Thật dễ dàng để tìm được một chỗ nghỉ ngơi giữa trung tâm một thành phố hiện đại. Chưa đầy hai mươi bốn tiếng trước, nơi đây là một cửa hàng thực phẩm đông nghẹt người. Bùm, hai mươi bốn tiếng sau, đội PROUD phát hiện tất cả mọi người đều đã biến mất.
Đội trinh sát của Andy hiện đang đóng ở cửa hàng thực phẩm Ngon Tuyệt, một thương hiệu nổi tiếng và mắc tiền trên toàn quốc. Bởi vì hiện nay không có thu ngân nên họ cứ đi vào cửa hàng và chọn lấy món mình thích nhất để ăn. Tuy không ngon lắm, vì tất cả đều là hàng đông lạnh.
- Mấy cái tủ lạnh này chỉ tích điện được ba mươi sáu tiếng thôi, nếu chúng ta không ăn thì thực phẩm cũng sẽ hư hết.
Frank nhún vai trình bày, sau đó không do dự lấy tay bốc đồ trong ngăn lạnh ra. Mọi người nhìn Andy xin ý kiến, sau khi anh gật đầu thì không còn ai ngại ngùng lấy đồ ăn nữa. Nói cho cùng, thì mọi thứ trong cửa hàng này đều là của Thành gia, bây giờ cậu chủ nhà họ Thành đã đồng ý thì họ còn chần chờ gì mà không thưởng thức đồ ăn Ngon Tuyệt.
- Chúng ta còn bao nhiêu toà nhà phải kiểm tra nữa? – Andy quay qua hỏi Alan.
Cậu chàng vuốt vuốt tay lên khối sơ đồ thành phố hiển thị 3D.
- Chúng ta chỉ mới kiểm tra được phân nửa thôi, trong quận Phòng Khách này vẫn còn ba mươi tám toà nhà có khả năng đặt hệ thống máy chủ nữa. – Alan vừa nói vừa chỉ vào danh sách các toà nhà khả nghi. – Hệ thống đó khá lớn, cần phải có một trung tâm với các đường truyền cực mạnh, mới có thể đảm đương xử lý hết toàn bộ các chức năng của thành phố. Mục tiêu kế tiếp còn có trung tâm giao dịch chứng khoán Chợ Đá, toà nhà liên ngân hàng ... Xin lỗi đại tá, có tín hiệu liên lạc của đội thiếu tá Totem.
Alan đang nói thì màn hình đột nhiên chuyển sang chế độ kết nối cuộc gọi. Tiếp theo là hình ảnh cuộc gọi video hiện trên màn hình. Hình ảnh gương mặt Totem dí sát vào máy cam, ánh sáng chớp giật không rõ ràng lắm. Nếu trước đây có ai nghi ngờ thiếu tá Totem không biết biểu cảm thì người đó đã lầm. Hiện nay, trên gương mặt anh ta, mọi người có thể thấy nét rúm ró vì kinh hoàng cực độ.
“Bọn chúng ở khắp nơi...” Giọng Totem rè rè rột roẹt vì tín hiệu đường truyền không tốt lắm. Có đoạn nghe được, có đoạn tín hiệu không rõ ràng “... Smith đã lây nhiễm và anh ta đột nhiên tấn công chúng tôi. Maureen cũng chết luôn rồi... rẹt rẹt ... chúng tràn ra từ ... mọi nơi ... chỉ còn lại băng đạn cuối cùng ... lối đi cũ... không...hệ thống liên lạc ...” Và sau đó máy camera vì lật nhào xuống sàn, hình ảnh cuối cùng mà mọi người nhìn thấy chính là Totem bị một đám người bâu lại cắn xé. Anh ta cố gắng giãy dụa, một vài phát súng được bắn ra nhưng cũng không cứu vãn được tình hình. Totem trong nỗ lực cuối cùng đã cầm súng bắn vào đầu mình.Máu cùng thứ vật chất trắng trong đầu anh phun thẳng về phía camera. Alan hãi hùng quay mặt đi chỗ khác. Frank nãy giờ đứng phía sau bọn họ nhìn màn hình cũng trở nên cứng đờ, cây xúc xích trong miệng không biết nên lấy ra hay nuốt xuống. Ben bỏ dỡ đĩa mì của mình, không ăn vô nổi nữa. Andy với tay tắt ngay đi màn hình đẫm máu trước mặt mình. Không khí trong phòng chợt trầm xuống hẳn.
Lẽ ra lối đi đó phải tuyệt đối an toàn chứ, lúc bọn họ đi vào có gặp bất cứ trở ngại gì đâu. Ngoại trừ mấy cái bẫy điện tử đã bị Alan vô hiệu hoá hết rồi. Còn người nhiễm bệnh, những thây ma đó từ đâu chui ra mới được? Bọn họ đã lùng sục khắp cả quận này mà có tìm thấy con Zombie nào đâu. Andy ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu suy nghĩ.
“Cuối cùng, mình đã bỏ sót thứ gì?”
Manh mối, anh đang cần một manh mối để thoát ra tình trạng chết tiệt này.
Chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc chỉ vào vị trí mười một giờ năm mươi phút. Thành phố Mái Ấm đã trải qua hai mươi bốn tiếng từ sau thời điểm bị tấn công. Chưa có bất cứ thông tin nào liên lạc ra bên ngoài, và hiện nay đội trinh sát số một thì đang bị mắc kẹt.
