Úy Hải Lam đã sớm quên đi mùi vị đau đớn bằng roi quất này, sợ rằng so với thân thể bị thương với vết thương trong lòng căn bản cũng không đáng nhắc tới. Cô không trả lời, chỉ như vậy nhìn anh nhưng lại cảm thấy buồn cười. Chẳng lẽ những thứ này không phải là do anh tạo thành ư? Để cho cô xuất hiện với thân phận người tình của anh, khiến cô dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Khóe miệng nâng lên một đường cong, cô mở miệng nói Đây không phải là điều anh muốn nhìn thấy sao?
Lôi Thiệu Hành lập tức buông lỏng tay của cô ra.
Vốn coi như không khí hòa hợp, trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì.
Bọn họ giống như hai con nhím làm đau nhói đối phương lẫn nhau,chưa thấy đầm đìa máu tươi cũng không chịu từ bỏ ý đồ.
Tóc chưa khô, Úy Hải Lam liền nằm xuống, quay lưng đi không nhìn anh nữa.
Một lát sau, sau lưng vang lên tiếng thút thít, theo đó là tiếng nước mắt chảy.
Tin tức đã sớm kết thúc, hiện nay đang quảng cáo một bộ phim vừa ra mắt cũng không biết tên, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng âm nhạc và lời kịch giữa nam và nữ.
Chợt âm thanh dừng lại toàn bộ.
Úy Hải Lam căn bản cũng không có ngủ, chỉ cảm thấy bên tai một hồi yên lặng, trong lòng lại dấy lên cảm giác lo lắng.
Thời gian dài yên lặng không tiếng động, ngay sau đó ngửi thấy mùi thuốc lá.
Anh đang hút thuốc lá.
Gian phòng không có ánh sáng, Lôi Thiệu Hành yên lặng rút ra châm điếu thuốc. Ánh sáng ở ngón giữa lóe lên, giữa những cái chớp tắt là ánh sáng anh đang nhìn cô.
Thân thể cô gầy ốm, trong bóng tối nho nhỏ co lại thành một đoàn.
Đến một ngụm khói cuối cùng hít vào phổi, một loại cảm giác nóng bức cháy lên, dụi tàn thuốc, Lôi Thiệu Hành đứng dậy lên giường. Úy Hải Lam cảm giác có động tĩnh, khẩn trương nghiêng người, thế nhưng anh lại từ phía sau ôm lấy cô, ôm luôn cả người và chăn cùng nhau, tất cả cũng không buông tha. Chiếc giường này cũng hết sức hẹp, anh xông vào khiến cho giường lớn phát ra tiếng vang kẽo kẹt, chỉ hai cô bé thôi cũng lộ vẻ chật chội, mà hiện tại huống chi anh là một người đàn ông mạnh khoẻ.
“Không phải anh đã bảo đảm sao? Cô tức giận chất vấn.
Bảo đảm không động vào em nhưng không bảo đảm không thể ôm em ngủ. Giọng anh trầm thấp gần như vậy.
Chen lấn như vậy, làm sao ngủ?
Em có thể nằm sấp lên người anh ngủ. Anh lại muốn đem cô lên thân mình, không để cho cô xuống phía dưới.
Úy Hải Lam lúng túng nằm trên người anh, chỉ muốn đi xuống Giường để anh ngủ, em ngủ trên sàn nhà.
Lôi Thiệu Hành vịn eo của cô không để cho cô rời đi Hoặc là ngủ chung giường, hoặc là ngủ chung dưới sàn nhà, em chọn một.
Em không muốn nằm. Cô cắn răng nói.
Quả nhiên Lôi Thiệu Hành ôm cô đặt vào vị trí bên cạnh, bàn tay to của anh vòng qua hông của cô, khẽ vuốt sống lưng của cô Ngủ đi.
Trên người anh tản ra mùi bạc hà đã từng ngửi qua, nhàn nhạt quấn quanh về phía cô, có loại hiệu quả ổn định tâm thần. Cô vốn đang gượng chống lại không ngủ nhưng đầu óc hỗn loạn, trước mắt cũng mơ hồ, ý thức cũng dần dần không rõ. Cố gắng lườm một cái, cô cuối cùng không chống cự nổi mỏi mệt đã ngủ. Từ nhỏ cô luôn ngủ chỉ có một mình, chưa từng có người làm bạn, lại càng chưa có ôm cô ngủ như vậy bao giờ.
Thế nhưng cả đêm, lại giống như kỳ tích. cảm giác có một giấc ngủ tốt như vậy, ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, ánh mắt đối nhau, một nụ cười mỉm rõ ràng hiện lên trong mắt.
