ĐIỀN, RA SÂN BAY ĐÓN ANH!
Khỏi cần nhìn tên cũng biết là ai. Cái giọng điệu này chính là tên Lâm Hàn kia.
Cô thay chiếc váy ra, mặc vào một cái áo thun trắng và quần jean xám tro, sau đó mang túi xách ra khỏi phòng trà.
Dòng chữ PHÒNG TRÀ TULIP VÀNG phát lên ánh sáng nhấp nháy xa dần bóng lưng cô.
Diệp Điền đến trạm xe bus, đón tuyến sân bay Nội Bài.
Cô đã là một cô sinh viên năm hai của học viện âm nhạc Hà Nội. Khoảng thời gian cô vừa mới ra đây, người Bắc nói làm cô rất khó nghe. Họ hay dùng những từ bay bổng văn chương, không giống cái mộc mạc của tiếng Nam. Nhưng nghe nhiều, nói nhiều, từ từ cũng quen. Cô giờ có thể đánh lười người khác bằng tông giọng đúng chất miền Bắc đấy.
Cô không ở trong kí túc sá cho sinh viên, mà thuê một căn phòng trọ cách trường không xa lắm. Cô bạn cùng phòng của cô cũng là người Nam, ra Bắc học tập. Cô ấy học trường Kinh tế quốc dân khoa Maketing, tính cách phải nói là trái ngược với Diệp Điền, hài hước và giỏi giao tiếp.
Xe bus dừng lại ở trạm. Diệp Điền đứng lên khỏi ghế ngồi, đi về phía cửa. Bác soát vé niềm nở mở cửa cho cô. Cô chỉ cười cười tỏ ý cám ơn.
Diệp Điền vào sân bay, tìm cho mình một chỗ ngồi ở dãy ghế. Sân bay kẻ đi người tiễn, đủ loại dư vị. Vài dòng người bước ra từ phía cửa, tay xách cặp táp đen, đeo kính đen, áo vét cũng đen nữa.
Cô đoán có lẽ họ là dân làm ăn, ra đây bàn công việc hay trở về từ một đất nước xa xôi nào đó.
Trong số những người mặc vét toàn màu đen đó, có một thanh niên dường như khác biệt. Anh ta mặc một chiếc quần jean thoải mái, áo phông rộng màu xanh biển, giày thể thao trắng.
Có lẽ người đó không thích sự gò bó chăng.
Cô chỉ lướt qua một giây, rồi chăm chú tìm kiếm người cần đón. Bởi lẽ cô không thích buôn chuyện.
Nhìn gì vậy? Anh ở đây!
Lâm Hàn vỗ vai cô, Diệp Điền xoay người, lập tức bị cậu ta ôm lấy.
Lâu quá không gặp. Anh nhớ em chết luôn!
Cô đẩy tay ra khỏi vòng ôm, lạnh lùng nhìn cậu. Cậu khỏe không?
Khỏe. Nhưng gặp em thì càng khỏe hơn!
Được rồi. Cô không rảnh so đo với cậu ta.
Chúng ta đi ăn tối đi! Anh ở trên máy bay vẫn chưa ăn gì . Lâm Hàn xoa bụng.
Diệp Điền nhìn đồng hồ, hiện tại còn một tiếng nữa mới đến ca ở quán bar TXT, cô cũng muốn ăn chút gì đó lót dạ.
Ừ!
Lâm Hàn vẫy một chiếc xe taxi, chui vào cùng cô.
Cậu muốn ăn gì? . Cô hỏi.
Ăn bò kho vỉa hè đi! Ở đây không biết có hay không?
Ăn bò kho khó tiêu lắm. Ăn nộm đi! . Thực ra vài người bạn ở trường hay rủ cô đi, nên kiến thức quán ăn vỉa hè Diệp Điền cũng coi như biết chút chút.
Nộm hả? . Lâm Hàn mới nghe món này lần đầu.
Ừ, nộm Mai Nga ở Hàm Long .
Được, đến đó đi bác tài! . Lâm Hàn búng tay, gác tay ra sau cổ kê đầu, đưa mắt nhìn cô.
Diệp Điền thừa biết, nhưng không quan tâm. Cô ngoái đầu ra phía cửa sổ. Cây cối và nhà cửa chạy thụt lùi về phía sau, ánh đèn đô thị phát sáng cả thành phố.