^_^
Jackson lái robot Prime lao băng băng trên đại lộ AI, vận tốc hiện nay đã là 160km/h. “Tuyệt vời! Và vẫn có thể tăng tốc được nữa.” Jackson hăng hái muốn kiểm nghiệm thêm các tính năng của Prime. Con robot này được thiết kế với các ứng dụng cực kỳ tuyệt diệu, hết lần này đến lần khác làm cho anh ta bất ngờ. Một cỗ máy chiến đấu không khoan nhượng, một phương tiện di chuyển số dzách, ngoài ra còn có khả năng gì nữa? Nếu nó còn có thể lặn xuống nước và bay lên trời thì Jackson cam đoan đây chính là con robot dành cho siêu anh hùng trong tương lai.
Cao gần ba mét trong trạng thái bình thường (còn có thể co duỗi ra đến 5m) , nặng 6T và đường kính thân khoảng 1,8m. Ro bot DN 001X là dòng thử nghiệm hiện đại nhất của cơ sở công nghiệp nặng Heaven (dĩ nhiên trực thuộc tập đoàn Thành Gia). Mục đích chế tạo chưa rõ ràng, “Có lẽ là tự thách thức giới hạn của công nghệ chăng?”, nhưng dù sao Jackson có thể khẳng định đây không phải là robot chế tạo cho mục đích thương mại. Không có tên điên nào lại lắp động cơ đẩy phản lực ATOM 686 (loại dành cho tên lửa) vào một thiết bị dân dụng cả.
Jackson ngồi thoải mái trong buồng lái với hệ thống làm mát mới chỉnh lại và bộ màn hình 360o cho phép anh quan sát xung quanh chẳng khác nào đang chạy bộ thật sự vậy. Các thông số đo đạc đang chạy rần rần xung quanh Jackson. Có cái anh có thể hiểu nhưng có cái Jackson chẳng biết để làm gì. “Thôi để từ từ nghiên cứu sau!”
Tín hiệu định vị đang liên tục chớp nháy báo hiệu cho Jackson biết anh đã đến gần vị trí mục tiêu rồi. Sau khi vượt qua quận Cầu Thang, khu vực dân cư Hành Lang số 1 thì sẽ đến cổng vào quận Phòng Ngủ Chính. Thật dễ đi, giống như đi tham quan một ngôi nhà ngoại ô vui vẻ vậy. Chỉ có điều nó rộng hơn một ngôi nhà bình thường gấp triệu lần và chẳng vui vẻ gì hết.
Anh giảm chân ga và rà thắng khi quẹo qua một khúc cua. Lái robot Prime thật là cả một thử thách thể lực vì nó buộc bạn phải sử dụng tất cả các khả năng của mình, cả chân, cả tay thậm chí cả ra lệnh bằng giọng nói. Xung quanh Jackson là hàng ngàn những nút bấm trên màn hình cảm ứng, ngoài ra còn một lô lốc những cần gạt, công tắc điều khiển ... dùng để vận hành một con robot hình người hoạt động cả chân lẫn tay theo những mục đích cầu kỳ nhất. Có thể bạn không tin, nhưng Prime thậm chí còn có thể chơi đàn dương cầm nữa đấy. (dĩ nhiên với một cây đàn đặt biệt có thể chịu đựng được sức mạnh của nó)
“Ôi quỷ thần ơi, cái quái gì đang xảy ra thế này!”
Con đường trước mặt Jackson trải dài cả cây số đen đặc người và người. Dường như người dân trong toàn bộ thành phố này đều đã tập trung hết về phía cổng vào của quận Phòng Ngủ Chính. Một ô màn hình quay zoom cận cảnh vào đám đông. Gương mặt vô hồn không sức sống, làn da tái mét đang nổi lên những ban tím, đặc trưng thể hiện độ thi biến của những xác chết. Thân người tả tơi, quần áo rách, máu me ... Toàn bộ đám người này đều đã nhiễm virus Z, đã chết và biến thành zombie.
“Ở đây có đến hàng chục ngàn người.” Jackson kinh hoàng nhận ra độ tệ hại của sự việc.
Bởi vì phía trước không thể đi tiếp nên Jackson đành phải bắn lao móc vào một toà nhà năm tầng bên đường, sau đó đu dây lên tầng thượng của toà nhà. Từ đây anh có thể quan sát đầy đủ tình hình của sự việc. Đám zombie đang chen lấn ép nhau về phía cánh cổng rào phía cuối con đường. Bọn thây ma dẫm đạp nhau, chen lên nhau đã sắp cao bằng cánh cổng. Cả núi người đè lên khiến cánh cổng cong oằn.
“Có lẽ nó không chịu đựng lâu hơn được nữa, sắp bục vỡ ra rồi.”
Camera bên ngoài robot lại zoom sâu hơn về phía bên kia cánh cổng. Có vài người đàn ông đi lại một cách khẩn trương. Những người mặc áo vest đen lịch lãm nhưng trong tay ai cũng đang lăm lăm một khẩu súng hạng nặng, mắt không ngừng canh chừng đám đông ngoài cổng.
“Những người sống sót?”
Jackson bật hệ thống cuộc gọi video cho đội chỉ huy.
