Nhờ việc hắn ra tay mà Bạch gia càng lâm vào bước đường chuẩn bị phá sản,nguồn vốn lưu động bị giám đốc biển thủ,chạy trốn mất.Bạch gia nợ nần chồng chất,không còn ai chăm lo cho Bạch Vân nữa,cô ta từ một đại minh tinh trở thành một kẻ không ai ngó ngàng,ngày nào cũng lang thang ở bar cho hết ngày...Có một lần,khi uống say rượu,cô ta bị đưa lên giường của một tên tổng giám đốc tập đoàn nhỏ.Chuyện đã xảy ra rồi,hiện tại cô ta không còn gì cả,lại bị tên giám đốc kia uy hiếp,cô ta buộc phải theo lão ta làm baby giải tỏa mỗi khi lão ta chán,buồn....Đến một ngày:
-Sao cô dám đánh cô ấy???
CHÁT...Lão già đánh vào mặt cô gái trẻ đối diện.Mặt cô đỏ ửng lên,hằn rõ 5 ngón tay.
-Hừ,chơi chán tôi rồi còn đi tìm gái???Ông là một kẻ bệnh hoạn,lại dám đưa tôi lên giường cấp trên của ông???Tôi không phải một món hàng....
Cô gái chưa nói xong thì CHÁT....Một cái tát nữa được giáng xuống.Lần này là người phụ nữ kia ra tay.
-Cô còn tưởng cô vẫn là đại minh tinh cao cao tại thượng sao???Cô nhìn lại mình đi,bây giờ ngay cả Bạch gia cũng không cần cô,cô không phải đồ đã bị dùng nhiều lần rồi???Có tư cách gì so sánh với tôi???Tôi cũng không như cô,tôi đến bàn chuyện làm ăn với ông ta,nhưng bây giờ...
Cô ta quay ra trừng ông ta: Có lẽ không cần nữa .NÓi xong,liền quay người bỏ đi.Mặc cho lão giám đốc van xin,giải thích,...vẫn không có hiệu quả.Đương nhiên,sau việc này,Bạch Vân lại chịu hành hạ về thể xác.Quần áo bị xé rách hết,dâu tây rải khắp người...Còn lại một mình trong căn phòng tối cô ta khóc. Vũ,anh tuyệt tình như vậy,có từng nghĩ cho em???Chúng ta là thanh mai trúc mã,lớn lên cùng nhau bao nhiêu năm cũng không bằng anh gặp Lục Tiểu Phàm vài tuần...Anh vì cô ta đẩy em đến bước đường này,haha...haha...hức hức .Giọt nước mắt rơi trên má Bạch Vân,cô ta đã thực sự thống khổ...Ting...ting.Tiếng chuông điện thoại reo lên,là tin nhắn nhưng là số lạ. Bạch Vân,tôi có khả năng giúp cô trả thù.Nếu có hứng thú,7h ngày mai đến khách sạn Ban Mai,phòng 3017,tôi đợi cô. Bạch Vân thấy khó hiểu,rốt cuộc người này là ai???Nhưng không quan trọng,chỉ cần có thể trả thù,cô ta nguyện làm tất cả.Bây giờ cô ta đã không còn gì để mất nữa.
*Trở lại bệnh viện*
Sau khi phẫu thuật được hai ngày,nó vẫn hôn mê và chưa có dấu hiệu tỉnh lại.Hắn thì ngày nào cũng cúp học,đến chăm sóc nó từ sáng tới tối.Chuyện nó bị thương ba mẹ nó cũng biết,họ vô cùng giận giữ.Tuy nhiên,hiện tại họ đang bận chống đỡ công ty,dạo gần đây nghe nói họ đang tích cực chặn đứt các mối tiếp vốn của Bạch gia,nhờ vậy công ty của Bạch gia mới có thể sụp nhanh vậy.
-Liệu khi nào em mới tỉnh lại đây???
Hắn khẽ vuốt mái tóc của nó.Nhìn lúc nó ngủ tựa như thiên sứ vậy.Hắn không biết rằng mình đã thích nó từ bao giờ,có lẽ,...giống như tiểu thuyết chăng,gặp một lần đã nhất kiếm chung tình???Dĩ nhiên là không...
Ba năm trước,nó có dịp trở lại Anh vào dịp hè.Vì thành tích học tập tốt ,nó không cần chuyển về Anh học .Cũng bởi vậy,ngày nào nó cũng dạo phố,ăn kem,...Cuộc sống cứ nhàm chán như vậy.Một lần,nó định đi tìm một tiệm bánh kem mới mở,nghe nói ăn rất ngon.Nó không thạo đường lắm nên phải dùng điện thoại định vị.Pip...Pip...Đi thẳng 200m,rẽ trái,tiếp tục đi thẳng....Đến hẻm số 4 tiếp tục đi thẳng là đến.Nó rủa thầm,định vị thôi,có cần dài vậy không???Nói vậy thôi chứ nó vẫn đi theo chỉ dẫn.Có điều,khi đi vào hẻm số 4 thì là đường cụt,lại còn gặp ẩu đả chứ.Một cậu bé chừng bằng tuổi nó đang bị một đám côn đồ vây quanh,nó có thể thấy cậu ta rất cừ.Tuy nhiều người nhưng cậu ta bị đánh cũng không te tua lắm.Nó đi đến,quát lớn:
-Cút.