Quán vỉa hè đối diện nhà thờ Hàm Long, phong cách giản dị với mấy cái bàn ghế con con. Bây giờ đã tám giờ rưỡi tối, khách khứa cũng thưa dần. Chủ yếu là những người công nhân làm đêm đến ăn qua loa bữa tối, sau đó cũng tất bật rời đi.
Phía bên cạnh, cổng trường Ngô Sĩ Liên im ắng, cái bóng đèn điện chiếu sáng một khoảng dưới đất.
Bà chủ niềm mở ra tiếp đón. Cô chọn một cái bàn nhỏ trong góc khuất, nhưng có thể nhìn ra phía đường ngoài kia.
Cho em một phần nộm gì gì đó đi! . Lâm Hàn gãy gãy đầu. Cậu cũng không biết nên gọi món gì.
Hay cậu ăn nộm thập cẩm đi . Diệp Điền gợi ý, Lâm Hàn liền gật đầu.
Và cho em một phần bánh bột lọc! .
Bà chủ nhanh chóng chạy vào trong bếp chuẩn bị. Nhất thời không khí chùng xuống.
Em sống như thế nào? . Lâm Hàn hỏi.
Cũng tốt .
Diệp Điền vẫn như vậy. Ba năm trước đã thế, ba năm sau cũng không thay đổi. Cô vẫn giữ sự im lặng đáng sợ. Chỉ khác là, mái tóc dài ngang lưng của cô đã dài ra đến thắt lưng.
Đôi tay Diệp Điền buông lỏng. Cô giờ như quả bóng bị xì hơi, tất cả tình yêu của cô, tan như bọt biển.
Em hiểu rồi .
Giọng cô rất khẽ, như tiếng gió thổi. Chậu hoa ngọc nữ ngoài cửa sổ bị gió thổi, rơi xuống, XOẢNG một tiếng, vỡ nát.
Diệp Trung lái xe với tốc độ cao nhất có thể, vượt qua mấy ngã tư, vượt cả sáu bảy đèn đỏ. Anh muốn mình phát điên lên, để không còn hình ảnh Diệp Điền in trong đầu nữa. Tiếng khóc của cô, nước mắt của cô, khứa từng nhát dao vào tim anh.
Diệp Điền thẩn thờ nhìn mảnh vỡ chậu hoa ngọc nữ. Đất vung vãi khắp sàn, những cánh hoa trắng giật nát. Ngọc nữ mất rồi, cô cũng chết tâm.
Người ta nói, hôn khi hai trái tim tan nát thì chỉ là đụng môi mà thôi. Đơn giản như xe hàng đụng xe tải, còn người bên trong thì chết không kịp nhìn mặt nhau. Cô hiện tại cũng như vậy, chết là hết.
Phải. Đoạn duyên này đã biết trước là sẽ không có kết quả. Vậy thì, như thế này là tốt nhất.
Từ nay, anh đi đường anh, cô có cuộc sống của cô. Trở thành hai đường thẳng không bao giờ giao nhau.
Mùa thu nữa lại đến. Lâm Hàn đã khăn gói đi đến trường đại học thực hiện ước mơ nông dân của cậu ta. Diệp Điền hằng ngày vẫn đi làm ở tiệm bánh, nghe Nhã Nhã buôn truyện ngôn tình của cô ấy. Và Kim Ngân vẫn ngày ngày cái điệp khúc: Bộ móng tay này đẹp ghê! Hay Bộ váy này đẹp quá!
Diệp Trung như bốc hơi khỏi cuộc đời cô. Anh không về nhà, cũng không liên lạc. Mà Diệp Điền cũng lười quan tâm. Mặc dù tâm trạng cô tệ đến không thể tệ hơn được nữa.
Em muốn đi trường luyện thi .
Diệp Hưng chăm chú nhìn vẻ mặt của em gái, tìm không ra nửa điểm nói đùa.
Em chắc không?
Cô gật đầu. Cô hiện tại chỉ có như vậy. Cô còn trẻ mà, cô cũng muốn được trải qua đời sinh viên chua cay mặn ngọt. Quyết định này, có lẽ không tệ.
Nhưng em suy nghĩ kĩ chưa? Trường luyện thi ở cách thành phố này xa lắm. Chưa kể nếu thi đậu, em sẽ phải học luôn ở đó .
Em biết. Nhưng em thật sự muốn đi! .