- Thưa sếp, tôi đã tìm ra toàn bộ người trong thành phố này đi đâu rồi!
^_^
Bobby lo lắng đi qua đi lại phía trước cổng chính của dinh thự. Hệ thống phòng vệ đã ngắt điện quá sớm, khiến cho cánh cửa dày mười lăm mét của quận Phòng Ngủ Chính không kịp hạ xuống. Cho nên bây giờ ngăn cách họ với bọn quái vật ngoài kia chỉ có một cánh cổng rào mỏng manh.
- Chúng sắp vượt qua cổng rào mất thôi. – Ed lên tiếng.
Bọn họ đều là quản gia trong dinh thự, chuyện cầm súng chiến đấu này vốn không phải là sở trường của Ed và Bobby. Cái bọn họ tinh thông nhất là làm sao xếp khăn ăn thật đẹp mắt, ngỗng quay dùng với loại rượu nào thì thật là tuyệt.Nhưng bây giờ bọn họ đang phải cầm súng, đứng canh bọn thây ma chuẩn bị tràn vào nhà.
Lẽ ra đêm nay là một đám cưới thật hoành tráng, lễ hội lớn nhất trong mười mấy năm qua của nhà họ Thành. Mọi chuyện đang êm đẹp thì thảm hoạ đã ập xuống. Có rất nhiều người chết, máu chảy lênh láng khắp nơi. Bobby nhìn những thây ma mặc trang phục dạ hội tuyệt đẹp, những con người trước đó lịch sự rạng ngời bây giờ đã trở thành những con quái vật thèm ăn thịt sống.
- Chúng ta là những người cuối cùng rồi! – Banny lên tiếng than vang. – Cả PROUD cũng không kịp làm gì thì chúng ta có lẽ chỉ còn chết chắc.
Trong đám đông điên cuồng ngoài kia cũng có những người bạn đã từng quen biết với bọn họ, những người mặc trang phục đen với chữ PROUD đầy tự hào sau lưng. Đó là những người tràn ra chiến đấu đầu tiên, nhờ vậy một số đông người đã chạy kịp vào trong trước khi cửa rào đóng lại. Bobby là một trong số những người đã được cứu đó, còn đội PROUD toàn bộ đã bị biến thành thây ma đang gào rú ngoài cổng kia. Bobby cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng. Khẩu súng săn trong tay anh càng lúc càng nặng trĩu hơn.
Ầm... một tiếng động lớn vang lên khiến cả ba người đàn ông hoảng sợ quay lại ngó. Có một mũi tên móc được bắn thẳng vào vách tường bằng bêtông. Sau đó là một con robot đu dây nhảy qua khỏi cổng rào đáp thẳng xuống đất trước mặt họ. Một kiểu hành động theo đúng kịch bản phim, “Sự kết hợp giữa Người Sắt và Người Nhện chăng?”
Cả ba người hoảng sợ nâng súng lên ngắm vật thể lạ vừa mới xuất hiện đó. Tiếng lên đạn vang lên cạch cạch trong không gian. Quản gia của nhà họ Thành đều không phải là người đơn giản, tất cả đều đã được đạo tạo qua lớp bắn súng. Họ có thể bảo đảm đối tượng khả nghi trong vòng bán kính năm mét đều sẽ bị hạ gục.
- Khoan, khoan đã đừng bắn. Đây là SSC ... lộn ... không phải ... là PROUD cứu viện đây! – Jackson hoảng hồn la lên qua micro.
Cả ba người nghe vậy thì vui mừng kinh ngạc. Nhưng họ cũng chưa chịu buông súng xuống cho đến khi bụi mờ tan đi bớt và cái logo Thành Gia hiện ra sáng lấp lánh trên người con ro bot.
- Đúng là người trong gia đình rồi! – Bobby lên tiếng. – Ed, đi gọi tổng quản đi.
Người quản gia tên Ed nghe vậy liền ngay lập tức hối hả chạy đi. “Đội cứu viện đến rồi!” Anh ta vui mừng đến nỗi sắp vấp ngã, sau đó lại loạng choạng chạy đi tiếp.
- Anh bạn, đội cứu viện có bao nhiêu người, đã tiến vào tới đâu rồi? – Banny vui mừng chạy tới hỏi chuyện con robot.
Có một thoáng ngần ngừ trong cách trả lời. Jackson biết bọn người này đang tuyệt vọng lắm rồi. Anh chọn lựa cách nói thuyết phục phù hợp nhất trong hoàn cảnh này. Jackson mở khoang lái ra để nói chuyện trực tiếp với họ. Cách này có thể trấn an tinh thần của đối phương hiệu quả hơn.
- Đã tổng động viên PROUD trên toàn quốc đến đây rồi. Hiện nay tập trung bên ngoài thành phố là lực lượng chính đã có trên một ngàn người. Số lượng còn có thể tăng lên trong vòng vài ngày tới.
- Mọi người cuối cùng đã tới rồi. – Banny vui mừng đến rơi nước mắt.
Có ai trong tình trạng của bọn họ mới hiểu được sự kinh hoảng tột độ mà họ đã nếm trải trong 24 giờ qua. Chứng kiến cảnh những người mình quen biết ăn thịt lẫn nhau không phải là một cảm giác dễ chịu lắm. Hơn nữa, sự lo sợ bản thân mình bị biến thành những con quái vật giống như vậy còn khiến bọn họ bị ức chế tinh thần hơn. Nếu tình trạng này kéo dài, chắc họ có thể bị ép tới phát điên mất.