Giọng nói lanh lảnh vang lên,tất cả mọi người như bị đình chỉ hoạt động,đồng loạt quay lại nhìn nó.
-Sao cô dám đánh cô ấy???
CHÁT...Lão già đánh vào mặt cô gái trẻ đối diện.Mặt cô đỏ ửng lên,hằn rõ 5 ngón tay.
-Hừ,chơi chán tôi rồi còn đi tìm gái???Ông là một kẻ bệnh hoạn,lại dám đưa tôi lên giường cấp trên của ông???Tôi không phải một món hàng....
Cô gái chưa nói xong thì CHÁT....Một cái tát nữa được giáng xuống.Lần này là người phụ nữ kia ra tay.
-Cô còn tưởng cô vẫn là đại minh tinh cao cao tại thượng sao???Cô nhìn lại mình đi,bây giờ ngay cả Bạch gia cũng không cần cô,cô không phải đồ đã bị dùng nhiều lần rồi???Có tư cách gì so sánh với tôi???Tôi cũng không như cô,tôi đến bàn chuyện làm ăn với ông ta,nhưng bây giờ...
Cô ta quay ra trừng ông ta: Có lẽ không cần nữa .NÓi xong,liền quay người bỏ đi.Mặc cho lão giám đốc van xin,giải thích,...vẫn không có hiệu quả.Đương nhiên,sau việc này,Bạch Vân lại chịu hành hạ về thể xác.Quần áo bị xé rách hết,dâu tây rải khắp người...Còn lại một mình trong căn phòng tối cô ta khóc. Vũ,anh tuyệt tình như vậy,có từng nghĩ cho em???Chúng ta là thanh mai trúc mã,lớn lên cùng nhau bao nhiêu năm cũng không bằng anh gặp Lục Tiểu Phàm vài tuần...Anh vì cô ta đẩy em đến bước đường này,haha...haha...hức hức .Giọt nước mắt rơi trên má Bạch Vân,cô ta đã thực sự thống khổ...Ting...ting.Tiếng chuông điện thoại reo lên,là tin nhắn nhưng là số lạ. Bạch Vân,tôi có khả năng giúp cô trả thù.Nếu có hứng thú,7h ngày mai đến khách sạn Ban Mai,phòng 3017,tôi đợi cô. Bạch Vân thấy khó hiểu,rốt cuộc người này là ai???Nhưng không quan trọng,chỉ cần có thể trả thù,cô ta nguyện làm tất cả.Bây giờ cô ta đã không còn gì để mất nữa.
*Trở lại bệnh viện*
Sau khi phẫu thuật được hai ngày,nó vẫn hôn mê và chưa có dấu hiệu tỉnh lại.Hắn thì ngày nào cũng cúp học,đến chăm sóc nó từ sáng tới tối.Chuyện nó bị thương ba mẹ nó cũng biết,họ vô cùng giận giữ.Tuy nhiên,hiện tại họ đang bận chống đỡ công ty,dạo gần đây nghe nói họ đang tích cực chặn đứt các mối tiếp vốn của Bạch gia,nhờ vậy công ty của Bạch gia mới có thể sụp nhanh vậy.
-Liệu khi nào em mới tỉnh lại đây???
Hắn khẽ vuốt mái tóc của nó.Nhìn lúc nó ngủ tựa như thiên sứ vậy.Hắn không biết rằng mình đã thích nó từ bao giờ,có lẽ,...giống như tiểu thuyết chăng,gặp một lần đã nhất kiếm chung tình???Dĩ nhiên là không...
Ba năm trước,nó có dịp trở lại Anh vào dịp hè.Vì thành tích học tập tốt ,nó không cần chuyển về Anh học .Cũng bởi vậy,ngày nào nó cũng dạo phố,ăn kem,...Cuộc sống cứ nhàm chán như vậy.Một lần,nó định đi tìm một tiệm bánh kem mới mở,nghe nói ăn rất ngon.Nó không thạo đường lắm nên phải dùng điện thoại định vị.Pip...Pip...Đi thẳng 200m,rẽ trái,tiếp tục đi thẳng....Đến hẻm số 4 tiếp tục đi thẳng là đến.Nó rủa thầm,định vị thôi,có cần dài vậy không???Nói vậy thôi chứ nó vẫn đi theo chỉ dẫn.Có điều,khi đi vào hẻm số 4 thì là đường cụt,lại còn gặp ẩu đả chứ.Một cậu bé chừng bằng tuổi nó đang bị một đám côn đồ vây quanh,nó có thể thấy cậu ta rất cừ.Tuy nhiều người nhưng cậu ta bị đánh cũng không te tua lắm.Nó đi đến,quát lớn:
-Cút.
Giọng nói lanh lảnh vang lên,tất cả mọi người như bị đình chỉ hoạt động,đồng loạt quay lại nhìn nó.
/20
|