Ba! Ba làm sao vậy?
Lão gia? Ngài không sao chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều náo loạn.
Mẹ, thuốc của ba để ở đâu? Nhanh lên nào! Úy Mặc Doanh vội vàng hỏi mẹ về thuốc, vừa khẽ xoa bóp cho Úy Hùng Khiêm chỉ sợ ông sẽ đột nhiên phát bệnh.
Mọi người vây quanh bên cạnh Úy Hùng Khiêm, lo âu nhìn ông.
Nhị phu nhân vội vàng lấy ra bình thuốc từ trong túi xách, đưa viên thuốc cho Úy Mặc Doanh.
Mà bên cạnh, Úy Hải Lam nhanh nhẹn rót ly nước đưa tới.
Một tay Úy Mặc Doanh cầm viên thuốc, một tay nhận lấy ly nước, tỉ mỉ phục vụ Úy Hùng Khiêm uống thuốc.
Chị cả, ba không sao chứ? Tay chân Úy Thư Họa luống cuống, ánh mắt khổ sở đỏ bừng rúc người vào bên cạnh mẹ mình.
Úy Mặc Doanh nhìn Úy Hùng Khiêm hồi phục, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Không sao rồi.
Tôi thấy hay là nên trị bệnh cho hết, tôi biết có mấy bác sĩ nước ngoài chuyên khoa thần kinh, có thể mời bọn họ tới khám. Cuối cùng Lôi Thiệu Hành mở miệng nói.
Úy Mặc Doanh cũng có chút khó chịu, dù sao bình thường ba cũng do cô chăm sóc.
Vẻ mặt Úy Hải Lam hơi vui, nghĩ tới có thể mời được bác sĩ chuyên khoa đến khám bệnh thì trong lòng luôn có một tia hi vọng.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, Úy Mặc Doanh lại nói, Ba chỉ phát bệnh cũ, dù trị thế nào cũng không chữa khỏi.
Dù sao cũng nên thử. Lôi Thiệu Hành cười nói, đáy mắt thoáng qua vẻ uy nghiêm, không cho phép người khác bắt chẹt.
Không cần. Úy Mặc Doanh kiên quyết cự tuyệt.
Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, Còn chưa tiến hành chữa trị cũng không thể nào nói trước kết quả như thế nào mà.
Cô vừa quay đầu lại nhìn về phía Lôi Thiệu Hành nói: Nếu anh đã biết bác sĩ chuyên khoa, vậy thì mời đến đây đi, có lẽ sẽ có hiệu quả.
Vậy thì anh sẽ sắp xếp. Lôi Thiệu Hành đồng ý nói.
Sắc mặt Úy Hùng Khiêm lộ vẻ tái nhợt, làm như lại muốn phát bệnh, Úy Mặc Doanh thấy vậy sợ rằng không chịu được nên nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, cau mày nói, Em hai, sức khỏe ba không được tốt, dù ăn bữa cơm này chỉ sợ cũng sẽ không thể ở lại lâu. Ba biết các em kết hôn, trong lòng nhất định rất vui mừng nên mới kích động như thế. Em cũng đừng khiến ông lo lắng, nhất định phải sống thật tốt.
Lời nói cô chứa đầy hàm ý nhưng cũng khá chân thành, Úy Hải Lam cũng gật đầu.
Ba người nhà Úy Mặc Doanh vội vã rời đi, bữa cơm này cũng có chút vắng vẻ.
Sức khỏe của Tam phu nhân cũng yếu ớt, ăn chỉ một ít, cũng nhờ Úy Thư Họa đỡ về vườn. Lúc rời đi, bà ngập ngừng nói, Hải Lam, dì ba vẫn cảm thấy con chỉ là đứa trẻ, không ngờ chớp mắt con cũng đã trưởng thành lập gia đình, chị con nói đúng, phải sống thật tốt, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Anh rể, anh nhất định phải đối xử tốt với chị hai. Úy Thư Họa hớn hở dặn dò.