- Đã có bao nhiêu người vào thành phố rồi? – Bobby vẫn là người bình tĩnh hơn, anh hỏi cặn kẽ.
- Chúng tôi là đội trinh sát tiên phong. Do thành phố bị cách ly nên bên ngoài không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Nếu không tác động vào hệ thống chính thì không thể mở cổng cho đội PROUD vào được. Chúng tôi đột nhập theo đường tiểu ngạch, lực lượng chỉ có khoảng mười người thôi.
Jackson vừa nói xong thì hai người Bobby và Banny xụ mặt xuống thấy rõ. Chỉ có mười người thôi, chỉ có mười người thì làm sao ứng phó với tình trạng này. Họ lại đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn cánh cổng sắt đang bị ép tới cong oằn. Có vẻ như bọn zombie đang chất cao thêm một lớp nữa thì phải.
Có thêm bốn người nữa vừa chạy tới chỗ bọn họ. Dẫn đầu là người thanh niên cao gầy mặc bộ tuxedo sang trọng màu đen. Anh ta có mái tóc sáng màu được vuốt gel ép chặt theo đúng kiểu những quý tộc lịch lãm nhất. Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh lơ, găng tay trắng, đôi giày được đánh bóng lộn khiến Jackson liên tưởng ngay đến sếp Andy. Giữa bọn họ có một nét tương đồng nào đó mà ‘dân thường’ như Jackson không thể nào hiểu được.
- Xin chào tôi là tổng quản của gia đình họ Thành, Gilbert Van Hammer. – Anh ta mỉm cười một cách lịch sự, sau đó từ tốn bắt tay Jacksons.
“Van Hammer?” Jackson ngạc nhiên vì tổng quản quản Thành gia lại là một người ngoại quốc. Trước giờ Thành gia nổi tiếng là cổ điển và thuần Việt nhất trong toàn quốc. Xem ra thứ gì cũng có ngoại lệ của nó.
- Anh Hammer, tôi là Trần Giang Sơn, Jackson Trần. Tôi thuộc đội trinh sát của PROUD, chúng tôi đang tìm hệ thống trung tâm điều khiển thành phố. PROUD cần phải truyền tin tức cho tổng bộ bên ngoài, hơn nữa cũng cần mở các cánh cổng cho lực lượng chính vào trong.
- Nhưng đây là thông tin tuyệt mật, cấp thẩm quyền của tôi không cho phép.
Gilbert mỉm cười lịch sự từ chối. Dù đang trong bất cứ trường hợp nào, anh ta cũng không vứt bỏ các quy tắc đã định.Gương mặt tươi cười của Gilbert khiến Jackson nổi nóng, anh muốn vung một nắm đấm vào cái vẻ tươi cười đáng phỉ nhổ kia. Bây giờ bọn họ đang là người cần được cứu mà, vậy mà dám đem cái bộ mặt tiếp tân hàng không khi thông báo chuyến bay bị huỷ để nói chuyện với anh.
Trong lúc Jackson đang muốn nhào ra khỏi robot để tẩn cho gã kia một trận thì có tiếng Andy trong kênh liên lạc. Jackson miễn cưỡng giao tai nghe cho Gilbert.
- Vâng Hammer xin nghe! – Gilbert lịch sự trả lời cú gọi. Anh ta quyết định sẽ không phun ra bất cứ thứ gì nếu chưa được lệnh của ông chủ. - Cậu chủ Andy? – Gilbert la lớn thiếu điều muốn nhảy dựng lên. – Vâng, hệ thống nắm phía sau màn hình khổng lồ ở trung tâm. Còn bộ điều khiển nằm ở tầng hầm ngay dưới quảng trường...
Jackson ngạc nhiên khi Gilbert dễ dàng khai vanh vách hết mọi chuyện. Khi nhận lại tai nghe từ Gilbert, Jackson còn thấy tay anh ta run run. Gilbert giống như đang xúc động dữ dội, tuy miệng mỉm cười nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu như sắp khóc.
“Tên này có những trạng thái biểu cảm thật phức tạp”
Jackson còn dự định nói gì đó tiếp theo nhưng anh không nhớ nữa. Chuyện tiếp theo mà Jackson còn nhớ là tiếng đứt gãy lớn, sau đó là cánh cổng sắt đổ ầm xuống. Hàng trăm xác người chồng lấn giãm đạp đổ xuống như lũ tràn. Cuối cùng sự việc tệ hại nhất đã xảy ra rồi. Jackson đóng ầm cửa buồng lại lại, anh thiết lập cho Prime sang trạng thái chiến đấu. “Hy vọng có thể cầm chân cho bọn Gilbert có thời gian kịp chạy đi.
Thế nhưng thật không ngờ,chẳng có ai chạy đi hết. Trái ngược với vẻ sợ hãi, tuyệt vọng và khóc lóc lúc trước, nét mặt những người quản gia đột nhiên đanh lại. Vũ khí trên tay họ đã lăm lăm sẵng sàng. Gilbert mỉm cười một cách tà mị, rút từ sau lưng ra một cây dao cắt bánh. Lưỡi dao dài khoảng bốn tấc loé lên ánh bén ngót.
