Rạng sáng buổi tiệc mới kết thúc, bóng đêm đã dày đặc.
Lúc đầu, Úy Hải Lam cùng đi với anh, phần sau, cô cứ ngồi như vậy cho đến khi kết thúc. Cũng không tức giận, chỉ là mệt nhọc, cô yên tĩnh nhìn mọi người nhảy múa vui vẻ, nhìn mọi người trò chuyện cười nói tựa như mọi thứ xung quanh không có liên quan gì với cô. Vào lúc nhàm chán, cô chỉ đơn giản vuốt qua lại những tua cờ(*). Tua cờ di động qua những ngón tay tựa như không cách nào nắm bắt được thời gian.
(*) Tua cờ hay còn gọi là tua chỉ một loại võng, gắn liền với lông nhiều màu sắc hoặc nhung, chẳng hạn như trang trí giống như cành, thường được sử dụng để treo các góc của bức màn hoặc tay cầm của quạt ngọc bích, đung đưa trong gió, truyền đạt sự quyến rũ kỳ lạ và duyên dáng.
Mà hai cô gái lúc đầu còn nhiệt tình nói chuyện với cô nhưng dù làm thế nào cũng không khơi dậy nổi sự nhiệt tình của cô, dần dần trở nên im lặng không muốn tự tìm lấy mất mặt.
Úy Hải Lam chơi với tua cờ một lát lại bắt đầu buồn ngủ .
Cho đến khi các khách mời đã rời khỏi, ba người đàn ông kia mới bước đi thong thả trở lại bên cạnh các cô.
Tần gia. Bạn gái đứng dậy trách cứ, vội vàng ôm lấy anh.
Một cô gái khác cũng không nhàn rỗi, sau đó đứng dậy khoác cánh tay Nhiếp Văn Thành.
Lại nhìn cô gái kia, cô ngồi trên ghế sa lon, một tay ôm đầu, cánh tay mảnh khảnh cong lên, nâng đầu nhỏ của cô, cô thoáng cúi đầu, khép hờ mắt. Từ góc độ này nhìn sang, lông mi đen rậm dày đặc vẽ xuống hình quạt mờ tối, đôi gò má rất điềm tĩnh lại xinh đẹp.
Ha ha. Các cô gái nở nụ cười, Lôi tiên sinh, xem ra Lôi phu nhân rất mệt mỏi.
Lôi Thiệu Hành có chút hờn giận, nghĩ tới những cô gái khác đều có thể kiên trì đến cuối cùng, còn chủ động lấy lòng. Mà cô lại rất tài, cứ để anh ngồi như vậy còn mình lại ngủ gật. Lần này có chút mất mặt, anh sải bước đến trước mặt cô, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Úy Hải Lam cũng chưa hoàn toàn ngủ hẳn, ý thức chỉ rất mơ hồ.
Bị người khác vỗ như vậy, cô lập tức tỉnh.
Cũng chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên cặp mắt cực kỳ bối rối thoáng đọng chút sương mù, lại hoảng hốt chống lại người tới.
Lôi Thiệu Hành nâng cô dậy, toàn thân cô mềm oặt vô lực, chủ động tiến gần vào trong ngực anh.
Cô giống như con mèo nhỏ tựa sát anh, mơ hồ không rõ thì thầm một tiếng, Buồn ngủ quá nha.
Trong lòng anh chợt nổi lên nhu tình(*), chuyện mặt mũi đều quăng lên chín tầng mây, Lôi Thiệu Hành ôm cô nói, Được rồi, có thể đi về.
(*) nhu tình : tình cảm dịu dàng
Ừm. Cô gật đầu một cái, lại khẽ dụi mắt.
Các cô gái nhìn một màn này, đột nhiên có sự ganh tỵ, đây chính làm nũng, không phải cố ý mà là vô thức hình thành.
Tôi đi trước. Lôi Thiệu Hành bỏ lại một câu như vậy.