Chào buổi sáng. Anh khàn khàn giọng mở miệng, đáy mắt hẳn là dịu dàng vô hạn.
Úy Hải Lam sợ run lên, rồi
Khóe miệng nâng lên một đường cong, cô mở miệng nói Đây không phải là điều anh muốn nhìn thấy sao?
Lôi Thiệu Hành lập tức buông lỏng tay của cô ra.
Vốn coi như không khí hòa hợp, trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì.
Bọn họ giống như hai con nhím làm đau nhói đối phương lẫn nhau,chưa thấy đầm đìa máu tươi cũng không chịu từ bỏ ý đồ.
Tóc chưa khô, Úy Hải Lam liền nằm xuống, quay lưng đi không nhìn anh nữa.
Một lát sau, sau lưng vang lên tiếng thút thít, theo đó là tiếng nước mắt chảy.
Tin tức đã sớm kết thúc, hiện nay đang quảng cáo một bộ phim vừa ra mắt cũng không biết tên, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng âm nhạc và lời kịch giữa nam và nữ.
Chợt âm thanh dừng lại toàn bộ.
Úy Hải Lam căn bản cũng không có ngủ, chỉ cảm thấy bên tai một hồi yên lặng, trong lòng lại dấy lên cảm giác lo lắng.
Thời gian dài yên lặng không tiếng động, ngay sau đó ngửi thấy mùi thuốc lá.
Anh đang hút thuốc lá.
Gian phòng không có ánh sáng, Lôi Thiệu Hành yên lặng rút ra châm điếu thuốc. Ánh sáng ở ngón giữa lóe lên, giữa những cái chớp tắt là ánh sáng anh đang nhìn cô.
Thân thể cô gầy ốm, trong bóng tối nho nhỏ co lại thành một đoàn.
Đến một ngụm khói cuối cùng hít vào phổi, một loại cảm giác nóng bức cháy lên, dụi tàn thuốc, Lôi Thiệu Hành đứng dậy lên giường. Úy Hải Lam cảm giác có động tĩnh, khẩn trương nghiêng người, thế nhưng anh lại từ phía sau ôm lấy cô, ôm luôn cả người và chăn cùng nhau, tất cả cũng không buông tha. Chiếc giường này cũng hết sức hẹp, anh xông vào khiến cho giường lớn phát ra tiếng vang kẽo kẹt, chỉ hai cô bé thôi cũng lộ vẻ chật chội, mà hiện tại huống chi anh là một người đàn ông mạnh khoẻ.
“Không phải anh đã bảo đảm sao? Cô tức giận chất vấn.
Bảo đảm không động vào em nhưng không bảo đảm không thể ôm em ngủ. Giọng anh trầm thấp gần như vậy.
Chen lấn như vậy, làm sao ngủ?
Em có thể nằm sấp lên người anh ngủ. Anh lại muốn đem cô lên thân mình, không để cho cô xuống phía dưới.
Úy Hải Lam lúng túng nằm trên người anh, chỉ muốn đi xuống Giường để anh ngủ, em ngủ trên sàn nhà.
Lôi Thiệu Hành vịn eo của cô không để cho cô rời đi Hoặc là ngủ chung giường, hoặc là ngủ chung dưới sàn nhà, em chọn một.
Em không muốn nằm. Cô cắn răng nói.
Quả nhiên Lôi Thiệu Hành ôm cô đặt vào vị trí bên cạnh, bàn tay to của anh vòng qua hông của cô, khẽ vuốt sống lưng của cô Ngủ đi.
Trên người anh tản ra mùi bạc hà đã từng ngửi qua, nhàn nhạt quấn quanh về phía cô, có loại hiệu quả ổn định tâm thần. Cô vốn đang gượng chống lại không ngủ nhưng đầu óc hỗn loạn, trước mắt cũng mơ hồ, ý thức cũng dần dần không rõ. Cố gắng lườm một cái, cô cuối cùng không chống cự nổi mỏi mệt đã ngủ. Từ nhỏ cô luôn ngủ chỉ có một mình, chưa từng có người làm bạn, lại càng chưa có ôm cô ngủ như vậy bao giờ.
Thế nhưng cả đêm, lại giống như kỳ tích. cảm giác có một giấc ngủ tốt như vậy, ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, ánh mắt đối nhau, một nụ cười mỉm rõ ràng hiện lên trong mắt.
Chào buổi sáng. Anh khàn khàn giọng mở miệng, đáy mắt hẳn là dịu dàng vô hạn.
Úy Hải Lam sợ run lên, rồi
/192
|