Sau đó Gilbert bắt đầu xông lên
Đội trinh sát của Andy hiện đang đóng ở cửa hàng thực phẩm Ngon Tuyệt, một thương hiệu nổi tiếng và mắc tiền trên toàn quốc. Bởi vì hiện nay không có thu ngân nên họ cứ đi vào cửa hàng và chọn lấy món mình thích nhất để ăn. Tuy không ngon lắm, vì tất cả đều là hàng đông lạnh.
- Mấy cái tủ lạnh này chỉ tích điện được ba mươi sáu tiếng thôi, nếu chúng ta không ăn thì thực phẩm cũng sẽ hư hết.
Frank nhún vai trình bày, sau đó không do dự lấy tay bốc đồ trong ngăn lạnh ra. Mọi người nhìn Andy xin ý kiến, sau khi anh gật đầu thì không còn ai ngại ngùng lấy đồ ăn nữa. Nói cho cùng, thì mọi thứ trong cửa hàng này đều là của Thành gia, bây giờ cậu chủ nhà họ Thành đã đồng ý thì họ còn chần chờ gì mà không thưởng thức đồ ăn Ngon Tuyệt.
- Chúng ta còn bao nhiêu toà nhà phải kiểm tra nữa? – Andy quay qua hỏi Alan.
Cậu chàng vuốt vuốt tay lên khối sơ đồ thành phố hiển thị 3D.
- Chúng ta chỉ mới kiểm tra được phân nửa thôi, trong quận Phòng Khách này vẫn còn ba mươi tám toà nhà có khả năng đặt hệ thống máy chủ nữa. – Alan vừa nói vừa chỉ vào danh sách các toà nhà khả nghi. – Hệ thống đó khá lớn, cần phải có một trung tâm với các đường truyền cực mạnh, mới có thể đảm đương xử lý hết toàn bộ các chức năng của thành phố. Mục tiêu kế tiếp còn có trung tâm giao dịch chứng khoán Chợ Đá, toà nhà liên ngân hàng ... Xin lỗi đại tá, có tín hiệu liên lạc của đội thiếu tá Totem.
Alan đang nói thì màn hình đột nhiên chuyển sang chế độ kết nối cuộc gọi. Tiếp theo là hình ảnh cuộc gọi video hiện trên màn hình. Hình ảnh gương mặt Totem dí sát vào máy cam, ánh sáng chớp giật không rõ ràng lắm. Nếu trước đây có ai nghi ngờ thiếu tá Totem không biết biểu cảm thì người đó đã lầm. Hiện nay, trên gương mặt anh ta, mọi người có thể thấy nét rúm ró vì kinh hoàng cực độ.
“Bọn chúng ở khắp nơi...” Giọng Totem rè rè rột roẹt vì tín hiệu đường truyền không tốt lắm. Có đoạn nghe được, có đoạn tín hiệu không rõ ràng “... Smith đã lây nhiễm và anh ta đột nhiên tấn công chúng tôi. Maureen cũng chết luôn rồi... rẹt rẹt ... chúng tràn ra từ ... mọi nơi ... chỉ còn lại băng đạn cuối cùng ... lối đi cũ... không...hệ thống liên lạc ...” Và sau đó máy camera vì lật nhào xuống sàn, hình ảnh cuối cùng mà mọi người nhìn thấy chính là Totem bị một đám người bâu lại cắn xé. Anh ta cố gắng giãy dụa, một vài phát súng được bắn ra nhưng cũng không cứu vãn được tình hình. Totem trong nỗ lực cuối cùng đã cầm súng bắn vào đầu mình.Máu cùng thứ vật chất trắng trong đầu anh phun thẳng về phía camera. Alan hãi hùng quay mặt đi chỗ khác. Frank nãy giờ đứng phía sau bọn họ nhìn màn hình cũng trở nên cứng đờ, cây xúc xích trong miệng không biết nên lấy ra hay nuốt xuống. Ben bỏ dỡ đĩa mì của mình, không ăn vô nổi nữa. Andy với tay tắt ngay đi màn hình đẫm máu trước mặt mình. Không khí trong phòng chợt trầm xuống hẳn.
Lẽ ra lối đi đó phải tuyệt đối an toàn chứ, lúc bọn họ đi vào có gặp bất cứ trở ngại gì đâu. Ngoại trừ mấy cái bẫy điện tử đã bị Alan vô hiệu hoá hết rồi. Còn người nhiễm bệnh, những thây ma đó từ đâu chui ra mới được? Bọn họ đã lùng sục khắp cả quận này mà có tìm thấy con Zombie nào đâu. Andy ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu suy nghĩ.
“Cuối cùng, mình đã bỏ sót thứ gì?”
Manh mối, anh đang cần một manh mối để thoát ra tình trạng chết tiệt này.
Chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc chỉ vào vị trí mười một giờ năm mươi phút. Thành phố Mái Ấm đã trải qua hai mươi bốn tiếng từ sau thời điểm bị tấn công. Chưa có bất cứ thông tin nào liên lạc ra bên ngoài, và hiện nay đội trinh sát số một thì đang bị mắc kẹt.