Hai mẹ con tam phu nhân rời đi, bên này chỉ
Lão gia? Ngài không sao chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều náo loạn.
Mẹ, thuốc của ba để ở đâu? Nhanh lên nào! Úy Mặc Doanh vội vàng hỏi mẹ về thuốc, vừa khẽ xoa bóp cho Úy Hùng Khiêm chỉ sợ ông sẽ đột nhiên phát bệnh.
Mọi người vây quanh bên cạnh Úy Hùng Khiêm, lo âu nhìn ông.
Nhị phu nhân vội vàng lấy ra bình thuốc từ trong túi xách, đưa viên thuốc cho Úy Mặc Doanh.
Mà bên cạnh, Úy Hải Lam nhanh nhẹn rót ly nước đưa tới.
Một tay Úy Mặc Doanh cầm viên thuốc, một tay nhận lấy ly nước, tỉ mỉ phục vụ Úy Hùng Khiêm uống thuốc.
Chị cả, ba không sao chứ? Tay chân Úy Thư Họa luống cuống, ánh mắt khổ sở đỏ bừng rúc người vào bên cạnh mẹ mình.
Úy Mặc Doanh nhìn Úy Hùng Khiêm hồi phục, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Không sao rồi.
Tôi thấy hay là nên trị bệnh cho hết, tôi biết có mấy bác sĩ nước ngoài chuyên khoa thần kinh, có thể mời bọn họ tới khám. Cuối cùng Lôi Thiệu Hành mở miệng nói.
Úy Mặc Doanh cũng có chút khó chịu, dù sao bình thường ba cũng do cô chăm sóc.
Vẻ mặt Úy Hải Lam hơi vui, nghĩ tới có thể mời được bác sĩ chuyên khoa đến khám bệnh thì trong lòng luôn có một tia hi vọng.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, Úy Mặc Doanh lại nói, Ba chỉ phát bệnh cũ, dù trị thế nào cũng không chữa khỏi.
Dù sao cũng nên thử. Lôi Thiệu Hành cười nói, đáy mắt thoáng qua vẻ uy nghiêm, không cho phép người khác bắt chẹt.
Không cần. Úy Mặc Doanh kiên quyết cự tuyệt.
Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, Còn chưa tiến hành chữa trị cũng không thể nào nói trước kết quả như thế nào mà.
Cô vừa quay đầu lại nhìn về phía Lôi Thiệu Hành nói: Nếu anh đã biết bác sĩ chuyên khoa, vậy thì mời đến đây đi, có lẽ sẽ có hiệu quả.
Vậy thì anh sẽ sắp xếp. Lôi Thiệu Hành đồng ý nói.
Sắc mặt Úy Hùng Khiêm lộ vẻ tái nhợt, làm như lại muốn phát bệnh, Úy Mặc Doanh thấy vậy sợ rằng không chịu được nên nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, cau mày nói, Em hai, sức khỏe ba không được tốt, dù ăn bữa cơm này chỉ sợ cũng sẽ không thể ở lại lâu. Ba biết các em kết hôn, trong lòng nhất định rất vui mừng nên mới kích động như thế. Em cũng đừng khiến ông lo lắng, nhất định phải sống thật tốt.
Lời nói cô chứa đầy hàm ý nhưng cũng khá chân thành, Úy Hải Lam cũng gật đầu.
Ba người nhà Úy Mặc Doanh vội vã rời đi, bữa cơm này cũng có chút vắng vẻ.
Sức khỏe của Tam phu nhân cũng yếu ớt, ăn chỉ một ít, cũng nhờ Úy Thư Họa đỡ về vườn. Lúc rời đi, bà ngập ngừng nói, Hải Lam, dì ba vẫn cảm thấy con chỉ là đứa trẻ, không ngờ chớp mắt con cũng đã trưởng thành lập gia đình, chị con nói đúng, phải sống thật tốt, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Anh rể, anh nhất định phải đối xử tốt với chị hai. Úy Thư Họa hớn hở dặn dò.
Hai mẹ con tam phu nhân rời đi, bên này chỉ
/192
|