Phu nhân, tôi biết rõ có vài lời không nên nói nhưng tôi vẫn không nhịn được, xin cô chớ phiền lòng. Tôi đã đi theo Lôi tiên sinh rất nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Lôi tiên sinh đối xử với một người nào như vậy. Tôi nghĩ, Lôi tiên sinh thật sự quan tâm cô. Lúc chia tay, Vương San nói mấy lời như vậy.
Ngồi xe trở về Hoa Hạ, dọc theo đường đi, lời nói của Vương San cứ một mực quanh quẩn bên tai Úy Hải Lam.
Quan tâm một người sẽ là như thế nào? Úy Hải Lam cũng không rõ lắm.
Mà người kia, thật sự quan tâm cô sao?
Úy Hải Lam cũng không rõ lắm.
E rằng có quá nhiều chuyện mà từ trước tới nay sẽ không cách nào có thể hiểu thấu đáo rõ ràng được.
Lúc này là gần hai giờ chiều, Úy Hải Lam vừa đi vào tòa cao ốc công ty liền nhìn thấy một cô gái ngồi trong khu nghỉ ngơi của đại sảnh.
Đầu tiên Úy Hải Lam cảm thấy cô gái kia có chút quen thuộc, chăm chú nhìn, cuối cùng cô cũng nhận ra cô ấy.
Lúc trước, khi gặp cô ấy, cô ấy vẫn còn để mái tóc quăn quyến rũ.
Từ góc độ này nhìn lại, bây giờ cũng trở thành mái tóc ngang vai phù hợp với cô rồi.
Úy Hải Lam đột nhiên nhớ tới tấm hình kia.
Thẩm Du An vẫn trân quý cất trong bóp da, mang theo hình trong người. Tấm ảnh gia đình một nhà ba người, cánh tay Thẩm Du An khoát lên vai Thẩm Kiều, còn Thẩm Kiều cũng thân mật tựa đầu vào bờ vai của cậu. Thời điểm đó, cũng chính mái tóc đó hướng về phía ống kính cười ngọt ngào.
Đó là lần đầu tiên cô được nhìn thấy cô ấy.
Trong nháy mắt Úy Hải Lam hoàn hồn, không khỏi ngạc nhiên, phải chăng trí nhớ của mình đã quá tốt?
Cho nên, cô mới có thể nhớ rõ ràng những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Chính Úy Hải Lam cũng không gặp Thẩm Kiều nhiều, trừ một lần kia dự buổi tiệc của Thẩm Du An, còn có lúc công ty Nguyên Tường bố trí cắm hoa cũng từng có một lần gặp mặt, sau này cũng liền không hế gặp nữa. Cô bình tĩnh đi qua khu nghỉ ngơi, cũng không định bắt chuyện với cô ấy, họ vốn cũng không quen thuộc.
Thẩm Kiều cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt thoáng chút có mấy phần kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng khôi phục trấn định.
Cô ấy không tiến lên, cũng không mở miệng, cứ như vậy nhìn cô đi qua.
Một lát sau, Nhiếp Văn Thành về tới công ty.
Giám đốc Nhiếp! Các nhân viên ân cần thăm hỏi.
Lúc này Thẩm Kiều mới không nhanh không chậm đứng dậy, một tay cô nhấc lên túi xách, một tay kéo áo khoác ngoài lại, không có trợ lý đi cùng, mặc dù không phô trương như vậy nhưng khí thế vẫn như trước. Cô thong dong mỉm cười, trực tiếp nghênh đón người đàn ông đang đi vào đại sảnh, rồi sau đó dừng bước kêu lên, Giám đốc Nhiếp.
Đối với sự đột ngột xuất hiện của cô, Nhiếp Văn Thành cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, từ từ trả lời, Thẩm tổng.
Em đã chờ giám đốc Nhiếp rất
Ngồi xe trở về Hoa Hạ, dọc theo đường đi, lời nói của Vương San cứ một mực quanh quẩn bên tai Úy Hải Lam.
Quan tâm một người sẽ là như thế nào? Úy Hải Lam cũng không rõ lắm.
Mà người kia, thật sự quan tâm cô sao?
Úy Hải Lam cũng không rõ lắm.
E rằng có quá nhiều chuyện mà từ trước tới nay sẽ không cách nào có thể hiểu thấu đáo rõ ràng được.
Lúc này là gần hai giờ chiều, Úy Hải Lam vừa đi vào tòa cao ốc công ty liền nhìn thấy một cô gái ngồi trong khu nghỉ ngơi của đại sảnh.
Đầu tiên Úy Hải Lam cảm thấy cô gái kia có chút quen thuộc, chăm chú nhìn, cuối cùng cô cũng nhận ra cô ấy.
Lúc trước, khi gặp cô ấy, cô ấy vẫn còn để mái tóc quăn quyến rũ.
Từ góc độ này nhìn lại, bây giờ cũng trở thành mái tóc ngang vai phù hợp với cô rồi.
Úy Hải Lam đột nhiên nhớ tới tấm hình kia.
Thẩm Du An vẫn trân quý cất trong bóp da, mang theo hình trong người. Tấm ảnh gia đình một nhà ba người, cánh tay Thẩm Du An khoát lên vai Thẩm Kiều, còn Thẩm Kiều cũng thân mật tựa đầu vào bờ vai của cậu. Thời điểm đó, cũng chính mái tóc đó hướng về phía ống kính cười ngọt ngào.
Đó là lần đầu tiên cô được nhìn thấy cô ấy.
Trong nháy mắt Úy Hải Lam hoàn hồn, không khỏi ngạc nhiên, phải chăng trí nhớ của mình đã quá tốt?
Cho nên, cô mới có thể nhớ rõ ràng những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Chính Úy Hải Lam cũng không gặp Thẩm Kiều nhiều, trừ một lần kia dự buổi tiệc của Thẩm Du An, còn có lúc công ty Nguyên Tường bố trí cắm hoa cũng từng có một lần gặp mặt, sau này cũng liền không hế gặp nữa. Cô bình tĩnh đi qua khu nghỉ ngơi, cũng không định bắt chuyện với cô ấy, họ vốn cũng không quen thuộc.
Thẩm Kiều cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt thoáng chút có mấy phần kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng khôi phục trấn định.
Cô ấy không tiến lên, cũng không mở miệng, cứ như vậy nhìn cô đi qua.
Một lát sau, Nhiếp Văn Thành về tới công ty.
Giám đốc Nhiếp! Các nhân viên ân cần thăm hỏi.
Lúc này Thẩm Kiều mới không nhanh không chậm đứng dậy, một tay cô nhấc lên túi xách, một tay kéo áo khoác ngoài lại, không có trợ lý đi cùng, mặc dù không phô trương như vậy nhưng khí thế vẫn như trước. Cô thong dong mỉm cười, trực tiếp nghênh đón người đàn ông đang đi vào đại sảnh, rồi sau đó dừng bước kêu lên, Giám đốc Nhiếp.
Đối với sự đột ngột xuất hiện của cô, Nhiếp Văn Thành cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, từ từ trả lời, Thẩm tổng.
Em đã chờ giám đốc Nhiếp rất
/192
|