^_^
Jackson lái robot Prime lao băng băng trên đại lộ AI, vận tốc hiện nay đã là 160km/h. “Tuyệt vời! Và vẫn có thể tăng tốc được nữa.” Jackson hăng hái muốn kiểm nghiệm thêm các tính năng của Prime. Con robot này được thiết kế với các ứng dụng cực kỳ tuyệt diệu, hết lần này đến lần khác làm cho anh ta bất ngờ. Một cỗ máy chiến đấu không khoan nhượng, một phương tiện di chuyển số dzách, ngoài ra còn có khả năng gì nữa? Nếu nó còn có thể lặn xuống nước và bay lên trời thì Jackson cam đoan đây chính là con robot dành cho siêu anh hùng trong tương lai.
Cao gần ba mét trong trạng thái bình thường (còn có thể co duỗi ra đến 5m) , nặng 6T và đường kính thân khoảng 1,8m. Ro bot DN 001X là dòng thử nghiệm hiện đại nhất của cơ sở công nghiệp nặng Heaven (dĩ nhiên trực thuộc tập đoàn Thành Gia). Mục đích chế tạo chưa rõ ràng, “Có lẽ là tự thách thức giới hạn của công nghệ chăng?”, nhưng dù sao Jackson có thể khẳng định đây không phải là robot chế tạo cho mục đích thương mại. Không có tên điên nào lại lắp động cơ đẩy phản lực ATOM 686 (loại dành cho tên lửa) vào một thiết bị dân dụng cả.
Jackson ngồi thoải mái trong buồng lái với hệ thống làm mát mới chỉnh lại và bộ màn hình 360o cho phép anh quan sát xung quanh chẳng khác nào đang chạy bộ thật sự vậy. Các thông số đo đạc đang chạy rần rần xung quanh Jackson. Có cái anh có thể hiểu nhưng có cái Jackson chẳng biết để làm gì. “Thôi để từ từ nghiên cứu sau!”
Tín hiệu định vị đang liên tục chớp nháy báo hiệu cho Jackson biết anh đã đến gần vị trí mục tiêu rồi. Sau khi vượt qua quận Cầu Thang, khu vực dân cư Hành Lang số 1 thì sẽ đến cổng vào quận Phòng Ngủ Chính. Thật dễ đi, giống như đi tham quan một ngôi nhà ngoại ô vui vẻ vậy. Chỉ có điều nó rộng hơn một ngôi nhà bình thường gấp triệu lần và chẳng vui vẻ gì hết.
Anh giảm chân ga và rà thắng khi quẹo qua một khúc cua. Lái robot Prime thật là cả một thử thách thể lực vì nó buộc bạn phải sử dụng tất cả các khả năng của mình, cả chân, cả tay thậm chí cả ra lệnh bằng giọng nói. Xung quanh Jackson là hàng ngàn những nút bấm trên màn hình cảm ứng, ngoài ra còn một lô lốc những cần gạt, công tắc điều khiển ... dùng để vận hành một con robot hình người hoạt động cả chân lẫn tay theo những mục đích cầu kỳ nhất. Có thể bạn không tin, nhưng Prime thậm chí còn có thể chơi đàn dương cầm nữa đấy. (dĩ nhiên với một cây đàn đặt biệt có thể chịu đựng được sức mạnh của nó)
“Ôi quỷ thần ơi, cái quái gì đang xảy ra thế này!”
Con đường trước mặt Jackson trải dài cả cây số đen đặc người và người. Dường như người dân trong toàn bộ thành phố này đều đã tập trung hết về phía cổng vào của quận Phòng Ngủ Chính. Một ô màn hình quay zoom cận cảnh vào đám đông. Gương mặt vô hồn không sức sống, làn da tái mét đang nổi lên những ban tím, đặc trưng thể hiện độ thi biến của những xác chết. Thân người tả tơi, quần áo rách, máu me ... Toàn bộ đám người này đều đã nhiễm virus Z, đã chết và biến thành zombie.
“Ở đây có đến hàng chục ngàn người.” Jackson kinh hoàng nhận ra độ tệ hại của sự việc.
Bởi vì phía trước không thể đi tiếp nên Jackson đành phải bắn lao móc vào một toà nhà năm tầng bên đường, sau đó đu dây lên tầng thượng của toà nhà. Từ đây anh có thể quan sát đầy đủ tình hình của sự việc. Đám zombie đang chen lấn ép nhau về phía cánh cổng rào phía cuối con đường. Bọn thây ma dẫm đạp nhau, chen lên nhau đã sắp cao bằng cánh cổng. Cả núi người đè lên khiến cánh cổng cong oằn.
“Có lẽ nó không chịu đựng lâu hơn được nữa, sắp bục vỡ ra rồi.”
Camera bên ngoài robot lại zoom sâu hơn về phía bên kia cánh cổng. Có vài người đàn ông đi lại một cách khẩn trương. Những người mặc áo vest đen lịch lãm nhưng trong tay ai cũng đang lăm lăm một khẩu súng hạng nặng, mắt không ngừng canh chừng đám đông ngoài cổng.
“Những người sống sót?”
Jackson bật hệ thống cuộc gọi video cho đội chỉ huy.
- Thưa sếp, tôi đã tìm ra toàn bộ người trong thành phố này đi đâu rồi!