Diệp Hưng không biết lí do Diệp Điền làm như vậy là gì. Nhưng anh tin cô, nên sẽ ủng hộ cô.
***
Thủ tục nhập học ở trường luyện thi đã lo xong xuôi. Hai ngày nữa Diệp Điền sẽ bay ra Hà Nội thủ đô. Cô dành hai ngày này chuẩn bị những thứ cần thiết, nhất là ở nơi đất khách quê người.
Buổi chiều, trời mưa lất phất. Diệp Điền trùm mũ áo, đi lững thững dọc bờ hồ. Những hàng cây liễu cổ thụ nghiêng mình xuống dòng nước xanh. Lòng cô yên ắng lạ.
Có lẽ xa rời nơi này, cô sẽ có một cuộc sống mới. Những quá khứ trước kia, cô sẽ chôn vùi mãi mãi.
Ngày cô đi, Diệp Hưng có ca mổ. Anh hai gửi lời chúc sức khỏe cô, rồi choàng lên cổ cô cái khăn choàng màu rượu mận. Dặn là phải biết tự chăm sóc bản thân mình. Lâm Hàn dường như có nhiều điều muốn nói, nhưng lại không chịu nói. Cậu đã cao hơn nhiều rồi, đeo kính đen, ra dáng thư sinh lắm.
Em đi bình an! Nhớ thường xuyên gọi điện cho anh! .
Cậu lại như vậy nữa!
Tóm lại là khi rảnh anh sẽ bay ra thăm em. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó!
Ừ .
Ôm một cái đi! . Lâm Hàn chìa tay, Diệp Điền kéo vali đi thẳng. Chỉ để lại cái vẫy vẫy tay. Cô thật sự không thể, nếu cho cậu ấy hy vọng, chẳng khác nào hại đời cậu ấy.
Lâm Hàn mỉm cười nhìn cái bóng dáng nhỏ bé, mái tóc dài ngang lưng đen mượt. Không biết khi gặp lại cô, mái tóc ấy sẽ dài đến đâu.
Đẳng góc khuất, Diệp Trung nhắm chặt hai mắt. Cô đi rồi. Như vậy là tốt nhất.
Ba năm sau.
Ở trong một phòng trà theo phong cách châu Âu, những người khách lặng im thưởng thức tiếng dương cầm trong trẻo của nhạc công.
Những chùm đèn pha lê tím rủ xuống từ trần nhà, tỏa ánh sáng dìu dịu. Nơi cây đàn dương cầm màu trắng, cô gái mặc váy liền ngang gối màu xanh lục nhạt, đắm mình trong những giai điệu tự tạo ra.
Tiếng dương cầm trầm bổng len lỏi vào từng cánh hoa tulip vàng, nhuộm một màu vàng buồn bã.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay tao nhã vang lên. Cô gái khẽ cúi đầu, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Làn váy màu xanh đung đưa.
Cô gái lui vào trong phòng chờ, bật điện thoại lên. Có tin nhắn tới: DIỆP ĐIỀN, RA SÂN BAY ĐÓN ANH!
Khỏi cần nhìn tên cũng biết là ai. Cái giọng điệu này chính là tên Lâm Hàn kia.
Cô thay chiếc váy ra, mặc vào một cái áo thun trắng và quần jean xám tro, sau đó mang túi xách ra khỏi phòng trà.
Dòng chữ PHÒNG TRÀ TULIP VÀNG phát lên ánh sáng nhấp nháy xa dần bóng lưng cô.
Diệp Điền đến trạm xe bus, đón tuyến sân bay Nội Bài.
Cô đã là một cô sinh viên năm hai của học viện âm nhạc Hà Nội. Khoảng thời gian cô vừa mới ra đây, người Bắc nói làm cô rất khó nghe. Họ hay dùng những từ bay bổng văn chương, không giống cái mộc mạc của tiếng Nam. Nhưng nghe nhiều, nói nhiều, từ từ cũng quen. Cô giờ có thể đánh lười người khác bằng tông giọng đúng chất miền Bắc đấy.
Cô không ở trong kí túc sá cho sinh viên, mà thuê một căn phòng trọ cách trường không xa lắm. Cô bạn cùng phòng của cô cũng là người Nam, ra Bắc học tập. Cô ấy học trường Kinh tế quốc dân khoa Maketing, tính cách phải nói là trái ngược với Diệp Điền, hài hước và giỏi giao tiếp.