Mọi người ngầm hiểu trong lòng, mỉm cười đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Ánh mắt của Nhiếp Văn Thành và Tần Trăn giao nhau, thực
Lúc đầu, Úy Hải Lam cùng đi với anh, phần sau, cô cứ ngồi như vậy cho đến khi kết thúc. Cũng không tức giận, chỉ là mệt nhọc, cô yên tĩnh nhìn mọi người nhảy múa vui vẻ, nhìn mọi người trò chuyện cười nói tựa như mọi thứ xung quanh không có liên quan gì với cô. Vào lúc nhàm chán, cô chỉ đơn giản vuốt qua lại những tua cờ(*). Tua cờ di động qua những ngón tay tựa như không cách nào nắm bắt được thời gian.
(*) Tua cờ hay còn gọi là tua chỉ một loại võng, gắn liền với lông nhiều màu sắc hoặc nhung, chẳng hạn như trang trí giống như cành, thường được sử dụng để treo các góc của bức màn hoặc tay cầm của quạt ngọc bích, đung đưa trong gió, truyền đạt sự quyến rũ kỳ lạ và duyên dáng.
Mà hai cô gái lúc đầu còn nhiệt tình nói chuyện với cô nhưng dù làm thế nào cũng không khơi dậy nổi sự nhiệt tình của cô, dần dần trở nên im lặng không muốn tự tìm lấy mất mặt.
Úy Hải Lam chơi với tua cờ một lát lại bắt đầu buồn ngủ .
Cho đến khi các khách mời đã rời khỏi, ba người đàn ông kia mới bước đi thong thả trở lại bên cạnh các cô.
Tần gia. Bạn gái đứng dậy trách cứ, vội vàng ôm lấy anh.
Một cô gái khác cũng không nhàn rỗi, sau đó đứng dậy khoác cánh tay Nhiếp Văn Thành.
Lại nhìn cô gái kia, cô ngồi trên ghế sa lon, một tay ôm đầu, cánh tay mảnh khảnh cong lên, nâng đầu nhỏ của cô, cô thoáng cúi đầu, khép hờ mắt. Từ góc độ này nhìn sang, lông mi đen rậm dày đặc vẽ xuống hình quạt mờ tối, đôi gò má rất điềm tĩnh lại xinh đẹp.
Ha ha. Các cô gái nở nụ cười, Lôi tiên sinh, xem ra Lôi phu nhân rất mệt mỏi.
Lôi Thiệu Hành có chút hờn giận, nghĩ tới những cô gái khác đều có thể kiên trì đến cuối cùng, còn chủ động lấy lòng. Mà cô lại rất tài, cứ để anh ngồi như vậy còn mình lại ngủ gật. Lần này có chút mất mặt, anh sải bước đến trước mặt cô, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Úy Hải Lam cũng chưa hoàn toàn ngủ hẳn, ý thức chỉ rất mơ hồ.
Bị người khác vỗ như vậy, cô lập tức tỉnh.
Cũng chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên cặp mắt cực kỳ bối rối thoáng đọng chút sương mù, lại hoảng hốt chống lại người tới.
Lôi Thiệu Hành nâng cô dậy, toàn thân cô mềm oặt vô lực, chủ động tiến gần vào trong ngực anh.
Cô giống như con mèo nhỏ tựa sát anh, mơ hồ không rõ thì thầm một tiếng, Buồn ngủ quá nha.
Trong lòng anh chợt nổi lên nhu tình(*), chuyện mặt mũi đều quăng lên chín tầng mây, Lôi Thiệu Hành ôm cô nói, Được rồi, có thể đi về.
(*) nhu tình : tình cảm dịu dàng
Ừm. Cô gật đầu một cái, lại khẽ dụi mắt.
Các cô gái nhìn một màn này, đột nhiên có sự ganh tỵ, đây chính làm nũng, không phải cố ý mà là vô thức hình thành.
Tôi đi trước. Lôi Thiệu Hành bỏ lại một câu như vậy.
Mọi người ngầm hiểu trong lòng, mỉm cười đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Ánh mắt của Nhiếp Văn Thành và Tần Trăn giao nhau, thực
/192
|