^_^
Bobby lo lắng đi qua đi lại phía trước cổng chính của dinh thự. Hệ thống phòng vệ đã ngắt điện quá sớm, khiến cho cánh cửa dày mười lăm mét của quận Phòng Ngủ Chính không kịp hạ xuống. Cho nên bây giờ ngăn cách họ với bọn quái vật ngoài kia chỉ có một cánh cổng rào mỏng manh.
- Chúng sắp vượt qua cổng rào mất thôi. – Ed lên tiếng.
Bọn họ đều là quản gia trong dinh thự, chuyện cầm súng chiến đấu này vốn không phải là sở trường của Ed và Bobby. Cái bọn họ tinh thông nhất là làm sao xếp khăn ăn thật đẹp mắt, ngỗng quay dùng với loại rượu nào thì thật là tuyệt.Nhưng bây giờ bọn họ đang phải cầm súng, đứng canh bọn thây ma chuẩn bị tràn vào nhà.
Lẽ ra đêm nay là một đám cưới thật hoành tráng, lễ hội lớn nhất trong mười mấy năm qua của nhà họ Thành. Mọi chuyện đang êm đẹp thì thảm hoạ đã ập xuống. Có rất nhiều người chết, máu chảy lênh láng khắp nơi. Bobby nhìn những thây ma mặc trang phục dạ hội tuyệt đẹp, những con người trước đó lịch sự rạng ngời bây giờ đã trở thành những con quái vật thèm ăn thịt sống.
- Chúng ta là những người cuối cùng rồi! – Banny lên tiếng than vang. – Cả PROUD cũng không kịp làm gì thì chúng ta có lẽ chỉ còn chết chắc.
Trong đám đông điên cuồng ngoài kia cũng có những người bạn đã từng quen biết với bọn họ, những người mặc trang phục đen với chữ PROUD đầy tự hào sau lưng. Đó là những người tràn ra chiến đấu đầu tiên, nhờ vậy một số đông người đã chạy kịp vào trong trước khi cửa rào đóng lại. Bobby là một trong số những người đã được cứu đó, còn đội PROUD toàn bộ đã bị biến thành thây ma đang gào rú ngoài cổng kia. Bobby cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng. Khẩu súng săn trong tay anh càng lúc càng nặng trĩu hơn.
Ầm... một tiếng động lớn vang lên khiến cả ba người đàn ông hoảng sợ quay lại ngó. Có một mũi tên móc được bắn thẳng vào vách tường bằng bêtông. Sau đó là một con robot đu dây nhảy qua khỏi cổng rào đáp thẳng xuống đất trước mặt họ. Một kiểu hành động theo đúng kịch bản phim, “Sự kết hợp giữa Người Sắt và Người Nhện chăng?”
Cả ba người hoảng sợ nâng súng lên ngắm vật thể lạ vừa mới xuất hiện đó. Tiếng lên đạn vang lên cạch cạch trong không gian. Quản gia của nhà họ Thành đều không phải là người đơn giản, tất cả đều đã được đạo tạo qua lớp bắn súng. Họ có thể bảo đảm đối tượng khả nghi trong vòng bán kính năm mét đều sẽ bị hạ gục.
- Khoan, khoan đã đừng bắn. Đây là SSC ... lộn ... không phải ... là PROUD cứu viện đây! – Jackson hoảng hồn la lên qua micro.
Cả ba người nghe vậy thì vui mừng kinh ngạc. Nhưng họ cũng chưa chịu buông súng xuống cho đến khi bụi mờ tan đi bớt và cái logo Thành Gia hiện ra sáng lấp lánh trên người con ro bot.
- Đúng là người trong gia đình rồi! – Bobby lên tiếng. – Ed, đi gọi tổng quản đi.
Người quản gia tên Ed nghe vậy liền ngay lập tức hối hả chạy đi. “Đội cứu viện đến rồi!” Anh ta vui mừng đến nỗi sắp vấp ngã, sau đó lại loạng choạng chạy đi tiếp.
- Anh bạn, đội cứu viện có bao nhiêu người, đã tiến vào tới đâu rồi? – Banny vui mừng chạy tới hỏi chuyện con robot.
Có một thoáng ngần ngừ trong cách trả lời. Jackson biết bọn người này đang tuyệt vọng lắm rồi. Anh chọn lựa cách nói thuyết phục phù hợp nhất trong hoàn cảnh này. Jackson mở khoang lái ra để nói chuyện trực tiếp với họ. Cách này có thể trấn an tinh thần của đối phương hiệu quả hơn.
- Đã tổng động viên PROUD trên toàn quốc đến đây rồi. Hiện nay tập trung bên ngoài thành phố là lực lượng chính đã có trên một ngàn người. Số lượng còn có thể tăng lên trong vòng vài ngày tới.
- Mọi người cuối cùng đã tới rồi. – Banny vui mừng đến rơi nước mắt.
Có ai trong tình trạng của bọn họ mới hiểu được sự kinh hoảng tột độ mà họ đã nếm trải trong 24 giờ qua. Chứng kiến cảnh những người mình quen biết ăn thịt lẫn nhau không phải là một cảm giác dễ chịu lắm. Hơn nữa, sự lo sợ bản thân mình bị biến thành những con quái vật giống như vậy còn khiến bọn họ bị ức chế tinh thần hơn. Nếu tình trạng này kéo dài, chắc họ có thể bị ép tới phát điên mất.
