Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 131 - Chương 131

/192


Ra khỏi nơi trọ cũng không có tài xế đến đây đưa đón.

Lôi Thiệu Hành thân cao, chân cũng dài, cho nên cất bước tương đối lớn. Hai người vốn sánh vai đi bên nhau, bất tri bất giác anh liền nhanh hơn cô mấy bước. Úy Hải Lam cũng không quan tâm mặc anh đi ở phía trước. Cô từ từ ngẩng đầu nhìn về phía anh, như anh bây giờ, ăn mặc đều rất tùy ý, chỉ đơn giản nhìn thấy bóng lưng cảm thấy anh bình thường chính là một anh chàng đẹp trai. Nhưng anh một lần quay đầu lại thì rất nguy hiểm, một khuôn mặt yêu nghiệt gieo họa cho nhân gian.

Muốn ăn gì?

Anh đang phía trước trầm giọng hỏi, Úy Hải Lam trầm mặc không một tiếng động.

Lôi Thiệu Hành nghiêng đầu liếc cô một cái, hỏi lần nữa Đến cùng là ăn cái gì?

Rốt cuộc, cô trả về hai chữ Tùy ý.

Tùy ý? Có món gì gọi là tùy ý sao? Làm sao anh lại không biết đây? Em hãy nói cho anh nghe xem, tùy ý là cái gì? Lôi Thiệu Hành thong thả hỏi.

Úy Hải Lam đột nhiên nhớ đến một bộ phim, thật sự nhịn không được, cau mày nói Sao anh lại giống như Đường Tăng?

Ơ? Hoà thượng mặt trắng đó đặc biệt phong lưu? Lôi Thiệu Hành cười trả lời.

Phong lưu? Úy Hải Lam ngạc nhiên, Đường Tăng phong lưu nơi nào?

Ông ta còn không phong lưu sao? Dọc trên đường đi Tây Thiên, ông có bao nhiêu thiếu nữ, một đôi tay cũng đếm không hết.

Úy Hải Lam suy nghĩ một chút, nếu thật sự là như thế, sự phong lưu của Đường Tăng này cũng càng giống như anh.

Lôi Thiệu Hành chợt thả chậm bước chân, cô đi về phía trước một bước, bàn tay to của anh tự nhiên đưa ra, ngay sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của cô, bước chân của hai người lại rất tỉ mỉ Ôi? Thế nào anh lại giống như Đường Tăng?

Chính lúc này phải đi qua đường cái, hai bên đường đều có người đi đường, xe cộ càng thêm qua lại không dứt.

Lôi Thiệu Hành dắt tay cô, cứ như vậy đi qua lối dành cho người đi bộ thật dài.

Úy Hải Lam hơi hoảng hốt, trong trí nhớ của chính mình chưa từng có người nào có thể dắt tay cô băng qua đường như vậy. Từ trước đến giờ, ba cô lúc nào cũng vội vàng, ít tiếp xúc, mẹ cô lại không bước chân ra khỏi nhà, nếu trùng hợp đi ra ngoài cũng chỉ là do cô đi theo bên cạnh bà. Chỉ có ông nội sẽ dắt tay cô xuống xe, hoặc là từ thang lầu xoắn ốc đi xuống xuất hiện trước mặt tân khách. Ba chị em bọn họ từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng có xe đưa đón, cho nên cũng sẽ không đi qua bao nhiêu đường. Đợi đến khi trưởng thành lại càng không có người nào dám có hành vi như thế.

Thật ra khi còn bé, mỗi lần nhìn thấy trên đường có cha mẹ dắt đứa bé, cô đều sẽ rất hâm mộ.

Đó là một loại cảm giác như thế nào, cô chưa từng cảm thụ qua.

Giờ phút này, bàn tay to của anh, cho dù là trời rét căm căm nhưng cũng vẫn khô ráo có lực như cũ.

Cho dù nhắm mắt lại cũng không sợ lạc đường.

Hỏi em đấy! Đang suy nghĩ gì? Lôi Thiệu Hành nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt cô hoảng hốt mờ mịt, nói lớn tiếng mấy phần.

Úy Hải Lam sâu kín hồi hồn, thình lình trả lời Em cảm thấy được anh và ông ta dài dòng như nhau.

Vật nhỏ này đúng là không có lương tâm, hỏi em muốn ăn cái gì còn chê anh dài dòng? Lôi Thiệu Hành liếc xéo cô một cái, nhìn quanh một vòng, lại nhìn quán cháo cách đó không xa nói: Được rồi, em nói tuỳ ý thì tuỳ ý thôi, vậy thì đến chỗ kia ăn đi, có được hay không?

Úy Hải Lam gật đầu một cái.

Tiệm cháo tuy nhỏ nhưng vẫn còn sạch sẽ.

Dựa vào ghế sofa sát tường, hai


/192

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status