Xe bus dừng lại ở trạm. Diệp Điền đứng lên khỏi ghế ngồi, đi về phía cửa. Bác soát vé niềm nở mở cửa cho cô. Cô chỉ cười cười tỏ ý cám ơn.
Diệp Điền vào sân bay, tìm cho mình một chỗ ngồi ở dãy ghế. Sân bay kẻ đi người tiễn, đủ loại dư vị. Vài dòng người bước ra từ phía cửa, tay xách cặp táp đen, đeo kính đen, áo vét cũng đen nữa.
Cô đoán có lẽ họ là dân làm ăn, ra đây bàn công việc hay trở về từ một đất nước xa xôi nào đó.
Trong số những người mặc vét toàn màu đen đó, có một thanh niên dường như khác biệt. Anh ta mặc một chiếc quần jean thoải mái, áo phông rộng màu xanh biển, giày thể thao trắng.
Có lẽ người đó không thích sự gò bó chăng.
Cô chỉ lướt qua một giây, rồi chăm chú tìm kiếm người cần đón. Bởi lẽ cô không thích buôn chuyện.
Nhìn gì vậy? Anh ở đây!
Lâm Hàn vỗ vai cô, Diệp Điền xoay người, lập tức bị cậu ta ôm lấy.
Lâu quá không gặp. Anh nhớ em chết luôn!
Cô đẩy tay ra khỏi vòng ôm, lạnh lùng nhìn cậu. Cậu khỏe không?
Khỏe. Nhưng gặp em thì càng khỏe hơn!
Được rồi. Cô không rảnh so đo với cậu ta.
Chúng ta đi ăn tối đi! Anh ở trên máy bay vẫn chưa ăn gì . Lâm Hàn xoa bụng.
Diệp Điền nhìn đồng hồ, hiện tại còn một tiếng nữa mới đến ca ở quán bar TXT, cô cũng muốn ăn chút gì đó lót dạ.
Ừ!
Lâm Hàn vẫy một chiếc xe taxi, chui vào cùng cô.
Cậu muốn ăn gì? . Cô hỏi.
Ăn bò kho vỉa hè đi! Ở đây không biết có hay không?
Ăn bò kho khó tiêu lắm. Ăn nộm đi! . Thực ra vài người bạn ở trường hay rủ cô đi, nên kiến thức quán ăn vỉa hè Diệp Điền cũng coi như biết chút chút.
Nộm hả? . Lâm Hàn mới nghe món này lần đầu.
Ừ, nộm Mai Nga ở Hàm Long .
Được, đến đó đi bác tài! . Lâm Hàn búng tay, gác tay ra sau cổ kê đầu, đưa mắt nhìn cô.
Diệp Điền thừa biết, nhưng không quan tâm. Cô ngoái đầu ra phía cửa sổ. Cây cối và nhà cửa chạy thụt lùi về phía sau, ánh đèn đô thị phát sáng cả thành phố.
Quán vỉa hè đối diện nhà thờ Hàm Long, phong cách giản dị với mấy cái bàn ghế con con. Bây giờ đã tám giờ rưỡi tối, khách khứa cũng thưa dần. Chủ yếu là những người công nhân làm đêm đến ăn qua loa bữa tối, sau đó cũng tất bật rời đi.
Phía bên cạnh, cổng trường Ngô Sĩ Liên im ắng, cái bóng đèn điện chiếu sáng một khoảng dưới đất.
Bà chủ niềm mở ra tiếp đón. Cô chọn một cái bàn nhỏ trong góc khuất, nhưng có thể nhìn ra phía đường ngoài kia.
Cho em một phần nộm gì gì đó đi! . Lâm Hàn gãy gãy đầu. Cậu cũng không biết nên gọi món gì.
Hay cậu ăn nộm thập cẩm đi . Diệp Điền gợi ý, Lâm Hàn liền gật đầu.
Và cho em một phần bánh bột lọc! .
Bà chủ nhanh chóng chạy vào trong bếp chuẩn bị. Nhất thời không khí chùng xuống.
Em sống như thế nào? . Lâm Hàn hỏi.
Cũng tốt .
Diệp Điền vẫn như vậy. Ba năm trước đã thế, ba năm sau cũng không thay đổi. Cô vẫn giữ sự im lặng đáng sợ. Chỉ khác là, mái tóc dài ngang lưng của cô đã dài ra đến thắt lưng.
/26
|