- Đã có bao nhiêu người vào thành phố rồi? – Bobby vẫn là người bình tĩnh hơn, anh hỏi cặn kẽ.
- Chúng tôi là đội trinh sát tiên phong. Do thành phố bị cách ly nên bên ngoài không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Nếu không tác động vào hệ thống chính thì không thể mở cổng cho đội PROUD vào được. Chúng tôi đột nhập theo đường tiểu ngạch, lực lượng chỉ có khoảng mười người thôi.
Jackson vừa nói xong thì hai người Bobby và Banny xụ mặt xuống thấy rõ. Chỉ có mười người thôi, chỉ có mười người thì làm sao ứng phó với tình trạng này. Họ lại đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn cánh cổng sắt đang bị ép tới cong oằn. Có vẻ như bọn zombie đang chất cao thêm một lớp nữa thì phải.
Có thêm bốn người nữa vừa chạy tới chỗ bọn họ. Dẫn đầu là người thanh niên cao gầy mặc bộ tuxedo sang trọng màu đen. Anh ta có mái tóc sáng màu được vuốt gel ép chặt theo đúng kiểu những quý tộc lịch lãm nhất. Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh lơ, găng tay trắng, đôi giày được đánh bóng lộn khiến Jackson liên tưởng ngay đến sếp Andy. Giữa bọn họ có một nét tương đồng nào đó mà ‘dân thường’ như Jackson không thể nào hiểu được.
- Xin chào tôi là tổng quản của gia đình họ Thành, Gilbert Van Hammer. – Anh ta mỉm cười một cách lịch sự, sau đó từ tốn bắt tay Jacksons.
“Van Hammer?” Jackson ngạc nhiên vì tổng quản quản Thành gia lại là một người ngoại quốc. Trước giờ Thành gia nổi tiếng là cổ điển và thuần Việt nhất trong toàn quốc. Xem ra thứ gì cũng có ngoại lệ của nó.
- Anh Hammer, tôi là Trần Giang Sơn, Jackson Trần. Tôi thuộc đội trinh sát của PROUD, chúng tôi đang tìm hệ thống trung tâm điều khiển thành phố. PROUD cần phải truyền tin tức cho tổng bộ bên ngoài, hơn nữa cũng cần mở các cánh cổng cho lực lượng chính vào trong.
- Nhưng đây là thông tin tuyệt mật, cấp thẩm quyền của tôi không cho phép.
Gilbert mỉm cười lịch sự từ chối. Dù đang trong bất cứ trường hợp nào, anh ta cũng không vứt bỏ các quy tắc đã định.Gương mặt tươi cười của Gilbert khiến Jackson nổi nóng, anh muốn vung một nắm đấm vào cái vẻ tươi cười đáng phỉ nhổ kia. Bây giờ bọn họ đang là người cần được cứu mà, vậy mà dám đem cái bộ mặt tiếp tân hàng không khi thông báo chuyến bay bị huỷ để nói chuyện với anh.
Trong lúc Jackson đang muốn nhào ra khỏi robot để tẩn cho gã kia một trận thì có tiếng Andy trong kênh liên lạc. Jackson miễn cưỡng giao tai nghe cho Gilbert.
- Vâng Hammer xin nghe! – Gilbert lịch sự trả lời cú gọi. Anh ta quyết định sẽ không phun ra bất cứ thứ gì nếu chưa được lệnh của ông chủ. - Cậu chủ Andy? – Gilbert la lớn thiếu điều muốn nhảy dựng lên. – Vâng, hệ thống nắm phía sau màn hình khổng lồ ở trung tâm. Còn bộ điều khiển nằm ở tầng hầm ngay dưới quảng trường...
Jackson ngạc nhiên khi Gilbert dễ dàng khai vanh vách hết mọi chuyện. Khi nhận lại tai nghe từ Gilbert, Jackson còn thấy tay anh ta run run. Gilbert giống như đang xúc động dữ dội, tuy miệng mỉm cười nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu như sắp khóc.
“Tên này có những trạng thái biểu cảm thật phức tạp”
Jackson còn dự định nói gì đó tiếp theo nhưng anh không nhớ nữa. Chuyện tiếp theo mà Jackson còn nhớ là tiếng đứt gãy lớn, sau đó là cánh cổng sắt đổ ầm xuống. Hàng trăm xác người chồng lấn giãm đạp đổ xuống như lũ tràn. Cuối cùng sự việc tệ hại nhất đã xảy ra rồi. Jackson đóng ầm cửa buồng lại lại, anh thiết lập cho Prime sang trạng thái chiến đấu. “Hy vọng có thể cầm chân cho bọn Gilbert có thời gian kịp chạy đi.
Thế nhưng thật không ngờ,chẳng có ai chạy đi hết. Trái ngược với vẻ sợ hãi, tuyệt vọng và khóc lóc lúc trước, nét mặt những người quản gia đột nhiên đanh lại. Vũ khí trên tay họ đã lăm lăm sẵng sàng. Gilbert mỉm cười một cách tà mị, rút từ sau lưng ra một cây dao cắt bánh. Lưỡi dao dài khoảng bốn tấc loé lên ánh bén ngót.
Sau đó Gilbert bắt đầu xông lên
/76
|